Cung – Mê Tâm Ký - Quyển V - Chương 14 - 15

Quyển 5 – Chương 14

Hồn nhiên xuất trần
khiến người thương yêu

Thái hậu thấy buồn cười, lại nhìn mâm hoa quả bày trên bàn,
tất cả đều được ghim tăm. Bà thuận tay ghim một miếng dưa hấu đưa qua: “Quý Phi
nay thật ra thay đổi không ít, trước kia làm sao ăn mấy thứ này?”

Phi Tâm thấy vậy thì cười đưa tay nhận lấy, có chút ngượng
ngùng, mặt đỏ ửng: “Hôm nay trời nóng quá, cho nên cổ họng thần thiếp cũng có
chút khó chịu!” Nàng vừa nói, vừa cầm lấy cây tăm đưa miếng dưa hấu bỏ vào
miệng. Thật ra thì gần đây là vì mấy thang thuốc kia mà làm cho nàng thiếu
nước, nhưng mà ở trước mặt thái hậu phải diễn kịch một phen.

Thái hậu thấy nàng như vậy, sự hổ thẹn đối với hoàng thượng
lại tăng thêm mấy phần. Trước đây Quý Phi tuy rằng hay tính kế, nhưng tóm lại
mấy năm nay không gây ra chuyện rắc rối gì. Lúc trước nhận tội cũng là không
muốn liên lụy ra rộng thêm. Cho dù nàng qua lại với ngoại thần, nhưng cuối cùng
cũng không xảy ra chuyện gì. Trái lại sau cùng nửa điểm cũng không đề cập đến
chuyện phụ thân, nay ngẫm lại, thật ra chuyện tham lam trước đây cũng là thứ
yếu.

Nhất thời nhìn nàng ăn không ngừng, tăm không rời tay, tự
giác ghim vào hết nửa mâm. Chén trà trong tay cũng hướng lên trời, Phi Tâm
trước kia cũng không ăn uống thế này, hễ bày biện trong cung cũng là vì thêm
hương hoa quả. Thấy nàng bất kể dưa hấu, vải, đào, hạnh hay là dưa ngọt, ai đưa
cũng không từ chối, càng ăn càng hưng phấn, hai mắt đều cong thành trăng lưỡi
liềm!

Thái hậu thấy bộ dáng an nhàn của nàng như vậy, quả thật
đáng yêu hơn ngày trước rất nhiều. Bà cảm thấy mấy lời dò xét của mình có chút
tiểu nhân, mấy người bên thái y viện đều nói, mạch tượng Quý Phi ứ nghẹn, tâm
trệ khó tán. Vả lại bà thỉnh thoảng cho người qua Cúc Tuệ Cung do thám, mỗi lần
đều như thế, nhưng lại không giống như là giả bộ! Trước kia nàng giả trang
Nguyễn Tuệ, nhưng Nguyễn Tuệ xuất thân thế gia đại tộc, cho nên khi giả vờ thì
đơn giản chỉ thu lại chân mày, tính ra thì rất nhỏ nhặt. Huống chi nàng giả vờ
lúc này quả thật không có ý nghĩa gì!

“Gần đây lo nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần phải quản mấy
chuyện vặt vãnh phức tạp. Đợi ngươi khá hơn chút thì xử lí công việc cũng không
muộn.” Thái hậu nhìn nàng, thấp giọng nói, “Chuyện lúc trước nói cũng được.
Nhưng mà tóm lại phải nhắc nhở ngươi, nữ nhân hậu cung an phận chút là chuyện
đầu tiên, suy cho cùng thì không phải là chuyện nữ nhân nên quản.”

“Thần thiếp biết rồi, về sau sẽ không quản mấy chuyện này
nữa.” Phi Tâm chớp mắt nhìn, thấp giọng nói, “Thái hậu, thần thiếp bằng lòng
đem tiền trả lại cho Lâm đại nhân. Thái hậu đừng vì chuyện này mà tức giận được
không?”

Thái hậu nghe xong nhất thời nghẹn ngào, lắc đầu nói: “Quên
đi, đã nói đừng nhắc tới thì nói lại làm cái gì?” Đều nói con người trải qua
sinh tử, tính tình luôn luôn thay đổi. Nay nàng nói như vậy, càng làm cho thái
hậu có phần não ruột, nhà Lạc Chính là hào phú ở Hoài Nam, một cái Nam An Viên
cũng xây được, hai mươi vạn lượng có là cái gì đâu? Lúc trước nàng mượn chuyện
này mà đòi tiền Lâm gia, nghe thấy mà giật mình, cuối cùng nàng che đậy âm mưu
ngầm ở bên trong. Nay còn muốn, phỏng chừng nàng chỉ là mượn cơ hội trả tiền,
về phần số bạc này, sợ là nàng quen nhiều hào phú, ở nhà cũng quen miệng mà
thôi, căn bản không nghĩ quá nhiều!

“Thần thiếp không phải là muốn làm trái nguyện vọng của thái
hậu, là thái hậu lần trước hỏi thần thiếp số tiền này đâu rồi. Thần thiếp thật
là không nhớ rõ, đơn giản trả lại cho Lâm đại nhân, về sau sẽ không dám có suy
nghĩ này nữa!” Phi Tâm nghe xong ngập ngừng nói, “Trước kia thần thiếp có thói
quen tiêu tiền như nước, lại luôn muốn có tiếng tốt với nô tài nên cũng không
tiếc. Ngày đó hoàng thượng ban thưởng trái cây, phái hai mươi tên nô tài đến
bưng mâm. Thần thiếp một chút cũng không dám đắc tội, một người cho năm lượng,
tiền nhiều vô kệ! Sau lại thật sự không có tiền, mới muốn thêm từ chỗ ngoại
thần.”

Thái hậu nghe xong lại ngẩn ra, trong lòng kích động mà muốn
bật cười ra tiếng. Ngày trước Phi Tâm nào dám nói những lời này. Việc này thái
hậu biết rõ. Không chỉ có hoàng thượng trải qua chuyện đó, bà cũng từng như
thế. Lúc ấy Phi Tâm vung vãi tiền bạc. Ai cũng biết Quý Phi này tiêu tiền không
tiếc. Có khi rơi vào tai Tinh Hoa, bà nghe xong thật sự không cho là đúng, cho
rằng nữ nhân này chạy đến hậu mà kết giao với người khác. Một bộ nhà giàu mới
nổi. Có khi còn cố ý cho một đống nô tài qua chỗ nàng đòi thưởng. Bây giờ nghĩ
lại, thật ra lại cảm thấy bị kẹp giữa mẹ con bọn họ đúng là khó xử.

Nàng vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng vang lên: “Nàng
không phải tâm trí không được tốt sao? Sao bây giờ lại nhớ đến mấy chuyện hư
hỏng này?”

Thái hậu vừa ngẩng đầu lên thì gặp Vân Hi đang đen mặt tiến
vào. Hắn qua đây cũng không cần thông báo. Trừ phi thái hậu có việc thì mới dặn
nô tài trước, bằng không hoàng thượng sẽ lặng lẽ tiến vào. Người nào dám ngăn
đón? Trên người hắn còn mặc triều phục, hoa văn rồng uốn lượn vàng sẫm, trên
đầu cột quan, vừa thấy thì biết bãi triều xong thì đi thẳng qua đây. Kết quả
lại nghe thấy mấy lời của Phi Tâm, hắn liền mất hứng!

Lời của Vân Hi khiến Phi Tâm sợ tới mức nhảy dựng lên. Không
nghĩ rằng hắn lại chạy tới đây. Kết quả thì nàng đang nói bậy, nhưng lại để cho
hắn nghe thấy! Nhất thời thái hậu mở miệng nói: “Hoàng thượng cũng không cần để
ý. Nói giỡn một chút thôi. Ai gia cũng buồn. Bây giờ chỉ nghe chuyện vui mà
thôi!”

Vân Hi trừng mắt nhìn Phi Tâm. Tính kế tỉ mỉ thật, nhưng
thật ra không lòi đuôi. Nhưng còn sự sắp xếp của hắn thì sao! Cứ nhất định phải
bươi móc tới lui chuyện hai mươi vạn lượng thì mới chịu nghỉ!

Phi Tâm vội vàng đứng dậy quỳ xuống dập đầu, Vân Hi mấy ngày
nay bận quá, việc nhiều đến mức không có thời gian đi thăm hậu cung. Vốn lẽ
phải vô cùng nhớ mong, lúc ấy hắn đi Cúc Tuệ Cung trước, biết được nàng vọt tới
chỗ thái hậu thì nhanh chóng chạy qua đây. Nay thấy rồi lại nóng ruột nóng gan,
hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cái đầu của nàng. Hôm nay là cái kiểu tóc gì vậy?
Thiệt kì quái y như sừng trâu!

Thái hậu nhìn ánh mắt Vân Hi, trong lòng cũng hiểu được mười
phần. Hắn thật sự đang phát cáu sao? Hai mắt sắp toét ra rồi!

“Hoàng thượng hôm nay sao lại rảnh rỗi sang đây? Hiếm khi có
dịp rảnh, giận dỗi làm cái gì? Nàng bị bệnh không được lanh lẹ, nhớ tới cái gì
thì nói cái đó, cần gì phải so đo?” Thái hậu nói xong, mắt liếc Vân Hi, ý là
còn không nhanh chóng miễn lễ cho nàng đứng lên?

Vân Hi nghe thái hậu nói vậy, nhất thời trong lòng lấy làm
ngạc nhiên, lại nhìn thấy thái hậu dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn. Hắn hơi chần
chừ, ngồi xuống bên cạnh thái hậu nói: “Đứng dậy đi! Trẫm thấy nàng càng bệnh
càng lợi hại. Cái gì nên nhớ thì không nhớ được, không nên nhớ thì toàn nhớ kĩ!
Đã không được lanh lẹ thì cứ lo dưỡng thân. Món nợ lúc trước còn chưa rõ ràng,
còn chạy tới đây cầu xin cái gì?”

Phi Tâm được Tú Linh chậm rãi đỡ dậy, hai mắt rũ xuống không
dám nói nửa câu.

Tinh Hoa cười cười: “Nay cũng không có gì, mấy tháng nay
hoàng thượng nhất định là quá nhạy cảm rồi!”

Vân Hi nghe mà khẽ động, Phi Tâm trong mắt thái hậu là một
người vô cùng cẩn thận. Nay chiêu này của nàng quả nhiên là hữu hiệu, không hề
kiêng kị mà tán dóc trước mặt thái hậu, nhưng thật ra là làm cho thái hậu bắt
đầu giảm bớt sự đề phòng.

Phi Tâm lúc đang nói nhảm thì bị Vân Hi chộp được, trong
lòng cũng có chút áy náy. Nàng trái lại không muốn bám lấy món nợ trước kia của
hắn, chỉ là bây giờ thẳng thắn thành khẩn với thái hậu như vậy là hữu hiệu
nhất. Nàng cũng không dám liếc lung tung, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vân Hi,
nghe hai người kia nói chút lời quan tâm.

Vân Hi nghe xong cười, chốc lát lại nói chuyện phiếm với
thái hậu mấy câu, thấy cặp mắt thái hậu có phần mơ màng, biết bà gần đây có
thói quen ngủ trưa nên liền đứng dậy rời Thọ Xuân Cung.

Vừa ra khỏi thì hàm răng hắn cũng ngưa ngứa, nhìn bộ dáng
Phi Tâm tự nhiên bước chân lộn xộn theo sau hắn, hôm nay nắng chết người, bên
ngoài ve sầu kêu chói tai, ngay cả lá cây cũng bị mặt trời nướng héo. Vậy mà
nàng lại rảnh rỗi chạy qua bên này! Hai người ra khỏi Thọ Xuân Cung, xe kéo một
trước một sau đã tới trước ngự viên. Gần ven hồ, gió nhẹ thổi qua tạo cảm giác
mát mẻ. Trên mặt hồ bông súng nổi lềnh bềnh, lúc này lá xanh gợn sóng, liễu
trên bờ rũ xuống óng ánh. Vân Hi đuổi hết mọi người ra, lập tức dắt nàng đi qua
thủy đài trên cầu.

Rõ ràng nàng bình tĩnh như thường, thật sự là nàng đã hoàn
thành nhiệm vụ, ánh mắt hưng phấn, cười tươi tự nhiên, trước mặt thái hậu cũng
không có nửa điểm sơ hở là lời khen ngợi tốt nhất cho sự diễn kịch của nàng.
Nhưng nàng vừa đứng trước mặt hắn, càng sôi nổi như thế thì hắn càng khó kiềm
chế. Kĩ xảo của nàng đúng là tuyệt diệu, càng gặp nguy không loạn, hắn lại càng
là bình tĩnh không được. Bảo nàng bớt qua Thọ Xuân Cung nàng không nghe, hôm
nay bị hắn tóm gáy thật đúng là tức chết người!

Hắn kéo nàng đi một mạch, đi đến giữa đài thì quay đầu lại,
thấy nàng há miệng híp mắt, tua rua trên đầu cọ cọ khiến tim hắn hơi ngứa. Đã
quen nhìn bộ dạng trước kia của nàng, nay nàng chuyển sang bộ dạng khác như vậy
lại làm trống ngực hắn lỡ mất hai nhịp. Gần đây bởi vì chuyện chính sách mới,
hắn vừa bận rộn vừa mệt. Nghĩ nàng khó có thể giả trang xoay trời chuyển đất
như vậy, không được cũng có thể sang Khải Nguyên Điện thăm hắn một cái. Ai ngờ
nàng thật sự không đến, không đến là không đến, nay lại còn tung tăng chạy qua
Thọ Xuân Cung! Cái đồ không có lương tâm!

Phi Tâm bị hắn nhéo đến đau, đột nhiên bả vai run lên, không
cần ngẩng đầu cũng biết hắn đang phi đao! Hồi tháng năm, Tú Linh giục nàng đi
Khải Nguyên Điện đùa nghịch ngây ngô, nhưng nàng cảm thấy, khó nhất là phải
đánh hạ được Thọ Xuân Cung. Cái bộ dáng này trước hết phải để cho thái hậu ở
Thọ Xuân Cung xem, hơn nữa không lộ kẽ hở mới là việc cấp bách. Cho nên nàng
tìm mấy người mặt mày sinh động, cẩn thận quan sát học hỏi một tháng. Lúc trung
tuần tháng sáu nàng bắt đầu đánh bạo, hôm nay cũng có chút thành tựu.

Nhưng hắn gần đây lại cực kì bận bịu, mỗi ngày đều cùng công
thần nghị sự đến đêm khuya, nàng muốn chờ hắn có thời gian sẽ sang nói chuyện
với hắn. Ai ngờ hôm nay hắn bất thình lình đánh vào, làm nàng lúc ấy vô cùng
hốt hoảng!

“Có phải nàng cố ý gây khó dễ cho trẫm phải không?” Vân Hi
kéo nàng lao thẳng đến giữa tiểu đình mới buông tay ra, nàng gần đây ngâm trong
thang thuốc kia không chịu được nóng, chỉ mới mấy bước mà vẻ mặt đỏ bừng. Phi
Tâm nghe ngữ điệu tức giận của hắn, nhất thời cũng không dám biện bạch, ngoan ngoãn
chờ hắn trút hết cơn giận.

“Bây giờ đầu óc nàng mơ hồ, giữa trưa không ngủ chạy đến đây
làm gì?” Hắn vươn một ngón tay chọt vào đầu nàng, làm nàng hoảng hốt. Gần đây
nóng muốn chết, trong vườn nửa bóng người cũng không có, mèo khắp nơi cũng đi
nghỉ, “Lời trẫm nói nàng không nghe lọt câu nào, vài ngày không thấy nàng, nàng
lại bắt đầu làm bừa! Nàng đội cái sừng trâu này lên đầu thì đẹp đẽ cái gì hả?”

Quyển 5 – Chương 15

Trong rét lạnh lại có
lửa sáng

Phi Tâm bị Vân Hi chọt đến choáng váng, cộng thêm nắng nóng
không chịu nổi, tuy nói đang ở giữa hồ, gió thổi rì rào nhưng trong lòng tựa
như có kiến lửa bò qua. Nàng bị hắn mắng mà thẹn thùng, hắn đè giọng xuống một
chút, đứng ở bên hồ cũng có thể nghe được. Nàng lui lại hai bước, thấy hắn tiến
lên ép chọt đầu nàng, sét đánh ngang mày gì đó cũng không quản, đưa tay bắt lấy
tay áo của hắn: “Thần… thần thiếp đi ăn… ăn chực.”

“Nàng nói cái gì?” Vân Hi nghe mà suýt ngất, quả thật không
thể tin vào lỗ tai của mình.

“Ăn chực…” Phi Tâm tím mặt, ấp a ấp úng cả buổi mới nói ra
hai chữ.

“Nàng không phải thật sự bị bệnh đó chứ?” Hắn có chút lo
lắng, đưa tay sờ sờ sau gáy nàng. Nàng lắc lắc đầu, nhăn mặt nói: “Thang thuốc
kia đừng dùng nữa được không? Thần thiếp sắp bị thiêu rồi.”

Vân Hi cúi đầu nhìn gương mặt nàng đang vo thành quả mướp
đắng, đột nhiên ôm nàng cười! Thoáng chốc lại quên sạch sẽ những lời nàng nói
trước đó! Bởi vì gần đây nàng điều trị gấp đôi, bên trong thì dùng thuốc của
Phùng Ý Xương, còn lại bên ngoài thì dùng dược liệu can khương đảng sâm đương
quy ngâm trong nước nóng. Vân Hi lại bỏ toàn bộ mấy món sống nguội quanh nàng,
lần này, trong Cúc Tuệ Cung một chút trái cây cũng không có. Trước kia phân
phát sang đây cũng chỉ là bày thêm hương, nay Tú Linh nghiêm khắc chấp hành chỉ
thị của hoàng thượng, ngay cả bày biện cũng không. Về sau vào hạ, đừng nói sống
nguội gì đó, cả trà cũng phải kị. Nước ô mai ướp lạnh, hạt sen ngân nhĩ các
loại càng không thấy ở Cúc Tuệ Cung!

Phi Tâm bị thiêu nóng đến chân, cả ngày đều đứng ngồi không
yên, ít ngày trước thì đánh bạo qua chỗ thái hậu một chuyến, nhìn thấy mâm hoa
quả. Trước kia mấy thứ này nàng nào để vào mắt, gần đây nàng bị nóng đến phát
hoảng, liền mượn diễn trò mà hôm nay mặt dày thêm mấy lớp nhào vào ăn. Tú Linh
thấy cũng không dám ngăn cản nàng, để nàng ăn hơn nửa mâm vào bụng!

Lúc này lại bị Vân Hi quở trách đến nghệch mặt ra, bất đắc
dĩ nàng mới nói hết sự thật. Chính nàng cũng vô cùng ngượng ngùng, nhưng thang
thuốc này thật sự là thiêu cháy người khác.

Nàng cũng không tiện chạy đến những nơi khác trong cung ăn
uống, đành phải qua chỗ thái hậu! Thứ nhất là mượn chuyện này chứng minh bản
thân không giống trước kia, thứ hai cũng có thể thỏa mãn một chút ham muốn ăn
uống!

Vân Hi quả thật là cười không được, cho dù là đi ăn chực
cũng phải một công đôi việc không thể làm lỡ. Nhưng cười thì vẫn cười, bộ dáng
nàng như vậy làm cho hắn cũng có phần lo lắng. Hắn trước đây sai Phùng Ý Xương
săn sóc thân thể Phi Tâm xong cũng phái Mạnh Lao Tán đến cùng giải quyết với
Phùng Ý Xương, nếu Quý Phi có cái gì không ổn thì cần phải nói cho hắn biết
trước, tuyệt đối không được mảy may chậm trễ. Nhưng mấy ngày nay, Phùng Ý Xương
cũng không lại đây, hắn nghĩ cũng không có chuyện gì.

Thấy bộ dạng của nàng như ngồi trên chảo lửa, hắn cũng bắt
đầu nóng ruột nóng gan, không khỏi đưa tay ôm nàng, vỗ về bụng nàng nửa đùa nửa
thật nói: “Hay là có đi?”

Phi Tâm nghe xong ngẩng đầu. Nhớ lại lần trước, hắn nói nàng
có, kết quả nửa tháng sau nàng thật sự có. Lúc này nghe vậy, trong lòng liền
nhảy loạn. Hắn nhìn sắc mặt của nàng, tâm trạng càng rạo rực. Hôm nay này búi
tóc sừng trâu, lại vô cùng hoạt bát.

“Phùng Ý Xương mấy ngày nay nói thế nào?” Hắn vừa nói vào đề
vừa đưa tay ngoắc Uông Thành Hải bên hồ. Uông Thành Hải hiểu ý, vội vàng dẫn
người mang ô lớn qua nghênh đón.

“Cũng chưa nói gì, lúc ấy ngâm thuốc hắn cũng nói ổn thỏa.
Nhưng tiến hành cùng lúc thần thiếp thật sự là khó nhịn. Hắn nói tích hàn khó
lọc là ngoài nóng trong hư. Giải nhiệt trừ lửa một chút cũng không chịu ra.
Thần thiếp nghĩ nhẫn nại một tí cũng không sao. Nhưng mấy ngày nay thời tiết
nóng thật, lại càng khó nhịn.” Phi Tâm thành thật khai báo. Chốc lát đám người
Uông Thành Hải lại đây, hai người liền theo tán ô đi ra ngoài, đi đến Cúc Tuệ
Cung.

Vân Hi vừa đến Cúc Tuệ Cung thì cho người đi tìm Phùng Ý
Xương tới hỏi, mặt khác lại sai Tú Linh tắm rửa thay y phục cho Phi Tâm trước.
Uông Thành Hải cũng hầu hạ thay xiêm y cho Vân Hi. Nay Vân Hi rỗi rảnh chạy qua
đây, Uông Thành Hải cũng đem một vài món của hoàng thượng đặt ở đó, đỡ phải mỗi
lần sang lại phái người chạy tới chạy lui phiền phức. Kì thật cung điện xây
trên đài cao, vừa cao vừa rộng, hơn nữa lại có lớp đá dày, cách nhiệt chống hàn
rất tốt. Mỗi khi tới giữa hè, cho dù không bày băng thì cũng rất thông thoáng
mát mẻ. Phi Tâm thân hư thể hàn, luôn ngại lạnh không sợ nóng. Lúc nóng nhất
cũng không dùng băng. Ban đêm cũng chuẩn bị một ít chăn mỏng. Nay nàng táo khí
mấy ngày liền như vậy, đừng nói là đuổi lạnh, cái nóng lại hiện ra!

Một hồi Phùng Ý Xương lại đây, sau khi thỉnh an hoàng
thượng, Vân Hi hỏi hắn bệnh tình gần đây của Quý Phi. Thấy hắn vẻ mặt ấp úng,
trong lòng có phần không được tự nhiên, hắn liền đứng dậy đi ra đại sảnh. Uông
Thành Hải thấy ý kia của hắn, vội vàng đuổi người ra xa. Vân Hi trở lại nhìn
Phùng Ý Xương: “Trẫm đã nói không biết bao nhiêu lần. Có chuyện gì ngươi phải
báo lại ngay. Ngươi là tai điếc hay là chê mệnh dài?”

“Vi thần không dám.” Phùng Ý Xương nghe xong thì vội vã quỳ
xuống, thấp giọng nói. “Thật ra thì Quý Phi cũng không hẳn là bệnh. Chỉ là cần
bồi dưỡng một chút!”

“Cái gì?” Vân Hi híp mắt, nhất thời không phản ứng kịp.

Phùng Ý Xương thân là viện thủ Thái y viện, thật ra cho hắn
đảm nhận việc săn sóc tẩm bổ thế này mà nói cũng có chút không biết trọng nhân
tài. Nhưng mà sự ủy nhiệm của hoàng thượng, hắn tất nhiên là phải tuân theo.
Thật ra thì can khương đảng sâm đương quy kia kết hợp với thược dược làm thuốc,
hơn nữa tư âm của hắn vô cùng có lợi với chứng âm hư. Ngoài thì thông mồ hôi
bức hàn, trong thì điều kinh thuận khí, hai bên bổ sung cho nhau, mấy tháng nay
Quý Phi rõ ràng tốt hơn năm trước rất nhiều.

Nhưng bởi vì hoàng thượng thỉnh thoảng qua Cúc Tuệ Cung,
nhóm nô tài bên dưới đều cẩn thận làm việc. Ti thiện bên kia thấy Quý Phi nay
được sủng ái, mặc dù Quý Phi không để tâm cũng muốn nhanh chóng nịnh bợ. Quý
Phi nay cáo ốm điều dưỡng, bọn họ ở đầu kia liền phối hợp, hôm nay đưa một chén
gà đen đương quy cách thủy, ngày mai chuẩn bị một chút đông trùng hạ thảo. Mấy
thứ này tất nhiên đều là thánh phẩm tư âm bổ khí, hơn nữa lại còn là thứ tốt bổ
ấm. Ban đầu Phùng Ý Xương cảm thấy ăn chút cũng không có gì, nhưng mấy ngày kế
tiếp, Quý Phi còn ăn lót dạ! Nhưng tóm lại là không có gì đáng ngại, huống chi
loại nóng này Phùng Ý Xương nào dám tùy tiện đưa nàng thuốc điều tiết? Cho nên
cũng không tiện trả lời nàng, hơn nữa nàng gần đây lại kị sống nguội, cũng
không biết bị táo khí mấy ngày liền?

Vân Hi nghe Phùng Ý Xương huyên thuyên cả buổi mới hiểu
được, đột nhiên trong lòng kích động muốn cười sằng sặc! Lạc Chính Phi Tâm nàng
cũng có ngày hôm nay!

Phi Tâm thay đổi xiêm y xong thì thấy thiền điện bên này đã
không còn người. Nàng liền đi đến tẩm điện phía sau, thấy Uông Thành Hải đang
đứng trông chừng bên ngoài rèm, bên trong im ắng không hề có tiếng động. Cách
lớp rèm trong suốt, nhìn vào bên trong trướng, nhất thời nàng hạ giọng: “Hoàng
thượng ngủ rồi sao?”

“Nay ngày dài đêm ngắn, vừa rồi hoàng thượng ngồi một tí thì
mộng mị.” Uông Thành Hải nhỏ giọng chép miệng, đưa tay vén rèm để nàng đi vào.

Phi Tâm nghe xong thì đau lòng, nhẹ nhàng xách váy, thuận
tay cầm một chiếc quạt tròn chỉ bạc ở trên bàn trang điểm. Gần đây chính sách
mới được triển khai, công việc các nơi dồn dập đủ loại. Đợi mọi việc đi vào
khuôn khổ, sợ cũng non nửa năm. Hơn nữa cái này coi như là thuận lợi, nếu
không, quý tộc các nơi ầm ĩ thì phiền toái. Trên tinh thần này, hắn chịu đựng qua
hết năm nay mới có thể thở phào.

Một thời gian trước, trong ngoài đều ồn ào, hắn không có một
khắc yên lòng. Nay nàng trốn ở đây tránh đầu ngọn gió, cả ngày ăn ngủ đến mập,
hắn lại ngày ngày hốc hác, nàng sao lại không đau lòng? Không phải là nàng
không muốn đến Khải Nguyên Điện thăm hắn, cũng không phải nàng ngại sĩ diện.
Chẳng qua là nàng muốn giải quyết Thọ Xuân Cung trước, hắn đỡ phải vướng bận
phiền não.

Nàng vén rèm lên, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng quạt cho hắn.
Năm nay thật sự rất nóng, so với năm rồi nóng hơn nhiều. Phi Tâm mặc một bộ váy
dài chỉ bạc mở rộng tà áo, áo hơi rộng, búi tóc tùng vãn. Thấy bộ dáng bình
thản của hắn, nàng cũng an tĩnh hơn rất nhiều. Trước kia nàng lúc nào cũng bám
lấy quy củ không buông, cứ gò bó không được tự nhiên làm cho hắn cũng khó mà
thư thả, lãng phí rất nhiều thời gian. Nàng nhất thời nghiêng người tựa vào,
tay này mỏi thì đổi sang tay kia, duỗi cánh tay vòng qua người hắn mà quạt. Gió
nhẹ phất qua, mang theo rất nhiều hồi ức.

Đột nhiên hắn nghiêng người dựa vào một chút, đưa tay ôm
thắt lưng nàng, mặt ghé vào bên cạnh nàng nói nhỏ: “Hôm nay lại dùng hương gì
vậy?”

Bởi vì những lời này gợi nhớ rất nhiều chuyện đã qua, Phi
Tâm nhấp môi cười cười: “Một chút đàn hương, bây giờ cũng không dám phối nhiều
hương cho lắm.”

Hắn cười một tiếng, ôm nàng xoay người mang nàng đến bên
giường, tay xoa nhẹ mặt nàng: “Về sau nàng ít ăn mấy món lạnh chút, vừa rồi
Phùng Ý Xương nói, sống nguội vẫn nên kị.”

Hắn bất quá chỉ là đầu ngón tay khẽ vuốt, Phi Tâm đã có phần
tê tê, cảm thấy quái dị. Nàng nào dám nhìn ánh mắt của hắn, chỉ rũ mắt xuống
đáp lời: “Đã không có gì, thần thiếp cứ phải nhịn thôi.”

Vân Hi thấy nàng như vậy, càng cảm thấy buồn cười, đưa tay
cầm lấy cây quạt trong tay nàng, thuận tay ném một cái: “Nhịn một chút đi, rồi
sẽ ổn thôi.” Nói xong, hắn nửa muốn nửa không ôm chặt nàng lại, tựa vào ngực
nàng.

Phi Tâm cả người kinh hãi, lập tức như mềm nhũn ra. Cảm giác
quái dị kia đang trào dâng lộn xộn không ngớt, nhịp tim thoáng chốc tăng tiết
tấu, khiến hô hấp của nàng càng thêm dồn dập. Càng không muốn nhìn hắn, nhưng
cứ như không nghe lời vậy, mắt không khỏi nhìn hắn. Thân thể cũng tự chủ dán
vào người hắn một chút!

Nếu Phùng thái y đã nói không có chuyện gì, vậy thuốc kia
đúng là vô dụng mới đúng. Nhưng hiện tại Phi Tâm cũng không biết là mình đang
diễn kịch rất nhập tâm hay là nàng có chỗ bất thường, mỗi ngày đều hồn vía lên
mây. Nay hắn nằm ở bên cạnh, nàng nhiều lần nói với bản thân không thể quấy rầy
hắn, nhưng vẫn không khống chế được mà dán người qua!

“Nàng dồn ta làm gì?” Vân Hi biết rõ nàng bây giờ không nén
nổi mà chọc ghẹo, tay còn cố ý quyến luyến sau hai bên tai nàng, hắn hiểu nàng
rất rõ, sau tai nàng vô cùng mẫn cảm. Như là đang đẩy nàng ra, lại làm cho nàng
càng khó nhịn.

Phi Tâm cảm thấy trong đầu mình có hai người đang đánh nhau,
người bình thường thì đang bị người kì lạ kia đánh đến thoi thóp! Nàng tim đập
như trống chầu, cái cảm giác nóng bức thiếu nước mấy ngày liền lại hăng hái vọt
lên, giống như ăn toàn bộ dưa hấu cũng không có tác dụng. Cả người nàng co lại,
đột nhiên nâng nửa người tiến lại gần, mở to mắt nhìn Vân Hi, ngón tay tìm tòi
trên cổ áo hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3