49. Công trình tình yêu

Công trình tình yêu

(Bình, nữ, 19 tuổi)

Tôi là một cô gái tính tình phóng khoáng, bởi vậy xung quanh
tôi luôn có rất nhiều bạn, trong đó đương nhiên là có cả bạn nam. Tôi cũng được
coi là xinh đẹp nên những chàng trai theo đuổi tôi cũng không ít. Đương nhiên
là tôi cũng lựa chọn một người con trai mà tôi thấy hợp và có tình cảm.

Nhưng không biết vì sao, tôi không thể nào qua lại với những
người con trai đó quá nửa năm. Trong lúc chơi với họ, lúc đầu tôi thấy rất tuyệt.
Trong mắt tôi, người ta có rất nhiều ưu điểm và sự quyến rũ. Hết lần này tới lần
khác tôi chìm trong cảm giác kích thích và hạnh phúc của tình yêu. Nhưng lâu dần
(chắc khoảng vài tháng), cảm giác ban đầu nhanh chóng biến mất, lúc này trong mắt
tôi, người ta chẳng là gì cả, tôi cảm thấy không thuận mắt, thậm chí là căm
ghét. Tôi thấy ngạc nhiên là sao ban đầu mình lại yêu một người đáng ghét như
thế này? Mỗi lần chia tay tôi đều không có cảm giác đau khổ, chỉ có người ta là
rất đau lòng. Tôi thấy thật bực mình, bởi vì tôi không nói rõ nguyên nhân thực
sự khiến tôi chia tay anh ta, tôi chỉ ước thoát khỏi anh ta càng nhanh càng tốt.
Mặc dù sau khi chia tay, tôi cũng cảm thấy một chút tội lỗi, nhưng khi gặp mặt,
tôi lại dửng dưng như không. Nếu anh ta còn muốn “tình cũ không rủ cũng tới”,
tôi lập tức chạy thật nhanh.

Tôi không biết tâm lý của mình có bình thường không. Còn nhớ
hồi tôi còn nhỏ (khoảng bốn, năm tuổi), bố tôi phải nằm viện. Căn bệnh rất nặng,
ngày nào tôi cũng bám gấu áo mẹ chạy tới bệnh viện. ở bệnh viện, mẹ bận rộn
chăm sóc cho bố, còn tôi thì chạy khắp nơi, hình như còn nghe thấy có người
nói, con bé này thật đáng thương, sắp không còn bố nữa rồi. Hôm bố sắp ra đi
mãi mãi, có người bế tôi tới trước giường để bố nhìn thấy tôi lần cuối. Sau đó
tôi bị dì đưa đi, tôi không thấy bố tôi đâu nữa, mẹ khóc... Rồi sau đó, dượng kế
tới, ông là một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt vô cảm. Tới giờ tôi cũng không
hiểu mẹ tôi có tình cảm gì với ông không. Thi thoảng tôi cũng gặp cảnh họ thân
mật với nhau, nhưng ông thường nổi nóng với mẹ tôi, đối với tôi không tốt cũng
chẳng tệ. Tính tình mẹ tôi càng ngày càng khó chịu, ngày nào cũng cãi nhau với
dượng, còn nói là sẽ ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn chưa bỏ được.

Mẹ luôn bảo vệ tôi. Năm bố mất, tôi còn nhỏ nên mặc dù còn
nhiều điều đáng tiếc trong cuộc sống, nhưng sự trưởng thành của tôi hầu như
không bị ảnh hưởng gì. Còn nhớ năm học lớp ba, tôi bị viêm ruột thừa cấp, bụng
đau tới mức chết đi sống lại. Dượng bế tôi chạy tới bệnh viện, mẹ cũng vội vàng
chạy theo, chỉ có việc này là để lại cho tôi ấn tượng về một gia đình hạnh phúc
và ấm áp (nhưng lại phải trả giá bằng nỗi đau của tôi nên ấn tượng càng thêm
sâu sắc). Hồi nhỏ, tôi sợ hãi trước cảnh ngày nào cũng phải chứng kiến mẹ và dượng
cãi nhau. Khi lớn lên, nỗi sợ hãi đó dần trở thành cảm giác chán ghét, tôi thường
hạ quyết tâm là phải tự lập, rời khỏi cái nhà ồn ào này.

Gia đình tôi như vậy, còn gia đình khác thì sao. Cậu đang
đòi ly hôn với mợ, bởi vì mợ có tình nhân ở lớp khiêu vũ; cô tôi và chú đã gần
năm mươi tuổi mà chưa có con, cứ bình an sống tới bây giờ, nhưng rồi đột ngột
cô tìm mẹ tôi, khóc lóc, thì ra chú ngủ với ôsin; rồi cả dì Trương ở sát vách,
từ sau khi chồng dì sang Nhật năm năm trước, thư từ gửi về ngày một ít đi, tới
hôm nay, dì Trương vẫn không biết chồng mình có còn sống hay không... Đủ rồi, tất
cả những việc này đều khiến tôi cảm thấy hôn nhân thật đáng sợ.

Mặc dù tôi rất sợ hôn nhân, mặc dù tôi hiểu căn bệnh của
mình trong tình yêu, nhưng khi tôi đối diện với chàng trai khiến tim tôi rung động
tôi lại không thể nào từ chối anh ta được. Còn khi gặp chàng trai tôi không
thích nhưng vẫn bảo vệ, chăm sóc tôi như người yêu, tôi không những không thể
yêu anh ta mà thậm chí còn không hề thấy cảm động, nhưng tôi lại không biết phải
làm thế nào để từ chối. Lúc này tôi thấy rất bất an, có cảm giác như mình đang
phạm tội.

Tôi nghĩ cách làm chính xác là: Không thể hiện gì trước
chàng trai mà mình rung động, lúc đầu thì từ chối anh ta, không phát triển mối
quan hệ của chúng tôi để không làm tổn thương tới người ta. Nhưng tôi không muốn
phản bội cảm giác của mình, lại càng không muốn làm tổn thương người khác. Tôi
nên làm thế nào?

Trong tình yêu, Bình gặp phải trở ngại tâm lý, đó là do tuổi
thơ không may mắn mang lại. Những gì bạn gặp phải khi còn nhỏ thường chi phối cảm
giác cả đời của bạn. Do từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn do gia đình mang lại
nên bạn không đủ tự tin vào tình yêu và hôn nhân. Bạn vừa khát vọng có được những
điều này, nhưng lại sợ đánh mất nó... Trạng thái tâm lý mâu thuẫn này khiến bạn
hết lần này tới lần khác gặp phải trắc trở trong tình yêu.

Bố mẹ thường xuyên cãi nhau, có thể đó chỉ là chuyện bình
thường trong hôn nhân, giữa họ vẫn có tình yêu. Nếu không họ làm sao có thể
cùng dắt tay nhau đi hết cả đoạn đường dài đằng đẵng? Những người đã thất bại
trong hôn nhân xung quanh bạn, họ cũng đã từng yêu nhau, chỉ là vì họ không biết
cách bảo vệ tình yêu của mình nên mới khiến nó mất đi.

Tình yêu là một công trình vĩ đại, chúng ta phải dùng tình
thương để xây dựng, phải kiên nhẫn, nhiệt tình và tha thứ. Cho dù là yêu hay được
yêu đều là một niềm hạnh phúc trong cuộc đời. Bạn hãy thử nghĩ mà xem, nếu con
người sống trong một thế giới không có tình yêu, vậy thì cuộc đời của anh ta thật
dài và khô khan! Nếu nói rằng Bình đã không có được một tình yêu hoàn mĩ trong
quá khứ, vậy thì bây giờ bạn hoàn toàn có thể được bù đắp, đừng vì một cái bóng
râm trong cuộc sống quá khứ mà nảy sinh khát vọng phá hủy “công trình tình
yêu”. Tìm một chàng trai tốt, nói với anh ấy quá khứ của mình, kể cho anh ấy
nghe về khát vọng của mình, cùng anh ấy xây dựng một “công trình tình yêu” thật
vững chắc, để cuộc sống của bạn sau này tràn đầy niềm tin vào tình yêu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3