29. Hãy yêu thương

Hãy yêu thương

Người thứ nhất:

Tôi hai mươi sáu tuổi. Bị ung thư máu giai đoạn cuối.

Những tháng ngày quả thật u ám và tôi chẳng biết sao Chúa Trời
lại chọn cho tôi nỗi đau này.

Đây là lần thứ bảy tôi phải chạy hóa trị, tóc rụng hết và chẳng
trông chờ gì vào một người có tủy phù hợp để ghép và cứu rỗi mạng sống này.

Người thứ hai:

Em hai mươi hai tuổi. Bị ung thư thận giai đoạn cuối.

Lần đầu tiên tôi gặp em là vào kỳ thứ bảy của đợt chạy hóa
trị. Em gầy gò nhưng đôi mắt ánh lên sự mạnh mẽ, tôi biết em và tôi cũng như những
người mang căn bệnh này đều tự nhiên có một sự chống chọi kịch liệt để được sống.

- Lần thứ mấy rồi? - Tôi hỏi.

- Thứ năm... - Em lí nhí.

- Còn anh đã là lần thứ bảy.

Chẳng biết vì sao nhưng chúng tôi quyết định ngồi lại bên
nhau từ hôm ấy. Em là một cô gái tuyệt vời.

Tôi thích nắm tay em, dù rằng chỉ toàn là những vết kim tiêm
nhưng nó ấm áp và hợp lạ kỳ với bàn tay tôi đầy sẹo.

Tôi thích vuốt tóc em, dù rằng những đợt chạy hóa trị đã làm
nó rụng gần hết nhưng đó là sự tương đồng và thấu hiểu khi tôi cũng thế.

Tôi hiểu tận cùng nỗi đau của em khi phải gồng mình để sống,
để được bên cạnh tôi, yêu thương tôi... dù chỉ thêm một ngày.

Chúng tôi yêu nhau, chỉ muốn cho nhau trọn vẹn ngày hôm nay,
vì ngày mai chẳng thể nói trước được điều gì.

Ngồi bên em bây giờ, tôi chỉ chực khóc thật to. Tôi rất yêu
em nhưng còn được bao ngày như thế.

Cuộc sống của những người được chọn trước cái chết thật đau
đớn.

Tình yêu của những người đã được chọn trước cái chết thật
xót xa.

Thế mà chưa một lần tôi thấy em khóc, chưa một lần tôi thấy
em than đau.

Tất cả những gì em làm là ngồi yên lặng bên cạnh tôi.

- Em có sợ chết không? - Tôi lặng lẽ nhìn sang em.

- Em không sợ chết nhưng em muốn được sống. - Giọng em ngập
ngừng

- Nhưng nếu phải chết bây giờ, với em đó là vừa đủ.

- Vừa đủ? - Tôi hỏi rồi vội ôm em vào lòng.

Những người như chúng tôi - những người mà hôm nay có thể là
ngày cuối cùng trân trọng lắm cái giá trị của yêu thương. Không suy tính, không
đắn đo, chẳng phân vân, lưỡng lự. Chúng tôi được đặc quyền thương bao la, yêu
vĩ đại.

Yêu là yêu. Chẳng có thêm định nghĩa dài dòng nào phía sau.

Nó xuất phát từ hai con người có chung một nhịp đập.

Nó không phân biệt tuổi tác, giới tính, địa vị, sắc tộc.

Nó vốn dĩ thiêng liêng và không cần tượng đài.

Có thể tôi sẽ chẳng sống qua được hôm nay và khi các bạn đọc
được những dòng này, chúng tôi đã về một miền khác, nơi những nỗi đau sẽ chẳng
thể chạm tới, nơi vĩnh viễn chúng tôi có thể ngồi lại với nhau và mơ về ngày
mai.

Bạn là người bình thường?

Bạn là người mắc bệnh hiểm nghèo?

Bạn là người đồng tính?

Thời gian không phải là kẻ hào phóng.

Đừng nghĩ suy, hãy cứ yêu thương...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3