Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 09 - 10 - 11
Quyển 2 – Chương 9
Quyết định sinh tử trong nháy mắt
Lúc
Uông Thành Hải quay về thì Vân Hi đã thay xong xiêm y và đang ở Tây Điện. Càn
Nguyên Cung là một khóm kiến trúc độc lập, hậu điện có tới sáu thẩm cung. Quần
thể kiến trúc này chỉ hình thành từ sau thời kì Võ Tông, vào thời ấy các chư
hầu nổi loạn nên thường xuyên thay đổi thẩm cung!
Sau khi
tiên đế đăng ngai bèn tu sửa nơi này, không làm cho không gian rộng lớn thành
những thẩm cung hệt như nhau nữa. Nhưng trong hoàng cung nhiều cung điện gác
lầu nên tìm tiện cũng có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi.
Ngay
khi nghe hoàng thượng bảo truyền lời đến Cúc Tuệ Cung thì Uông Thành Hải cũng
biết rằng Quý Phi chắc có vấn đề gì. Nhưng y chỉ là một thái giám, không dám
phỏng đoán hàm hồ, khi đến Cúc Tuệ Cung nói với Tú Linh, Tú Linh tâm tư cặn kẽ,
bèn mang tất cả những thứ cần mang như thuốc men, áo quần, là những thứ đầu
tiên cô nghĩ đến. Sau đó để ổn thỏa thì cô còn mang cả vật dụng phụ nữ. Rồi
cùng Uông Thành Hải đến Càn Nguyên Cung.
Càn
Nguyên Cung cũng có cung nữ nhưng thái giám thì nhiều hơn. Tú Linh theo Uông
Thành Hải vòng vèo dăm bảy ngã mới đến được Tây Điện. Nhìn thấy hoàng thượng,
cô vội quỳ xuống hành lễ, Vân Hi tay cầm tách trà, ngước cằm lên nhìn. Tú Linh
hiểu ý bèn khấu đầu lặng lẽ bước ra sau. Uông Thành Hải sai tiểu thái giám đi
theo, còn mình thì đi vào chờ Vân Hi dặn dò.
“Ngươi
về sai người dọn dẹp.” Vân Hi từ từ cất tiếng.
Uông
Thành Hải hiểu ý y, gật đầu: “Nô tài đi ngay, người cứ nghỉ sớm. Sáng mai vẫn
còn phải thượng triều. Hoàng thượng cũng phải bảo trọng sức khỏe.”
“Được
rồi.” Vân Hi đáp, “Trú Phương Các ngươi hãy cho người đi xem xét.”
“Nô tài
hiểu, hoàng thượng người hãy yên tâm. Nô tài sẽ đi điều tra kĩ! Trông nương
nương gầy hẳn đi, nô tài nhìn mà cũng thấy đau lòng!” Uông Thành Hải không quên
nịnh hót, “Nô tài vẫn đang suy nghĩ Quý Phi rảnh rỗi cũng thích dùng hoa chế
hương, sao không bằng ả được, chắc hẳn ả ta cũng dùng cách này! May thay hoàng
thượng anh minh, Quý Phi nương nương phối hợp đúng lúc.”
Vân Hi
bắt đầu nhếch môi, nhưng nghe câu sau thì có chút không vui, khẽ chau mày. Uông
Thành Hải thấy thế vội tự tát tai mình: “Nô tài lắm lời, cái miệng đáng tội của
nô tài, ả ta dựa vào gì mà dám sánh với Quý Phi chứ!”
“Hừ!”
Vân Hi khẽ hứ nhẹ, nét mặt dịu lại. Uông Thành Hải rất hiểu y, thấy y không nói
gì bèn lặng lẽ ra ngoài dò thám.
Kinh
thành tháng ba, nắng ấm vẫn còn chớm lạnh. Nhưng xuân năm nay đến sớm, hai cành
lựu trước cửa chính điện Cúc Tuệ Cung đã nở rộ. Tú Linh nhìn thấy rất hoan hỉ,
đây là một điềm lành. Kinh thành Vĩnh An nằm ở hướng bắc, mùa xuân gió lớn ít
mưa, thời tiết hanh khô, Phi Tâm đã ở cung này bốn năm nhưng cũng có lúc không
quen. Cứ hễ xuân đến trong nội điện thường bài trí đài phun, bữa ăn dùng nhiều
canh ít muối.
Vì
chuyện của Hoa Mĩ Nhân, hậu cung nhanh chóng cảnh giác. Lại thêm việc ngày mùng
1 tháng 3 hoàng thượng thay đổi thói quen ngày thường, sủng hạnh Quý Phi tại
Càn Nguyên Cung theo lệ cũ. Quý Phi lấy mình làm gương, không cậy thế làm càn,
mọi việc đều theo đúng bài bản, vả lại việc của Hoa Mĩ Nhân vẫn còn đọng lại
ngay trước mắt nên hậu cung không ai dám đàm tếu.
Tuy
ngày thị tẩm Phi Tâm có sự cố bất ngờ, và thái độ khác thường của hoàng thượng
khiến cô đối ứng không kịp, nhưng kết quả sau cùng chính là điều cô muốn có,
giữa y và cô có thần giao cách cảm. Dùng cử chỉ để tỏ sự ủng hộ đối với cô,
dùng lời khen ngợi để khiến Phi Tâm khoan tâm. Khi cô nhận ra ý nghĩa việc thị
tẩm trong Càn Nguyên Cung thì quyết tâm trong lòng cô càng vững chắc hơn.
Việc
của Hoa Mĩ Nhân không có bất kì thay đổi gì, Tả Hàm Thanh chẳng qua chỉ muốn
gây sự với Lâm Hiếu, chứ không thật lòng muốn ra mặt cho nhà họ Hoa, huống hồ
đây là việc nhà của hoàng thượng, làm gì đến lượt hữu tướng quân chen vào. Hoa
Tán Kị cũng đành chấp nhận, tiền đồ bản thân vẫn quan trọng hơn đứa con gái đã
bị gục ngã.
Sau khi
hoàng thượng triệu y vào nội đàm, ngày sau y bèn lên biểu thỉnh tội, tự trách
bản thân không biết dạy dỗ con gái. Hoàng thượng tự khắc không gây khó dễ cho
y, chỉ giáo huấn vài lời rồi qua chuyện.
Trong
cung tất nhiên không vì sự ra đi của một mĩ nhân mà có bất kì biến hóa nào,
ngày tháng vẫn như cũ, vẫn duy trì vẻ bề ngoài thanh bình, hòa hợp.
Mùng 6
thiết dã yến, Phi Tâm lặng lẽ ngồi trong vườn hoa uống trà. Cô vận chiếc áo bào
dài bằng len màu hồng phấn, tóc búi hai bên. Mấy hôm nay thời tiết ấm áp thất
thường rồi lại u ám và trút những cơn mưa to. Trong triều gần đây vẫn còn thảo
luận về chuyện Nam tuần, hoàng thượng đã trú lại Khải Nguyên Điện kể từ hôm mùng
2 và không hề lui tới hậu cung.
Lúc này
Phi Tâm yên ắng như bức tượng, khi cô trở nên im ắng đến mức chẳng có một chút
cảm xúc thì Tú Linh cũng ngấm ngầm lo sợ. Mỗi lần như vậy, Phi Tâm hệt như con
mãnh thú đang ở tư thế sẵn sàng, chỉ chờ đợi thời cơ tốt nhất để vồ mồi.
“Nương
nương.” Tiểu Phúc Tử khẽ tiến vào, nói nhỏ bên tai cô, “Mọi thứ đã ổn thỏa rồi.”
“Đã
canh mấy rồi?” Phi Tâm khẽ nhướng mày, hỏi.
“Bẩm
nương nương, chỉ còn một khắc thì đến giờ Tuất.” Tiểu Phúc Tử cung kính đáp.
“Ngươi
đích thân đi đi, không cần né mặt ai.” Phi tâm nói, nhẹ nhàng vẫy ngón tay về
nơi đặt bức thư.
Quyển 2 – Chương 10
Thăm dò suy nghĩ, khó mà nhận định
Sáng
sớm mùng 7 tháng 3, cung nữ báo giờ phát hiện Linh Tần treo cổ tự vẫn trong tẩm
điện Trú Phương Các. Hậu cung chấn động khi hay tin này, nghe nô tài Trú Phương
Các bảo rằng tối mùng 6 Thường Phúc của Cúc Tuệ Cung đến gặp Linh Tần đưa chút
đồ. Linh Tần nhận xong thì sửng sốt, ngồi im bặt nửa ngày, kết quả là tối đó
Linh Tần đuổi mọi người ra ngoài, sáng hôm sau thì đã treo cổ tự vẫn! Nhưng rốt
cục đã đưa thứ gì, lục tung cả Trú Phương Các cũng không tìm thấy.
Bây giờ
thì Quý Phi đã bị dính vào vụ này. Bởi Linh Tần khác với tình trạng Hoa Mĩ
Nhân, thêm nữa còn xảy ra án mạng, dù là Quý Phi cũng phải chịu sự điều tra của
Tông Đường và Cư An Phủ. Ba ngày liền Tông Đường cùng Cư An Phủ đã phái thái
giám đến Cúc Tuệ Cung, dò xét nhiều lần cô đã đưa gì cho Linh Tần. Quý Phi chỉ
nói muốn xin bí quyết trồng hoa chứ không có gì khác. Linh Tần đột nhiên tự
vẫn, cô hoàn toàn không hay biết.
Phía
Tông Đường thật chất cũng không biết nên điều tra từ đâu, chỉ còn nước bẩm báo
thái hậu và hoàng thượng. Vướng phải nội cung là chuyện rắc rối nhất, nên kẻ
dưới bèn quẳng vụ việc rối rắm này lại cho chủ nhân tự lo liệu. Thái hậu nghe
rồi cũng chỉ tiếp tục niệm kinh, nhàn nhạt đáp một lời rằng tất cả nghe theo
sắp đặt của hoàng thượng.
Mùng 7
tháng 3, Phi Tâm lại được triệu đến Càn Nguyên Cung thị tẩm, trong lòng cô nhận
ra thị tẩm chỉ là thứ yếu, chủ chốt chính là hoàng thượng có việc cần hỏi. Ngày
hôm ấy cô chỉ đưa hoàng thượng xem gói thuốc bột, chứ chưa điểm đích danh là
phi tần nào, nhưng hoàng thượng đã đoán ra rồi!
Gói
thuốc bột đó Phi Tâm đã tìm thấy trong chậu cảnh Vạn Niên Thanh của Hoa Mĩ
Nhân. Sau khi Hoa Mĩ Nhân rời khỏi cung, Phi Tâm vẫn chiếu lệ đến Phất Hương
Viện giáo huấn, ở đó vẫn còn hai mĩ nhân khác. Phất Hương Viện có không ít hoa
cỏ, tất cả đều nở rộ khoe sắc. Phi Tâm tò mò, người trong Phất Hương Viện đáp
rằng đều do Linh Tần tặng.
Lúc ấy
Phi Tâm cũng không để ý, cô vẫn luôn chú ý tới thị nữ Lăng Yên của Hoa Mĩ Nhân.
Cô khó lòng lí giải tại sao đột nhiên lại phải đạp Hoa Mĩ Nhân thêm một cú,
truyền đệ thi từ vốn cũng không phải tội nặng lắm, nhưng lén giấu thuốc cấm lại
là một tội nặng. Lăng Yên theo hầu Hoa Mĩ Nhân vẫn luôn rất được ưu ái, tại sao
lại phản chủ trong thời điểm này? Trong cung ai cũng biết rằng chủ nhân xảy ra
chuyện thì nô tài cũng chẳng tốt đến đâu. Tại sao cô ta lại mạo hiểm như vậy?
Phi Tâm
là người rất tinh tế, từ chậu cảnh đã nhận ra quan hệ giữa Linh Tần và Phất
Hương Viện rất tốt. Hoa Mĩ Nhân xảy ra chuyện, Đức Phi cũng đến xin tội giúp,
Linh Tần cũng có chút thuận theo ý Đức Phi, cũng đôi lúc nói đỡ lời. Phi Tâm
từng dò thám thái độ của một số Phi Tần, nhưng Linh Tần tỏ ra rất lạnh nhạt,
hoàn toàn không có chút gì thể hiện mối quan hệ hằng ngày giữa họ rất thân
thiết!
Và lúc
ấy, những chậu cảnh này khiến Phi Tâm sực nhớ, cô chợt nhớ đến chậu cúc của
Linh Tần tặng mình hồi tháng giêng, rạng rỡ bắt mắt nhưng dời về cung chẳng
được mấy ngày thì đã héo úa. Lúc ấy Phi Tâm cho rằng mình không biết chăm sóc,
trong lòng rất tiếc nuối, nhưng trong chậu cảnh của Hoa Mĩ Nhân vẫn rất tươi
tắn, lí nào Hoa Mĩ Nhân cũng là cao thủ trồng hoa?
Cô sai
người bê chậu cảnh về. Cô biết Hoa Mĩ Nhân không phải là người yêu hoa, cô chỉ
muốn làm rõ tại sao cùng một chậu hoa, nhưng trong cung của Linh Tần và Hoa Mĩ
Nhân đều rất tươi, còn dời đến Cúc Tuệ Cung thì lại héo úa?
Sau đó
lòi ra gối thuốc dưới rễ cây cô mới hiểu ra. Khi Linh Tần tặng hoa cúc cho cô
thì đã rất cẩn thật bỏ gói thuốc ra, không có gói thuốc tương hỗ, đóa hoa tự
khắc mau úa tàn.
Cô mang
gói thuốc cho hoàng thượng chính là muốn nói với y rằng sự việc vẫn chưa kết
thúc. Nhưng hoàng thượng đã đoán ra, không chỉ đoán ra, y còn sai Uông Thành
Hải nhúng tay vào. Phi Tâm hiểu tính khí hoàng thượng, hoàng thượng không sợ
những kẻ công tâm kế, mưu đồ toan tính. Y định chơi đùa với người đó, nhưng như
thế thì Linh Tần tuyệt đối sẽ có kết cục rất bi thảm. Vì vậy cô đã ra tay trước
một bước, làm cho đến cùng, cô không phải vì muốn lĩnh công, mà trong thâm tâm
cô thấy mình và Linh Tần có điểm tương đồng! Chính điểm giống nhau ấy đã khiến
cô không nhẫn tâm!
Càn
Nguyên Cung đèn đuốc sáng chói, Phi Tâm hạ kiệu, nhìn thấy Uông Thành Hải đón
trước cửa đã hiểu ngay. Cô không nói gì, đi theo Uông Thành Hải đến Nam thư
phòng. Nam thư phòng bình thường có người trực ca, nhưng hôm nay chẳng một bóng
người, bốn bề vắng lặng chỉ nhìn thấy giá sách và bục thang. Uông Thành Hải đưa
cô vào trong, Vân Hi đang ngồi đó, tay đang mân mê chiếc nhẫn. Y mặc thường
phục màu trắng, không đội nón, tóc dài búi lên, đuôi tóc dài thượt xõa ra sau.
Phi Tâm
quỳ xuống khẽ nói: “Thần thiếp cung thỉnh thánh an.”
Vân Hi
nhìn Uông Thành Hải, hắn liền hiểu ý tự động lui ra, kéo cánh cửa lại, bản thân
đứng bên ngoài canh chừng. Vân Hi từ từ bước ra khỏi thư án, đi thẳng về phía
Phi Tâm, không bảo cô đứng dậy. “Tại sao?” Đột nhiên y cất tiếng hỏi, âm thanh
hơi khàn.
Phi Tâm
hiểu ý y, lặng lẽ trả lời: “Thần thiếp muốn toại nguyện cho cô ta!” Biết không
giấu nổi, chi bằng cứ nói thẳng thừng.
“Danh
tiếng quan trọng đến độ như thế à.” Vân Hi ngước xuống nhìn cô, “Quý Phi toại
nguyện danh tiếng cho ả ta, còn bản thân thì sao?”
Phi Tâm
hít một hơi rồi từ từ thở ra, nhìn vào viên gạch màu: “Linh Tần chết đi, gia
đình cô ta sẽ hưng thịnh vì cái chết của cô ta. Thần thiếp cũng giống cô ta nên
hiểu cách nghĩ của cô ta, để thần thiếp ra tay, cô ta còn giữ được thanh danh.
Hoàng thượng ra tay cô ta chỉ còn cái kết thân bại danh liệt.”
“Nàng
phát hiện hành động của Uông Thành Hải thì nên tìm trẫm thương lượng.” Y nghiến
răng: “Nàng suy đoán làm bừa, tự tiện hạ thủ, nàng tưởng rằng trẫm có thể luôn
bảo vệ cho nàng được sao?”
“Linh
Tần không thể giữ, vì cô ta thật sự quá tham lam nhẫn tâm, nhưng Linh Tần không
thể giữ không có nghĩa là nhà bên ấy không được sống còn.” Phi Tâm chợt ngẩng
đầu lên, chủ động nhìn thẳng mắt y, cô rất hiếm khi dám chủ động nhìn y như
vậy, nhưng lần này, cô không hề lui bước, “Lúc đó thần thiếp có thể giữ Hoa Mĩ
Nhân chờ kế sách Linh Tần bại lộ, mất Hoa Mĩ Nhân cũng có thể dựa vào Lăng Yên
tìm ra manh mối, chờ cơ hội gán một tội danh khiến cô ta không thể chống đỡ.
Nhưng làm như thế sẽ liên lụy gia đình cô ta. Hoàng thượng thương tiếc hiền
tài, nhà bên ấy không nên vì mất con gái mà thất thế. Linh Tần chết đi, hoàng
thượng có thể thừa cơ hội này an ủi họ, sẽ không ai thừa nước đục thả câu và
cũng không ai chịu liên lụy oan uổng.”
“Quý
Phi thật giỏi mưu lược, thật giỏi tâm tư, thật giỏi quyết đoán!” Vân Hi trừng
mắt, liên tục thốt ra ba chữ thật giỏi, “Nàng làm gì cũng tự tác chủ trương,
việc này nàng tự kết thúc lấy, từ nay về sau trẫm mặc nàng.”
Y nói
xong, quay lưng bước ra ngoài, khi đi ngang qua bức bình phong bên cạnh cô, giở
chân lên đá bình phong một cái thật vang “Cốp,” bình phong ngã nghiêng xuống.
Phi Tâm run rẩy cả người, cô chợt cảm thấy gót chân đau, nhưng cố nén cơn đau
như bị gai đâm, cắn răng chịu đựng, nuốt gượng nước mắt vào bụng.
Trong
điện im bặt như tờ, cô thật sự không biết nên làm thế nào. An phận giữ mình
không xong, một lòng tận trung cũng không xong, không nghĩ cho y cũng không
được, nghĩ cho y nhiều quá cũng lại không được. Thước tấc giới hạn này thật khó
lường, nỗi đau này chỉ cô mới hiểu được.
Linh
Tần và cô cũng giống nhau như thế, không phải là thủ đoạn, mà do trách nhiệm
Linh Tần phải gánh vác. Cô ta cũng như Phi Tâm, chẳng ai thân thích để dựa dẫm
trong chốn kinh thành, cha cô ta khổ nhọc bao năm chỉ mong con gái đắc sủng,
bước chân vào triều đường được một chức tước. Linh Tần dã tâm tràn trề, chỉ
tiếc rằng thiếu kiên nhẫn quá.
Còn ý
đồ muốn nâng đỡ ngoại thích của hoàng thượng cũng quá rõ, đủ để chứng tỏ hoàng
thượng rất xem trọng tài năng của Nhạc tướng quân, nhưng Linh Tần mưu hại phi
tần trong cung thì không thể nào giữ được! Phi Tâm không muốn hoàng thượng
trước sau khó dễ, việc này do cô ra tay thì mọi thứ sẽ vẹn toàn đôi bên.
Phi Tâm
không dám nói rằng mình là người trung thành nhất nhưng cô nguyện vì y làm
chuyện này. Cô sẽ gánh vác cho y, không chỉ vì y là hoàng thượng, không chỉ là
vì sự ủng hộ của y dành cho cô, mà cũng là vì, y còn là phu quân của cô! Cô
không thể dung túng những kẻ hại y, cũng không thể dung túng trong hậu cung của
y có kẻ lén lút mưu mô toan tính. Chỉ cần cô phát hiện thì nhất định phải
nghiêm khắc trừng trị, tuyệt đối không nương tay.
Cô nghĩ
đến những việc có thể xảy ra cho y, để tránh hậu hoạn cho y. Nhưng y đã không
nhận lòng tốt của cô, cũng đúng thôi, khi ý đồ của mình bị người khác tiên liệu
được thì chắc chắn không ai thích như vậy, huống hồ y còn là hoàng thượng!
Có lúc
cô thật sự muốn chết đi cho xong, sống trong chốn cấm cung ăn tươi nuốt sống
con người này, ai cũng phải cúi đầu gập lưng! Linh Tần tuy không tình nguyện
nhưng cũng coi như là được giải thoát, hoàng thượng sẽ không bạc đãi nhà cô ta,
còn Lạc Chính Phi Tâm này thì vẫn phải tiếp tục sống!
Quyển 2 – Chương 11
Thân thể yếu ớt, bệnh khó thổ lộ cùng ai
Vân Hi
tắm rửa xong, tâm trạng cũng bình phục lại, y thay bộ thường phục màu xanh
nhạt, lạnh nhạt hỏi: “Quý Phi đâu?”
“Bẩm
hoàng thượng, vẫn còn quỳ trong thư phòng.” Uông Thành Hải nghe tiếng vội trả
lời.
“Cô ta
còn dám cự với trẫm à? Cứ để cô ta quỳ tới khi nào hiểu ra mới thôi!” Vân Hi
nghe thế, đôi mày nhăn tít lại.
Uông
Thành Hải cười mếu, người không cho đứng dậy thì ai dám đứng? Lại còn bảo là
Quý Phi cự người nữa chứ! Nhưng Uông Thành Hải không dám nói ra những lời này,
chỉ bẩm lời như không có chuyện gì: “Vậy hoàng thượng nghỉ sớm nhé, hôm nay
trời lạnh một cách lạ lùng, mấy hôm nay thời tiết thật kì quặc, e sắp đến xuân
hàn rồi!”
Vân Hi
nghe xong không nói gì, đột nhiên khoác áo bào đi về phía Nam thư phòng. Khi
đến nơi, cung điện vẫn yên ắng không một bóng người. Lúc nãy Uông Thành Hải đã
đuổi mọi người ra, nay chắc cũng không ai dám sang. Vân Hi bước vào nội các,
nhìn thấy ngay Phi Tâm đang nằm gục dưới đất, bên cạnh là một mảnh bình phong
to bị vỡ, chính là bình phong lúc nãy y giận dỗi đá ngã.
Y bước
nhanh đến, vừa muốn nói thì cảnh tượng trước mắt khiến y hoảng hốt, cúi người
giở tấm bình phong sang một bên, miệng hét lên: “Phi Tâm, Phi Tâm!”
Phi Tâm
mê mê mang mang, nghe bên tai ù ù, hình như là tiếng bước chân hoảng hốt, hình
như ai đó đang gọi cô “Phi Tâm.” Cô không nghe rõ lắm, chỉ cảm giác cơ thể đang
bay bổng, ý thức mơ hồ, trong khoảnh khắc đó chẳng biết mình đang ở đâu.
“Bẩm
hoàng thượng, không có gì đáng ngại. Thoa thuốc giảm sưng, đắp hai ba hôm sẽ
khỏi.” Phùng thái y cung kính nói.
“Sao
sưng to thế này?” Vân Hi ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, có chút không tin. Tấm bình
phong lúc nãy đè xuống chân cô ấy, chẳng biết là cô ấy không đủ sức giở bình
phong ra hay là vốn chẳng muốn giở nó ra mà để cổ chân sưng tấy một vết như thế
này, y cứ lo sợ không biết đôi chân này có bị phế mất rồi không.
“Quý
Phi kim thể gân bì mềm mỏng, với lại bị đè khá lâu, máu không lưu thông nên mới
như vậy. Không sao cả, không bị thương gân cốt.” Phùng Thái y khẽ nói, “Nhưng
cơ thể Quý Phi hư hàn, xung nhậm không hư, khí hải bất mãn. Cái này cần phải từ
từ điều hòa, không phải một hai hôm có thể khỏi. Tuy không phải bệnh nặng gì,
nhưng nếu cứ để như vậy sẽ trở thành bệnh mãn tính, vi thần sẽ kê phương thuốc
để uống một thời gian điều dưỡng trước.” Lời thái y khiến Vân Hi giật mình, khí
hư thể hàn? Đó chẳng phải giống căn bệnh năm xưa của thái hậu là gì? Thái hậu
vào cung, vì khí hư thể hàn nên nhiều năm vẫn chưa có thai. Sau khi dưỡng bệnh
mãi đến Long Xương năm thứ sáu mới hạ sinh công chúa. Chả trách cô ấy cứ mãi mà
chẳng có tin gì, đây cũng chẳng phải bệnh tật gì, nhưng tại sao lại không ngoan
ngoãn bồi bổ cơ thể, nghĩ đến đó lòng y đã cảm thấy u uất rồi.
Y vẫy
tay bảo thái y kê toa rồi sai Uông Thành Hải đích thân theo lấy thuốc, y vòng
vào trong, vén màn rồi ngồi lên giường nhìn Phi Tâm.
Vân Hi
đưa tay sờ đầu cô, một bàn tay của y đã sắp che hết khuôn mặt của cô. Trước giờ
tín kì của cô vẫn không chuẩn, lại còn sĩ diện chẳng chịu mời thái y khám chữa,
kết quả là mắc phải chứng bệnh này. Sàn nhà lạnh, cô còn nằm nhoài ra đó nửa
ngày, cơ thể lúc này hơi sốt, mũi cứ sụt sịt, trên trán đọng một lớp mồ hôi. Y
cảm nhận được mi mắt cô đang động đây, khẽ quệt vào lòng bàn tay y, hơi nhồn
nhột. Y không rút tay ra, vẫn che lấy gương mặt cô: “Rốt cục nàng đã gửi Linh
Tần thứ gì? Tại sao nhìn thấy rồi thì cô ta ngoan ngoãn chịu tội ngay?”
“Một lá
thư.” Giọng Phi Tâm khàn khàn, lúc này chân cô rát như lửa đốt, đau đến nhói
tim.
“Nàng
bảo với ả ta rằng những chiêu bài của ả đã bị nàng lật tẩy, nếu ả tự kết liễu
thì nàng sẽ thay ả giấu nhẹm chứng cứ, bảo toàn gia thanh của ả. Nàng bảo trẫm
nhất định sẽ cảm thông cho gia đình ả và cũng sẽ ban ả một lễ táng long trọng.
Ả cầu nhân đắc nhân, như thế sẽ tốt trăm vạn lần so với những tháng ngày sống
không bằng chết trong hậu cung sau này. Ả nghe như thế thì tất phải biết nên
làm thế nào.” Y chậm rãi cúi người xuống, kề môi lên mu bàn tay của mình, “Vì
thế nàng đã cho Thường Phúc đến đưa thư mà không cần né mặt người khác, cố tình
để bản thân bị vướng vào vụ việc, để Tông Đường không cách phán quyết, cớ sao
nàng phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Phụ
thân cô ta trấn thủ biên cương, cả gia đình đều ở ngoài ấy. Cũng hệt như thần
thiếp, cô ta làm như thế, cũng đều do tình thế gia đình bức bách, nên bất đắc
dĩ. Cơ hội sẽ vụt tắt nếu không nắm bắt, đổi lại là thần thiếp thì thần thiếp
nhất định cũng sẽ như thế.” Phi Tâm thì thào, chỉ nói vài câu mà trán đã ướt
đẫm.
“Nàng
sẽ không như thế, trong mắt nàng, trẫm là gì chứ?” Y lạnh giọng, “Quý Phi tự
tung tự tác trong cung, sát lộc phát quyết đều không hề nghe theo lời người
khác. Ngay đến trẫm còn phải cảm tạ sự tượng trợ của Quý Phi!”
Cô nghe
xong, thân người run lên. Y áp cả người xuống, ôm lấy cô rồi nói tiếp: “Thất
Trùng Thất Hương khởi nguồn từ Dạ Dịch, là thảo dược có công dụng thôi miên, sẽ
khiến người ta ảo giác hóa cuồng, dùng lâu ngày nhất định sẽ mất mạng. Tim mạch
ngừng đập, chết không dấu vết! Nhạc Khang Thành từng trấn thủ Nam Quan, không
ngờ ngay đến phương thuốc này cũng giao cho con gái. Hoa Mĩ Nhân dùng thứ này,
tâm sinh ảo giác, ngôn hành điêu ngoa khó kiềm. Nàng biết chứng cứ khó tìm, để
không phải đêm dài lắm mộng, cắt đứt mọi hậu hoạn nên bức tử cô ta.”
Phi Tâm
nghe thế giật mình, y đã điều tra còn tường tận hơn cô.
Thực ra
Phi Tâm hoàn toàn không biết đó là thuốc gì, chỉ cảm thấy mùi hương lạ thường,
cảm giác kì ảo, trong lòng đoán chắc không phải thứ hay ho gì. Sau thấy Hoa Mĩ
Nhân hành vi kì quái, nên mới nghi ngờ Linh Tần âm thầm bỏ thứ gì cho cô ta để
cô ta sập bẫy. Mãi khi Lăng Yên xuất hiện, Phi Tâm mới toát mồ hôi hột, nếu cô
xử trí chậm trễ, e rằng Hoa Mĩ Nhân sẽ chết trong quá trình cô ta chấn chỉnh,
tới lúc đó cái tội bức tử cung phi bị Tông Đường nắm được chứng cứ sẽ không dễ
dãi như hiện tại nữa.
“Có lúc
trẫm rất hận nàng. Bất kể nàng điều tra được gì thì cũng phải báo cáo trước, tự
tung tự tác, trong mắt hoàn toàn không có quân thượng, chỉ điểm này thôi thì
trẫm đã có thể trị tội nàng vượt quyền rồi!” Y chợt thả lỏng bờ vai, đưa tay bế
cô lên đùi.
“Thần
thiếp biết tội.” Phi Tâm cúi đầu khẽ nói.
Động
tác của y thật dịu dàng, lồng ngực của y thật ấm áp nhưng ánh mắt lại rất lạnh
giá. Phi Tâm hiểu, việc này cũng lại phải nhờ y ếm nhẹm, nhưng cô ra tay mà
không hề thông báo trước với y, bảo là cô vượt quyền thì cũng không phải nói
quá. Trong mắt hoàng thượng, phi tần hậu cung cũng không khác gì với triều
thần. Đương nhiên vẫn có tình nghĩa, nhưng tình nghĩa lúc nào cũng không sánh
bằng giá trị. Y cũng chia phi tần thành tam lục cửu đẳng, những kẻ biết thao
túng như cô thì sẽ để cho đảm nhiệm chức quản gia; biết làm điểm tâm món ăn như
Tuấn Tần thì sẽ thỉnh thoảng đến thưởng thức món ngon; biết thi họa như Đức Phi
thì sẽ đàm luận thi họa, phong nhã với cô ta. Bỏ qua mối quan hệ triều đường
thì đây chính là giá trị được đính kèm, có thể khiến hoàng thượng trút bỏ những
áp lực khổng lồ. Nhưng những giá trị này sẽ có thể bị thay thế, còn điều không
thể thay thế được chính là mạng lưới quan hệ sau lưng mỗi phi tần.
Phi Tâm
nhận biết rõ giá trị của bản thân, cô không có mạng lưới quan hệ có thể làm
tăng giá trị của mình, điều duy nhất có thể làm chính là không ngừng làm việc
thay y. Lần này cô không bẩm báo là vì nhìn thấy bản thân ở Linh Tần, một nỗi
ai thương như hồ ly tiếc thương cái chết của thỏ. Hôm nay có người chu toàn cho
Linh Tần, còn mai này nhỡ cô chết đi, có ai sẽ chu toàn cho cô, để lại cho cô
một chút thanh danh?
Vân Hi
xiết chặt lấy cô, cô bảo Tiểu Phúc Tử đưa thư là vì không muốn mọi người nghi
hoặc hành động của Uông Thành Hải. Chính vì hiểu điều đó nên y mới hận!