Cung – Mê Tâm Ký - Quyển III - Chương 25 - 26
Quyển 3 – Chương 25
Quỷ kế của Vân Hi vây hãm lang sói
Bên này Vân Hi đang hỗn chiến, y
liếc thấy bóng Phi Tâm đã biến mất giữa màn đêm, trong lòng khẽ thở phào. Thấy
cứ dằng co như vậy cũng không phải là cách, ao cá nhà Liên Hoa đã hết đường,
bên kia là rãnh sông đầy bùn. Y đang suy ngẫm, bỗng dưng nghe tiếng ngựa hí, xa
xa có một bóng người đi trên con đường dài dẹp tối mịt, tiếng nói vang lên: “Dừng
tay lại hết!”
Bọn người đó nghe thấy giọng nói
này hệt như nghe thấy thánh chỉ, vội vàng dừng tất cả mọi phân tranh. Lúc đó
Bàng Tín đã bị sáu, bảy người vây đẩy xuống rãnh sông, một tay tóm thẳng về
phía trước, kẻ đó la thất thanh. Bàng Tín thoát vây, vội chạy tới bên cạnh Vân
Hi.
Người dẫn đầu đưa một đoàn người
đến, bước xuống ngựa, vừa đi vừa đá vào đầu gã đàn ông té lăn bên cạnh: “Đại
gia bảo các ngươi thỉnh người chứ không phải bảo các ngươi đánh người! Một lũ
không mắt mũi!” Nói xong, đi thẳng đến trước, vừa đi vừa đá, gần như là giẫm
lên người khác mà đi. Hắn thấy Vân Hi, vội ngoa nguýt: “Hiểu nhầm hiểu nhầm,
nhưng muốn ngài đến trò chuyện, ai ngờ bọn dưới lại làm ra nông nỗi này, thật
là đáng chết!”
Vân Hi hừ một tiếng: “Hiểu nhầm? E
là muốn bọn ta chết thì có!”
“Không dám không dám.” Kẻ đó tướng
tá mập mạp, ngẩng nửa đầu lên, mặt tròn trịa, để chòm râu dê, trên đầu quấn
khăn, mặc trường sam, bộ dạng rất lịch lãm, “Nay thánh thượng đại giá phía Nam,
ai không sợ chết mà muốn gây sự chứ? Vốn chỉ định mời đại gia sang gia trang
trò chuyện, kết giao bằng hữu. Ai ngờ ra nông nỗi này, mong đại gia nể tình,
cho bọn tiểu nhân cơ hội bù đắp! Liên Gia Trang này heo hút quá, không phải nơi
để bàn chuyện, rất mong đại gia di giá, thay đổi y sam uống ngụm trà, có tức
giận gì thì trút hết, có được không?”
Bàng Tín lúc đó chưa thoát khỏi
vòng vây bọn chúng, oán giận đầy bụng, đang định lớn tiếng quát mắng, Vân Hi
đột nhiên nhấc chân lên trước một bước: “Nếu đúng là hiểu lầm thì nói rõ ràng
thôi. Nhưng chỗ này tính thế nào?”
Bàng Tín giật mình, lúc ấy thái độ
Vân Hi thay đổi hẳn, khiến hắn không hiểu đầu đuôi già cả, đành kìm lại lời
muốn nói, đưa mắt nhìn Uông Thành Hải. Luận suy đoán tâm tư Vân Hi, Bàng Tín tự
biết không bằng Uông Thành Hải, nên nhìn hắn theo thói quen. Nhưng Uông Thành
Hải lúc đó lo quan sát xung quanh, chân mở rộng hình chữ bát, tay vẫn giữ tư
thế chưa hạ xuống, hoàn toàn chẳng rãnh rỗi ngó ngàng Bàng Tín.
Người kia nghe thế, vội cười đền
tội: “Tất nhiên sẽ đền bù!” Nói xong, móc một tờ ngân phiếu trong thắt lưng ra,
lớn tiếng nói: “Bà con cô bác ở đây, lúc nãy vô lễ thật sự áy náy!”
Phía sau nhà có tiếng lao nhao,
chẳng mấy chốc có hai người bước ra, đó là mẹ Liên Hoa, phía sau là Liên Hoa.
Vân Hi thấy gã đàn ông rụt người trong nhà không ra mặt, khẽ cau mày.
Kẻ đó cười mỉa: “Thật xin lỗi đã
làm mỏng ao tốt này.” Nói rồi đi tới hai bước, vì chính giữa có Vân Hi đang
đứng, hắn cũng không qua, cười đưa tiền cho Vân Hi. Uông Thành Hải bên cạnh đưa
tay nhận lấy, hừ một tiếng, quay sang Liên Hoa nói: “Đừng khách sáo với bọn
chúng, xem có đủ không?” Uông Thành Hải cũng nhanh chóng cảm nhận được sự thay
đổi của Vân Hi, nhưng hắn là kẻ nhạy bén, lập tức thuận theo thái độ chủ nhân.
Liên Hoa soi đèn nhìn xem và giật
mình, trên đó ghi rõ là ngân phiếu một trăm lượng! Đừng nói là nó, ngay đến mẹ
nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy con số lớn thế này, giây phút ấy nó không biết
phải phản ứng thế nào, trong lòng vừa mừng mà nỗi lo thì cũng tăng thêm!
Uông Thành Hải thấy vẻ mặt của nó,
cho rằng trả ít quá, trợn mắt quay ra sau bảo: “Nuôi cả trăm kẻ hầu, ra tay nhỏ
nhen như vậy sao? Thêm vài tờ đi!”
Liên Hoa sợ cuống lên, không dám
lên tiếng. Vẻ mặt kẻ đó khẽ nở nụ cười, Vân Hi nhìn thấy bèn hiểu ngay. Hắn
tưởng họ mượn cớ vòi tiền, chịu nhận thì không khó gì giải quyết. Nay mượn việc
ẩu đả, cũng có cớ, ra tiền rất sòng phẳng, tội gì không nhận.
Kẻ đó cười đáp: “Đúng là ít thật,
hôm nay đi vội vàng thật xấu hổ. Một nơi tốt đẹp như thế mà bị hủy hoại như
vậy, phải tính toán chi li các khoản mới đúng. Nơi này không tiện nói chuyện,
mời các vị đi cùng nhé?”
Vân Hi vẫn treo nụ cười trên môi: “Tiên
sinh xưng hô thế nào? Có phải cũng họ Trần?”
“Tiểu nhân cũng chỉ biết vài ba
chữ, làm sao dám nhận xưng hô tiên sinh?” Hắn cười, “Tiểu nhân họ Trịnh, tên
Đông Quản. Nay có thể gọi là không đụng độ không quen biết, còn chưa thỉnh giáo?”
“Ta họ Đoàn.” Vân Hi chợt đáp. Họ
này thật quái, Bàng Tín không hiểu tại sao y lại phỉnh như vậy. Nhưng Uông
Thành Hải thì hiểu y, lời Vân Hi nói đều luôn có ẩn ý, nhất là trong tình huống
này.
“Đoàn……” Trịnh Đông Quảng lẩm bẩm
một hồi, mắt rực sáng, dò hỏi, “Không biết Đoàn gia và tổng tuần tra thất tỉnh
– Đoàn Quang Tổ đại gia là...”
Vân Hi cười ẩn ý: “Ngươi nói xem?”
Uông Thành Hải hiểu ngay, vùng này chuyên chế độc quyền như vậy, tất nhiên là
do bọn họ cấu kết với quan phủ. Các tỉnh lân cận dẫu nghe phong thanh thì dù
không quản cũng nên tâu báo triều đình, thế mà có thể ung dung không lan tin gì
đến kinh, tự khắc là bởi có người đỡ đầu! Dù là Đề đốc trung ương cũng khó biết
việc ở đây, khó trách Vân Hi bảo họ Đoàn. Y cố tình nói lấp lửng, không nói
quen, cũng không nói không quen, để mặc hắn đoán!
“Ồ!” Trịnh Đông Quảng vỗ trán, nói
rất khéo: “Thật sự đắc tội với Đoàn gia quá. Mau mau xin mời, không biết lúc
nãy có bị thương chỗ nào không? Bọn dưới không mắt mũi, thật khiến tiểu nhân hổ
thẹn trong lòng!”
“Thương thì chưa bị, nhưng bị hoảng
hồn rồi.” Vân Hi mỉm cười, thấy Bàng Tín vẫn còn đang trong bộ mặt sững sờ rồi
quay đi không ngó ngàng đến hắn, cất bước tiến lên trước. Liên Hoa phía sau
tính nắm lại nhưng không dám, trơ mắt nắm chặt ngân phiếu nhìn bóng Vân Hi bước
đi!
“Không phải còn có phu nhân đi cùng
sao? Ôi dào, phải làm thế nào đây, chắc sợ khiếp vía rồi nhỉ.” Trịnh Đông Quản
nhìn xung quanh, thấy số lượng người chưa đúng.
“Ngươi thật tỉ mỉ, chắc các ngươi
đã để ý từ lúc ra khỏi thành rồi nhỉ. Phu nhân gì cơ chứ, đã chê bai nơi này
không thèm theo. Vừa nãy sợ quá chẳng biết chạy đâu mất rồi!” Vân Hi nhướng
mày, ung dung bước theo Trịnh Đông Quảng.
Kì thực nếu không có kẻ này xuất
hiện, y cũng không muốn đánh tiếp nữa, phí sức lực mà chẳng thoát khỏi, huống
hồ tình trạng căng thẳng kéo dài như vậy thực sự không tí ích lợi đối với họ.
Đến lúc đó chó cùng rứt giậu thì
càng khó xử lí. Y biết rằng cách giải quyết tốt nhất trong tình hình này chính
là trì hoãn! Nếu như xuất hiện kẻ điều đình thì y càng bớt phiền toái. Chỉ e
rằng vụ này không chỉ dính đến Trần Gia Trang và Thái Thú Bình Châu, ngay đến
Tổng Tuần bảy tỉnh cũng có phần. Còn những tỉnh bênh cạnh có hay không những
binh tôm tướng tép thì bây giờ vẫn chưa rõ.
Y hiểu rằng nắm giữ thiên hạ khó có
thể tránh khỏi những con sâu làm rầu nồi canh. Là một thiên tử, y cần phải cân
bằng và duy trì sự phát triển cho tổng thể, dùng người tất nhiên nên dùng những
người tài đức song toàn, nhưng thực tế là ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, tài
đức kiêm bị không phải không có, mà là rất hiếm, do đó quan trọng nhất là cách
dùng người. Một số kẻ có tài nhưng tham lam thì không hẳn không dùng được, Vân
Hi cũng không phải không thể bao dung, nhưng tuyệt đối không được đặt vào những
vị trí này. Quan địa phương ví như phụ mẫu một vùng, liên quan đến đời sống bá
tánh, quan tham chỉ khiến dân sinh oán hận, bóc lột mồ hôi nước mắt bá tánh,
chỉ tổ khiến căn cơ một nước lay động. Và y không thể tha thứ nhất chính là
việc kết bè lập đảng, tạo ra mạng lưới to lớn, không còn bị trói buộc thì sẽ
biến thành đại hại!
Bàng Tín thấy thần sắc Vân Hi lãnh
đạm, hắn rất muốn cản Vân Hi. Ở đây đã như thế này, nhỡ theo bọn chúng đi thật
thì chẳng biết còn xảy ra chuyện gì. Hắn không phải loại người chỉ cậy nhất
thời anh hùng mà cho rằng ta đây dũng cảm, hắn đặt sự an toàn của Vân Hi lên
hàng đầu, vì thế khi thấy Vân Hi tiến thẳng ra, buột miệng nói: “Công tử, trời
đã khuya thế này, đi đường khó khăn. Hay nghỉ ngơi chờ sáng sớm mai đi cũng
chưa muộn.” Theo lí mà nói, hoàng thượng nhất định không ngốc đến độ buông lơi
cảnh giác chỉ vì bọn chúng mềm mỏng!
Vân Hi nhìn phớt Trịnh Đông Quảng
rồi quay sang cười với Bàng Tín. Đây là điểm y xem đánh giá cao nhất ở Bàng
Tín, tuy hắn không thông minh nhưng lại đủ lòng trung thành.
“Không sao, ngươi cũng người ngợm
bùn lầy, tìm một nơi chỉnh trang lại cũng tốt, ngươi nên đi dạo vòng vòng, để
lúc về còn có cái trò chuyện với các huynh đệ chứ?” Vân Hi cười nói.
Bàng Tín cúi đầu suy ngẫm, phớt
nhìn Trịnh Đông Quảng đang quay sang nhìn họ, khẽ gật đầu: “Công tử nói phải.”
Ở bên này, Trịnh Hoài và Quách
Trọng An cũng đi tới. Trịnh Đông Quảng sai người dẫn ngựa đến. Lúc đó có vài
con ngựa kinh hãi chạy tán loạn, nhất thời chưa tìm được, còn có vài con đã
chạy rất xa. Một số thủ hạ do Trần Thọ dẫn đến đã bị đạp xuống bùn lầy, không
nhích động nổi, cũng chẳng biết còn sống hay đã chết. Bàng Tín ra tay nặng nề
đối với Trần Thọ, nhưng hắn rất tinh ranh, thừa lúc hoảng loạn đã trốn vào một
góc, bây giờ hắn đang được vịn dậy, đầu tơi tả như mảnh vải rách. Trịnh Đông
Quảng chẳng thèm ngó ngàng tới hắn, chỉ chăm chăm đi theo Vân Hi, lúc thì khen
vùng này phong thổ tốt, lúc lại nói về thức ăn phương Nam, lúc thì hỏi han có
bị thương không, lúc lại mắng rủa thủ hạ vô tâm không đoán được ý chủ nhân.
Vân Hi để ngoài tai, trong lòng
đang nghĩ đến một việc khác. Y muốn đảm bảo Phi Tâm có thể thoát thân trước nên
mới ở lại đôi co, trước tiên tất nhiên là vì sự an toàn của Phi Tâm, thứ hai,
là vì y tin tưởng sự mưu trí của Phi Tâm. Y và Phi Tâm có những điểm giống
nhau, chính vì lẽ đó, có những lúc họ đã phối hợp với nhau chặt chẽ mà chẳng
cần bàn bạc trước.
Để cô đi trước cũng là phương pháp
duy nhất có thể làm trong hoàn cảnh Phi Tâm hoảng loạn trước tình thế này. Họ
quá giống nhau trên phương diện này, có thể nói là hoàn toàn không có thời gian
bàn bạc, nhưng vẫn thấu hiểu lẫn nhau!
Vì thế tuy y nhất tâm nhị dụng, đôi
lúc cũng nói vài lời, tỏ ra rằng mình đang nghiêm túc lắng nghe. Cái trò phỉnh
phờ ra vẻ này y đã chơi chán từ lúc lên ba rồi. Khi ngựa vừa dẫn đến, lúc thì y
che đường tối, lúc thì che ngựa sốc, lúc thì than đau nhức, lúc lại bảo choáng
váng, nói đủ điều để hành hạ chúng một phen! Đường đi chưa bao xa, rắc rối thì
nhiều. Uông Thành Hải luôn hiểu Vân Hi, thấy Vân Hi cố tình phá bĩnh, lập tức
hùa vào diễn theo, giở đủ trò vô lại!
Vốn dĩ là đường hẹp đêm đen, lại
thêm một trận ẩu đả ban nãy, nơi này đã bị giẫm đạp tung tóe. Những ngọn đèn
ban đầu mang đến đã mất gần bảy, tám ngọn, lúc thì giẫm phải hố nước, lúc lại
rơi xuống bùn lầy nên chẳng thể đi nhanh, rất lâu sau mà vẫn chưa ra được bên
ngoài.
Trịnh Đông Quảng tức sôi ruột, nụ
cười trên gương mặt căng đến nhức nhối. Nói thật là thân phận bọn này chưa rõ
ràng, cũng chẳng biết nên xử trí thế nào, nhưng ban đầu quả là xảy ra nhiều
việc kì quặc! Nay lại chẳng tìm ra được hai người kia, trời tối đen như mực,
bọn thủ hạ bị thương khá nhiều, nếu lúc này còn quay về phía sau tìm kiếm thì
cũng không được. Nhưng tình hình trước mắt tốt nhất nên cẩn thận. Bên trên dặn
dò nhất định phải đưa chúng về rồi tính tiếp, song người trong Trần Gia Trang
đã huy động cả, binh lính quan phủ do lúc này phải hộ giá nên thái thú nhất
định không chịu điều động đến đây. Đành phải nhờ đến bọn lưu manh, còn lại đều
là những kẻ nông dân trong trang, đưa nhiều người đến chỉ sợ hỏng việc. Mặc dù
hắn đã sắp xếp sẵn, chắc sắp có người đến tiếp ứng, thế mà đến lúc này vẫn chưa
nghe động tĩnh.
Trịnh Đông Quảng chỉ nói rằng bọn
nông dân rách việc, trong lòng mắng thầm không thôi, may chủ nhân chính chưa bỏ
chạy, đưa về trước rồi tính tiếp.
Quyển 3 – Chương 26
Bên nhau cho đến khi tình vỡ
Theo kiểu vừa lôi vừa kéo ấy, sau cùng Trịnh Đông Quảng thực
sự hết chịu nổi, thẳng tay túm lấy những kẻ trông không bị thương nặng lắm ra,
lần lượt cõng Vân Hi đi. Vân Hi lúc này lại chê thối chê bẩn, nhất quyết không
chịu. Trịnh Đông Quảng nói hết lời ngon ngọt, Vân Hi thấy hắn mặt nổi gân xanh,
nên đành nhận lời với vẻ khó chịu. Chẳng bao lâu, hừng đông dần dần ló dạng.
Bọn thủ hạ được lệnh của Trịnh Đông Quảng, chia tách họ ra, đặc biệt chiếu cố
đến Bàng Tín.
Vân Hi nhìn sắc trời, lại thấy con đường ruộng trước mắt
ngày càng rộng rãi, đã có thể đi bằng xe, rồi lại nhìn bọn kia ủ dột không sức
sống. Cũng đúng, ai lăn lộn trong bùn lầy cả đêm, đấm đá cả đêm mà không mệt
chứ? Huống hồ đa số bọn chúng đều bị Bàng Tín đánh cho tơi bời, lết thân xác ốm
đau trên con đường làng với tốc độ chẳng khác nào đang bò. Y bất chợt cất
tiếng: “Ôi chao, đã đến lúc rồi đấy!”
Trịnh Đông Quảng đã sớm không còn tâm tư tán gẫu với Vân Hi
nữa, mặt hắn thoáng kinh ngạc, vừa ngẩng đầu đã thấy Bàng Tín ở phía sau nhanh
chóng nhảy lên. Thoáng cái đã nhảy lên hai ba trượng, thẳng chân đạp vào sau
gáy bọn người phía trước! Bọn người đó còn chưa kịp kêu la đã ngã nhào xuống
rãnh, nước bùn văng tung tóe. Bọn người bên này đang bò với tốc độ con rùa, bất
ngờ bị Bàng Tín khiến cho sửng sốt. Bàng Tin là tinh anh được huấn luyện trong
đại nội, đã qua muôn ngàn khổ luyện, tập kích bất ngờ chẳng qua chỉ là chuyện
vặt vãnh. Vân Hi chưa dứt lời, Bàng Tín đã đá văng ba người bên cạnh y.
Gần như lúc bọn chúng bất thình lình đồng loạt ra tay thì
bỗng nghe tiếng huyên náo đằng sau, dường như cả Liên Gia Trang đột nhiên trở
nên gan dạ hơn, cùng nhau xông tới. Bọn chúng cùng quay ra sau, vẻ mặt hoảng
hốt.
Bên này, bọn chúng vẫn chưa nhìn rõ tình hình đằng sau,
trước mặt đã vang đến tiếng bước chân bách thúc, kèm theo tiếng động ầm ĩ như
tiếng mũ và áo giáp.
Đôi mày Vân Hi khẽ dãn ra, rất chu đáo, cả hai bên cùng ra
tay! Vẻ mặt y dịu xuống, tay chân không chút do dự, giật mạnh cổ gã đang cõng
y.
Lúc bấy giờ, đối phương đã ngơ ngác đến đơ lại, hoàn toàn
không phản ứng kịp trước sự biến động này. Trịnh Đông Quảng vừa phản ứng, hắn
còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một luồn lốc xoáy, tiếp
đến là một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua, kẻ đi đầu tiên đã bất ngờ bị chém đứt
đầu! Kẻ đó còn chồm tới trước vài bước mới gục ngã, máu tung tóe lên phần thân,
đầu bay ra xa cả trượng
Lần này đã khiến bọn người đó hét toáng lên, hàng ngũ nhanh
chóng quay đầu bỏ chạy. Nhưng phía sau đã có người xông tới, tay cầm chiếc chùy
to, thấy người là giơ chùy đập, cẳng mấy chốc đã đánh chúng bẹp gí như sợi mì.
Trịnh Đông Quảng đã hoàn toàn sợ phát khiếp, run cầm cập như
thể gặp phải quỷ sai, đôi mắt đờ đẫn, thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến.
Tả Hàm Thanh nhảy xuống ngựa, đoàn phiêu kị phía sau bắt đầu
giương xích bắt người. Hắn ném thanh đao rướm máu xuống đất, tay không gập
xuống quỳ lạy. Chưa chờ hắn trả lời, Vân Hi đã quay người bước đi: “Dậy đi,
đừng nhiều lời vô ích.” Nói xong, y vội nhìn ra sau, trước mặt là một chàng
trai trẻ, độ chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặt góc cạnh, đôi mày rậm,
thân hình cao to, tứ chi có sức, nhìn biết ngay xuất thân từ nhà võ. Chùy to mà
có thể sử dụng mạnh mẽ như gió, chùy tuy thô, nhưng lại phát huy rất tuyệt
diệu, cơ bản là một chùy đánh trúng một kẻ. Theo sau hắn còn có bốn mươi, năm
mươi người tất cả đều mặc đoản y, trông có vẻ là những nông dân trong trang
trại, vũ khí gì cũng có. Y nhìn thấy ngay Thường Phúc trong đám người đó, hắn
mặt mày trắng bệch đang chen chúc lên trên, y chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Y đi vài bước qua đó, kẻ cầm chùy vừa thấy y đã thẫn thờ,
nhìn dáng vẻ y một lúc, bỗng dưng ném chùy quỳ xuống: “Thảo, thảo...”
“Ngươi họ Lạc Chính?” Vân Hi trông sắc mặt kinh hãi, căng
thẳng của hắn, bèn hỏi.
“Bẩm, đúng ạ. Thảo dân Lạc Chính Anh.” Hắn cúi đầu xuống, không
dám ngẩng lên, “Thảo dân nhận được tin báo từ công công, bèn đến… đến đây hộ...
hộ giá!”
Thường Phúc lúc này cũng chen tới, vội vàng quỳ xuống, nhất
thời cũng không dám nói nhiều lời, dân làng phía sau đều quỳ xuống hết. Những
kẻ bò lộm cộm trên mặt đất, Tả Hàm Thanh lúc ấy cũng quét sạch hết bọn còn sót
lại, kéo người tới trước, miệng hô vạn tuế.
“Lạc Chính Anh? Chẳng phải ngươi là thí sinh đã vượt qua
vòng đầu vào Hoài An rồi sao? Không chờ ở Phụng An, đến đây làm gì?” Vân Hi
quan sát hắn cặn kẽ.
“Đợt này… Đợt này vườn trà bận… bận rộn, thảo dân rảnh rỗi… không
có việc gì, đến giúp… giúp việc thúc thúc.” Lạc Chính Anh thường ngày không
giỏi ăn nói, bây giờ nhìn thấy vua, căng thẳng, tuy trên đường đi Thường Phúc
đã dạy hắn một tràng quy định đáp lời, lúc này hắn đã quên tuốt.
Vân Hi nở nụ cười đầy ẩn ý, tuy lúc này người y đầu bùn,
rách rưới thảm hại, mặt mày nhem nhuốc, tóc tai rối bời, nhưng nụ cười vẫn rất
tự tin. Trịnh Đông Quảng ở phía kia đã bị ấn quỳ bẹp xuống, nhưng đã đến nước
này lại thản nhiên hơn. Hắn đã trông thấy nụ cười này, hối hận vô vàn. Vàng
ngọc khó giấu, tại sao hắn lại không phát hiện?
Vân Hi nhìn Tiểu Phúc Tử, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ngươi không
hầu hạ chủ nhân, chạy đến đây làm gì?”
Thường Phúc nghe y hỏi thế, mặt mày tái xanh. Vân Hi thấy vẻ
mặt hắn, bất chợt chăm chú nhìn, lôi hắn lên: “Nàng ta đâu?”
Thường Phúc sợ đến đôi chân phát run, Lạc Chính Anh sửng
sốt, đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương cũng ở đây sao?”
Gân xanh nổi lên trên gương mặt Vân Hi, y nghiên răng ken
két hỏi: “Tên khốn này, ngươi đã vứt nàng ta ở đâu rồi?”
Lúc bấy giờ khu vực núi vịnh phía đông gần hồ đã bị phong
tỏa, bá tánh vùng này di chuyển sang phía sườn tây. Kinh Biện Doanh nhanh chóng
lập doanh trại dưới chân núi, sau đó bắt đầu lục soát từng vùng núi, tìm kếm
tung tích Quý Phi. Tuy không chần chừ chậm trễ nhưng chuẩn bị mọi thứ xong cũng
đã gần trưa. Từ sáng sớm Tả Hàm Thanh đã sai một đội kị binh nhanh chóng tới
giúp, sau đó bộ binh cũng lần lượt đến nơi, tiếp đó là binh lính của Úy Doanh địa
phương. Giám sát tỉnh Giang Đông, Tuần Lệnh hai tỉnh Hoài Đông – Giang Đông và
Văn Hoa Các cùng một số quan văn của Phụng Thượng Quán cũng vội vàng kéo đến.
Những người này không ai là không thấp thỏm lo âu, mọi người im bặt không dám
hé môi.
Vân Hi lúc đó đang ngồi trong doanh trại, Uông Thành Hải đã
hầu hạ y thay y phục, xem sơ qua trên người có bị thương tích gì không và chỉnh
lí sạch sẽ. Hắn lúc ấy chẳng hề nói nửa lời, chỉ quỳ xuống hầu hạ, vì Vân Hi
nãy giờ luôn đăm chiêu, không hề ngó ngàng đến hắn. Hắn biết Vân Hi bây giờ
đang là súng được lên nòng, ai dám đụng vào lúc này thì sẽ chết rất khó coi, vì
vậy mặc dù trong lòng hắn đang hồi hộp như trống gõ những cũng chẳng dám thể
hiện ra ngoài.
Thường Phúc thuật lại quá trình xong thì bị Tả Hàm Thanh trói
lại. Lúc đó hắn phụng lệnh Phi Tâm cùng Liên Bằng chia làm hai hướng đông tây
để tìm cứu binh, hắn cầm chiếc vòng của Phi Tâm, lặn lội xuống núi men theo
hướng Đông Nam bờ sông chạy một quãng, bèn thấy ngay vườn trà như trong bản đồ.
Nơi này đã ra khỏi biên giới Bình Châu, chính là vườn trà
của nhà Lạc Chính. Lúc đó Lạc Chính Anh đang giúp việc cho nhị thúc, Lạc Chính
Anh tuy là con trai của bên phòng ba, sau đó được chuyển cho phòng cả, nhưng
thực tế thì hắn và Lạc Chính Tân của phòng nhì thân thiết nhất. Vì lúc bé học
võ, phụ thân tuy có tìm sư phụ dạy võ cho hắn, nhưng nơi tập luyện đa số là
trong vườn trà, và việc trồng trọt, giao dịch mua bán trong vườn trà hầu hết do
Lạc Chính Tân quản lí. Khi ấy, Lạc Chính Khoan bận rộn mua bán ớ các nơi,
thường xuyên vắng nhà, đều do Lạc Chính Tân chăm sóc hắn, vì vậy sau khi trưởng
thành hắn vẫn rất thích ở lại bên nhị thúc. Mỗi mùa vườn trà bận rộn hắn đều
giúp đỡ trông nom, do đó khi thấy có kẻ đến càn quấy, hắn cầm chùy lên, dẫn
theo mấy hộ vệ trong vườn ra.
Thấy đó là một thái giám, người đầy bùn lầy, vẻ mặt hoảng
hốt, cầm chiếc vòng nói năng lắp bắp, Lạc Chính Anh đã hiểu ngay. Tuy không
nhận ra vật đó cho lắm, nhưng không nói nhiều lời vội tập hợp người giúp việc
trong vườn lần theo đường tắt kéo đến giữa đêm hôm. Trước đó Thường Phúc lên
núi theo Liên Bằng, hớt hãi như chó chết chủ, nào nhớ được rõ, hoàn toàn chẳng
nhớ nổi đã để Phi Tâm lại ở nơi nào. Hơn nữa, những lời Phi Tâm nói với hắn
trước đó đã khiến hắn hiểu rằng, trước mắt cần phải cứu hoàng thượng rồi mới
tập hợp binh lính lục soát, đo là cách tốt nhất. Trước đó hắn đã mệt bở hơi
tai, Lạc Chính Anh thấy hắn khó có thể đi tiếp, bèn vác hắn đi.
Đoạn đường này của hắn ngắn hơn Liên Bằng khá nhiều, thêm
nữa, Lạc Chính Anh là một người tập võ, trong vườn toàn những kẻ trèo đèo vượt
suối giỏi, nhưng phía Liên Bằng cũng là thiết kị tinh anh, dưới vó ngựa cấp
bách, hai bên đều tới nơi cùng một thời đểm. Hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán
của Phi Tâm!
Phi Tâm biết Liên Bằng lội nước giỏi, lại là đứa bé quen thuộc
địa hình vùng này, dẫu bị quan lính bắt thì cũng sẽ khoan dung hơn chút! Vì thế
cô đã để Liên Bằng đi theo phía hồ, men đường nước ven bờ Tây, nhất định sẽ bị
quan lính phong tỏa hồ bắt lấy.
Trang phục của Kinh Biện Doanh khác với địa phương, Phi Tâm dặn
dò kĩ càng rồi mới bảo nó đi. Chuyến đi này của nó sẽ có hai khả năng, một là
một Tiên Phong Doanh bắt giữ, hoặc là nó tìm được người của Tiên Phong Doanh,
như vậy thì vạn sự đại cát. Hai là nó không may bị quan phủ địa phương thanh lí
đường xá bắt giữ, như thế thì đành nghe theo ý trời. Nhưng một đứa bé ăn mặc
dân dã như nó, cùng lắm thì bị bắt về nhà phạt tiền, cũng sẽ chẳng làm gì một
đứa bé cả, hơn nữa ngọc bội của cô thì lính địa phương cũng chưa chắc nhìn ra.
Nhưng như thế thì viện trợ của binh lính có thể sẽ trục
trặc. Việc này dây dưa khá lớn, Phi Tâm đã không thể tin tưởng quan phủ địa
phương. Vì thế để Liên Bằng đi là thích hợp nhất. Còn tại sao cô dám đặt cược
trên người Liên Bằng, đó là vì cô tin tưởng con mắt nhìn người của hoàng
thượng! Nếu đổi lại là cô, cô nhất định không dễ dàng tin tưởng như thế, dù
rằng đối phương chỉ là một đứa bé ngây ngô chưa biết thế thái nhân tình. Nhưng
nếu hoàng thượng đã tin tưởng nó, thậm chí bảo nó đưa Phi Tâm bỏ chạy, vậy thì
Phi Tâm đành tin theo!
Cứ chia hai hướng như vậy, dù hướng nào thành công, hoàng
thượng đều an toàn hơn, còn nhà Lạc Chính của cô cũng có một phần công lao! Về
phía cô, bất kể chạy theo bên nào cũng chỉ trở thành gánh nặng mà thôi, để nâng
cao hiệu suất thành công, bỏ rơi bản thân là cách làm đúng đắn nhất!
Lòng Vân Hi lúc này như sóng biển dập dềnh, những điều Phi
Tâm nghĩ cũng giống hệt như y đã nghĩ. Bản đồ hôm đó y cũng đã xem, nên y đoán
đám đông bá tánh này chính là do nhà Lạc Chính tìm đến. Kế sách phân chia hai
đường của Phi Tâm rất đúng, nhưng cô đã lẫn lộn cả rồi. Cô hiểu được ý nghĩa
việc y để cô đi trước, nhưng đã bỏ lỡ tâm ý quan trọng nhất!