46. Cảm động hay là yêu

Cảm động hay là yêu

(V, nữ, 17 tuổi)

Mình là một cô gái mười bảy tuổi, tính tình vui vẻ, hoạt
bát, hòa đồng. Mọi người đều khen mình dễ thương. Mình học trung cấp Y, một trường
toàn con gái, cả trường tổng cộng chỉ có khoảng ba mươi bạn nam. Vì thế, mỗi bạn
nam đều được coi là “mỳ chính cánh”, trong đó có H. Cậu ấy không đẹp trai, cũng
không cao, trông không được phong độ nhưng lại rất hòa nhã, dễ gần. Mình quen H
qua một người đồng hương. Chơi với H, mình thấy rất vui. Người đồng hương nói,
H đã có bạn gái từ lâu, bạn ấy học trường Ngoại thương, nhưng mình chưa được gặp.

Một hôm, bọn mình cùng đi dã ngoại, người đồng hương nhất định
bắt mình và H chụp chung, mình không chịu, bạn ấy cứ đẩy mình vào. H đã không
giúp mình, lại còn “nối giáo cho giặc”, ghé sát vào người mình. Mình không
tránh kịp, lấy tay đẩy ra và kết quả là, một tấm hình ngộ nghĩnh ra đời! Sau
đó, bạn ấy rửa ra hai kiểu, đưa cho mình và H mỗi đứa một kiểu. Nhìn tấm hình,
cả hai bọn mình đều rất vui, cười phá lên. Mình đùa: “Đừng để bạn gái của cậu
phát hiện ra nhé!”. Người đồng hương nói: “Không sao đâu, cứ nói đó là em gái cậu
là được!”. Bạn ấy còn bắt mình gọi H là anh ngay lập tức, mình cũng thấy được.

Sau đó, mối quan hệ giữa hai bọn mình ngày càng thân thiết,
cậu ấy đối với mình rất tốt, mình cũng coi cậu ấy như anh trai, thường xuyên dặn
dò, ví dụ: trời lạnh phải mặc thêm áo, cẩn thận kẻo bị cảm. Khi đi chơi, hễ ai
nói động gì đến cậu ấy là mình đứng về phe cậu ấy để bênh vực và cậu ấy cũng
làm thế với mình. Một buổi tối, sau khi học ở thư viện, H hẹn mình đi dạo. Mình
không nghĩ ngợi gì, vui vẻ cùng cậu ấy đi dưới ánh trăng. H hỏi về ấn tượng của
các bạn gái khác với cậu ấy, mình nói rất tốt. Quả đúng là vậy, các bạn cùng
phòng mình đều khen cậu ấy thú vị, dễ chịu. Mình tin rằng nhất định có không ít
những cô gái quý mến, yêu thầm cậu ấy.

Rồi H lại hỏi: “Thế còn cậu? Cậu có thích tớ không?”. Mình sững
người, không biết phải trả lời ra sao. Trong lúc lúng túng, mình chợt nghĩ ra
câu hỏi lại: “Không phải cậu đã có bạn gái rồi ư? Sao còn quan tâm đến việc tớ
thích cậu hay không? Nếu thích thì sao, mà không thì sao?”. H nhìn mình với vẻ
nghiêm túc: “Tớ đã chia tay với cô ấy rồi”. “Hả?” Mình tỏ vẻ ngạc nhiên, “Từ
bao giờ vậy?” “Chính là cái hôm mà cậu gọi tớ là anh.” Hóa ra là vậy! Nhưng làm
sao mình có thể chấp nhận làm bạn gái của H được cơ chứ? H hỏi vì sao, mình
không dám nói, vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy, bởi vì bố mẹ luôn
mong muốn mình tìm được một người con trai có điều kiện khá về kinh tế, còn gia
đình H lại rất bình thường, bố mẹ mình chắc chắn không đồng ý!

Mặc cho mình từ chối, H vẫn không nản chí, viết liền mười mấy
lá thư gửi mình, nhiều lúc khiến mình cảm thấy như sắp “đổ” đến nơi. Hình như
mình cũng đã yêu cậu ấy thì phải. Nếu không phải vì nghĩ đến thái độ của bố mẹ,
thì mình đã vì cảm động mà chấp nhận từ lâu rồi. Ngoài viết thư, H còn thường
xuyên đến gặp mình, dù mình nói không đến bao nhiêu lần, nhưng cậu ấy vẫn không
từ bỏ. Có lần, mình còn cố tình nói ra những lời khó nghe, cốt để cậu ấy tức giận,
nhưng sau đó, cậu ấy vẫn kiên trì. H còn viết thư cho cả bạn thân của mình, nói
rằng chỉ muốn tham gia chiến tranh, như thế nếu có chết trận thì bố mẹ cũng còn
đỡ đau lòng hơn. Mình đọc thư đó mà bật khóc, nghĩ đến những gì cậu ấy dành cho
mình, nghĩ đến tấm chân tình đó, mình thực sự thấy động lòng.

Hôm trước có một bạn trai viết thư cho mình, H biết được, bắt
đầu sinh ra lo lắng, sợ cậu bạn kia “cướp” mình đi mất. Thế là ngày nào cậu ấy
cũng âu sầu, vì quả thực H không được đẹp trai bằng cậu bạn kia. Mình nhìn H
như thế mà xót ruột, bèn viết thư cho H, nói rằng sẽ không có chuyện mình yêu
khi đang đi học đâu, có thế H mới yên tâm. Lại một lần khác, “quân sư” của H viết
thư cho mình, hỏi dò mình trả lời cậu bạn kia như thế nào. Hôm qua, nhận được
thư của H, mình rất xúc động khi biết H đã vì mình mà bao lần rơi nước mắt, H
mong sớm nhận được câu trả lời từ mình.

Bây giờ mình không muốn tiếp tục từ chối H thêm nữa, đến đứa
bạn thân cũng khuyên mình hãy trân trọng sự chân thành đó, còn nói nếu mình bỏ
lỡ thì chắc chắn sẽ phải hối tiếc. Mình rất sợ điều đó thành sự thật, nhưng
trong lòng mình ngổn ngang đầy mâu thuẫn. Mình sợ khi đồng ý rồi, sau này cậu ấy
sẽ không trân trọng mình như trước. Hơn thế, mình cũng sợ bố mẹ phản đối. Mình
đã từng nói với cậu ấy, mình còn nhỏ, chưa muốn yêu, cậu ấy nói sẽ đợi mình,
nhưng đừng quá lâu. Ôi, mình thực sự bối rối không biết phải trả lời ra sao nữa.

V có yêu H hay không, đó là điều không chắc chắn. Rất nhiều
bạn gái được yêu, bị theo đuổi đến nỗi không biết phải từ chối thế nào, cuối
cùng đành phải “đầu hàng”. Tình yêu như thế không phải lúc nào cũng được hạnh
phúc. Con trai khi đã có được người con gái, thường sẽ không còn kiên nhẫn để hết
lòng hết dạ như lúc trước, nếu không, họ sẽ thấy rất mệt mỏi. Do đó, cuối cùng
thì điều cuốn hút lâu bền vẫn phải là con người bên trong của họ. Nếu một ngày
nào đó con gái phát hiện ra người con trai từng theo đuổi mình là người sáo rỗng,
chắc chắn sẽ thấy rất thất vọng, trách mình lúc đó sao ngốc nghếch, và nhận ra
rằng, sự cảm động nhất thời không phải là tình yêu thực sự.

Bố mẹ luôn mong những điều tốt đẹp nhất cho con cái, chỉ cần
chúng ta cảm thấy hạnh phúc, thì việc chọn ai là do chính chúng ta quyết định.
V hãy thử quan sát và cảm nhận con người H một cách khách quan và tỉnh táo nhất,
ví dụ, vì sao H lại chia tay với bạn gái trước? Nếu lý do là vì V, thì cũng
không hẳn đã là tốt. Làm sao có thể đảm bảo rằng sau này cậu ấy sẽ không gặp
người “thích hợp hơn”? Còn nữa, H đối xử với V dịu dàng, tâm lý như thế, nhưng
liệu có đối xử tốt với mọi người xung quanh hay không? Nếu câu trả lời là
“không”, thì điều tốt đó là không thật.

Trong tình yêu, luôn có sự cảm động, nhưng vì cảm động mà
nghĩ là tình yêu thì không phải. Một cô gái thông minh, lý trí, biết suy nghĩ,
sẽ biết cách tự lựa chọn cho mình nơi chốn thích hợp nhất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3