Người lạ quen mặt - Phần II - Chương 01

Phần hai:
Những năm tháng mà tôi chưa từng muốn đánh mất

Chương
1: Tình yêu, xin chào!

"Thật
đúng là khi người ta yêu, cả thế giới to lớn như vậy bỗng chốc trở nên nhỏ bé
chỉ vì một người mà xoay quanh."

Trong
cuộc đời tôi, nếu nói về việc làm táo bạo nhất mà tôi đã từng làm thì tôi sẽ
nói là yêu. Trước khi sa vào loại cảm giác này, tôi đã tự cười với chính bản
thân mình khi thấy những người xung quanh mình hỉ nộ ái ố vì những thứ chẳng
đâu.Vì thứ tình cảm gọi là yêu đó mà cho đến một ngày, tôi phát hiện bản thân mình
cũng có những trạng thái cảm xúc rối tung và bất bình thường. Khi mọi người nói
rằng có vẻ tôi đang yêu, tôi một mực phủ nhận. Tôi thậm chí còn hét toáng với bất
cứ người nào có ý định đánh giá tình trạng của tôi. Mẹ tôi cũng phải thừa nhận:
“Dù mẹ sinh con ra nhưng mẹ cũng không thể
hiểu nổi con học những tính xấu này từ ai nữa.”
Tôi mặc kệ. Vào lúc đó,
thay vì bỡ ngỡ vì có thể tôi đã yêu thì tôi cảm thấy thật kinh khủng. Tôi mặc định
mình là một người tẩy chay tình yêu. Tôi có rất nhiều lý do để tự mặc định như
vậy. Từ trước đến giờ, mỗi khi xem phim, tôi cực kỳ không thích những đoạn tình
cảm hay bộ phim nào có kết thúc có hậu. Tôi không thích việc ai đó nói những lời
tình cảm với tôi, ngay cả với Đầu nấm, khi cậu ta nói những lời ngọt ngào, tôi
thường mặc kệ cậu ta. Lý do cũng có thể là bắt nguồn từ chính gia đình tôi – một
gia đình đổ vỡ kiểu mẫu. Tôi chưa từng trách mẹ vì không cho tôi một gia đình đầy
đủ hay từng khóc lóc vì không có tình yêu thương từ bố. Chỉ có điều tôi đã luôn
hiểu tình yêu từ một khía cạnh bấp bênh nên tôi không nhận thức nó đầy đủ, cũng
chưa từng muốn nhận thức điều đó một cách đầy đủ. Vậy nên khi từ một người tẩy
chay tình yêu, tôi lại thành một người cuồng yêu, tôi đã mất ngủ một tuần liền.

Bởi
vì không lâu sau đó, tôi đã thật sự rơi vào tình yêu với một chàng trai. Anh
tên là Vương, là lớp trưởng lớp tôi và cũng là thành viên trong Câu lạc bộ Phát
thanh viên của trường mà tôi tham gia. Vương có vẻ ngoài cao ráo, trắng trẻo thư
sinh và thuộc kiểu tính cách ôn nhu, trầm tính.

Lần
đầu tôi nhìn thấy Vương khẽ cười khi trò chuyện với giáo viên, tôi đã tự động
nhoẻn miệng cười theo cho tới tận khi anh rời khỏi tầm nhìn của tôi. Có thể nói
là tôi đã mê mẩn Vương ngay từ những giây phút đầu tiên nhưng mỗi lần tôi nghĩ
mình đã mê mẩn Vương, tôi đều phải tự trấn an bản thân rằng không hề có chuyện
đó. Vậy nên mỗi lần gặp Vương, tôi thường nhắm tịt mắt vào hoặc ngó lơ sang chỗ
khác, tuyệt nhiên không để ánh mắt của bản thân chạy nhảy sang chỗ Vương. Tôi
cũng xin ngồi lên tận bàn đầu, đi học muộn để tránh va chạm với Vương.

Vốn
là một kẻ cứng đầu, tôi không tin rằng mình thật sự đã yêu, kể cả là yêu đơn
phương tôi cũng không tin. Nhưng ông trời không chịu để tôi an phận, luôn cố
tình an bài tôi lại gần Vương. Vì thành tích ngày cấp III của tôi mà cô giáo đã
chọn tôi làm bí thư của lớp. Mà dĩ nhiên mỗi khi có hoạt động gì thì cả lớp trưởng
và bí thư đều phải đi cùng nhau nên việc chúng tôi phải trao đổi cũng là điều
khó tránh. Tôi định từ chối cô giáo cái trọng trách nặng nề này nhưng lại bị
Minh ngăn cản. Nó nói với tôi là ngay từ năm đầu này, đừng bao giờ làm bất cứ
điều gì để lại ấn tượng không tốt với giáo viên chủ nhiệm nếu tôi không muốn điểm
số của tôi rớt thảm hại, mà sau này khi làm luận án tốt nghiệp sẽ có thể còn được
giúp đỡ nên tôi không được từ chối. Đấy nhé, không phải là tôi không muốn từ chối
đâu, tại số phận cả thôi.

-
Lạnh không?

Cuối
cùng sau bao ngày tháng lặng thinh Vương cũng chịu chủ động nói chuyện với tôi.
Thường là tôi chủ động gợi chuyện để hỏi anh vì anh không thích nói chuyện nhiều.
Vương gọi tôi là em bởi vì anh hơn tôi một tuổi. Ban đầu tôi nghĩ phải chăng là
anh bị đúp hoặc là năm trước không đỗ nên thi lại năm nay nên mới học cùng tôi.
Sau này khi nói chuyện với anh nhiều hơn, tôi biết được là năm anh phải thi đại
học, gia đình có chuyện nên anh không thi được, đành dời lại năm sau, cũng
chính là năm tôi thi.

Tôi
giấu nhẹm bàn tay của mình vào túi áo khoác, co vai lại cười bẽn lẽn.

-
Em không nghĩ thời tiết lại lạnh như vậy, lúc ra khỏi nhà trời vẫn ấm vậy mà mới
gần năm giờ thôi mà đã lạnh.

Thực
ra cái thời tiết này chẳng thấm vào đâu cả. Lạnh á? Tôi không nghĩ là cái lạnh
này đủ để tôi kêu gào nhưng chẳng hiểu sao khi đứng trước Vương, giọng tôi trở
nên mềm dịu và cơ thể yếu đuối hẳn.

Vương
giơ lên một đôi găng tay màu đen.

-
Đeo vào đi!

Vương
nói thật khẽ. Tuy là nghe có phần ra lệnh nhưng tôi lại chẳng cảm thấy nó giống
mệnh lệnh. Tôi dịu dàng hết mức đeo găng tay vào. Có lẽ là Vương vừa đeo nó nên
găng tay vẫn còn hơi ấm. Tôi u mê một hồi, bỗng sực tỉnh. Chẳng có lẽ người tôi
mềm oặt chỉ vì chút hơi ấm này sao? Mất thể diện quá đi!

Tôi
lí nhí nói tiếng cảm ơn Vương. Anh chẳng nói gì, chỉ đi nhanh về phía trước, suýt
chút nữa là tôi quên mất chúng tôi còn phải đi họp. Thật đúng là khi người ta
yêu, cả thế giới to lớn như vậy bỗng chốc trở nên nhỏ bé chỉ vì một người mà
xoay quanh. Tôi hiểu rồi, đã hiểu rồi.

Báo cáo nội dung xấu