01. Tương Tư

Tương tư

(Sơn, nam, 17 tuổi)

Trong mắt bạn bè, tôi là một lớp trưởng nghiêm túc, thậm chí
khá lạnh lùng. Tôi không thích nói chuyện hay trêu đùa với đám con gái trong lớp,
trừ khi có việc cần, chứ bình thường tôi chẳng mấy khi để ý đến bọn họ, vì theo
tôi, đám con gái vừa ồn ào, lắm chuyện, lại hay khoe khoang, nhõng nhẽo nữa. Hoặc
cũng có thể tôi hơi “già” so với bè bạn chăng? Trong lớp cũng có vài đôi đang
yêu, lúc thì họ thắm thiết, lúc lại tranh cãi, giận dỗi, vừa cười xong đã khóc
ngay được, tôi thấy thật là vô vị! Thời gian đó, thà để ngủ và chơi đá bóng còn
hơn!

Ấy thế mà chẳng hiểu thế nào chính tôi cũng bị trúng mũi tên
của thần Tình ái đó và tôi nhận ra rằng, đây quả là việc “không đừng được”!

Ba tháng trước, lớp tôi có một cô giáo tiếng Anh mới. Cô tên
là Tiêu, sinh viên mới ra trường. Cô Tiêu dạy rất hay, cả lớp đều háo hức trong
tiết học của cô. Điều quan trọng hơn cả là cô hết sức nhiệt tình và yêu quý học
trò, điều này các thầy cô lâu năm ở trong trường ít thể hiện. Ngoài ra, còn một
lý do khiến bọn tôi quý mến cô, nghe thì hơi buồn cười - là vì cô giáo rất thật
thà, thậm chí có thể nói là “ngây thơ”. Ví dụ, có lần lớp có giáo viên dự giờ,
cô bỗng trở nên căng thẳng, lúng túng, hai má cô ửng hồng. Đứng trên bục giảng,
cô không ngừng nhìn tôi, ánh mắt ấy như thể muốn “cầu cứu” vậy. Cũng chẳng có
gì lạ, vì tôi là lớp trưởng, là “anh cả” của lớp mà! Lúc ấy, tôi mỉm cười và
giơ hai ngón tay thành hình chữ “V”, ngụ ý rằng cô giảng rất tốt, cô hãy yên
tâm.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hồi lớp mười, tôi là học sinh chuyển từ trường huyện tới,
nên vốn tiếng Anh cơ bản không được vững. Tôi rất lo lắng vì biết rằng đây là một
môn học quan trọng. Thấy cô Tiêu hiền lành, tốt bụng, tôi thường nhờ cô giúp đỡ,
thậm chí sau giờ tan học, tôi không ngại ngần đến tận ký túc nơi cô ở để nhờ cô
phụ đạo. Dần dần, cuộc trò chuyện giữa hai cô trò không chỉ dừng lại ở vấn đề học
tập, mà chuyển sang chủ đề về trường lớp, gia đình, rồi chuyện quá khứ. Cô Tiêu
có một tâm hồn trong sáng, thuần khiết, giống như một cô sinh viên chưa từng trải
trong cuộc sống. Quãng thời gian đó, không rõ từ khi nào, trái tim của chúng
tôi đã xích lại gần nhau.

Cho đến một buổi chiều, tôi được nghe cô kể về mối tình đầu
của mình. Đó là tình cảm đơn phương vô vọng, một cô bé mười hai tuổi đem lòng
yêu mến anh bác sĩ trẻ tuổi đã từng chữa bệnh cho mình. Cô Tiêu kể về nỗi nhớ
suốt mười năm qua, nỗi niềm tiếc nuối khi đã không thể thi đỗ đại học Y. Lắng
nghe tâm sự của một thiếu nữ, tôi đã thực sự xúc động, lần đầu tiên tôi được biết
đến một tình cảm trong sáng như thế. Sau khi kể xong, cô bỗng quay sang nhìn
tôi và hơi bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt tôi đang ngắm cô một cách chăm chú, như
một chú bé ngốc vậy! Nhưng quả thực lúc đó trông cô đẹp lạ kỳ!

Sau đó, tôi bắt đầu thấy mình khang khác, từng giây từng
phút tôi đều nhớ đến cô. Rõ ràng là suốt cả ngày ở bên nhau, vậy mà đến tối,
sau khi ôn bài, đặt mình lên giường, tôi lại cố tưởng tượng ra gương mặt cô và
kỳ lạ, tôi chỉ mong mau chóng đến sáng hôm sau để được nhìn thấy cô. Hình như
cô Tiêu cũng đã nhận thấy sự thay đổi đó, nên trong giờ giảng, mỗi khi bắt gặp
ánh mắt tôi, hai má cô lại ửng hồng. Sau đó, chúng tôi ngày càng thân thiết
hơn, thậm chí là thường xuyên “kiếm cớ” để gặp nhau. Ngày 5 tháng 5, sinh nhật
cô, cô đã chủ động cho tôi biết. Hôm đó, tôi mua một bó hồng đỏ thắm đến tặng
cô và cô không hề từ chối.

Tình cảm của Sơn và cô giáo Tiêu có thể coi là tình yêu, sự
ngưỡng mộ lẫn nhau, chỉ tiếc rằng tình cảm đó lại không đúng lúc. Mỗi người
trong chúng ta đều là một thành viên trong xã hội, cái gọi là “tự do tự tại”,
“làm theo ý mình” thực ra chỉ là hoang tưởng, vì tất cả những gì ta nói, ta
làm, không thể chỉ vì sự vui vẻ, sở thích của bản thân, mà còn cần được xã hội
thừa nhận. Một khi chúng ta tách mình ra khỏi môi trường xung quanh, chắc chắn
sẽ gặp nhiều khó khăn. Người thông minh sẽ tìm cho mình một “con đường an
toàn”, để vừa có thể thực hiện mong muốn của mình, vừa được xã hội thừa nhận. Đối
với Sơn, trước hết hãy phấn đấu để có được một vị trí cũng như khả năng về kinh
tế nhất định, khi đó mới có đủ tư cách và sự tự tin để yêu thương, chăm sóc một
người con gái, hơn thế nữa là hướng tới cuộc sống gia đình. Muốn làm được điều
đó, ít nhất Sơn cần một vài năm để phấn đấu, vươn lên.

Tình cảm giữa Sơn và cô giáo chỉ mới nảy nở, chưa đến mức độ
không thể kiềm chế. Vì vậy nên lập tức dừng lại. Mục tiêu trước mắt của học
sinh cấp ba như Sơn trước hết vẫn là học tập, thi tốt nghiệp. Hãy tạm gác lại
những tình cảm mơ mộng, những khát vọng xa vời, sau này khi đã chín chắn, thành
đạt hơn, bạn sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3