Mùa đom đóm mở hội - Chương 15

Chương
15. Nghĩ ngợi lan man trong quán cà phê

Khi tôi bước ra cửa nhà
thì trời bắt đầu mưa. Mưa buồn. Cụ già hàng xóm ho húng hắng, nghe tiếng giày cao
gót của tôi gõ lộp cộp bèn hỏi vọng ra: “Trời sang thu rồi sao con?” Tôi đáp: “Cụ
ơi, vẫn đang mùa hè. Ngày mai trời lại nắng chang chang thôi.”

Tôi định gọi cho Điền bởi
tôi thấy buồn. Một ngày mưa buồn làm tôi rất muốn được ở cạnh một người con trai.
Rồi tôi lại không gọi. Tôi đến quán cà phê một mình. Cái quán ấy không có gì đặc
biệt ngoài những chiếc ghế. Những chiếc ghế cao ngập lút đầu người. Thoạt nhìn,
cứ ngỡ quán không có người ngồi. Và tối. Quán cà phê tối đến nỗi tôi phải dò tìm
chỗ ngồi bằng một chiếc đèn pin nhỏ mà chủ quán đưa cho. Tôi tìm một chiếc ghế cạnh
cửa sổ, chỗ nhìn ra hồ. Cô bé phục vụ muốn thắp cho tôi một ngọn nến nhưng tôi bảo
không cần. Một ly không đường. Tôi đã uống cái thói quen không đường này nhiều đến
nỗi mặt mũi tôi đầy mụn trứng cá và lúc nào trông cũng xanh xám, bủng beo như cô
nàng bị suy nhược cơ thể.

Gió thổi mạnh từ phía hồ,
mang theo hơi ẩm vào chỗ tôi ngồi. Một cành hoa giấy đỏ bám cheo leo bên cửa sổ,
cứ đung đưa trước mặt tôi như một bàn tay kỳ dị. Một bàn tay khẳng khiu không giới
tính. Những bông hoa lẻ tẻ chĩa từng nhánh và càng lúc đung đưa càng mạnh. Tôi nhớ,
có lần Thăng cũng dọa tôi bằng cách huơ huơ bàn tay gầy nhẳng của anh trước mặt
tôi như vậy khi tôi đang ngủ. Lúc mở mắt ra, tôi sợ chết khiếp. Và từ đó, tôi bắt
đầu để ý đến đôi bàn tay của Thăng. Trời ơi, nó sần sùi, đen và khô, những ngón
dài dị dạng và cong queo, gân guốc. Và tôi bắt đầu sợ. Mỗi khi Thăng ôm tôi vào
lòng, mỗi khi anh vuốt ve tôi, yêu chiều tôi là tôi chực hét lên. Bàn tay của anh
trượt trên thân thể tôi, đến đâu là tôi cảm thấy vùng đó như bắt đầu mọc lên những
chiếc mụn. Và tôi buồn nôn. Một lần, sau khi yêu nhau, tôi phải chạy vào toa lét
và nôn thốc nôn tháo. Thăng nhìn tôi lo sợ cuống cuồng. Tôi bảo tôi bị bệnh dạ dày
nên mới thế. Thăng nửa tin nửa ngờ. Nhưng tôi biết, câu chuyện giữa anh và tôi sắp
đến hồi kết thúc. Tôi đã từng mất đi mối tình đầu với Kiệt cũng chỉ vì một câu chuyện
tương tự như thế. Ấy là khi chúng tôi trốn học leo lên đồi để yêu nhau. Khi đang
hôn Kiệt, tôi bất thần mở mắt và nhìn thấy trên khuôn mặt mình là một đôi mắt đang
đảo ngang đảo dọc. Tôi đã nôn trên đường về và sau một tháng thì tôi nói lời chia
tay Kiệt, để lại anh ngơ ngác không hiểu tôi đang nói đùa hay thật. Tôi đã kết thúc
mối tình đầu sáu năm như thế, mà lạ thay chẳng buồn, chẳng khóc. Câu chuyện với
Thăng cũng lạnh lùng như vậy. Và tôi đều bị hai chàng người yêu kết tội thay lòng
đổi dạ. Bởi vì tôi không thể nói rằng tôi đã buồn nôn vì một đôi mắt, một đôi tay.
Sẽ không ai tin tôi. Khi tôi gọi cho chị Nguyệt kể lại hai câu chuyện tình của mình
thì chị nói có lẽ tôi đã mắc một căn bệnh nào đó. Tôi bèn tìm đến một thầy thuốc
đông y để bắt mạch, kê đơn. Thầy cho tôi uống thuốc. Tôi không biết mình đã khỏi
bệnh chưa vì từ đó tới nay tôi chưa yêu thêm người nào cả. Đã mấy lần tôi định nhận
lời tỏ tình của Điền vì tôi nhận thấy Điền có một đôi tay rất đẹp, những ngón thon
dài và trắng như tay con gái, đôi mắt rất đen, lại ít liếc ngang liếc dọc. Nhưng
một hôm, ngồi nói chuyện với Điền, tôi phát hiện ra phần râu dưới cằm của Điền mờ
mờ xanh, và không hiểu sao tôi thấy nó có hình hài của một con cóc. Suốt cả buổi
tôi chỉ nhìn chăm chăm vào cái cằm của Điền, đến khi Điền sinh nghi hỏi thì tôi
bảo: “Anh có một bộ râu rất đẹp.” Hôm sau, Điền cạo râu. Nhưng tôi nhìn vào cằm
của anh, một chiếc cằm trắng nhẵn nhụi, mà sao vẫn thấy hình một con cóc nằm đó.
Vậy là tôi biết tôi không nên nhận lời yêu Điền. Tôi nói với anh chúng tôi chỉ có
thể là bạn. Điền nói Điền sẽ chờ đến khi nào tôi đổi ý. Và tôi kệ. Tôi đâu cần tệ
bạc quá với Điền. Tôi muốn giữ Điền làm lương khô để thỉnh thoảng có người con trai
mà gặp, mà nói năng nhăng cuội một lúc cho đỡ buồn.

Một hôm, chị Nguyệt Buồn
gọi cho tôi. Chị bảo chị cũng vừa mắc căn bệnh giống tôi. Chị kể, thời gian gần
đây chị không muốn ngủ với chồng, không muốn chồng hôn mình. Vì cứ mỗi lần vợ chồng
chị yêu nhau xong là chị muốn đi tắm, muốn nhổ nước bọt phì phì. Chị không buồn
nôn như tôi nhưng chị có nhu cầu nhổ nước bọt suốt ngày. Chị hỏi tôi đã khỏi bệnh
chưa và chữa như thế nào. Tôi nói, thuốc thang chẳng ăn thua gì đâu, chắc là một
thời gian rồi tự nó sẽ hết. Nhưng thỉnh thoảng, chị Nguyệt Buồn lại gọi cho tôi
phàn nàn rằng căn bệnh của chị mỗi ngày một nghiêm trọng. Chị không còn thú vui
tình ái với chồng nữa, lúc nào chị cũng muốn khạc nhổ. Tôi hỏi chị có bị ám ảnh
bởi bất cứ một động tác nào của chồng chị không. Chị bảo không. Nhưng rồi chị lại
bảo có, ấy là cái chân giả của chồng chị. Một hôm chị tỉnh dậy giữa đêm và nhìn
ra phía cửa sổ. Cái chân giả của chồng chị dựng ở đó. Đã bao nhiêu đêm nó được chồng
chị tháo ra và dựng ở đó trước khi đi ngủ, và cũng đã rất nhiều đêm chị tỉnh giấc
và nhìn vào cái chân giả đó, rồi ngậm ngùi thương chồng vì tai nạn khủng khiếp đã
cướp mất của anh một cái chân lành lặn. Nhưng đêm ấy thì khác. Chị nhìn vào cái
chân giả của anh và bỗng dưng chị thấy nó động đậy. Chị trùm chăn kín mặt và he
hé nhìn ra, vẫn thấy cái chân giả lắc lư như lên đồng. Chị toát mồ hôi hột. Lúc
ấy chồng chị choàng tay ôm lấy chị. Anh gác cái chân cụt của mình lên đùi chị. Bất
giác, chị sờ vào cái chân tật nguyền của anh. Nó ngắn ngủi và mềm nhũn. Chỗ vết
thương lành sẹo hơi gồ ghề. Chị ngồi dậy, lật chăn, ngắm chồng trong bóng tối. Hai
cái chân của anh nằm như một đôi đũa so le khiến chị rùng mình. Nhìn ra phía cửa
sổ, cái chân giả vẫn cựa quậy. Chị nằm xuống, thở dốc và mê man đến sáng. Từ hôm
ấy, không hiểu sao chị sinh ra sợ chồng và mắc phải chứng nhổ nước bọt. Chị nói
tôi hãy tìm cách cứu chị, vì nếu tình trạng này kéo dài, hạnh phúc của chị sẽ có
nguy cơ rơi xuống vực thẳm. Tôi bảo chắc là đầu óc của chị hay tưởng tượng quá thôi,
hoặc là mắt của chị có vấn đề. Tôi khuyên chị đi khám mắt, nhỡ đâu chị bị chứng
loạn thị thì sắm đôi kính vào là hết. Chị Nguyệt Buồn đi khám mắt. Nhưng không ăn
thua. Mắt chị bình thường mà căn bệnh sợ chồng của chị mỗi ngày một trầm trọng.
Tôi lại khuyên chị nên xa chồng một thời gian xem sao. Chị về ở với mẹ đẻ nửa tháng,
nhưng căn bệnh quái quỷ ấy vẫn không hề thuyên giảm. Cho tới một buổi sáng, chị
gọi cho tôi, giọng vô cùng tuyệt vọng. Chị bảo, chị sợ hãi quá rồi, đêm qua chị
đã hét ầm nhà khi nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy cái chân giả của chồng cứ nhảy lò cò
bên cửa sổ. Chồng chị đã nổi điên tát chị một cái vì nghĩ chị đang phải lòng một
gã nào đó. Mỗi khi anh chạm vào chị, chị lại nổi da gà, căn bệnh nhổ nước bọt lại
trỗi lên không đừng được.

Thật lòng tôi không biết
an ủi chị Nguyệt Buồn thế nào. Nhưng tôi biết là nó rất nghiêm trọng. Nó nghiêm
trọng bởi vì không ai biết nó là bệnh gì để chữa.

Mãi không thấy chị Nguyệt
Buồn gọi đến than thở, tôi nghĩ vợ chồng chị chắc đã cơm lành canh ngọt. Một thời
gian sau, tôi nghe giọng chị Nguyệt Buồn trong máy. Chị bảo chị đang ở một mình
tại một làng ven biển miền Trung. Chị bỏ nhà đi đã một tháng. Vì mỗi ngày chị càng
thấy sợ hãi khi ở cạnh chồng. Hôm qua chị nghe đài và thấy anh nhắn chị về nhà giải
quyết việc ly hôn.

Mưa quất mạnh vào cành hoa
giấy trước mặt tôi. Bàn tay kỳ dị ấy bắt đầu lắc lư liên tục. Có vài tiếng rên rỉ
nấp sau những cái ghế cao ngập lút đầu người. Tiếng thì thầm của một vài đôi trai
gái. Không biết giờ này chị Nguyệt Buồn ở đâu. Sao tôi không khuyên chị thử ngủ
với một người đàn ông khác xem căn bệnh cũ có còn không?

Hôm qua, lần đầu tiên tôi
trò chuyện với mẹ tôi về căn bệnh của chị Nguyệt Buồn. Tôi không thích trò chuyện
với mẹ vì mẹ tôi hay than thở lại bảo thủ. Tôi cũng chỉ nói để cho vui nhân lúc
mẹ tôi nhắc đến chị Nguyệt Buồn. Nhưng mẹ tôi có vẻ nghĩ ngợi rất lâu, và cuối cùng
bà bảo, chính bà cũng đã từng mắc căn bệnh ấy.

Đó là
mùa hè năm mẹ tôi hai mươi tám tuổi, cha tôi ở nước ngoài về. Ông đi làm công nhân
lao động ở Tiệp Khắc. Cha tôi dành cho mẹ rất nhiều quà đắt tiền. Cả đời chưa bao
giờ mẹ thấy mình giàu đến thế. Cha bảo cha muốn bù đắp những ngày đợi chờ của mẹ.
Buổi tối đầu tiên khi cha đi xa về, mẹ hoảng hốt khi thấy cha nhờ mẹ lấy một bát
nước đầy vào buồng ngủ. Và cha gỡ hàm răng giả của mình ngâm vào đó. Hàm răng giả
ấy là hậu quả của một cú ngã từ trên giàn giáo cao xuống đất, khi cha tôi còn ở
Tiệp. Để mẹ con tôi an lòng, ông đã không hề nói về tai nạn ấy trong hàng chục lá
thư. Mẹ tôi khóc ướt đầm vai áo cha tôi. Bà nói: “Mẹ thương cha con đến quặn lòng.
Nhưng không hiểu sao từ hôm ấy mẹ không còn thấy cha con giống như ngày xưa nữa.
Bát nước nằm trên bàn trang điểm hằng đêm ám ảnh mẹ. Mỗi lần hôn cha con, mẹ nổi
da gà. Mẹ sợ. Mẹ không thấy thèm khát, không cảm nhận được vị ngọt ngào trong mỗi
chiếc hôn của người đàn ông mẹ yêu nữa. Mẹ sợ đến nỗi mỗi khi nói chuyện với cha
con, mẹ không thể nhìn thẳng vào miệng ông ấy. Mẹ thấy như thể mẹ đang sống với
một người đàn ông khác, một người hoàn toàn xa lạ với mẹ. Những nụ hôn không hề
giống những năm về trước. Mẹ cố tìm cách giải thích, thỏa hiệp với chính mình. Nhưng
căn bệnh sợ hãi mà mẹ gặp phải vẫn không hề thuyên giảm. Mẹ lạnh nhạt đến nỗi mỗi
nụ hôn của cha con dành cho mẹ giống như một cực hình. Rồi đến lúc mẹ không chịu
nổi. Mẹ đau khổ. Cảm giác ghê tởm bắt đầu xuất hiện. Một hôm, khi cha con không
chịu nổi sự thờ ơ lãnh đạm rõ rệt của mẹ, ông đã làm ầm lên. Mẹ nói dối rằng mẹ
đã có người khác, mẹ đã phản bội cha con trong những tháng ngày cha con đi vắng.
Cha con gục xuống vì đau khổ. Và cha mẹ ra tòa. Mẹ không yêu ai nữa. Mẹ ở vậy. Và
trong lòng mẹ vẫn chỉ có cha con. Nhưng mẹ đã không thể quay lại. Mẹ sợ hàm răng
giả ấy. Nhưng đó là một bí mật cuộc đời mà mẹ không thể nói được với ai.”

Câu chuyện của mẹ hai chục
năm rồi tôi mới được nghe. Thực tình, tôi không cảm thấy buồn. Mẹ tôi bảo, khi chúng
ta yêu một ai đó thì cũng có nghĩa là chúng ta phụ thuộc vào họ. Hình ảnh của họ
luôn cố hữu trong trái tim chúng ta và chúng ta sợ sự thay đổi. Mà đàn bà lại là
giống nhạy cảm, hay nghĩ vẩn nghĩ vơ, hay tưởng tượng lung tung…

Mẹ tôi nói một chặp như
vậy rồi bà ngủ thiếp đi. Tôi biết bà chẳng định khuyên tôi điều gì, cũng chẳng muốn
bình luận gì về câu chuyện của chị Nguyệt Buồn. Tôi mong điện thoại của chị Nguyệt
Buồn quá, không hiểu câu chuyện của chị đã tiếp tục như thế nào. Mong sao là chị
vẫn yêu được, và tiếp tục yêu nồng nàn một ai đó. Bởi nếu suốt quãng đời còn lại
chị không yêu thêm một ai và cứ sống vô cảm như mẹ tôi thì cuộc đời chán lắm.

Trời đã tạnh mưa. Phía mặt
hồ gió bắt đầu ngừng thổi. Cành hoa giấy trước mặt tôi chợt đứng im bất động. Tôi
nốc ngụm cà phê cuối cùng như cách nốc ngụm rượu cuối cùng của một tay bợm rượu
và đứng lên, rời khỏi quán. Tối Chủ nhật cà phê một mình đã qua. Tôi bước ra ngoài
đường phố, cảm thấy mình như vừa uống cà phê trong một giấc mơ có thật của cuộc
sống. Trời lạnh làm ý nghĩ của tôi không hiểu sao lại hướng về Điền. Một Điền nào
đó của cuộc đời cho tôi được mơ những giấc mơ tình ái không mắc căn bệnh buồn nôn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3