9X'09 - Chương 21 - 22

Chương 21.
Này anh, đã bao giờ vui thú ngắm nỗi lo lắng trong lòng mình?

Tôi cựa mình mở mắt, chừng giữa buổi. Ánh sáng tràn vào nhà, thậm
chí, có cả ánh nắng. Mầm sống đang nảy chồi khe khẽ trên ngọn cây trước sân dù đang
mùa đông, in hình trên nền trời dày mây trắng.

Thấy cơ thể bỗng nhiên khỏe khoắn cùng sức lực tràn về giữa không
khí trong lạnh u tịch, tôi trở dậy, xỏ chân vào đôi dép tết bằng đay, đi từng nhịp
êm ngọt trên sàn nhà láng xi măng xanh lục. Tôi muốn ngó nhìn thế giới nơi mình
đang tồn tại này ra sao.

Shu đang lúi húi kéo từng gầu nước bên thành giếng thấp, ở một góc
sân.

Thành giếng xây bằng gạch, để mộc. Màu đỏ gạch đã úa cũ, kẽ mọc rêu
xanh. Gầu nước làm từ tấm tôn, miệng gầu hơi bị móp. Trên quai gầu buộc sợi dây
thừng. Không có ròng rọc, Shu nghiêng mình quăng từng gầu rỗng xuống lòng giếng,
rồi dùng sức kéo từng gầu nước lên, đổ vào hai cái thùng to cũng làm bằng tôn. Bên
cạnh, một cái chậu gỗ lớn đang đựng các loại hoa cũng đã được đổ ngập nước.

“Làm gì mà nhiều hoa vậy?” Tôi tò mò hỏi Shu.

“Dậy rồi đấy à? Hoa để cắm chứ còn làm gì?”

“Hai thằng con trai ở với nhau mà còn bày vẽ hoa hoét ư?”

“Chả lẽ anh không thích hoa à?”

“Cũng bình thường, chả quan trọng.”

“Chờ tôi cắm hoa xong, anh sẽ thấy khác.”

Tôi không nói gì, nhìn chăm chăm vào từng bông hoa. Vẫn là cúc, hồng,
lily và dơn… nhưng từng bông ở đây đều nhỏ xíu xiu, nở thành chùm vừa hoang dại
lại thanh nhã. Mấy cái lọ gốm nâu, trong lúc nặn, cố tình làm ra cho méo đặt ngay
ngắn sát nhau. Nhìn qua, đủ biết cậu chàng này có tính cẩn thận, chu toàn.

Tôi ngồi bệt xuống sân, xem Shu làm. Lúc này, ngoài sự tò mò ngó
nghiêng xung quanh, tôi chẳng biết làm gì hơn. Công việc của tôi ở đây là quái gì
thế? Không lẽ cứ ngồi nhìn Shu “phẩy” cùng các kiểu trò lố bịch, kèm theo suy nghĩ
lạ lùng, cách nói chuyện bất thường… cho đến hết ngày?

Không, người ta… ở cái tổ chức xa lạ này đâu kéo tôi về để biến thành
thằng vô công rồi nghề. Nhìn bờ vai, ngực của Shu gồ lên sau lớp vải áo, làn da
ánh nên màu nâu khỏe khoắn, cơ bắp lộ ra bởi tay áo xắn lên… đủ để hiểu chàng ta
đã lao động chân tay chăm chỉ như thế nào.

Mà lao động, hay đơn giản là ra vườn trồng, hái hoa, kéo từng gầu
nước rồi cắm hoa như một thiếu nữ trong lầu son điệu đà?

“Anh chú ý vào đây chút đi!” Shu bảo, trong khi nó cầm cái kéo, cắt
từng gốc hoa.

“Trước khi cắm hoa, đổ ít đường thì hoa sẽ tươi lâu ngày hơn. Nhớ
đưa mũi kéo cắt khéo sao chỉ bỏ đi tí gốc thôi.”

“Thật là kỳ quặc khi bọn trai dạy nhau cách cắm hoa.” Tôi nghĩ. Như
trong một thế giới bất bình thường. Mà suy cho cùng việc tôi xuất hiện ở đây đã
bất bình thường, lý do tôi có mặt, cũng bất bình thường, vì sao tôi đến được đây,
cũng bất bình thường, để gặp thằng em trai không phải thằng em trai, mà là người
xa lạ mang dáng hình thằng em trai, càng bất bình thường. Shu trước mặt tôi đây
mỗi lúc càng không giống gì với Shu tôi từng biết. Mà thực ra, lấy gì để khẳng định
Shu trước mặt là thế nào, Shu quá khứ từng là thế nào?

Hóa ra vẻ bên ngoài không thể khẳng định ai là ai, mà tính cách,
thói quen, trạng thái tâm lý… cũng không nói lên ai là ai.

Rốt cuộc thì đâu thực Shu và đâu thực tôi? Chúng ta sinh ra trên
đời chỉ để làm rõ một điều, ta không là bất cứ người nào cố định lẫn cụ thể hay
sao?

“Với vài đặc điểm nào đó để ta xác định và gọi tên một người. Nhưng
cuộc sống này luôn biến chuyển, chẳng bao giờ ngừng nghỉ, vạn vật đổi thay từng
thời khắc, và tất nhiên đặc điểm mà ta đã dùng để xác định cũng không vẹn nguyên
nữa. Thế nên, tốt nhất chẳng cần vướng vào mớ rắc rối vô hình ấy làm gì. Nếu tôi
đang cắm hoa, đơn giản là tôi đang cảm nhận việc tôi cắm hoa, còn anh ngồi quan
sát, cũng đơn giản là cảm nhận việc quan sát của anh. Nếu anh mắc mớ vào sự nghĩ
ngợi, cuốn theo đó là các trạng thái tâm lý khác nhau, thì anh chẳng bao giờ thấy
được con người thực bên trong mình.”

Shu cẩn thận cắm từng cành hoa vào bình, trước đó, không quên đưa
hoa lên mũi hít thật sâu trông thật sến. Cậu ta vừa nói vừa chỉnh lại cành hoa cho
ngay ngắn, không nhìn vào tôi, mà rõ ràng cũng chẳng phải là đang độc thoại rồi.
“Vậy con người thực bên trong mình là gì?” Tôi tò mò hỏi.

“Là trống rỗng.”

Shu mỉm cười, vẩy nước lên cánh hoa. Từng giọt đọng lại trên hoa,
ánh long lanh bắt sáng. Quả tình, hoa cắm vào bình nhìn tổng thể trông đẹp hài hòa.

“Anh thấy chưa? Khi không bỏ quên điều gì đó đang xảy ra trước mắt
mình đây, chẳng chấp bám nó bằng định danh ngôn ngữ, thì anh sẽ hiểu, từng bông
hoa này đều có linh hồn.”

“Ở đây, người ta dạy cậu những thứ đó à?”

“Ở đây không ai dạy ai được điều gì đâu, mỗi người có cảm nhận của
riêng mình.”

“Vậy ở đâu ra những suy nghĩ trong đầu cậu vừa rồi?”

“Đó không phải là suy nghĩ. Chúng ta đến đây để biết sâu hơn về cảm
nhận. Còn suy nghĩ, nó không có thật. Mỗi lần nghĩ, chỉ làm tăng sóng chạy trong
não, toàn bộ năng lượng dồn lên não và tiêu cháy một cách vô ích. Càng nghĩ, càng
tạo ra những huyễn tưởng. Ý nghĩ không có nhiệm vụ gì ngoài khơi gợi các cảm xúc
thiếu lành mạnh. Hoặc tạo ra dòng hồi tưởng quá khứ, hoặc chảy đến tương lai, nhưng
không có gì thuộc về hiện tại. Trong khi hiện tại mới là chốn thực cho sự sống thành
hình.”

“Thế nào để xác định hiện tại?”

“Khi anh thâu tóm mọi sự đang diễn ra đây, ngắm kỹ bông hoa trên
tay tôi, nhìn trời đang đầy mây, thấy hơi thở của mình một cách ý thức, trong đầu
không vẩn vơ bất cứ sự nghĩ nào, không ai lay chuyển anh ra khỏi việc nghe trái
tim mình đang đập nhẹ nhàng thanh thản từng nhịp trong lồng ngực… là anh đang sống
trong hiện tại.”

“Còn các loại cảm xúc đến thì sao?”

“Việc của anh là yên lặng mà quan sát các cảm xúc ấy thôi.”

“Để làm gì?”

“Để hiểu ra trên đời này chẳng có gì phải lo lắng sợ hãi cả. Lo lắng
sợ hãi chẳng qua chỉ là loại cảm giác hình thành qua ý nghĩ.”

“Trong khi ý nghĩ là một dạng huyễn tưởng khi não hoạt động một cách
vô ý thức?”

“Nên lo lắng sợ hãi cũng là huyễn tưởng.”

“Và khi anh nhận ra điều này, anh thấy sao?”

“Tôi thấy buồn cười.”

“Sao lại buồn cười?”

“Vì té ra toàn tự mình làm khổ chính mình, chứ không phải là điều
người khác mang đến?”

“Phải, khi anh biết quan sát sự lo lắng của mình thì anh bỗng nhiên
thích thú vì nhận ra bản chất cội nguồn của cảm xúc tiêu cực này vì sao lại có.”

“Việc quan sát làm biến đổi các trạng thái tâm lý tiêu cực thành
tích cực, chứ chẳng phải làm chúng biến mất?”

“Phải, ban đầu là thế, thực vậy, như xưa chúng ta từng được học về
chuyển hóa năng lượng, năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự dưng mất
đi, nó chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.” “Đây là bản chất của cuộc đời này
ư?”

“Đây là bản chất cho sự tồn tại của cả vũ trụ này.”

“Làm sao cậu biết được?”

“Để biết, chỉ còn cách duy nhất, lặng lẽ quan sát hiện tại. Thế thôi,
rất đơn giản.”

“Đơn giản mà cực kỳ phức tạp.”

“Bởi cái não của anh luôn nhảy nhót với muôn vàn ý nghĩ, chẳng bao
giờ chịu ngắt nghỉ cả.” “Trên thực tế thì nghĩ là nghĩ vậy thôi.”

“Chính vì anh mải nghĩ, anh đọc quá nhiều thông tin, anh gom lại
thành rác, anh suy tư trong chúng, quẩn quanh bên chúng, nên đâm ra đời anh chẳng
làm được điều gì nên hồn, ngoài phụ thuộc vào người khác.”

“Tại sao cậu biết?”

“Nếu anh rõ ràng việc anh tồn tại để làm gì, anh có những bổn phận
nào cần làm cho đúng với kiếp người anh mang, anh biết cách để thực hiện tròn bổn
phận ấy, thì anh đã không ở đây với tôi.”

“Việc ở đây giống như hình phạt cho sự vô tích sự của tôi à?”

“Không, nó là cơ hội để anh tìm được mình.”

Tìm được mình ư? Tôi ngồi bó gối, nhìn Shu ôm lọ hoa ra phía hiên
nhà. Lúc này tôi mới thấy, ở hiên nhà là bộ bàn ghế làm từ những nan tre ghép, tương
đối vụng về nhưng nhìn chung là chắc chắn lẫn mang vẻ mộc mạc riêng một cách tự
nhiên. Dường như mọi thứ ở đây đều không được sản xuất từ máy móc công nghệ, tất
cả đều làm nên từ bàn tay con người, dĩ nhiên chẳng phải thợ. Thợ thì đã không cho
ra những sản phẩm lộc ngộc thô mộc thế này.

“Tự tay cậu đóng giường, tủ, bàn ghế, kệ, thậm chí nặn cả lọ hoa
này à?”

“Tôi làm cả đấy!”

“Sao không mua?”

“Ở đây lấy gì để mua?”

“Tiền, tiền đấy, hoặc trao đổi hàng hóa?”

“Ở đây chúng tôi không dùng cái gọi là tiền, và cũng hạn chế trao
đổi hàng hóa với nhau. Tôi đã nói, trong tổ chức này, việc giao lưu người với người
khá hạn chế. Chúng ta được gom với nhau thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm có hai người,
hoặc nhiều lắm là ba người chung sống trong một khu nhà. Còn đâu thì sống một mình.
Càng một mình thì càng phát huy được sức mạnh bên trong.”

“Đi ngược lại lịch sử à?”

“Lịch sử ư? Cái gì gọi là lịch sử vậy?”

“Thế còn văn minh loài người tích lũy xây dựng qua hàng thế hệ?”

“Văn minh giết chết sự tự nhiên của con người.”

“Theo kiểu sinh hoạt này của cậu, thì dù sao mọi người trong tổ chức
vẫn đang sống theo kiểu con người, thay vì trong hang, chẳng mặc gì, ăn hoa quả
mọc hoang lẫn ăn thịt sống?”

“Dù sao phải khẳng định chúng tôi đang ý thức về việc làm người,
Người, chính xác là Người, chứ không phải con người. Anh còn là con người, tôi đang
trên đường hoàn thiện phần người.”

“Nghĩa là sao?”

“Cái cách sinh hoạt mà chúng tôi lựa chọn, trước mắt để loại bỏ bớt
phần Con. Đồng thời hạn chế sự dựa dẫm trông mong từ phía bên ngoài.”

“Tự bản thân duy trì tồn tại là hay ư?”

“Hay hay không hay, chỉ là cách nói, kiểu sử dụng ngôn ngữ vậy thôi.
Với cách sống này tôi thấy mình ổn. Giả sử như, anh đang mong chờ từ một người khác
điều gì đó mà họ không làm anh thấy sao?”

“Buồn bã, lo lắng, tức giận, tủi thân…”

“Đó, việc không trông chờ vào người khác ít ra giúp mình không trong
trạng thái thất vọng. Đến lúc nào đó anh tự hiểu ra rằng chúng ta hoàn toàn có thể
tự sống một mình. Chúng ta đến cõi này một mình và ra đi một mình.”

“Vậy tại sao cái gọi là tổ chức này tồn tại?”

“Tổ chức, nhằm nói lên một phương cách sống chung nhất mà những ai
đang hiện diện ở cõi này lựa chọn. Cũng là cách để cho thành viên mới như anh ban
đầu có nơi dựa vào để tránh mất phương hướng.” “Tại sao lại có phương hướng?”

“Có mọi con đường để đi tới cái đích chung. Chúng ta đến đây là do
cùng lựa chọn cái đích ấy. Nhưng đường đi thì không giống ai cả. Tôi ở đây cùng
anh, là qua kinh nghiệm tôi có, đánh dấu đường để biết anh không đi lạc. Có một
số chặng chung mà chúng ta cùng dừng lại. Tôi và anh trao đổi với nhau, để biết
hơn rằng anh vẫn đang đúng hướng, và tôi đã không lạc hướng. Tôi không dẫn đường
cho anh, tôi chỉ đường cho anh. Còn qua anh, tôi soi chiếu lại mình. Chúng ta cộng
sinh.”

“Tôi chẳng cần phải đi đâu cả, tôi muốn về nhà.”

“Anh đến đây là do anh lựa chọn đấy chứ, anh đang đứng ở vạch xuất
phát rồi, sớm muộn gì anh cũng lên đường.”

“Tôi chẳng lựa chọn gì. Này cậu, rõ ràng rằng tôi đã tỉnh dậy giữa
nơi khủng khiếp và xa lạ, rồi cậu đưa tôi về đây. Trong đầu tôi lúc này là khoảng
trắng, tôi chẳng thể hiểu cái gì đã đưa tôi đến đây.”

“Anh không lựa chọn bằng ý nghĩ của anh, mà anh lựa chọn bằng cái
cách sống mà chẳng sống.”

“Vô tích sự à?”

“Anh thích dùng “vô tích sự” nhỉ. Bản thân cụm từ đó chẳng có nghĩa
rõ ràng rồi. Có lẽ gia đình anh không phù hợp, xã hội trước đây mà anh là thành
viên cũng không phù hợp. Anh vướng mắc, anh bám víu như cây tầm gửi vào đó. Anh
tưởng mọi thứ anh lằng nhằng dây vào là thật. Thế nên, sự tồn tại thực sự trong
anh, chặt đứt những thứ lằng nhằng đó, đưa anh đến đây.”

“Mọi sự chúng ta đang có đây, đều xuất phát từ lựa chọn của chúng
ta.”

“Phải, đúng thế đấy.”

Shu lấy miếng giẻ, lau khô nước nhỏ xuống từ cành, hoa và lọ trên
bàn tre. Sau đó cậu đi vào gian nhà nhỏ, mái lợp lá, tường cũng đắp bằng đất sét.
Loáng thoáng nhìn sâu qua cánh cửa, là bếp. Bếp tro, kê ba hòn đá phẳng bằng nhau.

Tôi theo Shu, chui vào bếp. Phải khẽ cúi đầu xuống mới qua được cửa.
Bên trong bếp đồ đạc để giản đơn. Có cái chạn nhỏ được đóng bằng tre, trên để mấy
cái bát, đĩa, đũa nồi niêu xoong chảo. Thêm cái kệ, bé hơn kệ trên nhà, chia ba
khoang và có ba tầng, đặt nhiều loại rau củ quả, lá cây, rễ cây đã phơi sấy khô.
Bằng mớ kiến thức ít ỏi, tôi không phân biệt đấy là những thứ gì huống hồ trong
ánh sáng lờ mờ hắt vào, mọi vật hiện ra trong nhòe nhoẹt nhập nhoạng.

Ở một góc, có đống củi được chẻ từ thân cây gỗ to xếp ngay ngắn,
thêm mớ cành khô lòa xòa buộc túm để sát bên.

Shu rút ra ít cành khô, thêm mấy cái củi, lấy đóm ra để nhóm. Tôi
tò mò không rõ Shu dùng cái gì để tạo lửa, hay lại làm theo kiểu cổ lỗ sĩ xưa là
lấy lửa bằng cách ghè hai hòn đá vào nhau?

Cậu ấy lùa tay lên mái, rút ra… bao diêm. Ồ diêm cơ đấy. Cái này
thì không phải mua hoặc lấy từ người khác sao? Hay diêm cũng tự làm nốt?

“Anh đừng nhìn tôi kiểu bỡn cợt thế!” Shu cười xòa.

“Tôi đã bảo ở đây hạn chế đổi chác, chứ có phải tuyệt đối không đâu.
Chẳng có gì tuyệt đối cả. Cái gì có thể tự làm được thì làm thôi.”

Tôi ngồi bệt luôn xuống nền bếp ẩm mùi đất. Nhìn ngọn lửa đang cháy
phập phù. Khói từ đầu củi buông hờ hững xám khoảng không trước mặt, rồi len nhẹ
qua năm khe hở, qua mái nhà, thoát ra bên ngoài. Nước bắt đầu réo trong siêu, được
một lát thì sôi ùng ục. Shu dụi củi dập lửa vào tro, mang siêu nước ra ngoài. Tôi
lại lụi cụi đi theo, lầm lầm như cái bóng.

Chúng tôi uống trà nóng và ăn bánh sắn. Sắn luộc, nghiền nát lấy
bột, viên tròn dẹt, rán vàng xuộm lên. Thơm bùi lẫn giòn tan. Tôi không biết lúc
này là mấy giờ. Ở chốn này mọi hoạt động diễn ra hết sức chậm chạp, trong một dòng
chảy định sẵn của sự đều đều mà không uể oải, yếu ớt. Từng nhịp cử động của Shu,
tôi chợt nhận ra, chúng hòa nhịp với hơi thở phập phồng, không phải dừng lại ở ngực,
mà dưới bụng cậu. Một nhịp hít vào sâu, vùng bụng nở rộng ra, Shu hoàn thành một
động tác. Một nhịp thở ra sâu, vùng bụng hóp lại, Shu cũng vừa vặn hoàn thành xong
một động tác. Thời gian không còn tồn tại nơi chốn này, và nhịp đo thời gian duy
nhất là hơi thở.

“Ở đây, anh không cần phải hoàn thành bất cứ điều gì, bởi cái gọi
là thời gian theo nguyên lý hai mươi tư giờ ở nơi cũ của anh không còn tồn tại.”

“Tôi tưởng cậu chẳng cần biết gì về thế giới của tôi?”

“Tất cả chúng ta, trước khi thuộc về nơi này, đều từng đến từ nơi
ấy mà. Tuy nhiên, sống ở đây lâu, mối liên hệ trước đây sẽ dần mất, rồi xóa sạch
hẳn.”

“Tại sao cậu lại có ngoại hình giống em trai tôi đến thế? Đã bao
giờ cậu gặp nó chưa?”

“Tôi đã bảo không biết gì về em trai anh, chính xác hơn, một cách
cụ thể. Tuy nhiên, bằng linh giác của mình, trong lúc đầu im ắng, tôi vẫn biết có
ai đó tương tự như tôi về lượng, đang sống ở nơi nào đó, có thể rất gần ngay đây
thôi.”

“Có ai đó giống tôi đang sống ở đây không?”

“Tất nhiên là không?”

“Vì sao vậy?”

“Vì chỉ có anh là duy nhất”.

“Thế ra tôi vẫn còn một tôi khác về lượng sống trong thế giới cũ
à?”

“Về anh thì tôi không biết, tôi chẳng phải là anh để biết điều đó.”

“Thế ra đây là đâu? Có phải Trái Đất không đấy?”

“Vẫn trên Trái Đất chứ, anh bị làm sao thế?”

“Có gần nơi tôi ở cũ không?”

“Rất gần, gần lắm, ngay sát đây thôi.”

“Vậy làm sao tôi đến được đây?”

“Sao anh hỏi đi hỏi lại câu hỏi cũ thế?”

“Vậy thì làm sao tôi trở về nhà được?”

“Thường đường đi đến đây chỉ có một chiều. Điều gì đó bỗng dưng xảy
ra, anh lọt sang đây. Một thế giới song song với thế giới cũ, đồng dạng với thế
giới cũ, như thể là một tấm gương soi chiếu lại thế giới cũ. Chúng ta ở đây đến
lúc nào đó có thể cảm nhận được thế giới cũ, thậm chí đọc được hết ý nghĩ của người
nơi thế giới cũ. Còn người thế giới cũ ấy chẳng thể biết được chúng ta ở thế giới
này đang nghĩ gì, thậm chí không hề biết sự tồn tại của chúng ta.”

“Cậu có đọc được ý nghĩ của Shu nhà tôi không?”

“Tôi chỉ cảm thấy sự tồn tại của anh ta, chứ chưa có ý định nối liền
thông đồng suy nghĩ với anh ta. Mà để làm gì chứ? Chúng đâu có giúp tôi tiến lên
trên con đường làm người của mình đâu?”

“Đây không phải là cõi chết đấy chứ?”

“Nghĩa là sao?”

“Là âm giới, là địa phủ ấy, là thế giới của linh hồn khi thể xác
chết đi ấy?” Shu cười lớn.

“Ồ không, đây chẳng phải là cõi chết như anh đang suy đoán. Nó còn
sống hơn bất cứ thế giới sống nào tồn tại. Nó là nơi chỉ có người đầu óc trong sáng
thơ ngây mới tới được.”

“Đầu óc tôi mà trong sáng thơ ngây ư?”

“Phải đấy, anh đã bao giờ có ý định hại ai chưa?”

“Chưa!”

“Thế là đủ rồi!”

“Tôi chỉ muốn về nhà với bố mẹ, cùng hai em!”

“Anh có hạnh phúc sung sướng khi ở đó không?”

Tôi không biết rõ mình có hạnh phúc sung sướng không, nhưng nơi đó
tôi đã sinh ra, đã chào đời, đã ăn uống học hành, mất đời trai tân cho một ả điếm,
đã biết thèm khát cơ thể đàn bà hay tiêu tiền cho nhiều thứ dù rốt cục không thu
lại niềm vui vẻ thực sự.

Trong gia đình, hay xã hội tôi sống, tôi đóng vai trò quan sát, bình
phẩm, thế là đủ. Cần làm gì khi mọi thứ đã có bố mẹ. Du tiên sinh, Thi bang chủ
quyết định cuộc đời tôi, tôi đâu thấy vậy làm phiền. Dù gì, tôi thích gặm nhấm thế
giới quen thuộc ấy. Dẫu nó chẳng ngon lành gì lẫn lắm khi nhạt nhẽo.

À đến lúc này thì tôi biết mình thực sự thích cái
gì rồi. Thế có muộn quá không?

Chương 22. Hành trình không nơi
đến

Rốt cuộc tôi có qua nhà. Nhà vắng lặng, mỗi người đều đang bận rộn
việc riêng mình. Tôi lấy thêm áo khoác, áo len, quần bò, kèm cái chứng minh thư.
Trước khi đi, tôi để lại một lá thư ngắn cho Du tiên sinh và Thi bang chủ, đại loại
nói rằng tôi có việc đột xuất, cần đi với bạn vài ngày. Cũng nói rõ thêm là đi Mộc
Châu. Tôi xin lỗi ông bà. Nói ông bà không có gì phải lo lắng cho tôi cả. Sau đó
tôi sẽ về. Không phải đi tìm, vì tôi chẳng phải là bỏ nhà đi.

Khóa cửa xong, chẳng hiểu thế nào, tôi rướn cao người, nhảy lên,
vứt chùm chìa khóa lên hành lang tầng hai. Chùm khóa loảng xoảng bay trên không
rồi đập một phát chát chúa xuống nền gạch, chẳng thèm nảy lên thêm lần nào theo
quán tính.

Chợt nhớ ra quên mang sạc điện thoại, nhưng thôi kệ, cần thì mua,
biết làm sao giờ.

Tôi dắt xe xuống đường, nổ máy, chẳng buồn nhìn lại ngôi nhà. Dù
sao đây không phải lần đầu tôi sống xa nhà. Và cũng bởi thế, ắt hẳn bố mẹ chẳng
đến nỗi cuống cuồng lên đi tìm tôi.

Tôi mười chín tuổi. Có con nít đâu mà phải xoắn chứ!?

Len chờ tôi đầu ngõ. Con bé chẳng có ý định kiếm thêm áo quần. Nó
đi lên núi, mà cứ như là dạo lòng vòng trên phố, tụt tạt qua mấy quán nước, vểnh
chân lên ghế đọc sách rồi về. “Em vừa rút thêm tiền rồi, đừng lo!” Len bảo, rồi
trèo lên xe tôi ngồi.

Sau đó, suốt quãng đường, hai đứa đều im lặng. Rốt cuộc thì đến lúc,
chúng tôi chẳng còn biết nói gì nữa với nhau.

Lúc này chừng năm rưỡi chiều, phố đang thu mình vào nhập nhoạng tối.
Đèn đường bắt đầu được bật lên, vàng vọt. Chúng tôi xoay xe về hướng Láng Hòa Lạc,
cứ thong thả mà từ từ đi. Gió lạnh rờn rợn ùa vào mặt, len qua cổ tay áo. Len gục
đầu vào vai tôi, lìm lịm chừng như đang gật gà ngủ.

“Hay là quay xe về?” Tự dưng tôi nghĩ thế. Quả tình vừa rời khỏi
chốn phố đông đúc phồn hoa, chạm bánh xe lên dải cao tốc hai bên toàn cây là cây,
đồng lúa là đồng lúa, tôi bắt đầu thấy ngai ngái buồn buồn.

“Thì phải rời thành phố, để biết là mình thực sự cần nó thế nào chứ!
Sao anh mải níu bám ghê thế!”

Len nói vừa đủ cho tôi nghe, trong khi đầu vẫn dựa vào vai tôi, không
chuyển đổi tư thế. Cứ như là nó chạm tai vào tim, để đọc mọi cảm xúc trong tôi.

“Chúng ta đang sống trong khung cảnh quá bất toàn. Có khi rời thành
phố lại thấy an toàn hơn.” Len nói tiếp.

Tôi chẳng thấy bất toàn gì cả. Vẫn thấy mình đang sống trong sự bao
bọc của Du tiên sinh và Thi bang chủ. Dĩ nhiên số phận tôi không vấp váp như những
đứa trẻ đáng thương vẫn đang bị cướp giết hiếp hàng ngày trên mặt báo. Còn Len thì
chưa hẳn rơi vào số phận gái hết thời trôi dạt qua các ổ điếm hay lêu bêu bán dâm
ngoài đường. Rời gia đình, như lúc này, tôi mới thấy lòng mình bắt đầu nóng nóng
pha cảm giác chờn chợn lẫn hồi hộp. Không rõ phía trước mặt, sẽ có chuyện gì xảy
ra. Xa gia đình, cứ như đang mất dần một chốn dựa an toàn.

“Bởi vì anh toàn nghĩ cho cá nhân mình, có khi nào mở mắt nhìn rộng
ra thiên hạ đâu. Chán anh lắm!” Len thở dài thườn thượt.

Bất giác, tôi cũng thở dài theo.

“Đừng có đọc tin tức báo chí nữa!”

“Không đọc nữa, toàn rác thôi!”

“Đó không phải là rác, mà là những tai nạn ta có thể gặp, khi làm
người. Bắt đầu từ năm 2009 này là khởi đầu cho quãng thời gian dần dà đến ngày tận
thế.”

“Tận thế như người Maya tiên đoán á? Làm gì có chuyện đấy!”

“Tận thế không có nghĩa là một cơn sóng thần bao trùm hành tinh,
hay một hành tinh va vào Trái Đất, tất cả loài người chết hết. Không, chúng ta thì
vẫn sống thế thôi, nhưng chỉ một điểm khác, vạn sự sẽ bỗng chốc thay đổi. Cái ác
hiện hình nguyên cái ác và hoành hành. Không còn chập chờn sáng tối nữa. Mọi sự
bỗng nhiên rõ ràng không thể tưởng. Rồi tạo hóa xoay vần, những gì chẳng có ý nghĩa
cho sự phát triển của loài người sẽ bị xóa sổ.”

“Em nói cứ như nhà tiên tri ấy nhỉ?” Tôi mai mỉa.

“Đấy là nói xa xôi, còn cụ thể hơn, dưng đâu rầm một cái, chuyện
gì đó không lường trước xảy ra với anh, hoặc trong nhà anh, thế là cuộc đời anh
sang hướng khác. Khi ấy anh làm gì?”

Lúc đó, tôi cũng chẳng biết mình sẽ làm gì cả. Thì kệ chứ, cái gì
đến nó ắt phải đến, chẳng đến, thì sẽ không bao giờ đến.

“Ít ra, anh cần trang bị gì đó cho mình, phòng bất trắc xảy ra chứ?”

“Phòng bị thế nào cơ?”

“Ít ra, tinh thần cần vững mạnh, để đối phó với mọi tình huống.”

“Là thế nào?”

“Bình thản trước những điều tác động tới!”

“Anh tưởng anh đủ bình thản rồi?”

“Thôi đi, chẳng qua anh quen được người khác nghĩ hộ, làm hộ, sống
hộ rồi. Bản thân anh đã tự lo được cái gì cho mình chưa? Nếu chỗ dựa của anh không
còn, thì anh sẽ thế nào?”

“Chưa nghĩ tới điều ấy!”

“Thế nghĩ dần đi là vừa. Em đã bảo đến lúc phải đi, rời nhà thôi.”

Thì đang đi đây còn gì. Tôi ấm ức không hiểu sao
Len lại có vẻ coi tôi như đứa trẻ mới lớn đến thế. Vặn tay ga, tôi tăng tốc. Mặc
cho gió sạt quá mặt lạnh rát. Không gian luồn sâu hơn trong màn tối. Chúng tôi đang
đi ngang quãng không đèn đường. Triền đồi, bóng lá, tàng cây bụi loang loáng trôi
trước ánh đèn xe máy. Qua từng khúc quanh, lại giật mình vì xe tải phóng ầm ầm ngược
chiều nhưng tôi vẫn không giảm tốc độ. Chẳng rõ đi bao lâu nữa mới tới được nơi
có hoa cải của Len, liệu có kiếm được khách sạn, nhà nghỉ nào cho qua cái đêm mỗi
lúc một rét quặn cả ruột này không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3