Cung – Mê Tâm Ký - Quyển III - Chương 17 - 18

Quyển 3 – Chương 17

Dò xét kĩ càng, tìm ra đầu mối

Khi quay về thì cũng đã nửa đêm,
sảnh lớn ở tầng một còn không ít khách khứa. Họ vẫn gọi thức ăn lên lầu, Vân Hi
nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dán chặt một góc. Đó là nơi gầm cầu thang, rất
vắng vẻ, có một người xoay lưng lại với họ, dường như là đang vừa uống trà vừa
nhìn thứ gì đó, bị vùi lấp giữa sảnh khách đông đúc, không hề bắt mắt.

Phi Tâm nhìn theo hướng ánh mắt y,
cô cũng nhìn thấy y phục người đó rất khác thường, dù chỉ là màu xanh xám,
nhưng đối với người thường mặc áo gấm hoa lệ như cô mà nói thì chỉ cần nhìn độ
rũ của chất liệu vải đã có thể biết nó không phải sa tanh giả, mà là lụa thật,
và còn không phải là lụa tầm thường, nó là gấm lụa dệt từ tằm lạnh.

Hai người không lộ thanh sắc, vẫn
nhìn về cuốn sổ trên quầy, sau đó nắm tay nhau, như một đôi nam nữ thân mật đi
lên lầu, lúc rẽ qua cầu thang lại đưa mắt quan sát. Khi lên lầu trên, Phi Tâm
khẽ nói: “Người lúc nãy dưới cầu thang, mặc y phục hoa lệ, chất liệu từ trong
cung, nhưng trên người lại đeo bảng hiệu quản lí, thật kì lạ.”

Vân Hi cười: “Nàng cũng nhận ra rồi
à, lúc nãy đi ngang ta có nhìn thấy người đó đang xem sổ sách. Hắn mới chính là
ông chủ ở đây, một tên nô tài trong cung mà dám bán buôn to như vậy ở nơi này,
lại còn mặc áo gấm, thật phô trương quá! Chả trách một ấm trà mà dám ra giá hai
lượng, hóa ra có nhà quan yểm trợ hắn!”

Hai người khẽ thầm thì, thần thái
hệt như đang hoan hỉ tình tứ, cho đến khi bước vào phòng. Lúc ấy Vân Hi mới
quay sang nói với Bàng Tín: “Ngươi bảo Trọng An để ý tên dưới đó.”

Phi Tâm nghe thế, đột nhiên đưa tay
kéo kéo vạt áo Vân Hi, “Đừng lo, không sao đâu.” Vân Hi vỗ về cô, “Ngày mai
mượn cớ du thuyền với nha đầu đó, ra khỏi thành trước rồi về tới tính tiếp.
Mùng 8 đại giá khởi hành, hai ngày này Tiên Phong Doanh sẽ tới thôi.”

Phi Tâm gật đầu khẽ nói: “Nếu hắn
là quan lại thì nhất định sẽ cảnh giới nghiêm ngặt. Bàng Tín tuy là cao thủ,
nhưng dẫu sao cũng lạ nước lạ cái, khó đảm bảo tề toàn.”

Vân Hi mỉm cười, cách nghĩ trong
phương diện này, duy chỉ có cô mới có thể hiểu không sai lệch nửa phân. Y chỉ
muốn dò thám nhà cửa đối phương, chứ không hề có ý định thâm nhập tìm chứng cứ.
Vừa đến Bình Châu đã có thu hoạch như vậy, đối với y thì nó chẳng phải điều tốt
lành, chỉ khiến y đau lòng mà thôi.

Khi họ đến không đi đường bộ mà đi
đường nước, chính là muốn né tránh những cửa ải kiểm tra nghiêm ngặt. Dù có
lệnh thông hành trên tay, nhưng bớt được cửa nào hay cửa đó. Những gì Phi Tâm
nghĩ đều cũng chính là điều y nghĩ đến, dù Hành Vụ Thuộc đều là tinh anh, nhưng
với thân thủ này thì khó lòng che giấu, những kẻ luyện võ khi đi đều trông hiên
ngang hơn người. Nên chỉ cần xa xa ngóng xem hắn ở nhà nào, tới đó tìm hiểu kĩ
lại cũng không muộn.

Vân Hi để ý không phải là vì nô tài
nhà quan ăn mặc hoa mĩ, mở cửa hiệu to trong thị trấn náo nhiệt, mà là vì tên
nô tài này và cỗ xe nhà quan đã hoành hành trên phố, vật giá nơi này cao ngất
ngưởng, đời sống người dân chắc khó khăn so với Giang Đô, có thể thấy được sự
bất tài của Sử Trị vùng này. Nếu y bãi nghi mà đến, e sẽ chẳng thể thấy nổi
cảnh này mà trái lại còn dễ dàng bị chúng lừa gạt.

Đêm đến, hai thuộc hạ của Bàng Tín
là Trịnh Hoài và Quách Trọng An lần lượt quay về, hai người bảo rằng xe ngựa đó
sau cùng lái vào trong phủ Thái Thú Bình Châu. Còn người đàn ông mặc áo gấm đó,
vòng mấy con hẻm, sau cùng vào một tòa nhà không treo bảng hiệu gì cả, nên
không biết ở nhà nào.

Phi Tâm đã xem trước bản đồ Bình
Châu, cô chuẩn bị sẵn một phần chi tiết về các phủ chức tại Bình Châu và cả tất
cả sản nghiệp phú hộ Bình Châu. Lúc ấy cô chuẩn bị như vậy là vì phòng hờ khi
cấp bách, đến lúc đó quan phủ sẽ là sức mạnh bảo vệ lớn nhất cho họ, nhưng nay
thì thứ ấy vừa hay có thể dùng đến.

Quách Trọng An có biệt danh là Ngựa
Già Dò Đường, bởi vì điểm mạnh của hắn chính là ghi nhớ rất kĩ những con đường
đã đi qua, dù chỉ một lần. Hắn vẽ ra một sơ đồ khái quát theo trí nhớ, rồi đem
so với phần Phi Tâm đã chuẩn bị, rất rõ ràng là ngôi nhà đó chính là một trong
những sản nghiệp của phú hộ nổi tiếng ở Bình Châu. Phú hộ này họ Trần, là đại
địa chủ Bình Châu, nhà có ruộng trăm mẫu, và cũng kinh doanh các cửa tiệm ở
Bình Châu. Quán trọ này chính là một trong số sản nghiệp của hắn.

Vân Hi móc nối từng chi tiết lại
với nhau, sắc mặt trở nên thâm trầm. Người ngoài có lẽ khó lí giải, không tìm
ra được trọng điểm từ những chi tiết vặt này. Nhưng Phi Tâm lại hiểu rõ, bởi
nhà cô là nhà buôn, quan – thương luôn có mối quan hệ chằng chịt không rõ ràng,
cô hiểu rõ điều này nhất. Còn một điều nữa chính là khi cô ở trong thâm cung
lại càng tường tận được những ẩn bí trong đó. Đương nhiên, điều này cũng liên
quan mật thiết đến sự thấu hiểu của cô đối với tâm tư Vân Hi, có lẽ có những
lúc cô không cách nào hiểu được trái tim Vân Hi, nhưng cũng có rất nhiều khi
giữa họ quả thật tồn tại sự thần giao cách cảm.

Chỉ mỗi việc đem bản đồ mà thôi,
trước khi vi hành Vân Hi rất bận rộn, bởi vì phải cùng thái hậu thăm thân và
tuần ra các nơi. Thời gian y sắp xếp để chuẩn bị cho chuyến vi hành rất ít ỏi,
mọi chi tiết trong cuộc sống thường nhật đều có Uông Thành Hải lo liệu thay y,
nhưng Uông Thành Hải không tỉ mỉ như Phi Tâm. Vân Hi trước đó cũng từng nghĩ
đến nhưng y không dặn dò, y đoán Phi Tâm cũng sẽ làm thế, quả nhiên, Phi Tâm đã
nghĩ đến điều này.

Tối đó, hai người đều trằn trọc khó
ngủ. Phi Tâm thấy y mất ngủ, không đặng lòng lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng
thượng đừng quá lo lắng, thiên hạ rộng lớn, khó tránh khỏi có những kẻ tiểu
nhân trục lợi. Hoàng thượng lo chuyện nước nhà, chỉ cần ích nước lợi dân thì đã
là minh quân. Không cần phải vì bọn tham lam bại loại này mà làm cụt hứng
chuyến Nam tuần của hoàng thượng.”

Vân Hi nghiêng sang nhìn cô, khẽ
nói: “Nàng cũng không cần lo lắng, trẫm không vơ đũa cả nắm, từ chuyện này mà
nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Lạc Chính.”

Hai người đều chỉ thốt đúng một câu
đã trúng tim đối phương, hai ánh mắt trao nhau khoảnh khắc ấy. Y đưa tay sờ mặt
cô: “Nàng có thể hiểu trẫm, nhưng lại không hiểu lòng ta.”

Phi Tâm thấy y đồng thời dùng cả
hai danh xưng, nhất thời không hiểu tại sao, trái tim lại bắt đầu đập loạn
nhịp. Y quay người sang, ôm cô vào lòng: “Tim nàng đập nhanh thế, sợ gì chứ?”

Ánh mắt cô chớp động, sợ? Có lẽ
đúng là sợ, nhưng rốt cục sợ gì thì cô cũng không rõ. Y càng sát đến gần hơn,
đôi môi khẽ chạm lên trán cô: “Nếu không muốn ngủ thì làm những chuyện quan
trọng hơn đi.” Y đột nhiên khẽ cười, cơ thể bắt đầu không an phận, xiết chặt
lấy cô, bờ môi ngao du trên gương mặt cô, khiến cô hơi run run và khẽ rên rỉ.

Sáng sớm hôm sau, Bàng Tín đã thuê
cỗ xe ngựa. Bọn họ đến Bình Châu vào trưa mùng 5, ngủ một giấc đến tối đi dạo,
kết quả là lúc trở về lại bị Vân Hi hành hạ, khiến cả người Phi Tâm như sắp rã
ra.

Ngủ một giấc thật sâu cho đến khi
bên tai văng vẳng tiếng cười và tiếng râm ran như chim sẻ đang hân hoan ca hát,
Phi Tâm mới mở mắt thức dậy. Vừa tỉnh giấc đã sững sờ, người cô cảm thấy chao
đảo, không biết từ lúc nào cô đã lên cỗ xe ngựa mà mãi đến giờ còn chưa cảm
giác được. Vân Hi ngồi bên cạnh cô, đối diện là hai đứa bé đang rôm rả nói
cười.

Bé gái chính là cô bé tối qua, vẫn
là cách ăn mặc đó, tóc chải thành hai búi nhỏ, để lại mái trước, ánh mắt tươi
cười hớn hở. Bên cạnh là bé trai, có lẽ chính là em trai hôm qua con bé đã nói.
Khoảng chừng tám, chín tuổi, đôi mắt khá giống con bé, mặc một bộ áo bào nhỏ
màu xám, tay áo có vài lỗ vá thủng, nhưng cũng rất sạch sẽ. Bé trai trông có vẻ
chậm phát triển, ngồi bên bé gái thấy thấp hơn một cái đầu, cũng không giống bé
gái nói năng hoạt bát, bộ dạng có vẻ nghiêm nghị nhưng cũng thường mỉm cười.
Không ngờ bọn họ lại đến thật, Vân Hi còn đưa cả họ lên xe.

Cô bé tinh mắt, vừa thấy Phi Tâm mở
mắt đã mỉm cười chào: “Mợ thức dậy rồi.”

Phi Tâm rất ngượng ngùng, cô chưa
bao giờ nằm soài như vậy trước mặt người khác. Trong phút chốc bỗng hận bản
thân quá ngốc nghếch, dẫu mệt thế nào cũng không nên mất hết cảm giác chứ.

May rằng con nít chẳng nghĩ ngợi
nhiều, tiểu nha đầu vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Cậu thật tốt với mợ, mợ có phước quá.”

Phi Tâm sắc mặt đỏ ửng, tiểu nha
đầu này suốt ngày bán buôn bên ngoài, miệng lưỡi đúng là hệt như chim sẽ, liếng
thoắng không ngừng, gặp ai cũng nói ngon ngọt. Vân Hi nghe xong thì cười rồi
nhìn Phi Tâm: “Liên Hoa Nhi hôm qua sợ chúng ta tráo trở nên gọi cả đệ đệ đến
cùng, hai đứa ngồi bên ngoài cả đêm. Bây giờ nếu không đi với con bé thì chúng
ta thật không phải.”

Liên Hoa Nhi? Phi Tâm nghe cái tên
quá tầm thường, nhưng ở những gia đình bình thường, để dễ nuôi nấng, thông
thường đều tùy tiện đặt một cái tên. Phi Tâm lén ngước xuống nhìn, cô được đắp
chiếc chăn mỏng, mỏng đến thấy cả y phục đang mặc, cô thở phào nhẹ nhõm đồng
thời cũng còn kèm theo cảm xúc khó diễn đạt bằng lời. Vân Hi đưa tay kéo cô
dậy, người y khẽ đỡ lấy cô, cho cô chỉnh trang lại mái tóc và cổ áo. Sắc mặt y
vẫn bình thản như thường, tiếp tục trò chuyện với hai đứa bé. Thật không hiểu
nổi, với mấy đứa con nít mà y cũng có thể trò chuyện rôm rả như vậy. Nhưng như
vậy cũng tốt, tiểu nha đầu bận trò chuyện cùng Vân Hi, phần nào đó đã giải cơn
buồn ngủ của cô. Phi Tâm rụt vào sau gáy y, chốc chốc lại nghe tiểu nha đầu đồn
thổi những điều hay ho của sông Đông Hà.

Trò chuyện một lúc Phi Tâm mới
biết. Hóa ra nha đầu này họ Liên, nên mới gọi là Liên Hoa, đệ đệ tên là Liên
Bằng. Khoảnh khắc ấy chợt cảm thấy nhà này thật thú vị, Liên Hoa Liên Bồng
(Bồng đồng âm với Bằng), một cái tên là đơm hoa, một cái là kết trái cũng thực
tương xứng. Tỉ tỉ mười hai tuổi, đệ đệ mười tuổi. Nhưng người phương Nam tú
tuấn, dáng vẻ trông nhỏ hơn tuổi thực một chút. Nhà họ ở trong Liên gia trang
bên vịnh sông Đông Hà, vịnh sông này là một nhánh của sông Hoài, có một đầm
trồng ấu. Nhà nhà đào ao nuôi cá, hái ấu, mỗi dịp lễ lọc thì làm thứ gì đó để
buôn bán.

Phi Tâm nghe thấy rất tò mò, cô đã
xem bản đồ, vịnh Đông Hà đó có một mảnh ruộng nước mênh mông, vả lại đặc sản
nơi này chính là gạo tốt thượng hạng trứ danh Quế Hoa Cầu, sao lại có thể không
trồng lúa mà đi nuôi cá? Vùng này có hồ Thanh Dương, lại có sông Hoài, hai bên
có những làng chài chuyên đánh bắt cá, chạy đến vịnh này nuôi gì nhỉ?

Quyển 3 – Chương 18

Nghiệp quan cấu kết chiếm cứ Bình Châu

Tuy trong lòng Phi Tâm nghĩ vậy
nhưng cô không thốt lời nào, lặng lẽ nghe họ trò chuyện. Vân Hi khen tranh vẽ
trên quạt đẹp, Liên Hoa bèn đáp rằng cha là một người học sách, thi cử nhiều
năm mà không đỗ, thực sự không nuôi nổi vợ con, bèn rũ bỏ đèn sách chuyên tâm
làm nông. Những khi rỗi rãi, mẹ bèn đan quạt, đan chiếu, để ông vẽ tranh lên
đó, giá cả sẽ cao được một tí. Có lẽ nhất thời trong lòng cảm thấy thư sinh
thật trăm vô nhất dụng, nên bọn trẻ cũng ngày ngày lăn lộn trong thôn làng,
biết hay không biết chữ cũng chẳng cần thiết nữa.

Vân Hi nghe con bé liến thoắng
không ngừng, bất chợt mỉm cười quay sang nhìn Phi Tâm: “Bao giờ thì nàng sẽ
sinh cho ta một đôi trai gái, cả nhà cùng ra ngoài dạo chơi như vậy mới thú vị.”

Phi Tâm nghe xong mặt đỏ bừng bừng,
rụt chân kéo váy che lại, cả người sắp co rụt vào phía sau y. Chưa chờ cô lên
tiếng, Liên Hoa đã nhanh nhảu: “Mợ thật tốt số, sau này nhất định sẽ con cháu
đầy đàn.”

Phi Tâm hận không thể nhét bánh bao
vào miệng con nha đầu đó, lúc đó Liên Hoa vẫn tiếp tục bô lô ba la: “Cậu trông
rất tuấn tú, con cái sau này chắc chắn cũng sẽ rất xinh xắn.”

Vân Hi không nhịn nổi cười thành
tiếng, bàn tay đưa ra sau một cách tự nhiên: “Nương tử ta sức khỏe không tốt,
không cầu con cháu đầy đàn, chỉ cầu có một trai một gái để khỏi uổng công trông
mong.”

Phi Tâm nghe đến giật thót mình,
năm ngoái Ninh Hoa Phu Nhân đã sinh cho y một bé gái, nay Tuấn Tần cũng bụng
mang dạ chửa, tại sao lại trông mong vào cô? Cô mắc chứng Hàn Hư, ngay đến cô
cũng thất vọng tràn trề, có gì mà phải trông mong vào cô chứ?

Vân Hi bất thình lình quay qua nhìn
sắc mặt của cô, ánh mắt khó lường, nụ cười thâm trầm: “Nương tử ở nhà vất vả,
ra ngoài cũng không thoải mái, trước kia còn bảo ngưỡng mộ người khác trông
thật đẹp đôi, vi phu còn ngỡ là thật. Nay nghĩ lại, nương tử đúng là biết lừa
người.”

Phi Tâm nghe mà lòng xót xa, lời
này cô đương nhiên hiểu ý. Ngày đó cô còn ở trên tàu bộc bạch với y tâm tư của
mình qua chuyện Tả Hàm Thanh. Lúc đó cô cũng thừa nhận thấy cảnh y cư xử hòa
hợp với các tỷ muội mà ngưỡng mộ trong lòng. Nhưng ngưỡng mộ gì thì ngưỡng mộ,
cô cũng đồng thời thẳng thắn tâm tư của cô với y. Bây giờ y chẳng nói gì khác,
chỉ nhắm vào mỗi việc đó để chỉ trích cô, mà cô thì chưa tìm được thời cơ, đối
diện còn hai đứa bé đang tuổi sắp lớn.

Nghĩ đến mấy hôm nay, việc gì cô
cũng chiều theo ý y, bẽ mặt không biết bao nhiêu lần, cũng đã đành. Nay rõ ràng
biết cô khó sinh dưỡng, lại còn chạm vào nỗi đau của cô, cứ nói với bọn trẻ về
việc này. Y là hoàng thượng thì có thể tùy tiện mang cô ra đùa bỡn. Chỉ trách
cô bị lụy bởi thanh danh, một lòng chỉ mong gia đình được danh giá, vạn sự nhẫn
nhịn. Nhưng dù là như thế thì trong lòng cô cũng đau xót, hơn nữa ban nãy còn
mất mặt vì ngủ say như chết, càng nghĩ càng thấy thẹn quá hóa giận. Mà cô thì
giận dữ làm sao được, không dám hét toáng với y, chỉ biết cúi đầu lầm bầm: “Làm
sao dám lừa chàng, chán sống rồi hay sao!”

Vân Hi khẽ nhướng mày lên, ánh mắt
ánh lên tia cười. Y không ngờ rằng Phi Tâm lại dám lầm bầm, bình thường cô đôi
lúc sẽ trích dẫn điển tích để giải bày với y, nói ra câu nào cũng nghe không
lọt tai, nhưng thông thường lời nào lời nấy đều những đại đạo lí rất hùng hồn.
Bây giờ không có đại đạo lí, hệt như là đang giận lẫy, rõ ràng trong lòng không
vui vì lời nói của y, nhưng lại không dám cãi, chỉ biết cúi đầu khẽ lầm bầm. Âm
thanh của cô rất khẽ, y ở sát bên cạnh mà vẫn nghe không rõ lắm. Nhưng y có thể
đoán được tám, chín phần, quay phắt sang véo cô: “Nàng có lí à, ta nói sai hay
sao?”

Phi Tâm thấy y lại bắt đầu động tay
động chân, ngay tức thì quay mặt đi, đẩy tay y ra, giọng nói cực kì nhỏ nhẹ: “Đừng
véo, đau.”

Nói xong, mặt cô đã ửng đỏ cả lên.

Hai đứa trẻ ngồi đối diện, bốn con
mắt không chớp nhìn chặt họ. Đột nhiên Liên Bằng huých huých Liên Hoa: “Gia tỷ,
hai người họ giống cha mẹ chúng ta quá.”

Liên Hoa trừng mắt: “Nhảm nhí, cậu
và mợ là những người giàu sang!”

Liên Bằng rụt cổ một cái, tỷ tỷ
trừng mắt nhìn nên chẳng dám lên tiếng. Bên này Vân Hi và Phi Tâm sững sờ. Phi
Tâm xấu hổ không biết trốn đâu, dùng hết sức rụt ra sau lưng Vân Hi, Vân Hi ấn
chặt chân cô, quay sang cười với Liên Hoa: “Một đứa con gái như ngươi sao lại
nói năng thô lỗ thế?”

Liên Hoa cười gượng, khẽ véo em
trai một cái, nét mặt vẫn tươi cười lấy lòng: “Cha mẹ tiểu nhân đều là dân quê
mùa, nào sánh được với cậu và mợ đây chứ?”

“Học những thứ này từ đâu thế?” Vân
Hi hỏi, chẳng mấy chốc, xe đã đến cửa đông. Hôm nay đã là mùng 6, Tiên Phong
Doanh chắc cũng đến Bình Châu với một số quan lại đồng hành, nên cửa thành kiểm
tra rất nghiêm ngặt, dẫu có lệnh thông hành, người giữ cổng vẫn giở rèm lên
xem, thấy bên trong có lớn có bé, có nam có nữ, bèn không nói gì nữa. Vả lại xe
này cũng chạy trong thành, họ thuê hai chiếc, không có người lái xe, Bàng Tín
lái hai cỗ, phía sau là một cỗ do Trịnh Hoài lái để đựng đồ đạc. Phi Tâm lo họ
sẽ lục lọi đồ đạc bên trong nhưng Uông Thành Hải kéo họ lại nói gì đó, chắc cho
chút ngân lượng, họ bèn thôi kiểm tra, sau đó mới từ từ khởi hành.

Liên Hoa ngóng ra bên ngoài, chờ
khi xe chạy rồi mới cất tiếng: “Cậu nghe giọng giống người phương Bắc, đã bao
giờ nhìn thấy hoàng thượng chưa?”

Vân Hi biết con bé tình còn trẻ
con, hơn nữa còn bé đã phải mưu sinh, không hiểu quá nhiều, bèn cười: “Ngươi
nghe nói chuẩn lắm, ta đây nghe đồn hoàng thượng Nam tuần nên sang đây ngắm ngắm
đoàn nghi trượng”

“Tiểu nhân cũng muốn ngắm lắm,
nhưng tối qua đã phong thành rồi, không vào được đâu.” Liên Hoa xoa xoa tay, “Tối
qua mẹ bảo tiểu nhân bán quạt xong thì về ngay, nếu không thì binh lính kéo đến
lại đòi tiền phạt. Nhưng thật sự không nỡ bỏ mối làm ăn lớn, nên đành chờ một
đêm.”

“Tại sao? Hoàng thượng tuần tra là
việc hoàng thượng, các ngươi sống qua ngày của các ngươi, chẳng lẽ không để
người khác sống hay sao?” Vân Hi nghe thế ánh mắt khẽ dao động, khẽ nói.

“Chê chúng tôi làm mất mặt Bình
Châu.” Liên Bằng nãy giờ ngồi im bỗng xen miệng nói, nói xong lập tức nhìn tỷ
tỷ mình, thấy con bé không trợn mắt nhìn nó, nó cười hì hì hai tiếng.

“Là ý gì?” Vân Hi hỏi, Phi Tâm bỗng
chốc cũng nghe đến sửng sốt.

“Mấy hôm trước dán cáo thị rồi,
nhưng giờ thì đã gỡ bỏ.” Liên Hoa nói, Liên Bằng huých huých con bé: “Gia tỷ,
mẹ dặn không nói được, nói nhiều sẽ bị bắt nhốt đấy.”

“Cậu hỏi chuyện mà, ngươi có muốn
lấy quà bánh không?” Liên Hoa trừng mắt nhìn nó, rồi quay sang nhìn Vân Hi, đột
nhiên xích lại gần nói: “Cậu à, nếu tiểu nhân nói nghe được thì cậu có ban
thưởng không nhỉ?” Đột nhiên lại im bặt, do xét ngắm nhìn y, “Cậu có phải làm
quan không?”

Phi Tâm nghe mà không nhịn cười
được, rốt cục cũng chỉ là con nhà dân dã, nhanh nhạy cách mấy cũng có hạn, trong
nhà chẳng dạy bảo ăn nói gì cả. Vân Hi cười: “Tất nhiên có thưởng, tí nữa chẳng
phải đi bắt cá hái ấu sao? Nếu dọc đường đi ngươi kể nhiều chuyện thú vị thì ta
trả mười lượng chẵn, thế nào?”

“Thật chứ!” Hai đứa bé cùng lúc
căng to mắt như hai viên nguyên bảo, ánh mắt sáng rực lên. Sau đó Liên Hoa mới
ngọng ngọng nghịu nghịu xác nhận, “Không, không lừa người đấy chứ?”

“Một người lớn như ta mà lại lừa
trẻ con à?” Vân Hi cười, “Ngươi cứ nói xem thế nào là làm xấu mặt Bình Châu?”

“Người nghĩ xem, nếu hoàng thượng
đến mà trông thấy Bình Châu nhiều người nghèo thì khó coi biết bao. Hoàng
thượng không vui, cả Bình Châu này xem như xúi quẩy.” Liên Hoa tiếp tục nói, “Mấy
hôm trước dán cáo thị, những nhà trong thành mấy hôm nay không được phép bước
ra cửa. Quan lại bảo trên đường loạn quá, mấy hôm nay muốn bán buôn thì phải
bày bán ở những con phố quan phủ chỉ định, quản lí thống nhất. Nhưng gánh hàng
rong phí rất cao, không thuê thì không được ra bán để khỏi làm mất mặt!”

“Nơi này cách Giang Đô chỉ có vài
trăm dặm, ngươi đã đến Giang Đô bao giờ chưa? Có phải cũng như vậy?” Vân Hi
chợt hỏi.

“Giang Đô thuộc quyền quản lí của tỉnh,
Bình Châu không phải. Hình như thuộc về cái gì đó...” Liên Hoa gãi gãi đầu,
dường như không rõ lắm, lại nói tiếp, “Tóm lại nơi này khác Giang Đô, tiểu nhân
chưa đi qua Giang Đô. Nhưng nghe người trong trang nói rằng giá cả bên đó rẻ
hơn rất nhiều.”

“Nghe nói từ lúc nào?”

“Trước giờ đều rất rẻ, có người
trong trang đã từng đến, bảo đồ đạc rất rẻ.”

“Sao đến nơi này thì đắt lên nhỉ?”

“Muốn đem sang đây bán buôn thì đắt
lắm, đi đường cũng phải tiền, qua ải cũng phải tiền, cộng tới cộng lui nên đắt
hẳn lên.”

Phi Tâm nghe xong, trong lòng đã
hiểu rõ. Bình Châu trực thuộc châu, không thuộc quản lí của tỉnh nào ở Hoài
Đông, Hoài Nam. Nhưng lại nằm ở phía Nam, cách kinh thành rất xa, nơi này có
thể nói là núi cao hoàng đế xa, quan lại các tỉnh đều không quản tới nơi này,
gần như là một vùng tự trị, đâm ra quan địa phương mới trở thành vua một vùng.
Trên đường xây các quan ải, đòi tiền lộ phí, dẫn đến giá cả tăng cao, vật giá
đắt đỏ cũng chính vì thế. Nhưng có một điểm Phi Tâm chưa nghĩ thông, tại sao bỏ
mặt ruộng đất không trồng mà đi đào ao nuôi cá? Nơi này tập trung ruộng lúa,
mỗi năm cung cấp lượng lương thực to lớn cho hoàng gia, chưa bao giờ thiếu,
theo lí thì giá gạo cũng không đến nỗi quá đắt đỏ, tại sao lại đắt thế này nhỉ,
thật không hiểu nổi.

Cô còn đang suy ngẫm thì Vân Hi đã
hỏi: “Nơi này gạo rất tốt, Quế Hoa Cầu chỉ nơi này mới có, sao có thể đắt đến
thế?”

“Ruộng tốt đều là của nhà họ Trần, phải
đóng thuế 3%.” Liên Hoa trả lời, “Trong trang chúng tôi cũng chỉ có mười hộ
thuê nổi, những người khác đều nuôi cá ở vịnh. Vốn dĩ vịnh này không ai quản,
nay thấy chúng tôi nuôi cá, lại đòi nạp thuế.”

Vân Hi nheo mắt, nhà họ Trần, liên
tưởng đến những chi tiết trước đó, y đã hiểu cả rồi! Thuế 3% được lắm! Theo
lệnh triều đình, các nơi đánh thuế không được vượt quá 1/15, hắn lại dám đánh
thuế đến 3%!

“Cậu à, tí nữa gặp mẹ tiểu nhân,
chớ có nói là tiểu nhân đã kể nhé.” Liên Hoa thè lưỡi.

“Ừ, không nói.” Vân Hi cười. Y quay
sang nhìn Phi Tâm, Phi Tâm kéo nhẹ vạt áo y, trao y nụ cười mỉm như một sự an
ủi nho nhỏ. Tuy lúc này sắc mặt y vẫn bình thản, nhưng Phi Tâm biết, y đang
giận điên lên!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3