Adeline bên sợi dây đàn - Chương 03 - phần 1
Chương 3
Thần mặt trời tuấn tú lạnh lùng
* Vùng đất hoang không một
bóng người.
* Những con quỷ độc ác giơ
bàn tay đáng sợ về phía cô gái.
* Cô gái chỉ có thể bất lực
nhắm đôi mắt xinh đẹp.
* Trong ánh sáng vàng rực rỡ,
chói mắt.
* Thần mặt trời xuất hiện
VOL
3-1
Thứ bảy là ngày giải phóng của học
sinh. Sân trường rộng lớn có chút trống trải, đìu hiu. Nhưng đối với Hiểu
Tranh, ngày này không có ý nghĩa gì đặc biệt. Cô đến hội trường luyện đàn từ rất
sớm, hy vọng vẫn giữ được khả năng cảm thụ âm nhạc trước khi tìm được cô Hàn.
Chul Kang cũng về nhà. Hiểu Tranh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, sờ cái bụng
lép kẹp mới nhớ là mình chưa ăn trưa. Cô vội thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi hội
trường.
“Con ranh kia, đứng lại”.
Hiểu Tranh đang đi trên con đường nhỏ
yên tĩnh ở một góc sân trường thì đột nhiên mấy bóng người nhảy ra khỏi bụi cây
bên đường khiến cô giật nảy mình.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô thấy mấy
cô gái lạ trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt thù địch. Cô ngớ người một lúc rồi
ngạc nhiên hỏi: “Gọi tôi sao?”.
“Con ranh kia, không nói với mày thì
nói với ai? Bọn tao đang tìm con ranh Trung Quốc thối tha là mày đó”. Cô gái
nhuộm tóc đỏ quạch một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt Hiểu Tranh, thô lỗ
nói.
“Nhưng tôi không quen các người. Các
người tìm nhầm người rồi”. Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn họ.
“Hứ, không có chuyện nhầm lẫn ở đây. Bọn
ta đã theo dõi mày rất lâu rồi. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội”. Một cô gái tóc
vàng gườm gườm nhìn Hiểu Tranh và nói, “Con ranh không biết trời cao đất dày
kia, dám quyến rũ hoàng tử của bọn ta. Đừng tưởng mày đến từ Trung Quốc thì tài
giỏi hơn người khác. Hôm nay, nhất định phải cho mày biết thế nào là lễ độ”.
“Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ
nghĩ rằng mình giỏi giang hơn người. Thực sự tôi không biết mình đã làm sai điều
gì? Tôi nghĩ chắc mấy người hiểu lầm rồi”. Hiểu Tranh chau mày nói.
“Đừng có giả vờ ngốc nghếch nữa, con
ranh đáng chết. Hoàng tử, dĩ nhiên là hoàng tử bạch mã Shin Chul Kang dịu dàng
nhất, nho nhã nhất, cao quý nhất, tài hoa nhất”. Cô gái tóc đỏ vừa nhắc tới thần
tượng trong lòng mình, những cô gái khác đều tỏ ra vô cùng say đắm, dường như
hoàng tử đang đứng trước mặt họ vậy, “Ôi, Chul Kang, chúng em tôn thờ anh!
Chúng em yêu anh!”. Bỗng nhiên nhớ lại kẻ thù chung trước mắt, các cô gái lại
trở về với dáng vẻ ghê gớm đang sợ lúc nãy, “Nhưng con ranh đáng chết là mày đã
dám độc chiếm chàng hoàng tử của bọn ta, đúng là trời đất không thể dung tha.
Mày chính là kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường”.
Thì ra là vì Chul Kang. Cuối cùng, Hiểu
Tranh cũng hiểu vì sao bọn họ lại tìm đến mình. Nhưng là kẻ thù chung ư? Nghiêm
trọng đến thế sao? Cô chậm rãi nói: “Các người hiểm lầm rồi, Chul Kang chỉ cùng
tôi luyện đàn thôi, chúng tôi không có quan hệ gì đặc biệt”.
“Lại còn già mồm à? Bọn ta tận mắt nhìn
thấy thời gian gần đây, hầu như ngày nào mày cũng ở bên hoàng tử của bọn ta.
Hơn nữa, mày lại dám luyện đàn cùng anh ấy ở phòng đàn dành riêng cho anh ấy.
Thật là quá quắt, không thể chịu được”.
“Anh ấy bảo tôi cùng luyện mà”. Hiểu
Tranh nhẫn nại giải thích, hy vọng có thể xoa dịu nỗi tức giận của họ.
Nhưng lời giải thích của cô khiến họ
càng tức điên lên: “Đúng là con ranh nham hiểm. Mày đang khoe khoang hoàng tử của
bọn tao đối xử với mày tốt như thế nào sao? Đúng là đáng ghét, hôm nay mà không
dạy cho mày một bài học nhớ đời thì mày không biết sợ là gì”.
“Các người định làm gì?”, Hiểu Tranh cảnh
giác lùi sau một bước, “Các người đừng làm bừa, đây là trường học mà”.
“Ha ha, làm gì ư? Mày sẽ biết ngay
thôi. Đừng nhìn nữa, xung quanh không có ai đâu. Mày đừng mong có người đến cứu
mày”. Cô gái tóc vàng cười nham hiểm rồi vung tay lên. Trên tay cô ta là một
chiếc gậy gỗ to bằng bắp tay. Cô ta hất cằm một cái, mấy người còn lại nhanh
chóng vây quanh Hiểu Tranh.
Trời ơi! Không phải thế chứ? Con gái
Hàn Quốc đều bạo lực như thế này sao? Làm thế nào bây giờ? Hiểu Tranh vừa lo vừa
tức, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Mấy cô gái nhe nanh múa vuốt, vung chiếc
gậy về phía cô.
Hiểu Tranh chỉ có thể ngồi xuống, nhắm
mắt, chờ đợi chiếc gậy đang giương cao giáng xuống.
“Ồn chết đi được”. Trong khoảnh khắc mà
chiếc gậy sắp giáng xuống đầu Hiểu Tranh thì bỗng nhiên tiếng quát tháo vang
lên.
Ai vậy nhỉ? Các cô gái giật nảy mình,
chiếc gậy cũng dừng lại ngay trên đầu Hiểu Tranh.
Trong cơn sợ hãi nhưng chiếc gậy không
hề giáng xuống đầu, Hiểu Tranh vội mở mắt nhìn về phía tiếng quát cứu mạng mình
vang lên.
Một hình bóng khôi ngô trong bộ quần áo
màu đen nhẹ nhàng nhảy xuống từ cây ngô đồng cao to trong khu vườn nhỏ cách đó
không xa. Các cô gái ngây người nhìn vị khách bất ngờ xuất hiện này mà quên rằng
mình đang đánh người.
Người đó đi về phía họ. Khuôn mặt khôi
ngô cũng hiện lên rõ nét hơn.
“A, là Choi Joon Ho!”. Các cô gái tròn
mắt ngạc nhiên, cảm giác phấn khích hẳn lên, hoàn toàn quên rằng mục đích mình
đến đây là gì. Tất cả đều ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người
ta như muốn ngừng thở (Chẳng phải họ là fans của Chul Kang sao, xem ra sức hút
của những anh chàng đẹp trai không gì có thể ngăn cản được).
Choi Joon Ho? Chính là hoàng tử hắc mã
của trường mà Choi Da Woo đã nói? Hiểu Tranh hết sức ngạc nhiên. Cô nhìn về
phía anh, vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
Hiểu Tranh ngắm nhìn khuôn mặt khiến
các cô gái say đắm. Khuôn mặt với những đường nét rõ rệt, tuấn tú giống như thần
mặt trời trong truyền thuyết. Dưới đôi lông mày lưỡi mác rậm rạp là đôi mắt to,
sâu và có thần. Chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi với đường nét mềm mại, căng mịn,
gợi cảm. Cơ thể cao to, rắn chắc. Làn da trắng, khỏe mạnh. Chỉ có điều từ đầu đến
chân toát ra luồng không khí lạnh khiến người khác phải rùng mình.
Bỗng nhiên Hiểu Tranh không kìm được so
sánh anh với hoàng tử bạch mã Shin Chul Kang: Chul Kang nho nhã đáng yêu, còn
anh đẹp trai mạnh mẽ. Chul Kang dịu dàng còn anh lạnh lùng. Nếu Chul Kang giống
như hồ nước mùa xuân dịu dàng thì anh giống như ngọn núi băng lạnh lẽo…
Lúc Hiểu Tranh vẫn đang suy nghĩ viển
vông thì đột nhiên “núi băng” nói: “Làm gì mà ồn ào thế?”. Ngay cả giọng nói
cũng thật lạnh lùng.
Choi Joon Ho chau mày, lạnh lùng nhìn mấy
cô gái đáng ghét quấy rầy sự yên tĩnh của mình.
Giống như mọi ngày, anh nằm trên cây
ngô đồng ít người chú ý này, ngây người nhìn ra xa. Nhưng đúng lúc anh sắp chìm
vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng cãi cọ của đàn quạ này. Anh nhìn qua kẽ lá
thì thấy mấy cô gái hung dữ đang vây đánh một cô gái thanh tú.
Khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ẩn chứa
nỗi phẫn nộ, lo lắng và… một chút gì đó của sự yếu đuối bi ai, nhưng cô ấy
không hề khóc lóc hay kêu gào.
Bỗng nhiên anh thấy trái tim rung động.
Không biết vì sao anh hét lên một tiếng rồi nhảy xuống.
“Đâu có… không làm gì cả”. Đám con gái
sợ hãi trả lời. Tuy anh rất đẹp trai nhưng sự lạnh lùng của anh khiến người ta
khiếp sợ.
“Không làm gì?”. Anh sa sầm mặt, nhìn về
phía cây gậy đang giương cao. Cô gái thanh tú dưới cây gậy đang ngây người nhìn
anh.
Phát hiện cây gậy vẫn đang ở trên không
trung, cô gái kia vội giấu sau lưng. “Cái đó… thì… cái đó…”. Cô ta ấp a ấp úng
như gà mắc tóc. Dưới ánh nhìn lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc nhọn của Choi Joon
Ho, cô gái hung hăng hống hách lúc này sợ đến nỗi không thể nói lên lời.
Choi Joon Ho chán ngán xua tay ngắt lời
cô ta: “Tôi không cần biết các cô đang làm gì, chỉ biết là quấy rầy tôi. Tốt nhất
là các cô biến đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Không - khách - sao? Má ơi! Nghĩ đến
chuyện anh chàng đẹp trai trước mắt là cao thủ Taekwondo, các cô gái sợ đến nỗi
không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy nữa, vội vàng quăng gậy đi rồi co cẳng chạy.
Hiểu Tranh nhìn mấy cô gái gây gổ với
mình co cẳng chạy với tốc độ tên lửa, biến mất trong nháy mắt mà không dám tin
vào mắt mình. Quả thực khó mà tưởng tượng được. Những cô gái hung hăng đến nỗi
động một tí là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, vậy mà chỉ cần vài câu nói lạnh
lùng của anh là sợ xanh cả mặt?
Cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh. Chẳng
phải anh ấy rất lạnh lùng sao? Nhưng anh ấy đã cứu mình.
Có nên cảm ơn anh ấy không nhỉ? Sự lạnh
lùng của anh khiến Hiểu Tranh có chút do dự.
Hiểu Tranh vẫn đang chần chừ thì anh thờ
ơ liếc nhìn cô rồi quay người bước đi.
Hiểu Tranh ngây người nhìn hình bóng của
anh khuất dần, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Khuôn mặt tuấn tú ấy… đã khắc
sâu trong tâm trí của cô…
VOL
3-2
Mặt trời lặn.
Ánh hoàng hôn còn sót lại hắt vào hội
trường. Chiếc gương trên tường phản chiếu ánh chiều tà khiến phòng đàn của Hiểu
Tranh ngập tràn trong ánh sáng kỳ diệu, huyền ảo.
Hiểu Tranh ủ rũ ngồi trước đàn tranh.
Những ngón tay nhẹ lướt dây đàn, phát ra những âm thanh không đều nhau. Trong
lòng cô có rất nhiều điều phiền muộn, lo lắng.
Gần đây việc luyện đàn không những
không có chút tiến bộ nào mà còn có cảm giác ngày càng đi xuống. Cô cảm thấy rất
lo lắng. Nhưng càng lo lắng thì lại càng chơi không tốt. Vì thế hôm nay, cô quyết
định nghỉ tập.
Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ.
Nhìn ánh sáng rực rỡ cuối chân trời, cô lặng lẽ thở dài.
“Hiểu Tranh”. Một giọng nói dịu dàng
vang lên phía sau.
Hiểu Tranh ngoảnh đầu lại, Chul Kang
trong bộ quần áo thể thao màu trắng đang đứng ở cửa, dịu dàng nhìn cô. Hiểu
Tranh ngây người nhìn anh. Dường như màu trắng rất hợp với anh, có thể làm toát
lên khí chất thuần khiết, dịu dàng của anh. Chàng hoàng tử bạch mã trong truyện
cổ tích có lẽ giống như thế này chăng? Hoặc là một mỹ nam hoàn mỹ trong truyện
tranh?
“Sao thế? Em đang nghĩ gì vậy?”. Chul
Kang mỉm cười dịu dàng.
“Dạ? Cái gì cơ?”. Nghĩ đến những ý nghĩ
mơ hồ của mình, Hiểu Tranh có chút thẹn thùng. Lẽ nào anh biết mình đang nghĩ
gì sao?
“Anh thấy em ngước nhìn bầu trời, em
đang nghĩ gì vậy? Nhớ nhà à?”. Chul Kang khẽ nói.
Thì ra anh hỏi cái đó, Hiểu Tranh thở
phào nhẹ nhõm.
“Vâng, cũng thấy nhớ nhà”. Hiểu Tranh
cúi đầu khẽ nói.
“Hình như hai hôm nay em không luyện đàn?”.
Vì cùng luyện đàn trong hội trường nên Chul Kang biết rất rõ từng biến đổi nhỏ
của Hiểu Tranh.
“Vâng, bây giờ luyện cũng không có tiến
bộ”. Nhắc đến chuyện đó, ánh mắt của Hiểu Tranh lại u ám như lúc trước.
Chul Kang gật đầu.
“Tâm trạng không vui đúng không?”. Bỗng
nhiên Chul Kang cười và nói: “Vậy thì anh đưa em đến một nơi”.
“Đi đâu ạ?”. Hiểu Tranh ngạc nhiên hỏi.
Đường cong hoàn mỹ xuất hiện trên đôi
môi gợi cảm của Chul Kang, anh vui vẻ nháy mắt với Hiểu Tranh rồi tỏ vẻ rất thần
bí: “Một nơi sẽ khiến tâm trạng của em vui vẻ hơn”.
“Gì ạ? Bây giờ đến nhà giáo sư Hàn?”.
Hiểu Tranh không kìm được ngạc nhiên thốt lên.
Hiểu Tranh cùng Chul Kang lên chiếc xe
Mercedes-Benz màu đen của nhà anh ở ngoài cổng trường. Sau khi lên xe, cô mới
biết nơi mà Chul Kang muốn đưa cô đến chính là nhà của giáo sư Hàn Âm Ái.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Chul Kang,
cô mới nhận ra sự thất lễ của mình, ngượng ngùng che miệng lại, cố gắng nói với
anh bằng giọng nói thật bình tĩnh: “Vì sao anh không nói cho em trước, làm em
không có thời gian chuẩn bị tư tưởng? Hơn nữa em cũng nên chuẩn bị chút quà,
đây là phong tục cơ bản nhất của Hàn Quốc…”.
Chul Kang mỉm cười dịu dàng, ngắt lời
cô: “Hôm nay anh cũng mới biết mà. Anh thấy gần đây tâm trạng của em không được
tốt lắm nên muốn cho em một điều bất ngờ. Anh đã chuẩn bị quà thay em rồi. Em
không phải lo đâu. Bây giờ em chỉ cần nghĩ sẽ nói gì khi gặp giáo sư Hàn là được”.
“Anh chuẩn bị quà thay em rồi ạ?”. Hiểu
Tranh nghĩ một lúc rồi nói: “Chiều nay anh xin nghỉ học là vì chuyện này?”.
Chul Kang mỉm cười.
Thực sự anh rất chu đáo, rất tỉ mỉ. Hiểu
Tranh xúc động nói: “Thực sự em không biết phải cảm ơn anh như thế nào”.
“Hình như em rất hay nói cảm ơn anh”.
Chul Kang mỉm cười.
Hiểu Tranh mỉm cười thẹn thùng. Rất hay
nói cảm ơn sao? Đó là bởi vì anh thường xuyên giúp đỡ, quan tâm đến em. Mong rằng
sau này em có thể làm điều gì đó cho anh…
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng lại trước
một ngôi nhà màu trắng ở ngoại ô. Ngôi nhà theo phong cách kiến trúc Baroque điển
hình.
“Cậu chủ, đến nơi rồi”. Lái xe lễ phép
nói.
Chul Kang bước xuống xe, sau đó nhanh
chóng đi vòng qua xe, lịch sự mở cửa cho Hiểu Tranh. Vì đây là lần đầu tiên được
người khác mở cửa cho thế này nên Hiểu Tranh có cảm giác mình giống như cô công
chúa vậy.
Hiểu Tranh và Chul Kang ngắm nghía ngôi
nhà trước mắt.
Đó là một ngôi nhà màu trắng hai tầng.
Khu trống trước mắt được dùng làm vườn hoa, trồng rất nhiều hoa cỏ, mấy bụi hồng
trắng nở hoa rất đẹp.
Hiểu Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Người ta thường trồng hoa hồng đỏ, nhưng ở đây lại trồng hoa hồng trắng. Ngoài
hoa hồng trắng, Hiểu Tranh còn nhìn thấy trong vườn hoa có hoa nhài, hoa ngải
tiên, đều là màu trắng. Dường như chủ nhân của ngôi nhà này rất thích màu trắng,
vậy thì rốt cuộc cô ấy là người như thế nào đây?
“Vào thôi”. Chul Kang đưa món quà đã
chuẩn bị từ trước cho Hiểu Tranh. Thấy cô có chút căng thẳng, anh dịu dàng nói:
“Đừng căng thẳng quá, lại ấn chuông đi. Em chỉ cần nói giáo sư Kim Chul Hee ở
trường Đại học Seoul giới thiệu em đến là được”.
Hiểu Tranh gật đầu rồi bước về phía
cánh cửa…
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”. Người mở
cửa là một cô gái trẻ.
Hiểu Tranh lễ phép chào rồi mỉm cười
nói: “Xin chào, giáo sư Kim Chul Hee ở trường Đại học Seoul giới thiệu tôi đến
gặp giáo sư Hàn”.
Cô gái ấy nhìn Hiểu Tranh rồi khách sáo
nói: “Xin mời vào”.
Hiểu Tranh bước vào phòng trong tâm trạng
tò mò và lo lắng. Cô gái mời cô ngồi xuống ghế.
“Cô ngồi đây, để tôi mời giáo sư Hàn xuống”.
Nói xong, cô gái đi lên tầng.
Hiểu Tranh tò mò ngắm nghía cách bài
trí trong căn phòng. Có lẽ vì chủ nhân của ngôi nhà đã từng sống ở Trung Quốc một
thời gian dài, vì thế mà cách bài trí mang đậm màu sắc Trung Quốc. Bộ bàn ghế bằng
gỗ trắc, tranh Trung Quốc, bình hoa gốm sứ… Tất cả đều khiến cho Hiểu Tranh ngỡ
rằng mình đang ở trong một ngôi nhà theo dòng dõi Nho học của Trung Quốc. Vậy
thì giáo sư Hàn có phải là con gái của một gia đình dòng dõi ở Trung Quốc
không? Hiểu Tranh thực sự rất mong đợi cuộc gặp với giáo sư Hàn.
Nhưng một câu nói đã lấy đi tất cả niềm
mong chờ của cô: “Xin lỗi, giáo sư Hàn nói cô ấy không muốn tiếp khách”. Cô gái
tỏ vẻ rất lấy làm tiếc.
Không phải chứ? Hiểu Tranh sững sờ,
không dám tin vào tai mình.
“Cái đó… không phải chứ? Tôi là…”. Vì
quá hoảng hốt nên Hiểu Tranh bắt đầu lúng túng, không biết phải diễn tả như thế
nào. Nhưng cô ngay lập tức nhận ra rằng như thế là không được. Thế là cô lấy lại
bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi thành tâm muốn gặp giáo sư Hàn. Xin cô hãy nói với
giáo sư rằng tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp cô ấy”.
“Nhưng giáo sư Hàn đã nói không gặp
cô”. Cô gái khó xử nói, “Xin lỗi, tôi chỉ là người giúp việc, không thể giúp cô
được”.
“Xin cô hãy giúp tôi, tôi có chuyện rất
rất quan trọng cần gặp giáo sư Hàn”. Hiểu Tranh lo lắng đến phát khóc.
Nhìn dáng vẻ khẩn thiết của Hiểu Tranh,
cô gái cũng mềm lòng. Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Cô có chuyện gì quan trọng hãy
nói với tôi. Tôi có thể chuyển lời thay cô”.
Cũng chỉ có thể làm như thế. Hiểu Tranh
chân thành nói: “Tôi từ Trung Quốc đến, tôi thành tâm thành ý muốn theo giáo sư
Hàn học đàn tranh. Tôi tha thiết mong cô ấy có thể gặp mặt tôi một lần, xin cô
hãy giúp tôi nói lại với giáo sư”.
Giáo sư Hàn, xin cô hãy gặp em! Xin cô
hãy gặp em! Hiểu Tranh thầm cầu nguyện.
Một lúc sau, cô gái chạy xuống, Hiểu
Tranh nóng lòng hỏi: “Giáo sư Hàn đồng ý gặp tôi rồi sao?”.
Cô gái lắc đầu: “Xin lỗi, giáo sư Hàn
nói cô ấy hiểu thành ý của cô, cũng rất cảm ơn cô vì đã vượt nghìn dặm xa xôi đến
đây để theo học đàn tranh. Nhưng mấy năm trước, cô ấy đã hạ quyết tâm không nhận
học trò nữa. Vì thế cô ấy rất xin lỗi cô, nhưng cô ấy sẽ không gặp cô. Mong cô
hãy tìm giáo viên khác. Giáo sư còn nói, những việc mà cô ấy đã quyết định rồi
thì sẽ không thay đổi, vì thế mong rằng sau này cô đừng đến nữa”.
Dường như trong đầu vang lên âm thanh của
sự đổ vỡ, Hiểu Tranh chỉ thấy đầu óc trống rỗng, có chút mơ hồ không biết phải
làm thế nào.
Cô gái nhìn Hiểu Tranh bằng ánh mắt đồng
cảm, trong lòng cũng cảm thấy buồn thay cho cô. Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể làm
đúng theo lời căn dặn của giáo sư Hàn.
“À, món quà này cô hãy mang về đi…”.
Hiểu Tranh không còn nhớ cô gái ấy đã
nói những gì nữa. Mặt cô tái nhợt, quay người bước đi như một con robot, cảm
giác bước chân nặng như chì…
Khuôn mặt nhợt nhạt, dáng vẻ đờ đẫn,
đôi mắt đẹp ẩn chứa sự bi thương và nỗi thất vọng.
Chul
Kang hiểu tất cả.
“Không
sao đâu, lần sau chúng ta lại tới, chẳng phải Trung Quốc có câu chuyện Lưu Bị
ba lần đếu lều cỏ của Gia Cát Lượng, mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần
thứ ba mới gặp sao?”. Chul Kang khẽ an ủi cô.
Hiểu
Tranh lắc đầu, cô buồn đến nỗi không kìm được nước mắt: “Em… thậm chí em còn
chưa gặp mặt cô ấy thì đã bị từ chối rồi”.
Hiểu
Tranh chưa gặp được giáo sư Hàn đã bị từ chối rồi sao? Giáo sư Hàn này là người
vô tình đến thế sao? Chul Kang rất ngạc nhiên. Thấy Hiểu Tranh buồn như vậy,
anh cũng không biết phải nói gì.
“Em
không sao, anh không cần lo cho em”. Hiểu Tranh cố nén nước mắt, gượng cười và
nói: “Chúng ta về thôi”.
Thấy
Hiểu Tranh buồn nhưng vẫn cố gượng cười, Chul Kang thở dài, tự nhủ với mình, dù
thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không để Hiểu Tranh phải buồn, phải đau lòng như
thế. Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp Hiểu Tranh đạt được ước mơ của mình.
Nhất định!

