9X'09 - Chương 13 - 14

Chương 13.
Đàn bà ngoan là đàn bà ngu

Nhất định là thế! Đàn bà ngoan là đàn bà ngu. Tôi nhắc lại một lần
cho ăn chắc. Nếu lấy vợ, tôi ắt hẳn sẽ lấy đàn bà ngoan, vì họ ngu lâu!

Đàn bà ngoan, vì ngu lâu, họ sẽ trung thành và bám lấy đời ta, hết
lòng vì ta, hoàn toàn dắt mũi họ theo ý của ta, ta nên sử dụng như cái máy giặt
Electrolux, bốn mươi năm vẫn chạy tốt. Đàn bà hư hỏng thường khôn ngoan, ắt sẽ dắt
mũi lại ta, nên sử dụng như một cái quần lót giấy, chỉ dùng một lần rồi bỏ.

Thi bang chủ của tôi dĩ nhiên là một người đàn bà ngoan (với bố,
với lũ con), vì thế bà ngu bỏ xừ (với bố, với lũ con). Bà ngu (với bố, lũ con) vì
bà yêu bố, yêu lũ con. Với thập loại chúng sinh, bà hỉ nước mũi vào, bà cóc quan
tâm.

Tôi lấy làm lạ lùng khi Du tiên sinh và Thi bang chủ có thể sống
với nhau hơn hai mươi năm, đẻ sòn sòn ba đứa con, mà ít khi cãi vã, mặc dù, có lúc,
tôi nghe lỏm Du tiên sinh than thở qua điện thoại với ai đó (khi ông đi quanh gốc
cây hoa sưa trước cổng nhà ba mươi bảy lần) rằng bà là người mà ông khó nói chuyện
nhất.

Cứ mỗi tuần, Thi bang chủ ở nhà năm buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa,
cơm nước. Hoa tươi các thể loại bày trong phòng khách, trên bàn ăn, trong phòng
ngủ, trên bàn làm việc của bố, trên bàn học của lũ chúng tôi. Ga trải giường, khăn
bàn, rèm cửa luôn thơm tho mùi Comfort - nước xả diệt côn trùng. Quần áo sạch gấp
gọn gàng để trên giường mỗi đứa. Ly tách bát đĩa tinh tươm gọn gàng trên giá. Mở
tủ lạnh là một mớ đồ ăn thức uống đủ kiểu chiều hết bốn người. Mâm cơm luôn có ít
nhất hai loại canh, hai loại xào, hai loại luộc, hai loại kho/ rang vì bố con tôi
ăn uống chia làm hai phe trái sở thích của nhau: bố, con Shi một phe; tôi, thằng
Shu một phe. Thi bang chủ ở giữa, cái gì cũng ăn được, dù bà ăn ít đến nỗi cứ như
mỗi thứ bà chỉ nhúng đũa mút mát một lần.

Cũng mỗi tuần năm bữa tối, bốn mẹ con tôi ngồi bên bàn ăn nhìn đồng
hồ ngóng Du tiên sinh. Ông luôn nói rằng đang trên đường về, nhưng chặng đường từ
cơ quan về đến nhà của ông kéo dài hai cây số mà đi mất chí ít cũng hai tiếng. Nếu
Thi bang chủ phàn nàn, Du tiên sinh sẽ cự ngay rằng việc quái gì phải chờ ông! Thi
bang chủ sẽ sàng, thiếu ông thì không thành một bữa cơm gia đình. Du tiên sinh tất
nhiên không nói gì mà ra ngoài cổng hút thuốc, đôi khi đi vòng quanh cây sưa trước
cổng ba mươi bảy lần trong lúc gọi điện (cũng có lúc nhắn tin/ nhận tin nhắn) cho
ai đó.

Sau bữa cơm, lúc ngồi ăn một vài thứ hoa quả và uống chén nước chè
mạn thơm ướp hương nhài, Thi bang chủ và Du tiên sinh sẽ trao đổi với nhau vài câu
ngắn gọn để Du tiên sinh còn chui vào phòng làm việc riêng. Ông ngồi lỳ trong đó
đến hai, ba giờ sáng mới mò vào phòng ngủ. Không rõ chừng bốn tiếng nằm cạnh Du
tiên sinh, Thi bang chủ có kịp xả stress chớp nhoáng bằng bài tập thể dục trên dưới
không vì đúng bảy giờ sáng, tôi đã nghe tiếng Du tiên sinh mở cửa lạch xạch, dắt
xe ra ngoài đường.

Thứ Bảy, Chủ nhật là hai ngày không chỉ Thi bang chủ mà cả ba đứa
con đều hy vọng tràn trề về việc Du tiên sinh sẽ ở nhà hoặc đưa mọi người đi chơi.
Nhưng Du tiên sinh luôn mượn cớ tranh thủ đánh tennis, gặp người này nọ bàn việc,
thậm chí nhậu đêm với ông bạn trời ơi từ phương xa nào đó. Trong hai ngày ấy, bốn
mẹ con sẽ tìm đủ thứ để vui với nhau. Dần dà, ba đứa con thôi nghĩ rằng có Du tiên
sinh thì nhà cửa vui hơn, chỉ có Thi bang chủ còn giữ hy vọng để mà thất vọng.

Ấy thế mà đã hơn hai mươi năm!

“Người gây cảm giác chán ngán tuyệt đỉnh với một người đàn ông luôn
luôn, mãi mãi là vợ!” - Shu tuyên bố.

“Thế thì khi ấy bà vợ nên làm gì?” - Tôi tò mò.

“Chấp nhận sự thật, và đào thoát khỏi việc trói buộc tình cảm với
chồng mình.” - Shu nhếch mép.

“Mày nên nói điều đó với mẹ!”

“Hãy cứ để bà bay trong thế giới màu hồng của bà, bà đang hạnh phúc
bởi những ảo tưởng mà bà đẻ ra hàng ngày, đầy ứ trong kho trí não!”

“Nhưng đến một ngày bà sẽ nhận ra, và bà sẽ sốc, có khi tự tử không
chừng!”

“Nếu bố đã giữ được, không bày tỏ trong năm năm đầu của cuộc hôn
nhân, nghĩa là ông muốn giữ kín cảm giác thật đó, thay vào, khi nào thấy chán bà,
ông lại tỏ ra tình cảm. Bà đã hết hấp dẫn với ông, nhưng sống với bà, ông có cảm
giác an toàn. Điều này cần thiết cho một người làm nghiên cứu!”

“Này Shu, như vậy, nói toẹt ra, ông cần một người vợ vừa biết kiếm
tiền thay ông, vừa là một bà giúp việc miễn phí mà giỏi, vừa biết chăm chồng, có
khả năng đẻ đái, đủ tình yêu thương mà nuôi dưỡng con cái chu đáo, đủ thông minh
để không can thiệp vào đời sống riêng bên ngoài gia đình của ông…”

“Tất nhiên, đàn ông nào mà chẳng ao ước có một người vợ như thế,
bố là một gã may mắn, có nhiều khi ông muốn bỏ quách để chạy theo tiếng gọi trái
tim vòng xoay vài năm xuất hiện một lần, nhưng ông vẫn không thể, vì tôi đã bảo,
mẹ là bến đỗ an toàn!”

“Vậy là đàn bà ngoan rõ là đàn bà ngu.”

“Phải, vì họ chỉ biết sống cho chồng con, không biết sống cho mình,
nên chồng con vừa là niềm vui, vừa là nỗi thống khổ bất tận của đời họ! ”

“Tội nghiệp mẹ! ”

“Tội nghiệp đàn bà ngoan nào đó sẽ là vợ chúng ta!” - Shu thở dài.

Chương 14.
Con giời

Tôi đã được bố mẹ mua cho cái xe máy. Cũ thôi. Giá hơn chục triệu.
Kèm một cái khóa càng nặng nửa cân sản xuất từ Trung Quốc. Chống trộm. Giá ba trăm
hai mươi ngàn. Tậu vội từ một gian hàng không nhớ tên trên phố Huế. Gần chợ Giời.
Cái chợ giời ơi đất hỡi, toàn những con giời. Cứ lướt qua là bị khoét ví như chơi.

Tiền lương cùng các bổng lộc của Du tiên sinh vẫn sụt giảm dần đều.
Du tiên sinh chuyển qua làm môi giới bán tranh mà không lại. Chẳng có bất cứ bức
tranh nào được bán. Đám họa sĩ phất phơ ngoài quán nước vỉa hè ngày càng nhiều.

Năm ngoái, một loạt sinh viên năm cuối trường tôi a dua nhau bỏ các
môn học ở trường, lao vào đủ loại dự án sắp đặt với cả trình diễn, ý tưởng thì non
choèn, tiền thì chỉ vừa đủ mua dăm loại nguyên liệu phế thải, nhưng vì nó lạ, người
ta ưa cái sự mới mẻ dù điên rồ vô nghĩa lý mà cũng đủ mua vui ít cảm giác, nên một
thời báo chí đua nhau viết, khen có, chê có… phục vụ độc giả ưa của độc. Nhờ vậy
các anh có ít tiếng tăm khệnh khạng dùng giao du thiên hạ. Mà mở mồm ra từ mấy quán
trà đá đến bia hơi, lịch sự hơn trong một phòng triển lãm… lại thấy động vào chuyện
chính trị kinh tế xã hội. Lắm khi nhè mồm ra đòi tự do ngôn luận. Ra vẻ đang sáng
tác trong một cơ chế hà khắc, bóp nghẹt sáng tạo nghệ sĩ. Tôi thề bọn ấy học trong
trường thì đã ngu, làm cái gọi là tác phẩm thể nghiệm xong, chỉ được mớ ảnh chụp
lại hay quay phim tư liệu chắc chắn không ai điên rồ bỏ tiền ra mua… thì hiểu biết
gì mà đi bàn chuyện thiên hạ. Giả dụ có quẳng đống tiền hay tạo mọi điều kiện để
đám ấy lao đầu vào sáng tạo, cũng chỉ thu về mớ rác. Rác tác phẩm rác tinh thần
lẫn rác người. Vậy mà cuộc đàm luận cho đến cãi vã nào chúng cũng có mặt. Chửi bới
to tiếng vô thiên lối như đúng rồi.

Đùng cái, cuối năm ngoái, dịch sang năm 2009 này, kinh tế thế giới
đổ, các trung tâm văn hóa – nơi dung nạp các tác phẩm lắm khi vàng thau lẫn lộn
ấy, không đủ tiền đầu tư cho các dự án thể nghiệm mỹ thuật, chuyển sang ở mức duy
trì tồn tại - tạo thêm sự ảm đạm của việc đám họa sĩ ra trường bơ vơ mất phương
hướng. Thấy chúng ít tụ bạ, phất phơ mỗi thằng một hướng. Hết thời thể nghiệm, nếu
không chuyển sang làm thuê, sản xuất đồ lưu niệm hàng loạt, sơn xì độ bán xe máy
cũ, hay làm nội thất, trang trí tường nhà, cửa hàng, thì không ít trong số đó còn
chút lòng tự trọng tiếc nghề, lại ngậm ngùi quay về giá vẽ, nặn tượng… Vẽ không
ra hình ra màu ra mảng, nặn tượng cũng chẳng nên khối… mà vẫn cần mẫn khuân đến
nhà cho bố tôi định giá. Du tiên sinh ngồi trầm ngâm trước mớ khó gọi là tranh hay
tượng ấy. Ngẫm ngợi lúc lâu, bỗng nhiên ông ngửa cổ lên trời cười sằng sặc như thằng
điên, kèm cả nước mắt. Ông bảo:

“Cha bố thằng nào lôi các anh đi làm mấy thứ thể nghiệm. Người ta
chỉ nên thể nghiệm khi đã ở trên đỉnh hàn lâm, muốn tìm con đường mới để đi. Các
anh vắt mũi chưa sạch, đầu chẳng có cọng chữ hay ý niệm nghệ thuật nào tử tế, bỏ
trường bỏ lớp bỏ học đi làm thể nghiệm. Tiên sư các anh, đẻ ra một loạt ngợm thế
này. Cha bố thằng nào lừa đảo các anh đi làm thể nghiệm. Cả thế hệ các anh thế là
đi đứt.”

Mỹ thuật chạm đáy, đến nhạc nhẽo cũng ứ đầy các kiểu rác rưởi phế
loại tạp chủng ỉ ôi trên đủ phương tiện đại chúng. Cứ tưởng dân nhạc sĩ cũng lờ
mờ sống được. Ấy thế nhưng Thi bang chủ ngày ngày không biết làm gì ngoài đi kiện
các ca sĩ các ông bầu các đơn vị tổ chức mặt dày không chịu mua tác quyền của bà
tại chính cục bản quyền nơi bà làm.

Con Shi đi chợ về, mặt hớt hải như đánh mất tiền. Giá rau giá muối
giá trứng giá thịt… cứ vùn vụt tăng. Hàng ốc đầu ngõ năm ngoái còn năm ngàn, nửa
năm sau lên mười ngàn, đùng một cái hai mươi ngàn một bát. Bà bán ốc trong khi lấy
cái giẻ nâu vuốt qua nồi luộc bẹp dúm dó, vẫn không quên than thở chưa khi nào ốc
ế như khi này.

Kinh tế nhiễu nhương, kệ cho các siêu xe sang trọng sờ cái nát tay
tràn lan thị trường, chẳng liên quan gì đến mấy cô ca sĩ vừa rời khỏi chương trình
truyền hình Idol hét giá 2000 USD cho hai bài đường cong mới chả hạnh ngộ, các loại
gái trai bán dâm đã biết dùng facebook công khai chào hàng. Thậm chí, có đứa vì
mấy cái ảnh kiểu bác sĩ khám bệnh nhân nhằm khoe bộ ti mới được giải phẫu từ quả
chanh vụt lên trái bưởi, báo mạng thò tay khoắng vài nhát mà trở thành nóng hổi.
Sợt tên con này trên google, là được ngay vài triệu cổng thông tin, hình con heo
nóng hôi hổi vừa thổi vừa ngắm. “Một tháng em kiếm được một trăm triệu (nhờ ngủ
với giai), gửi về cho mẹ em ở quê ba mươi triệu.” “Muốn là người yêu em á? Phải
giàu. Gần đây nhất em cặp với một anh, được cho hai cái thẻ ngân hàng mua sắm đồ
thoải mái.” “Em chỉ thích ngủ với bọn trai ít tuổi, thích thì em sẽ gạ gẫm, làm
tình một lần rồi thôi. Còn hơn tuổi thì cần giàu, phải lắm tiền…”

Báo biếc thế chứ, phục vụ nhu cầu tìm gái tận nơi tận chốn.

Lại cái vụ người mẫu khoe đi khách thì thu về ba ngàn đô, rồi một
bài báo khác ra, phản bác mấy cô nàng đó nói ngoa, chỉ cần trăm đô là hú hí tha
hồ. Có mỗi thế, mà báo này oánh qua, báo khác oánh lại, thành vụ loạn chửi to tổ
bố. Chả trách riêng phục vụ thông tin tình dục, hầu như báo mạng nào cũng dựng một
mục to đùng.

Đến những vụ án hình sự, bà hiếp cháu, ông già hiếp trẻ, ngủ với
người yêu xong dùng dao đâm, chặt đầu, chân tay băm thây làm mấy khúc nhét vào bao
tải quẳng xuống sông phi tang… được kể lại bằng giọng lâm ly khơi gợi cảm giác tàn
bạo. Tôi phải chạy vào toilet nôn thốc tháo đến ra mật xanh mật vàng.

Sang chuyện ba thằng cu tí từ hai đến bốn tuổi bị mẹ bỏ rơi khi vừa
chào đời không biết làm thế nào mà trốn khỏi được cái gọi là mái ấm tình thương
nằm đâu đó tận thôn quê heo hút vì bị người chủ không chỉ bỏ đói mà còn đánh đến
tím tay nát người để bò lết được đến thành phố này rạc người xin ăn.

Báo chí rất nhanh, lại phát hiện ra hai em gái giúp việc đứa bảy
tuổi đứa mười một tuổi, ở hai khu phố chẳng liên quan gì nhau, bị xích trong hai
chuồng chó chẳng liên quan gì nhau, người chi chít sẹo bị đánh bị đâm bị gí bỏng
bởi hai que sắt cời than sản xuất chưa hẳn cùng một nơi vì một ông chú một bà cô
càng không cùng gen xử lý tội “biếng làm”.

Mỗi lần muốn chiều lại cái dây thần kinh lẩn quẩn ưa chạm mạch trong
não, tôi quyết định nghĩ và nhớ về con Len. Cái con nhỏ đã làm tôi phát ốm ấy. Cái
con chân dài mặt đẹp ngu ngu ấy. Phải, chính nó!

Giờ đây, khi lật ra một loạt các cổng thông tin lá cải đang làm mưa
làm gió trên mạng, bạn rất dễ dàng bắt gặp cái Len. Kinh ngạc chưa, nó xuất hiện
trên top năm các bài được bạn đọc quan tâm nhất với cái ngực ưỡn ra, cái mông uốn
một vòng cong thèm thuồng, cùng các title bài dạng như “Mẹ vợ bắt quả tang con rể
hiếp dâm trẻ em ngay tại nhà mình”, “Hoa hậu MPT bị ném đá vì áo dài xuyên thấu”,
“Bên trong câu lạc bộ sex tập thể khét tiếng” và “Cháu bé 5 tuổi chết thảm ở nhà
trẻ không phép”…

Chẳng hiểu nguyên do gì, có thể vì làm nghệ thuật mới khi tình hình
kinh tế ngày một đói kém, dân mỹ thuật trẻ không bán được tranh, lại không xin nổi
vài đồng tài trợ từ các quỹ văn hóa nước ngoài dẫn tới hoạt cảnh nghèo đói quá chăng
mà con Len bỗng dưng đầu quân vào một công ty đào tạo người mẫu. Không ngần ngừ
khi nhận lời quảng cáo cho nhiều hãng áo tắm rẻ tiền, nhờ phô ngực phô eo phô mông
phô da cùng những thước ảnh đầy toan tính của tay giám đốc, Len được dân trên các
diễn đàn chuyên bàn chuyện sex đặt cho cái nick mà mỗi lần được nhắc đến, mắt nó
cứ sáng bừng: Công chúa quần lót. Biệt danh ấy được tung ra, kèm theo tiền cát sê
làm mẫu mỗi tuần một tăng. Trong những ngày thóc cao gạo châu củi quế này, đúng
là một vinh dự đáng tự hào.

Mỗi khi lật ảnh con Len trên máy, này thì sơ mi phong phanh hở manh
áo lót, này thì quần lót tin hin che một tí trên cả cái thân cao mét sáu, này thì
cái háng banh xà lanh bỗng dưng tạo dáng trong nhà nghỉ để rồi tràn lan trên mạng
do “ai đó cố ý vô tình”, tôi lại ấm ức vì sao đã không tranh thủ trước đây mà xơi
nó. Giờ con Len đã vào hàng “sao” rồi, làm gì có chuyện miễn phí mà mơ!

Lẩn thẩn, tôi gấp màn hình laptop. Thằng Shu từ cõi trời ơi đất hỡi
nào ghé mặt qua, nhìn tôi chỉ để nhếch mép cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3