Người lạ quen mặt - Phần II - Chương 04

Chương
4: Người yêu của người tôi thích

"Là
một người đứng nghe lén như tôi, tôi còn cảm thấy hạnh phúc thay cho cô ấy, nếu
không muốn nói là quá ghen tỵ."

Sống
vật vờ như không nhìn thấy ánh sáng được một tuần thì cơ hội cũng đến với tôi.
Hôm đó như thường lệ, tôi bày ra khuôn mặt đang biểu tình sự buồn chán thì một
hộp sữa đặt trước mặt tôi. Là sữa dâu – vị sữa mà tôi căm thù nhất. Tôi đang định
chửi rủa đứa nào dám lấy lọai sữa này ra nhử tôi thì ngẩng lên mới phát hiện ra
chủ nhân của hộp sữa chính là thủ phạm làm tôi đau khổ mấy ngày nay. Đột ngột
xuất hiện gần như thế này, tôi bối rối thu lại dáng ngồi và khuôn mặt chán chường,
nghĩ ngợi nên làm gì tiếp theo. Trong khi tôi đang lưỡng lự thì Vương đã lên tiếng
trước.

-
Anh không biết em thích uống loại nào nên chọn đại vậy.

Tôi
nhướng mày nhìn lên. Vương bỏ mặc tôi đúng một tuần lễ rồi tự dưng đi mua sữa
cho tôi uống là có ý gì? Hay anh cảm thấy hối lỗi với quyết định nông nổi của bản
thân nên tìm cách xin lỗi tôi? Hứ, tôi sẽ không cho qua nhanh đâu. Tôi đã đau
khổ “những” một tuần liền.

-
Lần trước…

Vương
mở lời một cách chậm chạp. Tôi mới chỉ nghe có vậy mà tim đã rạo rực hết cả
lên, tai cũng vểnh lên nghe ngóng.

-…
anh nói vậy với em có chút hơi quá.

“Không phải là hơi, mà là rất quá”. Tôi tự nghĩ rồi tôi quyết định phản bội lại cái ý định
kiêu chảnh của mình mấy giây trước.

-
Không, em cũng không nghĩ nhiều lắm đâu.

Tôi
kéo môi lên cười không tự nhiên. Thế này chẳng khác gì tự tố cáo câu này của
mình quá giả tạo, diễn cảnh đau khổ cả một tuần mặc kệ có ai xem không cũng đã
quá chứng minh tôi nghĩ nhiều về việc bị thất tình.

-
Vậy thì được rồi. Chúng ta, vẫn như trước nhé!

Thay
vì cái bắt tay làm hòa, Vương đưa tay lên xoa đầu tôi rất dịu dàng. Ánh mắt anh
như vây quanh tôi, không chừa một khoảng trống nào.

Tuy
là tôi có chút thắc mắc về việc Vương tự nhiên thay đổi thái độ với tôi nhưng
tôi đã sớm bị tình yêu với Vương làm cho lú lẫn. Trong trí nhớ của tôi, một tuần
thất tình dường như chưa từng tồn tại. Mọi người xung quanh luôn giúp đỡ tôi bằng
cách tạo mọi điều kiện cho tôi ở riêng với Vương, làm việc gì cũng ghép hai
chúng tôi vào một đội. Sau cùng tôi phát hiện ra một chân lý: “Hóa ra khi sống
tốt với người khác, bằng cách này hay cách khác, họ cũng sẽ tốt lại với mình.”

Tôi
và Vương thường hay hẹn nhau đi ăn mỗi khi cùng làm việc muộn ở văn phòng khoa.
Anh sẽ để tôi chọn đồ ăn và yên lặng nghe tôi trò chuyện, không xen vào nửa câu
phản đối hay bày tỏ quan điểm gì. Anh luôn đưa tôi về tận nhà dù nhà chúng tôi ở
hai đường ngược nhau, bởi vậy mà tôi vô cùng hài lòng với những gì xảy ra giữa
tôi và Vương, không vồn vã mà cũng không chậm rì. Có đôi lúc khi chúng tôi ở cạnh
nhau, Vương nhận được vài cuộc điện thoại từ một người nào đó mà chỉ cần lắng
nghe một chút là tôi sẽ biết là ai. Đó là người mà Vương từng đề cập không lâu
trước đây với tôi. Nói thẳng ra, đó là người yêu của Vương. Mỗi khi nghe Vương
nói chuyện với cô ấy, giọng nói của anh càng trở nên dịu dàng hơn. Anh luôn hỏi
cô ấy nhưng câu hỏi chứa đầy sự quan tâm, dặn dò rất tỉ mỉ. Là một người đứng
nghe lén như tôi, tôi còn cảm thấy hạnh phúc thay cho cô ấy, nếu không muốn nói
là quá ghen tỵ.

Báo cáo nội dung xấu