Erec Rex - Tập 1: Mắt Rồng - Chương 14

Chương 14

Khí độc

Bốn mươi cái tên được dán lên phía
sau mê cung: Erec, Bethany, Melody và Jack có trong số đó, dĩ nhiên có cả Balor,
Damon, Rock và Ward. Thấy mình bị rớt, Oscar ném bộp cái chai Rượu Tiên Khỉ Bay
rỗng vào một tấm biển. “Cuộc thi ngu xuẩn,” nó càu nhàu rồi bỏ đi. “Ai mà thèm
lãng phí thời gian để trở thành vua chứ?”

Jack bắt kịp Oscar, “Đừng
buồn. Không đứa nào trong nhóm tụi mình sẽ thắng đến cùng đâu. Bọn mình chỉ
chơi cho vui thôi mà.”

Mắt Oscar đỏ hoe, nó quệt nước mắt
bằng mu bàn tay. “Nếu anh là em, anh có dám nói vậy với bố em không? Em không
thể về nhà bây giờ được. Bố sẽ ghét em mất thôi. Ông đã nói về chuyện em chiến
thắng hàng tháng nay rồi, trong những lần em từ trường nội trú về thăm nhà ấy.
Ông sẽ điên tiết lên nếu em không thể làm được những phép thuật căn bản.”

Jack an ủi thằng em, “Thì em cứ ở
lại đây, có sao đâu. Chừng nào thi xong anh sẽ báo với bố em chuyện em trượt.”

Sau khi ăn xong, Erec thấy trong
người khỏe hơn. Càng nghĩ về cây vương trượng, cảm giác sợ hãi và đau buốt của
dòng điện càng bớt dần. Chỉ có những cảm nhận về năng lượng kỳ ảo của cây vương
trượng là vẫn còn nguyên vẹn. Nó muốn có được cảm giác ấy một lần nữa. Nếu
chiến thắng trong cuộc thi, nó chắc chắn sẽ có được cây gậy quyền phép ấy.

Kilroy cần các phần thưởng, trông
có vẻ hồi hộp, trong khi Ugry và vua Pluto đứng bên cạnh. “Cuộc thi tiếp theo
mang tên Cuộc Tìm Kiếm Dưới Đáy Biển, diễn ra vào sáng thứ Năm, lúc mười giờ,
phía sau mê cung. Nữ hoàng Posey nói các em có thể mang theo một vật có phép
thuật.

“Có đáng nhận một phần thưởng không
ta?” Bethany đứng kiễng chân lên để dòm xem giải thưởng là những gì. “Nếu không
phải mấy con giận ác ôn, thì là cái quái gì nhỉ?” Những đứa thẳng cuộc khác như
có cùng ý nghĩ với con bé. Vài đứa không chịu nhận giải thưởng và bỏ đi.

Kylroy huơ cái gì đó trông như một
cái đèn pin và bật nó lên. “Ta đã kiểm tra những thứ này. Không phải rận rệp gì
đâu. Đây là những cái Đèn Pháp Thuật. Hơi khó để nhìn ban ngày, nhưng thứ đèn
xinh xắn này lại rọi ra một tia sáng luôn đứng yên một chỗ. Các em có thể chiếc
sáng cả một căn phòng, và cái đèn này sẽ giữ ánh sáng đó cho đến kho các em bấm
nhẹ nút tắt. Thật tiện lợi để viết chữ trong bóng tối chẳng hạn, các em có thể
để lại lời nhắn cho bạn bè của mình. “Anh ta thử khua cái đèn theo một hình
vòng cung, và một cái quạt bằng đường ánh sáng hiện lên trong không khí.”

Erec cầm lấy một cái tò mò hỏi, “Chúng
nó có cần pin không ạ?”

Kilroy cười: “Thật buồn cười. Đây
có phải là mấy cái đèn của bọn Lú Phép đâu? Ánh sáng của một bóng điện từ đâu
mà ra nào?”

Cái Đèn Pháp Thuật trông cũng được.
Không có mấy con giận hay những con ác thú gớm ghiếc xung quanh. Erec cảm thấy
vui vui vì nghĩ rằng mình sẽ cần đến nó.

Nhóc Sói nhảy lên mừng Erec khi
thằng bé vừa về đến phòng. Sau khi nựng con vật cưng, Erec bật đèn lên và viết
tên mình lên không khí. Những con chữ treo lơ lửng, sáng rực. Erec vẽ một vòng
tròn bao quanh rồi tắt cái đèn đi. Ánh sáng biến mắt ngay tắp lự. Nó nhét cái
đèn cùng đôi Giày Êm và tiến xuống gầm giường.

Khi đang ăn tối, Bethany hỏi, “Lúc
nào thì bọn mình báo cho Nữ hoàng Posey về kế hoạch của lão Ugry?”

Có vài chuyện đã làm thay đổi suy
nghĩ của Erec về việc này, nhưng nó không chắc nó đó là gì nữa. Dường như nếu
làm thế sẽ là một sai lầm. “Bà ấy sẽ không tin tụi mình đâu. Mình dám cả như
vậy đó.”

“Tớ sẽ nói với bà ấy vậy,” Bethany
nói. “Phải có ai đó làm chuyện này chứ.”

“Rồi bà ấy sẽ làm gì? Khống chế Ugry
à? Lão sẽ phủ nhận tất cả tần tật và bọn mình sẽ bị lộ ra, hoặc tệ hơn nữa ấy
chứ. Hay có thể bà ấy sẽ nói với vua Pluto và sau đó tụi mình sẽ gặp rắc rối
to.”

“Tớ sẽ tận dụng cơ hội đó,” Bethany
khăng khăng. “Làm sao ấy có thể để cả thế giới này bị hủy diệt dưới tay lão
Ugry ác ôn đó, chỉ vi để bảo vệ bản than mình thôi? Thế mà tớ đã làm tưởng rằng
ấy luôn cùng ý kiến với tớ đấy.

“Mình không biết nữa.” Erec cố gắng
nghĩ ra một lý do thỏa đáng nào đó nhưng tắc tị. “Mẹ mình nói mình có thể ngăn
Ugry bằng việc giành chiến thắng trong cuộc thi này. Như thế sẽ phá hủy được kế
hoạch của lão. Mình sẽ có một trong số những cây vương trượng ở đây.” Những ý
nghĩ kỳ lạ bắt đầu xâm chiếm đầu óc Erec quyền lực, sự hoàn hảo, phép thuật từ
những đầu ngón tay của nó. Tảng đá vỡ thành những mảnh vụn vì mệnh lệnh của nó.
Đúng rồi, phải có được cây vương trượng trong tay chính là câu trả lời.

Chính là nó. Cây vương trượng đầy
quyền uy. Sự việc diễn ra với cây vương trượng hôm nay đã thay đổi ý nghĩ của
Erec. Nó muốn giải quyết những vấn đề của riêng nó. Ai cần một ông vua can
thiệp vào hay một nữ hoàng không đáng tin giúp đỡ cơ chứ? Sức mạnh mà nó điều
khiển hôm nay thực sự là của nó, nó chắc chắn vây, dĩ nhiên với sự giúp đỡ của
ai đó. Chẳng phải vua Pluto đã nói nó là người có quyền năng hay sao? Nó có thể
làm được việc đó một mình.

“Coi bộ khó à nha.” Bethany nói, “nếu
ấy có thể vượt qua tất cả các cuộc thi, rồi giả dụ ấy có được cây vương trượng,
thì thực sự là vẫn còn hai cái nữa – đủ để làm một điều gì đó thật kinh khủng.
Mà muốn có được vương trượng thì trước tiên ấy phải đánh bại cả bốn thằng bợm
Balor, Dumon, Ward và Rock cái đã. Chưa hết, ấy cùng phải láu cá, mánh mung còn
hơn tất cả những trò lừa lọc của chúng nữa cơ.” Bethany khoanh tay, không vui
vẻ gì khi thấy Erec đổi ý.

Con bé nói đúng. Nhưng Erec vẫn
muốn có cây vương trượng đó. “Bọn mình có thể báo cho Nữ hoàng Posey muộn hơn,
khi nào bọn mình thua ấy.” Nó nói. “Có thể đến lúc đó bọn mình sẽ biết ai là
người có thể tin tưởng được. Mình cá là lão Ugry sẽ không dám làm gì khi cuộc
thi chưa kết thúc đâu.”

“Trừ việc rút ruột kho vũ khí cùng
Rayson.”

“Việc đó lão đã làm rồi mà,” Erec
nói.

“Ừ thì ai biết bọn họ còn dám làm
những việc tày đình nào nữa. Nữ hoàng chắc cần có thời gian để chuẩn bị chiến
đấu.”

“Mình cá là bà ấy sẽ làm điều hợp
lý cho vua Pluto. Tại sao không chứ? Và ông ấy chắc cũng sẽ theo thôi.”

Bethany cố tìm cách khác, “Kilroy
có vẻ là người tốt. Bọn mình có thể kể cho anh ta.”

“Ừ. Hoặc có thể là Hecate Jekyll.”

“Bà ấy tốt, nhưng chỉ là bếp trưởng
thôi. Bà ấy chắc không thể làm được gì nhiều đâu.”

Erec nhún vai, “Tối nay mình phải
đi kiếm cái móng ngựa. Đó là thứ cuối cùng mình cần cho công thức thuốc nổ.
Mình sẽ lấy một cái ở chỗ con ngựa thần của thằng Balor. Bạn muốn đi cùng
không?”

“Muốn chứ, nhưng Melody đã hứa cho
tớ nghe một bản hòa nhạc sau bữa tối rồi. Ấy đợi tớ được không?”

“Được. Gõ cửa khi bạn đến nh.”

Trời tối mịt khi Erec và Bethany
lần ra phía chuồng ngựa. Erec hy vọng lũ ngựa thần sẽ có ở đó, hay bất cứ con
ngựa nào cũng được. Cánh cửa mở hé và có ánh đèn bên trong. Một lớp rơm trải
dưới sàn, lũ súc vật đặc biệt lững thững phía trong hàng rào, một vài con bị
cột dây vào tường.

Erec nghe thất có vài tiếng nói
cười phát ra đâu đó. Nó né người, nấp sau cánh cửa mở. Balor và Damon Stain đang
ở bên trong với Rock Rayson và Ward Gamin.

Balor cười hinh hích, “Những con
vật xinh đẹp này sinh ra là để dành cho các vị vua chúa. Nghĩ xem, bay lên lưng
những con long mã này, lửa phun ra phì phì từ mũi, đốt chát bất cứ ai dám chống
lại bọn mình, còn bọn mình thì giương cao cây vương trượng…”

Tiếng của Rock cất lên nghiêm trang.
“Phải rồi, trừ một đứa trong số bọn mình sẽ không làm vua. Chỉ có ba đứa thôi.
Tao muốn biết là ba đứa nào.”

“Bất cứ đứa nào giỏi nhất.” giọng
Ward nghe rất tự tin.

“Khoác cái áo choàng ngu ngốc đó
lên người rồi đi đi lại lại.” Balor nói. “Nói thật tao chẳng thèm, kể từ khi
tao biết chắc tao sẽ là vua. Mà biết đâu cái đứa thứ tư có thể sẽ là Cố vấn
Tiên tri của tao cũng nên.”

Rock nói, “Bố tao bảo các vị vua
không được giữ vương trượng đâu. ‘Anh Cả’ sẽ lấy chúng, và ông ta sẽ làm thay
nhiệm vụ của chúng ta.”

“Đấy là điều mà ông bô nhà mày nghĩ
thôi,” Balor nó. “Nhưng cái ông ‘Anh Cả’ ấy định lấy mấy cây vương trượng từ
tay bọn mình theo kiểu gì?”

“Bằng phép thuật,” Rock nói. “Bởi
vì ông ấy có thể. Với lại ông ta còn có cả kho vũ khí và đầy nhóc bạn bè phù
thủy.”

Balor có vẻ giận dữ. “Tao muốn
thách lão ta một chọi một. Rồi bọn mình sẽ biết cả thôi. Nhưng mọi thứ phải
đúng lúc, đúng không bọn mày? Mà đằng nào thì cũng chỉ có vua hay nữ hoàng mới
dùng vương trượng được. Vì thế, có thể lão sẽ không có khả năng dùng vương
trượng sau khi chúng ta giành được đâu.”

Ward nói “ Ơ nhưng mà vẫn có người
có thể dùng chúng đấy, kể cả khi họ không phải vua, chỉ cần họ có đủ quyền phép
thôi. Bọn mày có thấy thằng nhóc Rick Ross dùng cây vương trượng của vua Pluto
hôm nay không?”

“ Nó tưởng nó tài năng lắm đấy,
dùng được cây vương trượng, thoát khỏi bẫy của tao, giữ được cái kính khi tao
muốn lấy. Rồi sẽ có lúc nó phải trả giá. Tao hy vọng nó sẽ ngon giấc đêm nay,
phải không?” Balor cười thâm hiểm, và mấy đứa kia cũng hô hố cười theo. “Đi
thôi.”

Erec và Bethany nhảy ra nấp sau một
bụi rậm lúc bọn bốn thằng ra khỏi chuồng ngựa và tắt đèn. Khi bước chân của
chúng xa dần, hai đứa lẻn vào trong.

“Cứ để đèn tắt đi. Kẻo có người
nhìn thấy đấy,” Erec bật đèn phép thuật và huơ huơ tay, làm thành hình một cái
quạt ánh sáng lớn treo trên khoảng không.

“Ồ, đẹp thật,” Bethany cầm lấy cái
đèn và vẽ vu vơ trong bóng tối. Khi những con vật bước qua, trông như thể có
những vệt ánh sáng ngộ nghĩnh đậu trên người chúng.

Bethany làm đầy khoảng không xung
quanh bốn con ngựa ô bằng thứ ánh sáng lung linh. Khói bốc lên từ lỗ mũi của
mấy con ngựa. Một con chồm hai chân lên trước, và đôi cánh có vẩy xanh đen mờ
mờ giương ra.

“ Mấy con này có đóng móng không
ta?” Bethany hỏi. Con nhỏ chiếu đèn xuống chân lũ ngựa. Những cái vẩy tím sẫm
dán kín cẳng chân chúng và ánh sáng bạc từ móng rọi lên tận bụng. “Tớ thực lòng
chẳng muốn cạy cái nào cả. Tụi mình có thể bị thiêu trụi mất thôi.”

Con nhỏ vẽ một dải ánh sáng rộng
hình quạt xung quanh chuồng ngựa. Những con ngựa cánh trắng có đầy trong hàng
rào, nhưng không con nào được đóng móng cả, Có một thứ trông như cái búa dài để
cạnh một đống móng ngựa tỏa ra ánh sáng bạc. “Cái này chắc dùng để đóng móng
vào,” Erec nói, “Mình cũng có thể dùng nó để kéo móng ra.”

“Tại sao ấy không lấy đại một cái
trong đám này đi?” Bethany nhặt lên một cái móng ngựa.

“Phải là cái đã dùng rồi cơ.” Erec
bước lại gần một con ngựa ô. Con ngựa hất cái bờm trên cổ, mắt phát ra ánh đỏ.
Những tia lửa nhỏ phun ra từ mũi nó. Erec dịu dàng, “Được rồi. Tao chỉ cởi một
cái móng ra thôi. Sẽ không đau đâu. Cho tao xem cái chân đó nhé.”

Lửa từ mũi con ngựa phun ra mạnh
hơn. Đôi cánh của nó dang rộng và nó đá nhẹ vào ngực Erec. Erec ngã ngửa trên
đống rơm, thấy tức thở. Thằng bé lấy lại hơi và thử với một con ngựa khác. “Ổn
cả thôi. Ngoan nào.. Tao chỉ cần một cái móng thôi. Đưa chân mày đây nào. Thực
là dễ mà…”

Con ngựa này cũng phì lửa, làm bỏng
rát ngón tay Erec. Thằng bé dám bị nướng thành một lát bánh mì giòn lắm.

“Sao ấy không lấy ‘những ý nghĩ u
ám’ của ấy xài thử coi?” Bethany hỏi.

“Mình không thể khiến chúng xuất
hiện được,” Erec nói. “Chúng điều khiển mình. Chúng chỉ xuất hiện khi có ai đó
gặp nguy hiểm thôi.”

Cả bốn con ngựa đều sẵn sàng nướng
cháy Erec. Có hai con đứng trong chỗ tối, nhưng Erec thấy rõ bốn con mắt đỏ rực
hung hăng. Thằng bé nghẹt thở và lại cảm thấy như bọn ngựa có thể hủy diệt nó
ngay lập tức. “Balor cử tao đến,” Erec nói. “Nó vừa mới ở đây xong, nhưng nó
quên không lấy một cái móng ngựa để làm thứ nó cần.”

Con ngựa đứng trước nhìn sang những
con khác. Rồi con này gạt cái chân trước vào chân sau và tung một cái móng bạc
ra gần Erec.

Erec nhặt lên và lùi lại, “Mày
ngoan quá. Balor sẽ rất vui đấy.”

Bethany tắp phụp cây Đèn Pháp
Thuật, căn phòng chìm vào bóng tối, ngoại trừ tám con mắt còn cháy dở như những
cục than rực hồng. Erec và Bethany ra khỏi chuồng ngựa. “Những con thú này thật
kinh khủng.” Bethany nói. “Tớ hy vọng những con long mã ấy không biết nói.”

Erec cố gắng không bật cười, “Được
rồi. Balor không thể thù mình thêm được nữa đâu.”

Quá nửa đêm Erec mới về đến phòng.
Jack và Oscar ngủ lăn quay từ hồi nào. Nó nhét cái móng ngựa xuống gầm giường.
Sáng mai, nó sẽ tìm cách pha chế thuốc nổ.

Trong lúc đánh răng, Erec thấy cái
gương như bị lòa đi. Nó cảm thấy chóng mặt, căn phòng bắt đầu chao đảo. Erec lo
lắng nghĩ chắc mình bị ốm, nhưng rồi nó lại chìm vào cảm giác rằng đang có một
ý nghĩ u ám khác xuất hiện.

Không thể hai lần trong một ngày được.
Dạ dày nó như đang nhảy múa một vũ điệu chiến tranh.

Có thứ gì đó kinh khủng đang xảy
ra. Trong không khí. Không phải thuốc độc nhưng một thứ khí độc có thể làm cho
mọi người ốm nặng. Erec đánh rơi bàn chải và nhìn ra phía cửa sổ. Một hàng cây
rậm rịt chạy dọc theo tòa nhà.

Erec chạy xuống sảnh và đập cửa
phòng Franz Bugga. Bây giờ mọi người đều biết bảo bối của Franz cho phép anh ta
biến hình được các vật thể. Cái ý nghĩ u ám trong đầu Erec nói rằng Franz phải
hóa những bụi cây ngoài kia thành đệm cao su, vì thế nếu Erec đẩy mọi người ra
cửa sổ…

Đợi đã! Erec ngừng đập cửa. Đẩy mọi
người ra cửa sổ á? Có mà điên. Tay lắc lư khẩn cấp để đánh thức Franz. Làm sao
nó để cho bản thân mình làm cái điều ngớ ngẩn này chứ? Rồi nữa, nếu anh ấy
không chịu biến phép thì sao?

Franz mở cửa, tóc tai bờm xờm, “Gì
thế?”

Erec không thể kiềm chế lại được, “Anh
phải biến những bụi cây kia thành đệm cao su ngay.”

Franz nhìn cáu kỉnh, “Em đang nói
về cái gì thế?”

“Hóa nó đi. Làm cho nó phồng lên,
đàn hồi, cao su ấy. Chúng ta phải nhảy xuống. Khí độc đang rò ra.”

“Ừ thế hả? Chắc em gặp ác mộng
thôi?”

Chẳng nói chẳng rằng, Erec chộp lấy
một con dế bằng pha lê trên kệ tủ. “Em sẽ đập nó đấy,” thằng bé đe dọa.

“Không, không! Đấy là bùa may mắn
của ông nội anh. Bỏ ngay xuống.”

“Anh làm đi.”

Franz lắc đầu, nhưng cũng nghe theo,
“Nếu anh mà đá cho một phát thì…”

Anh ta mở cửa sổ ra và biến những
bụi cây dọc phòng ngủ thành một cái đệm cao su căng phồng.

Erec xô Franz ra khỏi cửa sổ, và la
lớn. “Đừng có biến chúng hiện hình trở lại đấy!”

Erec chạy xuống tầng hai, gõ các
cửa và đấy mọi người ra ngoài cửa sổ. Nó đấy Oscar ra ngoài thì thằng này vẫn
còn ngái ngủ. Oscar mở mắt ra lúc đang rơi ngoài trời trong sự hỗn loạn khủng
khiếp. Nhóc Sói nhảy theo sau Oscar.

Khi bị Erec đánh thức, Jack kiền
chạy theo Erec xuống sảnh giúp đỡ mọi người. “Tốt hơn là tin bạn luôn, hoặc là
mình cứ theo bạn mà làm.”

Chúng lao từ cửa phòng này sang cửa
phòng khác dọc tầng hai, đấm thình thình vào cửa và hét,” Ra ngoài mau!” Bọn
con trai thò đầu ra hành lang ngơ ngác, lập tức Jack và Erec xô chúng ra ngoài
cửa sổ. Erec cảm thấy mình giống như một cầu thủ bóng bật, đá những quả bóng
vào bẫy. Hai đứa xong tầng hai, rồi tầng ba. Điều ngạc nhiên là mọi thứ đều
diễn ra như ý chúng. Mọi người bay ra ngoài trước khi họ hiểu cái gì đã đá họ
ra.

Trên tầng bốn, Erec cuối cùng cũng
đấy Jack ra ngoài một cái cửa sổ, và kịp nói. “Cám ơn bạn!” Bethany hết hồn hết
vía khi nhìn Erec quăng Melody ra ngoài. “Khí độc đang rò ra. Xin lỗi nha,” nó
chỉ kịp giải thích cho Bethany như thế, rồi cũng đẩy con bé ra luôn.

Một màu đen ngòm cuộn lên trong
không không khí gần chân Erec. Rồi nó nhanh chóng bốc lên đầu gối thằng bé. Khí
độc bốc lên nhiều hơn, ba tầng dưới cùng hẳn đã tràn ngập rồi. Nhưng mặt khác,
nhờ thế mà thuyết phục đám con gái nhảy ra ngoài.

Khí độc làm mắt Erec cay xè. Nó đi
chậm lại và cảm thấy buồn nôn. Khí độc phả lên mặt nó khi nó gõ cái cửa cuối
cùng. Đầu nó quay cuồng. Nó còn đủ sức để gõ cửa không?

Nó lảo đảo tiến đến một cái cửa mở.
Căn phòng chao đảo. Hai con bé nhìn thấy nó và thét lên. Hoặc có thể chúng hét
lên vì thấy khí độc. Erec đấy cả hai đứa ấy ra cửa sổ và rồi ngã chìm vào mãn
khí đen đặc.

Một tia sáng mỏng mảnh xuất hiện
trong bóng tối. Con mắt thật của Erec mở ra và tia sáng lớn dần lên cho đến khi
ánh sáng tràn ngập. Nó rên rỉ rồi lại nhắm nghiền mắt lại.

“Nhìn xem nào,” tiếng một người phụ
nữ rì rầm. “Người anh hùng của chúng ta đã trở lại rồi.” Erec mở mắt ra và nhìn
thấy hình dáng bác sỹ Mumbai lờ mờ đang tựa vào cạnh giường nó. Sau lưng bà,
Bethany, Jack, Oscar, Hecate Jekyll và vài đứa trẻ khác đang mỉm cười.

Bethany chạy lại chỗ Erec, mặt lo
lắng, “Ấy không sao chứ?” Erec gật đầu, mặc dù nó không chắc lắm. “Ấy đã cứu
hầu hết tất cả mọi người đấy. Làm sao mà ấy biết được vậy?”

Erec nhún vai, có vẻ đang đau. Ít
ra thì nó cũng không còn phải thở trong cái không khí độc hại đó nữa.

Hecate Jekyll nói, “Cảm ơn con,
Rick Ross. Con thật là thằng bé toàn làm những chuyện đáng ngạc nhiên.” Bà bếp
quay sang vị bác sỹ, “Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ ở đây bây giờ đã trở nên quá
nguy hiểm rồi. Mọi người nên trở về nhà thì hơn. Vứt quách những cuộc thi ngu
ngốc này đi.”

Với nỗ lực ghê gớm, Erec kéo mặt nạ
oxy ra khỏi mặt và lên tiếng. “Cháu đã bất tỉnh bao lâu rồi ạ?”

Bác sỹ Mumbai mỉm cười, “Cả ngày
rồi. Bây giờ là bốn giờ chiều.” Erec ngay lập tức nhớ đến công thức chất nổ ở
dưới gầm giường của nó. Nó phải nói chuyện với mẹ ngay. Trong giây phút hoang
mang, bất chợt nó sờ lên ngực mình. Cặp kính vẫn còn đó.

“Mọi người không sao chứ ạ?” Erec
hỏi.

“Tốt lắm. Chỉ có mười sáu đứa trẻ
hít phải khí độc thôi, nhờ cháu đấy. Ồ, và một cậu bé bong gân cổ chân khi rơi
khỏi cửa sổ.” Bà nói thêm với một sự cảm kích trong giọng nói. “Bảo bối của
cháu là gì, biết trước tương lai à? Cháu từ đâu đến vậy cậu bé?”

“Nam Mỹ phần ạ,” nó thì thầm, cảm
thấy mệt kinh khủng. Thêm nữa, nó không muốn kể cho họ nghe về bảo bối của
mình, dù nó biết cái ý nghĩ u ám của nó muốn chính xác như vậy. Dường như quá
riêng tư để nói về chuyện đó. “Có ai… chết không ạ?”

“Ơn trời, không cháu ạ.” Bác sỹ Mumbai
nói. “Khí độc chỉ gây nguy cấp nếu cháu ngủ đủ lâu đến mức chết thôi. Nó chỉ có
thể hạ gục cháu vài ngày. Không ai có thể nhận ra được nó trước khi hít phải
nó. Khi mọi người nhìn thấy nó, thì đã quá muộn để chạy xuống cầu thang. Nhưng
tất cả các cháu đều có thể bị lỡ cuộc thi tiếp theo. Có thể nhân viên nhà bếp
sẽ kiểm tra xem cái gì đã bị hỏng trong lò.”

“Ai làm vậy ạ?” Erec hỏi, giọng
nghẹn ứ lại.

“Có thế đó là một trò phá đám gì
đấy. Chắc có đứa nào bị thua trong cuộc thi vừa rồi.” Bác sỹ Mumbai nói.

Bethany tròn mắt,” Hoặc cũng chính
là kẻ đã làm hại chúng cháu trong các cuộc thi trước.”

Bác sỹ Mumbai lo lắng. “Cháu có
nghĩ đó là một chút… hoang tưởng không?”

“Tôi thì tin là như thế đấy,”
Hecate Jekyll nói. “Có những thứ tệ hại lắm cơ. Tôi lo là còn có thêm vài
chuyện… xấu hơn sẽ xảy ra nếu mọi người không chú ý. Ai mà biết được có kẻ xấu
xa nào đứng sau những chuyện này? Bất cứ ai ở đây cũng đều có thể là người bị
hại cả. Tôi nghĩ sống yên ổn còn tốt hơn trở thành vua hay nữ hoàng.” Bà đi ra
cửa. “Và tốt hơn nữa là tôi nên đi làm bữa tối cho vua Piter ngay.”

Bác sỹ Mumbai mỉm cười hiền hậu khi
bà bếp bỏ đi. “Bà ấy không nên làm các cháu buồn. Ta chắc chắn sẽ bắt được thủ
phạm thôi. Mà thôi, cậu bé này cần được nghỉ ngơi thêm. Đến lúc giải tán rồi các
cháu.”

Erec nhỏm đầu dậy, “Cháu khỏe rồi.
Cháu muốn về phòng.”

Bác sỹ Mumbai đưa tay chống nạnh. “Các
phòng ngủ đang phải làm sạch không khí trong ba giờ đồng hồ nữa, thưa quý ngài.
Và cháu phải ngủ ở đây đêm nay, ta còn phải để mắt đến cháu nữa.”

Erec thở dài, thấy mòn đang kiệt
sức. Nếu không khí ở khu phòng ngủ đang được làm sạch thì có nghĩa là sẽ không
ai phát hiện ra các thứ nguyên liệu của nó. Dù biết rằng mình cần pha chế thứ
thuốc nổ ấy càng sớm càng tốt, nhưng cái kẻ xấu xa đang cố gắng đầu độc các thí
sinh phải bị chặn lại trước đã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3