Trúc mã là sói - Chương 11
Chương 11
Điều bất ngờ
Trước sức mạnh quyền uy của thái hậu, Nhan Tiếu cũng thấy bất
lực, cuối cùng vẫn phải chuyển về nhà Văn Dịch. Từ đó trở đi, căn hộ độc thân
được chính thức nâng cấp thành ngôi nhà dành cho đôi vợ chồng trẻ, yêu nghiệt
cũng tuân theo chỉ thị của thái hậu, đưa tên Nhan Tiếu vào giấy tờ nhà và giấy
tờ công ty, nhưng Nhan Tiếu vẫn cảm thấy kỳ kỳ.
Nguyên nhân kỳ kỳ… dĩ nhiên là bắt nguồn từ cuộc nói chuyện
với thái hậu sáng hôm đó. Nhan Tiếu không biết yêu nghiệt đã đứng ngoài cửa bao
lâu và nghe được đến đâu, nhưng cô biết, chắc chắn trong lòng hắn có chuyện,
hay nói cách khác, do hiểu nhầm ý thái hậu đại nhân mà yêu nghiệt đã biết được
một số chuyện.
Chính vì thế, những kẻ chơi với nhau từ thuở thanh mai trúc
mã là phiền hà nhất. Sáng hôm đó, sau khi anh chàng bảo vệ ra về, yêu nghiệt liền
nói chuyện vui vẻ với thái hậu và ăn sủi cảo, nấu cơm, sau đó một người nói, một
người hùa vào, rôm rả thảo luận những chuyện sau khi Nhan Tiếu chuyển đến nhà mới.
Ăn cơm xong, Nhan Tiếu đi rửa bát, yêu nghiệt cùng nhạc mẫu
tiếp tục thu dọn đám đồ đạc của cô, lái xe đến tứ hợp viện chở hết số đồ còn lại
của Nhan Tiếu về. Cả buổi yêu nghiệt tỏ ra rất bình thường, không né tránh,
cũng không nặng nề, ủ dột, càng không hỏi han gì cô. Tất cả đều bình thường,
quá bình thường!
Từ năm lên tám, Nhan Tiếu đã biết, trong lòng càng có chuyện
yêu nghiệt càng tỏ ra bình thản. Nhưng càng như vậy, Nhan Tiếu càng cảm thấy
không tự nhiên, ví dụ yêu nghiệt sẽ cố tình kể ra rất nhiều chuyện cười để phá
vỡ bầu không khí ngại ngùng, hay tự nhiên lại cười lớn, hay sờ lên trán một
cách vô thức xem mình có cau mày hay không…
Một kẻ cao tay như yêu nghiệt, dĩ nhiên ngụy trang là sở trường.
Ngay cả mẹ đẻ Văn Dịch cũng không nhận ra những điều này, nhưng lần nào Nhan Tiếu
cũng phát hiện ra. Tuy nhiên, những chuyện cũ đó, yêu nghiệt không hỏi lần nào,
Nhan Tiếu cũng không biết phải nói thế nào.
Cứ như vậy, hai người mỗi người mang một tâm trạng riêng và
sống với nhau một tuần, cuối cùng không chịu được nữa, muốn phá vỡ trạng thái
“sóng ở đáy sông” này, Nhan Tiếu quyết định xuất chiêu trước.
Sau khi về sống với nhau, so với kẻ nhàn cư vô nghề nghiệp
như Nhan Tiếu, Văn Dịch bận rộn hơn rất nhiều. Công ty của hắn vừa mới thành lập,
các việc như: thuê địa điểm làm văn phòng, bàn bạc với nhà đầu tư các quyết
sách, tuyển dụng nhân viên… đã đủ làm hắn mệt rồi. Yêu nghiệt nhắc lại chuyện
cũ, rồi lại nói đến chuyện bảo Nhan Tiếu đến công ty giúp một tay, Nhan Tiếu
chưa trả lời chính thức, chỉ âm thầm tiếp tục lên mạng nghiến răng nộp hồ sơ,
thề không đến đường cùng, quyết không dựa vào Văn Dịch.
Hôm nay Văn Dịch đang phỏng vấn HR, đột nhiên nhận được tin
nhắn của Nhan Tiếu: “Tối anh muốn ăn gì?”.
Đối với Văn Dịch, tin nhắn này là một niềm vui lớn lao. Kể từ
khi Nhan Tiếu chuyển đến ở, yêu nghiệt đều tuân theo nguyên tắc “vợ ăn gì anh
ăn đó” để sống cùng Nhan Tiếu, chỉ sợ vợ không vui lại bỏ về nhà mẹ, dù chưa chắc
nhạc mẫu đại nhân chịu chứa cô…
Hôm nay Nhan Tiếu lại chủ động nhắn tin hỏi hắn muốn ăn gì,
phải chăng điều này chứng tỏ mối quan hệ hai người đã có tiến triển rồi? Yêu
nghiệt vô cùng mừng rỡ, cũng không để ý gì đến nhân viên mình đang tuyển dụng
mà lặng lẽ ra khỏi phòng hội nghị, gọi điện cho Nhan Tiếu.
Đầu bên kia vừa bắt máy, Văn Dịch đã cao giọng nũng nịu: “Bà
xã!”.
Nghe thấy giọng nói run run đó, Nhan Tiếu sởn hết cả gai ốc,
nói: “Có chuyện gì thì anh nói đi!”.
Văn Dịch nói: “Bà xã anh là tuyệt thật đấy, biết anh dạo này
vất vả nên hỏi anh thích ăn gì, đúng không?”.
“Chuyện này không cần phải gọi điện thoại để nói, anh muốn
ăn gì nhắn tin là được rồi!”
Yêu nghiệt tiếp tục nhõng nhẽo: “Người ta muốn nghe giọng
mình mà”.
Lại vẫn giọng run run đó, chắc là đầu bên kia Nhan Tiếu đang
bối rối, Văn Dịch mới lấy lại được giọng bình thường, nói: “Thôi được, anh muốn
ăn món tủ của em, chỉ cần không cháy là được”.
Mấy năm qua, lương bổng, tuổi tác, kiến thức của Nhan Tiếu đều
tăng lên, chỉ có tay nghề nấu ăn là…
Mỗi lần ngồi nhai bát cơm khô nửa sống nửa chín Nhan Tiếu nấu,
lại còn phải cười khúm núm khen ngon, trong lòng Văn Dịch đã khóc thầm, than thầm
rốt cuộc mấy năm qua Nhan Tiếu đã sống cuộc sống độc thân như thế nào. Nhưng dĩ
nhiên là yêu nghiệt không ngốc, hắn biết rõ việc đồng chí Nhan Tiếu đích thân gửi
tin nhắn đến để lấy lòng chắc chắn phải có âm mưu gì đó.
Ngừng một lát, yêu nghiệt hỏi: “Có phải em đã nghĩ kỹ và muốn
đến công ty anh làm việc không?”. Thế nên mới tốt bụng như vậy, hỏi anh muốn ăn
gì.
Nhan Tiếu hậm hực: “Công ty rách đó của anh, có đưa tám kiệu
đến mời em cũng không đi!”.
“Đúng vậy, đúng vậy, thế thì là do tiền anh đưa để chi tiêu
cho gia đình hết rồi à?”
“Nhìn bản cô nương có giống kẻ phá gia chi tử như anh
không?”
“Không… không… Thế thì do em chẳng may đánh vỡ bình hoa ở
góc tường rồi hả?”
“…” Nhan Tiếu không nói gì, ngừng một lát rồi nói: “Anh về sẽ
biết, em đã chuẩn bị cho anh một điều bất ngờ rồi”.
-------------------Tôi là “chỉ có nỗi sợ, không có niềm vui
bất ngờ”-----------
Năm tốt nghiệp cấp một, Tiếu Tiếu nói chắc như đinh đóng cột
rằng sẽ tặng cho yêu nghiệt một điều bất ngờ khi tốt nghiệp. Yêu nghiệt nhận được
hộp bánh quy Tiếu Tiếu đích thân làm, sau khi bị ép ăn, yêu nghiệt đau bụng mất
một tuần liền.
Năm lớp tám, Tiếu Tiếu nói tặng cho yêu nghiệt một điều bất
ngờ. Ngày hôm sau, Nhan Tiếu đã cho yêu nghiệt nhìn thấy bạn gái hắn nắm tay
thân mật, hôn hít cậu bạn khác, và thế là mối tình đầu đã chấm dứt bởi kết cục
bắt cá hai tay bi thảm.
Năm lớp mười một, Tiếu Tiếu nói sẽ tặng cho yêu nghiệt một
điều bất ngờ vì đã sang tuổi thành niên. Và thế là yêu nghiệt liền nhận được một
cuốn sách sex bọc trong giấy báo mà bạn bè bảo là “mang đậm tính giáo dục”, khấp
khởi đọc đến nửa đêm, đột nhiên phát hiện ra nhân vật nữ chính và nam chính lại
đưa vào hậu môn. Không… không đúng… phải là nhân vật nam chính với nam chính.
Nói tóm lại, mỗi lần Nhan Tiếu nói sẽ tặng cho Văn Dịch “món
quà bất ngờ”, Văn Dịch chỉ có nỗi sợ, không có niềm vui bất ngờ. Yêu nghiệt biết
rất rõ, lần này Nhan Tiếu nói muốn tặng cho hắn một “niềm vui bất ngờ”, chắc chắn
không phải là chuyện gì tốt đẹp. Vì thế cả buổi chiều, hắn thấp thỏm bất an, hết
giờ làm mua ngay bó hoa về nhà với tâm trạng đầy lo âu, lại thấy đại phu nhân
đang nhàn nhã ngồi trên sofa xem ti vi.
Thấy Văn Dịch về, Nhan Tiếu khoanh tay trước ngực, bĩu môi:
“Hê, còn mua hoa nữa à?”.
Yêu nghiệt lau mồ hôi, cười hề hề đáp: “Không phải là em đã
chuẩn bị niềm vui bất ngờ đó sao! Có qua thì phải có lại mà. Điều bất ngờ
đâu?”.
Trên đường về, Văn Dịch cứ đoán già đoán non không biết niềm
vui bất ngờ đó là gì. Tiếu Tiếu gài lựu đạn trong nhà hay thả rắn độc lên đầu
giường hắn nhỉ? Hay là phát hiện ra trong máy tính của hắn có phim sex, hay là
gọi điện thoại đón ông ngoại hắn đến ở cùng…
Trong lúc yêu nghiệt còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Nhan Tiếu
đã hấp háy đôi mắt gian giảo, miệng cười tươi như hoa: “Đồng chí Văn Dịch căng
thẳng như vậy, niềm vui bất ngờ hả?… Dĩ nhiên là anh phải đích thân mở ra mới
thú vị. Nó đang sốt ruột đợi trong phòng ngủ của anh đấy”.
Nói xong, Nhan Tiếu đưa tay ra làm động tác “mời”, nghe thấy
hai chữ “phòng ngủ”, sắc mặt yêu nghiệt càng trắng bệch, bước vào phòng mà tay
chân mềm nhũn. Yêu nghiệt mở cửa phòng ngủ, ngó lên giường tìm vật gì đó giống
như hộp quà, đột nhiên thấy mắt hoa lên, một bóng trắng lướt qua, cả căn phòng
im lặng trong ba giây, sau đó vọng ra tiếng kêu thất thanh của yêu nghiệt: “Hả…”.
Nghe thấy tiếng kêu chói tai, Nhan Tiếu mới hả hê bước đến,
gỡ vật trắng đó ra khỏi người yêu nghiệt và nhìn thấy đối phương đang sờ lên cổ
với vẻ vô cùng sợ hãi: “Máu! Tiếu Tiếu… em dám giấu vũ khí trong phòng hả?”.
Nhan Tiếu chưa kịp nói gì, “vũ khí” trong lòng cô đã tự động
kêu lên một tiếng “ngoao” rất dễ sợ.
Văn Dịch định thần lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra “vũ
khí” là một con mèo Ba Tư mập ú, lông trắng tinh. Con mèo béo ú, nhưng cơ thể
tròn vo đó lại không thể ngăn cản được ánh mắt sắc bén, gườm gườm của nó.
Lúc này đây, đôi mắt đẹp của nó đang trợn lên nhìn yêu nghiệt,
nhìn rất đáng sợ và toát lên một vẻ khinh bỉ. Nó nằm sấp trong lòng Nhan Tiếu với
vẻ bất an, chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai vào bất cứ lúc nào. Yêu nghiệt chớp
chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, cuối cùng vỗ đầu mình gọi tên con mèo mập: “Tiểu
Thái!”.
Có một câu chuyện nhỏ liên quan đến con Tiểu Thái này. Hồi
đó, Văn Dịch và Tiếu Tiếu vừa vào cấp ba, hằng ngày đi xe đạp về nhà đều đi qua
một công viên nhỏ. Một ngày nọ, đi đến giữa đường thì trời đổ mưa to, hai đứa
buộc phải vào công viên tránh mưa, và thế là chúng đã phát hiện ra Tiểu Thái.
Lúc đó, Tiểu Thái vừa mới thành niên, lông trên người rất bẩn,
trên cổ còn có vết cào rất rõ, chân cũng tập tễnh, vừa nhìn là biết vừa đi đánh
nhau, thua cuộc trở về. Lúc gặp hai đứa, Tiểu Thái đang thoi thóp nằm dưới gốc
cây, xem chừng có vẻ như đã bị bỏ đói mấy ngày, chỉ còn da bọc xương.
Là người thuộc chòm sao Ma Kết có tình thương, dĩ nhiên là
Nhan Tiếu đã không ngần ngại đưa Tiểu Thái đến phòng khám, sau đó nghiễm nhiên bố
trí cho Tiểu Thái một cái chuồng nhỏ dưới gốc cây ngân hạnh trong tứ hợp viện,
hằng ngày hàng xóm trong khu cho Tiểu Thái cơm thừa canh cặn, từ đó nó đã định
cư ở tứ hợp viện.
Với tư cách là ân nhân cứu mạng, quan hệ giữa yêu nghiệt và
Tiếu Thái vốn không đến nỗi, thỉnh thoảng nhìn thấy Văn Dịch, Tiếu Thái cũng
làm nũng lăn tròn dưới đất, dụi dụi vào chân hắn để vòi ăn. Nhưng bi kịch xảy
ra vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười một…
Năm đó, theo thông lệ, ba mẹ yêu nghiệt lại về nước thăm con
trai và ông Văn. Ông Bruce, ba Văn Dịch, rất tò mò về con mèo này, hắn rất đắc
ý nên đã kể ra nguyên do khiến Tiểu Thái sống ở đây. Ai ngờ nghe xong, ông
Bruce liền lắc đầu rồi xì xồ nói với con trai một hồi.
Nhan Tiếu đứng bên cạnh nghe rất thấp thỏm, kéo yêu nghiệt hỏi:
“Ba cậu nói gì với cậu vậy? Có phải là do con mèo bọn mình nuôi quá nặng cân, ở
Mỹ bị coi là ngược đãi động vật, ông đang trách bọn mình đúng không?”.
“Không phải!” Yêu nghiệt trả lời bằng nét mặt rất quỷ quái.
“Ý của ba tớ là con mèo là của công, mỗi ngày nó một lớn lên, nó sẽ đi ỉa đái
và đi khắp nơi chiếm địa bàn, sẽ phá phách và cắn đồ đạc của hàng xóm, và quan
trọng hơn là nó sẽ dụ dỗ đám mèo cái, đẻ ra nhiều mèo con khiến càng xuất hiện
nhiều mèo hoang, phải nghĩ ra cách nào đó…”
Nghe yêu nghiệt nói một thôi một hồi nhưng Nhan Tiếu vẫn
không hiểu, rồi cô lườm hắn một cái, hỏi: “Cậu vòng vo tam quốc một hồi như vậy
rốt cuộc là muốn nói gì?”.
Yêu nghiệt nhìn lên trời, khóe miệng giật giật nói: “Nói như
lời cổ nhân, thực ra ý ba tớ là, người đâu, hãy lôi con mèo này đi và thiến
ngay cho trẫm!”.
Nhan Tiếu: “…”.
Về chuyện thiến mèo, bản thân Nhan Tiếu không có ý kiến gì,
chỉ có điều cứ nghĩ đến việc con mèo mập từ nay trở đi sẽ mất đi cơ hội làm một
người đàn ông thực thụ, lại còn phải chịu đau đớn một thời gian là cô thấy
không nỡ lòng nào. Chính vì thế, nhiệm vụ thiến được giao cho ông Bruce và yêu
nghiệt.
Từ đó trở đi, cái tên Tiểu Thái cũng từ “mèo ú”, “mèo già”,
“mèo chết tiệt” chính thức đổi thành “thái giám”, “mèo thái giám”, và cuối cùng
thành “Tiểu Thái”. Tiểu Thái hình như cũng hiểu, cũng biết được sự châm chọc mà
mọi người trong khu tứ hợp viện dành cho mình, không những mỗi lần nhìn thấy
mèo cái là lại vòng đi đường khác, mà đứng trước mặt bất kỳ con mèo đực nào, nó
cũng không dám ngẩng đầu, lúc nào cũng khúm núm cụp đuôi lặng lẽ đi qua. Cũng
chính vì thế, nó càng căm thù yêu nghiệt và ba hắn.
Mấy tháng sau, ông Bruce phủi mông về Mỹ. Tiểu Thái cũng dồn
hết mối thù này vào Văn Dịch: tấn công bất ngờ, kêu lớn trước cửa nhà hắn, tha
chuột chết thả gần xe hắn để dọa hắn… Một con người và một con mèo bất hòa với
nhau n năm, mãi cho đến ngày hôm nay.
Yêu nghiệt dần dần từ ký ức trở về với thực tại, miệng há hốc
nhìn vào Tiểu Thái trước mặt, nghiến răng hỏi: “Sao nó vẫn chưa chết?”.
Nhan Tiếu bĩu môi: “Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, lại rủa
cho bạn cũ chết? Theo tuổi thọ trung bình của mèo thì chắc là nó còn sống được
mười bốn, mười lăm năm nữa”.
“Hả?” Yêu nghiệt nuốt nước miếng, đã có linh cảm chẳng lành.
“Tại sao nó lại ở nhà anh?”
Nhan Tiếu mím môi đính chính lại: “Nhà của chúng mình chứ!
Haizz, thời gian trước anh mới về nước nên không biết Tiểu Thái bị ốm phải nằm
viện. Đó, giờ vừa mới bình phục. Em đã chuyển nhà, trong khu tứ hợp viện không
có ai chăm sóc nó, nó cũng được em nuôi quen rồi, em đưa nó đến đây, anh không
ngại gì chứ?!”.
Nghe thấy vậy, mặt yêu nghiệt giật giật, nói ngại cũng không
hẳn, mà không ngại cũng không hẳn. Đang tính toán xem từ nay về sau sẽ đấu
tranh với con mèo ú này thế nào thì yêu nghiệt liếc thấy hình như góc phòng có
điều gì bất thường, quay đầu nhìn lại, cuối cùng không kìm được bèn hét lớn…
Trên giường, trên bàn, tất cả đã bị Tiểu Thái phá phách bừa
bãi, dây chuột máy tính đang treo lơ lửng, có vẻ đã biến thành đồ phế liệu, bên
này ông gấu nằm trên giường chỉ còn lại một bên mắt, quần áo trong tủ phía đằng
kia đã bị lôi ra một miếng…
Bao năm trôi qua, con mèo chết tiệt này vẫn còn nhớ nỗi đau
bị thiến! Yêu nghiệt ôm chặt đầu: “Tiểu Thái, mày là đồ thái giám chết tiệt!”.
Nhan Tiếu cũng ngoảnh đầu lại xem, thờ ơ nói: “Ái chà, hình
như Tiểu Thái vẫn nhớ mùi của anh”. Nói xong bèn bế Tiểu Thái lên nói: “Mèo yêu
quý, nếu mày vẫn còn nhớ yêu nghiệt thì lại chào bạn cũ một tiếng đi!”.
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt lập tức hiểu ngay một điều rằng đại
nạn đã ập xuống đầu, hắn lùi lại một bước, định từ chối thì con mèo ú đã nhanh
nhẹn lao về phía hắn.
“Á… á… á! Tiếu Tiếu, cứu anh với!”
Nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời đó, Nhan Tiếu khoanh tay trước
ngực, đứng tựa vào khung cửa, cười cười: Chậc, như thế này mới hay chứ! Ai bảo
Văn Dịch nhà ngươi… bắt ta chuyển về đây sống cho bằng được?
Nếu đã yêu ta như vậy, thì hãy bao dung tất cả mọi cái của
ta.
-------------- Dải phân cách "thông báo phỏng vấn"
-------------------
Nhan Tiếu không biết việc mình né tránh có phải là tốt hay
không, nhưng kể từ hôm Tiểu Thái chuyển đến nhà yêu nghiệt ở, đúng là đã xảy ra
một chuyện vô cùng may mắn.
Nhan Tiếu đang ở siêu thị chọn mua cho yêu nghiệt chiếc cà vạt
để ngày kia hắn đi dự tiệc thì bất ngờ nhận được một cú điện thoại lạ, bảo cô
hôm sau đến phỏng vấn. Vì gần đây chuyện bị lừa lấy chồng xảy ra quá bất ngờ
nên Nhan Tiếu không có thời gian để tâm đến chuyện tìm việc, đến mấy công ty
tìm hiểu thì cũng thấy cao không tới, thấp không xong, chuyện này cũng vì thế
mà dần dần bị gác lại.
Trong lúc Nhan Tiếu bắt đầu tính toán có nên đến công ty yêu
nghiệt để giúp một tay không thì lại nhận được thông báo phỏng vấn. Nếu là công
ty khác thì cũng thôi, cú điện thoại này lại là từ tập đoàn Chính Uy! Tập đoàn
Chính Uy chính là công ty mà Nhan Tiếu chờ đợi từ lâu, hôm đó khó khăn lắm mới
nhận được thông báo phỏng vấn thì lại để lỡ mất vì phải cùng thái hậu đến bệnh
viện thăm ông Văn!
Thực ra, hồi đầu bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng đi phỏng vấn, Nhan
Tiếu cũng tiếc lắm, thậm chí một tuần sau cô lại gọi điện thoại cho họ, hỏi vị
giám khảo phỏng vấn cô, giám đốc Hạ đã đi công tác về chưa, mình có còn cơ hội
đến phỏng vấn nữa không, nhưng câu trả lời của phía Chính Uy là “xin lỗi”.
“Xin lỗi” có nghĩa là có thể người ta đã tìm được người
thích hợp, có thể là giám đốc Hạ vẫn chưa về nước, cũng có thể là vị giám đốc
này không còn có hứng thú gặp cô nữa, tóm lại là cô không còn hy vọng gì. Nhưng
tình hình bây giờ là…
Nhân viên mới được tuyển dụng không quen với môi trường làm
việc hay là vì nhà có việt đột xuất nên không thể đảm nhận công việc? Thực sự
Nhan Tiếu không thể lý giải được hành động thay đổi ý định của Chính Uy, nhưng
vẫn vui vẻ hẹn với đối phương thời gian, địa điểm phỏng vấn.
Hôm sau, Nhan Tiếu đến phỏng vấn như đã hẹn, theo quy trình
bình thường, sau khi điền xong bảng biểu sẽ được cô thư ký mặt lạnh như tiền
đưa vào phòng làm việc của giám đốc. Chưa kịp ngắm kỹ cách bài trí của gian
phòng thì Nhan Tiếu đã bị đưa đến ngồi đối diện với giám đốc Hạ. Người đàn ông
này đang cúi đầu, hình như đang chăm chú đọc hồ sơ của Nhan Tiếu. Một lát sau,
tranh thủ lúc đối phương đang lơ đãng, mới ngẩng đầu, mỉm cười.
Một người đàn ông đẹp trai, tinh nhanh. Nhan Tiếu thầm đưa
ra lời nhận xét đối với vị giám đốc Hạ này trong lần đầu gặp mặt. Đối phương
chăm chú nhìn Nhan Tiếu một lúc, sau đó mới nói: “Chào em! Tôi là người phụ
trách bộ phận quy hoạch doanh nghiệp của tập đoàn Chính Uy, họ Hạ”.
Giọng nói không kiêu căng cũng không nhún nhường, trong vẻ lịch
sự toát lên một chút xa cách, khiến Nhan Tiếu sững người một lát rồi mới trở về
với thực tại: “Chào anh, em là Nhan Tiếu!”.
…
Sau đó là quy trình phỏng vấn như bình thường. Nhan Tiếu tự
giới thiệu về mình một cách ngắn gọn, chàng Đông Gioăng họ Hạ đưa ra một số câu
hỏi mang tính kỹ thuật, hỏi về công việc thường nhật của Nhan Tiếu ở tập đoàn họ
Trình, sau đó lại tìm hiểu khái quát chuyên ngành của Nhan Tiếu, buổi phỏng vấn
đi đến hồi kết.
Trong lúc Nhan Tiếu thở phào, tưởng rằng buổi phỏng vấn chuẩn
bị kết thúc, đột nhiên đối phương hỏi: “Nhan Tiếu có bạn trai chưa?”.
Nghe xong câu này, Nhan Tiếu hơi khựng lại, biết đã xảy ra
chuyện gì. Trước khi kết hôn với yêu nghiệt, ở mục tình trạng hôn nhân trong hồ
sơ, dĩ nhiên là Nhan Tiếu ghi chữ “chưa kết hôn”. Hồi đầu, khi nộp hồ sơ cho tập
đoàn Chính Uy, đúng là cô là gái chưa chồng, chính vì thế trong mục kê khai về
vợ chồng, cô đã để trống.
Nhưng hôm nay đến đây, khi điền biểu bảng chuẩn bị cho cuộc
phỏng vấn, Nhan Tiếu thấy hơi ngại ngần trước hai sự lựa chọn “đã kết hôn” và
“chưa kết hôn”. Điền “đã kết hôn” mới phản ánh đúng được tình hình, nhưng chỉ
trong một tháng ngắn ngủi sau khi nộp hồ sơ, từ chưa kết hôn, cô đã biến thành
người đã kết hôn, dường như có điều gì đó không ổn cho lắm, hơn nữa một số công
ty cũng phân biệt đối xử với phụ nữ đã có chồng. Nếu điền là chưa kết hôn, hình
như lại có vẻ nói không đúng sự thật.
Sau một hồi đấu tranh, Nhan Tiếu vẫn lựa chọn cách nói dối
công ty, lén lút tích vào mục “chưa kết hôn”. Nhan Tiếu cau mày, lẽ nào… bị hỏa
nhãn kim tinh của vị giám đốc Hạ này phát hiện ra nhanh vậy hay sao?
Vừa nghiến răng, Nhan Tiếu hơi run run nói: “Chưa ạ!”. Mình
có chồng nhưng đúng là không có bạn trai, như thế chắc không bị coi là nói dối.
Ngừng lại một lát, Nhan Tiếu liền cười và hỏi: “Có phải quý công ty có quy định
gì về vấn đề này không ạ?”.
Nghe thấy vậy đối phương liền im lặng, sau đó bình thản trả
lời: “Không, tiện thể tôi hỏi vậy thôi”.
Tiện thể hỏi người khác có bạn trai hay chưa? Nhan Tiếu biết
rất rõ mình không xinh đẹp đến mức khiến anh chàng họ Hạ này yêu ngay từ cái
nhìn đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó rất lạ, không biết phải trả
lời thế nào, đành cười trừ.
Thấy vậy, anh chàng Đông Gioăng họ Hạ lại hỏi tiếp: “Quy
trình tuyển người thông thường của công ty chúng tôi thực ra phải là thi viết
trước, qua được vòng thi viết rồi mới đến chỗ tôi để phỏng vấn. Nhưng đến lượt
Nhan Tiếu…”. Chàng Đông Gioăng họ Hạ liền gõ mép bàn, mép hơi nhếch lên cười cười:
“Nhan Tiếu có thấy lạ khi trường hợp của em lại đặc biệt, phỏng vấn trước thi
viết không?”.
Nhan Tiếu liền cau mày, chỉ cảm thấy anh chàng giám đốc họ Hạ
này rất khó chơi, mỗi câu nói của anh ta đều rất thờ ơ, nhưng dường như câu nào
cũng ẩn chứa hàm ý sâu xa. Với tư cách là người đi xin việc, tại sao cô cần phải
biết phải sắp xếp phỏng vấn trước? Rõ ràng tất cả những điều này không phải đều
do anh chàng họ Hạ này sắp đặt đó sao? Sao tự dưng bây giờ lại lôi ra hỏi cô?
Nhan Tiếu liền cười: “Nghe nói rất nhiều người thành công
trong sự nghiệp đều rất coi trọng cái duyên, chắc là giám đốc Hạ cũng là mẫu
người này, khi tuyển dụng nhân viên chắc rất coi trọng việc người này có duyên
với mình hay không”.
Nghe thấy vậy, chàng Đông Gioăng họ Hạ vẫn cười rất bình thản.
Cười cho đến khi Nhan Tiếu sởn hết cả da gà, anh ta mới bấm nút gọi điện thoại
ra máy ngoài: “Andy, đưa tên cô Nhan Tiếu vào phần thi viết nhé, cô ấy qua được
vòng phỏng vấn rồi”.
-----------Tôi là dải phân cách “cuối cùng nam phụ đã xuất
hiện”--------
Nhan Tiếu bị tra khảo, giày vò mệt mỏi rã rời, về đến nhà đã
là bảy giờ.
Bình thường tầm này, đại thiếu gia Văn Dịch đã hết giờ làm
việc về nhà, đợi đại phu nhân bê cơm dẻo canh ngọt lên. Hôm nay đột nhiên Nhan
Tiếu mất tích, yêu nghiệt không sốt ruột, cũng không thèm gọi điện thoại. Vừa
bước vào phòng, Nhan Tiếu liền nhìn thấy Văn Dịch đang bò trên giường mình và
nhìn xuống gầm giường, miệng không biết đang lẩm bẩm những gì.
Nhan Tiếu giật mình, sau khi trong đầu hiện lên những chữ
như “háo sắc”, “biến thái”, tranh thủ lúc yêu nghiệt vẫn chưa phát hiện ra sự
có mặt của mình, cô rụt ngay chân lại, trốn sau cửa, thì nghe thấy Văn Dịch
nói: “Tiểu Thái, mày chui ra đi, tao thề sẽ không chửi mày, chỉ yêu thương mày
thôi. Mày xem, trên tay tao có sữa bò mà mày thích nhất đây này”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền phì cười, yêu nghiệt giật bắn
người vì tiếng cười của Nhan Tiếu, ngã lăn xuống đất. Nhan Tiếu cười quặn cả ruột.
Yêu nghiệt hậm hực trợn mắt nhìn cô, quát: “Đi đâu vậy?! Sao về muộn thế?”.
Xem coi, mới lấy nhau được bao lâu mà đã ra oai rồi! Nhan Tiếu
ôm ngực, nhướng mày: “Anh quản lý em hả? Trong luật hôn nhân có chương nào, điều
nào quy định vợ phải về nhà nấu cơm cho chồng hay không?”.
Yêu nghiệt phủi mông đứng dậy: “Luật hôn nhân cũng không có
chương nào điều nào quy định vợ chồng phải nằm giường riêng, thế thì… đêm nay bọn
mình tháo chiếc giường này ra nhé?”.
Nhìn thấy vẻ dương dương tự đắc của yêu nghiệt khi chỉ vào
chiếc giường, Nhan Tiếu không nói được câu nào, rồi cô lảng ngay sang chủ đề
khác: “Sao vậy, lúc em không có nhà anh lại đánh nhau với Tiểu Thái rồi à? Hay
là anh muốn làm lành với nó?”.
Nghĩ đến vẻ hung dữ của Tiểu Thái, yêu nghiệt hận đến tận
xương tận tủy “kẻ thứ ba” xen vào cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình, hắn đưa mắt
nhìn một vòng rồi hỏi tiếp: “Nói đi, hôm nay em đã đi đâu?”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền im lặng, không phải cô cố tình
muốn giấu chuyện đến phỏng vấn ở tập đoàn Chính Uy, chỉ có điều cuộc phỏng vấn
chưa có kết quả cụ thể nên chưa nói được điều gì, đang ngần ngừ không biết phải
trả lời ông chồng mình thế nào, đột nhiên mắt cô sáng lên, vỗ tay đánh đét một
cái, hỏi: “À đúng rồi Văn Dịch, anh có nhớ người nào tên là Hạ Hà Tịch không?”.
“Hạ… Hà… Tịch?” Yêu nghiệt đưa tay lên sờ cằm, vẻ mặt trầm
tư. “Cái tên này nghe quen lắm… Ai vậy?”
Nhan Tiếu im lặng, hôm nay lúc nộp bài thi viết, cô đã cố
tình hỏi tên đầy đủ của vị giám khảo chấm vòng phỏng vấn. Mặc dù Nhan Tiếu nhìn
mặt anh ta không quen, nhưng cứ có cảm giác cuộc phỏng vấn này có điều gì đó bất
thường, chính vì thế cô đã để ý thêm. Không hiểu cô đã nhìn thấy cái tên Hạ Hà
Tịch này ở đâu nhỉ?
Bên này yêu nghiệt đang vắt óc nghĩ, đột nhiên vỗ tay cái
đét, nói: “À, Hạ Hà Tịch!”.
“Nhớ ra rồi hả?” Mắt Nhan Tiếu sáng lên, trong số những người
mà cô quen có đến chín mươi phần trăm yêu nghiệt cũng biết, xem ra lần này đến
tập đoàn Chính Uy phỏng vấn quả không đơn giản.
Văn Dịch lẩm bẩm nói: “Hạ Hà Tịch à, em không quen à? Chính
là cô bé hôm trước tham gia chương trình “Phi thành vật nhiễu”, bị khách mời
nam mắng cho té tát, nét mặt rất ngây thơ, dáng cũng rất đẹp đó…”. Vừa nói, yêu
nghiệt vừa bắt chước cách đi uốn éo của con gái. “Chính là cô bé bước đi như
người mẫu đó…”
Nhan Tiếu: -_-||| Yêu nghiệt sao mà anh lãng nhách vậy!
Cô đã vớ phải anh chàng như thế đấy. Ngày ngày không đánh
nhau với mèo thì xem những chương trình giới thiệu bạn đời hết sức lãng nhách,
vô vị.
Nhan Tiếu thở dài, đang định nổi cơn điên thì ngửi thấy mùi
khét, cô khịt mũi hỏi: “Có mùi gì ấy nhỉ?”.
Cùng lúc đó, Văn Dịch liền hét lớn: “Toi rồi, món xúp anh
đang nấu!”. Nói rồi, hắn phi như bay vào bếp. Nhan Tiếu lắc đầu đang định vào
giúp thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại.
“A lô?”
“Chào chị, chị có phải là chị Nhan Tiếu không? Tôi gọi từ tập
đoàn Chính Uy, chúc mừng chị đã qua được vòng phỏng vấn và vòng thi viết, mời
chị ngày mai đến công ty, có thể chị sẽ phải kiểm tra sức khỏe trước khi đi
làm…”
Nghe xong điện thoại, Nhan Tiếu liền đi vào bếp, yêu nghiệt
đang đeo tạp dề nấu món cà ri gà. Nói thật là không ai dám khen tay nghề nấu ăn
của Nhan Tiếu, còn Văn Dịch thỉnh thoảng nổi hứng nấu vài món cũng còn gọi là
ra hồn. Bị mùi thơm tra tấn nên Tiểu Thái cũng không còn quan tâm đến mối nguy
hiểm có thể bị túm nữa, nó vừa kêu vừa chui vào bếp quấn quanh chân hai người.
Yêu nghiệt vừa nấu món cà ri vừa thờ ơ hỏi: “Ai gọi cho em vậy?”.
Nhan Tiếu đáp: “Không phải vừa nãy anh hỏi hôm nay em đi đâu
đó sao?”.
“Ừ, sao?”
“Hiện giờ em có thể thông báo với anh được rồi, em đi phỏng
vấn, có thể tuần sau sẽ chính thức đi làm.”
Yêu nghiệt nếm thử canh, giọng sửng sốt: “Thế có nghĩa rằng,
đợi công ty anh tuyển đủ người là có thể tổ chức đám cưới ư?”.
Nhan Tiếu giật nảy mình vì tư duy nhanh nhạy của yêu nghiệt:
“Em đi làm thì có liên quan gì đến đám cưới?”.
“Đồ ngốc!” Yêu nghiệt lắc lư cái đầu nói. “Tiền mừng, em
không biết à? Bà xã, bọn mình phải cố gắng lên, tốt nhất năm sau thu được cả tiền
mừng đầy tháng của con là đẹp nhất.”
Nhan Tiếu: “…”.
Đồng chí yêu nghiệt, trước khi nghĩ đến chuyện con đầy
tháng, phải chăng đồng chí nên nghĩ ra cách leo lên giường của vợ trước đã?