Trúc mã là sói - Chương 23
Chương 23
Bất ngờ nối tiếp bất
ngờ trong đám cưới
Thứ Bảy tuần sau, mười hai giờ trưa, vợ chồng Nhan Tiếu có mặt
đúng giờ ở khách sạn Quân Duyệt.
Vừa xuống xe, hai vợ chồng liền nhìn thấy cô dâu Trình Mỹ
Giai mặc váy cưới trắng muốt, đứng trước cửa đón khách, mái tóc xoăn dài được
búi cao, cố định bằng một chiếc chụp tóc hình vương miện rất đẹp. Mặc dù không
trùm khăn voan nhưng trông cô rất rạng ngời, thể hiện rõ phong độ của nữ vương.
Cách ăn mặc này lại khiến yêu nghiệt hết sức bất ngờ, trên
đường đi, hắn và Tiếu Tiếu nói chuyện với nhau, đoán già đoán non không biết bà
chằn sẽ mặc gì trong đám cưới của mình, bikini, quân trang nữ vương, trang phục
kỵ binh… đều được liệt kê, nhưng không ngờ Trình Mỹ Giai lại trang điểm “bình
thường” như vậy, nhìn quá dịu dàng, quá thục nữ! Trong mắt yêu nghiệt, bà chằn
là quái nhân chuyên đi con đường khác người.
Nhìn thấy Trình Mỹ Giai trong chiếc váy cưới trắng muốt, yêu
nghiệt không kìm được bèn huýt sáo châm chọc: “Được đó, chị Mỹ Giai, hôm nay
trang điểm nhìn ngây thơ quá. Chậc chậc, hôm nay chị định đóng vai nào vậy? Cô
bé Lọ Lem hay nàng Bạch Tuyết?”.
Nhan Tiếu vừa đưa phong bì cho Trình Mỹ Giai vừa trợn mắt mắng:
“Đừng nói linh tinh! Chị Mỹ Giai, mặc kệ anh ta, anh ta lúc nào cũng chỉ vậy
thôi. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc!”.
Nữ vương Mỹ Giai và yêu nghiệt thường xuyên chành chọe, thấy
vậy làm sao chịu thua? Nữ vương đón lấy chiếc phong bì từ tay Nhan Tiếu, cầm
trên tay nói: “Yêu nghiệt, đừng tưởng nhà ngươi và Tiếu Tiếu lấy nhau rồi thì
phong bì có thể gộp một đâu nhé. Nếu ta mà phát hiện thấy phong bì không đủ nặng,
ta sẽ đòi lại từ chỗ khác đấy”.
Yêu nghiệt cười lớn, lấy tay che ngực vẻ rất đắc ý, tỏ ra ta
đây sợ hãi: “Hu hu, chị Mỹ Giai tệ quá, ham tiền đến vậy! Cũng không biết anh
chàng xui xẻo nào lấy phải bà chằn như chị. Chị nói đi, sẽ đòi lại từ đâu hả?”.
Thấy yêu nghiệt càng nói càng chối tai, Nhan Tiếu vội lảng
sang chủ đề khác: “Chị Mỹ Giai, chú rể đâu? Chị phải giới thiệu cho bọn em chứ”.
Nghe thấy vậy, Trình Mỹ Giai liền nhướng mày, quay đầu gọi
“anh ơi”. Hóa ra chú rể đang nói chuyện với một tốp khách ở bàn tiếp đãi, nghe
thấy nữ vương gọi, vội ngoảnh đầu lại đáp một tiếng. Bên này, vừa nghe thấy tiếng
“anh ơi”, yêu nghiệt liền cười ngặt nghẽo, chỉ còn thiếu nước nằm lăn ra đất ôm
bụng. Ngàn năm khó gặp, không ngờ lại nghe thấy bà chằn nũng nịu với đàn ông.
Hắn muốn xem xem anh chàng xui xẻo nào đã vớ phải bà chằn, để
trừ hại cho dân, nghĩ vậy yêu nghiệt vội ngẩng đầu, vừa nhìn thấy dáng chú rể,
nụ cười lập tức cứng đờ, không biết nét mặt nên thể hiện thế nào nữa. Nhìn thấy
chú rể, Nhan Tiếu cũng vô cùng sửng sốt, mắt trợn tròn nhìn anh ta bước lại gần,
miệng há hốc không nói được gì.
Chú rể bước đến cạnh cô dâu, cười rất bình thản: “Văn Dịch,
Tiếu Tiếu, lâu lắm rồi không được gặp bọn em”.
“Anh Khiêm Nhã…” Nhan Tiếu lẩm bẩm, gần như nghi ngờ không
biết có phải mình đang nằm mơ không. Đoán già đoán non, cũng không thể ngờ được
rằng chú rể lại là người tình trong mộng ngày xưa của mình. Điều bất ngờ nhất
là, năm ngoái Ninh Khiêm Nhã còn ở nước ngoài, tại sao năm nay… hai người lại gặp
nhau trong đám cưới?
Rõ ràng yêu nghiệt cũng bất ngờ, ngẩn người một hồi lâu mới
nghiến răng nói: “Anh Khiêm Nhã… anh quen bà chằn khi nào vậy?”.
Nghe thấy yêu nghiệt gọi mình là “bà chằn”, Trình Mỹ Giai
không giận mà cười: “Có quy định nào không cho bọn tôi quen nhau?”.
Ninh Khiêm Nhã cầm tay vợ, nét mặt rạng ngời hạnh phúc: “Xin
lỗi Văn Dịch và Tiếu Tiếu, thực ra lúc chuẩn bị làm đám cưới, anh và Mỹ Giai
cũng muốn nói cho hai em biết, nhưng Mỹ Giai không cho, bảo muốn tạo cho các em
một điều bất ngờ”.
Nhan Tiếu gật đầu, rất giống với phong cách làm việc của chị
Mỹ Giai, chỉ có điều cô và Tề Gia Minh mới chia tay được hơn nửa năm, nếu chị Mỹ
Giai quen Ninh Khiêm Nhã từ lúc đó, đến bây giờ hai người lấy nhau, rốt cuộc
hai người yêu nhau được mấy tháng nhỉ?
Nhan Tiếu hỏi: “Anh chị quen nhau như thế nào vậy?”.
Ninh Khiêm Nhã nói: “Có người làm mối”.
“Trời đất ơi!” Yêu nghiệt ôm trán. “Bà mối nào mà khó tin cậy
như vậy, hả?…”
Yêu nghiệt chưa nói dứt lời, cánh tay đã bị Nhan Tiếu véo
cho một cái thâm tím, đang ấm ức định nói gì đó, Trình Mỹ Giai lại bật cười, liếc
mắt nhìn Ninh Khiêm Nhã nói: “Anh ngại gì hả? Tiếu Tiếu và yêu nghiệt đâu có phải
người ngoài, em còn không sợ thì anh còn phải nói dối gì nữa?”.
“Thế có nghĩa là sao?” Mắt yêu nghiệt sáng lên. “Lẽ nào hai
người kết hôn giả vờ hay sao?”
Nữ vương Mỹ Giai lắc đầu, đôi môi đỏ hơi cong lên, tiếp tục
tiết lộ một tin động trời về tân lang Ninh Khiêm Nhã: “Bọn chị quen nhau qua
419[13]”.
[13]. 419: four one nine, cách đọc gần giống với
“for one night”, có nghĩa là “chuyện tình một đêm”.
“…” Nhan Tiếu và yêu nghiệt đưa mắt nhìn nhau, không biết phải
nói gì.
Ninh Khiêm Nhã liền hắng giọng với vẻ ngại ngùng, mặt hơi đỏ
vẻ không tự nhiên cho lắm, khẽ giải thích: “Không phải 419, chỉ là anh mới về
nước, ra quán bar uống rượu thì gặp Mỹ Giai, đêm hôm đó bọn anh không… Sau đó lại
gặp nhau qua lời giới thiệu của người khác”.
Nữ vương Mỹ Giai che miệng cười khúc khích: “Thôi đi, đến
quán bar uống rượu rồi theo chị về nhà, không phải muốn 419 thì còn là gì nữa?
Haizz, chỉ có điều chị hơi xui xẻo, vừa mới chia tay với lão Tề Gia Minh, muốn
kiếm anh chàng đẹp trai về nhà uống rượu giải sầu, không ngờ lại gặp phải anh
chàng chuẩn bị lâm trận thì tẩu thoát”.
Yêu nghiệt và Nhan Tiếu đưa mắt nhìn nhau, khóc dở mếu dở. Sự
việc đã đến nước này, rốt cuộc sự thật hồi đó như thế nào cũng không còn quan
trọng nữa. Nhan Tiếu chỉ thầm nghĩ, ngày trước bị Ninh Khiêm Nhã từ chối, cô
còn tưởng rằng anh sẽ tìm một cô gái có mái tóc dài đen tuyền, dịu dàng, hiền
thục, nhẹ nhàng, kết quả…
Nhìn nữ vương Mỹ Giai với thân hình bốc lửa, bám sát Ninh
Khiêm Nhã, Nhan Tiếu ấm ức nghĩ, có lẽ đây chính là số phận. Số phận an bài cho
Ninh Khiêm Nhã và cô không có duyên với nhau, số phận bắt anh phải tìm một nữ vương như chị Mỹ Giai.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên thắt lưng Nhan Tiếu bị ôm
chặt, gã nọ ghé sát vào tai cô thầm thì rất ranh mãnh: “Thấy chưa? May mà em
còn chọn anh, nếu mà năm xưa yêu Ninh Khiêm Nhã thật… hề hề, em có dám chắc là
chiến đấu được với bà chằn hay không?”.
Mấy người đang nói chuyện, một tốp khách khác lại đến. Nhan
Tiếu và yêu nghiệt chủ động đi vào trong. Thấy vậy, Trình Mỹ Giai ngoái đầu gọi
yêu nghiệt, cười nói: “Không phải vừa nãy nhà ngươi hỏi ta nếu phong bì không đủ
nặng, ta sẽ đòi lại bằng cách nào ư?”.
Nghe thấy vậy, miệng yêu nghiệt run lên, thầm than không ổn
rồi.
Trình Mỹ Giai lấy tay véo cằm, bình thản nói: “Ta quên không
nói cho nhà ngươi biết, hôm nhà ngươi uống say, trước khi Tiếu Tiếu đến đón, ta
đã giúp nhà ngươi chụp mấy tấm ảnh…”.
Nói xong, Tiếu Tiếu đứng bên cạnh bật cười, còn Văn Dịch… mặt
mày tái nhợt: “Bà…đúng là bà chằn!”.
------------------Tôi là dải phân cách
“419”---------------------------
Văn Dịch và Nhan Tiếu nói chuyện với vợ chồng Trình Mỹ Giai
một lát nữa rồi vào hội trường.
Vì hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu từ mười hai giờ hai mươi,
nên Mỹ Giai đã chuẩn bị rượu sâm banh, bánh ngọt cho các vị khách đến trước, tất
cả đều là đồ ăn Tây tự chọn. Dạo này Nhan Tiếu ăn uống không ngon miệng, sáng
nay ăn sáng muộn, nên cùng với yêu nghiệt ngồi ở ghế dành cho khách xem ảnh cưới.
Hai vợ chồng vừa xem vừa bàn bạc đám cưới của mình sẽ tổ chức
thế nào, đột nhiên bên cạnh lại có một bóng người mặc đồ đỏ chui đến, òa một tiếng.
Nhan Tiếu giật bắt mình suýt thì nhảy phắt lên. Ngoái đầu nhìn lại, mới phát hiện
hóa ra là Ớt Nhỏ. Dường như để phối hợp với chuyện vui của ngày hôm nay, Ớt Nhỏ
mặc một chiếc váy đỏ dài đến đầu gối, nhìn rất trẻ trung, đáng yêu, mái tóc đen
tết bím đằng sau đơn giản, lắc qua lắc lại sau lưng, rất hợp với tính cách của
cô bé.
Thấy Ớt Nhỏ nhe nanh giơ vuốt dọa hai người, yêu nghiệt cố
tình ôm chặt vợ với vẻ khoa trương nói: “Òa cái gì mà òa, ta nói cho nhà ngươi
biết nhé, Tiếu Tiếu có bầu rồi đấy, nhà ngươi mà làm con trai ta sợ, ta sẽ
không tha cho nhà ngươi đâu”.
Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ liền sững người, lập tức lại cười
ngay: “Chị Tiếu Tiếu có bầu rồi hả? Ôi, em chúc mừng, chúc mừng chị!”.
Nhan Tiếu ngại lắm, vừa cảm ơn vừa thầm tính về nhà sẽ xử lý
yêu nghiệt. Hôm nay nhìn Ớt Nhỏ khác hẳn với hôm ở bệnh viện, rõ ràng là tâm trạng
vui vẻ lên rất nhiều, vừa nghe nói Nhan Tiếu có tin vui liền kéo ngay cô ngồi
xuống nói chuyện.
Một lát sau, đợi Ớt Nhỏ nói đủ rồi, yêu nghiệt mới “hừ hừ”
nói: “Sao nhà ngươi cũng đến dự đám cưới hả? Nhà ngươi quen Ninh Khiêm Nhã hay
Trình Mỹ Giai?”.
Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ liền chớp chớp mắt với vẻ ngại ngùng,
cúi đầu nói: “Giám đốc Văn, chị Tiếu Tiếu, thực ra vừa nãy sau khi phát hiện ra
anh chị cũng có mặt ở đám cưới em đã quyết định sẽ nói cho anh chị biết sự thật.
Em xin lỗi, em đã lừa anh chị… Họ của em không phải là Thư, tên em cũng không
phải tên là Thư Quả. Quả Quả chỉ là tên ở nhà của em thôi… thực ra em là con
gái của ông Mục Chính Uy, ông chủ của tập đoàn Chính Uy. Trước Tết em đi du học
về, thực sự là em không hề thích công ty của ba em, chính vì thế em muốn tự
mình phấn đấu, rồi em mới vào công ty của anh Văn Dịch”.
Nhan Tiếu im lặng. Thảo nào Ớt Nhỏ quen Hạ Hà Tịch, nhìn vào
tính cách tiểu thư của Ớt Nhỏ và người đến đón cô hôm trước, Nhan Tiếu cũng
không bất ngờ trước sự thật này. Một điều lạ là, nghe xong yêu nghiệt cũng rất
bình thản, chỉ ờ một tiếng rồi nói: “Mặc dù Chính Uy và tập đoàn họ Trình là đối
thủ của nhau, nhưng con gái của ông chủ tập đoàn họ Trình kết hôn, em đến chúc
mừng cũng là phải phép”.
Nghe thấy vậy Ớt Nhỏ liền cười khẩy: “Ai thèm quan tâm gì đến
những cái phép tắc, em ghét nhất những cái đó nên mới không thích vào công ty của
ba em. Em… đến đây với bạn em…”. Nói rồi, người Ớt Nhỏ lắc nhẹ, thể hiện rõ
tính cách của cô gái trẻ, rồi cô ngước mắt lên ra hiệu cho Nhan Tiếu nhìn. Nhan
Tiếu dõi theo ánh mắt của Ớt Nhỏ, trong lòng cũng giật thột.
Người đang đứng quay lưng vào họ và chuyện trò vui vẻ với
khách khứa không phải là Hạ Hà Tịch đó sao? Hóa ra anh đã đi công tác về. Trong
lúc Nhan Tiếu đang thần người thì Ớt Nhỏ đã gạt yêu nghiệt ra, ghé sát vào vai
Nhan Tiếu nói thầm: “Chị Tiếu Tiếu nói đúng, con người chứ có phải là gỗ đá
đâu, chỉ cần mình tốt với anh ấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh ấy cảm nhận
được. Người này chính là người ở bệnh viện hôm đó… Hê hê, hình như anh ấy đã bắt
đầu chấp nhận em…”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu cũng cảm thấy trong lòng thật khó tả,
chỉ nói: “Chúc mừng em”.
Ớt Nhỏ đưa tay lên môi làm động tác suỵt, chớp mắt nói: “Chị
đừng nói với anh Văn nhé, đây là điều bí mật nhỏ của chị em mình. Em sang đó
trước đây”.
Ớt Nhỏ vừa đi, yêu nghiệt liền hỏi: “Cô nàng nói gì với em vậy?”.
Nhan Tiếu lắc đầu, cố gắng không nhắc đến chuyện về Hạ Hà Tịch,
lảng sang chuyện khác: “Có thật là anh không biết chuyện Ớt Nhỏ là con gái của
ông chủ tập đoàn Chính Uy không?”.
Nghe thấy vậy, đột nhiên yêu nghiệt liền chắp hai tay vào với
nhau, vái về phía tây nói: “A di đà Phật, cuối cùng thì anh cũng đã tống tiễn
được cô tiểu thư này. Không biết? Sao lại không biết chứ, nếu không biết thì
anh đã đuổi cổ cô nàng đi từ lâu rồi, ai mà thèm thờ vị Bồ tát này”.
Hóa ra, hồi Ớt Nhỏ mới vào công ty, yêu nghiệt không phát hiện
ra điều gì thật, nhưng sau đó không lâu, khi đóng bảo hiểm xã hội cho cô tiểu
thư này thì phát hiện ra chứng minh thư của cô nàng là giả. Cùng lúc đó, Văn Dịch
cũng phát hiện ra tập đoàn Chính Uy chẳng liên quan gì đến mình lại đang điều
tra mình và công ty của mình.
Sau khi tìm hiểu, nhờ sự giúp đỡ của Trình Mỹ Giai, yêu nghiệt
đã hiểu ra vấn đề. Hóa ra Ớt Nhỏ lại là con gái của ông chủ tập đoàn Chính Uy.
Sau khi về nước, cô nàng không muốn nghe theo sự sắp xếp của ba, giở tính tiểu
thư nói rằng không có ba cũng vẫn sống được đàng hoàng, trời xui đất khiến thế
nào lại được tuyển vào công ty của yêu nghiệt.
Ông Mục Chính Uy vừa sợ con gái hụt hẫng trong lần đi xin việc
đầu đời, lại sợ ông chủ là một kẻ háo sắc, nên đã cho người điều tra yêu nghiệt.
Sau khi biết được sự thật, yêu nghiệt liền tương kế tựu kế, thông qua Trình Mỹ
Giai liên hệ được với ông Mục Chính Uy. Và thế là chẳng bao lâu, hai người liền
“thông đồng” với nhau.
Yêu nghiệt cho biết sẽ tạo môi trường làm việc tốt nhất cho Ớt
Nhỏ, đồng thời để cô bé trưởng thành hơn thông qua những vấp váp của công việc,
đồng thời hằng tuần ông Mục Chính Uy đều nắm được tình hình mới nhất về Ớt Nhỏ
qua yêu nghiệt. Còn cái mà yêu nghiệt được thì…
Văn Dịch trều môi: “Ông Mục cho anh tham gia đợt thi thiết kế
mẫu búp bê kỷ niệm tập đoàn Chính Uy thành lập bốn mươi năm, bất luận kết quả
thế nào thì cũng là một cơ hội mà. Còn nữa, không phải có thời gian ngày nào
anh cũng làm đêm đó sao? Là do anh phác thảo kế hoạch cho ông Mục, muốn ông ta đầu
tư vào công ty nhỏ của bọn mình”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền ngập ngừng, đúng là yêu nghiệt
không biết thế nào là xấu hổ, lại lợi dụng Ớt Nhỏ để bàn chuyện làm ăn? “Anh
làm như vậy khác gì bán bạn mua vinh? Anh không thử nghĩ xem, nếu Ớt Nhỏ biết
được sẽ buồn biết bao.”
Yêu nghiệt bĩu môi: “Anh bán bạn mua vinh là sao? Anh cũng
bàn chuyện làm ăn với ông Mục bằng con đường chân chính đó chứ”. Nói đến đây,
yêu nghiệt liền nhìn về phía trước rồi nói nhỏ: “Tiếu Tiếu, không phải anh đã từng
nói rồi đó thôi, đợi đến khi con trai mình chào đời, chắc chắn công ty của anh
sẽ không còn là xưởng nhỏ nữa đâu. Hê hê, phương án đầu tư của bên Chính Uy về
cơ bản thông qua rồi, đợi có vốn thì ta sẽ trả mẹ số tiền một triệu nhân dân tệ
mà mẹ cho anh vay”.
Câu nào cũng có lý, câu nào cũng chân thành. Yêu nghiệt nói
như vậy, Nhan Tiếu cũng không còn gì để nói nữa. Tay bị yêu nghiệt nắm chặt
trong lòng bàn tay hắn, cô cười rất hạnh phúc. Thực ra, kể cả công ty của yêu
nghiệt mãi mãi là xưởng nhỏ, thập chí phá sản, chắc là cô cũng không thể thoát
khỏi lòng bàn tay của con người này.
Chính vì thế, chỉ mong đúng như lời Ớt Nhỏ nói, Hạ Hà Tịch bắt
đầu chấp nhận cô bé. Nếu đúng là như vậy thì đó chính là kết cục trọn vẹn nhất.
---------------Tôi là dải phân cách “điều bất ngờ đã đến”------------------
Sau khi đám cưới bắt đầu, quả nhiên nữ vương Mỹ Giai không
phụ lòng mong mỏi của mọi người, đem đến cho Nhan Tiếu điều bất ngờ thứ ba: Phù
dâu, phù rể không phải là ai khác, mà chính là anh mặt mụn và Tiên Tiên.
Dạo này Nhan Tiếu bận rộn với việc gia đình nên cũng chỉ nói
chuyện với Tiên Tiên mấy lần qua điện thoại. Tiên Tiên không nhắc gì đến anh mặt
mụn. Nhan Tiếu còn tưởng rằng anh ta đã bị loại. Không ngờ, lúc này đây hai người
lại ăn mặc rất rạng ngời, xuất hiện trước mặt mọi người với danh nghĩa cặp đôi
phù dâu, phù rể khiến Nhan Tiếu không thể không nghi ngờ, có phải hai người đã
thành đôi rồi không?
Nghĩ vậy, Nhan Tiếu vừa thầm thán phục nghị lực của anh mặt
mụn, vừa trách Tiên Tiên giấu mình kín như vậy. Đợi hôn lễ tổ chức xong, mọi
người bắt đầu ăn tiệc, Nhan Tiếu liền chui vào phòng nghỉ của cô dâu tìm Tiên
Tiên.
Quả nhiên đại lãn Tiên Tiên đang ngồi trên sofa ở phòng nghỉ
ngủ gật. Nhan Tiếu hắng giọng một tiếng rồi ngồi xuống cạnh bạn nói: “Đâu có cô
phù dâu nào vô trách nhiệm như cậu, không đi chúc rượu cùng cô dâu chú rể à?”.
Nhìn thấy Nhan Tiếu, Tiên Tiên “hứ” một tiếng rồi tháo luôn
giày cao gót dưới chân ra: “Đây chịu đến làm phù dâu đã là nể mặt kẻ nọ lắm rồi,
còn chúc rượu hả? Đừng có mơ”.
Nhan Tiếu bật cười, trêu Tiên Tiên: “Khai thật đi, có phải cậu
và anh chàng mặt mụn…”.
“Dừng ngay!” Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, Tiên Tiên đã ngắt lời,
nói: “Đây và anh ta chẳng có gì cả, chỉ có điều anh ta quá phiền hà, đeo bám,
gây chuyện đến mức ảnh hưởng đến cả công việc bình thường của đây, đây mới miễn
cưỡng đồng ý làm phù dâu”.
“Ờ…” Nhan Tiếu tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề, nhưng trong lòng sao
có thể tin được. Cô còn không hiểu tính Tiên Tiên? Chỉ cần đó là việc mình
không thích thì cho dù đối phương có quỳ xuống năn nỉ, cô nàng cũng không bao
giờ động lòng. Nếu cô nàng đã chịu đến làm phù dâu thì phải chăng anh mặt mụn
đã có hy vọng?
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu đang định lên tiếng thì Tiên Tiên liền
xen vào: “Đừng hỏi mỗi chuyện của đây nữa, cậu thế nào? Gần đây sống với yêu
nghiệt hạnh phúc chứ?”.
Nghe thấy hỏi, mặt Nhan Tiếu liền đỏ bừng, vẻ hung hăng ban
nãy lập tức biến mất: “Đâu… có…”.
Tiên Tiên có hỏa nhãn kim tinh, không kìm được bèn chăm chú
liếc Nhan Tiếu một lượt từ đầu đến chân, nhưng không hiểu sao, nhìn được một
lúc thì đột nhiên Tiên Tiên cau mày lại. Nhan Tiếu chỉ sợ cô nàng lại phát hiện
ra điều gì, lại tung ra những câu khủng khiếp hơn, đang định ngăn lại thì nghe
thấy Tiên Tiên nói: “Sao tớ thấy hình như cậu xấu đi thì phải?”.
Nhan Tiếu sững người: “Cậu mới xấu! Cậu và anh mặt mụn mới xấu!
Đó là do cậu đố kỵ với tớ!”.
Tiên Tiên không thèm quan tâm đến câu đùa của Tiếu Tiếu mà
chăm chú nâng cằm cô lên, miệng lẩm bẩm: “Lông mày lộn xộn, mặt hơi bị sưng, mi
mắt thì sụp, trên mũi lại có đốm nâu, đây rõ ràng là… dấu hiệu bầu con trai!”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền đẩy ngay Tiên Tiên ra mắng:
“Thôi đi, cậu với lão Văn Dịch, hở miệng ra là con trai!”.
Bên này, nét mặt Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Đồng chí
Nhan Tiếu, với tư cách là bác sĩ, tôi nói rất nghiêm túc, khai thật đi, lần XXX
gần đây nhất là khi nào? Tháng trước bị ngày nào? Còn nữa, đồng chí có dám để
tôi bắt mạch không?”.
Nhan Tiếu: “…”. Không lẽ lại có nhanh như vậy sao?
---------------Tôi là dải phân cách “có tin vui rồi”----------------------------
Lúc Nhan Tiếu quay trở lại hội trường để tìm yêu nghiệt thì
gặp ngay Trình Mỹ Giai và Ninh Nhã Khiêm đang quay về phòng thay quần áo. Nhan
Tiếu lên tiếng chào định đi ngay thì bị Trình Mỹ Giai kéo lại, rồi nữ vương cố
tình tránh Ninh Khiêm Nhã, kéo cô sang một bên thì thầm: “Có người nhờ chị nhắn
cho em”.
Nhan Tiếu chớp mắt: “Hả?”.
Trình Mỹ Giai nói: “Đừng giả vờ nữa, vừa nãy trong đám cưới,
em cũng nhìn thấy Hạ Hà Tịch rồi chứ?”. Nói xong, Trình Mỹ Giai lại hạ thấp giọng
tiếp: “Tuần sau cậu ấy sẽ sang Đức, nói là muốn nói chuyện với em. Cậu ấy đang ở
bể bơi đằng sau, hê, cậu ta cũng giỏi tính toán thật đấy, tìm ngay đến chị để
nhờ nhắn cho em. Dĩ nhiên rồi, đi hay không là việc của em”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu chỉ sợ Trình Mỹ Giai lại hiểu lầm
quan hệ của mình và Hạ Hà Tịch, bèn giải thích: “Chị Mỹ Giai, không phải bọn
em… em và anh ấy…”. Chưa nói dứt lời, Trình Mỹ Giai đã khẽ lắc đầu: “Chị không
biết nhiều lắm về Hạ Hà Tịch, nhưng cũng biết một ít về chuyện giữa cậu ấy và tập
đoàn Chính Uy. Cậu ấy cũng là một người khá thành đạt, chị tin rằng giữa bọn em
không có gì mờ ám cả. Muốn đi thì cứ đi, nếu quả thực chỉ đơn thuần là nói lời
chia tay thì việc gì em phải sợ Văn Dịch phát hiện ra?”.
Đắn đo một hồi, cuối cùng Nhan Tiếu vẫn đi ra bể bơi ở cửa
sau khách sạn. Quả nhiên, đúng như lời Trình Mỹ Giai nói, Hạ Hà Tịch đang ngồi
cạnh bể bơi với tay xuống nước. Nhan Tiếu bước đến, Hạ Hà Tịch cũng không ngẩng
đầu lên, chỉ chăm chú nghịch nước.
Nhan Tiến cúi đầu, chỉ hơn chục ngày hoặc nửa tháng chưa gặp
Hạ Hà Tịch mà có cảm giác hai người cách nhau trăm núi nghìn sông, rất ngại
ngùng. Nhan Tiếu nghiến răng: “Có gì anh nói nhanh đi, Văn Dịch đang đợi em
trong kia”.
Nghe thấy vậy, Hạ Hà Tịch liền dừng tay, sau đó mới ngẩng đầu
nhìn Nhan Tiếu: “Chị Hoa nói em chuẩn bị xin nghỉ việc”.
Cái gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, Nhan Tiếu hít một hơi thật
sâu, gật đầu nói: “Gần đây gia đình em có nhiều chuyện, lại đang chuẩn bị cho
đám cưới, vì thế…”.
Chưa nói hết câu, Hạ Hà Tịch liền đứng dậy, quay mặt sang một
bên nói: “Tiếu Tiếu, hy vọng là anh không tưởng bở, có phải việc em xin nghỉ việc
có liên quan đến anh không?”.
Nhan Tiếu im lặng, không trả lời.
Thấy vậy, Hạ Hà Tịch liền lắc đầu, cười rất thảm hại, đưa mắt
nhìn ra xa nói: “Chị Hoa đã nói với em rồi đúng không? Anh sẽ sang Đức, thực ra
tập đoàn Chính Uy rất ổn, năng lực của em cũng vừa mới được khẳng định, bây giờ
xin nghỉ có phải là rất tiếc không?”.
“Thế còn anh thì sao? Bây giờ đi có phải là đáng tiếc hơn
không?” Nghe thấy vậy, cuối cùng ngọn lửa không tên dồn nén trong lòng Nhan Tiếu
bấy lâu đã bùng cháy, cô trợn mắt nhìn Hạ Hà Tịch nói: “Anh nói không muốn em
vì anh mà từ bỏ công việc này, vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại sang Đức?
Em cũng hy vọng là em không tưởng bở, việc anh sang Đức có liên quan gì đến em
không?”.
Với tình hình như hiện nay, bất luận có Hạ Hà Tịch hay không
thì Nhan Tiếu sẽ rời tập đoàn Chính Uy. Một là đúng như yêu nghiệt nói, khi tập
đoàn Chính Uy chính thức đầu tư vào công ty của Văn Dịch, với vai trò là bà chủ
của công ty đồ chơi, vai trò của cô ở Chính Uy rất khó phát huy. Mặt khác, Nhan
Tiếu cũng đã nghĩ đến vấn đề sau khi sinh con, có nên giúp yêu nghiệt không.
Chính vì thế nếu trong tập đoàn Chính Uy, cô và Hạ Hà Tịch bắt buộc phải có một
người ra đi thì người ra đi đó không phải là cô sao?
“Anh đừng tỏ ra tội nghiệp, buồn bã như vậy để em khỏi khó xử
được không? Hạ Hà Tịch, có phải anh cố tình không? Nhất định bắt em… cảm thấy
áy náy với anh suốt đời à?”
Thấy Nhan Tiếu nghiêm túc như vậy, Hạ Hà Tịch liền bật cười,
quay lưng vào Nhan Tiếu nói: “Em đã biết thân phận của Quả Quả rồi chứ?”.
Hạ Hà Tịch ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Năm anh mười bảy
tuổi, ba anh đi đón mẹ anh làm đêm về, nhưng… ba mẹ anh đã chết vì tai nạn ô
tô. Gia đình của người gây tai nạn muốn giải quyết kín, không muốn nhờ đến pháp
luật, họ đã cho nhà anh rất nhiều tiền, còn cho cả luật sư đến khuyên gia đình
anh, nhưng đều bị bà anh đuổi ra khỏi nhà. Hồi đó anh không hiểu tại sao bị bệnh
ung thư nhưng bà anh thà chịu đau đớn chứ nhất quyết không nhận tiền của gia
đình kia. Sau đó anh đã trở thành cô nhi, đừng nói đến việc đi học, ngay cả một
bữa cơm cũng khó khăn. Đúng lúc đó, ông Mục Chính Uy đã đến nhà anh, anh mới biết
chuyện là thế nào”.
Nói đến đây, Hạ Hà Tịch cúi đầu, dường như rất khó thuật lại
những ký ức này. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Nhan Tiếu tưởng rằng sẽ không được
nghe đoạn sau nữa thì anh mới nói tiếp: “Người đâm chết ba mẹ anh chính là Quả
Quả”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu trợn tròn mắt, bất giác lùi ra sau
hai bước: “Tại sao lại có thể… khi anh mười bảy tuổi, Quả Quả vẫn là một đứa trẻ,
cô bé không thể biết lái xe…”.
Hạ Hà Tịch khịt khịt mũi, cười thiểu não: “Lúc đầu anh cũng
không tin, nhưng sau đó Quả Quả đã đích thân nói với anh rằng, nguyên nhân khiến
cô ấy không dám lái xe là vì hồi học cấp hai, một lần cô ấy cãi nhau với người
nhà, trong lúc kích động đã lái xe ra đường. Hồi đó làm sao cô ấy biết lái xe
được, đâm ngược đâm xuôi… rồi chuyện đã xảy ra. Sau chuyện đó, bà nội anh biết
đối phương lái xe mà không có bằng lái, nhất định yêu cầu nhà họ Mục phải giải
thích. Nhưng vì muốn che giấu cho con gái, ông Mục Chính Uy nói rằng lúc đó lái
xe nhà mình điều khiển xe, thậm chí muốn dùng tiền để giải quyết kín chuyện
này. Bà anh không học hành gì nhiều, nhưng lại thề sẽ đòi lại công bằng cho con
trai và con dâu, kết quả, đến khi bà anh mất, vụ án này vẫn kéo dài, không xét
xử được vì các nguyên nhân như: không đủ chứng cứ, hai bên mỗi người đưa ra một
ý kiến.Lúc đó anh thực sự đã đi vào ngõ cụt, xác bà không chôn được, họ hàng
không ai chịu giúp, giấy gọi nhập học đại học đã nhận rồi mà không được đi, anh
cảm thấy kiếp này của mình thế là hết, nhưng lại không cam tâm chịu chết như vậy.
Đúng lúc này, ông Mục Uy Chính đã đến gặp anh, muốn anh gật đầu để giải quyết
kín vụ này, đồng thời hứa sẽ chăm sóc anh”.
Nói xong, Hạ Hà Tịch liền bật cười: “Rất buồn cười đúng
không? Anh đã đồng ý, còn làm con nuôi của họ, ra vào nhà họ Mục một cách quang
minh chính đại, xưng anh em với Quả Quả. Cùng đi học, cùng đi du lịch nước
ngoài, thập chí còn vào tập đoàn Chính Uy làm việc…”.
Nhan Tiếu cất lời một cách đầy khó khăn: “Anh có hận không?
Khi biết được sự thật, biết người đó chính là Quả Quả… anh có hận không?”.
Hạ Hà Tịch lắc đầu: “Hận người quá, anh mệt mỏi rồi. Lúc mới
làm con trai của ông Mục Chính Uy, anh còn hùng dũng muốn lấy tất cả những gì
thuộc về mình ở chỗ ông ấy, nhưng sau đó anh mới phát hiện ra, cái gì mới thuộc
về anh. Chẳng qua anh chỉ muốn có một gia đình ấm cúng, muốn có một người vợ
yêu thương anh và những đứa con ngoan, tất cả những điều này, nhà họ Mục không
thể cho anh được. Anh đã từng nghĩ đến việc trả thù họ, nhưng ngoài việc là một
người cha ích kỷ, ông Mục Chính Uy chưa làm việc gì xấu, thậm chí ông ấy còn đối
xử với anh như con trai ruột. Còn Quả Quả… cho đến bây giờ cô ấy còn không biết
anh chính là con trai của gia đình đó, cô ấy vẫn nói với anh rằng mình đang tự
trách, đang đau khổ, suốt đời không bao giờ có thể quên cảnh tượng nhìn thấy
lúc xuống xe. Anh nghĩ… như thế là đủ rồi…”.
“Hạ Hà Tịch…” Nước mắt Nhan Tiếu rơi lã chã như chuỗi hạt cườm
đứt dây, rất nhiều lời nghẹn trong cổ họng nhưng không biết phải nói ra thế
nào. Nếu không có vụ tai nạn đó, Hạ Hà Tịch sẽ thế nào? Quả Quả sẽ thế nào? Hai
người này có còn dính dáng đến nhau nữa không?
Hạ Hà Tịch cúi người, lau nước mắt cho Nhan Tiếu: “Anh sang
Đức và không có ý định quay lại nữa. Chính vì thế không có gì là có lỗi hay áy
náy cả, trước đó đúng là anh rất bỉ ổi, vì muốn được gặp em nhiều mà cố tình
không chịu nói cho em biết mọi chuyện, giờ anh sẽ làm đúng những gì đã hứa, nói
hết cho em nghe.Tập đoàn Chính Uy điều tra công ty đồ chơi của Văn Dịch là do sợ
Quả Quả gặp phải ông sếp không ra gì, sở dĩ lần đó em nhìn thấy anh và Quả Quả
cãi nhau trên đường cũng là do anh muốn khuyên cô ấy về nhà. Và còn…”.
Nhan Tiếu thấy Hạ Hà Tịch như nói lời trăng trối, lòng vô
cùng xót xa, nước mắt giàn giụa, nức nở không thành tiếng từ lâu.
Hạ Hà Tịch nghiến răng, nhẹ nhàng nói câu cuối cùng: “Còn
chuyện cuối cùng, anh có thể thực hiện ý nguyện năm xưa, ôm em được không?”.
Vừa nói dứt lời, chưa đợi Nhan Tiếu trả lời, giây tiếp theo,
Nhan Tiếu đã bị Hạ Hà Tịch ôm vào lòng. Nhan Tiếu im lặng, chỉ nghe thấy đỉnh đầu
có tiếng nói như sắp khóc: “Đừng từ chối anh, chỉ lần này thôi”.
Nhan Tiếu khẽ nhắm mắt, bất giác, đôi tay cũng ôm chặt Hạ Hà
Tịch.
Chỉ lần này thôi, một lần này thôi.
Đây là cái em nợ anh, Hạ Hà Tịch, vì trước đây, em đã từng
nói, nếu còn gặp lại, em sẽ ôm anh bằng cái ôm nhiệt tình nhất. Hiện tại, em trả
lại nó cho anh, chỉ có điều, Hạ Hà Tịch, đến bao giờ anh mới tìm được hạnh phúc
của riêng mình?

