Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 28 - 29
Quyển 2 – Chương 28
Ba người đều có tâm tư
Danh
sách đi theo trong chuyến Nam tuần vừa xuống, Tuyết Thanh tức đến lộn ruột, chả
trách dạo này hoàng thượng cứ lẩn tránh cô, thì ra hoàn toàn không có ý định
đưa cô đi cùng! Lí do hoàng thượng phê chuẩn thật quang minh chính đáng, cha
Quý Phi có công xây viện, ân chuẩn đi cùng. Tuấn Tần hiện đang mang thai, Đức
Phi lưu lại chấp trưởng các cung, tiện bề chăm lo.
Trong
cung này phi tần tuy nhiều, nhưng ngoại trừ Quý Đức song phi, Tuấn Tần, và một
người miễn cưỡng có thể đưa lên đề bạt là Hòa Tần ra thì còn lại đều là phi tần
cấp thấp, không đủ tư cách cùng đi. Nay Đức Phi phải ở lại chăm sóc Tuấn Tần,
Hòa Tần từ lúc hành cung về thì mãi ốm đau, dăm ba bữa lại cảm lạnh, không ra
được gió thì tất nhiên không thể cùng đi.
Tuyết
Thanh càng nghĩ càng giận, Quý Phi lúc đầu thì tỏ ra chính nghĩa hào hùng muốn
chỉnh đốn hậu cung, lần lượt xử trí Hoa Mĩ Nhân và Linh Tần để thể hiện tài
năng của mình cho hoàng thượng biết cô ta chấp trưởng thế nào thế nào, làm như
trong hậu cung này không có Lạc Chính Phi Tâm thì tam ti lục trưởng đều là phế
vật bài trí vậy! Song phi chấp trưởng, rốt cục người nổi trội là Quý Phi, còn
kẻ chịu ấm ức là Đức Phi. Nay bảo cô phải chăm lo cho thai nhi của Tuấn Tần, rõ
ràng là muốn đổ hết trách nhiệm lên người cô!
Quý Phi
bảo cha cô ta vung ngân lượng tỏ lòng trung thành, thừa cơ hội này bắt hoàng
thượng cho ả cùng đi, còn mớ bòng bong trong cung thì quẳng hết sang đây. Ngân
lượng! Không nghĩ đến thì thôi, cứ nghĩ đến thì Tuyết Thanh lại nóng sôi cả
máu. Ban đầu mới vào cung cô chưa hiểu chuyện, lại gặp nỗi đau mất con, nên mới
sập bẫy Quý Phi, uổng phí hai mươi vạn ngân lượng trong nhà đã đành, lại còn
luôn xem ả ta là đại ân nhân! Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc ấy Quý Phi đã sớm
nghe được phong thanh, biết hoàng thượng có ý phong cô làm Đức Phi nên mới cố ý
trục lợi từ việc này! Quý Phi xuất thân thương giả, quả không hổ danh là con
buôn. Xây viện cho hoàng thượng! Không biết bao nhiêu năm nay Quý Phi đã lấy
được bao nhiều từ hoàng thượng rồi nhỉ? E rằng cũng đủ tiền xây đến mười tòa
biệt viện rồi!
Danh
lợi song thu, nay còn độc hưởng thánh sủng. Hoàng thượng nghe răm rắp lời ả,
cái chết của Linh Tần, rõ ràng do ả ta hại. Ả ta lại còn bảo rằng Linh Tần hại
cung phi! Trước mặt là thế, sau lưng lại giở trò khác, tiểu nhân nham hiểm, bỉ
ổi! Bây giờ cứ hễ Tuyết Thanh nghĩ đến cảnh mình vừa vào cung còn cảm tạ ả ta,
ả lại còn nói một tràng đạo lí cung phi hòa thuận, càng nghĩ lại càng thấy buồn
nôn!
Chẳng
trách cha đã từng dặn, hậu cung hiểm ác, lòng người khó lường. Là cô ngốc, chỉ
tưởng rằng thái hậu hại cô, Ninh Hoa Phu Nhân hại cô, nhưng lại không biết
người thật sự hại cô lại chính là Quý Phi xưng hô tỷ – muội bấy lâu nay!
Nay
hoàng thượng đã hoàn toàn bị ả mê hoặc, không phân biệt phải trái. Ả ta một
mình chấp trưởng hậu cung, ngay đến thái hậu cũng không thể làm được gì. Tuyết
Thanh dẫu hận trong lòng nhưng cũng biết không thể nhất thời nóng vội, Nam tuần
khởi hành giữa tháng 5, nay chỉ mới đầu tháng 4, mọi việc vẫn còn có thể thay
đổi. Cô không thể ngây ngô như ngày xưa để bị người khác lợi dụng nữa!
Phi Tâm
nhìn danh sách cung quyến đi cùng thì cũng cảm thấy ngạc nhiên, tuy hoàng
thượng có lộ phong thanh rằng sẽ đưa cô đi cùng, nhưng cô cũng không ngờ ngoại
trừ thái hậu thì chỉ có mỗi mình cô đi theo. Việc này là một điều ngoài ý muốn
của cô, tam thúc lại quyên góp vốn để xây Thánh Đức Viện ở Hoài Nam. Nay viện
đã xây xong, ngẫm tính thời gian, chắc cũng phải bắt đầu từ một năm trước rồi.
Tin tức như vậy mà cô lại không do thám được, vả lại phụ thân cũng chưa hề nói
gì. Nhưng cũng phải thôi, điều này cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao đối với
hoàng thượng, cũng có thể chưa bao giờ nghị họp trong triều nên Thường Phúc
không nghe ngóng được cũng nên. Phụ thân không muốn cô lo nghĩ nhiều nên chẳng
hề nhắc đến. Nhưng suốt năm nay cô đã nhờ phụ thân tìm Thiên Niên Canh Điêu,
những bản kinh phật viết tay quý giá, mấy hôm trước phụ thân còn gửi không ít
tiền cho cô, nghĩ đến đó, cô cảm thấy mình thật sự rất bất hiếu!
Nhớ lại
bốn năm trước khi cô lên đường, phụ thân và các anh em đã tiễn cô hơn trăm dặm,
đến tận Hoài Hà mới thôi. Phụ thân nói với cô rằng, ngẫm chuyến đi này cũng khó
thành. Gia cảnh không tốt, khó vào thiên gia. Cô an ủi cha, chỉ cần vào được
vòng ba, dù không thành hoàng phi cũng sẽ được làm chánh thê của quý tộc hoàng
gia, đến lúc ấy thì nhà Lạc Chính cũng hiển hách. Cô nói cô nhất định sẽ dốc
hết sức, tuyệt đối không phụ công dưỡng dục của phụ mẫu mười sáu năm qua!
Sau đó
mới biết, thì ra đó chỉ là giấc mộng ngớ ngẩn tuổi trẻ. Gia thế không tốt, đừng
nói đến vòng ba, ngay cả Thoại Dương Môn cũng chưa vào đến đã bị ti trưởng thái
giám nội vụ thẳng tay gạch tên rồi! Đây không phải là vấn đề có dốc hết sức hay
không, mà đây là số mệnh của cô, giun đất làm sao có thể bay lên trời cao, nếu
không dựa vào cơ duyên của thái hậu, e rằng cô hoàn toàn chẳng có tí cơ hội
nào.
Cô gian
truân thì chẳng lẽ phụ thân không gian truân à? Bốn năm nay, gia đình đã hao tốn
vô số để chống đỡ chiếc động không đáy của cô. Gia đình không muốn gây phiền
toái cho cô nên lúc nào cũng thận trọng, chưa hề dám có chút phóng túng nào.
Nhị thúc, tam thúc lao tâm lao lực buôn bán, phụ thân co ro khép nép trước quan
trường, tất cả chỉ vì dòng họ Lạc Chính, mong muốn có thể hưng thịnh thế hệ đời
sau.
Vì thế
dù lúc này Phi Tâm có kinh ngạc đến đâu, cô cũng không màng quá nhiều. Cô cần
vinh dự này hơn bất kì điều gì!
Phi Tâm
đích thân bày chén đĩa theo hình cánh hoa sen, cánh hoa này gồm ba mươi sáu
chiếc đĩa nhỏ ghép thành đóa hoa sen. Nhưng sắp xếp có thể linh động thay đổi,
có thể ghép hết ba mươi sáu chiếc mà cũng có thể tùy ý tháo bớt. Gốm sử dụng là
gốm hoa trắng do lò gốm hoàng gia tự nung, một vầng xanh nhàn nhạt, trắng và
trơn như ngọc, quầng đen ẩn hiện như mây trôi.
Vân Hi
ngồi trước bàn ăn điêu khắc bằng gỗ đàn, nhìn Phi Tâm cúi đầu bài trí, hôm nay
cô lại đích thân xuống bếp, do đó trên tay không bất kì trang sức gì. Mười ngón
tay thon thả, dáng người mảnh dẻ, làn da nõn nà, cô đang bưng chiếc đĩa sứ, vẻ
đẹp của người và hào quang của sứ đã tôn lên nhau, khiến người ta say đắm. Và
còn thức ăn trong đĩa đang tỏa ra những làn hơi nóng, Vân Hi tự nhiên cảm thấy
thất thần.
Phi Tâm
ghép được hơn mười món, chính giữa là chiếc đĩa còn nhỏ, xung là vây thành từng
khóm, tất cả đều là thức ăn vặt của vùng Hoài Nam, nào là canh mơ khô, bánh su
cuộn trà, xôi nếp vàng, bánh hấp bột trân châu, bột báng… Phi Tâm lựa nguyên
liệu sẵn có, có những thứ để giúp hoàng thượng ăn ngon hơn nên cô đã dùng nguyên
liệu khác thay thế. Ví dụ như là xôi nếp vàng, vốn phải giã nhuyễn lòng đỏ
trứng muối, thêm bột nếp vào rồi vò lên đêm hấp, nhưng Phi Tâm đã thay thành
gạch cua; còn bánh hấp bột trân châu, đúng ra là phải quết lớp bột khoai lang
bên ngoài, còn Phi Tâm thì dùng bột hoa hồng.
Vân Hi
nhìn những món ăn này, khẽ cười: “Thật không ngờ, Quý Phi xưa nay vốn phong
cách quý phái mà lại có nghiên cứu như vậy đối với những món ăn vặt!”
Thực ra
Vân Hi chỉ bất chợt nói thế, nhưng Phi Tâm thì lại suy nghĩ sâu xa, cảm thấy
lời hoàng thượng có bóng gió: “Cô ở trong thâm khuê chưa hề ra khỏi cửa nhà thì
đã học tài nghệ nấu những món ăn vặt bày bán trên lề phố này từ đâu?”
Nếu là
bình thường cô cũng sẽ không giải thích, để đỡ phải khiến hoàng thượng không
vui, nhưng mấy hôm nay trong lòng cô vô cùng xúc động, thành ra dốc hết sức lấy
lòng. Vừa nghe y nói thế đã vội đáp lại: “Bẩm hoàng thượng, vì chị cả thần
thiếp thích những món này nên nhà thần thiếp có nuôi vài đầu bếp chuyên làm
những món ăn vặt. Thần thiếp cũng tiện thể học hỏi họ.” Phi Tâm vừa bày biện
thức ăn cho y, vừa đáp khẽ.
Y liếc
nhìn cô, chế hương, chế biến món ăn, tóm lại thì không phải là mẹ cả thích cũng
là chị cả thích. Vào cung rồi thì học cắm hoa, chăm cây cảnh, còn thỉnh ngọc
quan âm, tranh kim diệp phật gì đó, tóm lại toàn những thứ thái hậu thích. Bình
thường lại còn phải lo cho tỷ tỷ muội muội, ngọc ngà, thêu thùa... cô ấy bận
thật, ngày nào cũng bận đến chóng cả mặt, còn y thì biến thành góc tường hứng
chịu gió lạnh!
Phi Tâm
thấy y mãi không lên tiếng, bèn gắp thức ăn vào đĩa cho y, lại thấy y không cầm
đũa, trong lòng hơi hoang mang, lén nhìn thấy sắc mặt y hơi cau có, nhất thời
lại không hiểu mình rốt cục nói sai điều gì, làm sai điều gì khiến y không vui
rồi. Theo bản năng của cô thì cứ đụng chuyện là muốn bỏ trốn, nói thật, tình
trạng như vậy giữa hai người không phải chuyện một hai hôm rồi. Nhưng Phi Tâm
dù thế nào cũng không thể trốn chạy, được biết có thể theo thánh thượng Nam
tuần, tin này khiến cô chấn động hơn cả việc tam thúc vào kinh. Bây giờ cô mặc
kệ các cung khác nghĩ thế nào, chỉ cần nghĩ cách để không đắc tội với y, bằng
không tất cả đều tan theo mây khói!
Cô nghĩ
như vậy, nhưng thật tình không biết nói những lời nào thích hợp để khuyên y ăn,
đành thu hết can đảm, dâng đĩa nhỏ đến trước mặt y. Y nhìn vào những ngón tay
của cô rồi lại nhìn gương mặt đáng thương của cô, dường như đang ngơ ngác không
hiểu nguyên cớ, trong khoảnh khắc đó y cũng không biết nói gì, cầm đũa tùy tiện
gắp một miếng cho vào miệng. Thực ra tài nghệ của cô chưa thể gọi là tinh tế,
nhưng thức ăn rất lạ, khi cho vào miệng thì cảm thấy có hương vị riêng.
“Ngồi
đi, cùng ăn với trẫm.” Y khẽ nói, “Lần này nàng cũng không cần phải đưa nhiều
người đi, lựa vài người có thể dùng được là đủ.”
“Vâng,
thần thiếp tạ hoàng thượng quan tâm.” Phi Tâm mím môi, gật đầu đáp, thận trọng
nói tiếp: “Hoàng thượng, những món này tạm được chứ?”
“Cũng
được.” Y trả lời qua loa, cô lại im lặng không biết nói gì. Cô khiến y cũng
thấy hơi căng thẳng, bỗng dưng lại có cảm giác thật vô vị, một hồi sau đó mới
bắt chuyện vớ vẩn: “Mấy hôm nay trong cung đã nói gì?”
Vừa
nghe thấy vấn đề về “Công việc” thì Phi Tâm lập tức trở nên phấn chấn, hơi thở
cũng thuận hòa mà tấm lưng cũng thẳng lên, người cũng trở nên thoải mái hẳn. Cô
buông đũa, vội thêm canh cho y. Tú Linh đứng phía sau thấy cô chưa vội đáp lời
mà thực hiện hành động, trong lòng ngầm hiểu, không chờ Phi Tâm lên tiếng đã
lẳng lặng đuổi cổ kẻ dưới lui ra.
Quyển 2 – Chương 29
Thiên hạ chỉ có lòng tin là khó tìm
Phi Tâm
đặt bát canh trước mặt y, sau đó khẽ giọng nói: “Hoàng thượng, mấy hôm nay thần
thiếp vẫn đốc thúc các phủ làm việc, mọi thứ đều suôn sẻ. Nhưng mấy hôm trước
có phi tần đến than thở rằng có nô tài bòn rút chi tiêu của họ.”
“Hửm?”
Vân Hi nhìn sắc mặt của cô, đôi mày khẽ nhướng lên: “Các cung có chi tiêu đều
có thể tra theo sổ sách. Kẻ nào to gan dám phát tài như vậy?”
“Thần
thiếp vốn không muốn phiền hoàng thượng, nhưng thần thiếp suy nghĩ rất nhiều,
các ti huyện môn trong nội phủ, dù bảo rằng việc chấp trưởng trong cung không
liên can tới dân gian, nhưng nội cung cũng như một gia đình lớn, các tỉ muội
cùng sống với nhau, nếu ti phủ tổng có những kẻ dối trên lừa dưới, không những
sẽ phá vỡ quy tắc mà còn khiến các tỷ muội khó thuận hòa. Nay sắp phải Nam
tuần, thần thiếp e rằng khi hoàng thượng rời cung thì sự việc lại càng khó
lường, nội cung bất an, cũng sẽ quấy nhiễu chuyến đi tuần của hoàng thượng. Vì
thế hai hôm nay thần thiếp muốn gặp Tông Đường, Cung An để cùng giải quyết
chuyện này.” Phi Tâm nhẹ nhàng mở lời, “Nếu điều tra ra là thật thì ắt phải
trừng trị nghiêm khắc, tuyển hiền tài khác nhậm chức thì hơn.”
Vân Hi
nở nụ cười khó có thể nhận ra: “Là ai đã than thở với nàng? Ai có thể khiến Quý
Phi xem trọng như vậy?”
Phi Tâm
đáp: “Trịnh Phụng Viên, Tân Phụng Viên, Lâm Phụng Thị ở Dục Cảnh Cung, nếu
hoàng thượng không tin có thể đích thân...”
“Trẫm
không muốn đích thân triệu kiến, Quý Phi thay trẫm hỏi là được.” Vân Hi vừa ăn
vừa nói: “Dùng người thì không nghi ngờ, trẫm tin nàng.”
Phi Tâm
sững sờ, lần đầu y nói như vậy: Trẫm tin nàng! Lần này, cô bắt đầu mượn Trịnh
Phụng Viên để đưa tay đến các cửa trong nội phủ. Cô phải đào tạo tâm phúc của
mình để gánh vác trọng trách, từng bước nắm giữ hậu cung. Đây cũng là công dụng
của Trịnh Phụng Viên, là cái giá cô ta phải trả khi đưa mẫu thân vào cung. Đây
không chỉ là lòng trung thành của cô, mà còn có cả tham vọng của cô. Nhưng y
vẫn nói rằng, Trẫm tin nàng!
“Hoàng
thượng...” khi cô vừa định mở miệng, y bỗng nhiên ném đũa xuống, nghiêng người
về phía cô, đưa tay ra, ngón tay đang phủi phủi huyệt thái dương của cô. Cô hơi
thừ người ra, không cầm lòng được ngước mắt lên nhìn, chạm phải đôi mắt sáng
rực của y.
“Trẫm
còn tưởng nàng lại đụng phải đâu đó rồi bầm tím, thì ra là lọ nghẹ.” Bốn ngón
tay y vịn vào đầu cô, ngón trỏ dụi dụi vài cái, khiến gương mặt cô chợt đỏ lên.
Cô nhìn
y chăm chăm, thấy y miễn cười nói: “Sao lại dính ở đó nhỉ?” Như thể đang quở
trách, nhưng lại rất dịu dàng, khiến cô cũng bất giác nở nụ cười: “Thần thiếp
cũng không biết.”
Y nhìn
cô, ánh mắt chăm chú, như hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa. Cô cũng không dám động
đậy, để mặt má đào dần dần trở nên nóng bỏng, trông rất ngốc nghếch. Tay y khẽ
trượt xuống, choàng qua sau cổ cô: “Trẫm ở đây nàng không thoải mái sao?” Lời
này y đã từng nói, nhưng lúc này, lại càng tỏ ra ảm đạm, khiến trong lòng Phi
Tâm trào dâng một cảm giác xót xa không thể diễn tả.
“Thần
thiếp không dám.” Lời này cô cũng không chỉ nói một lần rồi, nhưng lúc này cũng
có cảm giác chan chát.
Hai
người im lặng nhìn nhau, hệt như hai bức điêu khắc, nhưng ánh mắt giao nhau lại
giống như gió mây đang lưu chuyển, hài hòa như thế. Tựa như cách xa ngàn dặm.
Hồi lâu sau, y thở dài: “Thực ra những điều nàng muốn cũng chẳng đáng là chi,
do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng.”
Cô hiểu
ý tứ trong lời nói của y, trong phút chốc chợt thấy mừng mừng tủi tủi. Hai
người bên nhau lúc nào cũng ngượng ngùng, thì ra là vì cả hai chưa hiểu rõ điều
đối phương cần. Câu nói đó của y, do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng, thật sự
đã đả động vào tim cô, khiến đôi mắt cô ngấn lệ, và có chút run rẩy.
“Nam
tuần lần này, trẫm sẽ cho nàng thỏa nguyện.” Lời nói tiếp theo của y khiến Phi
Tâm trừng to mắt, nước mắt lập tức òa xuống, cơ thể run bần bật, cảm giác như
sóng biển cuồn cuộn dâng trào trong lòng. Cô toan đứng dậy, khóe môi run rẩy,
nhưng y lại cười bảo: “Khoan vội tạ ơn, nàng hiểu mà.”
Cô gật
đầu, kìm nén những lời khấu tạ sắp sửa vọt ra miệng. Cô hiểu, cô đương nhiên là
hiểu rồi. Y chính là người thi ân vọng báo, cái y cần chính là sự báo đáp đồng
đẳng hoặc là to lớn hơn! Nhưng không sao, hoàn toàn không hề chi, cô không quan
tâm y cần cô làm điều gì, chỉ cần tâm nguyện của cô hoàn thành, tất cả những
thứ khác cô đều không quan tâm!
Vân Hi
đột nhiên đưa tay ôm lấy cô. Cô đã chịu đựng đến cực hạn rồi, cô không muốn
cũng không mong rơi nước mắt trước mặt bất kì ai, dù là vì vui mừng hay bi ai,
cô cần phải duy trì sự đoan trang cao quý của mình! Nếu như muốn thỏa nguyện
của cô, vậy thì nên thỏa cả mong ước này!
Y biết
cô đang khóc, là vì vui mừng, mãn nguyện, đồng thời cũng vì mệt mỏi. Điều cô
muốn, thực ra chẳng là gì cả. Đúng là thế, danh tiếng, thanh danh nhà họ Lạc
Chính, đối với y chẳng qua chỉ là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với cô, nó là
điều khao khát cả đời, là gánh nặng mà giờ giờ phút phút cũng không được buông
lỏng. Cô mệt mỏi vì danh tiếng, nhưng lại không thể dằng co. Bởi vì cô là một
phần của họ Lạc Chính, là hi vọng để nhà họ Lạc Chính tiến đến thế tộc. Đạt
được danh tiếng, chưa chắc gì cô sẽ hạnh phúc, nhưng đánh mất danh tiếng, cô
nhất định sẽ đau khổ cả đời.
Cô
không hỏi y muốn cô làm những gì. Y biết, dù nói bất kì điều gì cô cũng sẽ thực
hiện, và nhất định sẽ làm rất tốt. Nhưng nếu điều y cần, cô vốn dĩ không có thì
y nên làm thế nào đây?
Mùng
một tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, trong ao sen, những cánh hoa sen
đang nở sớm, cây phù dung bên bờ đứng khoe dáng. Thái giám đều được đổi cung
trang từ màu xanh đậm thành màu xanh nhạt. Cung nữ thay cung y màu hồng và
trắng nhàn nhạt, hệt như những cánh hoa đang lướt trong cung. Qua tiết Đoan Ngọ
thì sẽ vào hạ, ti trưởng nội phủ cũng phải chuẩn bị bổng lộc cho một quý mới,
đồng thời cũng gần kề ngày hoàng thượng khởi hành, tất cả mọi sự chuẩn bị đã
bắt đầu đi vào giai đoạn cuối.
Chính
ngay lúc ấy, Quý Phi gặp Tông Đường Lệnh và Cư An Phủ, hai nội vụ huyện môn bắt
đầu thanh lí những con mọt trong nội cung. Việc này khởi nguồn từ chuyện Trịnh
Phụng Viên tố cáo với Quý Phi rằng Ti Chưởng cục cắt xén chi tiêu của cung phi:
Một bộ váy mặc thường thu hơn năm trượng tơ lụa, mùa đông thì lấy than đen thay
cho than trắng; những thứ được chia phần hằng tháng cũng bị đổi thành thứ phẩm,
lấy cũ xem như mới. Việc này vừa bùng lên, lập tức có rất nhiều phi tần cấp
thấp hùa theo, bảo rằng ti chưởng cục thân là phủ môn phân phối, trưởng sự thái
giám trục lợi bên trong, thu tiền hối lộ, dẫn đến những người không chi tiền
thì bị khấu trừ trong bổng lộc hằng tháng, nhưng thân phận họ thấp hèn nên có
tức giận thì cũng không dám lên tiếng.
Quý Phi
nay đã danh tiếng lẫy lừng hậu cung, không ai không kiêng nệ. Cô vừa lên tiếng,
nào còn ai dám trì trệ. Ngay tức thì, Đại phu Tông Đường Lệnh – Sở Bang Tấn sau
Tông Đường Lệnh tổng quản thái giám Trịnh Thành An, cùng Uông Thành Hải của Cư
An Phủ phò trợ Quý Phi xử lí việc này. Ti chưởng cục là một trong hai phủ bên
dưới của Cư An Phủ, phụ trách phân phối chi tiêu nội vụ, Hành Chấp Phủ thì quản
lí những công việc liên quan đến xuất hành. Lợi lộc của Ti Trưởng Cục, hậu cung
ai ai cũng biết. Dưới cục có tam ti lục trưởng, không bộ phận nào không dính
líu đến chi tiêu thường ngày, tất cả cung nữ thái giám của các bộ phận đa số
đều là thân tín thái hậu, thái hậu nay đã lùi dần, ai cung biết Quý Phi sớm
muộn cũng sẽ đi đến bước này.
Phi Tâm
chờ đến tận bây giờ mới hành động, một là vì cô cần một loạt những chứng cứ xác
thật và có hiệu quả, chỉnh đốn hậu cung trước, nắm quyền chủ động mới có thể
dựa vào đó quan sát động tĩnh mọi người, và qua đó cũng cài thêm tai mắt thu
thập chứng cứ. Thứ hai là vì cô cần một người chịu ra mặt thay cô, không sợ
hứng chịu liên lụy. Người này phải phù hợp ba điều kiện, thứ nhất phải là phi
tần, thứ hai cô ta đã thực sự gặp phải sự đối đãi đó, thứ ba là Phi Tâm nhất
thiết phải khống chế nổi cô ta để không gặp cảnh tráo trở phản lại. Trịnh Phụng
Viên vừa đúng phù hợp cả ba điều kiện này. Hơn nữa, Phi Tâm và cô ta không hề
có bất kì sự giao thiệp nào trong bốn năm qua nên sẽ không dễ bị người ta nghi
ngờ. Đến đây thì Tú Linh mới hiểu tại sao Quý Phi lại nói người này có thể dùng
được.
Mấy hôm
nay Phi Tâm rất mệt, vừa phải trông coi công việc tiết Đoan ngọ, ngày 16 lại
phải lo kết thúc hậu cần chuẩn bị của nội phủ cho chuyến Nam Tuần, lại còn phải
điều tra vụ án trong Ti Chưởng Cục. Mỗi vụ một việc đều không thể có bất kì sai
sót gì, cô ước chi mình có ba đầu sáu tay thì tốt biết mấy. Nhưng mấy hôm nay
cô cũng tìm được sự bình thản mà trước giờ chưa bao giờ có, còn điều gì có thể
khiến người ta tăng thêm động lực hơn việc từng bước từng bước tiến gần mục
tiêu nữa? Có điều gì khiến người ta hân hoan hơn là nhận được sự tin cậy của
hoàng thượng? Còn có điều gì khiến người ta sung sướng bằng việc sắp được gặp
lại người thân?
Nếu cô
có thể sớm tỏ lòng trung thành, có lẽ đã không phải vòng vo mất trắng bốn năm
trời. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, dưới sự quản lí của cô, hậu cung ắt sẽ thanh
bình, hòa thuận, ai nấy an phận thủ thường!