07. Cái điềm con thỏ trắng

Cái điềm con thỏ trắng

Ba người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn. Ông bố im lặng hút
thuốc, trầm ngâm, khắc khổ. Cô con gái ngồi cúi gằm mặt xuống bàn. Anh con trai
ngọ nguậy cái đầu. Bên ngoài, trời mưa rả rích. Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Đột nhiên một con thỏ trắng muốt, bé xinh chạy tọt vào trong nhà trú mưa. Phút
chốc cả ba khuôn mặt cùng ồ lên rạng rỡ. Ông bố dãn những nếp nhăn trên trán.
Cô con gái nghiêng đầu chờ đợi. Người con trai thôi ngọ nguậy cái đầu.

- Một con thỏ trắng. - Người con trai lên tiếng.

- Con bắt nó nhé! - Tiếng cô con gái.

- Để nguyên nó đấy!

Nói rồi ông bố đứng dậy, xuống bếp ngắt vài cuộng rau muống.
Con thỏ nép vào tường thong thả nhai. Ông bố cất tiếng trước:

- Chuyện đã xảy ra thế rồi, anh chị định liệu thế nào tôi
cũng đồng ý. Anh chị muốn lấy nhau thì tôi cho lấy nhau. Cốt sao cho êm đẹp là
được rồi. Nào, bây giờ anh chị nói đi!

- Thưa cha, - cô gái nói với gương mặt tràn trề hy vọng. -
Có lẽ chúng con đều nhẹ dạ, không lường trước được hậu quả. Nhưng thực sự là
chúng con yêu nhau. Cha hãy cho chúng con...

Cô gái ngập ngừng dừng lại. Cô xoay người để nhìn vào con thỏ
trắng vẫn bình thản nhai từng cọng rau. Hai cái tai trắng hồng của nó vểnh lên,
dựng đứng như nghe thấu mọi chuyện. Cô ngước nhìn cha. Người cha đang chăm chú
quan sát con thỏ trắng. Cô xoay sang người yêu. Anh cũng đang ngắm nhìn con thỏ
trắng đến đờ đẫn. Chứng tỏ anh đang mê mải suy nghĩ. Cô gái lại hướng mắt về
phía con thỏ trắng.

Cô gái ngập ngừng và lo sợ vì nghĩ đến chuyện tự mình nói
lên cái quyết định mà cô tự nghĩ ra ấy. Cô biết anh ấy không muốn quyết định
này. Nhưng bây giờ - con thỏ trắng. Một cái điềm rất lành. Thế thì tại sao cô lại
không nói lên cái quyết định ấy? Mặc dù đó chỉ là quyết định của riêng cô. Thể
nào anh ấy cũng phải đồng ý. Cô là thân gái. Sự thể đã xảy ra như thế rồi. Sự
êm đẹp nhất là hãy cưới nhau. Dù cho là tình yêu gì đi chăng nữa. Hiện đại hay
cổ đại. Có con - thì dứt khoát phải có chồng. Con thỏ trắng đã chạy đến đúng
lúc.

Tình yêu hiện đại. Chà! Suýt nữa thì đến chỗ kết thúc bi
đát. May mắn sao có con thỏ trắng mang đến điềm lành.

Tình yêu hiện đại. Cô và anh ấy. Là những người được sinh ra
trong thế kỷ hiện đại và cùng mong muốn mình là những con người hiện đại. Họ
cùng nhau xây dựng cho mình thành hiện đại. Trước tiên họ cũng học hành để trau
dồi cho mình những kiến thức hiện đại. Cô đã học xong đại học. Anh sau khi đi bộ
đội về đã thi vào đại học. Họ sống theo những thiên hướng mới nhất. Họ quen
nhau trong vũ hội mùa xuân. Anh đã quan sát thấy cô nhảy điệu valse rất đẹp. Kết
thúc bài nhảy, anh đến bên mời cô. Nhạc nổi lên - họ cùng vào điệu tango. Kết
thúc điệu nhảy, họ cảm thấy vũ trường quá ngột ngạt. Họ đã đi dạo giữa những
hàng cây và nghiêm túc làm quen với nhau.

- Bạn giới thiệu về bạn đi!

- Em là Lan. Giáo viên dạy tiếng Anh.

- Ô, thật hân hạnh.

- Thế còn anh?

- Thưa cô giáo. Bây giờ anh mới là sinh viên.

- Anh học ở đâu ạ?

- Trường Kiến trúc.

Bên những gốc cây là các đôi trai gái đang tự tình say sưa.
Một cái gốc cây chia làm hai chạc. Một cô gái ngồi trên chạc cây. Chàng trai đứng
dưới như quỳ trước tượng thần. Anh chỉ cho cô:

- Em xem kìa. Hiện đại lắm!

- Em này, gặp em, anh cứ có cảm giác như đã biết em từ lâu lắm
rồi cơ. Có lẽ số phận sinh ra để anh biết em.

- Em cũng thế!

- Anh cảm thấy...

Cô ngước mắt nhìn anh. Anh đứng sát vào cô thêm chút nữa. Đột
nhiên anh quàng lấy vai cô, kéo cô vào sát anh. Đầu tiên anh hôn vào tai để thì
thầm:

- Anh yêu em.

Cô cảm thấy tan biến. Anh mạnh mẽ và mới mẻ quá! Toàn thân
cô thật mềm mại và dịu dàng. Anh nhận thấy cái tan biến của cô vào anh. Anh tìm
môi cô, cái hôn kéo dài như từ khi loài người biết thế nào là yêu nhau cộng lại.
Đến khi như cuộc sống sắp rời bỏ mọi chấm dứt. Nhưng cả hai đều cảm thấy bâng
khuâng như trong cơn mê. Buông nhau ra, cả hai đều bối rối quay đi nơi khác.
Anh cảm thấy cần phải quay lại nhìn cô. Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của cô, anh cảm
thấy ngượng nghịu. Anh cảm thấy trong lòng anh có một cái gì đấy không ổn. Cô
cúi gằm mặt, day dứt. Anh hỏi cô để xóa tan sự im lặng nặng nề.

- Em có thích xem phim nước ngoài không?

- Có.

- Thế thì chúng mình hợp nhau.

Từ ngày gặp anh lần đầu tiên đến bây giờ đã là nửa năm. Tình
yêu hiện đại: yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu cho nhau tất cả, yêu hy sinh về
nhau, yêu bất chấp... Sau đó họ cảm thấy đã yêu nhau hàng thế kỷ. Họ thấu hiểu
nhau và đồng cảm với nhau. Tình yêu hiện đại là không bỏ phí thời gian và bỏ
qua các thủ tục rườm rà. Hôm ấy - thời gian và không gian như ủng hộ cho tình
yêu hiện đại. Cả nhà cô đi vắng. Căn nhà mờ ảo trong ánh đèn ngủ. Như bao lần
anh ôm chặt lấy cô trong hơi thở hồi hộp. Anh đặt tay lên ngực cô vội vã và lẩy
bẩy. Anh thì thầm bên tai cô:

- Cho anh đi em!

- Không thể. Bình tĩnh đi anh!

- Cho anh đi! Em, cái thể xác chỉ là cái chứa đựng tâm hồn.
Nó giống cái ảo. Cái cốt lõi là tâm hồn mình trong sáng. Tâm tưởng mình dành
cho nhau.

- Đừng, anh! Em không thể. Chúng mình chưa cưới nhau cơ mà.

Anh dừng lại. Hơi lánh xa cô một chút. Anh dằn dỗi:

- Em cổ quá!

- Nhưng em sợ.

- Em sợ gì?

- Em sợ. Khi em lấy chồng em không còn trong trắng nữa.

- Thế thì anh còn trong trắng hay sao?

- Anh là đàn ông.

- Đấy, thấy chưa, anh đã nói rồi mà. Cái hiện đại bây giờ
thì còn gì là đàn ông hay đàn bà. Mà cái này rất văn minh em ạ! Tình yêu, rồi tất
phải đến... Em, em có hiểu không?

Anh nói sôi nổi:

- Em đã đến tuổi vị thành niên. Anh hơn thế. Chúng mình chịu
trách nhiệm về chúng mình. Chúng mình sống đẹp và yêu nhau. Chúng mình cho
nhau. Cái cốt lõi là ở chỗ đấy. Cưới xin chỉ là thủ tục thôi em ạ. Khi nào có
điều kiện thì chúng mình cưới nhau. Yêu và cho nhau là rất hợp lý. Chúng mình
đã đi sau loài người hiện đại xa quá! Họ biết đến nhau từ thuở mới mười sáu, mười
bảy. Em có hiểu không? Đây không phải là phạm trù đạo đức...

Anh nói những gì cô không nhớ nữa và không hiểu. Anh nói như
hờn dỗi. Anh ngồi lánh xa cô vì cảm thấy cô bướng bỉnh. Anh ngồi cúi gục xuống,
hai tay ôm lấy đầu. Cô bỗng thấy thương anh và yêu anh đến tột độ. Cô khẽ chạm
vào vai anh và không phá lên cười như mọi bận. Nếu cô cười, anh cũng sẽ cười và
cù cô và chấm dứt. Nhưng cô thương anh quá. Thương anh vì cô đã không cho anh
được. Cô muốn cho anh nhưng có cái gì đó không ổn rõ rệt trong cô. Không, không
thể. Nếp nghĩ của mọi người vẫn còn nặng nề về đạo lý. Sẽ không có ai chấp nhận
cho cô thế đâu, và sẽ có con? Cô sợ nhất điều này. Sự bấp bênh. Cô cảm thấy
tình yêu của cô chưa bám chặt vào tim anh. Không, cô không thể cho anh. Trong
cô đang đầy những mâu thuẫn day dứt. Trí óc cô gào lên không thể, hay tỉnh táo.
Trái tim cô thì run rẩy. Cô thương anh đến trào máu. Cô muốn âu yếm để an ủi
anh cái điều cô không thể cho anh, có lẽ cô đã phạm sai lầm ở chỗ ấy. Cô úp mặt
vào ngực anh và trào nước mắt. Anh vẫn ngồi im dằn dỗi. Anh cất tiếng, giọng
run run:

- Em đã không hiểu anh hay em không yêu anh?

- Em yêu anh chứ! Em rất yêu anh mà.

Cô ôm lấy cổ anh, tìm môi anh.

- Thật không em?

- Vâng, em yêu anh mà.

Anh ôm lấy cổ cô và hôn. Anh sờ soạng người cô và không hỏi
gì nữa. Cô xua đuổi bàn tay anh. Anh giấu chặt tay cô và cởi cúc áo... Cả hai lại
bàng hoàng như trong giấc mơ. Trống rỗng mất đến vài phút. Đèn bật sáng. Cả hai
tránh nhìn vào mắt nhau và chia tay như hai kẻ tội phạm.

Ba-ri-e đã vượt qua rồi... Cho đến hai tháng sau đó cô mới
biết mình có mang. Thêm một tháng nữa cô lo sợ không nói với ai, kể cả anh. Bởi
vì anh vô tình quá hay cố tình lảng tránh. Anh không lần nào hỏi han đến cô hay
là nói bóng gió. Đến khi cô báo cho anh cái tin ấy. Anh không bàng hoàng nhưng
có vẻ lo sợ. Anh im lặng. Cô hiểu anh không muốn kết quả ấy nhưng cũng không muốn
làm kẻ bội bạc.

Còn cô, cô mong muốn hơn bao giờ hết rằng anh sẽ hỏi cưới
cô. Cô muốn làm mẹ.

Giữa anh và cô chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh.
Cho đến khi vừa được bốn tháng và bị phát giác. Cô hiểu nếu như cái kết quả này
bỗng nhiên biến đi như chiếc nhọt bị vỡ thì anh và cô - hai kẻ yêu nhau hiện đại
- cũng sẽ vĩnh viễn rời bỏ nhau.

Con thỏ trắng - cái điềm rất lành. Nó là một sinh vật sống động.
Nó sẽ mang lại sự sống cho cái kết quả kia. Cô muốn làm mẹ. Cô chờ đón. Tràn trề
hy vọng...

*

* *

Người cha. Trái tim muốn vỡ tung vì đau khổ. Cái làm ông đau
khổ nhất là sự thất vọng. Ông yêu cô con gái mà ai cũng bảo là giống ông. Hai
cha con yêu quý nhau. Cái cô bé con mũm mĩm ngày nào khi ông đi công tác về,
chưa biết nói nhưng mắt miệng tay chân khua rối rít, ông không kịp rửa tay vội
ôm lấy cô, cô bé ôm mặt ông, ngoạm những miếng rõ to. Ông đã chăm chút cô bé rất
tỉ mỉ. Ông dùng khăn bông cọ xát làn da trắng hồng của cô con gái, nghĩ thầm:
con gái ta sẽ có nước da đẹp đẽ. Ông dùng chanh để trung hòa hết xà phòng. Là
bác sĩ, ông tự chủng đậu cho con gái vào mắt cá chân chứ không phải vào cánh
tay. Tay con gái ông rất đẹp. Mà con gái Việt Nam thì cũng chỉ để hở được hai
cánh tay. Vết sẹo sẽ làm xấu đi... Ông dẫn con gái đi tham quan cảnh đồng quê
ngoạn mục. Cô bé mắt sáng lên long lanh nhìn đồng lúa vàng trải rộng. Nheo mắt
lại như cha nhìn cánh cò bay thấp thoáng tới tận cuối chân trời. Cha đọc thơ,
cô bé đọc lại... Đến tận lúc đi học, cô bé rất thông minh. Cô nhận được hết mọi
chữ cái rất nhanh. Duy chỉ có chữ S và X là cô hay quên. Ông bố tức giận tát
cho cô một cái. Tuy thế cô cũng chẳng giận lâu. Cô con gái nhỏ vẫn ngủ cùng giường
với bố. Cô được bố cưng nhất và đặt nhiều hy vọng nhất và càng lớn càng tỏ rõ
mình xứng đáng với niềm hy vọng của bố. Đến năm cô bé học lớp bốn thì người cha
đi bộ đội. Sau ba năm trở về, một cô gái lớn đã biết e lệ đứng trước mặt cha.
Đêm ấy người cha đã nằm bên cạnh con gái và ngửi thấy mùi tóc bồ kết chứ không
phải mùi xà phòng chanh như ngày nào... Cô học giỏi, hết lớp mười cô thi được
ngay vào đại học. Ngày tựu trường, người cha dùng xe máy đèo cô lên trường trước
ba ngày. Đi đường, người cha dốc hết nỗi vui mừng trước sự thành đạt của con.
Ông dặn cô học hành tốt và tin tưởng cô. Lên đến Hà Nội, ông dẫn cô đi khắp phố
phường. Ông mua một chiếc bản đồ đường phố Hà Nội cho cô. Cô con gái đã tặng lại
cho cha và cười.

- Một năm nữa cha lên đây, con sẽ dẫn cha đi khắp các xó xỉnh...

Bốn năm đại học kết thúc. Cô trở về sống cạnh bố mẹ. Người
cha càng yêu con và tin tưởng con. Cô đã thành người hoàn hảo, ngoài cái khoản
học hành thành đạt ra cô còn nội trợ rất giỏi. Ông tin rằng cô sẽ kiếm được một
tấm chồng danh giá và sinh cho ông những đứa cháu ngoại xinh xắn. Ông tin tưởng
con gái rất đoan chính và đúng mực, nào ngờ... Ông thất vọng đến nỗi trái tim
như bỗng tan thành nước... Ông bải hoải thần kinh, giá như ông tức giận được lại
còn có sức mạnh. Nhưng ông chỉ thất vọng. Nỗi thất vọng vì ông đã tin và yêu
con gái quá. Ông như không còn cảm giác sống nữa. Rồi nỗi thương con bừng lên
làm ông tỉnh táo dần, bắt ông phải suy nghĩ. Thôi thì đằng nào cũng là sự đã rồi.
Bề nào cũng phải chịu. Nhưng nếu chúng nó cưới nhau thì hay nhất. Kể ra dư luận
cũng sẽ xì xèo đấy. Nhưng khi chúng nó có một đứa bé bụ bẫm, xinh đẹp, người ta
sẽ quên đi tất và dứt khoát là đứa bé sẽ đẹp chứ! Cháu ngoại ông. Nhưng... nếu
nó không chịu cưới con gái ông... Đầu người cha lại gục xuống đau khổ. Thốt
nhiên con thỏ trắng chạy vào trú mưa. Ông rạng rỡ hẳn lên. Một điềm lành. Một
sinh vật sống chạy vào nương náu. Thế là cái kết quả của chúng nó sống rồi... Mọi
việc sẽ ổn thỏa. Ý nghĩ làm ông vui hơn.

- Thưa bác, chúng cháu rất yêu nhau nên đã dẫn đến kết quả
như thế...

Anh con trai dừng lại ngập ngừng. Đúng là anh và cô đã yêu
nhau thật. Tình yêu ấy nó như cơn lốc. Nó cuốn chặt hai người vào nhau trong
cơn gió quay cuồng. Trời đất va nhau chao đảo chẳng định hình rồi như thế nào?
Và gì đã xảy ra. Rồi sau đó là quen, là thói quen. Anh cảm thấy cô gần gũi anh
như cuộc sống hằng ngày vậy thôi. Chưa bao giờ anh nghĩ đến điều gì rõ rệt,
lành mạnh về cô. Anh chưa bao giờ nghĩ đến cuộc đời anh lại chắp vào cuộc đời
cô. Anh hoang mang chẳng biết xử trí thế nào. Gia đình anh cũng đã khuyên nhủ
anh.

- Giá như nó còn bé kia chứ. Nó còn là hòn máu thì chẳng nói
làm gì. Đằng này nó đã là một hình người rồi. Nên suy nghĩ cho chín đi!

Cô ấy thì tuyên bố rất kiêu hãnh:

- Chẳng cần đến anh, tự tôi sẽ giải quyết được mọi việc. Nếu
có thể tôi sẽ đẻ con và nuôi một mình. Tình yêu hiện đại của anh là đàn bà phải
nuôi con một mình. Tôi có lương và xã hội cũng chẳng định kiến lắm.

Anh hoang mang mọi bề. Trong anh mọi thứ đến rối tinh. Giá
như anh có chủ định từ trước. Dù là gì cũng được: thành thật hay lợi dụng thì
cũng có hướng mà giải quyết. Đằng này thì anh chẳng nắm bắt được cái gì cả! Anh
muốn hòa nhập vào cô để có cuộc sống gia đình. Nhưng anh lại tiếc. Anh còn trẻ
quá! Vả lại, bây giờ anh mới bắt đầu. Cuộc sống như mới mở ra trước mắt. Anh muốn
học hành và tiến tới. Muốn thành đạt thì không thể sa vào tổ ấm nhà nhện được.
Anh muốn trở thành một người được người ta nhắc đến. Anh đã đọc ở một cuốn sách
nào đó rằng “những thiên tài không quen với cuộc sống gia đình”. Còn bỏ rơi cô.
Anh thấy mình quá tàn nhẫn và anh cũng không nghĩ đến. Anh bày lên cán cân những
điều anh cân nhắc, cán cân thăng bằng.

Đứng trước người đàn ông là cha cô, anh bỗng sợ hãi, kia là
một người cha rất yêu con. Anh có thể bị nghiền vụn ra bởi sự tức giận của ông.
Nỗi sợ hãi làm trái tim anh đập loạn, cán cân chao đảo lệch về một phía. Bỗng
nhiên con thỏ trắng chạy vào. Trái tim anh thót lại một giây dài như có ai bóp
kiệt máu. Anh nghĩ - một cái điềm rất gở - trắng là màu của sự mất mát. Ta sẽ mất
hết mọi ước mơ. Con thỏ là sự tinh ranh, cản đường. Gở quá! Cảm ơn mi. Mi đã đến
đúng lúc. Ta quyết theo ý của ta chứ không theo một ai khác.

- Nhưng... Bác cho phép cháu được trình bày.

- Anh cứ nói đi!

- Chúng cháu yêu nhau không vụ lợi, lừa dối ạ!

- Phải.

- Có con bây giờ thì... Lan yếu đuối quá mà cháu thì lại
đang học nên vấn đề kinh tế...

A, cu cậu cũng khôn đấy, rào trước đón sau.

- Anh khỏi lo, thì gia đình tôi, gia đình anh xúm tay vào để
san sẻ hộ anh.

- Còn việc học hành của cháu thì phải đi đó đi đây.

- Chẳng lẽ đàn ông cứ phải ở nhà với vợ suốt hay sao? Tôi
đây...

- Cháu sợ Lan lo nghĩ, phiền muộn việc cháu không giúp đỡ được
gì cho cô ấy lúc trái gió.

Á à, chín chắn gớm đấy chứ!

- Thì hai bên nội ngoại còn khỏe cả, còn giúp được anh chị...

- Nhưng sự nghiệp của cháu, cháu không muốn nó tan vỡ.

- Ai làm gì mà tan vỡ sự nghiệp của anh?

- Vâng... Cuộc sống gia đình sẽ... Bác cho phép chúng cháu một
lần này để...

- Cái gì? Anh bảo sao?

- Dạ, chúng cháu chưa cưới nhau vội...

- Sao? Anh bảo sao? Anh nói cái gì vậy?

- Dạ, thưa bác, cháu xin...

- Tôi hiểu rồi, cút!

Ông bố đập cánh tay xuống bàn, con thỏ trắng ngừng nhai, hai
cái tai dựng đứng nghe ngóng. Rồi trong nháy mắt, nó chạy vụt ra cửa, biến mất
như bay lên trời. Anh con trai ngồi cứng đờ, hoang mang. Anh không biết đã xảy
ra chuyện gì. Bên tai anh, tiếng khóc của cô gái như vỡ toang không gian và đất
trời thành một thứ bùn nhão nhoét. Anh lờ mờ hiểu dần. Con thỏ trắng, cái điềm
báo gở của anh chạy biến mất rồi. Suốt buổi nói chuyện anh đã trông theo đôi
tai của nó để lấy sự khích lệ. Đôi tai nó vẫy vẫy anh lấy thêm can đảm bây giờ
chạy mất rồi. Anh nhìn thấy người cha nắm hai tay thành quả đấm bổ xuống bàn.

- Cút!

- Dạ, cháu xin, cháu xin làm theo ý bác.

- Cút ngay trước khi tao bóp vụn mày thành cám.

Anh lầm lũi ra đi. Nước mưa làm anh tỉnh dần. Anh ngửa mặt
lên trời xem có thấy bóng dáng vị cứu tinh mà anh đồ rằng ở trên đó bay xuống cứu
sự nghiệp cho anh. Bầu trời mịt mùng đầy nước. Chợt bên tai anh như có tiếng
chít chít. Anh nhìn quanh quẩn. Và đã thấy, một đàn thỏ trắng nhà ai đang ăn cỏ
bên đường. Một con giương đôi mắt thiếu nữ ngơ ngác nhìn anh, đôi tai không ngừng
vẫy vẫy. Bất giác đôi chân anh nhún xuống. Anh cất tiếng cười. Và bên tai anh
vang lên tiếng khóc tan nát của cô gái. Tiếng khóc làm vỡ toang thinh không và
trái đất thành một thứ bùn nhão nhoét bọc lấy anh, trọn đời anh sẽ không bao giờ
gột rửa nổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3