Lạc chốn phù hoa (Tập 2) - Chương 18 - Phần 03

3.

Người
cuối cùng đi vào cửa lên máy bay, Tô Mạt vẫn ngồi ở ghế. Cô gọi điện cho lão Triệu,
hỏi thẳng: “Vương Cư An còn ở công ty không?”

Lão
Triệu có chút ngạc nhiên: “Không, sếp đi từ lâu rồi.”

“Anh
ấy không nói đi đâu à?”

“Không
nói.”


Mạt cúp máy, lại gọi cho Vương Cư An. Đầu kia vẫn không ai nghe máy, cô nghĩ, người
này đúng là chẳng có câu nào thật lòng.

Châu
Viễn Sơn nhắc nhở: “Cô có đi không?”


Mạt không trả lời, cũng chẳng nhúc nhích.

Châu
Viễn Sơn nói: “Máy bay chậm ba tiếng, cô đã đợi ba tiếng đồng hồ.”

“Ừ.”
Tô Mạt nói nhỏ.

“Nếu đến, anh ta đã đến từ lâu rồi.” Châu Viễn Sơn thở dài
nhìn cô, lấy điện thoại của mình bấm số, không có ai nghe máy.


Mạt đột nhiên hỏi: “Bị lừa hết lần này đến lần khác, có phải tôi chẳng ra sao không?”

Châu
Viễn Sơn ngồi xuống cạnh cô. “Phụ nữ các cô đều yêu lãng tử, có lẽ đây là lòng hư
vinh mà thôi.”

“Vậy
sao?”

“Cứ nghĩ như vậy trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Đúng
thế.” Cô hỏi: “Anh có biết lý do tôi không muốn nghe nhất là gì không?”

“Gì
cơ?”

“Tôi
và anh ấy vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.”

Châu
Viễn Sơn lặng thinh.

Loa
phát thanh nhắc đi nhắc lại tên hai người, nói máy bay sắp cất cánh, xin hãy nhanh
chóng lên máy bay. Nhân viên soát vé chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy họ, liền hỏi:
“Có phải hai vị cũng đi chuyến bay này? Nhanh lên đi, đừng làm lỡ thời giờ của người
khác.”

Châu
Viễn Sơn đứng dậy xin lỗi.


Mạt nắm chặt điện thoại đến mức ngón tay nổi rõ các khớp. Cô đột nhiên thở dài,
cuối cùng đứng dậy đi theo Châu Viễn Sơn. Càng đi vào bên trong, cô càng cảm thấy
xa lạ, trong lòng trống rỗng.

Máy
bay cất cánh, Nam Chiêm mỗi lúc một xa. Sắp được gặp lại bố mẹ và con gái, cô nên
vui mừng mới phải. Tô Mạt muốn cười nhưng nước mắt dâng tràn nơi khóe mi.

Lúc
tỉnh lại, Vương Cư An đã nằm trong bệnh viện.

Triệu
Tường Khánh ngồi bên cạnh giường bệnh. Thấy anh mở mắt, anh ta liền hỏi anh có muốn
uống nước không.

Vương
Cư An hơi ngẩng đầu, phát hiện người mình vẫn nguyên vẹn. Anh cảm thấy yên lòng,
vì ít nhất anh vẫn còn sống. Anh há miệng, cất giọng khản đặc: “Anh... hãy gọi điện
cho cô ấy.”

Triệu Tường Khánh ngẩn người, hỏi thăm dò: “Tô tiểu thư?”

Vương
Cư An nhắc lại: “Tô Mạt.”

Trước
đó Triệu Tường Khánh đã gọi một lần, bây giờ gọi lại, kết quả như nhau. Vừa ngẩng
đầu, thấy Vương Cư An nhìn mình chằm chằm, anh ta bất giác hạ thấp giọng: “Cô ấy
tắt máy rồi.”

Vương Cư An nằm im một lúc. Tay anh có thể cử động nhưng chân
rất đau. Anh nói tiếp: “Anh hãy... gọi cho luật sư Châu.”

Triệu
Tường Khánh làm theo, gọi mấy lần nhưng không được, anh ta gợi ý: “Hay là tôi nhắn
tin cho cô ấy, thông báo tình hình của sếp?”

“Tình
hình của tôi thế nào?” Vương Cư An hỏi.

Lão
Triệu dè dặt đáp: “Sếp không sao, chỉ bị gãy xương, nhiều khả năng phải dùng nẹp
sắt.”

“Tôi
có thể đi lại không?”

Một
bác sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh đáp: “Mấy chuyên gia đang họp bàn về tình trạng của anh,
hy vọng sẽ có phương án điều trị tốt nhất.”

Vương
Cư An im lặng.

Lão
Triệu nói sang chuyện khác: “Tôi nhắn tin cho cô ấy, bảo cô ấy đến đây ngay.”

Vương
Cư An nhắm mắt, cất giọng lạnh lùng: “Thôi khỏi, người đã lên máy bay rồi.” Ngừng
một lát, anh nói tiếp: “Đừng cho với cô ấy biết.”

Triệu
Tường Khánh ngây ra, định khuyên sếp hai câu, lại nghe anh hỏi: “Tên họ Thượng đã
chết chưa?”

Lão
Triệu nghĩ thầm, vì tên đó mà sếp suýt nữa toi mạng nhưng anh ta chỉ nói: “Vỡ đầu,
gãy hai cái xương sườn. Phía cảnh sát đã lập án điều tra, khi nào xuất viện sẽ bị
gọi đi thẩm vấn ngay. Lần này anh ta chắc chắn tiêu đời rồi.”

Vương
Cư An không lên tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Buổi
tối tiến hành phẫu thuật, Triệu Tường Khánh và lão Trương đợi ở bên ngoài. Ca mổ
kết thúc, thấy Vương Cư An không sao, Triệu Tường Khánh mới yên lòng. Sau đó ngẫm
nghĩ một lúc, anh ta vẫn gửi tin nhắn cho Tô Mạt: “Sếp tổng bị tai nạn ô tô, phải
nằm viện.”


Mạt quả nhiên nhanh chóng gọi điện. Lão Triệu kể sơ qua tình hình. Thấy Vương Cư
An đã tỉnh lại, anh ta vội đưa điện thoại. “Điện thoại của Tô tiểu thư, sếp có nghe
không?”

Vương
Cư An đờ đẫn, anh nhìn anh ta một lúc mới miễn cưỡng gật đầu. Lúc này, thuốc gây
tê đã dần hết tác dụng, Vương Cư An chau mày, nói: “A lô!”


Mạt vô cùng nóng ruột. “Bây giờ anh thế nào rồi?”

Vương
Cư An tỏ ra mất kiên nhẫn: “Chẳng thế nào cả, chưa chết được. Tôi bị gãy xương,
một thời gian nữa sẽ trở lại bình thường.”


Mạt nói nhỏ: “Em xin lỗi! Em… em không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Em sẽ nhanh
chóng đến thăm anh...”

Vương Cư An ngắt lời: “Em đã đi rồi, còn quay lại làm gì?”


Mạt giải thích: “Em thật sự không nghĩ mọi chuyện lại như vậy. Em tưởng lần này
cũng giống mấy lần trước, anh đừng tức giận...”

Vương
Cư An đau đến mức nhăn mặt nhíu mày, trong lòng bực bội. Anh cười nhạt: “Có gì đáng
tức giận, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em.”


im lặng vài giây mới lên tiếng: “Em sai rồi, có chuyện gì để gặp rồi nói sau, có
được không?”

“Còn
cần thiết làm vậy không?” Anh hỏi lại. “Lúc em ở sân bay, tôi đã nói hết nước hết
cái với em... Em cũng có đủ thời gian suy nghĩ, dưa chín ép sẽ không bao giờ ngọt.”

“Em...”
Tô Mạt ấp úng.

“Em
gì chứ? Đối với tôi, em cũng chỉ có thế mà thôi.” Anh cười. “Tô Mạt, cho dù số tôi
đen đủi, cả đời này chìm nổi đến chết đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ thiếu
đàn bà. Rời xa ai đó, tôi vẫn có thể sống thoải mái.”


Mạt biết người đàn ông này coi trọng thể diện. Dù anh nói những lời rất khó nghe
nhưng vì trong lòng áy náy nên cô vẫn cất giọng mềm mỏng: “Vâng, anh không thiếu
đàn bà, em thiếu đàn ông được chưa? Lần này là em không đúng, anh hãy cho em một
cơ hội.”


y tá mang thuốc giảm đau đến nhưng Vương Cư An mặc kệ. Anh cầm điện thoại, trầm
mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Có một số chuyện trước đây tôi cũng đã từng nghĩ.
Giữa chúng ta thiếu sự ăn ý, thiếu sự tin tưởng, chính vì vậy, chỉ một chuyện cỏn
con cũng khiến chúng ta nảy sinh mâu thuẫn... Ngoài công việc, cuộc sống của chúng
ta không hề có sự đụng chạm, chúng ta không chung đường, sau này, dù miễn cưỡng
ở bên nhau cũng chưa chắc đã tốt.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Thôi thì chấm
dứt đi!”


Mạt cố gắng kìm nén nước mắt, một lúc sau mới hỏi: “Anh muốn chấm dứt sao?”

Vương
Cư An không trả lời. Thời gian như ngừng trôi.

“Được...”
Cuối cùng Tô Mạt cũng hạ quyết tâm. “Em có một yêu cầu... Lần cuối cùng, anh có
thể để em cúp máy trước được không? Dẫu sao em cũng là phụ nữ.”

Đầu
máy bên kia không có một tiếng động. Sợ anh chẳng còn sự nhẫn nại, Tô Mạt nín thở,
vội vàng tắt máy.

Sau
đó cô cầm điện thoại, bất động hồi lâu. Cuối cùng, cô gục đầu xuống bàn, nước mắt
giàn giụa. Ông Tô đi đến gõ cửa. “Con đi ngủ nhớ đừng để bị nhiễm lạnh. Vừa về đến
nhà đã nói chuyện điện thoại. Con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”

Hai
tháng vùn vụt trôi qua, người đàn ông đó biến mất như chưa hề tồn tại. Số cổ phiếu
của An Thịnh mà Tô Mạt nhờ Châu Viễn Sơn mua trước khi về quê tiếp tục rớt giá.


Mạt tìm công việc mới ở Giang Nam, là một doanh nghiệp tư nhân bình thường. Dù giữ
chức vụ trưởng phòng phòng Thị trường nhưng mức lương thấp hơn ở An Thịnh nhiều,
cô chỉ đủ trả góp tiền nhà và chi phí sinh hoạt của gia đình bốn người.

Tuy
bố mẹ không nói gì nhưng trong lòng cô vẫn áy náy, may mà Châu Viễn Sơn thường đến
chơi. Cuối tuần, thỉnh thoảng hai người đưa Thanh Tuyền đi chơi, tâm trạng của con
bé rất tốt, ông bà ngoại càng vui mừng.

Thanh Tuyền hơn năm tuổi, rất hiếu động, mỗi khi chơi đùa là
chẳng để ý điều gì ở xung quanh nữa. Châu Viễn Sơn nằm dưới đất, nhấc người con
bé lên cao khiến nó cười khoái chí


Mạt không kìm được, đi tới bế con bé.

Thanh Tuyền không chịu. “Con muốn chơi với ba Châu.”

Quê
nhà Tô Mạt có một thói quen, trẻ con thường gọi người bạn gái thân thiết của mẹ
là “mẹ” để bày tỏ tình cảm thân mật. Châu Viễn Sơn là đàn ông, Thanh Tuyền khéo
miệng nên tự động gọi anh là “ba Châu”.

Lời nói của trẻ con vô tâm nhưng người lớn lại nghĩ khác.

Ông bà Tô không thể giữ bình tĩnh. Thỉnh thoảng, bà Tô nói
nhỏ với chồng: “Luật sư Châu tuổi trẻ tài cao, ngoại hình ổn lại chưa từng kết hôn,
chúng ta đừng hiểu nhầm người ta.”

Ông
Tô động viên vợ: “Con gái chúng ta cũng có ngoại hình khá, tuổi trẻ tài cao, chẳng
có gì không xứng với cậu ấy. Chỉ là Thanh Tuyền...”

“Thanh
Tuyền làm sao?”

“Thanh
Tuyền ngoan ngoãn như vậy, sẽ không gây phiền phức cho người ta.”

Tình
cờ nghe thấy điều này, Tô Mạt hơi khó chịu, dần dần cô cố ý tránh mặt Châu Viễn
Sơn.

Thanh
Tuyền không vui, một ngày hỏi mấy lần: “Hôm nay ba Châu có đến ăn cơm không mẹ?”


Mạt đáp: “Không.”

“Tại
sao?” Con bé hỏi.

“Đây
không phải nhà của chú ấy, làm gì có chuyện ngày nào cũng đến ăn cơm.” Tô Mạt đáp.

Thanh
Tuyền ngẫm nghĩ, thờ dài như người lớn. “Con thích ba Châu, không thích người lần
trước.”

“Người
lần trước là người nào?” Tô Mạt hỏi.

Thanh Tuyền nói: “Người lần trước đến nhà mẹ ăn cơm ấy.”

Tô Mạt liền nhớ ra, tim cô đột nhiên như bị bóp nghẹt. Cô nói
nhỏ: “Con không thích cũng chẳng sao.” Nói rồi, cô không kìm được, lại hỏi con gái:
“Tại sao con không thích chú ấy?”

“Con
không biết.” Thanh Tuyền ngẫm nghĩ. “Chú ấy trông có vẻ hung dữ.”

Buổi
tối, Tô Mạt nằm trên giường trằn trọc mãi. Thời khắc từ chờ mong đến tuyệt vọng
đã qua đi. Vì người đàn ông đó, cô vẫn luôn sử dụng số điện thoại ngoại tỉnh. Cô
tưởng khi nào hết tức giận, anh sẽ chủ động gọi điện cho cô. Cô tưởng bản thân có
thể thoải mái hơn những cô gái trẻ tuổi, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng lặng, cô mới
biết thế nào là nhớ nhung đến tận xương tủy.


Mạt cầm di động, ngơ ngẩn hồi lâu. Cô ngước nhìn trần nhà, hai hàng lệ chảy dài
xuống gò má. Ngày hôm sau đi làm với cặp mắt sưng húp, Tô Mạt bỗng cảm thấy, nếu
cứ như vậy cũng không phải là cách. Cô hạ quyết tâm, thay số điện thoại mới.

Trước
sự né tránh của Tô Mạt, Châu Viễn Sơn tỏ ra rất nhẫn nại. Thỉnh thoảng, anh đến
công ty đón cô tan sở. Các đồng nghiệp tưởng hai người hẹn hò, một số lãnh đạo muốn
giới thiệu đối tượng cho Tô Mạt cũng lập tức từ bỏ ý định.

Một
buổi tối, Tô Mạt bỗng nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Cô giật mình, nhưng nghe
giọng nói của đối phương, cô mãi không nghĩ ra là ai. Người đó cười. “Trợ lý Tô,
tôi là lão Hàn.”


Mạt vội lên tiếng: “Kỹ sư Hàn? Lâu rồi không gặp!”

Kỹ
sư Hàn cười. “Tôi muốn tìm cô nhưng số di động trước kia không gọi được, may mà
vợ tôi lưu số điện thoại nhà cô.”


Mạt nghĩ, phải rồi, người có lòng thì kiểu gì cũng tìm ra, là mình nghĩ ngợi nhiều.


hơi thất thần nên không nghe rõ đối phương nói gì, đành hỏi lại.

Kỹ
sư Hàn nhắc lại: “Vợ tôi có một bạn học sống ở nước ngoài, muốn chúng tôi làm đại
lý dự án về ô tô, chủ yếu là lĩnh vực linh kiện. Tôi có dự định tự mở công ty, không
biết cô có muốn hợp tác không? Tự mình làm chủ dù sao cũng tốt hơn làm thuê cả đời,
cô nói có đúng không?”


Mạt mỉm cười. “Cảm ơn anh! Đây đúng là cơ hội tốt, nhưng tôi không có tiền góp cổ
phần.”

Kỹ sư Hàn nói: “Vợ tôi khen con người cô rất tốt, tìm đối tượng
hợp tác nên tìm người như cô. Cô quen Tôn Tổng của công ty ô tô Bắc Trung đúng không?
Bây giờ ông ta là người đứng đầu, chúng tôi muốn ký kết hợp đồng với công ty ông
ta.”

Tô Mạt hiểu ý. “Tôi quen, còn cả mấy vị sếp tổng của các nhà
máy ở phía nam. Mỗi dịp lễ tết tôi vẫn gọi điện hỏi thăm họ.”

Kỹ
sư Hàn vui mừng, nói đùa: “Cô có mối quan hệ là được rồi. Tất nhiên, nếu có tiền
thì càng tốt.”

Hai
người cùng bật cười.

Mấy
ngày sau, kỹ sư Hàn đến nhà chơi. Nhìn thấy Thanh Tuyền cầm một cái bát nhỏ cho
mèo uống sữa, bà xã của kỹ sư Hàn ngồi xổm xuống quan sát.


Mạt cười. “Chị cũng thích mèo sao? Mèo nhà em đã tiêm phòng, vừa mới tắm rửa sạch
sẽ, cứ thoải mái vuốt ve.”


xã của kỹ sư Hàn nói: “Không phải.” Chị giơ tay đỡ cái bát. Đợi con mèo liếm sạch
sữa trong bát, chị mới cầm lên xem. “Em còn khiêm tốn nói không có tiền đầu tư?
Một cái bát có giá trị như vậy mà em lại để cho mèo ăn?”


Mạt không hiểu.

Người
phụ nữ nói tiếp: “Nếu chị không nhầm thì đây là sản phẩm của thời kỳ Gia Tĩnh, nhà
Minh, gọi là “Bách hoa tranh xuân”. Hồi còn là sinh viên, chị từng đi làm thêm ở
chỗ bán đấu giá nên cũng biết một ít.”


Mạt cười. “Không thể nào!”

Kỹ
sư Hàn nói xen vào: “Về việc này cô nên tin cô ấy. Cô ấy có hứng thú với đồ cổ nên
cũng từng nghiên cứu, còn học văn bằng hai.”


xã của kỹ sư Hàn cười. “Em gái, giá thị trường của cái bát này ít nhất là hai trăm
ngàn, đây là giá từ mấy năm trước.”


Mạt sững sờ.

Kỹ
sư Hàn cười. “Cô hãy bán nó để lấy vốn đầu tư.”


Mạt định thần, cầm cái bát. “Không, tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm.”

Mọi
người trò chuyện vui vẻ. Khi nhắc đến thủ tục pháp lý, Tô Mạt nói quen luật sư,
liền gọi điện mời Châu Viễn Sơn đến ăn cơm.

Đã
lâu mới được cô chủ động hẹn gặp, Châu Viễn Sơn lập tức nhận lời. Hai người gặp
nhau, trong lòng đều có tâm sự nên bất giác có chút khách khí và ngượng ngập. Họ
chỉ trò chuyện vui vẻ với người khác.


Mạt không tập trung. Đến tối, ngay sau khi tiễn khách ra về, cô nhận được điện thoại
của Châu Viễn Sơn: “Tôi ở dưới nhà, em có thể xuống dưới không?”


Mạt hỏi: “Anh quên đồ à?”

“Em
cứ xuống trước đi!” Đợi cô xuống dưới, Châu Viễn Sơn hỏi: “Đồ của tôi đâu?”


Mạt cười. “Anh quên đồ gì lại chẳng nói rõ, làm sao tôi biết được?”

Châu
Viễn Sơn nhìn cô một lúc mới trả lời: “Trái tim tôi.”


Mạt im lặng.

Anh
nhìn đi chỗ khác, nở nụ cười ngượng ngùng. “Buồn nôn quá!” Ngừng vài giây, anh cất
giọng nghiêm túc: “Lâu như vậy chắc em không thể không hiểu, tôi bây giờ... Tôi
đã để trái tim ở chỗ em. Em đừng tránh mặt tôi, có được không?”

Lần
đầu tiên trong đời, Tô Mạt nhận được lời tỏ tình trực tiếp như vậy, cô choáng váng
đầu óc. “Tôi… tôi...”

“Em
vẫn chưa quên anh ta?” Châu Viễn Sơn hỏi.

“Không
phải.” Tô Mạt đáp.

Châu
Viễn Sơn gật đầu. “Vậy thì được rồi. Chúng ta đã qua cái tuổi kích động từ lâu rồi.
Tôi cảm thấy nên tìm một đối tượng thích hợp. Dù ở phương diện nào, chúng ta cũng
rất hợp nhau. Em có cảm thấy như vậy không?”


Mạt từ chối khéo: “Anh cũng biết đấy, tôi sắp lập nghiệp, sẽ rất bận rộn. Bây giờ
tôi không có tâm tư để nghĩ đến chuyện này.”

Châu Viễn Sơn tỏ ra rất thông cảm: “Cũng đúng, phụ nữ nên
có sự nghiệp của riêng mình. Tôi thích điểm này của em nhất. Em cứ làm việc của
em, chỉ đừng trốn tránh tôi là được.”

Anh
ta định quay người rời đi nhưng đột nhiên đứng lại, nhanh chóng hôn lên má cô một
cái rồi nói nhỏ: “Tôi sẽ đối xử với em tốt hơn anh ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3