Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 07 - Phần 1

Chương 7. Niềm vui ngày xưa

Đêm
mùa hè, trời đầy sao. Mái tóc đen dài của Giản Nhu dập dềnh trên mặt nước, cơ thể
trắng muốt ẩn hiện dưới làn nước nóng. Ôm cơ thể mềm mại của cô, nghe tiếng thở
hổn hển của cô, Trịnh Vĩ càng ra vào mạnh mẽ, như muốn chiếm lấy nơi sâu nhất của
người con gái. Thời khắc này, thế giới của anh và cô như bùng nổ.

Đây
là lần đầu tiên anh trải qua chuyện này. Tuy nhiên anh từng mơ thấy cảnh tượng tương
tự vô số lần. Thậm chí từ mấy năm trước, anh đã mơ thấy hình ảnh cô đứng trong nhà
tắm, thân thể ngọc ngà không tì vết, mái tóc dài mềm mại xõa xuống bờ vai. Anh không
có cách nào kìm nén dục vọng, liền xông vào ôm cô, đẩy cô vào bờ tường, ra sức chiếm
đoạt. Tuy đây chỉ là giấc mơ “tội lỗi” nhưng cũng khiến anh tận hưởng hoan ái, kể
từ đó không thể dừng lại.

Bây
giờ, giấc mơ đã trở thành hiện thực. Cuối cùng anh cũng đã có cô, trải nghiệm chuyện
nam nữ thật sự. Quá trình này chân thực, triền miên, khiến anh chìm đắm hơn bất
cứ lần nào trong mơ. Đừng nói là bị nhốt, cho dù bị ngồi tù ba năm, thậm chí mất
tự do cả đời, anh cũng thấy xứng đáng.

Trịnh
Vĩ gần như thử một lượt các tư thế trong giấc mơ, bao gồm cả tư thế để Giản Nhu
ngồi trên người mình, nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng. Anh đỡ thắt lưng cô, ngắm thân
thể nõn nà không ngừng lắc lư trước mặt. Còn nữa, cô nằm sấp trên giường, mái tóc
dài xõa xuống như dải lụa lướt qua trái tim anh...

Tình
cảm dồn nén bao năm được dịp bộc phát, không thể thu hồi. Đến khi dùng hết đồ khách
sạn chuẩn bị sẵn, đến khi người cô nhuộm màu phiếm hồng, anh mới mãn nguyện ôm cô
nằm trên giường. Giản Nhu gối đầu vào vai anh, toàn thân không còn chút sức lực,
gương mặt lộ vẻ thẹn thùng.


mệt mỏi nhưng hai người không hề thấy buồn ngủ. Trịnh Vĩ vừa vuốt ve tấm lưng trần
của cô vừa hỏi: “Tuần sau em đi nước nào đóng phim vậy? Bao giờ mới về?”


nhướng mày, khẽ đáp: “Em đi Nhật Bản. Chắc cũng nhanh thôi.”

“Nhật
Bản ư?” Đúng như cô đoán, Trịnh Vĩ lập tức ngồi dậy, sắc mặt đầy cảnh giác.

Giản
Nhu liền giải thích: “Em đóng phim điện ảnh bình thường thôi.”

“Ai
mà biết được. Tốt nhất em đừng đi!”

Thấy
vẻ ngang ngược của Trịnh Vĩ, Giản Nhu mỉm cười, tựa vào lòng anh. “Em đã ký hợp
đồng rồi, không thể hủy bỏ. Hơn nữa, đây là vai nữ chính của một tác phẩm điện ảnh.
Em sẽ nổi tiếng sau một đêm cũng không biết chừng.”

“Nổi
tiếng đến mức nào? Có bằng Ran Asakawa(18) không?”

(18) Ran Asakawa là diễn viên dòng
phim AV của Nhật.

Giản
Nhu trừng mắt. “Hả? Anh cũng biết Ran Asakawa sao? Không phải anh là fan của chị
ta đấy chứ? Anh xem bao nhiêu phim chị ta đóng rồi?”

Quả
nhiên nhắc đến đề tài này, Trịnh Vĩ lập tức ý thức được mình đã lỡ lời. Anh nở nụ
cười vô hại. “Anh vẫn thích xem phim do em đóng hơn.”

“Thật
không?”

“Em
xinh hơn Ran Asakawa nhiều, thân hình cũng đẹp hơn cô ta.”

“Nói
như vậy, anh đã từng xem Ran Asakawa đóng rồi?”

Trịnh
Vĩ im lặng vài giây, hắng giọng rồi nói nghiêm túc: “Em đừng đánh trống lảng! Chúng
ta hãy tiếp tục thảo luận vấn đề em đi Nhật Bản đóng phim.”

“Em
muốn đi thật mà!” Cô nũng nịu.

Tuy
nhiên Trịnh Vĩ tỏ ra kiên quyết: “Không được! Anh tuyệt đối không để bạn gái anh
bị bọn họ chà đạp.”

“Em
đi đóng phim tình cảm chứ có phải phim kia đâu!” Giản Nhu giải thích nhưng vô hiệu.

“Nếu
bọn họ nói thẳng là phim kia, liệu em có đi không? Chuyện này trước đây không phải
chưa từng xảy ra. Trước khi ký hợp đồng đều nói là phim tình cảm đơn thuần, đến
lúc quay mới biết toàn cảnh nóng.”

Giản
Nhu tiếp tục nói lý lẽ: “Em biết anh lo lắng và quan tâm nên mới không cho em đi
nhưng nghề của bọn em không giống các nghề khác, bất cứ cơ hội nào cũng có thể thay
đổi số phận của mình. Em không có chỗ dựa, cũng chẳng có người đỡ đầu, lại đắc tội
với thái tử của công ty quản lý. Em không có “vốn” chờ cơ hội tự tìm đến tay. Uy
Gia khó khăn lắm mới giành được vai diễn. Nếu em từ chối, chắc sau này anh ta sẽ
mặc kệ em. Em khó có thể tiếp tục hoạt động trong làng giải trí.”

“Không
hoạt động thì thôi. Anh nuôi em, anh sẽ nuôi em cả đời!”

“Nếu
có ý định tìm người nuôi mình thì em đã không đi theo anh.” Giản Nhu gối đầu lên
ngực Trịnh Vĩ, cất giọng bình thản nhưng rất kiên quyết: “Em yêu anh! Dù anh hai
bàn tay trắng, em cũng yêu anh, nhưng em không thể để mình trắng tay, anh có hiểu
ý em không?”

Trịnh
Vĩ im lặng, ôm cô chặt hơn. Thấy chiêu bài đánh vào tình cảm có tác dụng, Giản Nhu
tiếp tục thủ thỉ: “Mẹ em đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt lắm. Em đã hứa sẽ mua căn
nhà lớn cho mẹ, để mẹ an hưởng tuổi già. Em gái em còn đang học đại học, tiền học
phí mỗi năm hơn một trăm ngàn. Chân con bé lại bị thương, phải làm vật lý trị liệu
định kỳ, tốn một khoản khá lớn. Hồi đó, em từ bỏ múa ba lê chuyển sang học ngành
diễn xuất, chấp nhận làm diễn viên thế thân, diễn viên quần chúng, em chịu đựng
khổ cực lâu như vậy cũng là vì muốn chờ đợi một cơ hội đổi đời. Do đó em không thể
dễ dàng từ bỏ.”

“Em
có từng nghĩ ngộ nhỡ em bị người ta lừa thì sao chưa?” Trịnh Vĩ vẫn không yên tâm.

“Sẽ
không có chuyện đó đâu.” Giản Nhu nói. “Em đã điều tra lý lịch của đạo diễn Nomura.
Tuy ông ta không có nhiều phim nhưng cũng từng đoạt giải thưởng đồng thời có chút
danh tiếng ở Nhật Bản. Hơn nữa, Uy Gia sẽ cùng em đi Nhật. Anh ta sẽ thu xếp ổn
thỏa mọi việc, chắc chắn em sẽ không bị người ta ức hiếp.”

“Có
phải bất kể anh nói gì, em cũng không thay đổi quyết định?”

“Vâng!”

Trước
thái độ kiên quyết của cô, Trịnh Vĩ không ngăn cản nữa. Dù sao mỗi người đều theo
đuổi mục tiêu khác nhau, anh không có quyền can thiệp.

“Được
rồi, qua bên đó em hãy cẩn thận một chút. Gặp bất cứ phiền phức gì, em cũng đừng
sợ, anh sẽ giải quyết giúp em.” Trịnh Vĩ cất giọng trầm trầm.

Trời
tờ mờ sáng, Trịnh Vĩ rời khỏi khách sạn, quay về trường. Sau đó Giản Nhu không nhận
được điện thoại của anh. Cô gửi tin nhắn cũng chẳng có hồi âm. Hai ngày sau, cô
không kìm được, lại gọi cho anh nhưng di động của anh ở trạng thái tắt máy.

Giản
Nhu gọi liên tục trong hai ngày, di động của Trịnh Vĩ cuối cùng cũng kết nối, nhưng
người nghe máy không phải là Trịnh Vĩ mà là Trác Siêu Việt. Trác Siêu Việt báo cho
cô biết, việc Trịnh Vĩ tự động rời khỏi trường đã bị phát hiện. Bởi vì anh lần đầu
phạm lỗi này, lại là vì việc gia đình nên sau ba ngày họp bàn, nhà trường quyết
định khoan dung, chỉ phạt anh cấm ra khỏi phòng trong mười ngày.

Giản
Nhu thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn anh! Phiền anh giúp em chuyển lời đến anh ấy, em
phải đi Nhật đây. Khi nào qua bên đó, thay số điện thoại mới, em sẽ nhắn tin cho
anh ấy.”

“Được!
Anh sẽ chuyển lời cho anh Vĩ.”

Sau
khi cúp máy, Giản Nhu tắt di động, cùng Uy Gia lên máy bay sang Nhật Bản với tâm
trạng thấp thỏm không yên. Cô có dự cảm chuyến đi lần này sẽ không thuận lợi, nhưng
không ngờ điều chờ đón cô lại là một tai ương.

Kể
từ lúc đặt chân vào làng giải trí, Giản Nhu gặp không ít khó khăn và trắc trở. Cô
cho rằng số mình không may mắn. Nhưng sau đó Nhạc Khải Phi cho biết, tất cả chỉ
có thể trách tính không biết điều của cô.

Ngày
thứ hai đặt chân đến Nhật Bản, đạo diễn Nomura quay mấy đúp cho Giản Nhu, hiệu quả
đạt được khiến ông ta vô cùng hài lòng. Thế là hai bên chính thức ký hợp đồng, bộ
phim cũng khởi quay như kế hoạch đã định.

Ban
đầu, công việc của Giản Nhu rất thuận lợi. Đạo diễn Nomura dành nhiều lời khen ngợi
đối với khả năng diễn xuất và biểu hiện của cô. Ông ta còn tìm một phiên dịch riêng
cho cô để tiện giao tiếp. Vài ngày sau, Uy Gia nhận được điện thoại của công ty,
nói Nhạc Khải Phi biết cô đi Nhật đóng phim nên nổi trận lôi đình. Để giữ “bát cơm”
của mình, Uy Gia không dám chậm trễ, lập tức mua vé máy bay về Bắc Kinh.

Mấy
ngày sau khi Uy Gia về nước, người phiên dịch đến tìm Giản Nhu, nói đạo diễn Nomura
mời cô cùng đi tắm suối nước nóng đồng thời nhấn mạnh chỉ tắm suối nước nóng chứ
không có ý khác. Người phiên dịch giải thích, ở Nhật Bản, nam nữ tắm chung là thói
quen xã giao bình thường, không có gì phải ngại.

Giản
Nhu từ chối một cách dứt khoát: “Thật ngại quá! Tôi là người Trung Quốc, ở đất nước
chúng tôi không có thói quen xã giao đó. Chúng tôi chỉ có thói quen cùng dùng bữa.
Khi nào đạo diễn rảnh rỗi, tôi có thể mời ông ấy một bữa.”

Giản
Nhu không rõ người phiên dịch nói thế nào với đạo diễn Nomura, chỉ biết kể từ khi
vụ tắm chung bất thành, ông ta thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ với cô. Trong
quá trình quay phim, ông ta luôn đưa ra yêu cầu khắt khe. Ngay cả cảnh nguy hiểm
cũng không tìm người đóng thế cho Giản Nhu, khiến cô bị trầy da xước thịt.


chịu nhiều ấm ức nhưng Giản Nhu cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Cô tưởng
chỉ cần mình nhẫn nhịn, một người nổi tiếng như Nomura cũng sẽ không đến nỗi quá
đáng. Nào ngờ, ông ta ngày càng hà khắc, thậm chí không cho phép cô mặc quần áo
khi quay cảnh tắm và cảnh giường chiếu, ngay cả áo lót không dây cũng không được.

Sau
một đêm đấu tranh tư tưởng, Giản Nhu quyết định đồng ý. Là một diễn viên, hy sinh
thân thể vì nghệ thuật cũng là việc nên làm. Nhưng khi đến phim trường, tất cả đã
chuẩn bị xong xuôi, cô mới phát hiện đạo diễn không bảo mọi người ra ngoài.

Nghe
nói hôm nay có cảnh nóng, nhân viên hậu trường xúm lại theo dõi. Ngoài ra còn cả
phóng viên và những người “có sở thích chụp ảnh” cầm máy ảnh đứng xung quanh.

Đây
là sự sỉ nhục mà Giản Nhu không thể chịu đựng nổi. Cô lập tức cự tuyệt, ở rịt trong
phòng thay đồ. Người phiên dịch và Nomura đi vào, hỏi rốt cuộc cô muốn thế nào.
Giản Nhu thành khẩn yêu cầu dẹp hiện trường. Tuy nhiên cô chỉ nhận được câu trả
lời: “Người Nhật chúng tôi biết phân biệt sex và xác thịt.”

Nỗi
ấm ức tích tụ bao ngày được dịp bùng phát, Giản Nhu dùng thứ tiếng Anh không mấy
lưu loát phản kích: “Người Nhật các ông chỉ biết phân biệt sex và tình yêu thì có.”


lẽ chưa bao giờ gặp tình huống diễn viên dám cãi lại, Nomura vô cùng tức giận, xổ
một tràng dài. Bởi vì ông ta dùng tiếng Nhật nên Giản Nhu không hiểu ông ta nói
gì. Tuy nhiên qua ánh mắt ái ngại của người phiên dịch, cô cũng đoán ra lời của
ông ta rất khó nghe. Nomura nói xong, người phiên dịch mới tổng kết ngắn gọn một
câu: “Đạo diễn bảo cảnh này không quay không được. Cô phải lập tức cởi quần áo và
đi ra ngoài. Hơn nữa, cô không được mặc gì cả.”

“Tôi
không cởi! Đạo diễn phải bảo mọi người đi chỗ khác, tôi mới quay.”

Người
phiên dịch truyền đạt lại với Nomura. Nghe xong, ông ta sa sầm mặt, vung tay tát
Giản Nhu một cái. Do không đề phòng nên cô loạng choạng lùi hai bước, phải bám vào
bàn mới đứng vững.

Ôm
gương mặt tấy đỏ, cô nghe người phiên dịch thuật lại lời nói của Noruma: “Loại diễn
viên hạ tiện như cô mà dám uy hiếp tôi! Hôm nay, dù cô không muốn cũng phải quay.
Để tôi xem cô có thứ gì mà không cho người khác nhìn.”

Bị
đánh đau, Giản Nhu có thể nhẫn nhịn, nhưng cô không chịu nổi lời nhục mạ trần trụi
này. Vừa cúi đầu, cô vô tình nhìn thấy cái kéo của stylist để trên bàn. Giản Nhu
không hề suy nghĩ, lập tức cầm cái kéo nhằm thẳng vào Nomura.

Bởi
vì phẫn nộ, Giản Nhu dùng toàn bộ sức lực của mình. Mũi kéo đâm vào vai ông ta,
máu chảy xuống ngón tay cô trong giây lát. Cô không hề sợ hãi. Ngược lại, khi nghe
thấy tiếng kêu như bị chọc tiết, nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương, cô bỗng
có cảm giác sảng khoái khó diễn tả.

Quay
sang người phiên dịch đang sững sờ, Giản Nhu bình tĩnh đưa di động đến trước mặt
cô ta. “Hãy giúp tôi báo cảnh sát!”

Lúc
này cô phiên dịch mới bừng tỉnh, giơ bàn tay run run cầm lấy điện thoại báo cảnh
sát rồi gọi xe cấp cứu. Nhận lại di động, Giản Nhu liền bấm dãy số quen thuộc. Cô
thật sự muốn nghe giọng nói của Trịnh Vĩ, cho dù anh chỉ thì thầm một câu: “Anh
đang bận, có gì gọi lại cho em sau.”

Đáng
tiếc, đầu bên kia không có người bắt máy. Cô đành gửi tin nhắn cho anh, chỉ vỏn
vẹn ba từ: “Em yêu anh!”

Giản
Nhu đợi một lúc lâu nhưng chẳng có hồi âm.

Trong
bốn mươi tám tiếng đồng hồ bị tạm giam, Giản Nhu không dưới một lần yêu cầu cảnh
sát trả lại di động cho cô nhưng chỉ nhận được câu trả lời trước sau như một: Bọn
họ đã liên lạc với công ty quản lý của cô, không cho phép cô gọi điện cho người
nào khác ngoài luật sư, ngay cả đọc tin nhắn cũng không được. Cảnh sát hỏi cô bất
cứ câu gì, cô cũng chỉ đáp: “Rơi vào hoàn cảnh đó, ngoài cách phản kháng, tôi không
còn sự lựa chọn nào khác.”

Hai
ngày hai đêm hầu như không ăn không ngủ, Giản Nhu ngồi bó gối trong căn phòng tạm
giam chật hẹp, ngẩng đầu nhìn trần nhà, đờ đẫn hồi lâu. Cô không biết sự việc này
chỉ là sự trùng hợp hay là cái bẫy của Nhạc Khải Phi, để Nomura lừa cô đến Nhật
Bản đóng phim rồi gọi Uy Gia về nước, ép cô vào đường cùng, không thể dựa dẫm hay
nhờ vả bất cứ người nào. Cô không biết mình sẽ ra sao. Liệu có phải chịu trách nhiệm
trước pháp luật Nhật Bản? Liệu có phải bồi thường một khoản tiền lớn? Liệu Uy Gia
có đến cứu cô hay không?

Tuy
nhiên dù kết quả thế nào, cô cũng không hối hận vì đã cầm kéo đâm Nomura. Ít nhất,
đồn cảnh sát khiến cô có cảm giác an toàn hơn tay đạo diễn chỉ biết nhục mạ và cưỡng
ép đó.

Cánh
cửa sắt nặng nề mở ra, một cảnh sát đi vào, nói với Giản Nhu, luật sư của cô đã
đến. Sau đó anh ta dẫn cô đi vòng vèo tới phòng tiếp khách.

Giản
Nhu tưởng người đợi cô ở trong phòng tiếp khách là Uy Gia và luật sư, không ngờ
lại là Nhạc Khải Phi.

Nhìn
thấy anh ta, cô bất giác nở nụ cười tự giễu. Nếu vừa rồi, cô còn không tin Nhạc
Khải Phi đê tiện đến mức ép cô vào đường cùng thì bây giờ cô đã bắt đầu tin điều
đó. Tuy nhiên sắc mặt Nhạc Khải Phi không hề lộ vẻ đắc ý. Anh ta định đứng lên nhưng
rồi lại ngồi im, chăm chú dõi theo Giản Nhu cho đến khi cô đi tới đối diện anh ta.

Vuốt
mái tóc lòa xòa ra sau tai, Giản Nhu từ từ ngồi xuống. “Nhạc Tổng! Nếu anh đến để
hỏi tôi có hối hận không, e rằng anh phải thất vọng rồi.”

“Tôi
đâu có thời gian rảnh rỗi từ nơi xa đến Nhật Bản chỉ để hỏi em vấn đề vô vị này.”
Câu trả lời của anh ta khiến Giản Nhu không khỏi bất ngờ.

“Lần
này tôi đại diện công ty truyền thông Thế kỷ đến đây để giải quyết sự việc của em
với công ty Sangyo Nhật Bản. Tôi đã trao đổi với giám đốc công ty Sangyo. Ông ta
cũng hy vọng hai bên hòa giải để tránh làm lỡ việc quay phim. Tuy nhiên đạo diễn
Nomura kiên quyết không đồng ý. Ông ta muốn kiện em, còn bắt em bồi thường khoản
tiền viện phí và tổn thất tinh thần rất lớn.” Ngừng vài giây, anh ta chỉ tay vào
người đàn ông trung niên đi cùng. “Nhưng em cũng không cần sợ ông ta. Vị này là
luật sư Diêu, luật sư hàng đầu trong nước. Công ty mời luật sư Diêu sang đây giúp
em giải quyết vụ kiện.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3