Thâu Thiên Cung - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Bát phương danh động

Đến khi Minh Tướng quân đã biến mất hoàn toàn, mấy người mới
thở phào một hơi.

Đỗ Tứ nắm chặt lấy bàn tay Vật Do Tâm, vận công giúp lão trị
thương, lại cất giọng quan tâm, hỏi: “Không sao chứ?”

Tuy từ đầu đến cuối Minh Tướng quân đều nói năng nhẹ nhàng,
không hề để lộ địch ý nhưng luôn khiến người ta cảm nhận được một thứ áp lực vô
hình, đến mức khiến Vật Do Tâm hộc máu thụ thương. Ngoài Lâm Thanh và Vật Do
Tâm ra, những người khác đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vật Do Tâm nhắm mắt hồi lâu rồi mới vận công viên mãn, buồn
bã cất tiếng thở dài. “Ta tự thấy mình cũng từng gặp không ít cao thủ, vậy
nhưng chưa thấy có người nào thâm sâu khó lường như Minh Tướng quân.”

Dương Sương Nhi vẫn thầm sợ hãi. “Cháu từng nghe phụ thân
nói, Lịch Khinh Sinh của thành Uổng Tử có biết một môn tà công tên gọi là Thu
Thần Khốc, chuyên dùng âm thanh để mê hoặc và đả thương người khác, chẳng lẽ
Minh Tướng quân cũng biết thứ võ công tà môn này?”

Dung Tiếu Phong nói: “Lịch Khinh Sinh là một trong sáu đại
tông sư tà phái, mà Thu Thần Khốc lại là môn võ công bất truyền của hắn, Minh
Tướng quân không thể biết được!”

Lâm Thanh trầm giọng nói: “Theo ta nghĩ, đây không phải thứ
tà thuật dùng âm thanh để mê hoặc người khác, chỉ là Minh Tướng quân không để lộ
chút sơ hở nào khiến Vật lão không dám ra tay với hắn, khi tán công lại bị hắn
thừa cơ lên tiếng quấy nhiễu nên mới dẫn đến việc chân khí rối loạn. Có chúng
ta trợ giúp, chắc chỉ cần nửa canh giờ là Vật lão có thể hồi phục lại thôi!”

Vật Do Tâm khẽ gật đầu nhưng khuôn mặt vẫn ngẩn ngơ, như thể
cảm thấy rất khó hiểu về chuyện gì đó.

Hứa Mạc Dương nhìn Vật Do Tâm, hỏi: “Xin Vật lão hãy nói ra
cảm giác lúc đó! Với công lực mấy chục năm của Vật lão, chắc không đến mức
không phát nổi một chiêu chứ?”

Vật Do Tâm đưa mắt nhìn qua phía Lâm Thanh. “Khi đối mặt với
Minh Tướng quân, ngươi có cảm giác quái dị gì không?”

Lâm Thanh buồn bã thở dài. “Toàn bộ tinh, khí, thần của Minh
Tướng quân đều khóa chặt thân thể ta. Ta phải dốc toàn lực vận công tiêu trừ luồng
sát khí giống như thực thể đó, đâu còn thời gian để cảm nhận điều gì khác!”

Đỗ Tứ gật đầu, nói: “Ta nhìn Minh Tướng quân từ phía bên cạnh,
vậy nhưng vẫn cảm nhận được luồng áp lực khổng lồ đó. Lâm huynh đệ thân ở bên
trong, cảm giác tất nhiên lại càng mãnh liệt.”

Dương Sương Nhi kinh ngạc hỏi: “Sao cháu chẳng có chút cảm
giác nào vậy?”

Hứa Mạc Dương đã được Xảo Chuyết đại sư rọi tuệ nhãn, kiến
thức tăng lên rất nhiều. “Cái gọi là sát khí thực ra là một loại cảm giác hết sức
huyền diệu, người võ công càng cao lại càng dễ cảm nhận thấy. Với võ công như của
Minh Tướng quân, nếu một người lòng mang sát ý đến gần hắn ở một phạm vi nhất định
thì chắc chắn sẽ bị phát giác. Còn nếu là người bình thường, cho dù phải đối mặt
với loại sát thủ siêu cấp như Quỷ Thất Kinh cũng chưa chắc đã phát hiện ra điều
dị thường.

Quỷ Thất Kinh chính là kẻ đứng hàng thứ hai trong số ba đại
danh sĩ dưới trướng Minh Tướng quân, chỉ xếp sau tổng quản phủ tướng quân Thủy
Tri Hàn, còn ở trên Độc Lai Vô Dạng. Hắn tự tay huấn luyện hai mươi tư gã sát
thủ, đặt tên theo tên của hai mươi tư vì tinh tú, được người ta gọi là “Tinh
tinh mãn thiên”, chuyên thay Minh Tướng quân đi thực hiện những vụ ám sát, gần
như chưa từng thất bại.

Vì thế Quỷ Thất Kinh được coi là vua sát thủ trong giới hắc
đạo, cùng với Trùng đại sư đều là những sát thủ hàng đầu trên giang hồ.

Vật Do Tâm cảm thấy bất an, khẽ cất tiếng: “Khi đó Minh Tướng
quân xuất hiện vô cùng đột ngột, ta vận đủ mười thành công lực định đánh bại hắn
chỉ trong một chiêu, nhưng lại phát hiện... ta từ đầu đến cuối không thể xác định
vị trí của hắn.”

“A!” Mọi người vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, không biết tại
sao Vật Do Tâm lại nói ra những lời này.

Dường như Vật Do Tâm còn đang hồi tưởng lại khoảnh khắc bị rối
loạn đó. “Thức Anh Biện Hùng thuật của bản môn không chỉ có thể xem tướng cho
người ta mà còn có thể quan sát võ công của kẻ địch rồi tìm ra điểm yếu lớn nhất
và tung ra một đòn chí mạng. Cho nên khi đối mặt với Minh Tướng quân, việc đầu
tiên ta làm chính là tìm sơ hở của hắn, nhưng ta lại cảm thấy không khí xung
quanh hắn không hề biến hóa, tựa như hắn chỉ là một cái bóng không chân thực...”

Dung Tiếu Phong và Đỗ Tứ đều cau mày ngẫm nghĩ ý tứ trong lời
nói của Vật Do Tâm. Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi thì như hiểu mà như không
hiểu.

Lâm Thanh thở dài một tiếng.“Minh Tướng quân nói không sai, chúng
ta dựa theo sự chỉ dẫn của Xảo Chuyết đại sư đi chế tạo Thâu Thiên cung, đã tạo
ra cho hắn một áp lực rất lớn. Trong tình huống như thế, Lưu Chuyển thần công của
hắn lại càng tiến bộ hơn, đã đạt tới cảnh giới ngưng thần hóa hư rồi!”

Vật Do Tâm cũng thở dài một hơi. “Khi đó, tuy hai mắt ta
nhìn thấy rõ Minh Tướng quân đang đứng ngay trước mặt nhưng về cảm giác thì hắn
dường như không tồn tại ở nơi đây. Hay nói cách khác, nếu nhắm mắt lại, ta
không thể nào biết được vị trí của hắn!” Lão lại lẩm bẩm tự hỏi mình về một
chuyện hết sức khó hiểu: “Lưu Chuyển thần công này rốt cuộc là thứ công phu như
thế nào đây?” Câu hỏi này, chẳng ai có thể trả lời được.

Phải biết rằng võ công cao minh như Vật Do Tâm, cảm giác sẽ
trở nên nhạy bén vô cùng, phần lớn thời gian đều không sử dụng các giác quan
bình thường để dò xét kẻ địch mà sử dụng loại cảm giác khó có thể lý giải bằng
đạo lý thông thường ấy. Vậy mà tới tận lúc đối mặt với Minh Tướng quân, Vật Do
Tâm mới phát hiện bản thân không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương,
loại võ công quỷ thần khó dò như thế thực khiến lão phải kinh hãi.

Lâm Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Theo ta được
biết, Lưu Chuyển thần công khởi đầu bằng sự lưu chuyển không ngừng của hai khí
âm, dương trong trời đất, tức là bản thân phải hóa thân thành tự nhiên, hấp thu
linh khí trong trời đất. Con người Minh Tướng quân tuy khó có thể phán xét là
thiện hay ác nhưng Lưu Chuyển thần công thì quả thực là một môn thần công tuyệt
thế của Đạo gia chính tông.”

Vật Do Tâm hít sâu một hơi rồi lại thở dài một tiếng. “Trước
đây ta còn có chút không phục về danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ của Minh Tướng
quân, nhưng chứng kiến chuyện vừa rồi, nếu Minh Tướng quân toàn lực ra tay, tuy
chúng ta có sáu người nhưng có lẽ khả năng thất bại vẫn chiếm phần lớn.”

Hứa Mạc Dương cất tiếng phản bác: “Cớ sao Vật lão lại làm
tăng uy phong của kẻ địch như thế? Mọi người đồng lòng thì việc gì cũng xong,
theo ta thấy, Minh Tướng quân chẳng qua chỉ là biết khó mà lui, nếu thật sự ra
tay, hắn chưa chắc đã có thể bình yên trở về.”

Lâm Thanh mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Mạc Dương, tỏ
ý khen ngợi ý chí chiến đấu của y. “Ta có cảm giác, vừa rồi Minh Tướng quân quả
thực chỉ có ý uy hiếp, không hề có ý ra tay.”

Dung Tiếu Phong trầm ngâm nói: “Mọi người cho rằng những lời
đó của Minh Tướng quân có đáng tin không?”

Hứa Mạc Dương “hừ” lạnh một tiếng. “Minh Tướng quân là một bậc
thầy về binh pháp, tất nhiên hiểu rõ thế nào là binh bất yếm trá, lời của hắn
không thể tin hoàn toàn. Trang chủ nên một mặt bắt tay vào việc rút binh, mặt
khác đề phòng hắn cho người đến tập kích.”

Lâm Thanh khẽ gật đầu, nói: “Không sai, Minh Tướng quân đã
nói mấy ngày tới sẽ ngừng tấn công, vậy chúng ta hãy tương kế tựu kế, ngày mai
cho một bộ phận trang đinh rút đi từ hậu sơn, còn chúng ta tiếp tục ở lại đến
ngày mùng Bảy, đợi sau khi Thâu Thiên cung được chế tạo thành công thì sẽ rời
đi. Địa đạo trong sơn trang không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng tới vội,
đề phòng kẻ địch nhìn ra hư thực.”

Dung Tiếu Phong gật đầu khen phải rồi lập tức búng ngón tay
một cái, gọi mấy gã trang đinh tới dặn dò đi bố trí mọi việc.

Đỗ Tứ đưa mắt nhìn qua phía Lâm Thanh với vẻ quan tâm. “Theo
ta thấy, hôm nay Minh Tướng quân đến đây chủ yếu là nhắm vào ngươi, nhưng thấy
chúng ta nhiều người, không có cơ hội nên mới không ra tay. Ngươi nên chú ý một
chút!”

Lâm Thanh tỏ vẻ kiên nghị, nói: “Xin Đỗ đại ca hãy yên tâm,
tiểu đệ đã dám hạ chiến thư với hắn, tất nhiên cũng chẳng sợ hắn dùng âm mưu quỷ
kế gì. Hơn nữa, với danh vọng của Minh Tướng quân, nếu không thể đánh bại tiểu
đệ một cách công bằng, ấy cũng đã là một thất bại lớn của hắn.”

Vật Do Tâm nói thẳng: “Ta thấy võ công của Lâm huynh đệ có lẽ
chỉ còn kém Minh Tướng quân một khoảng, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt
để dương uy thiên hạ. Bây giờ, mấu chốt nằm ở chỗ khi nào Lâm huynh đệ khiêu
chiến với hắn, thời cơ ấy thực sự rất khó nắm bắt...”

Dung Tiếu Phong thấy Vật Do Tâm vừa nói vừa khẽ lắc đầu, hiển
nhiên là chẳng có chút niềm tin vào Lâm Thanh, bèn vội vàng chuyển chủ đề: “Việc
chế tạo Thâu Thiên cung hoàn toàn phải dựa vào đôi tay khéo léo của Đỗ lão. Nếu
Minh Tướng quân có âm mưu gì, chỉ sợ sẽ tập trung vào Đỗ lão là chính.”

Lâm Thanh nói bằng giọng chắc nịch: “Ta cảm thấy Minh Tướng
quân sẽ không ra tay nữa, nhưng chúng ta cần phải đề phòng Bát phương danh động.
Cơ quan vương là người khiêm nhường, nhã nhặn, một lòng tập trung nghiên cứu những
sự biến hóa trong thuật cơ quan thổ mộc, có lẽ có thể bỏ qua, thế nhưng Lao ngục
vương tâm tư thâm trầm, từ lâu đã căm phẫn vì xếp ở sau ta, chỉ e sẽ rình mò
tìm thời cơ hành động.”

Dung Tiếu Phong cười vang, nói: “Lao ngục vương tất nhiên
không đáng để Ám khí vương cho vào trong mắt. Từ lâu đã nghe nói Hắc Sơn giỏi
dùng hình, khi ở kinh sư từng khiến không ít bậc trung nghĩa phải nhận tội vì bị
bức cung, ta sớm đã muốn gặp gỡ hắn một phen.”

Lâm Thanh cũng cất tiếng cười phóng khoáng. “Danh tiếng của
Lao ngục vương Hắc Sơn rất tệ, hắn nổi tiếng là người tàn độc. Chỉ là hắn có
giao tình rất tốt với Cơ quan vương Bạch Thạch, xưa nay hai người vẫn luôn như
bóng với hình, nếu hắn mà quyết định ra tay, chỉ e Cơ quan vương cũng sẽ không
ngồi yên.”

Dương Sương Nhi tò mò hỏi: “Hai người này tính cách khác
nhau như vậy, tại sao lại thường xuyên đi cùng nhau chứ?”

Lâm Thanh nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân thực sự là
gì. Tính cách và lối hành sự của hai người này hoàn toàn khác biệt, rốt cuộc vì
sao lại thân thiết với nhau có lẽ chỉ bản thân bọn họ mới biết rõ.”

Dung Tiếu Phong cười, nói: “Nhất định là gã Lao ngục vương Hắc
Sơn đó sợ bị người ta tầm thù cho nên mới ngày ngày bám lấy Cơ quan vương Bạch
Thạch. Ta đảm bảo nếu Dương cô nương có thể giết được Hắc Sơn, Bạch Thạch nhất
định sẽ cảm kích cô nương vô cùng vì đã giúp y gạt bỏ được một cục nợ lớn đấy!”

Mọi người đều cười vang. Không còn sự uy hiếp từ đội quân của
Minh Tướng quân, tâm trạng bọn họ bất giác đều nhẹ nhõm đi nhiều.

Hứa Mạc Dương trầm ngâm nói: “Gã Bát mặc vương đó thì sao
đây?”

Đỗ Tứ nhìn Lâm Thanh, cười nói: “Bát mặc vương xếp ở trên
ngươi, ngươi có nắm chắc thắng được hắn không?”

Lâm Thanh cười ngạo nghễ, đáp: “Lao ngục vương đã bị Dung
trang chủ nhận mất rồi, ta cũng đành đi tìm Bát mặc vương để thử Thâu Thiên
cung thôi!”

Dương Sương Nhi tỏ ra rất có hảo cảm với Bát mặc vương. “Tiết
đại ca chắc sẽ không ra tay với chúng ta đâu!”

Lâm Thanh nghiêm túc nói: “Bát mặc vương tâm kế cực sâu, bề
ngoài nhìn như khiêm nhường, lễ độ nhưng thực ra đã làm vô số việc ác. Chỉ cần
có cơ hội, ta tuyệt đối không buông tha cho hắn!”

Dung Tiếu Phong tò mò hỏi: “Lâm huynh có mâu thuẫn gì với
Bát mặc vương sao?”

Cặp mắt Lâm Thanh lóe sáng. “Ta cả đời đều chuyên tâm vào võ
đạo, chưa từng dính dáng đến chuyện phong trần, bình sinh chỉ có duy nhất một hồng
nhan tri kỷ. Chính là nàng đã nói với ta một số tội ác của Bát mặc vương...”

Dương Sương Nhi ngẩn người, hỏi: “Hồng nhan tri kỷ của Lâm
thúc thúc là ai vậy?”

Lâm Thanh thoáng dừng lại một chút rồi mới khẽ nói ra một
cái tên: “Lạc Thanh U!”

Lạc Thanh U chính là Kiêm Hà môn chủ, một trong ba đại chưởng
môn ở kinh sư, đồng thời còn là vị tài nữ được người người trong thiên hạ kính
ngưỡng. Mọi người thấy Lâm Thanh tỏ ra vừa vui mừng lại vừa rầu rĩ, đoán chừng
nhất định là có liên quan tới nhi nữ tình trường nên không tiện hỏi tiếp.

Thấy bầu không khí dần trở nên trĩu nặng, Hứa Mạc Dương vội
lên tiếng chuyển chủ đề: “Lâm huynh nắm chắc được mấy phần thắng Minh Tướng
quân?”

Lâm Thanh cất tiếng trả lời, vẻ đầy tự tin: “Xảo Chuyết đại
sư đã phải mất tới sáu năm mới nghiên cứu ra Thâu Thiên cung, có thứ thần khí
này rồi, bất kể thế nào ta cũng đủ sức đánh với Minh Tướng quân một trận.”

Đỗ Tứ hào sảng cười vang. “Theo phán đoán của ta, cây cung
này quả thực có uy lực quỷ thần khó lường. Chỉ cần vận dụng đúng cách, cho dù
Minh Tướng quân được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không dám coi
thường.”

Vật Do Tâm lo lắng nói: “Ta chỉ sợ Minh Tướng quân sẽ không
cho chúng ta thời gian chế tạo cây cung đó thôi!”

Lâm Thanh nói với giọng sang sảng, vẻ chắc nịch không thể
nghi ngờ: “Ta cho rằng Minh Tướng quân nhất định sẽ cho chúng ta thời gian chế
tạo ra Thâu Thiên cung, bởi đó cũng là điều mà hắn mong chờ.”

Dương Sương Nhi ngẩn người. “Lâm thúc thúc dựa vào đâu mà
cho rằng Minh Tướng quân cũng hy vọng chúng ta chế tạo ra Thâu Thiên cung?”

Lâm Thanh chỉ cười, không đáp. Trong khoảnh khắc này, khi
nghĩ về Minh Tướng quân, y bỗng có cảm giác anh hùng trọng anh hùng.

Có lẽ, chỉ có loại người chuyên tâm vào võ đạo như Ám khí
vương mới có thể hiểu được sự giá lạnh của người đứng trên cao cùng với nỗi cô
đơn khi không có một đối thủ xứng tầm...

Ngày hôm sau, đài cao ở phía đối diện sơn trang đã được xây
xong, nhưng người của Minh Tướng quân quả nhiên đã ngừng tấn công.

Dung Tiếu Phong hạ lệnh cho phó trang chủ Khốc Cát đã gần hồi
phục vết thương dẫn theo tất cả trang đinh lặng lẽ rời đi theo con đường ở phía
sau sơn trang. Cả một tòa Tiếu Vọng sơn trang rộng lớn lúc này chỉ còn lại sáu
người bọn họ.

Lâm Thanh cố hết sức khuyên Dương Sương Nhi rời đi trước
nhưng nàng ta nhất quyết không đi, thêm vào đó, Đỗ Tứ cũng nói khi chế tạo Thâu
Thiên cung quả thực cần có Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của thành Vô Song, nên y
đành để nàng ta ở lại.

Tuy Minh Tướng quân đã nói trước khi bọn họ chế tạo xong
Thâu Thiên cung thì sẽ không ra tay nhưng chẳng ai có thể đảm bảo rằng hắn sẽ
giữ lời, có lẽ hắn đang có âm mưu gì đó. Mà nếu Bát mặc vương ra tay muốn đoạt
cung, chỉ dựa vào hắn và đám Lục sắc xuân thu dưới tay đã đủ khiến người ta
không thể coi thường, lại tính thêm cả Lao ngục vương và Cơ quan vương, thực lực
của kẻ địch quả thực đã chiếm thế thượng phong.

Mọi người nhất thời đều nghĩ tới cuộc chiến kịch liệt sắp xảy
ra, trong lòng không khỏi có những tính toán riêng. Mấy ngày nay, trong đại
doanh của Minh Tướng quân không có chút động tĩnh, bọn họ biết rằng kẻ địch
không ra tay thì thôi, một khi ra tay ắt sẽ như sấm sét, tâm trạng đều có chút
thấp thỏm, nhưng nghĩ tới việc Thâu Thiên cung sắp được chế tạo xong, trong
lòng mỗi người lại trào lên sự kỳ vọng.

Nhìn bề ngoài, thời gian cứ trôi qua một cách bình lặng
nhưng thực ra, bên trong lại ngầm ẩn chứa vô số sát cơ.

Đêm ngày mùng Bảy tháng Tư. Trời quang.

Sách lịch viết: Lợi ngự khấu, nghi chế khí, kỵ xuất
hành[28].

[28] Có lợi trong việc
chống giặc, thích hợp chế tạo khí cụ, kỵ xuất hành - DG.

Sáu người lại một lần nữa tới Dẫn Binh các. Sau một ngày một
đêm không ngừng đốt lửa, tuy bề ngoài Định Thế bảo đỉnh vẫn như bình thường
nhưng tới gần rồi liền cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực ập thẳng vào mặt.

Mọi người đã phải trải qua mấy phen sóng gió, từ hơn nửa
tháng trước khi Xảo Chuyết đại sư qua đời đến khi chặn đại quân của Minh Tướng
quân bên ngoài Tiếu Vọng sơn trang, rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày này. Bọn
họ đều biết đêm nay chính là thời khắc quan trọng nhất, trong lòng vừa hưng phấn
lại vừa căng thẳng, vừa muốn được nhìn thấy Thâu Thiên cung mà Xảo Chuyết đại
sư đã dùng cái chết của bản thân để lưu lại vừa sợ việc chế tạo không thành
công, phụ sự ủy thác của Xảo Chuyết đại sư.

Đỗ Tứ mang theo một cái bọc lớn, khi mở ra thì hóa ra là một
tấm ván khuôn đã được chế tạo xong. Mọi người đều tới nhìn, chỉ thấy bên dưới
được lót bằng một tấm ván gỗ, trên ván gỗ có rưới một lớp bùn dầu rất dày. Loại
bùn dầu này không biết được chế bạo bằng nguyên liệu gì, khi chạm vào có cảm
giác mềm mại, có thể co dãn tự do, gặp gió là cứng lại, chắc hẳn là một thứ đồ
bí truyền của phái Binh Giáp.

Đỗ Tứ dùng con dao nhỏ khắc hình trạng của Thâu Thiên cung
lên lớp bùn dầu đó, lại cố định ở bốn phía bằng vô số cây đinh sắt nhỏ, quả
nhiên trông giống hệt một vầng trăng khuyết.

Tuy chỉ là một cái ván khuôn nhưng mọi người đều có thể nhìn
vào đó mà tưởng tượng ra sự tính toán thần diệu và đôi bàn tay khéo léo tuyệt vời
của Xảo Chuyết đại sư. Lâm Thanh, Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi còn chưa gặp Xảo
Chuyết đại sư thì không nói tới, nhưng ba người Hứa Mạc Dương, Đỗ Tứ và Dung Tiếu
Phong đều nhìn vật mà nhớ tới người, thần sắc trở nên ảm đạm, đôi quầng mắt của
Hứa Mạc Dương còn hoe đỏ.

Cây phất trần của Xảo Chuyết đại sư đã được dỡ ra. Cán phất
trần vốn là gỗ cây ngô đồng ngàn năm trên núi Côn Luân, cứng rắn vô cùng, chính
là vật tốt nhất để làm phôi cung. Tơ phất trần thì được làm từ tơ của con Hỏa
Lân Tàm, Đỗ Tứ đã cẩn thận chọn ra mấy sợi tốt nhất, sau đó lại dùng mủ của Tỏa
Vũ Hàn Hương để dán chúng lại với nhau, tuy chỉ to bằng cỡ ngón tay út nhưng lại
bền chắc vô cùng, có sức đàn hồi lớn. Vật Do Tâm vốn mang tâm tính trẻ con, muốn
thử độ bền của tơ Hỏa Lân Tàm, bèn vận đủ mười thành công lực, ra sức kéo chỗ
tơ phất trần còn lại đó, nhưng lão chỉ kéo chúng ra được dài hơn thước, vừa
buông tay là tất cả lại phục hồi nguyên trạng, khi đo thì phát hiện độ dài so với
lúc trước khi bị kéo dãn chẳng có chút khác biệt nào.

Mọi người đều biết Vật Do Tâm có thần lực kinh người, lúc
này thấy lão mặt đỏ tía tai thì đều thầm kinh ngạc. Vật Do Tâm thu công lực, miệng
vẫn còn tấm tắc nói: “Dùng thứ này làm dây cung, nếu có thể kéo căng hết cỡ,
mũi tên bắn ra có lẽ phải mang theo sức mạnh đến ba, bốn trăm thạch[29].”

Phải biết rằng những cung nỏ bình thường chỉ có lực bắn ba,
bốn mươi thạch, tầm bắn đạt tới trăm bộ[30]. Cung trăm thạch đã có thể coi là
cung tốt, tầm bắn đạt tới ba trăm bộ. Đối với cao thủ võ lâm thì kéo căng loại
cung này không thành vấn đề, nhưng người thường thì khó mà kéo được. Mà cây thần
cung này nếu có lực bắn ba, bốn trăm thạch, có lẽ tầm bắn phải đạt tới cả ngàn
bộ, thực sự là chưa từng nghe nói tới bao giờ, có thể coi là một cây thần cung
ngàn năm khó gặp.

[29] Thạch là một đơn
vị đo trọng lượng. Vào thời Hán, một thạch bằng sáu mươi kilogam. Trong các triều
đại sau, thạch không còn là đơn vị thông dụng, thường chỉ dùng để tính sức cung
- DG.

[30] Bộ là một đơn vị
đo chiều dài. Vào thời Minh, một bộ tương đương với năm thước, một thước bằng
31.1 centimét - DG.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3