Liên Hoa Lâu - Tập 1: Chu Tước Quyển - Phần 1 - Chương 5

CHƯƠNG 5 – MỘT ĐỜI THẦN Y

Bảy tám ngày sau cái đêm Lý Liên Hoa “gặp ma”,
đã không còn thấy bóng ma bóng quỷ hay tiếng ma quỷ hát nữa. Đêm đó, mặc dù Vân
Kiều đã ra khỏi phòng của Tông Chính Minh Châu nhưng nàng nhanh chóng bị kiếm
sĩ trong Ngọc Thành phát hiện. Vì nàng ăn mặc kì quặc, hành tung đáng ngờ, nên
Ngọc Hồng Chúc đã bắt giam nàng lại. Vân Kiều không hề khai bất kì điều gì trước
mọi hình thức tra khảo tàn nhẫn của Ngọc Hồng Chúc, việc này khiến Lý Liên Hoa
cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Hôm nay đã là ngày thứ tám Ngọc Mục Lam dùng món
canh có sáu vị cỏ dại do Lý Liên Hoa kê, bệnh tình không có chuyển biến. Ông vẫn
nghệt ra như con gà gỗ, hoàn toàn không bận tâm tới người và vật quanh mình. Ngọc
Hồng Chúc loáng thoáng đoán được những thứ Lý Liên Hoa nhổ về chẳng phải “kì dược”
gì cả, nhưng Lý Liên Hoa đã nói cho Ngọc Mục Lam uống nên hàng ngày bà vẫn đem
ngâm như thường lệ, sau đó bưng một bát vào cho chồng uống.

Món canh chứa sáu vị cỏ dại này rốt cuộc có “công
hiệu kì diệu” thế nào? Không chỉ Ngọc Hồng Chúc, mà ngay mọi người trong Ngọc
Thành cũng vô cùng nghi hoặc. Đến ngày thứ chín, bệnh tình của Ngọc Mục Lam đột
nhiên có chuyển biến tốt.

Sáng sớm ngày thứ chín, cửa phòng Ngọc Mục Lam mở
tung. Hôm qua ánh mắt vị Ngọc Thành chủ này vẫn còn đờ đẫn, sáng nay lúc ông mở
cửa đi ra, trên người mặc áo tím, tinh thần đã hừng hực, thần sắc tươi tắn. Khi
tinh thần được phục lại, quả nhiên không còn giống với khi bị bệnh, Ngọc Mục
Lam lúc này nhìn đã khôi phục lại dáng vẻ thường thấy, một thư sinh trung niên
phong độ ngời ngời, mắt sáng mũi cao. Ông đã hoàn toàn quên hết những chuyện xảy
ra sau khi mình phát điên, không hề nhớ mình đã phóng lửa đốt Ngọc Thành, cũng
không nhớ đã hạ lệnh ép năm sáu mươi kiếm sĩ hộ tống tiểu thư hồi thành phải tự
tận, sau khi nghe tin thì giật mình kinh hãi, đứng trước mộ những người đã chết
tuôn nước mắt như mưa, căm hận bản thân vô cùng.

Ngọc Hồng Chúc thầm thở dài, không dám để chồng
thấy thi thể đáng sợ của Ngọc Thu Sương, chỉ khuyên chồng tĩnh tâm tu dưỡng,
chăm sóc bản thân trước. Còn Lý Liên Hoa, sau khi đến thăm bệnh cho Ngọc Mục
Lam, chỉ luôn miệng lẩm bẩm thắc mắc tại sao đến ngày thứ chín thuốc mới có hiệu
quả, thật là kì lạ.

Sau bữa sáng.

- Sau khi phu nhân bắt giam Vân Kiều, thật sự
không điều tra ra rốt cuộc là kẻ nào đã sai nàng ta ăn vận kì quái, giả thần giả
quỷ trong Ngọc Thành ư? – Ngọc Mục Lam nghe nguyên nhân Vân Kiều bị giam, bèn
kì lạ hỏi. – Lẽ nào mọi chuyện kì quái thần bí trong thành đều do một mình Vân
Kiều gây ra? Nàng ta và Sương nhi là bạn thân, sao có thể làm những chuyện như
thế?

- Nàng ta và Sương nhi đều si mê Minh Châu như
nhau, nếu Sương nhi không chết, sao nàng ta có thể có được trái tim Minh Châu?
– Ngọc Hồng Chúc lạnh lùng đáp. – Cái chết của Sương nhi chắc chắn do ả tiện
nhân đó giở trò, giết con gái ta rồi lại còn dám giả thần giả quỷ đến Ngọc
Thành ta tác quái! Thật to gan!

- Nàng ta giết Sương nhi? – Ngọc Mục Lam thất
thanh hỏi.

- Nửa đêm canh ba nàng ta mò đến phòng Lý tiên sinh
đóng giả ma quỷ, lúc đi ra bị kiếm sĩ bắt được, sao có thể là giả? – Ngọc Hồng
Chúc cười nhạt. – Thiếp thật không ngờ ả tiện nhân đó lại dám phạm tội tày đình
như thế trong Ngọc gia ta. Nếu không thiêu nó chết giống Sương nhi, thiếp không
xứng làm mẹ! – Ánh mắt Ngọc Hồng Chúc toát ra vẻ oán hận ngút trời.

- Phu nhân, chi bằng giờ Ngọ hôm nay, chúng ta
hãy xử tử nàng ta, báo thù cho Sương nhi!

Ngọc Hồng Chúc gật đầu.

- Thiếp cũng đang có ý đó, ả chẳng bị ai sai khiến
cả, giả thần giả quỷ tất cả đều do một mình ả làm, tối hôm ấy còn định mưu hại Lý
tiên sinh, cũng may bị Lý tiên sinh phát hiện và đuổi ra ngoài.

Ngọc Thành phu nhân khẳng định Vân Kiều chính là
hung thủ giết Ngọc Thu Sương. Trong lúc nói chuyện, bên ngoài lấp ló một cái
bóng trắng, kiếm sĩ áo trắng vội chạy vào báo:

- Thành chủ, phu nhân, thuộc hạ có chuyện quan
trọng muốn bẩm báo.

- Chuyện gì? – Ngọc Hồng Chúc dịu xuống.

- Tông Chính công tử quay về rồi. – Kiếm sĩ áo
trắng đáp.

- Tông Chính công tử quay về cũng là chuyện quan
trọng? – Ngọc Mục Lam thoáng tức giận.

Tông Chính Minh Châu sau khi có hôn ước với Ngọc
Thu Sương thì thường xuyên đến ở Ngọc Thành, trong thành đã sớm không coi y là
khách từ lâu. “Tông Chính công tử quay về” là việc quan trọng đến mức phải cắt
ngang câu chuyện của phu phụ họ?

- Không, Thành chủ, phu nhân, Tông Chính công tử
bị người ta xiềng tay đeo gông vào cổ, được “Bổ Thanh Thiên” giải về! – Giọng
điệu lạnh lùng của kiếm sĩ áo trắng ngập vẻ kinh ngạc. – Còn cả “Hoa Thanh
Thiên” cũng… đến rồi…

Ngọc Hồng Chúc và Ngọc Mục Lam giật mình kinh
hãi, quay sang nhìn nhau, mặt lộ vẻ ngạc nhiên tột bậc.

- Sao lại…?

Trong triều đình hiện nay, có hai vị triều thần
thuộc Đại Lý Tự, thay Thánh thượng điều tra phán xét những vụ án hình sự trong
khắp thiên hạ, một vị được xưng là “Bổ Thanh Thiên” Bốc Thừa Hải, vị còn lại là
“Hoa Thanh Thiên” Hoa Như Tuyết. Hai người này từng bắt mười một vị hoàng thân
quốc thích, giết chín đem lưu đày hai, là hai nhân vật mà trong triều đình lẫn
ngoài nhân gian đều vô cùng kiêng nể. Vậy mà cả hai vị ấy lại giải Tông Chính
Minh Châu vào Ngọc Thành, điều này chẳng phải là việc sẽ gây chấn động giang hồ
hay sao?

Ngọc Hồng Chúc và Ngọc Mục Lam cùng đập bàn, đứng
phắt dậy, thân thủ nhanh như yến bay, lao thẳng đến đại điện Ngọc Thành. Trong
đại điện Ngọc Thành, vách điện dát vàng sáng rực, Tông Chính Minh Châu bị điểm
huyệt, sắc mặt trắng nhợt, đứng giữa điện.

Sau lưng y là hai người, một người thân hình cao
lớn, một người thấp gầy. Hai người đó đều mặc quan bào. Một người thấy quan bào
quá chật chội, người còn lại chê quan bào rộng quá mức. Mũ áo chỉnh tề có chút
hài hước tới nực cười, nhưng chính vì thế mà người khác chỉ cần thoạt nhìn đã
nhận ra ngay, hai vị đó chính là “Bổ Hoa Nhị Thanh Thiên”, Bốc Thừa Hải và Hoa
Như Tuyết. Thấy Ngọc Hồng Chúc cùng Ngọc Mục Lam sánh vai nhau đáp xuống đất,
Hoa Như Tuyết, người có thân hình vừa thấp vừa gầy, da đen xì, mắt gián nhấm
mũi chuột lạnh lùng hỏi:

- Có phải hai vị đã trình báo kẻ này giết người?

Ngọc Hồng Chúc và Ngọc Mục Lam lại một lần nữa cảm
thấy vô cùng kinh ngạc, lòng Ngọc Hồng Chúc đầy lo lắng.

- Vị công tử này là cháu trai của Thừa tướng đương
triều Tông Chính, có phải hai vị bắt nhầm người không?

Ngọc Mục Lam cũng hét lên một tiếng:

- Minh Châu! Lẽ nào ngươi đã giết Sương nhi?

Hoa Như Tuyết chau mày, Bốc Thừa Hải ngẩn người,
rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy.

- Lẽ nào không phải phu phụ hai ngươi trình báo
kẻ này giết hại Ngọc Thu Sương, muốn chúng ta bắt hắn về quy án? Chuyện này rốt
cuộc thật giả thế nào?

- Không, đương nhiên đó không phải ý của phu phụ
chúng ta. – Ngọc Hồng Chúc đáp. – Hắn là vị hôn phu của Sương nhi nhà chúng ta,
sao có thể giết hại Sương nhi? Rốt cuộc kẻ nào đã ăn nói càn rỡ, thực đáng ghét
vô cùng…

Ngọc Mục Lam nghiêm giọng hét:

- Nhất định tiểu tử này đã câu kết với Vân Kiều
giết hại Sương nhi của ta, ta còn đang thắc mắc một nữ nhi võ công kém cỏi như
Vân Kiều sao có thể giết được Sương nhi, thì ra ả còn có đồng mưu là Minh Châu,
nhất định do Minh Châu sai khiến…

Hoa Như Tuyết và Bốc Thừa Hải lại nhìn nhau. Kì
lạ quá! Hai người bọn họ đi tuần tra thiên hạ đã lâu, tên Tông Chính Minh Châu
này tự dưng cầm một lá thư tìm đến Bình Nhạn Lâu nơi họ dừng chân. Mở thư ra đọc,
trong thư chỉ viết một câu: Bắt ngay kẻ
đưa thư, người này chính là hung thủ giết hại Ngọc Thu Sương, muốn phá án mời tới
Ngọc Thành.

Hai người họ đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn
quyết định bắt y lại, đưa đến Ngọc Thành.

Không ngờ vừa vào Ngọc Thành, vợ chồng Thành chủ
một người khẳng định Minh Châu không phải hung thủ, người kia lại nghiến răng
nghiến lợi nói y cấu kết với người khác giết hại Ngọc Thu Sương, vụ án này quá
sức li kỳ. Bốc Thừa Hải và Hoa Như Tuyết đều nghe đồn chuyện Cửa sổ xanh có quỷ
giết người đã lâu, nhưng sự việc quỷ quyệt đa biến thế này thật nằm ngoài dự liệu
của họ.

- Ngươi là kẻ nào?

Đúng lúc hai vợ chồng Thành chủ đưa ra hai ý kiến
trái ngược nhau, Bốc Thừa Hải trừng mắt nhìn một người trẻ tuổi đang ngồi giữa
điện uống trà. Lúc họ bước vào, người này đang đổ bã trà, rửa tách, pha trà, hiện
tại đang ngồi ngay ngắn bên cạnh uống trà một cách khoan khoái, nhìn bộ dạng
nhàn nhã vui vẻ vô cùng.

- Ta? – Người ngồi uống trà trong điện chính là Lý
Liên Hoa. – Nhàn rỗi thôi…

Ngọc Hồng Chúc đột nhiên thét lên một tiếng, Ngọc
Mục Lam thành thân với bà nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng nghe bà thét rú
lên như thế bao giờ.

- Lý Liên Hoa! Là ngươi, thì ra là ngươi! Ngươi…
ngươi… đồ… yêu quái!

Lý Liên Hòa “à” một tiếng, nhìn Ngọc Hồng Chúc với
vẻ đầy hối lỗi.

- Thật khiến phu nhân thất vọng rồi, xấu hổ xấu
hổ quá.

Ngọc Hồng Chúc căm tức trừng mắt nhìn hắn, từ
trong đôi mắt tuyệt đẹp đó toát ra nỗi căm hận lẫn tuyệt vọng.

- Ngươi…

Bà đột nhiên tung người lên, nhằm vào đầu Lý
Liên Hoa đánh xuống, chưởng thế sắc bén có thể khiến hắn chết ngay tại chỗ!
Nhưng bà chưa kịp xuống tay thì chén trà trong tay Lý Liên Hoa đã bị sức gió từ
chưởng thế thổi bay xuống đất vỡ choang, nước trà nóng bắn lên tung tóe. Hắn đứng
bật dậy xoay người nhảy né, bàn tay Ngọc Hồng Chúc bổ xuống khiến chiếc ghế hắn
ngồi gẫy tan tành, nhưng sắc mặt bà trắng nhợt. Có những chuyện không thể giấu
được nữa rồi.

Hoa Như Tuyết đã lặng lẽ đứng sau lưng Ngọc Hồng
Chúc từ lúc nào, dùng hai ngón tay kẹp chặt cổ bà, lạnh lẽo nói:

- Phu nhân, dám giết người trước mặt khâm sai,
ngươi thật to gan.

Bốc Thừa Hải cũng lạnh lùng hỏi Lý Liên Hoa:

- Là ngươi viết thư?

Lý Liên Hoa nhảy tới cửa, sau khi thấy đã an
toàn mới quay người lại mỉm cười.

- Là ta.

Sắc mặt Tông Chính Minh Châu bị điểm huyệt trắng
nhợt như đã chết, toàn thân run cầm cập. Lý Liên Hoa nhìn y với vẻ mặt có lỗi,
dường như cảm thấy thật sự rất có lỗi với y. Tông Chính Minh Châu chân thành với
hắn như thế, vậy mà hắn lại… bán đứng y.

- Tông Chính Minh Châu là vị hôn phu của Ngọc
Thu Sương, tại sao ngươi lại nói hắn giết vị hôn thê của mình? – Hoa Như Tuyết
hỏi.

Lý Liên Hoa chậm rãi đi vào trong, ngồi xuống ghế
thái sư bên cạnh chiếc ghế bị Ngọc Hồng Chúc một chưởng làm cho gãy vụn, thư
thái thở dài, cười nụ cười mỉm đặc trưng. Nhìn hắn như rất bình tĩnh ôn hòa,
nhưng thấp thoáng vẫn khiến người ta có cảm giác hắn đang “quá mức vui vẻ”.

- Bởi vì Ngọc Thành chủ không biết Phách Không Chưởng.

Hoa Như Tuyết và Bốc Thừa Hải đều chau mày. Vẻ mặt
Ngọc Mục Lam lộ vẻ gượng gạo bối rối, nhưng ông thở phào nhẹ nhõm, nét mặt kì
quái, không biết ông mong Lý Liên Hoa nói tiếp hay mong hắn đừng nói nữa. Hắn lại
lên tiếng:

- Phiền Thành chủ hạ lệnh thả Vân cô nương ra, ngài
là người rõ nhất nàng ấy vô tội. – Sau đó hắn lẩm bẩm. – Rồi ta sẽ kể toàn bộ
câu chuyện cho các người nghe…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3