Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 47 - 48

Chương 47

Mẹ Tiểu Bạch hạ tối hậu thư, đem giai thẳng bẻ lại như cũ!

Tiểu Bạch thẳng thắn thừa nhận, Mặc Duy Chính là do bị bạn từ
chối nên sốc mới chuyển hướng đi tìm đàn ông.

Mẹ Tiểu Bạch hỏi: “Sao con lại từ chối?”

“Lúc ấy con chẳng phải hủ nữ sao?” Tiểu Bạch ôm đầu xin tha.

“Vậy giờ sao?”

“Con đã hơi bình thường rồi.”

“Vậy lúc nó nói muốn tìm trai, sao con lại mặc kệ không
nói?”

“Con tò mò...”

“Thế sao con không tò mò sao bản thân mình lại không có não,
vì sao không có ngực, lại đi tò mò người ta tìm trai làm cái gì?”

“...” Núi cao còn có núi cao hơn, gừng càng già càng cay, Tiểu
Bạch thảm bại không còn manh giáp.

“Ngày mai phải đi tìm cậu ta nói cho rõ vào!” Mẹ Tiểu Bạch vừa
dọn dẹp ổ heo vừa nói.

“Nói gì cơ ạ?” Tiểu Bạch hỏi.

Mẹ Tiểu Bạch nhìn bạn trân trối: “Lúc mẹ sinh con có ăn óc
heo đâu, sao con lại thành óc heo thế hả?”

“...” Ok, Tiểu Bạch tự suy vậy. “Nói con không thích nam -
nam nữa?”

“Nói con muốn thành đôi với nó”, mẹ Tiểu Bạch nói.

“Không thể nào!” Tiểu Bạch nhảy bật như tôm, hét lên.

“Vì sao?” Mẹ Tiểu Bạch hỏi.

Tiểu Bạch liệt kê lý do: “Thứ nhất, con có đối tượng hẹn hò
rồi. Thứ hai, chỉ cần “Ghét cong” còn đó, mâu thuẫn giai cấp nhất định còn!”

Mẹ Tiểu Bạch liếc xéo một cái: “Con chắc chắn đối tượng hẹn
hò của con thích con sao?”

Tiểu Bạch nghẹn lời, lắp bắp: “Đương nhiên rồi...”

“Tên đó nói thế?”

Cái này thật ra không hẳn, Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, lần trước là
bạn tự đoán, Tiểu Thụ cũng không phủ nhận. “Không ạ!...” Mẹ Tiểu Bạch lườm bạn.

“Không phải mẹ xem thường chỉ số thông minh của con, mà là mẹ
khinh bỉ cái chỉ số thông minh đó của con, con cho rằng bản thân có thể tự cảm
nhận được sao, người chưa mở miệng hứa hẹn gì với con mà con cũng tin?”

Cái này thì Tiểu Bạch chịu rồi, Tiểu Thụ quả thực chưa từng
hứa hẹn gì với bạn, nhưng bạn cũng không thể nói bản thân chẳng là cái gì được.

“Được rồi... Con tự nghĩ đi”, mẹ Tiểu Bạch nói. “Nhưng người
cần bẻ thẳng lại thì vẫn phải bẻ cho mẹ đấy.”

Tiểu Bạch vâng lời, chuẩn bị ngày hôm sau đi gặp Mặc Duy
Chính.

Ngày nghĩ thì đêm mơ. Buổi tối ngủ Tiểu Bạch liền nằm mơ thấy
Mặc Duy Chính cong rồi.

Mặc Duy Chính đang dắt tay Lã Vọng Thú đi dạo phố. Tiểu Bạch
đuổi theo, không phải đơn giản đâu, đế vương công cùng Nữ Vương Thụ - cặp đôi
hài hòa nhất thế kỷ XXI rồi.

Tiểu Bạch đi thấy rất vất vả, cúi đầu nhìn mới phát hiện
mình đang mang một cặp ngực cup F y như của Hoàng “Sóng thần”, Tiểu Bạch thất
kinh, đúng là nằm mơ mà.

Thì ra cup F cũng không phải tốt lành gì, chí ít bước đi đã
thấy rất có vấn đề. Tiểu Bạch kêu to để hai người phía trước chậm lại chờ mình:
“Tổng giám đốc, chờ tôi một chút!”

Mặc Duy Chính quay lại nhìn bạn một cái: “Hừ, tôi đợi cô làm
gì chứ?”

“Tôi là Tiểu Bạch này...” Tiểu Bạch nghẹn lời hồi lâu mới thốt
ra được một câu như thế.

Mặc Duy Chính cười: “Giờ tôi thích nam giới, cô với tôi có
liên quan gì nữa?”

“Cái này, cái này... Tôi là hủ nữ mà, hủ nữ với giai cong là
chị em tốt đấy!” Tiểu Bạch càng muốn bước nhanh, cup F lại càng thêm nặng nề.

Lã Vọng Thú quay đầu nói: “Cô không phải không thích nam -
nam nữa sao? Cô bình thường rồi, ai thèm quan tâm đến cô?”

Tiểu Bạch sốt ruột, hai tay ôm ngực đuổi theo bọn họ, đi
ngang qua một nhà hàng, Tiểu Bạch nói: “Tổng giám đốc, tôi đói quá!”

Mặc Duy Chính liếc bạn vẻ khinh khỉnh: “Cô tự lo lấy đi!”

“Tôi không có tiền!” Tiểu Bạch thở hồng hộc nói.

Mặc Duy Chính đáp: “Không có tiền thì chịu đói đi!”

Đi qua shop quần áo, Tiểu Bạch lại kêu lên: “Tổng giám đốc,
ngực tôi giờ lớn rồi, có thể mua lễ phục được rồi...”

Mặc Duy Chính mắng: “Sao mà cô phiền thế, ngực lớn thì liên
quan gì tới tôi?”

Tiểu Bạch té lăn ra đất, trên mặt đau rát, có điều ngực lớn
rồi vẫn đụng phải mặt? Tiểu Bạch cúi đầu nhìn, hai quả ngực vĩ đại vỡ toang,
thì ra là hai quả cầu nước. Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời hét lớn: “A!...”

Lập tức tỉnh mộng, mở mắt nhìn ra thì thấy chính là mẹ bạn
đã tung chân đạp bạn xuống giường. Tiểu Bạch tự xưng người có tư thế ngủ tệ nhất
thiên hạ, nhưng gặp vị “mẫu hậu” này rồi thì cũng chỉ có thể ngậm ngùi xin lui
xuống hàng thứ hai.

Tiểu Bạch sờ sờ mũi, mũi đã tẹt rồi, giờ lại thế này nữa thì
còn gì...?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã sáng, bạn bèn gọi mẹ dậy:
“Mẹ, con nằm mơ thấy mộng đẹp này!”

Mẹ Tiểu Bạch lờ mờ mở mắt: “Cái gì thế?”

Tiểu Bạch dùng tay diễn tả: “Là lớn như vậy ấy, tự nhiên con
mọc ra ngực lớn cỡ đó này...”

Mẹ Tiểu Bạch nheo mắt nghĩ ngợi một hồi, trở mình một cái:
“Đúng là giấc mơ khủng khiếp...”

Tiểu Bạch bất mãn rời giường, soi gương đánh răng, càng nhìn
ngực mình trong gương càng cảm thấy dường như hơi lớn một chút, không khỏi thấy
hiu hiu tự đắc.

Ăn xong bữa sáng, Tiểu Bạch xuống dưới, đã thấy Mặc Duy
Chính đứng chờ sẵn. Nhớ tới giấc mộng đêm qua, Tiểu Bạch không khỏi lui lại ba
bước, lấy giọng thật yếu ớt mềm mại nói với Mặc Duy Chính: “Anh... anh muốn gì
chứ?”

Mặc Duy Chính cười khổ: “Cô dạo này đúng là càng ngày càng
giống con gái...”

Tiểu Bạch nghe mà lòng vui như mở cờ trong bụng, quả thực ngực
có lớn lên sao? Có điều bạn cũng thấy chuyện này giờ không phải chủ đề chính,
bèn hỏi: “Tổng giám đốc, anh không thực sự thích đàn ông đúng không?”

Mặc Duy Chính không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói: “Tôi còn
cho là anh ta sẽ tới đón cô cơ đấy!”

Tổng giám đốc đến đây chỉ vì chờ Lã Vọng Thú?! Tiểu Bạch ngẩn
người, trong lòng có bao nhiêu mùi vị đồng loạt dâng lên. Hic! Sao các vị hủ nữ
tiền bối lại không nói cho bạn là quá trình bẻ thẳng thành cong vui sướng bao
nhiêu thì bẻ cong xong lại thấy rối rắm bấy nhiêu?

Tiểu Bạch gần đây khuyết thiếu hứng thú, nhưng dù sao cũng
là hủ nữ thâm niên. Dù mới bị mẹ dạy dỗ cho một chặp, song vẫn rất vô tư. Bạn
thở dài một hơi, nói với Mặc Duy Chính: “Tôi chúc phúc cho hai người! Tôi tình
nguyện cùng anh chia sẻ một người đàn ông vậy!”

Rộng lượng tới mức ấy, ngay cả Tiểu Bạch cũng bị lòng khoan
dung của chính mình làm cho cảm động rồi!

“Ghét cong” ngự tỷ, chị vĩnh viễn cũng không đạt được cảnh
giới của tôi! Trong lòng Tiểu Bạch đang âm thầm hò hét.

Mặc Duy Chính, mặt biến sắc, cứ tưởng mình theo đuổi nam giới
thì Tiểu Bạch sẽ quay về với hắn, không ngờ Tiểu Bạch còn đòi chúc phúc cho hắn.
Bị chính cô gái mà mình có tình cảm chúc phúc cho mình với một gã trai khác, Mặc
Duy Chính cảm thấy trong thiên hạ không có chuyện nào thảm hơn được nữa.

Xem ra bọn họ kháo nhau Tiểu Bạch trở lại bình thường là giả,
có lẽ giờ chỉ còn cách dựa vào làm gay để cưa đổ Tiểu Bạch thôi. Mặc Duy Chính
hít một hơi thật sâu: “Tôi muốn tới công ty gặp anh ta, tiện đường chở cô đi
làm vậy.”

Tiểu Bạch nghĩ ngợi một chút, hủ nữ không có lý do gì để từ
chối gay hết, nhất là với một đế vương công như vậy, mà hắn lại còn giúp bạn tiết
kiệm tiền xe nữa.

Tiểu Bạch xách ví, vội vàng chạy lại, ngồi trong xe Mặc Duy
Chính, vật đổi sao dời, nay đã khác xưa nhiều quá! Tiểu Bạch ngồi trên xe lòng
đầy cảm khái: “Tổng giám đốc, sao anh lại thích Lã Vọng Thú?”

Mặc Duy Chính trả lời: “Đó chẳng phải phương án do cô chọn
sao?”

“Nói cũng đúng!” Tiểu Bạch gật đầu, đó quả thực là cặp đôi
hoàn hảo mà bạn với Tiểu Nguyệt đã chọn. Ai ngờ, vừa nghĩ tới đó bạn bỗng giật
mình: “Tổng giám đốc, anh có thích em gái Lã Vọng Thú không?”

Mặc Duy Chính cau mày: “Không phải tôi đang thích nam giới
đó sao?”

Chết rồi! Tiểu Bạch thảm rồi, chỉ chăm chăm bẻ cong tổng
giám đốc mà quên béng mất phải làm cho tổng giám đốc thành bi của Tiểu Nguyệt!
Tiểu Bạch vội vàng tìm cách bổ cứu: “Tổng giám đốc, anh đừng thích đàn ông vội,
cứ thích con gái trước đã, như em gái của Lã Vọng Thú là tốt rồi...” Có phúc
cùng hưởng, có họa cùng chịu, Tiểu Bạch đã chiếm một chàng chất lượng cao rồi,
kiểu gì cũng phải tìm cho đồng đội của mình một người tương tự, dù trong lòng
thấy có chút gì gợn gợn.

Mặc Duy Chính phanh xe cái két khiến đầu Tiểu Bạch thiếu
chút nữa đụng vào kính chắn. Hắn dằn từng tiếng một: “Chu Tiểu Bạch, cô phải vứt
tôi cho bao nhiêu người mới thấy thỏa mãn?”

Chương 48

Tiểu Bạch sửng sốt, vươn hai ngón tay: “Đâu có nhiều nhặn
gì, có một nam, một nữ thôi mà... 3P không những phù hợp với cấu tạo cơ thể mà
còn đủ điều kiện tạo thành tam giác bền vững nữa...”

Mặc Duy Chính, mặt lạnh như tiền, không nói một lời, khởi động
xe mà lông mày nhăn nhíu. Tới cửa công ty KL, Tiểu Bạch xuống xe, Mặc Duy Chính
còn ở sau lưng nói vọng lên: “Chu Tiểu Bạch, tôi quyết không để cô với Lã Vọng
Thú thành đôi đâu!”

Tiểu Bạch sải chân chạy như bay vào công ty, vừa đi vừa nghĩ
không ngờ tổng giám đốc lại ngang nhiên công khai thành tình địch với bạn!

Bạn đã rộng lượng, sẵn sàng chia sẻ với hắn rồi, thế mà tổng
giám đốc vẫn không chịu? Tiểu Bạch cảm thấy dòng máu “sói hoang” trong người bấy
lâu lại sôi trào. Tổng giám đốc hóa ra lại là một đế vương công có tính chiếm hữu
mạnh đến như vậy kia à?!

Tiểu Bạch khóc to một tiếng, tự nổi khùng với chính mình mà
đấm ngực giậm chân, ai ngờ đấm được mấy cái bạn liền hối hận. Chết tiệt, ngực lại
phẳng rồi!

Tiểu Bạch vừa tới công ty, liền chạy ngay đi tìm Tiểu Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt, mình muốn cùng tổng giám đốc quyết đấu!”

Khi thấy chiến hữu kề vai sát cánh rời khỏi đội ngũ, Tiểu
Nguyệt cũng mất hết tinh thần. Nay Tiểu Bạch đã khôi phục sức chiến đấu, Lã Vọng
Nguyệt cũng phấn chấn vô cùng: “Tiểu Bạch, cậu khỏe lại rồi ư?”

“Khỏe hay không phải xem mới biết được.” Tiểu Bạch xắn tay
áo. “Tổng giám đốc lại dám tranh Tiểu Thụ với mình!”

“A... a...” Lã Vọng Nguyệt hưng phấn kêu to, hai mắt sáng rực.
“Quả nhiên là đế vương công mà, vậy Tiểu Bạch, cậu định làm thế nào bây giờ?”

Tiểu Bạch quẹt miệng, sói đam mỹ hay sói háo sắc thì cũng là
sói cả thôi, không cần phân biệt: “Ăn sạch rồi tính tiếp!”

“Nhưng biết làm sao bây giờ?” Lã Vọng Nguyệt kích động cắn cắn
khăn tay. “Người ta muốn ủng hộ tổng công đại nhân cơ.”

“Hả?” Tiểu Bạch nghe mà choáng váng. “Vì... vì sao chứ?”

“Mình làm sao có thể ủng hộ con gái nhảy vào phá hoại cặp
đôi công thụ trăm năm có một như vậy được?” Lã Vọng Nguyệt nhún vai nói. “Tiểu
Bạch, cậu vẫn chưa có hồi phục đâu, vẫn còn khuyết thiếu hứng thú lắm... Nếu
không, làm sao lại đi nghĩ đến chuyện tranh trai với tổng giám đốc cơ chứ?”

Tiểu Bạch sửng sốt: “Nhưng mình thấy phấn khích y như ngày
trước mà? Làm thế nào lại chưa hồi phục được nhỉ?”

Lã Vọng Nguyệt bĩu môi: “Ai biết được chứ... Mình sẽ không
giúp cậu đâu, BL mới là vương đạo!” Nói rồi, cô nàng phất tay áo bỏ đi, để lại
mình Tiểu Bạch với cảm giác bị chúng bạn xa lánh, cô lập.

Không thể nào như vậy được, bạn bẻ cong mục tiêu thành công
xong là lại thành người dư thừa?

Tiểu Bạch lắc cái đầu heo một hồi lâu mà vẫn không sao hiểu
ra vấn đề.

Buổi trưa, ngồi ăn cùng Tiểu Thụ, Tiểu Bạch vẫn thấy bất an,
tinh thần hoảng hốt như vậy khiến Lã Vọng Thú phải hỏi: “Tiểu Bạch, em làm sao
thế?”

Tiểu Bạch chỉ ngồi đờ ra, hiền như Bụt nhai cơm: “Cái gì
cơ?”

Lã Vọng Thú thoáng mỉm cười: “Lúc Tiểu Nguyệt ngồi ngây ra,
cũng giống hệt thế này...”

Vừa nghe đến tên Tiểu Nguyệt, lập tức trong miệng Tiểu Bạch
có bao nhiêu đồ ăn đều phun ra cho bằng sạch, tất cả đều tại bạn hết, nếu Tiểu
Nguyệt cũng có thể tìm được bi giống như bạn, không biết cả hai có chung một
chiến hào như trước hay không?

“Không bị sặc chứ?”

Nghe Lã Vọng Thú hỏi, Tiểu Bạch xua xua tay, ngẩng đầu hỏi
Lã Vọng Thú: “Anh nghĩ để Tiểu Nguyệt với tổng giám đốc làm một cặp có được
không?”

Lã Vọng Thú sửng sốt: “Tổng giám đốc Mặc không phải thích
nam giới hay sao?”

Tiểu Bạch định đáp thì chuông điện thoại kêu vang, mở điện
thoại ra, không ngờ là mẹ bạn gọi, lại còn vừa mở miệng đã hét lớn: “Bẻ lại được
chưa hả?”

“Nào có dễ dàng như vậy mẹ ơi!” Tiểu Bạch trả lời. “Mẹ, bẻ
cây ngô xuống thì dễ, làm nó thẳng lại khó lắm thay.” Đời này đã có ai thân làm
hủ nữ lại đi bẻ cong thành thẳng bao giờ chưa?

“Ai quan tâm là dễ hay không!” Mẹ Tiểu Bạch quát. “Chu Tiểu
Bạch, con mà bẻ thẳng lại người ta không được, mẹ sẽ bẻ cong con cho mà xem!”

Tiểu Bạch lòng đầy run sợ ngắt máy, bây giờ bạn thực sự là bốn
bề thọ địch, chỉ còn lại mỗi mình Tiểu Thụ là phao cứu sinh, bạn phải liều chết
mà nắm lấy, nếu như để tổng giám đốc tranh mất thì bạn thực sự chỉ còn hai bàn
tay trắng rồi!

“Chúng ta bẻ cho tổng giám đốc thẳng lại có được không?” Tiểu
Bạch nói với Lã Vọng Thú. “Anh ta như vậy, chẳng lẽ anh không thấy phiền sao?”

Lã Vọng Thú cười đáp: “Không có đâu, anh thấy cũng thú vị đó
chứ! Tiểu Bạch không thích như thế hay sao?”

Tiểu Bạch cười ngượng ngập, thì ra Tiểu Thụ cũng có ý với tổng
giám đốc, con đường trước mắt bạn xem ra quả thực rất chông gai. Chết tiệt!...
Tiểu Bạch thì thầm, không phải là tìm một gã đàn ông thôi sao, hà cớ gì mà phức
tạp vậy chứ?

Buổi chiều đi làm, Tiểu Bạch ngẩn ngơ lên mạng tìm chị em
than thở.

Bạn Bạch: Mình xong rồi, giờ chỉ còn một mình mình một trận
tuyến mất rồi...

Bạn Nhã: Thảm thế á? Đồng đội của cậu đâu?

Bạn Bạch: Chiêu hồi theo địch mất rồi...

Bạn Hề: Mẹ cậu thì sao?

Bạn Bạch: Hạ khí giới vẫy cờ trắng rồi...

Bạn Nhã: Tiểu Thụ nữa?

Bạn Bạch: Cũng không luôn...

Bạn Hề: Trời làm bậy may ra còn đường sống, tự làm bậy thì hết
đường mà!

Bạn Nhã: Không phải là một tổng giám đốc thôi sao, cậu bẻ hắn
cong còn được, lẽ nào tranh không nổi với hắn? Tiểu Bạch, mình cổ vũ cho cậu!

Bạn Bạch: Tiểu Nhã... Mình cảm động quá!

Bạn Hề: Mình cá một quả dưa chuột là không thành công.

Bạn Nhã: Mình cá một rổ!

Bạn Bạch:...

Kết lầm bạn ơi là kết lầm bạn, Tiểu Bạch oán thán thoát khỏi
MSN, nghĩ đi nghĩ lại, kẻ đầu trò khiến bạn khốn khổ đến nước này chính là cái
tên tự nhiên đang thẳng lại cong Mặc Duy Chính! Tiểu Bạch nổi điên, cái tên đó,
hồi xưa bạn nghĩ đủ cách, làm đủ trò cũng chẳng chịu cong, hôm nay cong rồi thiên
hạ lại cứ đổ cho là cong tại vì Tiểu Bạch bạn. Lẽ nào chuyện cong này cũng có
thời kỳ ủ bệnh, đợi đến tận giờ mới phát ra ngoài?

Buổi chiều tan tầm, Mặc Duy Chính không xê không xích đỗ xe
tại cửa chờ Tiểu Thụ. Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Thú vừa ra cửa đã thấy người đứng
sẵn ở đó, uổng cho Tiểu Bạch còn nghĩ tổng giám đốc cao lớn oai vệ, hôm nay xem
ra chỉ là một cái cột bê tông mà thôi!

Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng tiến lên: “Anh tới làm gì chứ?”

Mặc Duy Chính liếc nhìn Tiểu Bạch: “Tôi tới đón anh ta.”

Lã Vọng Thú mỉm cười nói với Tiểu Bạch: “Làm sao bây giờ?
Anh ta muốn đón anh rồi!”

“Không được!” Tiểu Bạch chạy lên chắn đằng trước. “Anh định
làm gì bạn trai tôi hả?”

Mặc Duy Chính nhìn thẳng vào Tiểu Bạch: “Làm chuyện cô muốn
xem hai gã đàn ông làm với nhau.”

Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc thực sự cong rồi! Tiểu Bạch, hai mắt
đẫm lệ nhìn trời, cố nuôi một tia hy vọng: “Anh có biết phải làm thế nào không
đấy?”

Mặc Duy Chính không đáp, ngoắc ngoắc ngón tay gọi Tiểu Bạch
tới sau xe, mở cốp ra, Tiểu Bạch vừa thấy lập tức ngẩn người, trong cốp đầy chật
tạp chí với truyện tranh BL. Mặc Duy Chính nghiêm túc nói: “Tôi đã cố gắng
nghiên cứu rồi.”

Tiểu Bạch ngây người, bạn Bạch nhà ta còn không có nhiều
sách đến như vậy, như thế chẳng lẽ bây giờ trình độ của tổng giám đốc so với bạn
còn cao hơn? Bạn chỉ còn biết lắp bắp: “Anh... anh đọc mà hiểu sao?”

Mặc Duy Chính đáp: “Thứ mà đến cả đầu óc như cô đọc còn hiểu,
có lẽ nào người như tôi xem lại không hiểu?”

Tiểu Bạch nghĩ giấc mộng đêm qua dường như đang dần sở thành
sự thực rồi. Nếu bảo giấc mơ đó là điềm báo trước tương lai, vậy hóa ra bạn
cũng sẽ có ngày thành cup F ư?

Trong lúc Tiểu Bạch còn mải đờ ra, Mặc Duy Chính đã quay
sang nói với Lã Vọng Thú: “Hai công ty đang hợp tác, anh cũng nên nể mặt tôi
chút chứ?”

Lã Vọng Thú cười: “Tổng giám đốc Mặc muốn tới đón tôi, vậy
đúng là vinh dự của tôi rồi”, nói đoạn bèn lên xe, ngồi vào ghế phụ. Mặc Duy
Chính cũng chuẩn bị lên xe. Lúc ấy Tiểu Bạch mới lấy lại tinh thần, nhảy tới mở
cửa lao vào ngồi xuống băng ghế sau: “Tôi cũng muốn đi!”

“Tôi tới đón quản lý Lã, cô đi theo làm gì chứ?” Mặc Duy
Chính lạnh lùng nói.

“Tôi...” Tiểu Bạch nghẹn lời. Mặc Duy Chính xuống xe, mở cửa,
quăng Tiểu Bạch ra ngoài, ngồi vào xe nghênh ngang đi.

Tiểu Bạch nhìn theo bóng xe mỗi lúc một xa mà lệ rơi đầm
đìa, không thể như vậy được! Bẻ mất bao công sức giai thẳng cũng thành bi, thế
nhưng cũng không phải là bi của Tiểu Bạch!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3