Cung – Mê Tâm Ký - Quyển V - Chương 26 - 27

Quyển 5 – Chương 26

Yến hội chẳng mấy yên
bình

Yến hội chẳng mấy yên bình. Theo thường lệ, các cung đều
phải chuẩn bị lễ vật hoặc là tự mình tập hí khúc ca múa để góp vui, ai nấy đều
nhiệt tình. Hôm nay đến tham dự, có thể nhìn ra, từ cách trang điểm và y phục
cũng thấy phong phú mê mị. Trước kia hoàng thượng tương đối vừa ý thì cũng mạnh
dạn thể hiện, Hoa Mĩ Nhân từng nhảy múa uốn éo như rắn mà thắt lưng cũng như bị
chặt đứt.

Lúc ấy Phi Tâm cũng có mặt, nhìn thấy mà mặt đỏ như máu, bản
thân thiếu điều muốn chạy trối chết. Bây giờ nàng luôn tịnh dưỡng ở Cúc Tuệ
Cung, mọi việc không để ý tới, cũng không biết có phải ra vẻ hồn nhiên lâu ngày
mà thấy vui thật, hay là cảm xúc thật sự, lúc này nhưng lại tuôn trào ra! Không
phải vậy thì chính là diễn, thái hậu sao có thể dễ dàng lừa gạt. Thật ra thì
không phải diễn trò, là nàng bất tri bất giác đã thành thật!

Bây giờ Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân cùng nhau giám sát hậu
cung, Đức Phi hiện tại thu lại cơn tức trong lòng, lúc nào cũng lựa ý hùa theo
thái hậu. Hơn nữa hoàng thượng lúc này bận rộn muốn phát khùng lên, căn bản
không đếm xỉa đến chuyện hậu cung.

Tinh Hoa đã sớm phân phó các cung chớ có ngồi lộn xộn, cứ
theo yến tiệc lần trước là tốt rồi! Tiệc lần này cũng cho các cung có thời gian
thể hiện, nhất thời lễ vật các cung đều được trình lên, hà bao túi hương tinh
xảo, thi từ ca phú các loại đủ cả, ngoại trừ mấy thứ này thì các cung đều trình
diễn nghệ thuật. Tĩnh Hoa Phu Nhân cũng bớt phóng túng lại, chỉ vỗ trống một
đoạn ngắn. Nhưng nàng dù sao cũng là một người thông minh, lúc vừa bắt đầu thì
đã đổi sam. Mặc trên người chính là loại gấm Phi Tâm tặng cho nàng, tay áo hoa
sen tầng tầng như sóng vô hạn, vạt áo xoay xoay như mây khói. Lúc ấy hai ánh
mắt Đức Phi bốc hỏa, mà dáng vẻ mọi người thì khác nhau! Phi Tâm tuy rằng không
làm lão tăng ngồi thiền không di chuyển không động đậy như ngày trước nhưng vẫn
biết mượn cơ hội này mà nhìn sắc mặt mỗi người.

Trước kia nàng không có hứng thú tranh đua, mà nếu có ý muốn
tranh, ông trời cũng sẽ không cho nàng cơ hội, khiến cho nàng cảm thấy hết sức
không thú vị! Hơn nữa sau khi Vân Hi đến thì cũng không biết là hắn chê nàng
không thú vị hay là chuyện rượu nàng hứa hẹn trước đó, dù sao thì hắn cũng
không để ý tới nàng. Từ lúc đi vào điện đến lúc ngồi xuống, nếu không phải nói
chuyện phiếm với thái hậu thì cũng lười biếng xem ca múa trong điện, coi nàng
như trong suốt vậy!

Hắn gạt nàng sang một bên, Phi Tâm như ngồi trên đống lửa.
Nàng ngắm hắn mấy lần, thấy hắn vừa nói vừa cười nhìn Ngô Mĩ Nhân múa mắt đi
mày lại. Phi Tâm vốn rất ảo não, lúc này sự vô lễ cũng có thể hiện rõ ra. Bây
giờ nhìn đôi mắt quyến rũ của hắn mà ngọn lửa trong đầu cọ tới cọ lui muốn vọt
ra, tay cầm chén rượu cũng run run. Nàng có phần giận dỗi, dường như cái gì
sống nguội cũng muốn bỏ vào trong miệng. Một hồi Tú Linh thấy nàng ăn nhiều quá
mức, lại tới thêm rượu cho nàng. Nàng nhìn chén rượu trái cây trong tay nhưng
không uống, lại đổi một chén rượu trắng! Thường Phúc cũng không dám khuyên nhủ,
chỉ đành đứng đấy trông chừng nàng. Nàng ở bên này không vui, xách cả bình rượu
đổ ra tô, mượn rượu tưới buồn!

Ngô Mĩ Nhân múa hơn phân nửa thời gian, Lâm Tuyết Thanh lại
cúi người lên trên điện, lặng lẽ ra ngoài cửa điện.

Phi Tâm cũng biết nhất định nàng ta có chuẩn bị, lại càng
cảm thấy mình không có tài cán gì. Thật ra thì trước đó Phi Tâm cũng chuẩn bị,
lúc ấy ngoại trừ muốn ủ một vò rượu ra thì còn muốn tăng can đảm múa một điệu.
Nhưng khổ luyện mấy tháng, trước khi đến lúc thì vẫn còn nhút nhát, hôm nay
thấy mọi người như vậy, càng thấy thẹn thùng!

Ngô Mĩ Nhân múa xong, một loạt thị nữ thái giám theo tiết
tấu trong nháy mắt cất giọng. Ngoài điện đã vang lên nhạc khúc. Một nhóm chín
vũ cơ áo trắng điểm xuyến hoa hồng, di chuyển như làn sóng, đang ôm lấy Tuyết
Thanh tựa như tiên nữ từ trên cung trăng xuống! Nàng ta một thân áo lụa tuyết
trắng, ống tay áo đính chuỗi thủy tinh óng ánh. Trên trán đeo vòng thủy tinh
trong suốt, càng lộ vẻ mắt ngọc mày ngài! Phi Tâm nhìn sững sờ, lại liếc trộm
Vân Hi, thấy vẻ mặt hắn cũng có chút ngẩn ngơ. Trong lòng chợt đau nhói. Ghen
tị hóa ra là tư vị này. Nàng thật sự là hiểu rồi!

Phi Tâm nhìn một chút, mắt cũng ẩm ướt. Nhìn điệu múa lượn
vòng kia, lướt qua thành áng mây lớn. Nàng cầm chén rượu, cong khuỷu tay đang
muốn uống, đột nhiên cánh tay nàng run lên. Chén rượu không đổ vào trong miệng,
mà toàn bộ đều đổ lên trên mặt. Nàng hoảng hồn bừng tỉnh lau mắt. Thường Phúc
bên cạnh cũng đỡ lấy, thấp giọng hỏi: “Nương nương?”

Phi Tâm tiến lại gần bậc thềm. Bên này Tiểu Phúc Tử đỡ nàng
mở lời. Tinh Hoa quay đầu lại nhìn nàng, mới vừa rồi thấy nàng bỗng nhiên rót
một chén rượu. Tinh Hoa cho là nàng đã say rồi. Gần đây Phi Tâm ăn uống thả
cửa, cho nên lần này đặc biệt phân phó cho nô tài đừng để nhiều rượu ở chỗ nàng
ngồi, nhưng mà lại để rất nhiều trái cây tươi ngon cho nàng! Kết quả vừa khai
tiệc, miệng nàng đã không nhàn rỗi. Ăn rồi lại uống rồi lại ăn, khiến cho Tinh
Hoa càng nhìn càng vui. Quả thật là khác trước!

Vân Hi vừa thấy, thấp giọng nói: “Mẫu hậu cho nàng trở về
đi, tránh cho một hồi say rượu đến phát điên, quấy rầy niềm vui của mẫu hậu.”
Đợi Tinh Hoa phân phó xong, hắn đứng dậy đi qua chỗ nàng. Chư phi ngồi trên
điện vừa thấy hoàng thượng đứng dậy thì cũng vội vàng đứng dậy theo. Tinh Hoa
giơ tay, ý bảo mọi người tiếp tục vui vẻ. Nhưng Lâm Tuyết Thanh đang múa,
thoáng chốc lại lung tung không có trật tự!

Phi Tâm liếc mắt. Thật ra thì nàng cũng không say. Chẳng qua
là cảm thấy không còn mặt mũi nào. Thường Phúc vừa mới đỡ lấy thì nàng như muốn
mượn dốc xuống lừa, muốn nhân cơ hội chuồn đi. Nhưng không ngờ lại có bóng
người thoáng vụt qua, Vân Hi lại vọt tới. Phi Tâm bị hắn kéo tay, không thể
không đứng dậy. Vừa nhấc mắt đã thấy hắn lườm nàng! Phi Tâm bị khiếp sợ, thiếu
chút nữa không giả bộ được. Vừa định đứng dậy nói chuyện thì lại nghe hắn thì
thầm: “Nàng dám tỉnh lại thử xem!”

Phi Tâm vừa nghe, lập tức nhắm mắt lại. Phịch một cái, cả
người bỗng đảo về phía trước bất tỉnh. Nàng nghĩ không nên ngã về phía sau, ngộ
nhỡ hắn không đỡ nàng chẳng phải là rất mất mặt?

Vân Hi nghiến răng nghiến lợi. Đã sớm đồng ý với hắn muốn
đích thân chưng cất rượu, nhưng cái đồ nhát gan này đến bữa tiệc thì bắt đầu
nơm nớp lo sợ. Hôm nay toi công tới thì thôi, còn làm ra cái bộ dạng ăn uống
thả cửa, thứ gì cũng không liên quan tới nàng!

Vốn hắn cũng đã nghĩ xong, nếu nàng ngã về phía sau thì hắn
sẽ đưa tay tóm ngực nàng cho nàng mất mặt! Nhưng nàng cũng coi như là thông
minh mà ngã về phía trước, Vân Hi tức giận muốn đẩy nàng về phía Thường Phúc,
nhưng kẹp cả buổi vẫn chưa ra tay! Ánh mắt hắn nhìn nàng chợt lóe, hắn vòng qua
hành lang bên góc điện, đi thẳng ra sau điện, lên liễn trở về.

Phi Tâm giả vờ nhắm hai mắt, ngửi thấy mùi đàn hương trên
người hắn, đột nhiên bao nhiêu phiền muộn vì thiếu nước đều tan thành mây khói.
Nàng nắm chặt y phục của hắn, hơi mở nửa con mắt, thấy hắn chống khuỷu tay như
có điều gì suy nghĩ. Nàng vội vàng nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Đột nhiên
cảm thấy trên đỉnh đầu nặng trĩu, bàn tay hắn phủ lên, không động đậy cũng
không nói lời nào. Phi Tâm không khỏi mở mắt, giương mắt nhìn hắn cười với
nàng, một nụ cười phong tình vạn chủng nhưng như từng cơn gió lạnh!

Mặt nàng nhất thời đỏ ửng, bất tri bất giác, tính tình nàng
đại biến không còn là diễn kịch nữa, mà là nàng thật sự thay đổi! Trước kia
nàng chưa hề biết, cũng sẽ không hiểu tâm tình. thế mà lúc này lại muốn tuôn
trào ra! Nếu chẳng qua chỉ là diễn kịch, thái hậu làm sao có thể dễ dàng lừa
gạt. Thật ra thì không phải là diễn, mà vô tình nó đã thành thật!

“Thần thiếp cũng chuẩn bị.” Phi Tâm hít sâu một hơi, thấp
giọng nói. Nàng không muốn để hắn hiểu lầm nữa, cũng không muốn có hiểu lầm nào
khác, “Rượu kia ủ chả ngon tí nào!”

“Trẫm biết nàng không chịu lấy, không phải là nó không ngon,
mà là không đạt đến tiêu chuẩn của nàng!” Vân Hi vỗ về mặt nàng, khen ngợi một
hơi, hắn kì thật biết rõ. Chẳng qua vừa rồi, hắn cũng có chút làm bừa thôi! Hóa
ra giữa nam nữ khó khống chế tính tình nóng nảy như vậy, lúc nào cũng chui tới
chui lui quấy nhiễu người!

Hắn vỗ về đầu nàng, đột nhiên còn nói: “Mấy lễ vật này, chỉ
coi trọng tấm lòng, cũng không nhất định phải ưu việt! Người cho và người nhận
đều có lòng cũng không sao!”

Nàng thật sự nhìn hắn, nàng cũng vừa học được!

Vào nội điện Cúc Tuệ Cung, Vân Hi liền bị Phi Tâm ấn đến
phòng khách sau điện ngồi xuống. Hắn nhất thời không rõ tình hình mà nhìn nàng,
nàng mím môi cười: “Thần thiếp chuẩn bị như vậy, vốn ngại trình ra. Mấy năm nay
thần thiếp thật sự là tay nghề không quen, cho nên hoàng thượng nói rất đúng,
hoàng thượng chờ một chút nhé!” Vừa nói vừa dẫn Tú Linh ra ngoài chuẩn bị.

Vân Hi nghe xong thì trong lòng không khỏi nhảy loạn một
trận. Thấy nàng cười lui ra ngoài, nhất thời hắn nói nhỏ: “Không phải rượu sao?”
Mới vừa rồi ở Liễm Diễm Điện, thấy nàng ngồi xuống không lấy cái gì ra, hắn
cũng không lấy làm lạ. Nhưng hắn nhớ mấy tháng trước nàng từng đáp ứng với hắn,
tự nhiên trong đầu nghĩ một chút. Mấy ngày đầu tháng tám, Phi Tâm lại đây thăm
hắn mấy hôm. Có nàng ở đó, chuyện ăn uống của hắn cũng bình thường trở lại,
nàng thấy hắn bận rộn cũng rất đau lòng. Nấu canh, hầu hạ hết sức thỏa đáng,
mấy ngày kia cũng vô cùng ngoan ngoãn, không còn động một tí là lại nói đến quy
củ, chọc hắn tốn hơi thừa lời.

Hắn vừa hưởng thụ trong đầu, vừa không muốn nàng để người ta
lời ra tiếng vào như vậy. Bây giờ cũng thật sự kì quái, trước kia nàng bắt lễ
thì hắn liền đạp nàng một cước. Bây giờ nàng buông tay chân ra, hắn lại không
nỡ, hơn nữa còn sợ nàng gây ra thị phi khiến nàng khó xử.

Bản thân hắn không muốn giả bộ, thật ra thì hắn biết, cho dù
hắn giả bộ hư tình giả ý với đám nữ nhân kia, nàng cũng chắc chắn thông cảm,
nhất định là nhịn được. Nàng sống ở hậu cung cũng có thể an toàn chút! Nhưng
hắn chính là không muốn để nàng phải nhịn, cứ nghĩ nàng nhịn đến bực bội thì
hắn cũng khó chịu theo!

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải lâu dài. Trên đời làm
sao có một đôi mệt chết mệt sống như bọn họ? Thầm nghĩ muốn thủ một chỗ cũng
phải ngó trước ngó sau, phiền não không dứt! Nhất thời càng có chút chờ mong,
một hồi lại nghe thấy bên ngoài có tiếng sáo, âm trầm nuốt trọn, hơn nữa điệu
hát lại có chút thê lương, nghe thấy mà trong lòng lại dấy lên chua xót.

Mấy ngày này lại tấu ca khúc này, Vân Hi đang trách mắng
trong lòng, bỗng nhiên mắt hơi đông lại, men theo tiếng chuông lanh lảnh bên
tai, vòng theo sóng biếc mà đến!

Quyển 5 – Chương 27

Lăng vũ phiên phi
mang con tới

Trong lúc Vân Hi đang giật mình, mắt nhìn thấy đúng là hai
lá sen lớn, người cầm lá uốn lượn, xoay vòng mà đến, chỉ thấy tay người cầm lá
và đôi chân trắng như tuyết lộ ra. Trên cổ tay, mắt cá chân đều đeo chuông nhỏ,
lúc giậm chân thì tiếng chuông leng keng thoáng chốc đem khúc nhạc sáo trở nên
dịu dàng. Trong lúc tấu khúc thì bên ngoài cửa điện đột nhiên lại nổi lên âm
thanh khác, hai âm cùng quấn quýt chợt chậm chợt nhanh, mà người cầm lá sen vẫn
cứ một mực biểu diễn sau tấm bình phong, ào ào xẹt qua tấm rèm trong suốt đập
vào mắt Vân Hi. Lá sen bỗng nhiên chia ra rồi lại hợp. Chỉ thấy trong lúc bóng
lá hợp tan là bóng người xanh biếc. Không đợi thấy rõ người, chợt phiến lá to
hất ra, đồng thời người ẩn núp sau chiếc lá hoàn toàn hiện ra.

Vân Hi chết lặng người, không có dải tơ không có lụa là
không có điệp y. Phi Tâm vác sau lưng một cái giỏ trúc nhỏ, tóc dài được vấn
cao thành kiểu xoáy nước, hệt như một con ốc bươu vàng. Ông trời ơi, hắn lại có
ý nghĩ như vậy! Nàng cột tua rua xanh biếc, uốn quanh mà lên. Trên người cũng
mặc y phục xanh biếc, phần trên là áo ngắn, lộ ra một nửa cánh tay, còn váy thì
quấn quanh đầu gối, tua rua bên dưới như ẩn như hiện. Chiếc váy như được nhiều
mảnh váy vụn hợp lại, đính lông khổng tước, chồng chéo lên nhau thành lưới hình
chữ thập, hất một cái là tung lên, có đen có trắng, trở nên óng ánh nhẹ nhàng.

Cái bộ áo liền quần này ở đâu ra vậy? Nhất định là nàng phải
hao tốn rất nhiều thời gian mới làm được. Vân Hi nhìn nàng, nhất thời đôi mắt
chăm chú sâu thẳm. Nàng luôn là như vậy, tập trung tinh thần chuẩn bị xong xuôi
hết rồi, sau cùng lại không chịu lấy ra.

Uổng công mệt nhọc một trận! Hôm nay hắn sang đây nhìn, như
vậy mấy năm trước, nàng ít nhiều cũng từng muốn nỗ lực lấy lòng, cuối cùng đều
là bởi vì nàng nhất thời nhụt chí mà bỏ lỡ cơ hội! Thật đúng là cái vật nhỏ
giày vò lòng người đến đau!

Nàng kiễng chân trái vòng quanh, hướng về phía trước, tiếng
chuông và tiếng sáo tương hợp. Ngón tay khẽ nắn lại, hai mắt theo ngón tay mà
di động, trong lúc thân thể vụt qua, dường như chân đạp lên sóng. Khom lưng
nâng người đong đưa, bỗng nhiên xoay tròn kẹp ngón tay lại. Cánh tay gập lại,
ngừng một lát rồi mở ra, bên hông khẽ lắc. Sáo tấu cùng tì bà, nàng xòe tay ra,
lật lá mở rộng. Chân vặn eo di chuyển như con thỏ đang chạy trốn. Thân mình nhỏ
nhắn mềm mại, ngón chân xoay vòng như con sóng xanh biếc đang cuộn trào.

Hắn lạ mắt say mê, tình ái dâng trào. Kĩ thuật múa của nàng
đương nhiên là chẳng cao siêu gì, nhưng quan trọng là, nàng trong lúc múa hết
sức tập trung, mắt to linh hoạt sống động, đuổi theo đầu ngón tay mở ra rồi thu
lại, gương mặt lại vui vẻ nhu mì. Cung vàng điện ngọc thảm đỏ, xà trạm cột họa,
nhưng trong mắt Vân Hi lại trở về Đông Loan Bình Châu!

“Trong nước bèo xanh ấu đỏ, sóng ghềnh đùa gió mát. Ô bồn
cũng có thể sánh với hoa…” Vân Hi nhìn nàng, từ mắt nàng nhìn theo tay của
nàng, niềm vui dâng lên. Nàng cứ cười như vậy, một nụ cười bình thường như thế
mà sao xán lạn rực rỡ, khiến hắn hít thở không thông!

Tiếng sáo du dương, trong trẻo như tiếng mưa, cuối cùng lại
phảng phất mang theo mùi hương của mùa mưa. Tiếng chuông lanh lảnh, leng keng
vang dội tựa như tiếng cười êm tai. Ca múa hắn đã thấy qua rất nhiều, tất nhiên
cũng biết cái hay của nó. Bất luận là loại hình nghệ thuật nào, nếu có hồn
phách chính là câu dẫn người. Mà cái hồn phách này, chỉ có hắn nhìn là u mê!

Phi Tâm lúc này đã quên hết giáo điều lễ phép, cả người tràn
trề say sưa, khiến nàng càng mùa càng uyển chuyển càng tự do, từ đó tứ chi dẻo
dai thả lỏng, hoàn toàn chìm đắm trong non xanh nước biếc.

Trong cung không có củ ấu đỏ, nhưng đầu ngón tay nàng đã hóa
thành hình. Ở đây cũng không có ô bồn cũ kĩ, nhưng nàng đạp lên thảm đỏ, như
lạch ngòi róc rách không ngừng đong đưa.

Quan trọng nhất là phải dựa vào chính mình mà ra sức thực
hiện. Nàng biết rõ đạo lí này, và vẫn luôn làm như vậy. Nhưng mà vẫn không thể,
cũng không dám làm. Chính là trái tim của hắn! Trước kia nàng luôn cảm thấy,
lòng dạ nam nhân là không thể khống chế được, cứ dao động không ngừng. Thay vì
cầu xin sự sủng ái, không bằng dùng năng lực đổi lấy một nơi sống yên ổn. Nhưng
lần này, là hắn thật lòng cho nàng cơ hội thứ hai. Có thể tiếp tục đứng ở chỗ
này, hắn có thể gần gũi với nữ nhân khác vốn cũng là điều hợp lí. Hắn hứa hẹn
với nàng thì nàng nhất định phải lượng thứ! Nhưng hắn bây giờ không muốn như
vậy. Hắn không làm là do hắn không muốn dùng tình cảm của mình làm vật đổi
chác. Chấp nhận lòng trung thành của nàng, đồng thời cũng hứa hẹn với nàng.
Nàng phải vì lời hứa này mà phấn đấu, có cái gì mà buông tay?

Trong lòng nàng nghĩ đến một cảnh tượng. Nàng vào cung học
múa, khổ sở học hơn một năm, nhưng về sau cũng bỏ phí. Mấy tháng qua nàng lại
bắt đầu kéo gân cốt lần nữa, tuy rằng rất đau nhưng nàng có thể nhịn. Nàng
không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại và kiên trì.

Cho tới bây giờ nàng đều không sợ tranh đấu! Trước kia nàng
không muốn tranh là vì nàng không dám, mà cũng không cho là nó hữu dụng. Nhưng
bây giờ thấy Vân Hi bận rộn trên triều như vậy, hắn có thể buông lỏng hết thảy
thể xác và tinh thần cũng không giống như những chuyện mà nàng từng trải qua.
Bọn họ vĩnh viễn giúp đỡ và mang ơn lẫn nhau. Ở trong cung này sống nương tựa
vào nhau!

Vân Hi vẫn đang nhìn nàng. Hắn muốn khóc, càng muốn ôm nàng!
Mấy tháng trước, lúc nàng trở về nói phải cất một vò rượu, nàng đã cho hắn một
sự ngạc nhiên lớn. Cuối cùng nàng cũng khiến hắn kinh hỉ, cho dù lúc này nàng
phải ngụy trang để thoát khỏi hình ảnh hư hỏng ăn sâu bén rễ trong lòng thái
hậu. Không chỉ vì chính nàng mà cũng vì chính hắn! Nàng luôn luôn đặt hắn ở
trên nàng! Với thái độ xử sự cẩn trọng kín đáo của nàng, nhất định nàng có thể
nghĩ đến tất cả mà làm. Hắn có thể cảm nhận được tâm tình nàng thế nào. Hắn
muốn đền ơn chỗ nào, nàng sẽ càng vì hắn gấp bội!

Kết thúc khúc nhạc, Phi Tâm mặt đỏ như máu. Thật ra thì dù
cho chỉ biễu diễn trước mặt Vân Hi, trống ngực nàng vẫn đập như điên, tứ chi
nàng cũng bắt đầu ngứa ran. Nhưng nàng chính là như vậy, thực chất nàng cũng
giống như Vân Hi, hai người đều cực kì hiếu chiến! Hắn luôn khiêu chiến cực hạn
của nàng, bây giờ nàng bố trí cái cửa ải khó khăn này, cũng chính là cực hạn
của nàng!

Lúc này mấy tên nô tài tấu nhạc ngoài điện mới dám đi vào,
quỳ gối sau lưng Phi Tâm. Đằng sau đúng là Thường Phúc và Tú Linh, Thường Phúc
vẫn cầm một chiếc áo khoác dài dự định phủ thêm cho Phi Tâm! Phi Tâm cảm thấy
dưới chân như là đang giẫm lên bông vải vậy, gương mặt nóng ran đau nhức, không
biết là do rượu uống vào ban nãy xộc lên đầu hay là nàng xoay nhiều vòng quá mà
có phần choáng váng. Đang lúc bừng tỉnh lại, thấy hắn đưa tay về phía nàng,
nàng vừa định đi qua đón lấy, đột nhiên cảm thấy trước mắt trời nghiêng đất
ngả!

Vân Hi ôm lấy nàng, bất chợt Phi Tâm cảm thấy trên đỉnh đầu
và trong ngực có cơn nóng từ cổ họng trào ra, pha lẫn mùi rượu khiến nàng buồn
nôn. Vân Hi phát giác được sự khác thường của nàng, vội vàng vỗ lưng nàng: “Chỗ
nào không thoải mái? Đau đầu sao?”

Phi Tâm thấy ấm áp trong lòng, nhìn long bào ánh kim hắn mặc
hôm nay thật chói mắt khiến người ta mê say. Nàng giương mắt, nhìn thấy con
ngươi của hắn cũng đổi thành màu tím sậm động lòng người. Nàng cười một tiếng,
đè mạnh cơn buồn nôn xuống. Vừa định mở miệng thì bất thình lình có sức mạnh từ
đâu xông tới, nàng vùng vằng muốn đẩy hắn, hắn vừa thấy thì lập tức kéo nàng
ngồi xuống đối diện: “Gọi Phùng Ý Xương qua đây!”

Thái hậu nghe thái giám tấu trình xong thì hất mày hoa mắt
cười rộ lên: “Chả trách gần đây tham ăn như vậy, vừa rồi uống có mấy chén thì
đã say. Ai gia còn nghĩ Phi Tâm bây giờ tính tình khác trước, nhưng tóm lại
cũng không có gì to tát, hóa ra là có thật!” Bà vừa nói vừa cười cong mắt, vịn
vào Mạc Thành Dũng rời khỏi Liễm Diễm Điện, ngồi liễn tới Cúc Tuệ Cung. Quý Phi
bây giờ mọi thứ đều hợp ý bà, chỉ có cái bụng là chả có động tĩnh gì, khiến bà
có phần chán nản.

Năm ngoái Phi Tâm cũng mệt nhọc, kết quả đứa bé khó khăn lắm
mới có được lại không giữ nổi. Việc này Tinh Hoa nhớ tới vẫn còn cảm thán mấy
lần. Nhưng bây giờ ngay cả sự chán chường này cũng mất, lễ Trung thu vừa rồi
thật sự là hả lòng hả dạ!

Phi Tâm và Vân Hi nhìn nhau, cả hai ai cũng không lên tiếng.
Có! Thật sự có! Vân Hi thật sự là vừa kích động vừa sợ! Vừa rồi Phi Tâm uống
mấy chén, lại còn tung chân nhảy một điệu. Hắn muốn ôm nàng cũng phải thận
trọng, giống như nàng là món đồ sứ dễ vỡ vậy! Lại mắng Phùng Ý Xương một trận,
ngày nào cũng bắt mạch, có hỉ cũng không biết? Phùng Ý Xương có khổ khó nói, hỉ
mạch này lộ lúc nào hắn cũng không biết. Kinh nguyệt trì hoãn không hẳn là có,
cần phải có hỉ mạch lộ ra thì mới chính xác được. Nhỡ đâu nói bậy, hoàng thượng
không vui thì chả phải là muốn lấy đầu hắn? Nhưng dù sao Vân Hi vẫn mừng rỡ như
điên, không làm càn là được rồi, cho nên mắng chửi đôi câu cũng không sao,
Phùng Ý Xương nghe vậy rồi thôi. Vân Hi vuốt nhẹ tay nàng, vừa rồi nàng nhảy
múa hắn đã muốn khóc, bây giờ nghe xong chuyện này mắt hắn lại càng khó chịu.

Sau đó Tinh Hoa dẫn người lại đây xem, vừa thấy hai người
thì không khỏi tự trách: “Chao ôi, cũng là ai gia không cẩn thận. Thấy con bé
ăn uống là lạ như vậy, nguyệt sự cũng không có! Thật là…” Vừa nói, bà vừa ngồi
bên mép giường nhìn Phi Tâm cười.

Thấy Phi Tâm mím môi, lệ ở vành mắt nén không được, tháng
trước không có tới, nhưng không có tới cũng không nhất định là có, huống chi hỉ
mạch cũng không phải lộ ngay! Thái y không dám xác định, bản thân nàng cũng
không thấy khó chịu. Hơn nữa gần đây nàng được tẩm bổ quá mức, bị táo khí mấy
ngày liền. Cho nên nàng còn tưởng là do thuốc bổ. Trước kia nàng đối với mấy
thứ sống nguội và hoa quả cũng không có hứng thú, bây giờ cũng vì thiếu nước
mới ăn nhiều, ai ngờ là có thật! Cái bụng nàng từ khi hư thai vào năm trước,
dưỡng hơn nửa năm, kết quả vừa đến tháng tám, lại còn là Trung thu!

Mang thai rồi, thái hậu cũng mất hứng. Quý Phi thích luồn
cúi mang thai, trèo càng cao sẽ càng ngông cuồng nâng đỡ nhà mình! Nhưng năm
nay không giống vậy, thái hậu rất cao hứng, nét mặt kia còn cao hứng hơn cả bọn
họ. Thật sự là khiến hoàng thượng hài lòng, Phi Tâm cũng cảm thấy hạnh phúc!

Trung thu năm Tuyên Bình thứ mười bảy, hoàng thượng và thái
hậu cuối cùng cũng yên tâm, tha hồ hưởng thụ tình cảm mẹ con! Mà nàng cũng mang
đến cho mình và Vân Hi niềm vui lớn nhất, trong bụng nàng, lại lần nữa có thêm
một sinh mạng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3