Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) - Chương 38 - 39 - 40

Chương Ba Mươi Tám

Mimi

Khi Mimi mở mắt, căn phòng đấu giá đã biến mất và cô đang ở trong một
điện thờ, một căn phòng nhỏ với bốn bức tường được làm bằng kính màu. Dĩ nhiên,
ở trong tâm trí thuật thì nó sẽ không bao giờ bị phá hủy.

Cô đứng trong một vòng tròn cùng với năm thành viên khác: Forsyth, người
thứ bảy đứng giữa. Họ mặc trên mình bộ áo choàng chùm đầu dài màu đen. Giống
như một đám thần chết dữ dằn, Mimi nghĩ. Rất giống quy cách của gia tộc Máu
Xanh đã thấm sang cả văn hóa phổ biến – nhưng bóp méo và lấy đi mất tính tôn
nghiêm của chúng.

- Xin hoan nghênh tất cả mọi người – Forsyth Llewellyn nói, với vẻ vênh
váo và tự mãn. Hoàn toàn tự nhiên thôi, Mimi nghĩ, khi ông ta đang nắm trong
tay cơ quan cao cấp nhất trong vùng, là người đứng đầu một chỉnh thể bí mật mà
các Máu Đỏ thậm chí chẳng biết đến sự tồn tại của nó. Công việc của một thượng
nghị sĩ với ông ta chỉ hoàn toàn là hình thức. Mimi nghe nói ông ta đã chỉ làm
qua loa hời hợt công việc để giúp đỡ giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính đang
kìm kẹp đất nước.

Mimi vẫn chưa phải là thành viên đầy đủ của Hội Kín khi Lawrence được bầu,
nhưng cô cũng đã có được hiểu biết mập mờ về cách tiến hành.

Seymour Corrigan điểm danh và bắt đầu nghi lễ.

- Kể từ thuở sơ khai của thế giới, Regis của chúng ta đã nắm giữ linh hồn
của Tổ chức trong trái tim mình. Nhưng trước khi ngài được chọn, ngài sẽ phải
được Nhóm Bảy Cầu Chúa ban phước lành cho, và vì thế chúng ta có mặt ở đây hôm
nay để cầu nguyện ban phước lành.

Đây là một nghi lễ đã được lưu truyền từ thời Ai Cập cổ đại. Ngoại trừ
chuyện thời nay sẽ không có bộ râu giả làm từ lông dê, không có quyền trượng
pháp thuật, không có cây roi da biểu trưng, không vương miện đà điểu. Nhưng những
nghi thức cơ bản thì vẫn y như vậy.

Giám sát viên Corrigan bắt đầu phân chia, gọi tên những gia đình cao
quý bằng Ngôn Ngữ Thần Thánh.

- Hãy lên tiếng, Domus Magnificat? – Gia đình Riches được đại diện bởi
Josiah Rockefeller Archibald, chính là gia đình đã xây dựng trung tâm mà đang đứng
đây.

- Chúng tôi đây – ông ta lẩm bẩm.

- Hãy lên tiếng, Domus Septem Sanctimonialis?

- Chúng tôi đây – Alice Whitney, người cuối cùng trong nhánh Gia đình của
Bảy chị em gái trả lời.

- Hãy lên tiếng, Domus Veritas?

Dĩ nhiên các Venator là đại diện cho ủy ban, nhưng Mimi tò mò vì sao
Abe Tompkins lại thay mặt cho họ. Ông ta đã không còn là một Venator thực sự
nhiều năm rồi.

- Chúng tôi đây – ông già Abe trả lời.

- Hãy lên tiếng, Domus Preposito? – Gia đình của những người Quản lí là
tên thường được dành để gọi các gia đình gần gũi nhất với Regis. Gia đình
Llewellyn hiện giờ đang giữ vinh dự đó.

Forsyth Llewellyn mỉm cười.

- Chúng tôi đây.

- Hãy lên tiếng. Domus Stella Aquillo? – Gia đình Ngôi sao Phương Bắc
là một trong số những nhà tài trợ lớn nhất cho các chương trình nghệ thuật
trong nước. Ambrose Barlow nhìn Minerva Morgan với vẻ lo lắng. Ông ta cúi đầu
và thì thầm:

- Vâng.

Chỉ còn lại hai gia đình. Bên cạnh cô, Mimi cảm thấy sự bối rối của
Minerva Morgan.

- Hãy lên tiếng, Domus Domina? – Gia đình của Quý bà Gray. Gia đình chết,
nhưng không một ai gọi nó như thế. Gia đình này chịu trách nhiệm về các báo cáo
ghi chép, về các chu trình của sự chèn ép và trục xuất.

Minerva Morgan không trả lời.

- Domus Domina? Seymour Corrigan hắng giọng – Domus Domina!

Minerva Morgan thở dài đáp:

- Vâng.

- Domus Lamia lên tiếng trả lời – Giám sát Corigan nói với một chút gắt
gỏng. Gia đình của Ma cà rồng, một tước vị cổ xưa, đứng đầu ban Tham Mưu.

Mimi chuẩn bị tinh thần. Cô là người tiếp theo.

Giám sát Corrigan ho ra.

- Hãy lên tiếng Domus Fortis Valerius Incorruputus. Gia đình mang dòng
máu tinh khiết, không vấy bẩn, anh hùng và sức mạnh, Người Bảo vệ của Khu vườn,
Người đứng đầu đội quân của Đức Chúa Trời? Hãy lên tiếng?

Đó là nhánh của Micharl. Nhánh của Gabrielle. Nhánh của dòng họ Van Alen,
bây giờ được đổi thành Force. Mimi cất cao giọng:

- Chúng tôi... – Cô ngập ngừng.

Cô nghĩ tới thái độ do dự của Minerva Morgan. Ambrose Barlow đã quá già
tới mức mà tất cả bọn họ đều nghĩ rằng ông ta bị lẩn thẩn. Thế mà ông ta còn
mang tới mảnh giấy đó. Mang nó tới cho cô. Họ tin tưởng vào cô. Một bức thư nặc
danh, nhưng quan trọng. Bọn họ đã đúng. Họ không thể coi nhẹ lời nhắn nhủ của
nó.

Mimi bất ngờ hiểu ra rằng Ambrose và Mnerva không thể tự mình làm chuyện
đó, nhưng họ rất muốn cô làm. Cô trẻ tuổi, nhưng cô có cấp bậc cao hơn họ rất
nhiều. Cô đại diện cho gia đình đã lãnh đạo Tổ chức của những người bất tử này
trong suốt nhiều thế kỉ. Gia đình giờ đây sẽ bị tước đi quyền lực của mình bằng
một nghi lễ mà bọn họ đang thực hiện.

Cô chưa từng nghĩ tới nó cho tới hôm nay, nhưng nó bất ngờ tác động mạnh
rằng họ đang giao Hội Kín vào tay Forsyth Llewellyn hay sao? Mà Forsyth
Llewellyn là ai mới được chứ? Mimi rà soát lại kí ức của mình. Một thiên thần
bé nhỏ. Một vị thần non nớt. Một quản lí. Ông ta không phải là Regis.

Cô có thể làm điều này. Cô đã chiến đấu với những kẻ Máu Bạc và gửi những
con quỷ về chỗ của Hades. Cô sẽ đứng lên khi những người khác không thể làm.

- Gia đình mang dòng máu thuần khiết muốn dùng quyền phản đối của mình
với nghi thức này – cô nói một cách rõ ràng và tự tin.

- Phản đối sao? – Seymour Corrigan trông bối rối.

- Chúng tôi nói không – Mimi nói dứt khoát.

- Không á? – Corrigan hỏi lại lần nữa.

- Không – Lần này rõ ràng hơn.

Trông Forsyth vẫn bình tĩnh.

- Tôi chỉ không hiểu tại sao chúng ta cần phải làm việc này – trao linh
hồn của Hội Kín cho một người lãnh đạo mới trong khi cha tôi vẫn còn sống! –
Mimi tuôn ra một tràng. Cô hít một hơi thở sâu – Vậy nên tôi phải phản đối.

- Bầu Phiếu Trắng phải được đồng thuận – Giám sát Corrigan lo lắng nói
– Chúng ta không thể chuyển giao Hội Kín cho Forsyth giữ an toàn nếu như không
có được sự thống nhất ý kiến của cả bảy gia đình – Ông ta trong có vẻ bực bội,
trong khi Ambrose và Minerva như được giải thoát. Tất cả những người khác nhìn
Forsyth chờ nghe lời chỉ dẫn.

Mimi chú ý thấy rằng, Bầu Phiếu Trắng hay không, ông ta cũng đã là người
lãnh đạo bọn họ.

- Chúng ta sẽ dừng lễ nhậm chức ở đây theo như mong muốn của Giám sát
Force – Forsyth nói một cách trôi chảy – Tôi không có tham vọng đảm nhận vai
trò mà không phải tất cả mọi người đều đồng ý trao cho tôi. Và tôi cũng lo lắng
vì sự biến mất của Charles. Chúng ta sẽ đợi.

Bọn họ từng người một bất thình lình quay lại với các hoạt động trong
phòng đấu giá. Mimi nhận ra mình vẫn đang giơ tay lên cao, trong khi cô đang ở
trong trí tâm thuật.

Người điều khiển buổi đấu giá trao cho cô một nụ cười sáng lóa.

- Và bức tranh Portrait de Femme (Francoise Gilot) đã thuộc về... quý
cô trẻ tuổi xinh đẹp ở hàng trước tiên!

Cô vừa mua một tác phẩm của Picasso.

Chương Ba Mươi Chín

Bliss

Kì học mùa thu ở Duchesne lúc nào cũng được bắt đầu theo truyền thống,
gắn chặt với những hoạt động đã được tiến hành từ hàng trăm năm trước, dường
như những việc đó là để các học sinh hiểu được phần nào cuộc sống nhẹ nhàng ở
trường tư thục. Các hoạt động được bắt đầu bằng tuần lễ định hướng diễn ra vào
tuần cuối cùng của tháng tám dành cho học sinh năm thứ nhất, khi các học sinh mới
được chào đón bằng những kiểu bắt nạt nhẹ nhàng của các học sinh năm cuối như
thi ném bánh kem cạo râu ở sân trong, ném bóng nước từ các ban công và trò chơi
anh hùng của kẻ giết người. Trong ngày cuối cùng của tuần định hướng, sẽ có một
buổi thuyết trình theo đúng quy tắc về các kiểu chuông và hát bài hát của trường,
kết thúc dứt khoát sẽ bằng một bữa tiệc ngoại khóa sau giờ học trên mái nhà của
hội trường hội nam sinh, khi những câu chuyện lãng mạn chênh lệch tuổi tác đầu
tiên chớm nở, thường là giữa một “gái già” (cách mà học sinh trong trường gọi
các nữ sinh năm cuối) với một “trai trẻ” (một nam sinh mới nhập trường), và
không có chuyện ngược lại như ai đó có thể sẽ nghĩ.

Bliss bước lên bậc thang dẫn vào tòa nhà chính, gật đầu chào một vài
gương mặt thân quen. Mọi người đều còn một chút rám nắng sau mùa hè ở Hamptons
hay Nantucket, các cô gái vẫn chưa thật sự sẵn sàng từ bỏ cặp kính mát và đôi
dép xăng đan để mặc áo len và khăn choàng, trong khi các anh chàng khoác lên
mình những chiếc áo sơ mi cao cấp không một vết nhàu, thắt cà vạt nghiêm chỉnh
và vắt áo khoác qua một bên vai thể hiện vẻ phong trần.

Bliss nghe nói cặp song sinh nhà Force cũng quay trở lại trường học. Cô
phải cố gắng liên lạc với họ càng sớm càng tốt. Mimi và Jack phải giúp cô. Khi
bước tới chỗ dãy tủ để đồ cá nhân, cô để ý tới những cái bảng kim loại khắc
tên, cô thấy tên của Schuyler và Oliver đã biến mất. Đối diện với sự thật về sự
biến mất của họ khiến cô buồn bã. Cô dứt khoát phải tìm ra chuyện gì đã xảy đến
với họ - một vài điều gì đó về việc Hội Kín nghi ngờ câu chuyện của Schuyler về
những sự việc đã xảy ra xung quanh cái chết của ông Lawrence, và tại làm sao
hai người trẻ tuổi đó lại quyết định chạy trốn khỏi các Venator hơn là đối mặt
với phán quyết.

Nhưng không hiểu tại sao cô không thực sự tin rằng họ đã biến mất. Suốt
cả ngày, cô mong mỏi được thấy Oliver ngồi trên máy sưởi trong lớp Lịch sử Châu
Âu nâng cao của mình, hay Schuyler nghiền ngẫm hộp đất sét trong lớp Nghệ thuật
độc lập. Bliss bước vào lớp học thứ ba của mình trước giờ ăn trưa, môn Các nền
văn minh cổ đại và buổi đầu của các nước Phương Tây. Tuần đầu tiên ở trường là
thời gian mua sắm, khi các học sinh dạo chơi từ lớp này sang lớp khác cho tới
khi họ quyết định sẽ đăng kí theo lớp học nào. Chương trình học nghe có vẻ hấp
dẫn – một sự pha trộn giữa lịch sử và triết học, nghiên cứu Hy Lạp, La Mã và Ai
Cập cổ đại. Cô ngồi xuống một chỗ ở hàng giữa, bên cạnh Carter Tuckerman, người
lúc nào cũng ám mùi bánh mì sandwiches trứng mà cậu ta ăn vào bữa sáng.

Giáo viên là người mới, một kiểu khác hẳn với phong cách thường thấy ở
Duchesne. Hầu hết các giáo viên đều gắn bó với trường mãi mãi... và trông nom
nó. Quý bà Fraley dạy tiếng Pháp, và các học sinh đều bị thuyết phục rằng bà đã
ở trường từ những năm 1880. (Bà có thể thực sự đã dạy lâu như thế, vì quý bà là
một Máu Xanh). Hoặc không thì họ là những người mới tốt nghiệp đại học, những đứa
trẻ bằng cách nào đó làm lộn xộn hồ sơ dạy học tại Mỹ của họ và bị mắc kẹt với
một đám học sinh trường tư hỗn xược thay vì những trường hợp khó khăn nghèo
túng. Trường hợp này thì khác. Cô Janr Murray là một người phụ nữ khỏe mạnh,
hai má tròn trịa ửng hồng, mới bước vào tuổi trung niên, mái tóc màu đỏ sáng và
nước da hồng hào của người Ailen. Cô mặc một chiếc váy kẻ caro, áo sơ mi màu
vàng cùng chiếc áo gile kẻ quả trám. Mái tóc của cô được cắt theo kiểu đầu
vuông ngắn chạm gáy và đôi mắt xanh da trời của cô lấp lánh mỗi khi cô nói.

Cô Murray (cô viết nó lên tấm bảng đen, và nó được viết rõ ràng là “Cô”
chứ không phải “Bà.” Cô đã tới chỗ của cô Porter, và trong suy nghĩ của cô thì
một quý cô không nên bị gọi là bà) trông chẳng có vẻ là đã loanh quanh ở đây từ
thời kì khủng long, cũng chẳng có gì là đã mất đi vẻ sợ hãi hậu đại học.

- Đây là một lớp học trộn lẫn tự chọn, và nó sẽ được dạy theo kiểu
seminar, nghĩa là tôi sẽ chờ đợi các học sinh của mình thảo luận, không ngủ gục
hay nhắn tin cho nhau. Tôi không dám hứa là sẽ không khiến các em buồn chán,
nhưng các em có thể nhàm chán nếu các em không mang những suy nghĩ và ý tưởng của
mình lên bàn – Cô nói rõ ràng, nhìn khắp xung quanh với một nụ cười vui vẻ.

Khi bản đăng kí được chuyển xuống, Bliss đã quyết định viết tên mình
vào danh sách và thấy hầu hết tất cả mọi người trong phòng cũng đã làm như thế.
Bliss có thể hiểu được phản ứng của lớp học. Cô Murray sẽ là nhân tố mới hấp dẫn
với cuộc sống ở Duchesne.

Chuông hết giờ vang lên, khi Bliss thu dọn đồ đạc của mình, cô nghe thấy
hai cô gái khác đang nói chuyện sôi nổi khi họ chen ra cửa.

- Ôi, Chúa tôi, năm học cuối cùng của chúng ta sẽ phấn khích lắm đây! –
Ava Breton nói.

- Chắc chắn là thế! – Haley Walsh la lên – Tuyệt vời!

Năm học cuối cùng sẽ phấn khích lắm đây. Thật là một quan điểm hài hước,
Bliss nghĩ khi cô theo sau bọn họ ra khỏi phòng học. Đây là những năm tuyệt vời
nhất trong những kiếp sống của họ. Trời ơi là trời, hi vọng rằng đó không phải
là sự thật.

Cho tới giờ, tuổi thanh xuân của Bliss đã mất, thẳng thắn và theo đúng
nghĩa đen. Cô đã chuyển tới một thành phố mới, khám phá ra rằng cô là một ma cà
rồng, tìm thấy tình yêu và mất đi tình yêu, tất cả diễn ra trong cùng một năm
điên khùng. Và bây giờ cô bị ám ảnh trong cả năm ngoái vì một con quỷ, ai thế,
nhân tiện, cũng là bố cô... tuy nhiên chuyện đó cô chẳng hề hay biết.

Vị khách đã biến mất được gần một tuần. Sau khi Bliss thoáng thấy nơi tận
cùng xấu xa trong tâm trí ông ta, cô mừng vì ông ta đã biến mất. Những quan sát
của ông ta khiến cô gặp ác mộng. Cô khó có thể đi ngủ mà không nghĩ tới những
gì cô đã thấy. Tệ hơn nữa, Dylan đã không quay trở lại sau cái ngày định mệnh
đó. Cô vẫn hi vọng anh ấy sẽ bất ngờ xuất hiện ở đâu đó – hay đưa cô quay lại
Cloisters – nhưng chẳng có gì ngoài sự im lặng. Nó như thể cô lại hoàn toàn đơn
độc trong đầu óc mình và cô biết đó không phải là vấn đề.

Giờ học ở trường cuối cùng cũng tan lúc ba giờ, Bliss đi về nhà. Cô vào
căn hộ và thấy Forsyth ngồi sụp ở bàn bếp, xung quanh là những chai rượu rỗng không,
một người phụ nữ trông có vẻ choáng váng nằm co mình trên đi văng. Ông ta thường
kín đáo với huyết linh của mình hơn, Bliss quay đi không nhìn.

Ông ta giật mình khi cô bước vào, và mặt ông ta tái mét. Ông ta nhìn cô sợ hãi.

- Chuyện gì thế? – Cô hỏi –
Chuyện gì xảy ra vậy?

Ngay khi cô hỏi, ông ta
trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

- Ồ, chỉ là con – là tất cả
những gì ông ta nói. Sau đó ông ta rót cho mình một phần whiskey vào chiếc cốc
bia, rồi uống cạn một hơi. Đối với một ma cà rồng, ông ta bị ảnh hưởng một cách
kì lạ bởi rượu.

Bliss nhìn ông ta một cái rồi
lên phòng mình, đóng cửa lại. Cô có bài tập ở nhà phải làm.

Chương Bốn Mươi

Schuyler

Jack đã đúng. Khi Schuyler
và Oliver quay trở lại về New York, chẳng có Venator nào đợi để bắt họ ở sân
bay JFK cả. Mặc dù vậy, cả hai người sẽ không sớm đặt niềm tin của mình vào các
thành viên của Hội Kín. Kế hoạch là sự trở về của Schuyler sẽ được giữ bí mật,
trong khi Oliver sẽ xác nhận với Hội Kín là Schuyler đã bỏ rơi cậu để cậu có thể
quay trở về với gia đình mình. Hi vọng rằng các bậc bề trên sẽ tin lời cậu ấy
thay vì đẩy cậu vào tay các Venator để tiến hành một cuộc thẩm vấn phát hiện
nói dối. Đây là một trò mạo hiểm mà họ phải làm, nhưng Oliver tin rằng cậu ấy
có thể “bán” câu chuyện của mình.

Oliver đã không thật sự
thích thú với ý tưởng về mối bất hòa giả tạo giữa bọn họ, nhưng Schuyler đã
thuyết phục cậu ấy rằng đó là cách duy nhất để giữu họ được tự do ở New York.

Sân bay Kenedy vẫn lộn xộn,
nhốn nháo như nó vẫn thế khi họ di chuyển ra khỏi khu vực ga đến nhộn nhịp, tìm
kiếm chuyến xe bus sẽ đưa họ tới bến tàu điện ngầm.

- Chào mừng về đến nhà –
Oliver vừa nói vừa ngáp, vừa xoa mặt lởm chởm râu của mình. Chuyến bay từ
Sydney kéo dài hai mươi tiếng đồng hồ. Chẳng vui vẻ gì khi ngồi trên một chiếc
ghế hạng phổ thông quá nhỏ. Hai người bị kẹp chặt giữa một hàng năm ghế, giữa một
cặp đi nghỉ tuần trăng mật hôn nhau ầm ĩ suốt chuyến bay ngồi bên tay trái, và
một nhóm du lịch mạo hiểm bên phải – những người liên tục gọi cocktail khiến
cho các nữ tiếp viên hàng không phải chạy qua chạy lại.

Khi đã ở bên ngoài ga đến,
Schuyler hít một hơi sâu và mỉm cười. Họ trở về vào giữa tháng chín, thời tiết
vẫn còn ấm áp, chỉ một chút thoảng qua không khí lạnh trong không gian. Mùa thu
là mùa yêu thích của cô. Sự nhộn nhịp hối hả của thành phố, các tài xế xe limo
đang tìm kiếm khách, một hàng dài những chiếc xe taxi vàng chóe, nhân viên điều
hành taxi hét lên giục tất cả mọi người nhanh chân. Thật tốt khi trở về nhà.

Họ đăng kí phòng ở một khách
sạn không dễ nhận ra trên đường cao tốc phía tây. Một trong những khu tập trung
các công ty lớn, tràn ngập các vị khách đi công tác mệt mỏi. Căn phòng nhìn ra
một đường hầm ánh sáng, điều hòa không khí thì khá ồn. Tuy thế, Schuyler đã ngủ
một giấc đúng nghĩa lần đầu tiên sau nhiều tháng.

Sáng hôm sau, Oliver báo cáo
với những người đứng đầu Hội Kín câu chuyện của mình, phó mặc cuộc sống vào sự
rộng lượng của cộng đồng Máu Xanh. Đúng như cậu dự đoán, khi Hội Kín nghe phong
thanh về đề nghị thật sự của cậu ấy (tiền), không có thêm câu hỏi nào nữa.

Sau đó, khi về đến khách sạn
cậu kể lại với Schuyler rằng những người có trách nhiệm dường như chẳng còn
quan tâm tới sự biến mất của cô, hay về bất cứ hình thức kỉ luật nào. Chuyện xảy
ra ở Paris đã thay đổi cuộc chơi. Nó đã buộc Hội Kín phải xem xét lại các hành
động của mình liên quan tới sự trở lại của Leviathan. Bọn họ có những vấn đề to
lớn hơn phải giải quyết, họ chẳng còn quan tâm về cô chút nào nữa. Hoặc nó dường
như thế.

- Vậy, cậu đã sẵn sàng đi
chưa? – Oliver hỏi. Cậu ấy đã sắp xếp một cuộc hẹn cho cô ở phòng khám của bác
sĩ Pat. Patrica Hazard là bác sĩ được Hội Kín tin cậy nhất và cũng tình cờ là
cô của Oliver.

- Cậu đã làm gì trong khi tớ
ra ngoài?

- Chẳng gì cả. Tớ đã chén
món trứng với pho mát và một tách cà phê ở một quán ăn bên kia phố. Rồi tớ đọc
tờ Bưu điện – Schuyler kể - Thiên đường là đây.

Văn phòng của bác sĩ Pat đã
được bài trí lại. Lần trước Schuyler đến, phòng khám giống như một đại sảnh
khách sạn rất hiện đại, nhỏ bé và toàn màu trắng. Lần này căn phòng giống như một
ngôi nhà kì quái bước ra từ một câu chuyện cổ tích vui nhộn. Những chiếc tủ
kính trưng bày đầy cặp kính mắt. Một chiếc ghế tựa dài được làm từ những con
thú nhồi bông và tất cả đã được may lại với nhau, nó dễ thương tới mức điên cuồng.
Những tấm gương xuất xứ từ Venice được treo thành hàng trên tường, tấm lông thú
được phủ lên ghế sofa trắng. Nó vẫn giống như đại sảnh của một khách sạn, nhưng
lần này, thay vì một nữ hoàng băng tuyết, người ta chờ đợi một Willy Wonka xuất
hiện.

- Ôi, bác sĩ Pat, chuyện gì
đã xảy ra ở đây thế? – Schuyler hỏi khi cô theo chân vị bác sĩ tốt bụng vào
phòng khám (nơi cô thấy mừng là vẫn trông giống một phòng khám tiêu chuẩn).

- Ta đã mệt mỏi với tất cả
những thứ cần giặt khô đó. Thật khó để giữ gìn màu trắng – Bác sĩ Pat mỉm cười
– Oliver, mẹ cháu muốn biết cháu thích ăn gì vào bữa tối đấy – bà nói với cháu
trai mình trước khi đóng cửa lại.

Bác sĩ Pat đã tới phòng của
họ trong khách sạn tối hôm trước để tiến hành một cuộc kiểm tra toàn bộ cơ thể
cho Schuyler, lấy mẫu thử máu, nhưng bà đã yêu cầu Schuyler tới phòng khám để lấy
kết quả.

- Vậy. Có vấn đề gì với cháu
không ạ? – Schuyler hỏi, ngồi xuống bàn.

Bác sĩ Pat xem xét kết quả của
cô.

- Tin tốt là tất cả các hoạt
động liên quan tới máu của cháu đã quay trở lại bình thường – đối với một con
người cũng như một ma cà rồng. Huyết áp, tuyến giáp, tất cả mọi thứ. Bình thường.

- Nhưng chắc phải có điều gì
đó.

- Ờ, có đấy – Bác sĩ Pat đặt
bìa kẹp hồ sơ xuống và dựa vào tường, khoanh tay trước ngực.

- Sự cách li không tốt cho một
linh hồn bất tử - bà nói – Cháu phải ở cùng với đồng loại của cháu... cháu đã
đi xa quá lâu. Cơ thể cháu trở nên căng thẳng, độc hại.

- Đều là do nó sao? –
Schuyler băn khoăn – Đó là lí do tại sao gần đây cháu ốm yếu sao? Bởi vì cháu
đã ở cách xa các ma cà rồng khác ư?

- Nghe điều đó thật lạ lùng,
nhưng đúng vậy – bác sĩ Pat gật đầu, gõ nhẹ lên ống nghe của mình – Dòng máu gọi
máu giống mình. Cháu đã ở một mình, căng thẳng và tách biệt khỏi cộng đồng ma
cà rồng. Cháu trai của ta đã kể rằng cháu đã tới Vũ hội dành cho các ma cà rồng
ở Paris. Cháu có cảm thấy khá hơn khi tới đó không?

Schuyler nghĩ về đêm đó. Cô
đã không chú ý tới adrenaline khi ở đó, nhưng bác sĩ Pat đã đúng. Trong thời
gian cô được bao quanh bởi các Máu Xanh, cô không hề cảm thấy bị run rẩy mất kiểm
soát hay lảo đảo. Ngoại trừ, dĩ nhiên, một vài phút mà cô đã trải qua một mình
trong hầm ngục. Hơn ba mươi mét sâu dưới đất, cách xa khỏi tất cả mọi người,
cho tới khi Jack xuất hiện. Những cơn run rẩy đã quay lại khi cô và Oliver lên
tới đường.

- Người ta nói rằng không có
người nào sống một mình trên một hòn đảo trơ trọi – Bác sĩ Pat ngẫm nghĩ – Với
các Máu Xanh cũng vậy thôi.

- Nhưng còn ông ngoại cháu
thì sao? Lawrence đã bị lưu đày. Ông đã sống một mình trong rất nhiều năm, cách
xa những người giống như ông. Vậy mà ông chẳng bao giờ có bất cứ biểu hiện nào
giống như cháu – Schuyler tranh luận.

- Ông ngoại cháu, theo như
ta nhớ, thì là một người đã Bất tử. Một kiểu hiếm có. Có khả năng chia tách với
cộng đồng trong một thời gian dài. Ông chọn lưu đày bởi ông biết rằng mình có
thể đối phó được với nó. Cả về thể chất lẫn tinh thần.

Schuyler mải suy nghĩ về lời
chẩn đoán.

- Nó chỉ... có vẻ... lời giải
thích quá đơn giản – cuối cùng cô nói.

- Cháu biết không, Schuyler,
các Máu Đỏ cũng gặp phải vấn đề này. Nhớ nhà không chỉ là một trạng thái của
tâm trí. Nó cũng là một hiện tượng của cơ thể. Phần ma cà rồng trong cháu khiến
cháu mạnh hơn và nhanh hơn bất cứ người bình thường nào. Nhưng cũng chính phần
ma cà rồng ấy làm gia tăng mọi bệnh tật con người mà cháu có thể cảm thấy. Cháu
mang trong mình những gì tuyệt nhất của cả hai thế giới, có thể nói như vậy đấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3