Lắng nghe tiếng thiên sứ - Phần 6 - Chương 02

Chương 2. Ngoặt vô lăng sang phải - Nam Tại Nam
Phương

Nếu hai chiếc xe sắp đâm vào nhau, vô lăng đang
trong tay bạn, chắc bạn sẽ ngoặt sang trái, đó là bản năng, nhưng có một người đã
không làm như vậy…

1. Đinh Đương thích nghe ca khúc Bên bờ Tô Châu,
A Chu ghi cho anh, một cây tiêu dài, đôi tay thon mảnh, hai cánh môi hồng, trong
ánh trăng như thủy ngân, ca khúc lan tràn. Đinh Đương tưởng tượng người biểu diễn
là A Chu. Và lòng anh thầm gọi tên cô.

Thực ra đối với anh, A Chu chỉ là một âm thanh
véo von. Họ đã mất liên lạc từ hai năm trước, nếu để thời gian quay trở lại hai
năm trước, quay trở về trên chuyến tàu tốc hành đi Tô Châu, Đinh Đương đi Tô Châu
ký hợp đồng, sau khi chán ngồi máy bay ngắm đủ mây trời, anh rất thích đi tàu hỏa.

Hồi đó, Đinh Đương và một cô gái ngồi đối diện
nhau bên cạnh cửa sổ, lúc đó anh không biết tên cô là A Chu, nhưng một lát sau thì
biết. Họ nhìn theo những ngọn đèn phía xa, nhìn con tàu nhanh chóng đuổi kịp chúng,
vượt qua chúng, sau đó lại là những ngọn đèn mới.

Trong toa, người nói chuyện, người uống rượu, không
ai buồn ngủ, chỉ có A Chu ngáp vặt, có lẽ cảm thấy hơi bất lịch sự, vội lấy tay
che miệng, nhìn anh cười vẻ mệt mỏi.

Đinh Đương hỏi, sao cô không ngủ đi, cô cười cười
nói, đợi lát nữa. Lúc đó anh mới phát hiện ra cô mặc váy ngắn. Anh hỏi, có phải
chỗ cô ở giường trên? Cô gật đầu, anh chỉ giường dưới nói, đấy là chỗ của tôi, cô
cứ nghỉ ở đó.

Cô cười nói, giường dưới không tốt sao? Anh nói,
cô mặc váy mà. Cô gái cúi đầu, để người ta nhìn thấu tâm tư. Một người đàn ông có
thể nhìn thấu tâm tư phụ nữ thì hoặc là một tay lão luyện trong tình trường hoặc
là người biết thương hoa tiếc ngọc, anh thuộc loại nào? Khi cô ngẩng đầu hỏi như
vậy. Anh nói, đâu có phức tạp như thế, chẳng qua là vì cô mặc váy thôi.

Vậy là quen nhau, cùng nói tên, thì ra A Chu đang
học đại học ở Tô Châu, năm thứ ba. Câu chuyện mở đầu như thế. A Châu hết buồn ngủ,
kể chuyện cười cho Đinh Đương nghe: Trong giờ hóa học, thầy giáo hỏi học sinh: Silic
và nước gặp nhau thì sinh ra gì? Một học sinh lập tức giơ tay trả lời: Thưa thầy,
canh ba ba.

Cả hai đều cười. Đinh Đương kể một chuyện khác:
Một con thỏ đến hiệu thuốc hỏi có bán cà rốt không, chủ hiệu nói, không có, ngày
hôm sau nó lại đến hỏi, chủ hiệu lại nói không có, ngày thứ ba, con thỏ vẫn đến,
ông chủ bực mình, không chịu được quát lên, nếu mi còn đến nữa, ta sẽ dùng kéo cắt
đuôi mi. Ngày thứ tư, thỏ vẫn đến, trước tiên hỏi, ở đây có bán kéo không? Ông chủ
nói, không. Thỏ nói, xin hỏi ở đây có bán cà rốt không?

Nhoáng cái đã đến hai giờ đêm, hai người mới đi
ngủ. Đinh Đương nằm ở giường trên, nhìn A Chu nằm bên dưới giường đối diện, trong
ánh đèn lúc tối lúc sáng, anh tin rằng mình đã nhìn thấy đôi mắt đen của cô.

Khi hai người ra khỏi nhà ga, thấy có chút lưu
luyến, nhưng cả hai đều khéo che giấu, lúc bắt tay tạm biệt càng nấn ná không muốn
rời. A Chu xin số máy của Đinh Đương, anh đưa cho cô tấm danh thiếp. A Chu cho anh
số điện thoại phòng cô ở ký túc xá, không phải dùng bút viết, mà viết bằng một thỏi
son nhỏ dài.

Gặp gỡ kiểu đó, đối với Đinh Đương là chuyện thường,
một năm phần lớn thời gian anh bôn ba bên ngoài, mỗi ngày gặp bao nhiêu người. Nhưng
đối với A Chu lại là một sự bắt đầu.

2. Đinh Đương lưu lại Tô Châu hai ngày, quay về.
Sau đó lại đến lần nữa nhưng không liên hệ với A Chu. Những cuộc gặp gỡ lục bình
trôi nổi, có gì mà vương vấn.

Nhưng đến mùa đông, vào ngày sinh nhật của mình,
anh bất ngờ nhận được một bưu phẩm nhỏ, là A Chu gửi, một thỏi sôcôla đen, bọc trong
tờ giấy hoa hồng. Sao cô lại biết ngày sinh của anh?

Đinh Đương không hỏi ngay, lòng cảm thấy ấm áp,
đó cũng là món quà duy nhất anh nhận được trong lần sinh nhật thứ hai mươi chín
của mình.

Lâm Lâm quên ngày sinh của anh, điều đó ít nhiều
khiến anh thất vọng. Mấy ngày sau, Lâm Lâm bỗng nhớ ra, tự mắng mình đoảng vị. Đinh
Đương cười nói, thực ra chính anh cũng quên.

Lâm Lâm ngồi trong lòng anh nói, cô muốn một đêm
thần tiên, anh lại hơi chạnh lòng, đàn ông đương nhiên muốn được phụ nữ yêu, đôi
bên cùng vui vẻ, nhưng hình như chìa khóa lại nằm trong tay phụ nữ, anh vẫn tiếp
nhận phần thưởng của cô, có một thoáng nghĩ đến A Chu.

A Chu vẫn không gọi điện cho anh. Ngày đông chí,
anh bỗng muốn gọi cho cô. Chuông reo, anh nói tôi tìm A Chu, đầu bên kia có tiếng
cười khúc khích, cuối cùng em đã đợi được điện thoại của anh, chính là A Chu, A
Chu nói, một đêm dài nhất trong năm, nhận được điện thoại của anh, em rất vui.

Nói lan man khá nhiều, khi sắp cúp máy, A Chu khuyên,
anh hút thuốc ít thôi, thuốc lá có hại cho sức khỏe, uống cà phê thực ra rất sảng
khoái, lại nói, trời lạnh, anh chú ý quàng khăn ấm. Chỉ là những điều vụn vặt, nhưng
lại khiến anh cảm động. Có lẽ đàn ông rất cần sự quan tâm nho nhỏ như vậy.

Về sau, lần nào gọi điện A Chu cũng đưa ra những
lời khuyên nhỏ nhẹ, những lời thăm hỏi dịu dàng, không lạnh lùng cũng không quá
vồ vập, nhưng lại khiến Đinh Đương có một niềm vui thích ngấm ngầm cảm giác được
có người dựa dẫm. Mà niềm vui đó Lâm Lâm lại không mang lại cho anh. Lâm Lâm là
một phụ nữ mạnh mẽ, dĩ nhiên điều đó liên quan đến hoàn cảnh gia đình, cha cô cho
cô một công ty riêng, cô là chủ tịch hội đồng quản trị, anh là giám đốc điều hành.

Như vậy cũng chẳng có gì là không tốt. Tuy nhiên,
nhiều khi Lâm Lâm không phân định rõ vai trò, thậm chí cả khi trên giường, điều
đó khiến Đinh Đương rất phật lòng, anh vốn là người kiêu hãnh.

Lúc đó Lâm Lâm đang có thai, tính khí thất thường,
hay mắng đàn ông ích kỷ, chỉ biết sướng cho bản thân, bao nhiêu cái khổ đàn bà chịu
hết. Đinh Đương không tranh cãi với cô, cười hì hì hỏi, canh cá tanh phải không?
Được rồi, anh hầm canh thịt bò cho em... Lâm Lâm vẫn mắng anh.

Có lúc Đinh Đương cũng thấy chán, thầm nghĩ ngay
chuyện có con anh cũng bị động. Một hôm, Lâm Lâm nói với anh đã có rồi, mà trước
đó có thấy cô nhắc đến chuyện muốn có con đâu.

Đinh Đương không muốn phủ nhận mình thích A Chu.
Họ có thể nắm đến nóng ran chiếc điện thoại lạnh ngắt. A Chu nói, Hàng Châu rất
ấm, anh có đến không? Đinh Đương nói, sau này anh sẽ đến. A Chu nói, nhân lúc em
còn ở Tô Châu anh đến đi, em sẽ mời anh đi uống trà. Lại hỏi anh đã kết hôn chưa.
Anh bảo cô đoán. Cô nói, nhất định là chưa. Anh bảo cô đoán lại, cô không đoán nữa,
cô hỏi nếu cô đến thăm anh, anh có thấy bất ngờ không. Anh nói, có. Anh không nói
thẳng với cô anh đã kết hôn, giống như cái bẫy, nhưng lúc đó anh không cho là thế,
anh chỉ sợ cô quá sốc không nói được.

Chớp mắt đã đến mùa xuân. Một tối, Đinh Đương nhận
được điện thoại của A Chu. Cô nói cô đang ở ga tàu hỏa. Khi nhận ra đây không phải
là đùa, anh nói với Lâm Lâm anh cần ra ga đón một khách hàng. Lâm Lâm bảo, anh đi
đi.

Cô đứng ở cổng nhà ga. Anh gọi tên cô, cô gọi tên
anh, cả hai cùng chạy về phía nhau rồi cùng dừng lại, đứng cách nhau vài bước, không
ôm, không bắt tay. Anh bảo tay cô lạnh, nắm chặt tay trong tay mình.

Sau đó, cô nói muốn cùng anh đi dạo. Họ đi bộ rất
lâu dọc theo bờ kè đê, nói rất nhiều. Anh nhìn đồng hồ nói, anh phải về nhà, cô
bỗng hỏi anh kết hôn bao lâu rồi. Anh nói, hai tháng nữa anh sẽ làm cha. Cô đột
nhiên lao vào lòng anh, đòi anh hôn, nhưng anh từ chối. Anh nói, bây giờ anh không
có tư cách. Cô xin anh ở bên cô một đêm, anh nói anh không thể.

Sự từ chối rất thẳng thắn. A Chu bắt taxi ra về.

Sáng hôm sau, Đinh Đương đến nhà nghỉ tìm cô, cô
đã trả phòng, không lưu lại một lời nhắn. Anh nhận được điện thoại của cô, cô nói
đang ở ga tàu, chỉ còn năm phút nữa tàu sẽ chạy, anh lặng lẽ tìm bảng giờ tàu chạy,
nhưng anh không thể đến tiễn cô hoặc giữ cô lại, đột nhiên anh có cảm giác như trút
được gánh nặng, cô đi thì tốt.

Sau đó không lâu, A Chu gửi đến một đĩa hát và
một bức thư: “Từ Tô Châu đến chỗ anh, sau đó từ chỗ anh trở về Tô Châu, một hành
trình như thế, một mình em xúc động vì sự tuyệt vọng đó. Em thích nhất giọng nói
của anh, hiền từ như một người cha, tại sao em không nghĩ ra chỉ có người cha, hoặc
người sắp làm cha mới có giọng nói như vậy? Em thông minh thế đấy! Chiếc đĩa này
chỉ có một bài hát Bên bờ Tô Châu, sách báo nói có thể dùng âm nhạc làm thai
giáo. Chúc phúc cho con anh và vợ anh. Không lâu nữa, em sẽ rời Tô Châu, không liên
quan đến anh, nhưng số điện thoại và địa chỉ của em đã thay đổi”.

Lúc này Lâm Lâm mới ở cữ, do khó đẻ, đứa bé phải
nuôi trong lồng kính. Bài hát đó cứ lưu lại ở bên cạnh Đinh Đương, rất nhiều lúc
anh là một đứa trẻ, nghe bài hát này.

Những ngón tay thon mảnh, môi như cánh hoa, đó
là hình dáng A Chu nhưng A Chu đã bặt vô âm tín. Anh biết chắc chắn cô đang ở thành
phố nào đó, nhưng không biết là thành phố nào.

3. Anh biết đứa trẻ không phải con mình, trong
một hoàn cảnh bất ngờ. Hôm đó anh từ ngoại tỉnh trở về, nhìn thấy Lâm Lâm đang bế
đứa trẻ dạo chơi trên bãi cỏ dưới nhà, bên cạnh là một người đàn ông. Vậy là anh
hiểu, người đó và đứa trẻ có nét giống nhau y hệt. Anh cố nén để tim khỏi đập thình
thịch, lặng lẽ bỏ đi, đứng từ xa gọi điện cho Lâm Lâm bảo anh sắp về đến nhà, anh
cho cô thời gian để cô thoải mái.

Lát sau, anh nhìn thấy người đàn ông từ trong khu
nhà anh đi ra. Khi về đến nhà, anh bế đứa bé, nói chuyện với Lâm Lâm. Cuối cùng
không kìm được nước mắt, anh nói đi xa mấy ngày rất nhớ hai mẹ con. Lâm Lâm ôm anh
nói, mẹ con em cũng rất nhớ anh.

Về sau Đinh Đương biết hoàn cảnh người đàn ông
đó. Thì ra đó là người tình cũ của Lâm Lâm, do bố mẹ phản đối nên hai người phải
chia tay, đó là lúc anh mới vào công ty của gia đình Lâm Lâm.

Sau khi biết hết những chuyện đó, Đinh Đương mất
ngủ cả đêm. Ly hôn là chắc chắn nhưng anh muốn để đứa bé hết giai đoạn bú sữa. Anh
không cần gì nhiều, chỉ muốn chia tay một cách bình yên. Trước khi đi, anh nhất
định xóa tên mình khỏi mục tên người cha trong giấy khai sinh của đứa bé, bởi vì
điều đó không đúng.

Anh về nhà đúng giờ, đứa bé khóc anh bế nó lên,
hát cho nó nghe. Có lúc anh thầm quan sát phản ứng của vợ, anh hy vọng nhìn thấy
trong đó một chút áy náy, nhưng tuyệt nhiên không thấy.

Lúc đó anh nhớ A Chu vô cùng. Anh muốn nếu A Chu
ở đây anh sẽ chia sẻ cùng cô. A Chu nhất định sẽ an ủi anh. Cô có những ngón tay
thon dài, đôi môi như cánh hoa, đôi mắt như mắt dê non.

Anh không biết, A Chu đã đến thành phố của anh,
hơn nữa còn sống rất gần nhà anh, ở trong căn nhà thuê có thể nhìn thấy cửa sổ nhà
anh.

4. Ngồi bên khung cửa sổ rộng sát sàn nhà, nhìn
sang ban công tòa nhà bảy tầng trước mặt, qua kính viễn vọng có thể nhìn rất rõ
quần áo trên dây phơi của ngôi nhà đó, xê dịch một chút có thể nhìn thấy cửa sổ,
nhưng cửa sổ đó luôn buông rèm.

Có lúc A Chu cứ nhìn như vậy rất lâu, thực ra,
lúc đầu cô thuê căn phòng này chỉ là muốn biết uẩn khúc trong cuộc sống của Đinh
Đương, nhưng nửa năm qua, cô chỉ được chứng kiến hạnh phúc của họ.

Quen Đinh Đương không có nghĩa là yêu anh, nhưng
cô đã yêu. Chia tay ở Tô Châu, cô đã có một khoảng thời gian dài để quên anh, nhưng
cô không thể. Vậy là gửi quà, gọi điện, đến thăm, trông anh có vẻ buồn, đó là điều
cô không muốn nhìn thấy. Một người đàn ông tốt như vậy, tại sao lại buồn?

Sau khi tốt nghiệp, cô đến thành phố này, lặng
lẽ tìm hiểu về Đinh Đương, và người liên quan đến anh, cô hy vọng mình còn cơ hội.

Cô nhìn thấy Đinh Đương phơi quần áo, và một số
đồ dùng của trẻ sơ sinh. Người phụ nữ nhìn anh phơi quần áo. Có lúc cô ta đứng bên
bê đồ. Vậy là cô nhìn thấy đôi tay đó, đôi bàn tay rất đẹp, dưới ánh mặt trời trông
càng sáng hồng. Cô rất thích màu sắc và kiểu dáng đồ lót của cô ta, một phụ nữ rất
trẻ, rất đẹp, rất đầy đặn.

Cô cảm thấy mình rất giống người phụ nữ đó, nhưng
cô không có tình yêu, cho nên sự trẻ đẹp, đầy đặn của cô là trống rỗng. Đinh Đương
đã hạnh phúc như vậy, nhìn cá dưới vực, chi bằng tự mình chăng lưới. Cô thầm nghĩ,
nếu ngày mai có người đàn ông nào nói thích cô, cô sẽ chấp nhận.

Sự việc đã thay đổi.

Đó là một tối Chủ nhật, cô nhìn thấy một người
đàn ông lạ đứng hút thuốc trên ban công nhà Đinh Đương, lát sau người phụ nữ trong
nhà đi ra, ôm anh ta từ phía sau, rất lâu. Người đàn ông quay lại hôn cô cũng rất
lâu, sau đó hai người ôm nhau đi vào phòng. Cô lập tức hướng ống kính về phía cửa
sổ, nhưng cửa sổ đã đóng, có ánh đèn nhưng lát sau lại tắt. Tim cô như sắp nảy ra
ngoài, không phải do có ý gì mà do quá bất ngờ.

Việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Đinh Đương.
Số điện thoại của anh cô đã thuộc lòng, vừa bấm số đã liên lạc được ngay. Đinh Đương,
cô gọi tên anh, nước mắt trào ra. Một giây sau, chỉ một giây sau anh gọi tên cô,
A Chu.

Anh đang ở đâu? Cô vội hỏi. Xảy ra chuyện gì? Anh
hỏi lại giọng lo âu.

Cô nói, cô đang ở thành phố của anh. Hình như anh
thở phào, anh đang trên tàu, một tiếng nữa sẽ đến ga, em chờ anh.

Cô đi taxi đến ga, cố trấn tĩnh. Cô muốn ngăn anh
đừng về nhà, cô không muốn để người cô yêu nhìn thấy cảnh anh vĩnh viễn không nên
nhìn thấy.

Cô nhìn thấy anh, anh nhìn thấy cô. Giống như hai
năm trước, họ chạy về phía nhau, nhưng lần này để mình lao vào vòng tay nhau.

Nước mắt cô lại túa ra, ướt vai anh. Anh hỏi cô
ở đâu. Cô vẫn nói dối, bảo là vừa đến, chưa có chỗ ở.

Vậy là anh dẫn cô đến một khách sạn, trong căn
phòng trải thảm dày, họ bốn mắt nhìn nhau, rồi lao vào nhau, hôn nhẹ một cái. Anh
nói anh phải về nhà, anh nói đã ở bên ngoài chẵn một tuần. Cô giữ anh lại, nhưng
không giữ được, cuối cùng cô đành cởi áo, cởi rất nhanh, thân thể thanh xuân của
cô lồ lộ trước mắt anh, tuy chưa suy tính kỹ, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để
giữ anh lại. Cô không muốn anh về nhà và nhìn thấy cảnh tượng anh không thể nhìn
thấy.

Nước mắt anh từ từ chảy xuống má. Anh bước đến
giúp cô mặc quần áo. Anh nói rất trang trọng, anh thích em, nhưng bây giờ anh chưa
có tư cách, anh mong em ở lại, có rất nhiều chuyện anh muốn nói với em.

Cô chỉ nói một câu, cô muốn anh ở bên cô, nếu không
cô sẽ nhảy từ cửa sổ xuống, cô đã nói là làm.

Đêm đó Đinh Đương không về nhà thật. Cả đêm không
ngủ, dường như họ đã nói hết mọi lời muốn nói trong cả cuộc đời.

Nhưng Đinh Đương không nói đến sự phản bội của
Lâm Lâm.

Nhưng A Chu không nói những gì cô nhìn thấy.

Nhưng tình yêu bộc lộ trong lời nói.

5. Có rất nhiều chuyện không ai có thể lường được.
Ngày thứ ba sau khi họ gặp nhau, Đinh Đương lái xe đưa A Chu đến một thành phố nhỏ
cách đó một trăm dặm, anh bảo ở đó có một thị trấn vẫn còn lưu lại một khu phố từ
thời nhà Thanh. Trong một quán trà ở thị trấn, anh nói với cô, ly hôn xong anh sẽ
lấy cô, anh hỏi ý kiến cô. A Chu đợi anh ở chỗ hẹn. Cô cầm giấy phép lái xe trong
tay nói, để em lái được không? Anh lắc đầu nói, ra khỏi thành phố em sẽ lái. Chiếc
xe đó không ra được khỏi thành phố.

Sau khi sự việc xảy ra, A Chu nghĩ, hôm đó bất
luận là Đinh Đương cầm lái hay cô cầm lái, Đinh Đương đều không thoát khỏi số phận
bị xe đâm, chỉ là Đinh Đương đã chiến thắng bản năng.

Một chiếc xe tải mất phanh lao đến phía trước chiếc
xe của họ. Khi Đinh Đương kịp nhận ra, chiếc xe đã ở ngay trước mặt. A Chu có cảm
giác người anh nghiêng về bên trái, có thể do bản năng của người lái xe, để tránh
cho bản thân mình, nhưng như vậy có nghĩa là người bên phải sẽ hứng trọn lực va
đập của hai khối thép sắp lao vào nhau.

Thực ra chính trong tích tắc đó anh lại dùng toàn
lực xoay vô lăng về bên phải, để bản thân đón trọn vẹn cú va đó.

Trước khi Đinh Đương chết, có mở mắt, nói một câu,
A Chu, anh không yêu em. Đây là một câu nói kỳ lạ. A Chu suy nghĩ rất lâu, cuối
cùng cô bật khóc. Giây phút đó, anh tỉnh táo, anh muốn cho cô sẽ có một tương lai
không vương vấn.

Về sau, A Chu gặp Lâm Lâm, cô nói với Lâm Lâm câu
nói trước khi chết của Đinh Đương, anh ấy yêu cô và con. Lâm Lâm khóc, Lâm Lâm nói,
anh ấy không cho tôi cơ hội nào, thực ra tôi… Cô ta dừng lại.

Có lẽ cô ta định nói, cô ta có lỗi với anh, nhưng
có điều đối với Đinh Đương điều đó đã không còn ý nghĩa nữa. Dù sao hối hận cũng
luôn là chuyện tốt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3