Hạ Tuyết - Chương 11

Góc
khuất 11: Lạnh…

Rồi chợt, Hạ Tuyết nghe tiếng Hà Dương ở gần đó cất lên
vẻ lo lắng:

“Chị Nghi! Chị đừng uống nhiều quá, lỡ còn đứng bàn cho
khách thì sao ạ? Từ nay đến lúc xuống bar còn tới hơn một tiếng lận.”

Tức thì, Hạ Tuyết xoay qua thấy ngay quầy rượu Thục Nghi
đang không ngừng uống còn kế bên là Hà Dương không ngớt lời khuyên ngăn. Chẳng
chần chừ, Hạ Tuyết liền đi đến chỗ hai người họ.

“Gì vậy Nghi? Sao bồ uống nhiều thế?”

Nghe giọng Hạ Tuyết là Hà Dương mừng rỡ hệt như gặp được
cứu tinh:

“Chị Nghi uống nhiều quá, em ngăn muốn khàn giọng
mà không được.”

Hạ Tuyết thấy Thục Nghi cứ rót rượu rồi uống, liên tục
như vậy. Thấy tình hình quá đà, Hạ Tuyết liền đặt tay lên bàn tay đang cầm
chiếc ly thuỷ tinh chứa thứ chất lỏng đo đỏ của Thục Nghi nhằm giữ lại.

“Nghi! Mình bảo cậu đừng uống nữa.”

“Mình uống thì kệ mình, sao lại ngăn.” Thục Nghi giật nhẹ
tay ra. “Tâm trạng mình không vui nên cần giải sầu.”

“Có vị khách nào ăn hiếp cậu à?”

“Hà, ai tên nào dám đụng đến mình?” Thục Nghi cười
nhạt nhẽo.

Nghĩ ngợi. Hạ Tuyết liền nhìn đến chiếc bàn VIP
trong góc phòng. Vắng.

“Đừng nói vì anh Tri Đồng không đến mà bồ buồn
nhé?”

Tuy rất nhanh nhưng Thục Nghi đã khựng người lại vài
giây. Bởi đơn giản, sự vắng mặt kỳ lạ của Tri Đồng chính là nguyên do chính
trong vụ này. Lát sau, cô gái ương bướng cười xoà như che đậy biểu hiện không
tốt trên mặt:

“Vớ vẩn! Anh ta là cái gì nào? Tên đáng ghét đó
không đến càng tốt!”

Vừa dứt lời là Thục Nghi lại ngửa cổ, tu hết một ly rượu.
Hạ Tuyết nhìn sang Hà Dương rồi rất nhanh một người thì giữ lấy Thục Nghi,
người còn lại rút ly rượu ra khỏi tay cô. Cả hai cùng dìu Thục Nghi rời khỏi
quầy rượu.

“Ê! Hai người làm gì vậy? Buông ra xem nào!” Thục
Nghi vùng vằng.

“Mình sẽ không để cậu uống nữa. Mau theo mình!” Hạ
Tuyết kiên quyết.

Thế là mặc Thục Nghi la lối ra sao, Hạ Tuyết với Hà Dương
cũng dứt khoát đưa cô vào phòng locker. Lúc cả ba vừa đến cửa thì từ bên trong Phụng
“tỷ” bước ra ngoài. Do vùng vẫy kịch liệt nên Thục Nghi vô ý quất mạnh tay vào
ngực cô chị đại. Phụng “tỷ” la ó rồi tức giận nhìn qua thủ phạm:

“Mắt mày đui hả con kia?”

Bình thường thì Thục Nghi chẳng bận tâm thái độ châm
chích hoặc những câu nói xỉa xối của Phụng “tỷ” nhưng vì hiện tại tâm trạng
đang buồn bực vô cùng nên cô liếc mắt nhìn, mặt nghênh nghênh thách thức:

“Ừ, tôi đui đó! Chị làm gì tôi?”

Đối diện, Phụng “tỷ” dường như không tin vào mắt mình
trước cái vẻ kênh kiệu quá mức của Thục Nghi.

“Hà, sao trên đời lại có đứa con gái như mày hả? Sao?
Liếc cái gì? Mày sửng cồ với đàn chị thế ư? Chắc tao phải dạy cho mày một bài
học!”

Nói chưa dứt câu là Phụng “tỷ” đưa tay lên định đánh cô
em bướng bỉnh thế nhưng nhanh như cắt, Thục Nghi giữ được tay đối phương. Ánh
mắt của Thục Nghi toát lên cái vẻ băng giá đến đáng sợ, miệng nhấn mạnh từng
chữ:

“Đánh Lý Thục Nghi này đâu có dễ vậy! Chị chả là
cái đinh gì hết!”

Khỏi nói, Phụng “tỷ” sốc đến cỡ nào. Cô cảm giác máu nóng
đang dồn cục cục lên não. Bên cạnh, trông cảnh hai người nọ phùng mang trợn mắt
với nhau thì Hạ Tuyết với Hà Dương liền lên tiếng ngăn cản.

Chẳng những không nghe mà Phụng “tỷ” còn trừng mắt, gắt
gỏng:

“Hai đứa thấy rồi đấy, nó có xem tao ra gì đâu. Hôm nay
mày bị điên hả, con này! Gan ghê ta! À, hay là bị thằng
nào đá?”

Lập tức siết chặt tay cô chị đại hơn, Thục Nghi bảo, nghe
trầm và đục hẳn:

“Chị im đi! Biết cái gì mà nói?”

Nhận ra thái độ có phần hơi kích động của Thục Nghi, Phụng
“tỷ” chợt cười khỉnh bởi thú vị mà quên mất tay mình đang đau:

“Đoán trúng rồi hả? Phải lòng thằng nào ế? Mấy đêm trước
tao để ý mày nói chuyện thân mật với một thằng bảnh phết. Hạng như mày, nó bỏ
cũng phải!”

Vô tình bị Phụng “tỷ” chọc trúng “chỗ nhức”, Thục Nghi nghiến răng,
cái nhìn giận dữ. Suýt chút cô gái bướng bỉnh ấy đã tát vào mặt chị đại một cái
thật đau nếu lúc đó không có Thu Ánh xuất hiện gọi lớn:

“Nghi! Quản lý Khương gọi em! Hình như có anh khách
nào muốn gặp em.”

Tức thì đôi mắt đang căm phẫn của Thục Nghi chuyển qua mở
to kinh ngạc. Anh khách? Lẽ nào là… Không nói không rằng, Thục Nghi ném mạnh
tay Phụng “tỷ” ra chạy đi nhanh khiến cô chị đại này chới với đâm sầm cái đầu
vào cửa phòng locker đau điếng. Phụng “tỷ” rờ trán, quát ầm:

“Cái con nhỏ này…! Trời ơi, đau quá! Sưng một cục
rồi!”

Sau mấy giây ngớ ra thì Hạ Tuyết và Hà Dương nhìn
nhau cười phì.

Đang đứng nói chuyện với Khương Dung thì chợt, Tri Đồng
thấy Thục Nghi xuất hiện với dáng vẻ hớt hải gấp gáp. Dường như cô đã chạy hối
hả đến đây vì anh có thể nghe được tiếng thở mệt nhọc của cô. Ngạc nhiên trong
vài giây, chàng trai này tự dưng cười cười bởi hiểu ra mọi chuyện. Còn Thục
Nghi, khi vừa thấy rõ vị khách muốn gặp mình chính là anh chàng họ Hoàng thì
lòng chợt nhiên nhẹ nhõm lẫn vui vui. Cô mừng bởi đêm nay anh vẫn đến dẫu giờ
này đã trễ và bar vừa xuống nhạc. Chính bản thân cô gái ương bướng này cũng
không hiểu vì sao tâm trạng lại phấn khởi đến thế.

Trong khi Thục Nghi còn cúi đầu mãi nghĩ ngợi về sự khác
lạ của mình thì Tri Đồng nhẹ nhàng bước đến gần, hỏi dò xét:

“Nè, cô muốn gặp tôi đến mức vậy hả?”

Sực tỉnh, Thục Nghi ngước nhìn thì thấy rõ gương mặt có
phần thích thú của Tri Đồng xuất hiện ngay phía trước. Mau chóng lấy lại dáng
vẻ hời hợt vô tâm như bình thường, cô khoanh tay bảo nhạt nhẽo:

“Vẻ như chứng đau đầu khiến óc anh hỏng thì phải! Từ
trước đến nay, chỉ có khách muốn gặp Lý Thục Nghi này chứ không hề ngược lại.
Anh hiểu chứ?”

Điệu bộ “chảnh choẹ” của Thục Nghi không làm Tri Đồng
kinh ngạc mà trái lại, anh thấy vô cùng buồn cười. Đúng là một “con ngựa hoang”
đáng yêu!

“Rồi rồi cô bé, đáng sợ quá! Xem như tôi đến đây là vô
ích. Nếu biết cô chán gặp mặt tôi như thế thì tôi chẳng mất công đến bar trễ
vậy.”

Nghe xong câu nói tiếc nuối đó thì Thục Nghi bỗng chột
dạ. Ừ thì rõ ràng cô rất muốn gặp Tri Đồng nhưng lý nào lại đi nói huỵt toẹt
ra? Chính vì thế nên cô vẫn bướng bỉnh không thừa nhận điều ấy để giữ cái tự
tôn của bản thân.

Chẳng thấy Thục Nghi phản ứng mà chỉ đứng thừ ra, Tri
Đồng mới chậm rãi nói như giải vây cho cô khỏi sự khó xử:

“Đùa thôi. Xin lỗi vì hôm nay tôi đến trễ, do có
chuyện đột xuất ở công ty.”

Dù gương mặt cứ lạnh băng không cảm xúc nhưng kỳ thật
Thục Nghi đang cười thầm trong bụng vì câu xin lỗi bùi ngùi của chàng trai. Có
cảm giác như anh đang dỗ ngọt cô vậy. Phải thế chứ!...

“Ừm, chuyện cũng đâu có gì to tát.” Thục Nghi mắt lãng
đãng. “Anh không đến tôi còn mừng nữa là.”

Thục Nghi đang tự đắc trình diễn màn “tự cao” của mình
thì chợt Khương Dung cất tiếng ngay bên cạnh cả hai:

“Em đừng xạo! Hồi nãy chị thấy em cứ nhìn bàn VIP, nơi
Tri Đồng hay ngồi, hoài luôn với vẻ mặt buồn xo. Chưa hết, em còn uống rượu liên
tục hệt như giận dỗi ai. Hạ Tuyết với Hà Dương ngăn mà cũng không được.”

Khỏi nói, hành động “tố giác” của Khương Dung khiến mặt
Thục Nghi đỏ bừng vì xấu hổ. Cô đảo mắt liên tục bởi vô cùng bối rối. Phút
chốc, cô thầm trách quản lý Khương vuốt mặt không nể mũi gì hết. Thế này thì
chẳng khác nào, Thục Nghi “vạch lưng áo” cho Tri Đồng thấy.

“Em... em nhìn hồi nào? Đèn mờ nên chị lầm đấy. Và
em cũng chả giận ai.”

Trông thái độ cãi chày cãi chối hết sức lúng túng của
Thục Nghi, Tri Đồng đưa tay lên che miệng để giấu nụ cười kín đáo.

“Chà, coi bộ hôm nay tôi gây ra lỗi với cô Lý Thục Nghi
rồi! Vậy mai tôi sẽ tranh thủ hoàn thành công việc để đến đây đền bù cho cô.
Được không?”

Gì chứ? Đền bù
nghĩa là thế nào? Anh ta nói linh tinh gì vậy?
Thục Nghi thầm
rủa Tri Đồng nhưng tim thì chẳng hiểu sao cứ đập liên hồi.

“Tuỳ anh...” Thục Nghi nói nhỏ xíu, mắt vẫn không
nhìn chàng trai.

“Ừm, tôi sẽ giữ lời.” Cười cười với cô gái ương bướng ấy
xong, Tri Đồng quay sang Khương Dung. “Tôi về, khuya lắm rồi.”

Lúc đó Thục Nghi rất muốn xoay mặt qua nói câu chào với
Tri Đồng thế nhưng chẳng biết sao mà miệng cô cứ dính chặt vào nhau không nói
được gì. Chưa kể vì tính cách quá ương bướng lại thêm bản thân luôn tự tôn nên
đã ngăn cô làm những việc vốn dĩ cần phải làm. Nhưng khi biết Tri Đồng đã rời
khỏi bar thì cô chợt thấy hụt hẫng một cách kỳ lạ. Buồn! Chính xác là thế. Thục
Nghi buồn bởi cho đến phút cuối mình vẫn không mở miệng chào anh.

“Ái chà, áo khoác của Hoàng thiếu gia đây mà. Cậu ấy để
quên rồi.” Khương Dung nhìn sang cô em. “Nghi, em mau cầm lấy áo đuổi theo Tri
Đồng, chắc là còn kịp đó.”

Thục Nghi, vẫn hành động khác với những gì mình nghĩ,
quay lưng vô tình:

“Tại sao lại là em? Quên thì mai anh ta ghé lấy
cũng được.”

Thục Nghi dứt lời thì đã nghe tiếng quản lý Khương thở
dài thườn thượt:

“Đành vậy. Hơi! Đêm về khuya gió lạnh, chẳng biết Tri
Đồng có chịu được không? Hồi nãy thấy cậu ấy mệt mỏi lắm, không khéo ngã bệnh
thì khổ.”

Vừa nói Khương Dung vừa khéo léo đưa mắt nhìn sang Thục
Nghi còn đứng tần ngần. Người phụ nữ sắc sảo này nhẩm trong miệng: “Một, hai,
ba...” Sau con số ba là y như rằng cô đoán trúng phốc, Thục Nghi xoay lại mau
chóng giật nhẹ lấy chiếc áo khoác của anh chàng họ Hoàng rồi chạy ra ngoài. Dõi
theo bóng dáng gấp gáp của cô em gái ương ngạnh, Khương Dung cười phì. Tuyệt
đối không có điều gì qua mắt được người quản lý sành sỏi này.

Đứng nép sau bức tường ngay góc khuất tối om, Phụng “tỷ” nở
nụ cười gian trá. Cuộc nói chuyện nãy giờ giữa ba người, cô đã chứng kiến từ
đầu đến cuối. Một ý nghĩ thú vị loé lên khi cô chị đại ấy dễ dàng nhận ra tình
cảm khác lạ của Thục Nghi dành cho anh chàng được gọi là Hoàng thiếu gia kia.

Tri Đồng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên vì thấy Thục Nghi
đứng trước mặt mình thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên trán ướt đẫm.

“Chuyện gì thế? Bộ tôi thiếu tiền cô hả?”

Câu hỏi nửa đùa nửa thật đó khiến Thục Nghi suýt bật
cười. Hít thở sâu để nhịp thở bình thường lại rồi cô mau chóng đưa áo khoác ra,
bảo lạnh nhạt:

“Áo anh... để quên.”

“À, dạo này tôi đoản trí quá. Cám ơn nhé!” Tri Đồng cười,
đón lấy áo khoác. “Nhưng sao cô không để lại trong bar, mai tôi đến lấy cũng
được.”

Thục Nghi chẳng hiểu khi ấy mình có bị ma nhập hay không
mà lại nói ra những từ này: “Ừm, trời khuya gió lạnh lắm... Tôi sợ anh cảm
lạnh!”

Nói xong, Thục Nghi bấy giờ mới thấy ngượng. Cô lúng túng
đến mức muốn nhảy vào cốp xe hơi của Tri Đồng mà trốn! Đối diện, Tri Đồng
thoáng bất động trước sự quan tâm lo lắng từ cô nàng bướng bỉnh. Bất giác, anh
thấy cả người ấm hẳn dù chưa mặc áo khoác vào.

“Đừng để ý những điều tôi vừa nói...”

Thục Nghi chưa dứt lời thì bỗng cô cảm nhận được một đôi
tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay đó lan toả khắp
người làm Thục Nghi choáng ngợp. Tất nhiên, người làm hành động ấy là Tri Đồng.

“Cám ơn, cô bé!”

“Anh nói ai là cô bé...?”

Lóng lóng, Thục Nghi toan cất tiếng mắng Tri Đồng nhưng
rồi khi thấy anh mỉm cười trìu mến với mình là lập tức im bặt ngay. Ánh mắt dịu
dàng của người con trai ấy tưởng chừng như thêu đốt cơ thể cô. Chưa bao giờ,
chưa khi nào Thục Nghi lại có xúc cảm khó tả lâng lâng này.

“Trời khuya, cô cũng phải nhớ mặc thêm áo khi về nhà đấy.
Còn nữa... Mai nếu lỡ, chỉ là lỡ thôi, tôi không thể đến đây được thì cô cố
gắng chờ tôi một chút và nhớ đừng uống rượu nhiều. Cồn sẽ phá huỷ cơ thể cô.”

Nghe anh chàng cẩn thận dặn dò mình, Thục Nghi tròn xoe
mắt. Rồi sau đó rất nhanh, cô chậm rãi cúi đầu cốt giấu đi gương mặt đang ửng
đỏ. Lúc Tri Đồng đã bước vào trong xe hơi, cô vẫn chưa ngước mặt lên.

Bóng dáng chiếc xe sang trọng lao ra ngoài đường lớn lúc
này đã vắng người qua lại, bấy giờ Thục Nghi mới từ từ ngẩng đầu lên dõi theo.
Thoáng nghĩ ngợi, cô chậm rãi đặt tay lên mái tóc ngay chỗ Tri Đồng vừa vuốt
nhẹ nhàng. Đến lúc này, cơ thể cô vẫn còn run... Dù tim đỡ đập mạnh hơn nhưng
nhịp của nó cũng chẳng trở lại như cũ. Bất giác, cô nở nụ cười mãn nguyện! Ừ
thì đêm nay hoá ra không tệ như cô tưởng.

Đứng ngây ra trong chốc lát, Thục Nghi khẽ khàng
quay lưng đi trở lại vào bar. Gió đêm bắt đầu thổi. Lạnh. Và dẫu không mặc
chiếc áo khoác nào nhưng cô vẫn thấy ấm áp vô cùng. Hy vọng rằng, Tri Đồng cũng
vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3