Liên Hoa Lâu - Tập 2: Huyền Vũ Quyển - Phần 1 - Chương 1 - phần 1
1. Hỏi nàng sen, rễ em bao sợi nhớ? Con tim
buồn, đau khổ vì ai?[1]
Keng keng, cạch cạch, chát chát…
Những tiếng gõ lách cách liên tục phát ra từ trong ngôi lầu
Liên Hoa vân cát tường, người Lý Liên Hoa dính đầy mạt gỗ, hắn đang chăm chú đánh
bóng chỗ tường vừa sửa xong, sau đó quét thêm một lớp sơn. Tòa lầu gỗ vốn dĩ rất
rộng rãi, lúc này lại đầy mạt gỗ, giẻ lau, đinh sắt, trông khá bừa bộn.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim vang lên thánh thót, hắn ló đầu
nhìn ra, thấy một con chào mào. Con chim đậu lại trong giây lát rồi tung cánh
bay đi. Lúc này, tiết trời đã vào cuối thu, chỉ cần thêm chút thời gian nữa đến
cả tiếng chim sẻ ríu rít cũng khó mà nghe thấy.
- Lý Tiểu Hoa! Nhanh lên, nhanh lên!
Có người đã lôi ghế của hắn ra ở ngoài cửa ngồi ăn gà quay một
cách khoan khoái. Con gà quay vàng ruộm óng ánh dưới ánh nắng cuối thu khiến
người ta thèm chảy nước miếng. Chưa nói người đó còn lôi cả bàn của Lý Liên Hoa
ra, trên bàn đặt một bình rượu vô cùng nổi tiếng, có tên là “Bồ Đào”. Kẻ đã lôi
cả ghế cả bàn ra để đặt bình rượu mà lại chỉ rót duy nhất một ly đương nhiên
chính là đại công tử của nhà họ Phương nổi danh trên giang hồ, Phương Đa Bệnh.
Đừng coi thường con gà quay và bình rượu này của y. Nghe nói
con gà quay kia được lai giữa gà Tuyết Sơn và gà Lô Hoa, sau khi quết thêm mật
ong và mười mấy loại gia vị thần bí, người ta mới nướng nhỏ lửa bằng gỗ dâu.
Còn bình rượu kia là cống phẩm của Tây Vực mà triều đình đã ban cho Phương gia.
Phương Đa Bệnh mang theo hai thứ của ngon vật lạ này tới thăm bạn hiền, nhưng
đương nhiên của ngon vật lạ đều chui vào dạ dày y, y chẳng qua chỉ đến mượn bàn
ghế của Lý Liên Hoa mà thôi.
- A…
Lý Liên Hoa đang ngắm chim sẻ, nghe vậy liền quay đầu lại.
Nhìn con gà quay lúc này đã bị gặm nham nhở, hắn vô cùng tiếc nuối lên tiếng:
- Sắp xong rồi, vốn dĩ ta cũng đói, nhưng nhìn thấy con gà của
ngươi bỗng nhiên lại không thấy đói nữa.
Phương Đa Bệnh cắn một miếng đùi gà rõ to, vẻ mặt vô cùng hưởng
thụ, hỏi:
- Sao lại không đói nữa?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nếu ngươi mang đến một con gà còn nguyên thì không nói làm
gì. Còn cái con gà này chẳng khác nào bị chó gặm, ai còn muốn…
Lần này Phương Đa Bệnh lại không hề tức giận, hắn cười hì hì
tiếp tục uống rượu.
- Vậy sao? Từ lâu ta đã biết không thể nào tin được lời nói của
Lý Tiểu Hoa.
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Ngươi thông minh hơn rồi đấy.
Phương Đa Bệnh uống xong hớp rượu liền chép miệng.
- Năm ngày nữa là tới hôn lễ của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển
Vãn, Phương gia cũng nhận được thiệp mời nên Phương đại công tử ta phải đi tặng
lễ. Liên Hoa, ngươi có đi không? Tiểu cô nương họ Tô hay liếc ngươi chắc chắn sẽ
có mặt ở đó. Mà ta chẳng thể nào hiểu nổi. Luận về tướng mạo, bổn công tử tuấn
tú hơn ngươi; luận về phong thái, bổn công tử nho nhã hơn ngươi; luận về phong
độ, bổn công tử cũng hơn hẳn ngươi, lại còn không giả ngây giả ngô lừa người,
luôn trung hậu thật thà đáng tin đáng mến. Vậy mà tại sao bao nhiêu tiểu cô
nương lại cứ liếc mắt đưa tình với ngươi chứ? Thật là kỳ lạ...
Lý Liên Hoa khẽ rũ mạt gỗ trên ống tay áo, mỉm cười.
- Bởi vì ta nổi tiếng hơn ngươi.
Phương Đa Bệnh suýt nghẹn miếng gà trong miệng, trợn tròn mắt.
- Điều này thì đúng thật... Việc ngươi nổi tiếng hơn bổn công
tử cũng là một chuyện thật kỳ lạ... Liên Hoa chết dẫm! Tốt nhất là năm ngày
sau, ngươi phải theo ta tới hôn lễ, đây là ý của lão gia nhà ta. Nếu ngươi
không đi, ta sẽ trói ngươi lôi đi.
Lý Liên Hoa ngạc nhiên nhìn y.
- Ý của lão gia nhà ngươi?
Phương Đa Bệnh liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi còn không hiểu sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Đương nhiên là chẳng hiểu gì cả.
Lão gia của nhà họ Phương thân phận cao quý, có quan hệ rất mật
thiết với quan lại trong triều, tuy nhiên lão không hề quan tâm tới chuyện trên
giang hồ.
- Ngươi quên rồi sao? Ta có một người dì rất xinh đẹp, cũng rất
thích ngươi... – Phương Đa Bệnh cười hì hì. – Lần trước được ngươi khám bệnh
cho, hại dì miệng nôn trôn tháo suốt ba tháng liền, nhưng dì vẫn không hề trách
ngươi.
Lý Liên Hoa thốt lên kinh ngạc:
- A...
Phương Đa Bệnh từ tốn nói:
- Lão gia nhà ta lo dì ấy không còn ít tuổi nữa, lại hiếm khi
thấy dì thầm thương trộm nhớ ai, bởi vậy mới có ý muốn ngươi làm trượng phu của
dì. Lần này Tiêu Tử Khâm tổ chức hôn lễ, nể mặt y nên lão gia nhà ta cũng sẽ
tham dự. Bởi vậy, lão gia muốn ta lôi ngươi tới để ông ấy xem mặt.
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Như thế không được, không thể được.
Phương Đa Bệnh không để ý lời phản đối của hắn, tiếp tục ăn
gà uống rượu.
- Dì của ta tuy hay làm dáng, lại vô duyên nữa, nhưng quả thực
rất đẹp...
Lý Liên Hoa lắc đầu, rồi bỗng nhiên mỉm cười.
- Thực ra, ta sẽ tham dự hôn lễ của Tiếu... đại hiệp, nhưng
không phải là để làm trượng phu của dì ngươi.
Phương Đa Bệnh hơi bất ngờ, hắn đặt ly rượu xuống.
- Ngươi sẽ đi?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
- Không những đi, mà sẽ còn tặng lễ rất hậu.
Phương Đa Bệnh nhìn hắn từ đầu tới chân rồi hỏi:
- Thật sao?
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Thật.
Phương Đa Bệnh nói:
- Có quỷ mới tin lời ngươi.
*
Tiểu trúc Dã Hà, sườn núi Bách Thảo, Biển Châu.
Bây giờ đã là cuối thu, trên ngọn Tiểu Thanh cây cỏ đã ngả
màu vàng, gió lùa lạnh lẽo. Sắp tới hôn lễ nên không khí cũng có vài phần náo
nhiệt, dầu vậy vẫn chẳng thể xua đi chút tiêu điều phảng phất đó đây. Mấy làn
khói đen hòa theo gió, mang theo tàn tro của vàng mã vừa đốt bay lên cao. Thoảng
trong gió vừa có mùi khói, mùi đất lại có cả mùi cỏ, khiến người nào ngửi thấy
cũng biết ngay có người vừa đi viếng mộ.
Dưới bóng chiều tà, cách không xa tiểu trúc Dã Hà trên núi Tiểu
Thanh có một bãi đá. Nơi đó có một hồ nước rất sâu, bên cạnh hồ có tấm bia đá dựng
trước một ngôi mộ đất. Trước tấm bia, những tờ vàng mã đang cháy dở theo gió
bay lên, khói cũng chưa tan hết. Có hai người một nam một nữ yên lặng, sóng vai
quỳ trước ngôi mộ, dường như cả hai đã quỳ ở đó rất lâu rồi. Nam nhân mặc áo
bào tím, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng ngời. Nữ nhân mặc
áo trắng làm tôn thêm vóc dáng thướt tha, tóc nàng búi cao, không đeo bất kỳ
trang sức vàng bạc nào, chỉ gài một đóa hoa trắng trên búi tóc. Đó chính là chủ
nhân của hôn lễ sẽ được tiến hành trong năm ngày nữa: Tử Bào Tuyên Thiên Tiêu Tử
Khâm và hồng nhan tri kỷ của Lý Tương Di – Kiều Uyển Vãn. Hôm nay, họ đi viếng
mộ Lý Tương Di. Đây là ngôi mộ chôn quần áo và di vật của hắn. Cả hai đã quỳ
trước mộ nửa canh giờ, im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bảy chữ “Chí hữu
Lý Tương Di chi mộ” trên tấm bia.
- Nhanh thật... đã mười năm rồi... – Quỳ một hồi lâu, Kiều Uyển
Vãn mới nói thật chậm rãi. – Đã mười năm rồi.
Gương mặt của nàng đậm nét đoan trang, tuy không có vẻ đẹp vô
cùng kiều diễm nhưng lại toát lên nét thuần khiết dịu dàng. Giọng nói của nàng
không thể hiện rõ đang buồn hay vui, mà đem lại cho người nghe một cảm giác
mông lung khó nắm bắt. Tiêu Tử Khâm từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo:
- Mười năm qua, ta và muội không làm gì có lỗi với hắn cả.
Kiều Uyển Vãn gật đầu, nhưng vẫn quỳ trước mộ Lý Tương Di.
Nàng nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì. Tiêu Tử Khâm đưa tay đỡ
nàng dậy, rồi hai người chậm rãi đi về phía tiểu trúc Dã Hà.
Tiêu Tử Khâm và Lý Tương Di quen biết nhau mười hai năm trước,
năm đó Lý Tương Di mười sáu tuổi, Tiêu Tử Khâm hai mươi hai tuổi. Lúc này, Địch
Phi Thanh chưa sáng lập Kim Loan Minh nên giang hồ rất yên ổn. Y và Lý Tương Di
cùng Đan Cô Đao, người sau này trở thành nhị môn chủ của Tứ Cố Môn kết nghĩa
huynh đệ, thường cùng nhau ngao du sơn thủy, uống rượu đấu võ. Sau đó Địch Phi
Thanh gieo họa cho giang hồ, Lý Tương Di không những võ công cái thế mà tài trí
cũng hơn người, nên ảnh hưởng trên giang hồ ngày càng lớn. Tiêu Tử Khâm và Đan
Cô Đao dần trở thành cánh tay trái phải cho vị tiểu huynh đệ của mình. Mấy năm
sau, Đan Cô Đao tử trận trong trận chiến ở Tùng Lâm, Lý Tương Di rơi xuống biển
mất tích, Tứ Cố Môn nổi danh ngày nào cũng tan rã. Tất cả những dư vị đắng cay
chua chát đó, ngoài y ra còn ai biết chứ. Y dìu Kiều Uyển Vãn vào trong tiểu
trúc Dã Hà. Trong phòng đã được bài trí lung linh lộng lẫy, khác hẳn cảnh tiêu
điều ở bên ngoài. Tiêu Tử Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Kiều Uyển
Vãn, rồi bỗng nhiên hỏi:
- Muội vẫn chưa quên được hắn sao?
Kiều Uyển Vãn hơi rùng mình, một lúc sau mới nói khẽ:
- Muội không biết.
Tiêu Tử Khâm không cảm thấy bất ngờ, y quay lưng lại, chắp
tay đứng cạnh cửa sổ. Gió núi thổi quần áo y bay phần phật, Kiều Uyển Vãn nói
khẽ khàng sau lưng y:
- Muội chỉ biết là đã có lỗi với huynh ấy.
- Gả cho ta đi. – Tiêu Tử Khâm nói. – Sẽ có một ngày muội
quên được hắn, muội cũng không làm gì có lỗi với hắn cả.
Kiều Uyển Vãn mỉm cười.
- Muội đã đồng ý lấy huynh rồi. Ừm! Chúng ta không làm gì có
lỗi với huynh ấy cả.
Tiêu Tử Khâm quay người lại, ôm vai nàng.
- Muội là một nữ tử phóng khoáng, không cần phải để ý người
ngoài nói gì. Năm ngày nữa, ta muốn tất cả mọi người trên thế gian đều biết rằng,
đời này kiếp này, ta và muội sẽ sống bên nhau tới lúc đầu bạc răng long, quyết
không rời xa.
Kiều Uyển Vãn gật đầu, chậm rãi bước tới cạnh cửa sổ, dựa đầu
vào vai y. Ở bên ngoài, trong bóng chiều tà, hoa cỏ như được nhuộm một màu
vàng, khiến cho phong cảnh trở nên hài hòa, ấm áp.
*
Ngày mười hai tháng Tám.
Còn ba ngày nữa mới tới hôn lễ của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển
Vãn, nhưng dưới chân ngọn Tiểu Thanh ở Biển Châu đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Từ “tửu lâu Tiểu Kiều”, “khách điếm Võ Lâm” cho tới “quán trà Tiên Lữ” đều đã
chật kín người. Khách giang hồ không có chỗ ngủ, thậm chí có người còn treo một
sợi dây thừng rồi nằm ngủ trên đó. Mà đã có người ngủ dây thừng thì liền có người
không phục, bèn đối diện dây thừng gác hai cái lang nha bổng[2], nằm trên
đó ngủ. Mà đã có người ngủ lang nha bổng ắt có người ngủ hoa mai thung[3], ngủ treo
ngược người, ngủ trên ngọn cây, ngủ trên mặt nước, thậm chí ngủ trên tảng đá to,
để rồi đến sáng hôm sau, tảng đá to đã biến thành đống đá vụn… Tóm lại phàm những
cách ngủ kỳ lạ nhất, quái dị nhất đều có thể bắt gặp ở đây. Nghe nói, có người
còn ngủ trên mạng nhện, lại còn có người cắm ngược thanh đao trên mặt đất rồi nằm
trên mũi đao để ngủ, cũng không biết thật hay không nữa.
Từ ngày mười một, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đã ngồi xe ngựa
của Phương gia tới đây, bởi vậy cả hai được ngủ trên giường trong phòng hạng nhất
của khách điếm Võ Lâm. Vốn dĩ gian phòng đó đã có khách trọ, nhưng người nọ đã
bị món võ công “lấy giấy làm đao[4]” của
Phương Đa Bệnh dọa cho hồn xiêu phách tán. Sau đó, người nọ vội chộp tờ ngân
phiếu năm mươi lạng bạc vừa cắm xuống mặt bàn chạy mất tăm mất tích, tốc độ còn
nhanh hơn cả thỏ. Sau này, Phương Đa Bệnh mới biết người đó không phải khách
quan đến tham dự hôn lễ của Tiêu Tử Khâm, mà chỉ là khách thương đi qua Biển
Châu mà thôi.
Trong khách điếm Võ Lâm có tổng cộng bốn gian phòng tốt nhất,
đều được gọi là phòng hạng nhất. Lý Liên Hoa ở gian phòng đầu tiên phía bên
trái, Phương Đa Bệnh ở phòng thứ hai. Còn phòng đầu tiên bên phải là của Tô Tiểu
Dung, phòng tiếp theo chính là của “Nhũ Yến Thần Châm” nổi danh trong giang hồ,
Quan Hà Mộng – Quan hiệp y. Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa gặp Tô Tiểu Dung đúng
lúc đang ăn cơm, sau đó thì gặp cả Quan Hà Mộng. Tuy là ở sát vách, nhưng
Phương Đa Bệnh cảm thấy vị hiệp y nổi danh giang hồ này lại không có thiện cảm
gì với Lý Liên Hoa, điều này khiến y vô cùng tò mò.
Lúc này bốn người đang tụ tập trong phòng của Lý Liên Hoa uống
rượu. Trong bộ trang phục nữ nhân, Tô Tiểu Dung cũng chẳng xinh đẹp lộng lẫy gì
cho lắm. Nàng có dáng người vừa cao vừa gầy, Phương Đa Bệnh thầm nghĩ nàng ta cứ
mặc quần áo của nam nhân trông còn dễ coi hơn nhiều, thảo nào mà giả trai giống
đến như vậy. Quan Hà Mộng lại vô cùng tuấn tú, nhưng rất hiếm khi nói cười,
tính tình vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với Lý Liên Hoa.
- Lý tiền bối! Mười lăm ngày trước tại hạ có nhận một bệnh
nhân.
Quan Hà Mộng và Lý Liên Hoa vừa quen nhau đã thảo luận về y
thuật. Phương Đa Bệnh đứng bên kiên nhẫn lắng nghe, y để ý thấy ánh mắt của Tô
Tiểu Dung cứ liếc nhìn cả hai người đàn ông, tâm ý không ổn định, không khỏi buồn
cười. Quan Hà Mộng nói:
- Bệnh nhân này thể trạng yếu, cứ lảm nhảm là ban ngày gặp ma
quỷ nên đêm về sợ không dám ngủ. Sau đó cầm dao giết người, vô cùng điên cuồng.
Tại hạ dùng mười hai vị thuốc là hoàng liên, lam trấp, mạch môn đông, nhân trần,
hải kim sa, tử tham, bạch đầu ông, bạch vi, bạch tiên bì, long đảm, đại hoàng,
thược dược sắc nước cho uống trong mấy ngày nhưng không thấy hiệu quả. Tại hạ
dùng kim bạc châm cứu có thể tạm thời chế áp cơn điên, nhưng lại không trừ được
tận gốc. Không biết Lý tiền bối có ý kiến gì không?
Lý Liên Hoa nói:
- Có thể dùng thử hổ chưởng.
Phương
Đa Bệnh đang uống rượu, suýt nữa thì phun cả rượu ra ngoài.
- Hổ chưởng? Chân hổ á?
Tô Tiểu Dung kêu lên một tiếng, rồi nói:
- Hổ chưởng có kịch độc, dùng làm thuốc phải rất cẩn thận.
Quan Hà Mộng lắc đầu.
- Trong bài thuốc Thọ Tinh Hoàn[5] bao gồm
chu sa, hổ phách, cũng có nhắc đến thiên nam tinh, nhưng có điều... – Gã trầm
ngâm một lát rồi mới nói tiếp. – Có điều thiên nam tinh vốn là dược thảo, nếu
cho mười lăm cân than hồng vào trong hố đất, rồi lại cho thêm năm thăng[6] rượu, ủ một
ngày một đêm, vậy... vậy chẳng phải biến thành than rồi sao…
Lý Liên Hoa nghĩ ngợi một lát.
- Nếu bệnh nhân là người trong võ lâm, nội lực không yếu thì
có thể dùng luôn hổ chưởng tươi.
Quan Hà Mộng giật mình, Tô Tiểu Dung thì trợn tròn mắt nhìn
Lý Liên Hoa, mãi không nói nên lời. Phương Đa Bệnh nghe như vịt nghe sấm, hắn
không hề biết “hổ chưởng” mà Lý Liên Hoa nói và “thiên nam tinh” mà Quan Hà Mộng
nói đều là một loại dược thảo kịch độc, còn có tên là “hổ chưởng nam tinh”. Hổ
chưởng có vị đắng, tính ôn, mang kịch độc, có tác dụng hóa đờm trừ phong. Trong
“Bản thảo cương mục” có ghi muốn chữa trị chứng bệnh tâm thần thì có thể dùng “Thọ
Tinh Hoàn”.
Lấy một cân hổ chưởng, đào hố đất, dùng mười lăm cân than hồng,
đổ vào năm thăng rượu, đợi khô rồi thì cho thiên nam tinh vào, đậy kín lại.
Ngày hôm sau lấy ra nghiền thành bột, thêm một lượng hổ phách, hai lượng chu
sa, lấy nước cốt gừng trộn thuốc bột, chế thành viên hoàn, uống với nước sắc
nhân sâm, thạch xương bồ. Hổ chưởng rất độc, dùng làm thuốc phải cực kỳ cẩn trọng,
chưa qua điều chế không được cho uống. Vậy mà Lý Liên Hoa lại nói cho người bệnh
điên kia dùng thẳng chất độc, như vậy chẳng khác nào lấy tu vi nội lực và kịch
độc ra để đánh cược tính mạng. Không khí trên bàn rượu lặng ngắt trong giây
lát, rồi Quan Hà Mộng nói chậm rãi:
- Lý... ngài làm vậy là giết người...
Vốn dĩ gã định gọi “Lý tiền bối”, nhưng trong lòng quả thực vừa
kinh sợ vừa giận dữ, nên hai tiếng “tiền bối” không thốt ra được. Lý Liên Hoa
nói:
- Nếu như hắn trúng độc phát điên, ăn hổ chưởng có thể tỉnh
táo lại. Nếu nội lực không đủ để kháng độc, có thể ngâm vào nước rồi uống. Hổ
chưởng tuy là kịch độc, nhưng có thể kìm hãm hoặc rút ngắn thời gian phát tác của
cơn điên.
Quan Hà Mộng và Tô Tiểu Dung không hề biết Lý Liên Hoa không
rành y thuật, nên chỉ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Còn Phương Đa Bệnh
lại sững sờ tới mức ngây người, Lý Liên Hoa vốn chẳng biết gì về y thuật, vậy
mà lúc này lại dám nói hổ chưởng có thể chữa được chứng điên, đúng là chuyện
quái lạ...
- Làm sao ngài biết bệnh nhân trúng độc phát điên? – Quan Hà
Mộng trầm giọng hỏi.
Tô Tiểu Dung biết “bệnh nhân” mà Quan Hà Mộng nói chính là bạn
tốt của gã, “Long Tâm Thánh Thủ” Trương Trường Cung. Trương Trường Cung bị
trúng mê hồn độc, phát điên mấy tháng nay, Quan Hà Mộng chữa trị nửa tháng mà
không có tiến triển. Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì ngẩn người, tỏ ra ngượng
ngùng.
-
À... ta nói bừa thôi...
Sắc mặt Quan Hà Mộng thoáng chút giận dữ.
- Chữa bệnh cứu người, nếu không chắc mười phần sao dám nói bừa
được? Ngài từng chữa khỏi bệnh cho người khác như vậy sao?
[1] Đây là hai câu đầu trong
bài từ nổi tiếng được viết theo điệu Mô Ngư Nhi của Nguyễn Hiếu Vấn, tương tự
như hai câu đầu trong bài Mô Ngư Nhi - Nhạn Khâu của ông: “Hỏi thế gian tình là
chi, mà sao hẹn thề sinh tử?”
[2] Lang nha bổng: Gậy răng sói, một loại vũ khí có
nhiều gai nhọn phía đầu.
[3] Hoa mai thung: Cọc hoa mai, một dụng cụ để luyện
tập cước bộ.
[4] Hắn
cầm một tờ giấy mỏng cắm vào mặt bàn gỗ
[5] Bài thuốc Thọ Tinh Hoàn có tác dụng an thần, trị bệnh tay chân co rút, hay quên...
[6] Còn gọi là lít, một phần mười của đấu, bằng 0,592 kg