Adeline bên sợi dây đàn - Chương 05 - phần 1
Chương 5
Sự lựa chọn của tình yêu
* Cây thông Noel lấp lánh.
* Pháo hoa rực rỡ, chói mắt.
* Những người yêu nhau.
* Xin hãy dùng nụ hôn nồng
nàn, da diết nhất.
* Trao cho nhau những lời hứa
khắc cốt ghi tâm.
VOL
5-1
Giờ nghỉ giữa giờ.
Gần đây không khí trong lớp học trở nên
sôi nổi lạ thường, bởi vì mọi người có chung một chủ đề - đó là lễ Giáng sinh.
“Hiểu Tranh, hình như dạo này tâm trạng
của cậu rất tốt”. Choi Da Woo ngồi lên bàn, tươi cười hớn hở nói với Hiểu Tranh
đang sắp xếp vở ghi.
“Ừ”. Hiểu Tranh mỉm cười vui vẻ. Từ khi
giáo sư Hàn đồng ý dạy đàn tranh cho cô, tâm trạng của cô rất tốt.
“Có phải vì ngày lễ Giáng sinh sắp đến
gần không?”. Da Woo làm ra vẻ hiểu vấn đề, “Ha ha, ôi lễ Giáng sinh! Lễ Giáng
sinh đáng yêu! Dù là đối với nam hay nữ đều là ngày lễ vui vẻ. Trong ngày này,
không biết sẽ có bao nhiêu câu chuyện tình yêu lãng mạn…”.
Hả? Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn Da Woo,
sao có thể vì lễ Giáng sinh được?
Da Woo chớp mắt, giọng nói hơi khoa
trương khiến cô trông giống một mụ phù thủy: “Cậu định đón Giáng sinh thế nào?
Có đối tượng lý tưởng cùng đón Giáng sinh chưa?”.
Hiểu Tranh mỉm cười nhìn cô ấy: “Không
có, làm thế nào bây giờ?”.
“Vậy thì để mình giới thiệu cho cậu
nhé!”. Da Woo mỉm cười và nói: “Ứng cử viên lý tưởng nhất không ai khác chính
là anh họ của mình – Choi Joon Ho, hot boy cool nhất, đẹp trai nhất trường. Thế
nào? Có cần mình bố trí cho không?”.
Hiểu Tranh phì cười, trợn mắt nhìn cô:
“Mình không giống đám nữ sinh si mê kia đâu”. Từ sau trận đấu bóng rổ ấy, Da
Woo thường xuyên nói đùa sẽ giới thiệu Hiểu Tranh cho Joon Ho, khiến Hiểu Tranh
dở khóc dở cười. Chỉ có điều, mỗi lần nhắc đến Choi Joon Ho, trong lòng Hiểu
Tranh có một cảm giác rất kỳ lạ.
Sáng
thứ bảy, trời cao trong xanh, ánh nắng chan hòa.
Những
bông hồng trắng trước cửa nhà giáo sư Hàn khẽ mỉm cười trong gió thu.
Trong
phòng đàn lịch sự, tao nhã, giáo sư Hàn Âm Ái đứng tựa người vào cửa sổ, lặng lẽ
nhìn Hiểu Tranh chuyên tâm chơi bản nhạc mà lần trước cô đã giao.
Tiếng
đàn tuyệt vời, kỹ năng vững chắc, động tác gọn gàng, dứt khoát, quả thực khiến
cô rất hài lòng. Không ngờ học trò mà mình phá lệ nhận dạy này lại là người giỏi
nhất trong số những học trò mà mình đã dạy. Cô không kìm được mỉm cười, thở
dài.
Động
tác kết thúc dứt khoát của Hiểu Tranh khiến tiếng đàn gấp gáp dừng đột ngột. Cô
ngẩng đầu nhìn giáo sư Hàn, chờ đợi lời đánh giá của cô.
“Ừ,
chơi cũng được”. Giáo sư Hàn lạnh lùng nhận xét. Vì sợ Hiểu Tranh sẽ kiêu ngạo
nên cô không muốn bày tỏ sự hài lòng của mình.
Chỉ
là cũng được thôi sao? Hiểu Tranh hơi thất vọng. Đây là bài tập đầu tiên mà
giáo sư Hàn giao cho. Vì muốn thể hiện tài năng của mình, tạo ấn tượng tốt trước
mặt cô ấy mà Hiểu Tranh đã tập luyện rất vất vả. Tự mình cảm thấy đã hoàn thành
rất tốt, nhưng….
Giáo
sư Hàn hiểu tâm tư của Hiểu Tranh, cô thầm mỉm cười, nhưng không biểu lộ ra
ngoài: Bản nhạc Chiến Đài Phong(2) này khí thế hào hùng, có thế núi long biển
gào, cường độ cực mạnh. Nhưng cường độ mạnh này lại không giống nhau từ đầu chí
cuối, mà cần phân biệt thật tỉ mỉ. Ví dụ như thể hiện hình tượng cơn bão dữ dội,
cần phải dùng tiết tấu mạnh, nặng nề để thể hiện khí thế của bão lốc, lúc này bề
mặt móng gẩy (khi diễn tấu cổ tranh phải đeo móng tay giả để gẩy dây đàn) tiếp
xúc với dây đàn phải lớn nhất. Còn khi thể hiện hình tượng nhân dân kiên trì,
dũng cảm nghênh chiến với cơn bão, âm thanh mạnh nhưng lại phải đanh, rõ, móng
gẩy tiếp xúc với dây đàn phải nhanh, động tác phải dứt khoát, âm phát ra phải
tròn đầy, chắc chắn nhưng lại phải tránh được sự khô khốc do tiết tấu mạnh gây
ra”. Giáo sư Hàn nói rồi ngồi trước cây đàn tranh của mình, làm mẫu cho Hiểu
Tranh.
(2) Bản nhạc Chiến Đài Phong
(Chiến đấu với cơn bão) soạn cho độc tấu cổ tranh, tác giả là Vương Xương
Nguyên. Năm 1965, Vương Xương Nguyên là học sinh của học viện âm nhạc Thượng Hải,
trước cuộc đấu tranh của người Thượng Hải với cơn bão, bà đã sáng tác nên khúc
nhạc này. Sau này, khúc nhạc đã được sửa thành độc tấu cho đàn piano.
Hiểu
Tranh ngưỡng mộ giáo sư Hàn đã lâu, giờ mới có dịp được thưởng thức tiếng đàn của
cô nên vội vàng đi đến cạnh cô, chăm chú nhìn cô diễn tấu…
“Như
vậy đấy, em đã hiểu chưa?”. Sau một hồi đích thân giảng giải, làm mẫu và lần lượt
chỉ ra những điểm chưa hoàn hảo trong quá trình diễn tấu của Hiểu Tranh, giáo
sư Hàn kết thúc buổi học ngày hôm nay.
“Em
hiểu rồi ạ, cảm ơn cô”. Hiểu Tranh khiêm tốn trả lời, trong lòng không còn cảm
thấy tự mãn nữa.
“Thưa
cô, em về đây ạ”. Hiểu Tranh lễ phép cúi đầu chào giáo sư Hàn, sau đó quay người
chuẩn bị ra về.
“Hiểu
Tranh”. Bỗng nhiên giáo sư Hàn gọi cô.
Hiểu
Tranh quay người lại.
Giáo
sư Hàn mỉm cười: “Thực ra cô rất hài lòng với bản nhạc của em. Chỉ có điều, nếu
em muốn trở thành nghệ sĩ đàn tranh xuất sắc thì cô càng phải yêu cầu nghiêm khắc
với em. Em hiểu không?”.
Hiểu
Tranh mỉm cười gật đầu.
“Được
rồi, em về đi, thứ bảy tuần sau gặp lại”.
“Em
chào cô”.
Hiểu
Tranh vừa bước ra khỏi cổng thì đã nhìn thấy Chul Kang mỉm cười đứng chờ bên
ngoài. Tuy Hiểu Tranh đã tỏ ý không muốn làm phiền anh, nhưng anh vẫn kiên trì
đưa đón cô.
“Học
xong rồi à?”. Giọng nói của Chul Kang rất dịu dàng.
Khi
bắt gặp ánh mắt sâu và dịu dàng của Chul Kang, Hiểu Tranh bỗng thấy mặt mình
nóng ran. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của Chul Kang trở nên nóng rực
như thế.
“Vâng”.
Hiểu Tranh khẽ đáp lại một tiếng.
Nhìn
khuôn mặt đỏ ửng của Hiểu Tranh, Chul Kang cũng bắt đầu cảm thấy không tự
nhiên. Nhưng nhất định hôm nay phải nói ra…
Chul
Kang nhẹ nhàng đỡ cây đàn trên vai cô, cùng cô sánh bước. Anh khẽ hít thật sâu,
cố gắng bình tĩnh rồi mỉm cười nói: “Sắp đến Giáng sinh rồi, em có kế hoạch gì
không?”.
Hiểu
Tranh lắc đầu.
“Vậy
thì chúng mình cùng đón Giáng sinh, được không?”. Tuy anh cố tỏ ra bình tĩnh
nhưng nhịp thở có chút gấp gáp không giấu được sự căng thẳng trong lòng anh.
Cùng
đón Giáng sinh ư? Bỗng nhiên Hiểu Tranh nhớ đến những lời mà Da Woo đã nói.
Nhìn Chul Kang với khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ, dường
như Hiểu Tranh đã hơi hiểu ra. Dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nhưng cô
thấy mình cũng có chút mong đợi.
“Được
ạ”. Hiểu Tranh mỉm cười nhận lời anh.
Ánh
mắt của Chul Kang toát lên niềm vui sướng: “Vậy thì để anh lên kế hoạch nhé!”.
“Vâng”.
…
Giáng
sinh nên hẹn nhau ở đâu nhỉ? Chul Kang nằm bò trên chiếc bàn học trong phòng,
dùng bút vẽ đi vẽ lại trên giấy.
Nhà
hàng? Quá bình thường. Công viên? Chắc chắn là sẽ rất đông. Hay là rạp chiếu phim? Không được không được, ồn chết đi
được, không thích hợp để nói chuyện. Anh muốn nhân ngày hôm ấy để tỏ tình với
Hiểu Tranh… Nhưng nơi nào thì thích hợp đây? Chul Kang hơi chau mày, lên kế hoạch
về ngày hôm ấy…
VOL
5-2
“Á!”. Hiểu Tranh nhìn đồng hồ, không khỏi
thốt lên ngạc nhiên. Mới thế mà đã mười một giờ rồi. Cô vội vàng thu dọn đồ, tắt
đèn, rảo bước ra khỏi phòng nhạc.
Hai ngày hôm nay cô luyện bản nhạc mới.
Hôm nay luyện đến chỗ khó nhất. Vốn là một người rất chăm chỉ nên ăn tối xong
là cô đến phòng đàn ngay, luyện tập hăng say đến quên cả thời gian, lúc nhìn đồng
hồ mới biết đã mười một giờ.
Đêm khuya tĩnh lặng lạ thường. Sân trường
yên ắng không một bóng người. Hiểu Tranh đi trên con đường rợp bóng râm trong
trường, cảm giác u tối đến đáng sợ. Bây giờ đã là mùa đông, chỉ vài ngày nữa là
đến lễ Giáng sinh. Cơn gió mang theo cái lạnh buốt giá, Hiểu Tranh mặc hai chiếc
áo len mà vẫn thấy lạnh. Cô ôm hai cánh tay, đi thật nhanh về ký túc.
Bỗng nhiên, một tiếng động khe khẽ vang
lên từ gốc cây bên đường. Hiểu Tranh giật nảy mình, ngoảnh đầu lại nhìn như một
phản xạ.
Dưới gốc cây có một bóng người. Ánh đèn
đường yếu ớt hắt xuống khiến Hiểu Tranh nhìn rõ khuôn mặt của người ấy – Choi
Joon Ho.
Vì sao anh lại ở đây? Hiểu Tranh vô
cùng ngạc nhiên. Lúc ấy, Choi Joon Ho phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Hiểu Tranh
chần chừ một lúc rồi bắt đầu đi về phía anh.
Joon Ho ngồi dưới đất, dựa người vào gốc
cây, hình như đang ngủ. Đôi mắt anh nhắm nghiền, lông mày hơi chau lại, khuôn mặt
anh tuấn thoáng nét bi thương. Mái tóc hơi rối, nhưng không hề làm mất đi vẻ đẹp
trai của anh, ngược lại càng tăng thêm phần gợi cảm. Anh nằm bất động với chiếc
áo phanh trước ngực, cặp sách vứt một bên.
Nhìn Joon Ho lúc này, bỗng nhiên Hiểu
Tranh có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, ngửi
thấy mùi rượu nồng nặc. Thì ra anh đã uống rượu. Cô khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay
lay người anh: “Joon Ho, tỉnh lại đi. Sao anh lại ngủ ở đây? Như thế này sẽ bị
cảm đấy”.
Joon Ho mơ màng cảm thấy có người đang
gọi mình. Anh cố gắng mở đôi mắt như muốn dính lại với nhau, muốn nhìn rõ người
ấy. Qua khe hở của đôi mắt nhắm hờ, anh lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt.
Có chút quen thuộc… ai vậy nhỉ?
“Cô là ai?”. Anh lẩm bẩm.
“Em là Hiểu Tranh”.
Ồ, Tần Hiểu Tranh. Anh nhắm mắt rồi mỉm
cười, mình lại nằm mơ rồi ư? Dường như gần đây cô ấy thường xuyên xuất hiện
trong giấc mơ của mình.
Hiểu Tranh lo lắng nhìn anh. Thời tiết
lạnh giá như thế này, nằm ngủ ở đây chắc chắn sẽ bị ốm. Nhưng phải làm thế nào
đây?
“Choi Joon Ho, anh mau đứng dậy đi”. Hiểu
Tranh chỉ có thể lay anh thật mạnh.
“Cộp”. Vì cô lay quá mạnh nên đầu của
anh đập vào gốc cây.
“Ui da”. Cú đập đầu khiến anh tỉnh táo
hơn. Anh cố gắng mở mắt lườm lại.
Đúng là cô ấy.
“Làm cái gì vậy?”. Vốn dĩ định gầm lên
vì tức giận nhưng không hiểu vì sao lại biến thành lời trách móc nhẹ nhàng.
“Em xin lỗi”. Hiểu Tranh mỉm cười ngượng
ngùng. “Gọi anh mãi mà anh không tỉnh, vì thế mới… hì hì”.
“Sao
em lại ở đây?”. Anh cảm thấy đầu óc nặng trịch.
“Câu
này phải để em hỏi anh mới đúng”. Hiểu Tranh nói với giọng trách móc: “Anh
không biết bây giờ thời tiết rất lạnh sao? Anh nằm ở đây như thế này sẽ bị cảm
đấy”.
Cô
ấy… đang quan tâm đến mình sao? Dường như trong lòng cảm giác rất ấm áp.
“Có
phải em bị cảm đâu, việc gì phải quan tâm đến anh?”. Anh ngượng ngùng giống như
một đứa trẻ, vừa muốn nhận được sự quan tâm của cô, vừa giả bộ như không quan
tâm.
Cô
nhìn anh một lúc lâu rồi mỉm cười và nói: “Mỗi lần em xui xẻo anh có xui xẻo
đâu, vì sao lại quan tâm đến em?”.
Anh
trợn mắt nhìn cô rất lâu, rất lâu, sau đó mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên đường
cong hoàn mỹ, sáng bừng khiến người ta không thể rời mắt.
Hiểu
Tranh ngạc nhiên nhìn nụ cười của anh. Trông anh lúc cười khác hoàn toàn với vẻ
băng giá thường ngày…
“Sao
anh uống nhiều rượu thế?”. Cô dịu dàng hỏi.
Anh
lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt của cô rất dịu dàng, giọng nói của cô cũng rất dịu
dàng, dịu dàng đến nỗi… anh có cảm giác bức tường băng trong lòng dần dần tan
chảy…
“Hôm
nay…”. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói, “là sinh nhật của anh trai
anh”.
“Thế
ạ”. Cô khẽ đáp lại một tiếng nhưng không biết nên nói gì. Lúc ở trong căn nhà gỗ
nhỏ, anh đã từng nói anh trai anh đã chết vì cứu anh. Vậy thì trong những ngày
như thế này, có lẽ nỗi day dứt và đau khổ sẽ càng dữ dội hơn…
Giọng
nói của Joon Ho rất buồn: “Hôm nay là sinh nhật của Joon Ha. Nếu là trước đây,
cả nhà sẽ tổ chức bữa tiệc long trọng, mời rất nhiều khách khứa đến chúc mừng.
Nhưng bây giờ thì chẳng có gì cả, chỉ còn lại nỗi đau đớn khôn nguôi. Tại anh,
tất cả là tại anh. Anh biết tất cả mọi người đều oán hận anh…”. Nói đến đây,
anh không nói tiếp nữa, chỉ ngẩng đầu, mơ hồ nhìn bầu trời tối tăm, mịt mù.
Anh!
Anh có ở đó không? Anh có nhìn thấy em không? Nếu không phải tại em thì có lẽ
bây giờ anh đã là nghệ sĩ violon nổi tiếng thế giới. Nhưng, anh vì cứu em mà phải
rời xa cõi đời này. Anh có biết không? Thà rằng lúc ấy anh đừng cứu em. Bây giờ,
em sống còn đau khổ hơn chết…
Nỗi
buồn trào dâng trong lòng Hiểu Tranh. Cô cũng đã từng mất đi người thân nên rất
hiểu cảm giác của anh. Dường như tất cả những lời an ủi đều thừa thãi. Cô chỉ
có thể lặng lẽ ngồi bên anh. Chí ít thì có người ở bên, có đau thương nhưng
cũng không thấy cô đơn.
Hai
người cứ lặng lẽ ngồi như thế. Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi
xào xạc…
Đêm
càng lúc càng lạnh.
Cái
lạnh thấu xương khiến Hiểu Tranh bắt đầu cảm thấy chân tay tê cứng. Hiểu Tranh
nhìn chiếc áo mỏng manh trên người Joon Ho, khẽ nói: “Bây giờ anh nên về nhà ngủ
một giấc”.
Anh
lắc đầu. Chính vì không chịu được không khí gia đình ngột ngạt nên anh mới trốn
đến đây.
“Nhưng
bây giờ anh cần được nghỉ ngơi”.
Nhìn
Hiểu Tranh lạnh đến run lên, cuối cùng anh nói: “Anh về ký túc”.
Ký
túc? Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn anh. Chẳng phải anh sống ở nhà sao? Tại sao lại
còn ở ký túc?
Thực
ra, Joon Ho không chỉ có phòng trong ký túc mà vì gia đình có mối quan hệ đặc
biệt với nhà trường nên anh được ở trong phòng đơn sang trọng ở tầng một. Cũng
chính vì điều đó mà Hiểu Tranh không làm kinh động đến bất kỳ ai khi đưa anh về
ký túc.
Hiểu
Tranh đỡ anh nằm xuống giường, nhẹ nhàng cởi giày của anh, sau đó vào nhà tắm lấy
khăn ướt lau mặt cho anh.
Cảm
giác này… thật hạnh phúc. Joon Ho khẽ thở dài, cơ thể đông cứng dần thả lỏng
ra. Không lâu sau, anh chìm vào giấc ngủ.
Nhìn
Joon Ho đã ngủ say, Hiểu Tranh khẽ thở dài, đắp chăn cho anh. Bỗng nhiên cô nhớ
đến việc ngày mai còn phải đi học. Chắc chắn anh chàng này sẽ ngủ quên, phải
giúp anh ấy đặt đồng hồ mới được.
Hiểu
Tranh tìm thấy đồng hồ báo thức trên bàn học, sau đó đặt đồng hồ. Cô đang định
đứng dậy ra về thì nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Joon Ho vang lên phía
sau. Cô vội vàng rót nước cho anh.
Joon
Ho lại yên lặng ngủ tiếp. Hiểu Tranh quyết định chờ anh ngủ say rồi mới về. Cô
nhìn thấy đống tạp chí trên bàn, muốn giở ra xem nhưng đều là những tạp chí thể
thao mà mình không thích đọc, thế nên đứng dậy đi đến giá sách bên cạnh, xem ở
đó có cuốn sách nào mà mình thích không.
Khi
Hiểu Tranh lấy trên giá sách cuốn Những bản nhạc violon nổi tiếng thì một bức
thư rơi xuống. Cô cúi người nhặt bức thư ấy lên.
Không
phải chứ? Cô kinh ngạc bịt chặt miệng: Bức thư này… chính là bức thư mà cô đã gửi
cho người tài trợ ở Hàn Quốc khi vẫn còn ở trong nước.
Cô
không dám tin vào mắt mình, nhìn đi nhìn lại thật kỹ. Bên ngoài phong bì thư có
một hình trái tim. Mỗi lần gửi thư cho người tài trợ, cô lại vẽ một hình trái
tim trên phong bì thư để bày tỏ lòng biết ơn và niềm nhớ mong của mình. Hình
trái tim trên bức thư này do chính tay cô vẽ.
Sau
khi xem đi xem lại bức thư nhiều lần, cô chắc chắn rằng đây chính là bức thư mà
mình đã viết cho người tài trợ gần đây nhất. Nội dung bức thư là cô thông báo với
người tài trợ mình đã cố gắng hết sức để giành suất học sinh giao lưu Trung -
Hàn, vì thế sẽ đến Hàn Quốc du học. Hiểu Tranh còn nói nhất định sẽ đến thăm
anh. Nhưng bức thư này vẫn còn nguyên vẹn. Điều đó có nghĩa là người tài trợ vẫn
chưa đọc bức thư này, dĩ nhiên không biết cô đã đến Hàn Quốc. Chả trách mà cô cảm
thấy rất kỳ lạ không biết vì sao đã biết tin mình đến Hàn Quốc rồi mà anh ấy vẫn
chưa liên lạc với mình. Nỗi băn khoăn chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay giờ
đã được giải tỏa, nụ cười ngọt ngào nở trên môi Hiểu Tranh.
Nhưng
thật kỳ lạ… Thư viết cho người tài trợ vì sao lại ở trên giá sách của Joon Ho?
Hiểu Tranh nghi ngờ nhìn Joon Ho đang nằm trên giường.
Anh
ngủ rất say, những đường nét trên khuôn mặt điển trai đã dịu dàng hơn rất nhiều,
không còn dáng vẻ lạnh lùng như mọi ngày, thay vào đó là chút gì đó rất trẻ
con. Chỉ có điều, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ hơi chau lại, để lộ nỗi bi
thương tận sâu trong đáy lòng.
Thật
sự rất muốn lay anh dậy để hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không nỡ.
Người
tài trợ họ Choi, Joon Ho cũng họ Choi…
Thư
viết cho người tài trợ ở trên giá sách của Joon Ho…
Vậy
thì, lẽ nào Choi Joon Ho là…
Hiểu
Tranh thật không dám tin. Choi Joon Ho chính là người tài trợ mà cô mong muốn
được gặp mặt từ khi còn là một cô bé tám tuổi. Trời ơi! Sao có thể như thế được?
Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt…
Hiểu
Tranh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Joon Ho, trong lòng trào dâng một cảm
giác chưa từng có…