Đen Trắng - Chương 41

Chương 41

Hai năm nay, cuộc sống chung của Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh
thường theo vòng tuần hoàn “thời kỳ trăng mật - thời kỳ xích mích - thời kỳ
trăng mật”, trong đó, phần lớn nguyên nhân xích mích đều là do Kỷ Dĩ Ninh.

Tính cách của Kỷ Dĩ Ninh, dùng một từ ngữ tích cực để miêu tả,
đó chính là “dịu dàng”, còn nếu dùng một từ ngữ tiêu cực một chút để miêu tả
thì sao, đó chính là “nửa vời”. Vợ chồng mà, mỗi ngày đều cùng ăn, cùng ngủ,
cùng gặp gỡ dưới một mái nhà, sao có thể không có chút va chạm được, mà sau mỗi
lần Kỷ Dĩ Ninh và Đường Dịch xảy ra va chạm nhỏ, phản ứng của Kỷ Dĩ Ninh luôn
không nằm ngoài phạm vi: không có phản ứng gì...

Ăn cơm, đọc sách, đi ngủ, Kỷ Dĩ Ninh luôn thực hiện tất cả
quy củ, cho dù giữa hai người vẫn còn đang giận dỗi nhau, cô vẫn có thể làm ra
vẻ không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm, trước khi Đường Dịch ra khỏi nhà, cô vẫn
có thể ân cần thắt cà vạt cho anh, buổi tối cô vẫn có thể gọi điện thoại cho
anh hỏi anh có về nhà ăn cơm không, cứ như vậy, vài ngày sau, người phải chịu đầu
hàng trước lần nào cũng là Đường Dịch. Thấy Kỷ Dĩ Ninh cứ nửa vời hờ hững như vậy,
trong lòng Đường Dịch đã nảy sinh một ngọn lửa vô danh, ngọn lửa bốc lên đến
phút cuối cùng, trong đầu lại nảy ra một ý định đen tối: buổi tối về nhà sẽ “ăn
thịt” cô!

Sau khi chiếm hữu cô rồi, mọi sự buồn bực đều tan biến hết
trên giường ngủ. Đàn ông mà, cứ thuận theo thế lửa thì bất cứ việc gì rồi cũng
thuận lợi theo.

Cứ như vậy, sau khi thời kỳ xích mích kết thúc, hai người lại
bước vào thời kỳ trăng mật.

Vì vậy, lần này, sau khi Đường Dịch bắt nạt Kỷ Dĩ Ninh, Kỷ
Dĩ Ninh không còn hững hờ nửa vời nữa, mà lại bị anh làm cho phát khóc, đây
chính là một sự thay đổi về chất! Đường Dịch nói: “Dĩ Ninh, xin lỗi”, thực ra nỗi
niềm rung động trong lòng rất rõ ràng, chuyện lần này, là một cột mốc! Một kiểu
thừa nhận! Là một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ vợ chồng của họ.

Vậy là, Đường Dịch lại càng mặn nồng với Kỷ Dĩ Ninh hơn
trong thời kỳ trăng mật này.

Trong bối cảnh tình ý mặn nồng này, Đường Dịch thậm chí còn
có lương tâm nhớ tới Tô Tiểu Miêu. Nhớ lại hôm đó, anh đã khiến Tô Tiểu Miêu bị
đau, thiếu gia Đường Dịch của chúng ta lại nổi hứng anh hùng thương hoa tiếc ngọc
một cách hiếm thấy.

Vậy là, gọi điện, xin lỗi, mời ăn cơm để chuộc lỗi.

Cuộc điện thoại này đương nhiên không phải là gọi cho Tô Tiểu
Miêu.

Đường Dịch là một người rất tinh tường, hiểu rõ tâm lý của tất
cả mọi người, biết rõ rằng với tính cách của Tô Tiểu Miêu, chắc chắn không để bụng
chuyện hôm đó, vì vậy, đối tượng mà anh gọi điện tới không phải là Tiểu Miêu,
mà là Đường Kình.

Trên thế giới này, người có thể coi chuyện “Đường Dịch làm
đau tay Tô Tiểu Miêu” nghiêm trọng như chuyện “Mỹ tấn công Iraq”, đương nhiên
chỉ có thể là Đường Kình.

Vậy là, một hôm, Đường Dịch ngồi trong văn phòng của công ty
gọi liền cho Đường Kình hai cuộc điện thoại, chỉ nói rằng muốn mời Đường Kình
ra ngoài uống rượu, quả đúng như đoán trước, Đường Kình ném vào trong điện thoại
hai chữ: “không rảnh”. Sau đó liền dập máy luôn.

Đường Dịch ngồi nhìn điện thoại với ý tứ sâu xa.

Rất rõ ràng, nhị thiếu gia nhà họ Đường đang giận dỗi.

Khiêm Nhân đứng bên cạnh, khẽ khàng lên tiếng: “Có vẻ như
Kình thiếu gia giận rồi, có cần tôi qua đó một chuyến không ạ?”

“Không cần.”

Đường Dịch cười như không có chuyện gì xảy ra, đặt điện thoại
xuống, chậm rãi nói: “Con người Đường Kình cần phải cưng nựng.”

Anh quá hiểu em trai mình, đối với Đường Kình, chỉ có thể mềm
mỏng, không được cứng rắn.

Khiêm Nhân đã nói đúng, Đường Kình thực ra đang rất tức Đường
Dịch.

Chuyện này nói lại, thực ra, Đường Dịch cũng có phần oan ức.

Hôm đó, Đường Dịch quả đúng có túm tay Tô Tiểu Miêu, cũng quả
thực khiến cô ấy bị đau một chút, nhưng, Tô tiểu thư của chúng ta là một người
có ý chí, nghị lực biết bao, cổ tay bị thương một chút có thấm vào đâu, nhớ lại
hồi đó, vết thương lớn vết thương nhỏ đầy mình, mà cô ấy vẫn có thể đi, có thể
chạy đấy thôi.

Vì vậy, Tô tiểu thư của chúng ta không hề để bụng chuyện
này, hô khẩu hiệu phải cống hiến cho sự nghiệp truyền thông mới của Trung Quốc
rồi lao vào trận tuyến thông tin rồi. Cứ như vậy, sau một hồi xung phong lâm trận,
sau khi trải qua một cuộc chen lấn xô đẩy mới, cổ tay vốn bị thương của Tô Tiểu
Miêu lại thêm vết thương mới, cuối cùng bị sưng tướng lên.

Một hôm, Đường Kình nhìn thấy cổ tay phải của cô sưng phồng
lên, anh vội vàng hốt hoảng đưa vợ tới bệnh viện.

Không ngờ, đến bệnh viện cũng không phải là chốn thanh tịnh
gì, trong đó có một người xấu, tên là Thiệu Kỳ Hiên, vừa thấy dáng vẻ lo lắng của
Đường Kình, bác sĩ Thiệu liền lo sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn, liền gắng hết sức
để rao hàng.

Trong suốt quá trình kiểm tra, ngôn ngữ cơ thể phong phú và
vẻ trĩu nặng đau buồn của bác sĩ Thiệu đã gây áp lực cho Đường Kình, chốc chốc
lại quay sang nói với Đường Kình một câu: “Vết thương này của cô ấy rất khó xử
lý đây“, thêm vào đó là tiếng kêu như heo bị giết hại của Tiểu Miêu khi cô
không chịu tiêm, tất cả những chuyện đó cộng lại, quả thực đã bóp chặt tim gan
phổi thận của Đường Kình.

Nỗi niềm xót xa đó trong lòng Đường Kình, trong cơn giận dữ,
đã đổ hết lên đầu Đường Dịch.

Hừ, anh nỡ ra tay với Tiểu Miêu, còn tôi thì không, anh
không thương xót Tiểu Miêu, nhưng đối với tôi, cô ấy là một báu vật!

Đường Kình vô cùng tức giận, quyết tâm sẽ không để ý tới Đường
Dịch nữa.

Ai ngờ con người Đường Dịch lại rất kiên nhẫn, sau hai lần bị
Đường Kình từ chối, ngày nào anh cũng kiên trì gọi điện thoại tới, chỉ nói là
muốn cùng anh ra ngoài uống rượu, Đường Kình rầu rĩ trong lòng rất lâu: Đường Dịch,
với cá tính đen tối của anh, liệu có sự nhiệt tình tích cực như vậy không chứ?

Đường Dịch như thể rất có hứng thú, cứ kiên trì gọi điện thoại,
cuối cùng, một hôm, Đường Kình nói với anh: “Lần sau nhé, em mời”, Đường Dịch lập
tức nói: “Được thôi, vậy thì ngày mai nhé”.

Sau khi cúp máy, Đường Kình vẫn còn rầu rĩ rất lâu: Thật là
xúi quẩy, anh chàng này lẽ nào không biết rằng người Trung Quốc khi từ chối một
ai đó vẫn luôn thích sử dụng những lời nói khách sao hay sao chứ?

Đường Kình rõ ràng là đã quên luôn chuyện hẹn hò đó.

Để rồi ngày hôm sau, anh đã phạm phải một sai lầm mà cả cuộc
đời anh chưa từng phạm phải.

Chiều hôm sau, Tiểu Miêu đến công ty của Đường Kình.

Đương nhiên không phải là tới thăm bày tỏ lòng yêu thương
gì.

Một Tiểu Miêu thích giao du ở bên ngoài có thể ngoan ngoãn tới
công ty tìm Đường Kình, chắc chắn chỉ có một lý do: cuối tháng rồi, ngân phiếu
của cô bị mượn hết, tiêu hết rồi, vì vậy, cô không có tiền...

Tiểu Miêu làm bất cứ việc gì cũng rất chú trọng đến ba chữ:
“lực và mỹ”. Cho dù chìa tay ra xin tiền, cô cũng muốn phải xin có trình độ.
Xin tiền với bộ mặt đau khổ rồi nói với chồng: “Chồng ơi, viện trợ cho em đi!”
tuyệt đối không phù hợp với thẩm mỹ của Tô tiểu thư.

Tô Tiểu Miêu thường làm theo các bước như sau. Bước một: đi
vào văn phòng. Bước hai: tâm sự vài câu với Đường Kình, nói gì không quan trọng,
quan trọng là phải khiến sự chú ý của Đường Kình từ đống công văn giấy tờ chuyển
sang cô là được. Bước ba: hạ gục Đường Kình.

Sự thật chứng minh, trong tính nguyên tắc của Đường Kình rõ
ràng là có lỗ hổng mang tên Tô Tiểu Miêu. Lúc đầu Đường Kình còn kiên trì theo
nguyên tắc, chú ý tới công chuyện, mười phút sau, trái tim anh đã cảm thấy ngứa
ngáy...

Anh bất ngờ đưa tay kéo Tiểu Miêu vào lòng, ấn cô nằm lên
bàn làm việc, ngón tay chậm rãi dò dẫm trên người cô, lần tìm xuống dưới.

“Hôm nay chủ động thế, hử?”

Tiểu Miêu cũng không phản đối, chỉ muốn làm cho anh vui. Vì
tấm ngân phiếu, hy sinh xương thịt một chút cũng đáng.

Đường Kình hôn lên môi cô, ngón tay vuốt ve tới phần eo của
cô, cởi cúc định kéo quần dài của cô xuống, bất ngờ sờ thấy một vật gì đó trong
túi quần. Đường Kình dừng mọi động tác lại, lấy vật đó ra xem, lúc này mới nhìn
rõ, là một cái ví tiền lép kẹp.

Đường Kình không suy nghĩ nhiều, mỉm cười hỏi: “Tiền có đủ
dùng không?” Cuối tháng rồi, với năng lực tiêu xài của cô gái này, chắc chắn là
sẽ thiếu thốn đây?

Tô Tiểu Miêu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh: “Không đủ
thì anh cho thêm mà?”

“...”

Mẹ kiếp! Đáng yêu quá!

Lý trí của Đường Kình trong giây lát đã hoàn toàn biến mất,
lột phăng chiếc quần dài của cô, đẩy chiếc áo len trên người cô cao lên tới nửa
người, áp cả người xuống.

“Anh cho thêm.” Đưa tay luồn sâu vào trong chiếc quần con của
cô, giọng nói của Đường Kình vô cùng mê hoặc: “Em cần bao nhiêu, anh sẽ cho
thêm.”

Chính vào lúc ngọn lửa yêu đương của Đường Kình đang bùng
cháy trong phòng làm việc, điện thoại nội bộ bỗng đổ chuông, Đường Kình nhấc ống
nghe theo phản xạ tự nhiên, nói một câu: “Alô...”

“...”

Người trợ lý chỉ nghe thấy âm thanh phong tình lơi lả đó của
Đường Kình, dù là người ngốc nghếch đến mấy cũng đoán được rằng ông chủ đang
làm gì. Viên trợ lý kinh ngạc tới nỗi nhất thời không nói được câu gì.

Đường Kình bấy giờ mới bừng tỉnh, vội vàng hỏi: “Ai đấy! Tôi
Đường Kìch đây!”

“Đường, Đường tiên sinh... có người, có người tìm anh...”

“Tôi rất bận, không rảnh.”

Đường Kình bất chấp tất cả, cúp máy luôn. Đùa giỡn hay sao
chứ, bây giờ anh đang rất bận, có thêm người đến nữa chắc sẽ bức chết anh mất.

Hơi thở của Tiểu Miêu cũng đã loạn nhịp, Đường Kình bế cả
người cô lên bàn, cúi xuống ngực cô cắn một cái. Đường Kình bỗng cảm thấy chiếc
bàn làm việc này quả có giá trị, đủ to, rất đã, cơ thể của Tiểu Miêu vốn nhỏ
bé, bế cô ấy nằm lên bàn để hành sự, cũng không ảnh hưởng gì đến đống công văn
giấy tờ.

Kéo tay cô để cô cởi khóa quần dài cho anh, Đường Kình cắn
vào môi cô, hạ thấp giọng mời gọi: “Làm luôn ở đây nhé, đừng từ chối anh đấy.”

Tiểu Miêu bị anh khiến cho đê mê, cong môi lên ậm ừ vài câu.

Đường Kình cười: “Coi như em đồng ý rồi đấy nhé!”

Chưa dứt lời, ngón tay của Đường Kình cong lên, lôi tuột quần
trong của cô ra.

Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

“...”

Cả hai đồng loạt bừng tỉnh.

Đường Kình lúc này quả thực là ngay cả việc giết người anh
cũng dám làm.

Nhưng dù Đường Kình có ý muốn giết người ta như thế nào,
cũng không thể để vợ mình trần như nhộng trước mặt người khác thế này được chứ?
Vậy là anh vội vội vàng vàng quơ đống quần áo, đắp lên người Tiểu Miêu. Tiểu
Miêu cũng cuống quýt kêu lên: “Quần của em, quần lót của em!” Cô gái đáng
thương vẫn đang trong tình trạng trần trụi phần thân dưới.

Đường Kình vội nhặt quần lót của cô ở dưới đất lên, vừa định
mặc vào cho cô, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng làm việc đã bị
người ta đạp tung ra.

Đường Kình lập tức ôm Tiểu Miêu, nhét xuống dưới gầm bàn!

Vừa đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trâng
tráo của Đường Dịch đã hiện ra ngay trước mắt.

“...”

Đường Kình thầm băm vằm con người này ra hàng trăm mảnh ở
trong bụng. Nghĩ cũng đúng, người dám đạp tung cửa văn phòng của anh, ngoài Đường
Dịch ra, hẳn không còn ai.

“Ôi chao, sao anh lại đến đây?”

Vừa mở miệng, Đường Kình lập tức muốn tự tát vào miệng mình.
Mới bước ra khỏi màn ân ái, dục vọng trên người còn chưa tan biến hết, giọng
nói của anh, bản thân Đường Kình nghe xong còn cảm thấy rùng mình.

Đường Dịch lại không trâng tráo chế giễu anh giống như trong
tưởng tượng, chỉ mỉm cười, tỏ vẻ ôn tồn nói: “Chẳng phải đã nói là cùng ra
ngoài uống rượu hay sao?”

“Ờ...”

Đường Kình đáp lại một câu, cúi đầu xuống, liếc mắt thấy Tiểu
Miêu đang chật vật mặc quần lót, anh làm ra vẻ tiếc nuối, hắng giọng một tiếng,
đáp: “À ờ, hôm nay em còn phải xem lại một ít tài liệu, hay là để hôm khác?”

“Không cần.” Đường Dịch thong thả ngồi xuống một góc sofa, hất
cằm về phía anh: “Vậy thì bây giờ em hãy mau xem lại đi.”

“...”

Đường Dịch chu đáo nhìn anh cười: “Em cứ làm việc của em
đi.”

“Thế anh làm gì?”

“Anh xem chú làm việc.”

“...”

Đường Kình khẽ nghiến răng, gặp phải ông anh Đường Dịch khó
đối phó này, Đường Kình thật sự không có cách gì khác.

Để kéo dài thời gian cho Tiểu Miêu mặc quần, Đường Kình đành
phải ngồi xuống, che giấu cô dưới gầm bàn, bắt đầu tỏ vẻ nghiêm túc như đang kiểm
tra giấy tờ, tài liệu.

Năm phút sau, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi của Đường Dịch
vang lên: “Đường Kình, em đang giận anh phải không?”

Tôi làm vợ anh bị đau, anh lại không giận ư?

Đường Kình ớn lạnh trong lòng: anh dám khẳng định, nếu anh
làm Kỷ Dĩ Ninh bị thương, Đường Dịch không thể không đập chết anh.

Mặc dù trong bụng nghĩ vậy, nhưng là anh em một nhà, Đường
Kình chỉ cười cho xong chuyện: “Khà khà, làm gì có, giữa em và anh, đâu nhất
thiết phải nói những lời đó.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Đường Dịch gật gật đầu, bất ngờ lại hỏi
thêm một câu: “Nói như vậy, chúng ta vẫn là anh em tốt chứ?”

Ai thèm làm anh em tốt của anh chứ? Đừng có giậu đổ bìm leo
nhé!

Đường Kình trăn trở suy nghĩ, cuối cùng đương nhiên vẫn
là... không thể nói ra được...

Điều có thể nói ra được lại là điều không đúng với suy nghĩ
trong lòng, khiến Đường Kình cũng cảm thấy tự khinh bỉ: “Em với anh bao nhiêu
năm qua không phải là anh em thì là gì chứ?” Xong rồi, lại thêm một câu theo
thói quen: “Em vô tình nói những lời đó, anh đừng để ý nhé!”

Đường Dịch rất mãn nguyện.

Đường Kình thì vô cùng rầu rĩ.

Thời gian cứ trôi qua từng giây, từng phút.

Tiểu Miêu chui dưới gầm bàn, không gian chật chội khiến cô
chỉ mặc nổi quần lót mà không thể mặc nổi quần dài, cứ để trần đôi chân trắng
ngà, Tiểu Miêu ôm lấy đùi Đường Kình, lén kêu lên đau khổ: bao giờ mới ra được
đây.

Đường Kình suy nghĩ một chút, muốn đuổi con người xấu xa
đang ngồi trên sofa kia đi.

Bỗng nhiên, anh nghe tiếng Đường Dịch chậm rãi nói: “À, đúng
rồi, anh cứ nghĩ là Tiểu Miêu cũng đang ở đây chứ.”

!

“Ha ha ha!” Đường Kình tự thấy mình cười thật giả tạo, nhưng
vẫn giả bộ bật cười: “Sao có thể như vậy được?”

Đường Dịch mỉm cười, không nói gì cả.

Nói thế nào nhỉ, Đường Kình không muốn cho Đường Dịch biết
lý do anh không muốn ra ngoài uống rượu với anh ấy, chính là không muốn để Đường
Dịch nhìn thấy cảnh anh và Tiểu Miêu quấn quýt bên nhau, dường như chỉ cần bị
Đường Dịch biết được, Đường Kình sẽ cảm thấy mất phong độ trước mặt anh.

Giọng Đường Dịch dường như rất thất vọng: “Không có ở đây à?
Thế thì đáng tiếc quá.”

“Hả?”

Đường Dịch chầm rãi lôi từ phía sau lưng ra một túi giấy: “Vốn
định tặng cho Tiểu Miêu, số lượng có hạn đấy.”

“Cái gì?”

Đường Dịch lập tức cảm thấy bị ai đó véo một cái vào đùi đau
điếng, nén đau cúi xuống, chỉ thấy Tô Tiểu Miêu đang ngồi xổm dưới chân anh,
nhìn anh với ánh mắt đầy thèm thuồng: Đường Kình! Trong tay Đường Dịch là thứ
gì vậy?

Đường Kình bất đắc dĩ, chỉ có thể hỏi thay cô.

“Số lượng có hạn đó là thứ gì?

“Bánh bao nhân thịt.”

“...”

Đường Dịch mỉm cười: “Độc nhất vô nhị đấy, bánh bao nhân thịt
năm trăm vạn đồng một cái.”

Mẹ kiếp! Anh còn có thể ăn nói hàm hồ nữa ư?!

Đường Kình đang định mắng một câu, lại cảm thấy đau nhói ở
phần đùi, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy móng vuốt của Tiểu Miêu đang cắm chặt
trên đùi mình, nước mắt lưng tròng nhìn anh: Đường Kình, em muốn ăn, em muốn ăn
mà!

Tô Tiểu Miêu hằng ngày chỉ dám mua loại bánh năm hào một
cái, hôm nay có được một chiếc bánh với giá năm trăm đồng! Không biết trong
nhân phải là loại thịt gì?!

Đường Kình thấy sụp đổ trong lòng: Đồ ngốc! Bình thường tinh
nhanh như vậy! Vừa nhắc tới đồ ăn là đã mất hết lý trí rồi! Cũng không thèm
nghĩ xem, trên đời này, lấy đâu ra loại bánh bao nhân thịt năm trăm đồng một
cái chứ! Lại chẳng phải được làm từ vàng!

Tiểu Miêu đâu còn nghe được gì nữa, hiệu ứng thần tượng của
Đường Dịch quá lớn, ngay cả hình tượng bánh bao nhân thịt mà anh mang tới cũng
trở nên vô cùng vĩ đại, Tiểu Miêu ngồi dưới gầm bàn, gắng hết sức lắc chân của
Đường Kình.

Bỗng nhiên Đường Dịch hỏi: “Đường Kình, có thứ gì đang kêu ở
dưới gầm bàn của em thế?”

“...”

Tiểu Miêu lập tức ngồi im.

Đường Dịch vẫn không chịu buông tha: “Hả? Có tiếng gì kêu vậy
nhỉ?”

“Chuột bạch...”

“... Hử?”

Phản ứng của Đường Kình không thể nói là không nhanh, nhưng
cũng rất chắc chắn: “Ha ha ha! Đó là chuột bạch! Tiểu Miêu nuôi nó trong văn
phòng của em! Nó rất sợ người lạ, vì vậy em không để nó nhìn thấy người lạ.”

Thấy Đường Dịch gật gật đầu ra vẻ hiểu, trong lòng Đường
Kình vừa mới thấy nhẹ nhõm đôi chút thì bất ngờ nghe thấy Đường Dịch lại nói một
câu tưng tửng: “Nghe nói chuột bạch đánh hơi thấy người lạ là kêu ầm ĩ lên cơ
mà, sao anh chẳng thấy nó kêu tiếng nào thế nhỉ?”

Đường Kình lập tức đá mạnh vào người Tiểu Miêu, đang trốn dưới
gầm bàn, tỏ ý muốn cô giải nguy để lời nói dối của anh được tròn trịa. Anh còn
nhớ kỹ năng học tiếng động vật của Tiểu Miêu rất khá, nhớ ngày hai người gặp
nhau, cô đã dùng chiêu này để cứu anh.

Vậy là Đường Kình cảm thấy vô cùng tự tin, anh lại đá vào
người Tiểu Miêu vài cái, ra hiệu cho cô nhanh chóng bắt chước vài tiếng kêu của
chuột bạch.

Tô Tiểu Miêu trong lòng cảm thấy rất rầu rĩ.

Cô bây giờ đang trong trạng thái áo quần xộc xệch, Đường
Kình không những không cho cô ra ngoài mà còn không cho cô ăn bánh bao nhân thịt,
giờ lại còn bắt cô bắt chước tiếng kêu của chuột nữa, anh thậm chí còn đá vào
người cô vài cái, Tiểu Miêu rất ấm ức, chu miệng lên không chịu kêu.

Đường Kình đành phải nhẫn tâm đá cô thêm vài cái nữa.

“Gâu, gâu, gâu, gâu, gâu, gâu...”

Dưới gầm bàn, tiếng chó sủa vang lên ầm ĩ...

Cả thế giới tĩnh lặng trong giây lát...

Đường Dịch đưa ra một câu cảm thán: “À, hóa ra là âm thanh
như thế này, thật là mở rộng tầm mắt.”

Đường Kình chán chẳng buồn cười đùa nữa, rầu rĩ nhìn Đường Dịch.

“Cười đi, cười nữa đi, cười đủ rồi thì mau ra ngoài đi.”

Đường Dịch cuối cùng không trêu chọc nữa, anh đứng lên, để
túi đồ lên trên bàn của Đường Kình, sau đó liếc mắt nhìn xuống, nhìn vào một bộ
phận nào đó trên người Đường Kình với ánh mắt sâu xa. Giọng nói đều đều của Đường
Dịch vang lên: “Đường Kình, lần sau nếu nói dối thì cũng phải nhớ kéo khóa quần
lên trước đã.”

“...”

Đường Kình không kịp nói gì, ban nãy anh lại quên khuấy mất
việc khóa quần của anh đã bị Tiểu Miêu kéo xuống! Trong giây lát, Đường Kình thật
sự không còn nghĩ được gì nữa...

Đường Dịch mỉm cười bước ra ngoài.

Đường Kình bế Tiểu Miêu lên, mặc quần áo cho cô xong, nhớ đến
túi đồ mà Đường Dịch để lại, anh cầm lên xem, ồ, quả nhiên là có bánh bao nhân
thịt. Nước dãi của Tiểu Miêu lập tức nhỏ xuống, cô nhanh tay giằng lấy, ngoạm một
miếng. Chỉ mới cắn một miếng cô đã cắn phải một vật gì đó.

Hoá ra là một tờ giấy, nhét bên trong bánh bao.

Đường Kình vội vàng cầm tờ giấy lên xem, nhìn kỹ, phát hiện
ra tờ giấy thực chất là một tờ ngân phiếu. Số tiền ghi trên tờ ngân phiếu vừa vặn
là năm trăm vạn.

Phần để trống là bút tích rất đẹp của Đường Dịch: Tiền viện
phí và tiền thuốc cho Tiểu Miêu. Anh xin lỗi!

Lòng ngưỡng mộ của Tiểu Miêu dành cho Đường Dịch đã được
nâng lên mức độ cao nhất trong lịch sử: “Oa! Một Đường Dịch cao cao tại thượng
như vậy, ngay cả lời xin lỗi cũng lãng mạn như thế, khoản tiền lại lớn biết
bao!”

Đường Kình gõ vào đầu Tiểu Miêu: “Mau mặc quần áo chỉnh tề
vào đi.”

“Ờ, ờ!” Tiểu Miêu vội vàng mặc quần áo.

Đường Kình chạy ra ngoài hành lang, nhìn thấy Đường Dịch
đang xuống lầu chuẩn bị lái xe đi, anh vội vàng gọi điện thoại cho Đường Dịch.

“À, ờ, tiền em không nhận đâu.” Có lời xin lỗi của anh, với
Đường Kình thế là quá đủ rồi.

Đường Dịch cười: “Anh đâu có cho em, đấy là anh tặng cho Tiểu
Miêu, em không có quyền để hỏi.”

Đường Kình không nói nữa. Anh biết, khi Đường Dịch đã quyết
định, không ai có thể thay đổi được.

Đường Kình cúi đầu. Rốt cuộc, trước đây bản thân mình giận
anh vì điều gì? Giận Đường Dịch làm Tiểu Miêu bị thương, hay giận Đường Dịch
không nhẹ nhàng, không ân cần?

Đúng rồi, có thể là vì cả hai.

Anh luôn nghĩ rằng, Đường Dịch là thần, là người thân duy nhất
trên thế giới này của mình, từ trước đến giờ, bằng cách riêng của mình, Đường Dịch
luôn đứng đằng sau che chở cho anh, đứa em cùng cha khác mẹ. Lâu dần, Đường
Kình sẽ có một ảo giác rằng: nếu Đường Dịch không thể đối xử với người mà Đường
Kình yêu thương như đối xử với anh, vậy thì giữa anh và Đường Dịch, mối thân
tình không thể diễn đạt bằng lời suốt hai mươi năm qua cũng sẽ kết thúc ở đây.

Đúng vậy! Đây mới chính là nguyên nhân khiến Đường Kình buồn
bã và bực tức. Tình cảm, bất luận là thứ tình cảm gì, nếu phải đoạn tuyệt chỉ
sau một đêm, luôn là một việc rất đau lòng.

Nhưng, may thay, Đường Dịch chưa từng khiến anh thất vọng.
Anh cần phải biết rằng, Đường Dịch là đức tin, sẽ không khiến người khác thất vọng.

Đường Kình mỉm cười, giống như sau cơn mưa trời lại sáng,
anh hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay còn muốn đi uống rượu không? Em đang rảnh.”

Người ta thường nói, sau này muốn trở thành anh em, không
nên sinh ra trong gia đình đế vương. Đường Kình nghĩ, gặp được Đường Dịch là điều
vô cùng may mắn của cuộc đời anh, câu nói trên bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3