Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) - Chương 01 - 02

Chương Một

Schuyler

Chẳng có nhiều thời gian để tang. Trở lại New York sau vụ Lawrence bị giết
hại ở Rio (đã được Ủy ban che đậy bằng một lời cáo phó hợp lí trên tờ Thời báo),
Schuyler Van Alen vẫn đang phải chạy trốn. Không ngừng. Không nghỉ. Một năm
liên tục vận động, gần như chỉ trước một bước so với những Thợ săn[3]
đang đuổi theo cô. Một chuyến bay đến Buenos Aires tiếp theo sau chuyến đến
Dubai. Một đêm không ngủ tại nhà trọ ở Amsterdam tiếp theo sau những đêm khác
trong hội trường tại Bruges.

Cô đã đánh dấu sinh nhật lần thứ mười sáu của mình trên chuyến tàu hỏa Trans-Siberian
– kỉ niệm với một li Nescafe và vài miếng bánh vị trà xanh của Nga. Bằng cách
nào đó, người bạn thân thiết nhất của cô, Oliver Hazard-Perry, đã tìm được một
cây nến để thắp sáng ở một trong những gói kẹo hoa quả. Cậu ấy đảm nhận công việc
của một cộng sự khá nghiêm túc. Nhờ những tính toán cẩn thận của Oliver mà họ
đã có thể trang trải tiền nong cho đến bây giờ. Hội đồng đã chặn không cho cậu ấy
tiếp cận với tài khoản kếch xù của nhà Hazard-Perry ngay sau khi họ rời khỏi
New York.

[3] Velator: Lực lương
hoạt động như những cảnh sát ma cà rồng

Bây giờ đang là tháng tám ở Paris, trời rất nóng. Họ tới đây và nhận ra
hầu như cả thành phố vắng tanh, những cửa hàng bánh mì, những cửa hàng bán quần
áo thời trang và những quán rượu nhỏ đều đóng cửa trong khi chủ của nó đang tận
hưởng kì nghỉ ba tuần ở bờ biển phía Bắc. Xung quanh chỉ toàn những du khách
người Mỹ và Nhật. Họ đổ xô vào những bảo tàng trưng bày, những khu vườn trong
những quảng trường công cộng, đâu đâu cũng bắt gặp sự có mặt của họ với giày trắng
và mũ bóng chày. Nhưng Schuyler rất hoan nghênh sự hiện diện ấy. Cô hi vọng đám
đông đang di chuyển chậm chạp kia sẽ giúp cô và Oliver dễ dàng phát hiện ra những
Venator đang truy lùng họ hơn.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Schuyler đã có thể tự ngụy
trang bằng cách thay đổi những đặc tính cơ thể mình, nhưng việc thực hiện biến
đổi đã lấy đi một phần năng lực của cô. Cô đã không nói với Oliver, nhưng gần
đây thậm chí cô không thể làm được gì hơn là thay đổi màu mắt của mình.

Còn bây giờ, sau gần một năm
lẩn trốn, họ đã xuất hiện ở chốn công cộng. Đây là một hành động mạo hiểm,
nhưng họ đành liều lĩnh. Việc sống mà không có sự bảo vệ, cùng với hiểu biết về
xã hội bí mật của các ma cà rồng và việc lựa chọn nhóm người đáng tin cậy đã
khiến họ kiệt sức. Dù sẽ chẳng ai chịu thừa nhận, nhưng họ đều đã mệt mỏi vì chạy
trốn. Bây giờ Schuyler phải ngồi ở ghế sau xe buýt, khoác trên mình chiếc áo bó
màu trắng che kín đến tận cổ, với chiếc quần đen mỏng và đi đôi giày bệt đen đế
bằng cao su. Mái tóc đen của cô được kéo ra phía sau buộc gọn gàng, chỉ trừ một
chút son bóng cô không trang điểm. Cô có ý định sẽ trà trộn vào đám những nhân
viên phục vụ đồ ăn được thuê tối nay.

Nhưng chắc chắn ai đó sẽ chú
ý. Chắc chắn ai đó sẽ nghe thấy nhịp đập trái tim của cô mạnh như thế nào, sẽ
nhận ra hơi thở của cô nhẹ và nhanh ra sao. Cô cần phải bình tĩnh. Cô cần gột sạch
tâm trí mình và nhập vào vai một người phục vụ theo hợp đồng mà cô đang đóng giả.
Nhiều năm nay Schuyler đã rất xuất sắc trong việc biến mình thành người vô
hình. Và bây giờ, cuộc sống của cô đang phụ thuộc vào điều đó.

Chiếc xe buýt đã đưa họ qua
một cây cầu đến khách sạn Lambert ở Ile Saint-Louis, một hòn đảo nhỏ trên dòng
sông Seine. Lambert là ngôi nhà đẹp nhất trong tất cả những ngôi nhà đẹp trên
thế giới. Ít nhất, cô luôn nghĩ là vậy. Mặc dù “nhà” là cách nói khiêm tốn dè dặt,
nhưng nó giống một “lâu đài” hơn, có cái gì như bước ra từ truyện cổ tích, những
bức tường đồ sộ và mái gác màu xám giữa màn sương mù bao quanh. Khi còn nhỏ cô
đã từng chơi trốn tìm ở những khu vườn chính, nơi có những cái cây được tỉa hình
nón gợi nhắc về hình ảnh một bàn cờ. Cô nhớ mình hay lén ngắm những sản phẩm đầy
trí tưởng tượng bên trong cái sân lớn và ném những mẩu bánh mì cho đàn ngỗng từ
nền đất cao trông ra sông Sein.

Làm thế nào cô có thể đã chấp
nhận cuộc sống đó. Tối nay cô sẽ không bước vào nơi cao quý, độc nhất của khách
sạn với tư cách một khách mời, mà với tư cách là một người hầu hèn mọn. Giống
như con chuột lẻn vào trong hang. Bỗng nhiên Schuyler cảm thấy lo lắng, cô cần
tất cả sự kiểm soát của mình để kìm nén nó lại. Mỗi lúc sợ hãi cô có thể sẽ hét
lên – cô đã quá lo lắng tới mức không thể ngăn đôi tay mình run rẩy. Chúng cứ
rung lên, run lập cập bên vạt áo như những con chim bị mắc bẫy.

Bên cạnh cô, Oliver trông rất
bảnh trai trong bộ đồng phục của người phục vụ quầy rượu với chiếc áo vét kiểu
tuxedo, thắt nơ lụa đen và những cúc áo sơ mi bằng bạc. Nhưng trông cậu ấy có vẻ
tái nhợt trong chiếc áo cổ bướm của mình, đôi vai cậu cũng có vẻ căng thẳng
trong chiếc áo vét có phần hơi rộng. Đôi mắt sáng màu nâu lục của cậu mờ đi,
trông như màu xám nhiều hơn là xanh. Gương mặt Oliver không thể hiện cái nhìn
thất thần, ngán ngẩm như những người khác. Cậu rất tỉnh táo, sẵn sàng cho một
cuộc chiến hay một cuộc chạy trốn. Bất kì ai nhìn cậu đủ lâu đều có thể nhận ra
điều đó.

Chúng ta không nên ở đây,
Schuyler nghĩ. Chúng ta đang nghĩ gì vậy? Mối nguy hiểm là quá lớn. Chúng có thể
tìm thấy và chia rẽ chúng ta... và sau đó... những điều còn lại thật quá kinh
khủng để tưởng tượng.

Cô toát mồ hôi trong chiếc
áo sơ mi cứng ngắc làm từ hồ vải của mình. Máy điều hòa không hoạt động, chiếc
xe buýt đã đóng kín. Cô tựa đầu mình vào ô kính cửa sổ. Ông Lawrence đã chết được
hơn một năm. Bốn trăm bốn mươi ngày. Schuyler vẫn tiếp tục đếm, với suy nghĩ rằng
một khi cô đạt đến con số kì diệu, có lẽ cô sẽ không còn bị tổn thương.

Chẳng có trò chơi nào ở đây,
dù đôi khi nó giống như một phiên bản khủng khiếp, kì quái của trò mèo vờn chuột.
Oliver đặt bàn tay lên đầu cô, cố gắng ngăn đôi tay cô khỏi run rẩy. Những cơn
rùng mình vì sợ hãi đã bắt đầu từ vài tháng trước, chỉ một cái giật khẽ, nhưng
ngay lập tức cô nhận ra rằng cô cần phải tập trung mỗi khi làm việc gì đó, dù
chỉ đơn giản là ăn một miếng thịt hay mở một chiếc phong bì.

Cô biết rõ một điều, và đó
cũng là điều cô chẳng thể làm được gì. Bác sĩ Pat đã nói với cô trong lần đầu
tiên cô ghé vào phòng khám của bà: cô là người duy nhất, Dimidium Cognato, người
lai đầu tiên, và không thể kết luận gì về việc cơ thể cô sẽ biến đổi thế nào để
trở thành người bất tử; sẽ có những tác dụng phụ, những trở ngại đặc biệt trong
trường hợp của cô.

Tuy nhiên, cô cảm thấy khá
hơn khi Oliver nắm lấy tay cô. Cậu ấy luôn biết phải làm gì. Cô đã phụ thuộc
vào cậu ấy quá nhiều, và tình yêu của cô dành cho cậu ấy mới chỉ sâu sắc trong
một năm họ cùng nhau trải qua. Cô siết chặt lấy tay Oliver, đan ngón tay mình
vào những ngón tay của cậu. Dòng máu của cậu ấy như truyền sang huyết mạch cô,
những suy nghĩ nhanh chóng của cậu ấy giúp cô cảm thấy an toàn.

Về phần những người và những
thứ mà họ đã bỏ lại sau lưng ở New York, Schuyler đã không còn nghĩ nhiều về điều
đó nữa. Tất cả đã là quá khứ. Cô đã có được sự lựa chọn của mình và đang sống hòa
bình với nó. Cô đã chấp nhận cuộc sống của mình. Đôi khi cô nhớ cô bạn Bliss da
diết, và đã rất nhiều lần muốn liên lạc với cô ấy, nhưng điều đó là không thể.
Không ai có thể biết họ đang ở đâu. Không một ai. Thậm chí cả Bliss cũng không.

Có thể tối nay họ sẽ gặp may
mắn. May mắn vẫn đến với họ cho đến lúc này. Ồ, đã có một vài tiếng gọi ở đâu
đó rất gần – đó là vào một đêm ở Cologne khi cô bất ngờ chạy trốn khỏi người phụ
nữa hỏi đường đến nhà thờ. Đặc tính phát
quang[
4] đã làm xuất hiện những phản ứng. Schuyler đã
từng bắt gặp một thứ ánh sáng mờ ảo, tinh tế trong buổi chạng vạng trước khi cô
kịp ghi nhớ lại nhanh nhất có thể. Thuật cải trang chỉ có thể kéo dài cho đến
lúc này. Xét về khía cạnh nào đó, đặc tính tự nhiên đã tự để lộ ra.

Đó chẳng phải những điều
Quan tòa đã tranh luận trong suốt cuộc điều tra chính thức về các sự kiện ở Rio
ư? Phải chăng là vì Schuyler đã không thể hiện là người mà đúng ra chính là cô?

[4] Một trong những đặc tính của
ma cà rồng là họ có thể phát quang trong bóng tối để giúp họ nhận biết nhau

Kẻ tội phạm. Kẻ lẩn trốn. Đó
là cô của hiện tại. Tất nhiên, không phải là đứa cháu đáng thương của Lawrence
Van Alen.

Không.

Theo như Hội Kín, cô là kẻ
đã giết ông mình.

Chương Hai

Mimi

Ôi, chết tiệt! Cô vừa dẫm phải
một thứ gì đó nhầy nhụa. Hơn cả nhầy nhụa. Nó nổ lóc bóc dưới chân cô – một âm
thanh ướt át đến kì lạ. Cho dù nó có là gì đi chăng nữa thì chắc chắn nó đã làm
hỏng đôi bốt làm từ da ngựa non của cô. Dù vậy, cô đã nghĩ gì mà lại đi đôi bốt
này khi đang làm mật vụ do thám kia chứ? Mimi Force nhấc gót giày của mình lên
và xem xét có hư hại gì không. Hoa văn ngựa vằn đã bị làm nhơ nhuốc bởi thứ gì
đó có màu nâu và đầy bọt.

Bia à? Uýt-ski ư? Hay là sự
pha trộn của tất cả các loại rượu chứa trong ngăn dưới mà họ phục vụ ở đây? Ai
mà biết được? Trong năm nay, không biết bao nhiêu lần cô tự hỏi tại sao mình lại
nhận nhiệm vụ này. Bây giờ đã là tuần cuối của tháng tám. Đáng lẽ ra cô đã ở
trên bãi biển Capri, tận hưởng làn da rám nắng và chai rượu Limoncello[5]
thứ năm của mình. Không cần lén lút quanh quẩn ở những quán rượu rẻ tiền tại
trung tâm đất nước như thế này. Một nơi nào đó nằm giữa cồn cát[6]
và vành đai gỉ[7] - hay cồn gỉ và vành đai cát? Bất kể họ đang ở
đâu, nhưng đó là một nơi buồn chán, tẻ nhạt, và Mimi không thể đợi để được rời
khỏi đó.

- Có chuyện gì vậy? –
Kingsley Martin thúc cô bằng khuỷu tay – Giày lại chật quá sao?

- Anh có thể để tôi yên được
không? – Cô thở dài, bước ra xa khỏi anh ta và nhận ra rằng hốc tường nơi họ
đang trốn quá chật chội. Cô đã chán ngấy những trò trêu trọc của anh ta. Một điều
đặc biệt là trước đây, cô hoàn toàn căm ghét anh ta, nhưng cô nhận ra mình đã bắt
đầu thích những lời trêu chọc ấy. Và điều đó thật không thể chấp nhận. Cô ghét
Kingsley Martin. Sau tất cả những gì anh ta đã làm với cô, cô không thể nhận ra
mình còn có thể có cảm giác nào khác.

[5] Một loại rượu làm từ chanh,
được sản xuất chủ yếu ở miền Nam nước Ý

[6] Khu vực hạn hán kéo dài,
gây thiệt hại lớn cho hệ sinh thái và nền nông nghiệp của Mỹ và Canada trong những
năm 1930-1936.

[7] Khu vực thuộc Đông Bắc Mỹ,
ra đời do sự phá sản của các ngành công nghiệp năm 1970, buộc các nhà máy phải
đóng cửa và kết quả chỉ còn lại những cửa sắt gỉ của các tòa nhà.

- Nhưng anh đâu có đùa cợt?
– Anh ta nháy mắt. Điều làm cô tức điên lên vì Kingsley – ngoại trừ sự thật là
anh ta đã từng một lần cố gắng đẩy cô đến cái chết – đó là ở một nơi nào đó khi
đang tìm kiếm manh mối trên những bãi biển ở Puntadel Este hay trên những tòa nhà
cao tầng ở Hồng Kông, Mimi bắt đầu thấy anh ta... thật hấp dẫn. Điều đó đủ khiến
Mimi xiêu lòng – Thôi nào, Force, hãy vui lên nào. Em biết em cần anh mà – Anh
ta nói với một nụ cười tự mãn.

- Ôi Chúa ơi! – Cô tức giận,
quay ngoắt mình để mái tóc dài vàng bóng vắt qua vai và quất thẳng vào mặt anh
ta – Cứ như thể là! – Anh ta có thể nhanh nhẹn và khỏe mạnh hơn cô – người đàn
ông đứng đầu nhóm Thợ săn, trên thực tế cũng chính là sếp của cô – nhưng thực sự
cô mới là người lãnh đạo của họ, bởi vì cô có cấp bậc cao hơn anh ta trong hệ
thống cấp bậc của Hội đồng.

Kingsley Martin sẽ nảy ra những
suy nghĩ khác nếu như anh ta nghĩ rằng anh ta có cơ hội với cô. Có thể nói anh
ta rất đẹp trai (cái vẻ bề ngoài giống như một ngôi sao nhạc rock chết tiệt),
nhưng điều đó chẳng mảy may gì. Cô không có hứng thú, cho dù nhịp đập của cô có
nhanh hơn mỗi khi ở gần anh ta. Cô có đối tượng khác.

- Ừm, tuyệt. Em không sử dụng
dầu gội của khách sạn ở sân bay Hilton, đúng không? Tóc em thật đẹp – Anh ta có
vẻ thích thú – Nhưng liệu có phải là nhờ máy điều hòa đã làm cho tóc em mềm và
mượt không?

- Anh im đi... chỉ là...

- Khoan đã. Để dành lời nói
của em sau khi bữa tiệc kết thúc đi. Anh đã nhìn thấy đối tượng của chúng ta.
Em đã sẵn sàng chưa? – Kingsley ngắt lời cô, bây giờ giọng anh ta trầm xuống một
cách nghiêm túc.

- Tất nhiên rồi – Mimi gật đầu,
tất cả là vì công việc. Cô đã nhìn thấy nhân chứng của họ, cũng chính là lí do
khiến họ phải ở cách xa vài mét so với Lincold Nebraska (chính là cái tên ấy!
Bây giờ thì cô nhớ rồi). Một người Mỹ chính gốc, có lẽ chừng ba mươi tuổi, với
một cái bụng to và những dấu hiệu ban đầu của tầm tuổi trung niên: “mặt phù.”
Trông hắn ta giống với mẫu người đàn ông trước đây đã từng giữ vị trí hậu vệ ở
trường trung học, nhưng tất cả trọng lượng của cơ bắp đã chuyển hóa thành chất
béo sau một vài năm rời xa ghế nhà trường.

- Tốt, bởi vì chuyện này sẽ
không dễ dàng chút nào đâu – Kingsley cảnh báo – Được rồi, những chàng trai của
chúng ta sẽ dẫn hắn ta đến góc đằng kia của quán và chúng ta sẽ theo sau. Tấn
công hắn ta rồi rời đi. Sẽ chẳng ai chú ý chừng nào chúng ta chưa thức dậy. Thậm
chí bồi bàn cũng không đi lại làm phiền chúng ta.

Sẽ dễ dàng và ít đau đớn hơn
nếu xâm nhập vào ý nghĩ của người khác khi đang thực hiện giấc ngủ REM[8],
nhưng họ không có nhiều thời gian để chờ đợi khi mà sự ngờ vực đã quá rõ ràng.
Thay vào đó họ lên kế hoạch sẽ xâm nhập vào tiềm thức của hắn ta, không chần chừ,
không đánh động. Đó hẳn là một cách tốt hơn: sẽ không có chỗ cho hắn ta lẩn trốn.
Không có thời gian để hắn ta chuẩn bị. Họ cần một sự thật xác định, và bây giờ
chính là lúc để họ tìm ra nó.

[8] Rapid Eye Movement – Giấc
ngủ REM là một giai đoạn bình thường của giấc ngủ đặc trưng bởi sự chuyển động
nhanh của mắt. Giấc ngủ REM ở người trưởng thành thường chiếm khoảng 20-25% giấc
ngủ, khoảng 90-120 phút của giấc ngủ một đêm.

Nhóm Thợ săn là những người
nói thật và rất chuyên nghiệp trong việc giải mã giấc mơ và xâm nhập vào kí ức
của người khác. Trong khi chỉ một cuộc thử máu mới có thể bắt họ nói ra những
kí ức thật chứ không phải là lời bịa đặt, thì còn có cách khác, một cách nhanh
hơn để phân biệt đâu là sự thật từ những điều hư cấu mà không phải sự dụng đến
Nụ hôn Thần Thánh. Mimi hiểu rằng Hội Kín chỉ chấp nhận cuộc kiểm tra máu khi bằng
chứng đáng ghê tởm nhất đã được tìm thấy, như trong trường hợp của cô. Mặt
khác, việc thực hiện phép săn lùng kí ức, venatio, cho dù không được chính xác,
vẫn được hội đồng chấp nhận vì những mục đích của họ. Mimi đã từng phải trải
qua một khóa học tự phát nổ theo chương trình đào tạo của nhóm Thợ săn trước
khi tham gia chính thức. May mắn là cô đã tham gia một khóa như thế ở kiếp trước.
Khi cô đã nhớ lại những thứ căn bản, thì điều đó giống như việc đi xe đạp – những
kí ức quan trọng của cô sẽ trỗi dậy và toàn bộ những bài tập cô đã học được trở
thành bản năng thứ hai.

Mimi theo dõi hai anh em
sinh đôi Sam và Ted Lennox – những người cùng nhóm Venator với họ, dẫn nhân chứng
của họ đến chỗ góc tối của quán. Họ liên tục tiếp đãi hắn ta hết chai bia này đến
chai bia khác ở quầy bar. Quý ông Glory Days có lẽ nghĩ rằng hắn ta mới kết
giao được với vài người bạn mới.

Ngay khi họ ngồi xuống,
Kingsley đã lẻn đi tới chiếc ghế bành đối diện, và Mimi theo ngay sát anh ta.

- Này, anh bạn. Nhớ chúng
tôi chứ? – Anh ta hỏi.

- Hử? – Hắn ta tỉnh dậy,
nhưng vẫn còn đang trong trạng thái say bí tỉ và mơ màng. Mimi cảm thấy hắn ta
thật đáng thương. Hắn vẫn chưa biết chuyện gì dang xảy ra.

- Tôi chắc rằng anh còn nhớ
cô ấy? – Kingsley nói, hướng nhân chứng về phía Mimi.

Mimi ôm lấy anh chàng gốc Mỹ
với sự nồng nhiệt, và như tất cả mọi người trên thế giới này đều biết, anh
chàng ngay lập tức bị mê hoặc bởi cô gái tóc vàng xinh xắn, cứ thế chìm sâu vào
đôi mắt xanh của cô.

- Ngay bây giờ - Kingsley ra lệnh.

Ngay lập tức, bốn Venator cùng sử dụng Trí tâm thuật, mang cả nhân chứng
theo họ. Một việc dễ dàng như trượt xuống hang thỏ vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3