Lỗi tại đàn ông - Chương 22 - 25 (Hết)

Chương 22. Sống thiếu đàn ông

Tôi có một chị bạn năm
nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng trông bề ngoài trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Có lẽ
chị là một người nắm giữ khá nhiều bí quyết để duy trì tuổi thanh xuân lâu bền như
không thức quá khuya, chơi thể thao, sống lạc quan, thường xuyên lui tới một trung
tâm làm đẹp uy tín để mát xa và chăm sóc cơ thể… Tóm lại, có rất nhiều cách để chị
chia sẻ với các bạn gái mới quen qua mạng hay những cô em ngoài đời thật như tôi.
Chỉ có một điều duy nhất chị bộc lộ nửa đùa nửa thật với tôi rằng: Chị trẻ lâu vì
chị không phải sống chung với đàn ông.

Nghe qua có vẻ vô lý, phụ
nữ mà sống thiếu đàn ông chỉ có nước trở nên khô khan, cằn cỗi. Theo khoa học nghiên
cứu, đời sống tình dục viên mãn sẽ giúp tăng tuổi thọ và cảm giác hưng phấn vì được
yêu cũng khiến người phụ nữ thêm phần xinh đẹp, long lanh, đầy gợi cảm.

Nhưng ai dám khẳng định
rằng phụ nữ độc thân thì không được yêu?

Quá khứ, chị bạn tôi đã
từng kết hôn, từng mong ước được chung tay xây đắp một mái ấm gia đình, nhưng hạnh
phúc chẳng khi nào đến từ một phía, người chồng của chị đột nhiên thay đổi và quay
lưng đi theo người đàn bà khác. Chứng kiến sự bội bạc của chồng, chị không hề oán
trách hay níu kéo. Chị bình tĩnh ký vào đơn ly hôn và chấp nhận nuôi hai con gái,
dù biết rằng những khó khăn phía trước sẽ đổ ụp lên đôi vai yếu đuối của mình.

Chị quan niệm: Thà đau
một lần còn hơn phải kéo dài mãi nỗi đau dai dẳng. Và chị đã thành công trong việc
tự mình tạo nên hạnh phúc. Ngoài giờ làm việc ở một công ty nước ngoài, chị tìm
niềm vui ở những người bạn thân, chị viết blog để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cũng
như kinh nghiệm sống của một single mom điển hình, chị làm cộng tác viên cho một
số tạp chí, chị tận hưởng cuộc sống bằng cách đi du lịch vào những kỳ nghỉ ngắn…
Bất kỳ ai chứng kiến cuộc sống của chị cũng cảm thấy vui lây vì tuyệt nhiên không
thấy chút muộn phiền nào trong cuộc sống của người đàn bà độc thân ấy.

Ngày sinh nhật, chị tự
thưởng cho mình một chuyến đi biển và chỉ có một mình thôi. Buổi sáng, khi tôi đang
hì hụi trong bếp làm bữa sáng cho chồng thì nhận điện thoại của chị, chị nói rằng
chị vừa ngủ dậy, cuộn mình trong chăn nghe nhạc không lời và chuẩn bị ra biển ngắm
bình minh. Tôi chưa bao giờ đi biển một mình nên buột miệng hỏi: “Thực sự là, chị
có cần một người đàn ông bên cạnh hay không?” Đáp lại tôi là tiếng cười giòn tan
của chị: “Ồ không em, chị sợ lắm rồi, chị hài lòng với cuộc sống tự do của mình!”

Nói thế khác gì chị phát
hoảng với cuộc sống của tôi và những người đang thực hiện vai trò làm vợ như tôi
đây, muốn đi đâu, làm gì cũng phải canh giờ về nhà nấu bữa tối cho chồng con, muốn
đi chơi xa phải thông qua ý kiến của chồng, muốn mặc một chiếc váy gợi cảm cũng
phải nhìn trước ngó sau, hằng ngày hằng giờ phải nhìn mãi gương mặt của một người,
những cuộc xung đột, cãi vã khó tránh khỏi cộng với ti tỉ những mối dây ràng buộc
không tên… Ai dám chắc rằng chúng tôi hạnh phúc và yên ổn hơn những người độc thân
như chị?

Ấy thế mà cũng có một đêm
mưa rất lạnh, chị bạn gọi điện cho tôi chỉ để nói một câu: “Chị cô đơn quá!” Tiếc
rằng tôi không phải một người đàn ông để có thể ngay lập tức xoa dịu nỗi cô đơn
đang chiếm hữu người đàn bà bé nhỏ, xinh đẹp và can đảm ấy. Nhưng tôi biết rằng
đó chỉ là nỗi cô đơn tạm thời, qua một đêm thôi, ngày mai chị sẽ lại vui vẻ dắt
hai con gái đến trường, chọn một bộ váy đẹp nhất ngồi uống cà phê, đọc một cuốn
sách hay lướt web trong bộ dạng thảnh thơi, khi tâm trí chẳng phải vướng víu đến
một người đàn ông nào khác. Suy cho cùng, tự do chẳng phải là hạnh phúc thực sự
hay sao?

Và nếu như mọi sự đau khổ
của đàn bà đều xuất phát từ đàn ông, thì tại sao đàn bà chúng ta không lựa chọn
cuộc sống một mình?

Chương 23. Ngoảnh đầu nhìn lại

Không biết có bao người
lỡ đánh mất nhau, một ngày kia ngoảnh đầu nhìn lại thấy hối tiếc vô cùng.

Tưởng rằng sau cuộc chia
ly, cuộc đời sang trang mới, mỗi người sẽ đi tìm thứ hạnh phúc đích thực mà ta tưởng
rằng bàn tay ta chưa bao giờ chạm tới trong thế giới tự do không bị ràng buộc bởi
một gương mặt cũ, một cá tính cũ và niềm âu lo cũ.

Người đi tìm cái mới vô
cùng hăm hở vì đã thoát khỏi vòng tay của người cũ, nhưng đi mãi, đi mãi mà chẳng
thấy bình yên, giữa biết bao cảm giác lú lẫn vì không nhận được ra rằng: Có những
cái tưởng chừng như cũ kĩ mà lại giá trị gấp hàng vạn lần cái mới.

Bạn tôi là một người phụ
nữ cá tính và xinh đẹp, những người như thế thường giàu lòng kiêu hãnh và ít khi
chịu thỏa hiệp. Cô hồn nhiên yêu vì cô xứng đáng được yêu, cô hồn nhiên lên xe hoa
vì cô xứng đáng được hưởng mối nhân duyên tốt đẹp. Nhưng cuộc đời vốn gập ghềnh
và chẳng phải lúc nào cũng gặp hoa hồng. Một thời gian sau, dường như người chồng
của bạn tôi đã gây cho cô một nỗi tổn thương sâu sắc nào đó khiến cô thất vọng và
lạnh lùng bước ra khỏi cuộc hôn nhân đó. Cũng có thể cô nghĩ rằng, cô sẽ sớm tìm
được hạnh phúc từ một trong những người đàn ông đang đón chào mình từ thế giới bên
ngoài kia, khi họ luôn dành cho cô những lời tán tụng, sự ve vuốt, yêu chiều khiến
cô lạc vào ảo tưởng phù phiếm mà không nhận ra rằng: Đàn ông đa phần như nhau cả
thôi. Họ có một mẫu số chung, đó là “Lầm Lỗi”. Nếu đàn bà chúng ta không rộng lòng
tha thứ và tìm cách vượt qua sự kiêu hãnh của bản thân thì nguy cơ đánh mất nhau
là khó tránh.

Người chồng của cô vô cùng
cay đắng sau khi đã quỳ gối van xin nhưng vô ích. Anh ngậm ngùi rời khỏi căn nhà
vốn là tổ ấm của mình. Bạn tôi một mình nuôi con gái và bắt đầu quá trình kiếm tìm
hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc tưởng ngay trước mắt đấy mà lại không đơn giản. Cũng
có thể cô thiếu may mắn, khi những mối tình kế tiếp đều nhanh chóng tan vỡ vì rất
nhiều lý do đã không giúp cô vượt qua nỗi cô đơn mà chỉ khiến cô ngày càng trống
rỗng và chai sạn.

Người đàn bà sau khi ly
hôn, một là sẽ trở nên mạnh mẽ, cẩn trọng và sẵn sàng đương đầu với những thử thách
của cuộc đời, hai là sẽ dễ dàng thỏa hiệp và sa ngã vào những mối quan hệ trôi nổi,
không an toàn. Cũng vì lẽ đơn giản, đàn bà thường yếu đuối.

Tôi không kết luận rằng
bạn tôi đã đúng hay sai khi vội vã bước ra khỏi cuộc hôn nhân đó, nhưng có một đêm
chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau trong một quán cà phê, vô tình gặp lại chồng
cũ của cô ấy đang khoác vai một cô gái trẻ, anh đã nhìn chúng tôi rất lâu rồi quay
đi. Ngay đêm đó, trên đường về, bạn tôi đã khóc nức nở trên vai tôi, nói rằng, giá
như cô ấy không vội vã chia tay, giá như cô ấy đủ hy sinh cái tôi cá nhân để tha
thứ thì cô ấy đã giữ được cho mình người bạn đời, cho con gái cô ấy một người cha
thực sự. Vì cho dù có từng phạm sai lầm, anh ấy vẫn là một người tốt.

Xem ra chỉ một cú trượt
chân cũng đủ làm thay đổi vài số phận. Sau mỗi cuộc chia tay, dường như cơ hội kiếm
tìm hạnh phúc vẫn dễ dàng hơn cho những người đàn ông. Phần thiệt thòi phải hứng
chịu, nếu không là đàn bà thì sẽ thuộc về những đứa trẻ. Chúng không có quyền lựa
chọn hạnh phúc mà hạnh phúc chỉ có thể do người lớn mang lại.

Xem ra khi người ta ngoảnh
đầu nhìn lại thì mọi chuyện đã lỡ mất rồi.

Chương 24. Anh còn yêu em không?

Sau hôn nhân, dường như
người đàn bà nào cũng nhận ra người đàn ông của mình ít nhiều đã thay đổi, những
lời nói ngọt ngào bớt đi, sự quan tâm, săn sóc bớt đi và sự si mê hẳn cũng bớt đi...
không còn như thời yêu nhau nữa.

Người đàn ông cũng thế,
sẽ có lúc thấy vợ mình không còn dễ thương, dịu dàng như trước, sự bướng bỉnh đôi
khi biến thành hung dữ. Người đàn bà trong tình yêu từng khiến người đàn ông chao
đảo, đợi chờ, tìm đến chinh phục, nay trở thành một hình ảnh quá quen thuộc, khi
cả hai người đã sống cùng nhau, thuộc về nhau dưới một mái nhà.

Tôi cũng thế, hôm qua tôi
là người đàn bà của tình yêu, thì hôm nay, sau khi đeo nhẫn cưới anh trao, tôi trở
thành người đàn bà bình thường bề bộn. Thay vì đi dạo cùng anh mỗi tối, tôi phải
nấu nướng, rửa chén, lau dọn nhà cửa, giặt giũ… Đôi bàn tay ít khi phải làm việc
nhà của tôi dần đỏ ửng, lòng bàn tay bớt mềm mại đi nhiều.

Một lần chồng tôi cầm bàn
tay ấy, nhăn nhó nói: “Nếu trước đây, bàn tay em như thế này thì chưa chắc anh đã
cưới em làm vợ.”

Đàn ông thật giản đơn,
anh không hiểu, hoặc cố tình không hiểu, rằng đôi bàn tay tôi đã chai sần và thô
ráp đi nhiều chỉ vì lý do đơn giản, tôi không còn là cô gái son rỗi của ngày xưa.

Tôi đã vì gia đình nhỏ
của mình mà làm việc gấp đôi, gấp ba. Và vì anh nữa.

Nên tôi mỉm cười nhìn anh.
“Chứ không phải vì nụ hôn nơi quán phở hay sao?”

***

Quán phở 24, trong một
buổi sáng mát lành, tôi ngồi đối diện anh. Và rất bất ngờ, tôi đứng dậy, tiến về
phía anh, anh tưởng tôi muốn nói gì đó với mình nên ghé tai lại gần tôi. Nhưng không,
tôi đã hôn lên má anh.

Một vài người khách xung
quanh nhìn chúng tôi lạ lẫm. Có lẽ họ ít khi nhìn thấy một cô gái hôn má người đàn
ông ở một tiệm ăn, như thế này. Tôi cắm cúi ăn ngon lành, còn anh thi thoảng lại
nhìn tôi. Anh ngạc nhiên, hoặc bị xâm chiếm bởi một cảm giác tương tự như thế. Có
gì đâu, sự âu yếm vừa đủ giữa hai người yêu nhau. Giữa một nơi không cần kín đáo.

Anh nói rằng anh chưa bao
giờ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào đến vậy. Và sau khi đã là vợ chồng, anh vẫn hay
dẫn tôi đi ăn phở, nhưng tôi không hôn anh nữa. Dù có thể anh đang chờ đợi.

Không phải tôi không muốn.

Thỉnh thoảng tôi quên xịt
nước hoa mỗi khi ra phố với chồng mình vì vội vã. Những chiếc váy ngắn gợi cảm xếp
sâu trong ngăn cùng của tủ quần áo. Tôi bớt dần những cử chỉ nhõng nhẽo, giận hờn
với anh. Và tình yêu dành cho anh ngày hôm qua dữ dội bao nhiêu thì nay lắng lại
thành vẻ đằm thắm hiện rõ trên gương mặt.

Thời gian trôi đi, tôi
cũng như bao người phụ nữ khác sau hôn nhân, có bầu, sinh con, vòng eo to ra, mắt
trũng sâu vì thức khuya chờ chồng về ăn cơm, cho con bú, ru con ngủ... Những công
việc không tên đã cuốn trôi tôi, hoặc tôi muốn chăm sóc cho chồng con chu đáo, đến
mức quên mình từng là một người biết đòi hỏi và muốn được cưng chiều.

Tối thứ Bảy, chồng tôi
về muộn. Thi thoảng anh vẫn về muộn, anh kể cho tôi nghe về những cô gái anh đã
gặp, những cô gái tự do, hấp dẫn và xinh đẹp như những con công, anh không thể từ
chối những ly rượu mời nồng nhiệt từ những ngón tay sơn móng đỏ yêu kiều trong bữa
tiệc. Anh không thể từ chối những câu chuyện vui vẻ, đầy thú vị với họ. Anh say
sưa đến nỗi những lời anh nói có thể khiến nước mắt tôi rơi xuống.

Nhưng tôi đã không khóc,
lâu rồi tôi không khóc. Tôi nói rằng anh hãy ngủ đi. Tôi ôm anh từ phía sau, áp
mặt vào lưng anh. Đã quá lâu trong cuộc hôn nhân của mình, tôi trở thành người đàn
bà nhường nhịn. Nhưng hôm nay tôi đã nói: “Anh ạ, em có thể hôn anh bất kỳ lúc nào,
em có thể đi khiêu vũ cùng anh, em có thể xinh đẹp tung tăng như họ, để được anh
yêu. Nhưng anh biết không, em khác họ, vì em là người phụ nữ của gia đình. Em muốn
anh yêu em ngay cả khi em đơn giản thế này, khi em không son phấn, khi lưng áo em
đẫm mồ hôi, khi em mệt mỏi, khi em không vui, khi em không mỉm cười vì những lo
toan. Em muốn anh yêu em ngay cả khi em đã già đi. Và nếu như, nếu như em không
thể hôn anh nơi quán phở, thì em vẫn sẵn sàng nấu cho anh tô cháo khi anh ốm… Liệu
lúc đó anh còn yêu em nhiều không?”

Chồng tôi im lặng, anh
quay qua tôi.

Lạ thay, tôi đã phải đưa
tay lau trên má anh: những - giọt - nước - mắt.

Chương 25. Tự do và lựa chọn

Hơn một người bạn của tôi,
cả nam và nữ trong những cuộc tranh luận dông dài về tình yêu và hôn nhân đều nói
rằng, họ chỉ thích được tự do, không có tự do thì họ chết mất, người bạn đời cần
phải tôn trọng họ và ngoại tình bây giờ là chuyện bình thường, ý nói là họ được
quyền ngoại tình, dĩ nhiên là không công khai và đừng tưởng cưới được nhau rồi thì
sở hữu được nhau, rằng mỗi người có một thân thể, một trái tim và đừng có mong ước
một cách nực cười rằng ai phải thuộc về ai mãi mãi.

Tôi mới đặt câu hỏi: “Vậy
cậu có thể cho tớ biết, lý do cậu kết hôn không?”

Họ ngớ người ra một lúc
rồi bảo: “À, ờ, thì lúc gặp đối tượng đủ tiêu chuẩn rồi thì lấy nhau thôi, đằng
nào cũng đến tuổi lập gia đình rồi, cũng phải có con, chứ để lâu tóc bạc trắng rồi
con mình mới bi bô tập nói sao?”

Người khác bảo: “Thì yêu
mới cưới, nhưng cưới xong rồi gặp người khác mới thấy đó mới là tình yêu đích thực
của mình, rõ khổ! ”

Không hiểu sao tôi cứ ngậm
ngùi nghĩ đến những người vợ, người chồng của bạn tôi, và ước gì họ cũng nghĩ về
hôn nhân đơn giản như thế. Họ sẽ đỡ phải buồn đau hay cô đơn ngay tại chính căn
nhà mà họ coi là tổ ấm của mình. Họ sẽ không đặt nhiều kỳ vọng về sự chung thủy,
chia sẻ, trách nhiệm, sự hy sinh… của người bạn đời. Tôi ước gì họ cũng có một tâm
hồn đủ tự do, thoải mái để có thể tự mình đi tìm những niềm vui bên ngoài, bù đắp
nỗi cô đơn mà không phải ăn năn, day dứt. Trường hợp xấu nhất xảy ra, nếu phải ký
tên vào lá đơn ly hôn, họ cũng sẽ dễ dàng vượt qua và coi đó chỉ là một thử thách
trong muôn vàn thử thách của cuộc đời.

Một thời gian khá dài,
tôi không dám vào mục tâm sự chuyện gia đình của một trang web dành cho các bà mẹ
vì phải chứng kiến quá nhiều những giọt nước mắt cũng như những cuộc chia tay vội
vã. Không biết có bao nhiêu cặp vợ chồng ký vào đơn ly dị khi con vẫn còn trong
bụng mẹ, không đếm được có bao nhiêu cô gái trẻ mới ngày hôm qua bay nhảy tung tăng
với cuộc sống độc thân thì hôm nay đã trở thành một single mom tội nghiệp. Những
chủ đề được lập ra với mục đích lên án người thứ ba và bênh vực người vợ nhưng chẳng
để làm gì vì ngày càng có nhiều người thứ ba bất chấp tất cả để chiến đấu, giành
giật lấy tình yêu. Không lẽ, lễ cưới chỉ được coi giản đơn như một bữa tiệc sinh
nhật rồi ai về nhà nấy còn tương lai của những đứa trẻ non nớt sẽ được lý giải bởi
số phận đã an bài?

Xem ra, kết hôn đã không
còn là một khái niệm thiêng liêng nữa.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Tôi từng chứng kiến những
người đàn ông vừa tài hoa vừa nổi tiếng sống một mình và tuyên bố họ sẽ không bao
giờ kết hôn. Điều đó không có nghĩa họ phải chấp nhận sự cô đơn và không được làm
cha, vẫn có những người phụ nữ đến với họ mà không cần danh phận, vẫn có những người
phụ nữ đủ can đảm sinh con cho họ. Họ đã lựa chọn cho mình một cách sống và dường
như sự lựa chọn quyết liệt ấy đã không gây dở dang cho bất kỳ ai.

Thật ra tôi nghĩ rằng,
chẳng ai có thể áp đặt hay trói buộc ai khi ta muốn tự do, cũng chẳng ai có quyền
phán xét khi bạn là một kẻ đa tình. Nhưng trên đời này cái gì cũng có giá của nó,
bạn không thể bắt người khác gánh trách nhiệm cho sự ham muốn tự do của bạn. Và
người vợ, người chồng của bạn sẽ trở thành những người bất hạnh nhất nếu họ thực
sự trao cho bạn cả cuộc đời và trái tim.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3