Bản chúc thư - Chương 43

Chương bốn mươi ba

Phong bì màu nâu và có hơi rộng hơn khổ thường. Bên cạnh địa
chì của Hội Truyền giáo World Tribes ở Houston là những chữ in đen, đậm nét.
Gửi Rachel Lane, Nhà nữ truyền giáo ở Nam Mỹ, Riêng và Mật.

Người thư kí văn thư nhận, xem xét một lát, rồi gởi lên lầu
trên cho một vị giáo phẩm cao hơn. Hành trình của bức thư tiếp tục qua suốt
sáng cho đến khi đáp xuống, vẫn chưa mở, trên bàn giấy của Neva Collier, điều phối
viên của Các Đoàn Truyền giáo Nam Mỹ. Bà ta cầm lấy bức thư, lòng đầy nghi hoặc
- Không ai biết Rachel Lane là một nhà truyền giáo World Tribes. Không ai ngoài
bà.

Rõ ràng những người đã chuyển bức thư này không để ý sự liên
hệ giữa cái tên phong bì này với cái tên trong báo chí gần đây. Hôm nay là sáng
Thứ hai, các phòng thường mở cửa muộn với nhịp điệu sinh hoạt hành chánh rất
khoan thai bởi công việc của họ đâu có gì cần phải vội.

Neva khóa cửa phòng mình lại. Bên trong phong bì lớn là một
bức thư. “Kính gửi Quý vị Hữu quan”, và một phong bì nhỏ hơn, đóng dấu niêm. Bà
đọc lớn bức thư, ngạc nhiên đến sửng sốt bởi sự kiện có người nào đó lại còn
biết cả một phần lí lịch nhân thân của Rachel Lane. Kính gửi Quý vị Hữu
quan:

Bên trong phong bì nhỏ này là một bức thư cho Rachel Lane,
một nhà truyền giáo của Quý Hội đoàn ở Brazil. Xin quý vị hãy gởi thư ấy cho
cô, không mở.

Thưa quý vị,

Tôi đã gặp Rachel khoảng hai tuần trước đây. Tôi đã tìm gặp
cô ở vùng Pantanal, đang sống với những người Ipicas. Như quý vị đã biết, cô
sống ở đó đã từ mười một năm nay. Mục đích cuộc viếng thăm của tôi liên quan
đến một vấn đề pháp lí còn treo lửng.

Xin kính báo với quý vị là hiện nay cô ấy vẫn mạnh khỏe. Tôi
đã hứa với Rachel là trong bất kì trường hợp nào tôi cũng không tiết lộ cho ai
biết về chỗ ở hiện nay của cô. Cô ấy không muốn dây dưa rắc rối với những vấn
đề pháp lí và tôi đã nhất trí với yêu cầu của cô.

Cô ấy đang cần tiền để mua một chiếc xuồng máy mới và cũng
cần có quỹ bổ sung để mua thuốc men. Tôi rất mong được phép gởi đến tổ chức của
quý vị một ngân phiếu cho những khoản chi đó, như một đóng góp nhỏ vào công đức
hoằng pháp cao cả của quý Hội và của cô ấy. Đây là một việc làm hoàn toàn thiện
nguyện, rất mong quý vị hoan hỉ và xin cho tôi những chỉ dẫn cần thiết để thực
hiện.

Tôi dự định sẽ viết thêm thư nữa cho Rachel mặc dầu tôi
không biết cô sẽ nhận được thư bằng cách nào. Xin quý vị vui lòng cho tôi đôi
dòng và cho tôi biết rằng bức thư này đã đến tay quý vị và bức thư của tôi
cho cô ấy đã được gởi đi. Cám ơn.

Trân trọng kính chào.

Bức thư được kí tên Nate O’Riley. Cuối thư có ghi số phone ở
Saint Michaels, Maryland, và một địa chỉ tại một hãng luật ở Washington.

Liên lạc thư tín với Rachel thì cùng đơn giản thôi. Mỗi năm
hai lần vào ngày 1 tháng 3 và ngày 1 tháng 8, hội World Tribes gởi một số bưu
kiện đến bưu cục Corumbá. Trong đó gồm tiếp tế thuốc men, kinh sách đạo Cơ đốc,
và bất kì thứ gì mà cô cần hay yêu cầu. Bưu cục đồng ý lưu trữ những bưu kiện
gởi vào tháng tám trong vòng ba mươi ngày và nếu không có người nhận thì sẽ gởi
trả chúng về Houston. Điều này chưa từng xảy ra. Mỗi năm, vào tháng tám Rachel
đến Corumbá nhận hàng tiếp tế, vào lúc đó cô gọi điện thoại về cơ quan đầu não
của giáo hội và qua đó thực hành lại tiếng Anh trong vòng độ mười phút. Sau đó
cô nhân các bưu kiện và quay trở lại với bộ lạc Ipicas. Trong tháng ba hàng
năm, sau mùa mưa, các bưu kiện được gởi ngược dòng sông trên một chiếc xà lan
và chuyển xuống một fazenda gần cửa khẩu sông Xeco. Lako sẽ đến đó để nhận
chúng. Các bưu kiện gởi vào tháng Ba luôn luôn nhỏ hơn những gói gởi vào tháng
tám.

Trong mười một năm, Rachel chưa hề nhận một bức thư riêng
nào, ít nhất là qua World Tribes.

Neva ghi lại số phone và địa chỉ trên một tờ giấy viết thư,
rồi cất cái thư cho Rachel vào một hộc tủ. Bà sẽ gởi thư đó trong vòng khoảng
một tháng, cùng với đồ tiếp tế trong tháng Ba tới.

*

* *

Họ làm việc trong gần một giờ để ngăn hai phòng thành bốn
phòng học nhỏ. Sàn nhà đầy mạt cưa. Tóc của Phil cũng lấm tấm mạt cưa. Tiếng
rít, tiếng nghiến của lưỡi cưa hãy còn rung trong mùng nhĩ họ. Đã đến lúc nghỉ
ngơi xơi chè lá. Họ ngồi trên sàn, tựa lưng vào tường, gần một máy đun nước
mang theo được Phil chế cà phê đậm đặc từ bình thủy ra.

“Hôm qua anh không chịu đến nghe một bài thuyết giáo tuyệt
vời”, ông ta nói với nụ cười cởi mở.

“Ở đâu?”

“Sao cậu còn phải hỏi, ở đâu? Tất nhiên là ở đây rồi”

“Chủ đề là gì?’’

“Ngoại tình”

“Tán đồng hay phản đối chuyện đó?”

“Đương nhiên là phản đối rồi”

“Tôi không nghĩ là chuyện đó lại trở thành vấn đề với đám
bổn đạo của ông”

“Đề tài đó tôi chỉ giảng mỗi năm một lần”

“Vẫn một bài giảng đó?”

“Đúng, nhưng vẫn luôn luôn... hấp dẫn và nóng hổi tính thời
sự!”

“Gần đây nhất là khi nào một trong những bổn đạo của ông có
vấn đề với chuyện ngoại tình?”

“Vài năm trước đây. Một trong những nữ tín hữu trẻ của chúng
tôi nghĩ rằng chồng cô lẹo tẹo với một phụ nữ khác ở Baltimore. Anh ta đến đó
mỗi tuần một lần vì công việc, và cô nhận thấy mỗi lần anh quay về nhà anh lại
là một con người khác. Anh dồi dào năng lượng hơn, nhiệt tình hơn với đời sống.
Điều này kéo dài khoảng vài ba ngày, rồi anh ta lại trở về với cái con người kì
cục, xấu tính cố hữu. Từ đó cô cả quyết rằng chồng mình đang si tình, nhưng là
si... cái con nỡm nào đó chứ chẳng phải là si mình.”

“Sự thật thì sao?”

“Anh ta đến chữa bệnh nơi một y sĩ chuyện về án-ma-pháp
(chiropractor).”

Phil cười lớn qua mũi, một cái cười khìn khịt rất hay lây,
còn hơn là bị cù-lét. Khi sự hài hước lắng xuống, họ cùng nhâm nhi cà phê. Rồi
Phil hỏi, “Trong cuộc đời trước đây, cậu có bao giờ vướng mắc vào chuyện ngoại
tình?” “Không hề có vụ nào. Đấy chẳng phải là vấn đề mà là một lối sống. Tôi
theo đuổi bất cứ cái gì di động, miễn là... giống cái. Mọi người phụ nữ, chỉ
cần có tí duyên dáng, cũng đủ khơi dậy... một cuộc động tình chớp nhoáng! Tôi
đã có vợ nhưng tôi không hề nghĩ làm như thế là phạm tội ngoại tình. Đấy đâu
phải là tội lỗi, đấy chỉ là một trò chơi thôi mà! Bởi tôi là một... búp bê
không tình yêu, nên búp bê buồn phát ốm và cần phải đùa tí để giải khuây thế
thôi, Phil à”

“Lẽ ra tôi chẳng nên tò mò hỏi câu chuyện đó” “Không đâu,
thú tội là phương thuốc tốt để làm vơi bớt... cái lương tâm nặng trĩu. Tôi thật
xấu hổ về cái thằng người của tôi trong quá khứ. Chẳng có thỏi hư tật xấu nào
mà tôi từ. Lại còn đánh lộn, li dị, bỏ bê con cái - tôi là một hiện thân tròn
vẹn của sự đê tiện, khốn nạn. Tôi cầu mong những ngày đó lùi hẳn sau lưng. Bây
giờ điều quan trọng là phải nhớ rằng tôi đã đi xa đến mức nào”.

“Anh hãy còn bao nhiêu năm trước mặt để hoàn thiện đời mình,
Nate à”

“Tôi hi vọng như thế. Tôi chỉ không biết chắc mình phải làm
gì”

“Hãy kiên tâm. Chúa sẽ dẫn dắt anh”

“Hẳn nhiên rồi. Với nhịp độ hiện nay, tôi có thể sẽ theo
đuổi một sự nghiệp lâu dài ở đây”

Phil cười mỉm chứ không bùng ra thành tràng cười dài như lúc
này. “Hãy nghiên cứu Kinh thánh và cầu nguyện, Nate à. Chúa cần những người như
anh’'

“Tôi mong vậy lắm”

“Hãy tin tôi. Tôi đã phải mất mười năm mới tìm ra ý Chúa.
Tôi đã chạy theo nhiều hướng, tôi đã chạy vòng quanh, rồi tôi dừng lại và lắng
nghe. Khoan thai, từng bước Người dẫn dát tôi vào con đường này”

“Lúc đó ông bao nhiêu tuổi?”

“Tôi ba mươi sáu tuổi khi tôi vào chủng viện”

“Lúc đó có phải ông là người cao tuổi nhất so với các bạn
đồng khóa?”

“Không đâu. Chẳng hiếm những người đến tuổi bốn mươi mới vào
chủng viện. Chuyện thường xảy ra”

“Thời gian tu học mất mấy năm?”

“Bốn năm”

“Chắc phải trải qua nhiều thử thách mệt mỏi lắm?” “Cũng
không đến nổi. Và vẫn có những lúc rất vui” “Những năm ở đại học Luật của tôi
chẳng vui gì mấy” Họ làm việc thêm một giờ nữa thì đã đến bữa ăn trưa. Cuối cùng
tuyết đã tan hoàn toàn và Phil đề nghị đến một tiệm ăn ở đường Tilghman
dưới phố. Hai người lên xe của Nate.

“Xe đẹp quá”, Phil nói trong lúc buông mình xuống nệm ghế
xe. Mạt cưa từ vai ông bay lả tả xuống chiếc ghế nệm bọc da sạch hóng của chiếc
Jaguar.

“Chiếc xe này tôi thuê đấy vì không đủ sức trả tiền mặt để
mua. Tám trăm đô một tháng”

“Thế à”

“Tôi muốn trả nó và kiếm một chiếc Blazer hay gì đó vừa túi
tiền mình có thể mua, tiện hơn”

Đường 33 hẹp lại dần khi họ rời xa phố chính và chạy vòng
theo bãi biển.

*

* *

Anh nằm trên giường, nhưng chưa ngủ, khi điện thoại reo.
Thường cũng phải một giờ nữa anh mới ngủ được. Lúc đó là khoảng mười giờ đêm.

Thật khó tin là trước đây anh thường làm việc đến mười giờ
đêm rồi đi ăn tối, uống rượu tại một quán bar nào đấy cho đến một giờ khuya.
Bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi anh cùng đủ mệt lử, chán ngấy.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo, anh miễn cưỡng phải bắt lên,
hơi bực vì không biết ai lại bất lịch sự đến độ còn quấy rầy mình vào giờ này.
Một giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia: “Làm ơn cho nói chuyện với ông Nate
O’Riley”

“Nate O’Riley đây”

“Xin chào ông. Tên tôi là Neva Collier. Tôi đã
nhận được bức thư của ông gởi cho người bạn của chúng tôi ở Brazil.”

Tấm chăn rơi xuống khi Nate nhảy ra khỏi giường. “Vâng, thế
à. Bà đã nhận được bức thư của tôi?” “Rồi. Tôi đã đọc nó sáng nay và tôi sẽ gửi
bức thư của Rachel cho cô ấy.”

“Tuyệt quá - Cô ấy nhận thư bằng cách nào?”

“Tôi gởi đến Corumbá, vào một vài thời điểm trong năm.” “Cám
ơn. Tôi muốn viết cho cô ấy nữa.”

“Được thôi, nhưng xin đừng đề tên cô ấy ngoài
phong bì.”

Lúc ấy ở Houston mới là chín giờ đêm. Bà ta đang gọi từ nhà
và điều này có vẻ bất thường. Giọng nói khá cảm tình nhưng hơi ngập ngừng, cố
tính cách thăm dò.

“Có gì trục trặc à?” anh hỏi.

“Không, có điều là ở đây không ai biết cô ấy là ai. Không ai
ngoài tôi. Bây giờ có anh dính líu vào, có hai người trên đời này biết cô ấy ở
đâu và cô ấy là ai.”

“Cô ấy đã yêu cầu tôi giữ bí mật”

“Có khó tìm cô ấy không?”

“Có thể nói như vậy. Tôi không quan tâm chuyện người khác tìm
kiếm cô ấy.”

“Nhưng bằng cách nào anh làm điều ấy?”

“Qua một vài chỉ dẫn của bố cô ấy. Bà biết về Troy Phelan
chứ?”

“Vâng. Tôi đọc trên báo”

“Trước khi lìa đời, ông ấy đã theo dấu cô ở vùng Pantanal.
Tôi không biết ông làm được chuyện đó bằng cách nào.” “Ông ta có đủ phương
tiện”

“Đúng là vậy. Chúng tôi biết đại khái cô ấy ở đâu và tôi đã
đến đó, thuê một người hướng dẫn, bị lạc, nhưng rồi cũng gặp được cô ấy. Bà
biết rõ cô ấy không?”

“Tôi không chắc có ai biết rõ về Rachel. Tôi nói chuyện với
cô ấy mỗi năm một lần vào tháng tám, từ Corumbá. Năm năm trước đây cô có xin
được một kì nghỉ phép và tôi có lần dùng cơm trưa chung với cô ấy. Nhưng thật
tình tôi không biết rõ cô ấy cho lắm.”

“Gần đây bà có nghe nói về cô ấy?”

“Không”

Rachei có đến Corumbá hai tuần trước đây. Anh biết chuyện
này có thật bởi vì cô đã đến bệnh viện. Cô đã nói chuyện với anh, sờ vào
người anh, và rồi biến đi trong khi anh lên cơn sốt. Nhưng cô đã không gọi về
văn phòng đầu não? Lạ thật đấy.

“Cô ấy hiện vẫn khỏe”, anh nói. “Sống rất hòa hợp với những
thổ dân ở đó”

“Tại sao anh theo dấu cô ấy?”

“Vì phải có người làm việc đó. Bà có hiểu bố cô ấy làm gì
không?”

“Tôi đang thử tìm hiểu đây”

“Cần có người thông báo cho Rachel, và người đó phải là một
luật sư. Tình cờ tôi lại là người duy nhất trong hãng phải cáng đáng chuyện
đó.”

“Và bây giờ ông đại diện cho cô ấy?”

“Hình như bà đang lưu tâm chuyện này, phải thế không?”
“Chúng tôi có lí do để quan tâm. Cô ấy là người của chúng tôi và như thế là
ngoài vòng cương tỏa của thế sự.” “Nói như vậy e rằng còn quá nhẹ”

“Cô ấy định làm gì với di sản của bố cô?”

Nate dụi mắt, tìm cách giảm nhịp độ trận đấu. Anh tự hỏi
không biết bà ta có nhận ra điều ấy. “Thưa bà Collier, tôi không muốn tỏ ra thô
lỗ, nhưng tôi không thể bàn luận với bà những gì mà Rachel và tôi đã trao đổi
liên quan đến di sản của bố cô ấy.”

“Tất nhiên là không rồi. Tôi đâu có tìm cách soi mói. Chỉ có
điều là tôi không biết chắc World Tribes nên làm gì vào thời điểm này.”

“Chẳng có gì cả. Quý vị không việc gì phải dính dáng vào trừ
phi Rachel yêu cầu quý vị tham gia ý kiến.”

“Tôi hiểu. Vậy là tôi chỉ có việc theo dõi các biến cố qua
báo chí thôi.”

“Tôi chắc rằng tiến trình vụ án sẽ được thông tin đầy đủ
trên báo chí.”

“Anh có thể cho biết những gì cô ấy đang cần.”

Nate kể cho bà ta câu chuyện bé gái chết bởi vì Rachel không
có thuốc chống nọc rắn. “Cô ấy không có đủ tiếp tế về thuốc men ở Corumbá. Tôi
muốn gởi cho cô bất kì cái gì cô ấy cần.”

“Cám ơn. Hãy gởi tiền cho tôi qua World Tribes và tôi sẽ lo
liệu cho cô có đủ đồ tiếp tế cần thiết. Chúng tôi có bốn ngàn cô Rachel trên
khắp hành tinh này và ngân quỹ của chúng tôi rất co hẹp”

“Những người khác có được như Rachel?”

“Vâng. Họ đều là những người được Chúa chọn.”

Họ đồng ý sẽ gửi liên lạc. Nate có thể gửi mọi bức thư anh
muốn. Neva sẽ gửi chúng đến Corumbá. Nếu ai
trong hai người được tin tức gì về Rachel thì sẽ gọi cho người kia biết.

Quay lại giường ngủ, Nate diễn lại trong đầu cuộc điện đàm.
Những điều không được nói ra thật thú vị. Rachel đã được biết từ anh rằng bố cô
ta đã chết và để lại cho cô một trong những tài sản lớn nhất thế giới. Lúc đó
cô đã đến Corumbá vì Lako đã cho cô biết rằng Nate bệnh nặng. Và rồi cô lại ra
đi mà không gọi cho ai ở World Tribes để nói về chuyện tiền bạc.

Khi chia tay cô trên bờ sông anh đã tin rằng cô không quan
tâm đến tiền bạc. Bây giờ anh càng xác tín điều đó hơn nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3