Cung – Mê Tâm Ký - Quyển I - Chương 01
Mở đầu
Phi Tâm
nhìn bích ngọc trản trên tay, trong đó chỉ có nước lọc.
Nước
lạnh lẽo và trong vắt, ánh lên tia sáng ôn dịu màu ngọc bích.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/
- gác nhỏ cho người yêu sách.]
Những
giọt nước long lanh mà cô chưa bao giờ nghiêm túc thưởng thức, phàm thức ăn
thức uống của cô đều phải cực kì tinh xảo. Uống trà nào thì phải phối hợp với
tách trà đó, tuyệt đối không thể xê xích dù chỉ một chút. Nước lọc băng lạnh,
cô chưa bao giờ uống, nhưng loại thức uống đạm bạc vô vị này, bây giờ cũng trở
thành một thứ xa xỉ đối với cô rồi.
Lam bào
xích đới nhốt cọp hùm, rồng bay phượng múa vượt kim lao.
Danh
vọng là thứ cô đeo đuổi cả đời, cô thích nhất chính là thể diện! Nhưng giờ đây,
tất cả danh vọng, thể diện cô đều đưa tay dâng hiến! Ai không sợ chết nhỉ? Cô
mím môi, nụ cười nhợt nhạt nhưng vẫn như xưa! Đây là nơi do chính cô chọn, là
nhà của cô, là chiến trường của cô, và cũng là nấm mồ của cô!
Từng có
biết bao người van nài khổ sở trước mặt cô, từng có biết bao người gục ngã dưới
bàn tính chi li và tinh tường của cô! Lại có bao nhiêu lời nguyền rủa và mắng
nhiếc? Trong cung điện này, chỉ có thành bại chứ không có đúng sai!
Nay cô
như cọp bị giam cầm, đao thương bị mất độ sắc bén, như chim gãy cánh. Nhưng cô
vẫn phải gắng gượng để duy trì thể diện sau cùng của mình!
Cô nhẹ
nhàng đưa cốc nước lên định uống. Bỗng dưng bên ngoài phát ra những âm thanh
huyên náo, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập đang bước sang. Cô hơi sững
người, là y à, y đến rồi!
Trước
kia cô bước vào đây là vì nơi này có thể đem lại cho cô tất cả thể diện và niềm
vinh quang tối cao. Nơi này là trung tâm quyền lực, là đỉnh điểm của lợi ích,
và cũng là sự tôn vinh, vầng hào quang và thanh danh! Cô chỉ nhìn thấy những
thứ này, mà chưa bao giờ để ý đến y! Khi cô bắt đầu quan tâm, thì đã muộn rồi.
Dẫu y
có muốn bẻ vụn xương cô ra, nổi giận lôi đình hay là suy sụp, cô cũng không có
bất kì lời oán trách nào. Dù phải chết với ô danh, cô cũng sẽ không hối tiếc.
Nhưng cô sợ nhất chính là nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như đáy cốc, khiến cô tan
nát cõi lòng đó! Cô đã phụ một tấm lòng chân tình bị tổn thương sâu sắc được
che giấu dưới đôi mắt ấy.
“Nàng
tưởng trẫm sẽ nhận lòng tốt của nàng à? Sau khi nàng chết, trẫm sẽ cho tháo tóc
phủ mặt, cỏ bùn bít miệng, chiếu nát đắp xác. Cứ thế mà kéo về Hoài Nam!
Và sẽ lần lượt chiếu theo tộc phổ nhà họ Lạc Chính các ngươi mà chém đầu thị
chúng cả thảy!” Y đã nói như vậy, từng lời từng lời hệt như chiếc gai nhọn khắc
sâu vào xương cốt, từng chữ từng chữ đều đẫm máu. Cô lắng nghe trong bàng
hoàng, đau đớn nhưng không phải vì lời nói đó hay là vì sức lực đang khiến gân
cốt cô sắp gãy lìa. Cô nhìn thấy nước mắt của y, tựa như Noãn Ngọc Hồ đó, giọt
máu ứ đọng trên ngón tay bị cắn toạc, khiến cả người cô bắt đầu co giật lại!
Y đột
nhiên thả cô ra rồi quay người bỏ đi.
Nhưng
cô hối hả chạy theo, đưa tay kéo lấy vạt áo y, y hất tay một cái cô ngã sang
một bên. Cả người cô bổ nhào, tay chân dùng hết sức rướn về phía trước ôm lấy
chân y. Lần đầu tiên trong đời cô vồ đến trước không một chút do dự, như muốn
bắt lấy sợi lông ngỗng đang bay cao, hay là mảnh tuyết vụn trong suốt giữa
khoảnh khắc đang dần tan biến.
Cô muốn
níu chặt lấy y, nhưng chỉ túm được mặt đất băng giá, cô phát ra tiếng kêu đau
đớn, hai mắt chỉ còn một màu đen, tay chân loạng choạng thế nào cũng không đứng
dậy nổi, cảm thấy khóe môi có mùi tanh kinh tởm. Cô liều mình bấu lấy mặt đất,
đột nhiên hét vang lên: “Vân Hi, cầu xin chàng đừng đi!” Nói xong, máu đã trào
ra khỏi miệng, hàng lệ cứ thế mà trượt xuống!
Cô đã
từng đắm chìm trong phấn khích vì âm ưu thành công.
Còn bây
giờ, cô chỉ cảm thấy đau đớn như sắp chết rồi!
Nhưng
cô hiểu, dẫu ông trời có cho Lạc Chính Phi Tâm một cơ hội sống lại, cô vẫn sẽ
lựa chọn con đường này không một chút do dự…
– QUYỂN 1 –
Tầng tầng rèm sương hoa lạnh, thềm đỏ bào
tím phủ tro
Chương 1
Trong
rèm cung, vừa hay trái tim đi vào
Cúc Tuệ
Cung được xây trên một bục cao, điện các rộng rãi và cao thoáng. Vừa có thể đón
nhận ánh sáng, lại có thể tránh nắng đỡ lạnh. Hoài Quý Phi – Lạc Chính Phi Tâm
lúc này đang nằm trên ghế dựa trong sương thính của tòa thiên điện, bên cạnh có
một cung nữ mặc cung y xanh lục đang quỳ, tay cầm mĩ nhân chùy nhẹ nhàng đấm
chân cho cô. Phía trên là một cung nữ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi,
mặc cung y nữ quan màu trắng, tay bưng tách trà, nửa cúi xuống nói gì đó với
cô.
Phi Tâm
thỉnh thoảng lại khẽ ừ hứ, ánh mắt vẫn còn pha chút lười nhác, chiếc áo lụa mềm
màu đỏ ôm sát thân hình cô cùng với tấm trải nhung dưới người tôn vinh lẫn
nhau, toát lên những đường nét yêu kiều.
Dường
như cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, ung dung và nhàn hạ, lực đấm nơi đùi vừa
đúng khiến cả người cô thả lỏng. Nếu không có những tiếng thút thít thỉnh
thoảng văng vẳng bên tai cô thì đây quả là một buổi sáng không tồi.
Cách
ghế tựa không xa, có một người đàn bà đang quỳ trên sàn nhà lót gạch sáng bóng.
Nhìn cách ăn mặc thì tuyệt đối không phải cung nữ tầm thường. Lúc ấy, thân mình
mảnh mai của cô ta đang khẽ run rẩy, tóc tai rũ rượi, vòng ngọc méo xệch, đôi
mắt sưng đỏ, mặt mày xanh xao, dáng vẻ mong manh đáng thương. Cô ta vẫn cố gắng
nén những tiếng nghẹn ngào, nhưng âm thanh nhỏ nhoi ấy vẫn cứ bật ra. Ánh mắt
cô ta mãi dõi theo vẻ mặt của Phi Tâm, khi nhận thấy đôi mày Phi Tâm hơi chau
lại, cô ta bèn vội vã nín lại ngay. Nhưng như thế lại càng khiến cô run rẩy
hơn.
“Bổn
cung không muốn trông thấy ngươi, cho ngươi tự báo Cư An, thác bệnh ngoại dưỡng
đã là ân điển lớn nhất của bổn cung dành cho ngươi rồi!” Giọng điệu Phi Tâm vẫn
ung dung, nhẹ nhàng cất tiếng, cô có ngũ quan rất nhu mì, khóe mắt hơi cong ấy
đang được tô chút phấn màu xanh lam, trên trán vẽ những hoa văn màu lam pha
hoàng kim, phối hợp ăn ý với bộ cánh của cô, trông diễm lệ khác thường. Tóc dài
búi kiểu bươm bướm, hai lọn tóc bồng bềnh rũ xuống bờ vai. Trên búi tóc được tô
điểm lấp lánh với những chiếc trâm cài hình cánh hoa li ti, tất cả đều là màu
xanh lam đậm nhạt khác nhau và màu hồng phấn, tôn cùng sắc màu hồng hồng trên
đôi má, tạo nên vẻ đẹp kiều diễm hoa lệ. Ngay cả trong lúc này, giọng điệu cô
vẫn dịu dàng ôn hòa, phơi phới như làn gió xuân.
Cô thư
thả nhìn cung nữ bên cạnh, khẽ ngẩng cằm lên. Cung nữ đứng bên hiểu ý cô. Nhẹ
nhàng gật đầu đáp lại: “Nương nương, vậy nô tì lui ra trước.”
Phi Tâm
khẽ gật đầu, xoay người một tí, đầu gối hơi co lại rồi dặn dò: “Ở đây mạnh một
chút.” Giọng nói của cô thanh thoát và mềm mại, nửa nheo mắt nhìn bức rèm hoàng
kim sắc màu rực rỡ đang buông xuống mái điện. Màu sắc sáng chói và hoa lệ đó
khiến làn mi cô hơi nhích động, sức đấm vừa phải khiến cô lại có chút lim dim
muốn ngủ. Hoàn toàn xem người đàn bà đang quỳ kia không hề tồn tại, càng khiến
cô ta đanh mặt lại.
“Nương
nương, thần thiếp biết lỗi rồi... Mong nương nương nể mặt, nể mặt thần thiếp...”
Cô ta nghẹn ngào thốt không nên lời, vầng trán đã sưng tấy, có lẽ vì dập đầu
quá lâu cũng nên. Nhưng dường như cô ta chẳng cảm giác đau đớn, khụy gối tiến
tới, muốn tiếp cận Phi Tâm hơn nhưng một ánh mắt của cung nữ đang đấm bóp bên
cạnh đã khiến cô ta khựng người lại.
Phi Tâm
nghe cô ta nói, lặng thinh khá lâu rồi mới từ tốn bảo: “Bổn cung nể tình ngươi
là một trong ngũ tần, giữ chút thể diện cho ngươi rồi đấy. Đừng quấy rầy sự
thanh tĩnh của bổn cung, ra ngoài ngay!” Cô nhẹ nhàng cất tiếng, rèm châu khẽ
đung đưa, bên ngoài rèm có một thái giám trẻ như nhận được lệnh, cúi người bước
vào. Phất trần trong tay phe phẩy, giọng điệu bình bình: “Thanh Tần nương
nương, tranh thủ lúc còn sớm, mời người về đi.”
Âm
thanh vừa thốt ra, bên cạnh có những tiếng xôn xao khe khẽ, hai tiểu thái giám
liền xuất hiện như hai bóng ma, đều là cung phục màu xanh lam, đội mão, một
người tay đã cầm bao phục, một người đưa tay túm lấy cô ta.
Mắt
người đàn bà đó đỏ hoe, gương mặt còn vương những đốm trang điểm khiến vẻ mặt
lúc này của cô ta có chút tiêu điều: “Lạc Chính Phi Tâm, ngươi tưởng ngươi là
ai chứ? Một đứa con gái nhà buôn, tiện nhân xuất thân thấp hèn...” Miệng cô ta
hét to, âm thanh bị lệch điệu vẫn còn văng vẳng chưa thốt hết lời. Hai tiểu
thái giám vội vàng vừa bịt miệng vừa kéo đi, khiến cô ta suýt ngất xỉu. Họ
chẳng thèm đếm xỉa, lôi cô ta ra ngoài như thể đang lôi xác chết.
Thái
giám dẫn đầu trẻ tuổi cúi lưng thưa: “Nương nương, nô tài đi làm việc ngay.”
Phi Tâm
nhắm mắt không lên tiếng. Chờ khi hắn lặng lẽ lui ra dần, đôi mày cô mới từ từ
dãn ra, nhưng không phải vì để tâm những lời nói đó. Trong chốn hậu cung này,
dám mắng ngay trước mặt, có thể nói là trung hậu lắm rồi! Ngã gục chưa chắc đã
là thua, người đang đứng cũng chưa phải đã thắng cuộc. Vì vậy, cô chẳng hề cảm
thấy khoái trá một tí nào, và cũng chẳng hề có chút gì bực bội!
Đã ba
năm rồi, thấm thoát lại đón thêm một mùa xuân nữa rồi. Hoa cỏ xanh ngát, cây
liễu mọc um, thạch lựu ngoài thềm đang nảy mầm. Lúc bấy giờ đang là một buổi
sáng sớm, hạc đồng còn đọng những giọt sương sớm. Chim sẻ ngoài điện đang nhảy
nhót hát ca, thu thập những giọt sương long lanh. Thị nữ ai nấy da dẻ như
tuyết, nụ cười rạng rỡ hơn hoa, họ đang cặm cụi làm việc, tương giao với ánh
sáng của ngày mới toát lên nét đẹp yêu kiều. Và thời điểm huy hoàng này chính
là mùa tuyển tú nữ.
Ba năm
trước, cô cũng đến từ Đoan Dương Môn, xuyên qua cổng thành vừa cao vừa rộng đó,
bước chân vào tòa cấm cung Hằng Vĩnh này. Vào cung không lâu sau bèn được sắc
phong làm Chiêu Hoa Phu Nhân, năm thứ hai tấn phong thành người đứng đầu tam
phi. Sự thăng vị thần tốc này có thể nói là trăm năm chỉ có một.
Nhưng
cô biết, sở dĩ có thể tiến đến địa vị này nhanh như vậy, chẳng phải vì cô có
sắc đẹp tuyệt trần, cũng không phải là cậy con làm sang, càng chẳng phải do gia
thế hiển hách. Mà là vì dung mạo cô có sáu, bảy phần giống vị chủ nhân trước
của tòa Cúc Tuệ Cung này – Tuệ Quý Phi.
Người
giống người vốn không phải chuyện li kì, tuy nhiên, cô không chỉ có diện mạo
giống, mà ngay đến thần thái, thói quen, sở thích, không một thứ nào không
giống. Chính vì thế, đã gợi dậy sự hoài niệm của thánh thượng đối với Tuệ Quý
Phi, cô mới có thể thẳng thế tiến lên, hưởng tận vinh sủng.
Cô
không ngại trở thành thế thân, thái hậu đã lựa chọn cô, chính vì muốn cô trở
thành thế thân này. Cô không yêu sắc màu lam hồng kiều diễm này, càng không
thích chất liệu vải lụa đỏ, nhưng bây giờ, ngày ngày cô phải chưng diện như
vậy. Cô không thích hoàng kim rực rỡ, không thích những vật quá chói mắt, nhưng
bây giờ, trong Cúc Tuệ Cung này, toàn những màu sắc rực rỡ, diễm lệ bắt mắt.
Bởi tất cả những thứ mà hiện tại cô có được, đều là nhờ vào sự “giống nhau” đó.
Cô phải tiếp tục “giống,” cho đến ngày chết đi. Cô hiểu rất rõ, đây chính là
cuộc đời cô. Cấm cung Vĩnh Hằng nguy nga này chính là nhà cô, là chiến trường
của cô, và cũng là mồ chôn của cô.
Hoàng
đế đăng cơ năm bảy tuổi, nay đã mười lăm năm. Thừa kế bảo tọa trong thân phận
hoàng tử thứ mười một, Khang thái hậu công lao to tát. Tuy thái hậu không phải
thân sinh của hoàng đế, nhưng thái hậu có công nuôi dạy, mẫu tử tình thâm. Năm
thứ chín Tuyên Bình, hoàng đế đại hôn, ba tháng sau khi đại hôn, thái hậu rút
khỏi màn nhiếp chính, thừa hưởng an nhàn tại Thọ Xuân Cung. Nay, hoàng đế thân
chính đã sáu năm, cần kiệm liêm chính, triều đình an lạc, hoàng đế cùng thái
hậu mẹ hiền con thảo, là tấm gương điển hình cho thiên hạ.
Ai bảo
hoàng gia không tình thân, chính vì thái hậu thấy Tuyên Bình Đế đau lòng mất ái
phi, ngày đêm tưởng nhớ nên mới đích thân tuyển chọn Phi Tâm từ đợt thi tú nữ,
lấy Tuệ Phi làm gương, nghiêm khắc huấn luyện để an lòng hoàng đế. Vì thế mới
nói, vinh hoa phú quý của Phi Tâm không phải chỉ do hoàng thượng ban, mà còn là
do thái hậu ban tặng.
Cô
không xuất thân từ thị tộc, phụ thân khởi nghiệp từ nghề buôn, tuy phú quý
nhưng thân phận thấp hèn. Cẩm Thái trọng nông khinh thương, trọng nhất là bối
cảnh thế tộc. Phụ thân tuy lắm của nhưng vẫn bị mọi người khinh khi. Ông biết
rõ tầm quan trọng của thế tộc, vì con cháu đời sau nên vào năm thứ ba Tuyên
Bình đã dùng tiền mua lấy một chức vị nhỏ. Phóng khoáng tung vàng tản bạc, khổ
tâm đèo bồng mới có thể giành cho cô một vị trí ứng tuyển. Vì thế, cơ hội này
rất quan trọng đối với cô. Trọng trách phải gánh vác ấy không phải vì mỗi mình
cô, mà là vì cả một gia tộc họ Lạc Chính. Chỉ khi cô thân cư cao vị, được hoàng
ân sủng ái, huynh đệ của cô mới có cơ hội bước chân vào thị tộc, báo hiếu triều
đình, mới mong chấn chỉnh được gia thanh.
Đấu
tranh hậu cung, xưa nay vốn đã tồn tại. Tính cả hoàng hậu và cô, hiện hậu cung
có tổng cộng hai mươi ba vị phi tần. Qua đợt tuyển tú nữ năm nay, mĩ nữ tiến
thân vào cung nhất định sẽ còn gia tăng. Nhưng cô chẳng lạ lẫm gì việc tranh
đấu, cô là con thứ, mẹ cô chẳng giành lấy nổi địa vị phòng nhì, anh chị em
trong nhà rất đông, từ bé cô đã sinh tồn trong khe hở. Ấy thế mà cô lại được
đại nương xem như con ruột, và còn được nhận được sự xem trọng của phụ thân.
Quá trình thì chẳng cần phải nói nhiều, ngay đến cơ hội dự tuyển, cô cũng phải
khổ tâm tranh giành mới có được. Đấu tranh đã trở thành một phần cuộc sống của
cô, đã ngấm sâu vào trong huyết quản, chảy cuộn trong từng giọt máu nóng của cô
rồi. Cuộc sống hậu cung vô vị cực kì, không tranh đấu chẳng phải là sẽ lỡ tuổi
xuân hay sao. Sau khi vào cung, cô luôn đóng vai trò Tuệ Phi, một vai diễn hoàn
hảo không khiếm khuyết hệt như Tuệ Phi tái sinh. Cô không ưa bất kì thứ gì, chỉ
có đấu tranh là điều cô thích thú! Dù cho không thể trở thành kẻ thắng cuộc,
cũng tuyệt đối không được ngã gục.
Khi cô
vẫn còn đang trầm tư suy ngẫm, chợt có tiếng bước chân nhẹ khẽ vang lên, màn
châu khẽ động, cô biết Tú Linh vừa ra ngoài đã về. Tú Linh đã sống trong cung
mười ba, mười bốn năm, hiện là cung nữ chấp trưởng Cúc Tuệ Cung của cô. Phi Tâm
đã tinh chọn từ đám cung nữ được phân phối cho cô lúc ấy, bây giờ Tú Linh đã
trở thành một trong những tâm phúc của Phi Tâm. Mọi việc trong cung, từ bé đến
lớn, Tú Linh đều có cách nghe ngóng.
Phi Tâm
khẽ mở mắt, nhìn thấy những bước đi uyển chuyển của Tú Linh, trong tay đã có
thêm một khay thủy tinh vàng kim, trên đó đặt vài quyển sổ tay. Cô ta sát lại
gần bên Phi Tâm, không mở miệng nói gì. Phi Tâm lười nhác vươn chân, liếc mắt,
Tú Thể đang đấm chân bèn hiểu ý. Thu chiếc chùy lại và cúi chào, sau đó khe khẽ
đi ra khỏi điện. Tất cả những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, như hạt bụi trần, bị
cơn gió thổi tan tác chẳng còn lại một tí dấu tích nào, không những biến mất
khỏi mắt và tim Phi Tâm, ngay cả trong mắt và trong lòng tất cả người hầu kẻ hạ
trong cung của cô, nó đã trở thành những hạt cát bụi không đáng để nhắc tới.
Tú Linh
đưa chiếc khay đến bên tay cô: “Quyển trên cùng là đã qua hết vòng hai. Phía
dưới là những người đã bị loại.”
Phi Tâm
liếc qua, trực tiếp rút một quyển dưới đáy cùng để xem. Trên đó không chỉ ghi
chép tường tận tên họ, gia thế bối cảnh, thậm chí nguyên nhân bị đào thải, bị
ai đào thải đều được liệt kê rõ ràng. Cô đổi một tư thế thoải mái hơn, xem từng
mục một. Những người bị loại, cũng không chừng sẽ được “cá mặn hồi sinh,” việc
này cần phải hiểu tường tận hơn về gia thế các cô gái này.
Tuyển
tú nữ là một công việc cực kì phiền hà, có những người gia thế không tốt, có
thể ngay cả sổ hộ tịch cũng chẳng vào được nội cung đã bị loại rồi. Nhưng người
có quen biết, như cá bát trảo lội nước, không chừng sợi râu nào đó đã chạm vào
ven bờ. Tỉ như cô, gia thế cô chẳng đáng để nhìn. Nếu chẳng phải do được thái
hậu chú ý, lôi cô ra thì cô cũng đành mặt mày ủ rũ trở về nhà. Cô có thể nhận được
sự chú ý của thái hậu chứng tỏ thái hậu xem rất tường tận. Người chờ tuyển hơn
một ngàn nhưng sơ tuyển chỉ có ba trăm, sau cùng vào được cung cấm thì chỉ còn
tám mươi, và người được sắc phong sau cùng lại càng ít ỏi. Nhưng vào lúc ấy –
khi sổ hộ tịch vừa tới, vẫn chưa kịp đưa vào Nội Sung thì thái hậu đã chỉ định
cô lọt vào vòng trong.
Đợt
tuyển tú nữ lần trước, hoàng thượng vì nỗi đau mất Tuệ Phi nên hoàn toàn không
hề đoái hoài, vì thế thái hậu đã chấp trưởng thay. Song lần này hoàng thượng
muốn đích thân tuyển, hoàng hậu hỗ trợ có điều là hoàng hậu đã không qua hỏi
chuyện hậu cung, nên thái hậu thật sự không an lòng, nhưng lại không tiện ra
mặt can thiệp, đành len lén ủy thác trách nhiệm lại cho cô. Trong lòng cô hiểu
rõ, nếu muốn dùng người, thái hậu có cả khối phương pháp để nắm bắt thông tin,
thế mà cứ phải bắt cô làm. Thứ nhất, vì hiện nay thái hậu sống trong Thọ Khang
cung, người đến vấn an mỗi ngày không ngớt, người nhiều thì nhiều lời ra tiếng
vào, quả thật không ổn thỏa lắm. Thứ hai là bởi giờ đây thái hậu đã lên tiếng
không quản rồi, buông tay cho hoàng đế đích thân tuyển chọn nhưng nếu còn cho
người dò hỏi, sẽ khiến hoàng đế mất mặt.
Từ nhỏ,
học thuộc lòng đã là điểm mạnh của Phi Tâm, cô tự biết mình không có trí tuệ
hơn người, nên phải dụng tâm gấp bội. Dày công rèn luyện để tăng cường trí nhớ,
tuy chưa đạt tới mức độ đọc đến đâu nhớ hết đến đó, nhưng cũng có thể nhớ được
bảy, tám phần. Cô xem hết trang này sang trang khác, vẻ mặt không biến sắc. Một
lát sau, cô chậm rãi đưa tay rút một chiếc trâm cài trên đầu xuống, điểm nhẹ ở
vài cái tên. Tú Linh tự khắc hiểu ý, khom người nói: “Những người này đều là do
hộ tịch chưa vào được đã bị loại, gia thế đều...”
“Tai
mắt thái hậu trong cung rất nhiều, những chuyện nhỏ nhặt này bà ta cần gì đến
bổn cung? Chẳng qua là muốn mượn tay bổn cung, lấy bổn cung ra làm bia đỡ mà
thôi.” Phi Tâm thấp giọng nói, “lần này hoàng thượng yêu cầu đích thân tuyển
chọn, thật chất cũng chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, lấy ngoại đả kích ngoại.
Gia thế bọn họ đều rất tốt, ngoại sung ai dám loại tên? Chẳng qua do ngoại đảng
và thái hậu cùng nhau chống lưng thôi.”
“Nếu đã
như vậy, nương nương hà tất còn ôm đồm chuyện này?” Tú Linh cẩn trọng nói.
“Mão đã
chụp xuống đầu bổn cung rồi, bổn cung không muốn nhận cũng phải nhận.” Phi Tâm
khẽ cười, “dù gì cũng đã ôm vào người rồi, thôi thì ôm thêm vài việc nữa cũng
chẳng sao. Bảo Tiểu Phúc Tử sai người vẽ chân dung những người này rồi mang đến
cho bổn cung, nói không chừng ngày nào đó sẽ tung cánh bay xa đấy!”
“Chiêu
này rất nguy hiểm, nếu thái hậu đã tự ý loại tên từ vòng ngoài thì có nghĩa là
không muốn để hoàng thượng nhìn thấy. Đưa bọn họ vào, chẳng phải là đang chống
đối thái hậu sao?” Tú Linh nhẹ giọng đáp lại.
“Ai bảo
là ta sẽ đưa bọn họ vào, nếu như hoàng thượng gặp gỡ ngoài cung, thì đó nào có
phải là sự sơ suất của bổn cung? Thành hay không thành đều phải trông vào bọn
họ. Chẳng qua là muốn khiến cho bọn họ nhớ lấy ân điển của bổn cung thôi!” Phi
Tâm nói, tiện tay đưa chiếc trâm cho Tú Linh. Tuy nói hoàng thượng đích thân
tuyển chọn, nhưng chính sự bận rộn, làm sao có thời gian nhớ đến những việc vặt
vãnh này.
Thái
hậu không muốn để những đứa con gái của các đại thần bề thế này vào cung, chính
là vì sợ hoàng thượng sắc phong phụ thân, huynh đệ của người đó, lấy ngoại đả
kích ngoại. Lúc ban đầu thái hậu nhắm vào cô, cũng là do gia thế của cô thật sự
không đáng trông mong. Dù sắc phong thế nào cũng chẳng lột bỏ được lớp vỏ con
buôn hôi mùi tiền, hoàn toàn vô hại với thái hậu. Nhưng trong lòng cô cũng
hiểu, cả gia tộc mình chẳng trông mong nổi rồi. Cứ tuân theo lời thái hậu tuy
sẽ an toàn, nhưng thái hậu tuổi đã cao, liên kết bên ngoài cũng rất quan trọng.
Những việc trong cung, chỉ dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn thì chẳng được gì cả, sau cùng
rồi sẽ bị gán ác danh đố kị. Gia tộc cô còn trông cậy vào cô để chấn chỉnh uy
danh, thanh danh bị hủy hoại, cô nào chịu được!
Cô yên
lặng hồi lâu, thấy Tú Linh vẫn chưa động đậy, bèn giương mày lên khẽ hỏi: “Sao
còn chưa đi?”
“Nương
nương.” Tú Linh hạ giọng nói, “Tú Linh lắm mồm xin được nói một lời, lần trước
nương nương đưa cặp chị em đó vào, hoàng thượng đã mắng nương nương… cả tháng
nay không hề bước tới Cúc Tuệ Cung rồi. Nếu lần này còn để hoàng thượng biết
chuyện này do nương nương sắp đặt, tới khi đó sẽ đắc tội cả với thái hậu! Nếu
đã như thế, hay là nương nương nghĩ cách lấy lòng hoàng thượng chẳng phải sẽ
tốt hơn sao?”
Phi Tâm
sững người một lát, chuyện hồi tháng trước tất nhiên cô vẫn còn nhớ. Y thích
ai, cần ai là việc của y, nhưng cô sắp xếp cho y thì cô là người phạm sai. Để
hoàng thượng chìm đắm trong mĩ sắc, chính là xu nịnh. Thế nhưng, cô quả thật
không biết phải làm thế nào để y hồi tâm chuyển ý. Cô vốn chỉ là thế thân của
Tuệ Phi, dốc hết sức bắt chước, vịn vào ân tình của y dành cho Tuệ Phi để đăng
lên vị trí Quý Phi. Tuy nhiên, tình cảm hoài niệm sớm muộn cũng sẽ tan theo mây
khói, hậu cung mĩ nữ không ngớt, dù là tươi mới, xinh đẹp đến đâu cũng có ngày
người sẽ chán. Huống hồ chỉ là một kẻ giả mạo như cô?
Cô không
mong y có tình với cô, chỉ cầu xin có ân là đủ. Hiện cô đang phò trợ hoàng hậu
chấp chưởng lục cung, việc to việc nhỏ đều đích thân lo liệu. Chỉ mong hậu cung
thanh bình, mọi người đều hoan hỉ. Cô miệt mài đọc “Hiền Phi Truyền,” từ nhỏ đã
thuộc nằm lòng “Nữ Kinh,” “Nữ Hiếu.” Đương nhiên cô biết lễ nghi liêm sỉ, huống
hồ giúp hoàng thượng lựa chọn phi tần thích hợp vốn dĩ là việc nên làm của một
hiền phi. Nhưng cô chưa đổi được một chữ “Hiền” thì đã nhận lấy chữ “Nịnh!”
Cậy vào
nhan sắc thì khó có thể trường cửu, hơn nữa “nhan sắc” của cô, cũng chỉ là nhờ
vào ân điển của vị kia. Nay, người đã khuất xa, ân tình cũng đã cạn.Y hoài niệm
cũng đủ rồi, thương xót cũng rồi. Cô còn có thể giữ lại vị trí này, đương nhiên
là do y nể mặt thái hậu. Thế nhưng, y còn có thể nể tình bao lâu thì chưa ai
biết được. Cô muốn củng cố địa vị này, tất nhiên chỉ còn cách đi đường vòng
thôi.
“Lần
này chẳng phải trong nội cung, hoàng thượng phải hành cung ở Thang Nguyên, trên
1cẩn thận một tí là được.”
“Nương
nương, trước giờ hoàng thượng hành cung, có lần nào không dắt cả nương nương đi
cùng? Lần này ngay cả một tiếng cũng không báo với nương nương. Hoàng thượng cứ
khen Ninh Hoa Phu Nhân vũ điệu tuyệt vời, nô tì thấy nương nương...”
“Tú
Linh, hôm nay ngươi nhiều lời quá rồi.” Phi Tâm khép hờ mắt, vũ điệu tuyệt vời?
Tuệ Phi sinh thời đâu biết múa. Nhiệm vụ của cô chỉ là làm tốt vai trò một thế
thân mà thôi. Tú Linh hiểu ý cô, bèn không nói thêm nữa, lẳng lặng lui ra, cho
gọi Tú Thể và các cung nữ khác vào hầu hạ.