Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 19 - Phần 1

Chương 19. Kiên trì

Ngữ khí của Trịnh Vĩ rất điềm tĩnh nhưng Giản Nhu thấy rõ vẻ mệt
mỏi trong đôi mắt anh. Cô dang rộng hai tay, ôm chặt lấy anh. Cô nghĩ, mọi lời an
ủi vào giây phút này đều không bằng một vòng ôm. Cô cần để anh cảm nhận được sự
ấm áp của mình, cần cho anh biết, anh vẫn còn có cô trong cuộc đời.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán nhưng Giản Nhu chẳng bận
tâm.

“Anh vẫn ổn.” Trịnh Vĩ nói vậy nhưng cô không có ý buông tay. “Trước
khi ông ấy nhắm mắt, anh đã đọc tin nhắn của em cho ông ấy nghe. Ông ấy ra đi với
nụ cười trên môi, còn nhờ anh chuyển lời đến em. Ông ấy rất cám ơn em.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Ông ấy không ghét em sao?”

“Không. Ông ấy nói nếu không có em, chắc anh sẽ mãi mãi không biết
đến sự tồn tại của ông ấy.”

“Anh có trách em không?”

Trịnh Vĩ lắc đầu. “Anh có thể phân biệt rõ thị phi, đúng sai.”

Hai người đang ôm nhau tình cảm, phóng viên săn tin không biết từ
đâu chui ra, vây quanh họ. Đám phóng viên như có sự chuẩn bị từ trước, giơ máy ghi
âm ra trước mặt Trịnh Vĩ, hỏi toàn những câu sắc bén:

“Xin hỏi, hai vị yêu nhau bao lâu rồi? Có phải là thanh mai trúc
mã như Giản Nhu tiết lộ trên Weibo không? Nếu đúng thì tại sao bây giờ hai vị mới
công khai chuyện tình cảm?”

“Một nguồn tin tiết lộ, nhà đầu tư của dự án Leo cao có mối
quan hệ thân thiết với anh. Có phải do anh tích cực tác động, Giản Nhu mới nhận
được vai nữ chính hay không?”

“Anh nghĩ thế nào về tin đồn tình cảm giữa Giản Nhu và Nhạc Khải
Phi, ông chủ của cô ấy?”

Trịnh Vĩ cúi đầu, hỏi nhỏ: “Chẳng phải em nói giải quyết những chuyện
như thế này là sở trường của em sao? Em biết làm thế nào để đối phó với bọn họ.
Rốt cuộc em đối phó kiểu gì vậy?”

Giản Nhu nở nụ cười vô tội. “Uy Gia bảo, cách đối phó với phóng viên
tốt nhất là gặp chuyện thì “khuấy đục nước” trước, cứ thật thật giả giả để họ nhìn
không thấu, đoán không ra. Thiên hạ anh một câu, tôi một câu, bàn tán sôi nổi, mức
độ được chú ý sẽ càng tăng cao.”

Trịnh Vĩ phì cười. “Thảo nào em suốt ngày dính đến tin đồn, thôi
để anh xử lý cho!”

“Anh ư? Anh làm được không đó?”

“Tuy đây không phải là sở trường của anh nhưng chắc chắn mạnh hơn
em.” Nói xong, Trịnh Vĩ quay đầu về phía phóng viên, cất giọng nghiêm trang như
người phát ngôn báo chí: “Không sai. Tôi và Giản Nhu đã quen nhau mười lăm năm.
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò từ lúc Giản Nhu mới vào nghề. Sở dĩ chúng tôi không công
khai quan hệ là bởi giữa chúng tôi tồn tại mâu thuẫn về một số vấn đề, tình cảm
chưa ổn định. Gần đây, chúng tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi mâu thuẫn và khúc mắc.”

Nói đến đây, anh cúi đầu, nhìn Giản Nhu bằng ánh mắt thâm tình. “Tôi
rất may mắn vì trong thời đại bị vật chất chi phối này, chúng tôi vẫn có thể giữ
vững tình yêu những mười lăm năm.”

Xung quanh im lặng như tờ. Trịnh Vĩ ngừng vài giây mới nói tiếp:
“Về bộ phim Leo cao, đúng là tôi quen biết mấy nhà đầu tư. Tuy nhiên trước
kia cũng có nhiều nhà đầu tư của các bộ phim điện ảnh ăn khách là bạn tôi. Nếu thật
sự muốn nhờ bạn lăng xê cô ấy, việc gì tôi phải chờ đến ngày hôm nay? Hơn nữa, đạo
diễn Trần là đạo diễn lớn, nổi tiếng khắt khe. Mọi người đều biết ông ấy có yêu
cầu rất cao về diễn viên, không ai có thể chi phối quyết định của ông ấy.”

Mọi người đều gật đầu. Đạo diễn Trần ngồi sau màn hình giám sát ở
bên cạnh xem trò vui. Một phóng viên lại truy vấn: “Nếu hai vị yêu nhau mười lăm
năm, tại sao anh lại để Giản Nhu liên tục xảy ra tin đồn tình cảm, đặc biệt là với
Nhạc Khải Phi?”

Trịnh Vĩ mỉm cười, hỏi lại: “Là phóng viên giải trí, lẽ nào cô không
rõ tin đồn của ngành này có đáng tin cậy hay không? Tôi tôn trọng nghề nghiệp của
cô ấy, cũng biết nhiều khi cô ấy chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.”

“Trên mạng đang lan truyền thông tin hai người đã kết hôn, có phải
thật không?”

“Là thật. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, đang chuẩn bị tổ chức
đám cưới. Tới lúc đó, hoan nghênh các bạn phóng viên đến chia vui.”

Thấy Uy Gia trợn tròn mắt nhìn mình, Giản Nhu âm thầm lau mồ hôi
trên trán. Sợ bị phóng viên hỏi nhiều, Trịnh Vĩ nói ra chuyện mình sắp làm bố nên
cô nhìn Uy Gia bằng ánh mắt cầu cứu. Không hổ danh là người quản lý hết lòng vì
công việc, Uy Gia lập tức ra mặt, đứng chắn trước phóng viên. “Tôi là quản lý của
Giản Nhu. Còn vấn đề gì, các vị hỏi tôi là được.”

“Chúng ta đi thôi! Chẳng phải anh hẹn bác sĩ sao? Còn lề mề nữa sẽ
muộn bây giờ.” Nói xong, Giản Nhu kéo Trịnh Vĩ lách qua đám đông, rời khỏi phim
trường.

Trong khoa Phụ sản của một bệnh viện quân đội nào đó, bà bác sĩ ngoài
năm mươi chỉ vào hình ảnh nhỏ xíu đang động đậy trên màn hình siêu âm. “Cô thấy
chưa? Đây là con cô, phát triển rất tốt. Tình trạng tử cung của cô cũng không có
vấn đề gì.”

Giản Nhu dõi mắt lên màn hình, sống mũi cay cay. Đây chính là con
của cô và Trịnh Vĩ. Trải qua nhiều thăng trầm, mối tình kéo dài mười lăm năm cũng
có kết tinh hoàn hảo.

“Bác sĩ! Thời gian qua tôi từng uống rượu, hút thuốc và cùng ông
xã... Liệu có ảnh hưởng đến bào thai không ạ?”

“Đứa bé của cô khỏe mạnh hơn bất kỳ thai nhi nào khác.” Bác sĩ đáp.
“Có điều, cô cũng nên chú ý, đặc biệt là vận động kịch liệt, ba tháng đầu và ba
tháng cuối nhất định phải kiềm chế.”

“Tôi biết rồi ạ!”

Giản Nhu rời khỏi phòng siêu âm, Trịnh Vĩ lập tức đi tới, gương mặt
lộ vẻ sốt ruột. “Bác sĩ nói thế nào? Con có vấn đề gì không em?”

“Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh.” Cô đưa tờ kết quả siêu âm cho anh
xem. “Đây là con chúng ta. Bác sĩ bảo nó phát triển rất tốt. Mới có bốn mươi lăm
ngày mà còn lớn hơn những thai nhi năm mươi ngày tuổi.”

“Bốn mươi lăm ngày ư?” Trịnh Vĩ mù mờ.

Thái độ của Trưởng phòng Trịnh có vẻ bất thường, Giản Nhu mất một
phút mới hiểu ra vấn đề. Cô cố nhịn cười. “Đúng thế. Bác sĩ bảo đã bốn mươi lăm
ngày rồi.”

“Bà ấy tính toán kiểu gì vậy?” Trịnh Vĩ hỏi ngay.

Giản Nhu không kìm nổi, bật cười thành tiếng. “Anh yên tâm đi, đứa
bé là con anh. Tuổi của thai nhi được tính từ chu kỳ kinh cuối cùng của em chứ không
phải ngày quan hệ.”

Kiểm tra xong, hai người về nhà Trịnh Vĩ. Anh đích thân xuống bếp
nấu mì cho cô. Đối với Giản Nhu, đây là mỹ vị tuyệt vời nhất. Sau bữa ăn, cô nằm
gối đầu lên đùi ông chồng hợp pháp, vừa đọc cuốn Cẩm nang thời kỳ mang thai
vừa ăn táo được anh đút tận miệng.

“Tối nay em không muốn về nhà. Anh thử nói xem, em nên bịa lý do
gì với mẹ bây giờ?” Cô hỏi.

“Ăn táo xong, anh đưa em về nhà.”

“Em không muốn về, em muốn ở lại đây với anh!”

Trịnh Vĩ lại đưa một miếng táo vào miệng cô. “Có lẽ tin tức chúng
ta kết hôn sẽ nhanh chóng tràn ngập trên báo chí. Mẹ em sớm muộn cũng biết. Anh
sẽ đưa em về, chúng ta cùng đối mặt.”

Tin lá cải thường lan truyền với tốc độ kinh hồn, kiểu gì cũng không
thể che giấu mẹ cô, thôi thì khai sớm còn hơn muộn.

“Được thôi. Nếu mẹ em cầm dao chém anh, anh nhớ bỏ chạy đấy nhé!
Em không muốn con em sinh ra không có bố đâu.”

“Dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên em.”

“Ông xã!”

“Gì cơ?” Trịnh Vĩ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Em yêu anh...”

Giản Nhu vừa kéo dài giọng nói vừa ghé sát môi Trịnh Vĩ. Cô nhắm
mắt, chờ đợi một nụ hôn nồng nàn. Nào ngờ anh đột nhiên nhích ra xa. “Chúng ta đi
thôi!”

“Vẫn còn sớm mà?”

“Anh sợ ở bên em thêm một phút, anh sẽ không thể kiềm chế bản thân.”

Nghe anh nói vậy, Giản Nhu không do dự, ngồi dậy mặc áo rồi về nhà.
Một tiếng sau, hai người đứng trước cửa nhà Giản Nhu. Cô hít một hơi sâu mới có
dũng khí mở cửa. Trong nhà rất yên tĩnh, mẹ và Giản Tiệp đang ngồi ở sofa xem ti
vi. Thấy con gái và Trịnh Vĩ đi vào, bà không nói một lời, vẻ mặt cũng chẳng tỏ
ra ngạc nhiên. Giản Nhu liếc nhìn ti vi. Trên truyền hình đang phát tiết mục “Thế
giới giải trí”.

“Ngồi đi!” Cuối cùng bà Giản cũng lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh hơn
lần đầu gặp Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ kéo Giản Nhu đi tới sofa rồi ngồi xuống, những ngón tay
của anh đan vào tay cô.

“Tin tức trên ti vi có phải là thật không? Hai đứa kết hôn rồi à?”
Bà Giản hỏi.

“Vâng ạ!” Trịnh Vĩ trả lời.

“Bởi vì đứa bé sao?”

“Không phải đâu ạ!” Anh trả lời rất dứt khoát. “Lúc đăng ký, chúng
cháu còn chưa biết có con.”

Trong không khí trầm mặc, Trịnh Vĩ rút một tấm ảnh từ túi áo, đặt
vào tay bà Giản. Trong ảnh, Lâm Cận đứng giữa phòng tiệc trang trí xa hoa, lộng
lẫy.

“Bác gái! Sáng nay, Lâm Cận đã qua đời. Trước khi nhắm mắt, ông ấy
bảo cháu đưa tấm ảnh này cho bác.”

“Đây là...” Bà Giản không hiểu.

“Bác có thể xem thời gian ở góc tấm ảnh. Nếu cháu nhớ không nhầm
thì chính là thời điểm bác và em Tiệp bị đâm xe.”

“Tấm ảnh này có thể chứng minh điều gì? Chứng minh người đâm chúng
tôi không phải ông ta? Người như ông ta làm gì có chuyện đích thân ra tay.”

Trịnh Vĩ nói: “Đúng là không thể chứng minh, nhưng trước khi qua
đời, ông ấy nói với cháu, ông ấy thừa nhận mình chẳng phải người tốt nhưng tuyệt
đối không mất lý trí. Dù muốn che giấu sự thật đi chăng nữa, ông ấy cũng sẽ không
hãm hại người vô tội. Hơn nữa, nếu thật sự sai người đâm bác và em Tiệp, làm sao
ông ấy có thể để hai người sống sót? Ngộ nhỡ bác tiết lộ sự thật, chẳng phải hậu
quả sẽ nghiêm trọng hơn sao?”

Tay Bà Giản run run. “Thế thì tại sao ông ta lại nhận tội ở tòa án?”

“Bởi vì Giản Nhu biết nhiều bí mật, Lâm Cận sợ cô ấy sẽ nói ra thân
thế của cháu nên mới chủ động nhận tội để mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.”

“Tại sao tôi phải tin lời cậu?” Ngữ khí của bà Giản vẫn rất cứng
rắn.

“Vậy tại sao bác lại tin vụ tai nạn là do Lâm Cận gây ra? Bác có
nhìn thấy không ạ?”

“Tôi...”

“Bởi vì Lâm Cận có chiếc xe tương tự ư? Cháu đã từng điều tra. Khi
ấy, mẫu xe này vừa mới tung ra thị trường nên bán rất chạy. Riêng ở Bắc Kinh, một
ngày tiêu thụ mười mấy chiếc, làm sao bác có thể khẳng định chiếc xe gây ra tai
nạn là của Lâm Cận?”

“Một ngày tiêu thụ mười mấy chiếc ư?” Bà Giản có chút dao động.

“Vâng ạ!” Trịnh Vĩ nói. “Bác gái! Bác có từng nghĩ năm năm trước,
Lâm Cận đã tự nguyện chịu án tử hình để bảo vệ cháu, vậy thì tại sao mười năm trước,
ông ấy không thể nhận tội lỡ tay gây ra cái chết của bác trai?”

Bà Giản nhìn con gái út rồi lại nhìn tấm ảnh. Những năm qua, bà bị
nỗi thù hận làm mờ mắt. Trong lòng bà, Lâm Cận là một người vô cùng tàn nhẫn và
độc ác. Vì vậy bà đã không để ý đến một vấn đề quan trọng. Đó là sau vụ tai nạn,
nếu không phải sợ con gái bị tổn thương mà bà giữ im lặng thì bà công khai tư liệu
có trong tay trước dư luận, Lâm Cận đã thân bại danh liệt từ lâu. Sự sống chết của
Lâm Cận hoàn toàn phụ thuộc vào bà, vậy thì với sự từng trải của ông ta, một khi
muốn che giấu thân thế của con trai, làm sao ông ta có thể gây ra chuyện bất chấp
hậu quả? Lẽ nào Lâm Cận bị hiểu nhầm như Trịnh Vĩ nói?

Trịnh Vĩ cũng chẳng nhiều lời. Anh đứng lên. “Đã muộn rồi, cháu không
làm phiền bác và hai em nghỉ ngơi. Cháu về đây.”

Giản Nhu cũng đứng dậy. “Để em tiễn anh.”

“Ừ…”

Cho dù quyến luyến không nỡ rời xa nhưng vì buổi tối cuối hạ thời
tiết hơi lạnh, Trịnh Vĩ chỉ cho cô tiễn xuống tầng một.

“Em có chuyện muốn hỏi anh đúng không?” Anh lên tiếng.

“Có thật là vụ tai nạn đó không liên quan đến ông ấy?”

“Ông ấy đã qua đời, sự thật là gì còn quan trọng hay sao?”

“Không quan trọng, nhưng em nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao ông ấy
không giải thích rõ ràng với em. Nếu sớm biết ông ấy chưa từng có ý định hãm hại
người thân của em, có lẽ em sẽ tha thứ cho ông ấy.”

Trịnh Vĩ đặt hai tay lên vai cô. “Thật ra tấm ảnh này là luật sư
của Lâm Cận thu thập được trong quá trình anh giúp ông ấy kháng án năm năm trước.
Lúc qua đời, ông ấy không hề nhắc đến chuyện này.”

“Gì hả? Anh lừa mẹ em sao?”

“Cũng không gọi là lừa dối. Anh thật sự tin Lâm Cận không làm như
vậy. Với trí tuệ của ông ấy, nếu thật sự muốn hại người khác, tuyệt đối không giữ
lại mạng sống, càng không cho em cơ hội trả thù.”

Giản Nhu không thể phản bác lời anh.

“Thật ra anh cũng chẳng muốn nói dối. Anh chỉ hy vọng mẹ và em gái
em có thể gạt bỏ thù hận, em cũng không cần chịu nhiều áp lực như vậy.”

Giản Nhu tựa đầu vào vai anh. “Em hiểu rồi.”

“Ngày mai, khi nào quay xong em nhớ gọi điện cho anh, để anh đến
phim trường đón em. Ông già nhà anh muốn gặp em và cháu trai ông ấy.”

“Nhỡ là cháu gái thì sao?”

“Bất kể là trai hay gái cũng đều là cháu của ông già.”

Ngày hôm sau, Giản Nhu có nhiều cảnh quay hơn một chút, đến khi trời
tối mới kết thúc công việc. Trịnh Vĩ đưa cô về nhà anh, nói đúng hơn là nhà của
Trịnh Diệu Khang. Khác với sự tưởng tượng của Giản Nhu, ngoài vị trí đắc địa, ngôi
nhà của ông bình thường như không thể bình thường hơn, đồ đạc cũng cũ kĩ, lâu đời.
Bây giờ Giản Nhu mới hiểu tính giản dị và kín đáo của Trịnh Vĩ được kế thừa từ đâu.

Vừa vào nhà, ngồi còn chưa ấm chỗ, Trịnh Diệu Khang đã viện cớ bảo
Trịnh Vĩ đi mua đồ. Sau đó ông rót cốc nước trắng đưa cho Giản Nhu. “Con không cần
căng thẳng.” Ông lên tiếng. “Hiện tại hai đứa đã đăng ký kết hôn, lại có em bé nên
ta sẽ không phản đối hai đứa. Ta chỉ có mấy vấn đề muốn hỏi con mà thôi.”

“Bác cứ hỏi đi ạ!” Cô cung kính đáp.

“Thế thì ta nói thẳng nhé! Đầu tiên, ta rất muốn biết thái độ của
mẹ con về cuộc hôn nhân của hai đứa.”

Trò chuyện với Trịnh Diệu Khang, mỗi câu, mỗi từ đều phải thận trọng.
Giản Nhu ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: “Mẹ cháu không phản đối. Bà tôn trọng sự
lựa chọn của cháu.”

“Ờ! Chuyện thứ hai là về công việc của con. Làng giải trí quá phức
tạp, trong khi tính chất công việc của Trịnh Vĩ tương đối đặc biệt. Gần đây, trên
mạng lan truyền nhiều tin về chuyện tình cảm của hai đứa, cũng đã xuất hiện luồng
dư luận tiêu cực. Ngộ nhỡ sau này phóng viên giải trí moi móc được tin gì đó, chỉ
e sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó. Con đã suy nghĩ đến vấn đề này chưa?”

Mấy ngày qua, Giản Nhu đã thận trọng suy nghĩ về vấn đề này nên cô
trả lời ngay: “Bác trai, bác cứ yên tâm. Sau khi lấy anh Trịnh Vĩ, cháu sẽ chú ý
đến hình tượng, tuyệt đối không để ảnh hưởng tới anh ấy, càng không để ảnh hưởng
đến thanh danh của nhà họ Trịnh. Nếu bác thấy cần thiết, cháu cũng có thể rút khỏi
làng giải trí, chuyển sang công việc khác.”

Trịnh Diệu Khang tỏ ra hài lòng với câu trả lời của cô: “Con cũng
không cần rút hẳn khỏi làng giải trí, hãy thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện
và công ích, chú ý giữ gìn hình tượng là được. Tất nhiên, nếu con bằng lòng, ta
có thể giới thiệu con với đoàn văn công quân đội. Nơi này đỡ phức tạp hơn nhiều.”

Xem ra ông đã sắp xếp đâu vào đấy, cô không nghĩ ra lý do từ chối:
“Vâng, cháu nghe theo lời bác.”

“Tốt! Còn chuyện cuối cùng... Tình hình sức khỏe của bà nhà ta, chắc
con cũng biết rồi chứ?”

“Anh Trịnh Vĩ đã nói với cháu rồi.” Thấy vẻ bi thương trong mắt ông,
cô lập tức hiểu ý. “Bà là mẹ của anh Trịnh Vĩ, cũng là mẹ của cháu. Sau này bất
kể bệnh của bà có chữa khỏi hay không, cháu cũng sẽ cố gắng hết sức, có hiếu với
bà.”

Trịnh Diệu Khang nở nụ cười ôn hòa. “Hai đứa đã đăng ký rồi. Sau
này đừng gọi ta là bác nữa.”

“Bố!” Cách xưng hô đã lâu không được gọi cứ thế tuôn ra khỏi miệng,
Giản Nhu như nhìn thấy nụ cười của bố, cũng hiền từ và dịu dàng như vậy.

Khi Trịnh Vĩ về nhà, cô và Trịnh Diệu Khang đang trò chuyện vui vẻ.
Anh ghé tai cô, hỏi nhỏ: “Ông già không làm khó em đấy chứ?”

“Không đâu! Ông là người cha tốt nhất trên đời.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3