10. Hải lưu Kuroshio - Phần 2

Nhịp thở thứ tư:

Phụ nữ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có đủ bất kỳ một thứ gì
cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện, mỉm cười và chứng minh cho họ thấy rằng
có thể họ sẽ chẳng còn gì nữa.

Tôi bắt đầu đi làm ở Chez Nous sáu ngày một tuần. Cần mẫn và
hạnh phúc. Hải Lam là một bà chủ dễ chịu. Đồng nghiệp thân thiện. Hải Lam ít
nói nhưng cực kỳ cẩn thận khi vào bếp. Cô luôn lắng nghe ý kiến của tất cả nhân
viên làm việc trong nhà hàng. Chăm chú và tôn trọng. Mặc dù, hiếm hoi lắm tôi mới
thấy cô mỉm cười. Thỉnh thoảng, vào giờ cơm, tôi bắt gặp đám bạn đồng nghiệp ngồi
ăn với nhau và thở dài cho Lam. Họ nói về một người đàn ông nào đó tên K. Sự vắng
mặt của anh ta. Rồi Lam thôi không còn cười nhiều nữa và đã từ lâu lắm thì phải,
Lam thôi không ngồi ăn cơm chung với họ. Hình như họ nhớ cô ấy. Những câu chuyện
của cô ấy. Sự quan tâm, hỏi han của cô ấy. Họ chép miệng thở dài. Những lúc đó,
tôi biết, ở Chez Nous có một nỗi buồn không có tên đang nhân bản.

Tôi thường xuyên là người ra về muộn nhất ở nhà hàng. Kiểm
tra tỉ mẩn tất cả mọi thứ đã sạch sẽ và được trở về đúng vị trí của chúng chưa
trước khi khóa cửa bếp. Khi ra đến cửa, tôi bắt gặp Hải Lam đang từ từ bước lên
bậc thềm. Cô ấy mặc một chiếc váy màu tím nhạt, có những chấm sao bé li ti.
Bóng em mỏng manh như khói, vẽ một vòng tròn tách em ra khỏi tất thảy những sự
vật hữu hình lẫn vô hình xung quanh. Tôi đứng yên tại chỗ cho đến lúc Lam ngước
mắt lên nhìn thấy mình. Mắt em long lanh, lấp lánh một niềm tuyệt vọng không thể
nào ruồng bỏ. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, thành phố tháng Bảy ngùn ngụt cháy.
Lam gập xuống ở bậc thềm. Bờ vai em run rẩy đứt đoạn. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ.
Các đầu ngón tay lần lượt tê buốt theo chiều kim đồng hồ. Phố hầm hập người đi
ăn đêm. Không một đoạn hội thoại nào ngừng lại. Không một tiếng cười nào dứt. Cứ
hết lượt này đến lượt khác vô hình lướt qua.

Tôi ngồi xuống cạnh em. Đặt mình khẽ khàng vào khoảng không
gian có em ở đó. Hải Lam nghiêng người, đổ gục vào vai tôi.

- Chị ơi. Anh ấy đã quay về.

Một cơn gió vội vã trườn qua. Mang theo hơi thở em xao động
và day dứt.

- Anh ấy đứng trước cửa nhà em. Bình thản đợi. Như thể là
chưa từng có bất kỳ cuộc chia ly nào cả. Em biết anh ấy đã nhìn thấy em quay
lưng bỏ đi. Nhưng anh ấy không đuổi theo.

Hải Lam ngừng lại. Cả hai chúng tôi cùng đồng loạt ngẩng đầu.
Gió vờn qua tóc mai người đàn ông cao lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt. Anh ta mặc
quần jean xanh và áo sơ mi kẻ sọc. Bờ vai anh ta vững chãi và mạnh mẽ. Đôi mắt
của một người thông minh, biết gửi gắm và che giấu bất cứ điều gì mình muốn.
Anh ta quỳ thấp xuống ngang bằng độ cao với tôi và Hải Lam. Rồi anh ta nắm lấy
tay Lam. Siết nhẹ. Bằng một giọng ân cần, anh ta hỏi:

- Em có đói không?

Hải Lam vẫn để nguyên đầu trên vai tôi. Từ khóe mắt em rịn
ra một giọt nước mắt âm ấm, thấm lên thềm cổ. Mơn man.

Người đàn ông vẫn chăm chú nhìn Lam bằng ánh mắt biết điều
khiển của mình. Anh ta đưa tay phải lên ôm lấy khuôn mặt Lam. Nhè nhẹ xoa dịu
những giọt nước mắt đang thi nhau tuôn hối hả. Anh ta hoàn toàn bỏ mặc sự hiện
diện của tôi.

- Dạo này em gầy quá! Lại biếng ăn rồi! Anh làm bánh cookies
cho em nhé!

Hải Lam vẫn giữ im lặng. Một sự im lặng bướng bỉnh. Cam chịu.
Trong một khoảnh khắc bất ngờ và hoàn toàn vô thức, tôi đẩy anh ta ra, nắm lấy
những ngón tay lạnh ngắt của Hải Lam và kéo em đi. Chúng tôi đi về phía những
ánh đèn rực rỡ của thành phố. Anh ta hình như vẫn đứng yên ở đó. Không đuổi
theo. Ấy vậy mà chúng tôi vẫn cứ đi. Hướng về phía ánh sáng không biết mệt mỏi,
về phía những tòa nhà nhấp nhoáng thứ sang trọng, lạnh lẽo, phù phiếm.

Mưa bắt đầu rũ rượi cạ mình vào đêm. Chúng tôi nép dưới một
mái hiên chênh chếch. Những cơn mưa nhiệt đới mùa hè ủ theo mùi đất ngai ngái đầy
nhục cảm. Chúng mang trong mình luồng khí nóng kỳ lạ, có đủ sức thổi bùng cô
đơn thành lửa, đốt rụi thành phố. Tôi hỏi Hải Lam nhà em ở đâu để tôi đưa em về.
Em thu mình bé nhỏ trong chỗ khuất, xòe tay nắm chặt những giọt mưa đang lần lượt
bỏ chạy. Tôi lại hỏi Hải Lam em có muốn uống gì nong nóng không. Em bước ra khỏi
vùng khuất, khuôn mặt lấp lánh nước. Hải Lam nhìn tôi và bảo, em muốn tối nay ở
nhà tôi và nếu có thêm một cốc trà thì em sẽ không đòi hỏi gì hơn nữa.

Tôi dẫn Hải Lam về nhà. Dẫn em đi qua con đường nhỏ lát sỏi,
qua khoảng sân gạch lấm tấm rêu xanh. Trời đã thôi mưa. Tôi mở cửa mời em vào.
Với tay bật đèn. Mùi gỗ cũ quấn lấy hơi không khí ẩm vảng vất. Tôi vào bếp. Hải
Lam không đi theo. Em đặt nhẹ túi xách xuống ghế và tiến về phía bệ cửa, nơi
tôi đặt những chậu thủy tinh phủ đầy mạ xanh đang lớn. Chúng như đám hy vọng
xoay mình không nghỉ. Ngôi nhà này là của gia đình mẹ tôi để lại. Lúc tôi dọn đến,
nó đã trở thành một khối già nua ủ ê đầy kỷ niệm. Tôi không sơn sửa lại gì nhiều,
chỉ tự tay mình quét dọn, lau chùi đám vết bẩn của thời gian. Căn nhà có hai tầng.
Cầu thang xoắn ốc bằng kim loại, đi đủ một vòng là thế gian chao đảo. Vừa kịp tỉnh
đã bắt gặp luôn khung cửa mở toang cả một vùng trời trước mặt. Dù ở bất kỳ vị
trí nào, cũng thấy cuộc đời thênh thang rộng lớn.

Tôi sống ở hẻm sâu thành phố. Nơi đám thị phi ồn ào không buồn
vươn tay chạm đến. Những đêm mùa hè sau mưa chậm rãi thả mình. Tiếng côn trùng
rỉ rả. Tiếng mầm cây khẽ cựa. Tiếng lòng thở nhẹ. Thành phố dịu dàng như một đứa
trẻ đang dụi đầu vào ngực mẹ.

Tôi đã pha xong trà, thả vào tách một lát gừng mỏng. Hải Lam
nằm cuộn tròn trên sàn. Mắt em mở to, buông vào khoảng bao la phủ đầy sao.

- Em uống đi.

- Nhà chị đẹp quá!

- Ừ. Nhưng nó cũ lắm rồi.

Hải Lam ngồi dậy. Ôm tách trà trong tay, hít hà.

- Em muốn ăn gì không?

- Không ạ.

- Khi nào em muốn đi ngủ thì nói. Tôi sẽ lấy chăn cho.

Hải Lam ấp tách trà vào má mình. Em không còn khóc nữa. Mắt
em trong veo, trìu mến, khẽ khàng. Nỗi buồn của em kết bạn với những nỗi buồn
không có chủ của ngôi nhà, ồ ạt, vội vã.

- Tại sao chị lại về Việt Nam?

- Tôi bỏ trốn.

- Chị bỏ trốn cái gì?

- Những chuyện không vui đã qua. Và cả những chuyện vui đã
qua.

- Thế chị có bỏ trốn thành công không?

- Lúc xách túi ra đi. Tôi đã nghĩ là mình sẽ thành công.
Nhưng nhiều năm trôi đi. Tôi biết chúng chỉ được xếp lại gọn ghẽ và cất đi chứ
không thể nào biến mất được.

Hải Lam thở nhè nhẹ. Tách trà vẫn áp vào má. Gió lùa vào
nhà. Lành lạnh và thơm mùi những đóa hoa đêm vươn vai trễ nải.

- Chị có ý định quay về không?

- Tôi chưa nghĩ câu trả lời cho câu hỏi này bao giờ.

- Tại sao?

- Có lẽ là vì tôi thích hiện trạng của tất cả mọi chuyện.

Em im lặng trong một khoảnh khắc.

- Tại sao anh ấy lại quay về?

Tôi không rõ liệu câu hỏi đó có được dành cho mình, hay Hải
Lam chỉ đang hỏi chính em. Nhưng từ sâu thẳm trong trái tim mình, tôi tin rằng
em thực sự muốn biết câu trả lời, dù đó là hỏi ai đi nữa.

Đêm dài bất tận.

- Em đã yêu K ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy. Giống
như một điều kỳ diệu. K xuất hiện ở Chez Nous và em biết, em có thể ra khỏi bếp
rồi đi theo anh ấy mãi mãi. Anh ấy quan tâm em theo cách của riêng mình. Ấm áp
mà không ràng buộc. Anh ấy đã luôn ở đấy, sẵn sàng cho riêng mình em.

- Anh ta đã bỏ đi đâu?

- K bảo anh ấy không còn yêu em nữa. Và đi với người đàn bà
khác. Họ đi đâu, làm gì, em chưa bao giờ muốn biết. Em chỉ biết là vào buổi chiều
hôm đó, K nói với em rằng anh ấy thôi không còn yêu em nữa. Rồi biến mất. Đột
ngột như lúc K xuất hiện.

- Em đã rất nhớ K phải không?

Tôi châm thêm trà. Khói ấm lùa qua kẽ tay. Vấn vương trên da
thịt. Câu hỏi bị bỏ rơi nhưng không ai bận tâm cả. Đêm trở mình lành lạnh. Hải
Lam ngủ thiếp đi, đầu gối co cao, hai tay ôm sát vào mình. Cô đơn bọc quanh em
như kén mỏng.

Tôi chỉ ước. Mình có thể ôm em vào lòng...

Nhịp thở thứ năm:

Khi phụ nữ quá yêu một người đàn ông. Thế giới chỉ bé bằng một
cái nắm tay.

K vẫn đứng yên trước cửa Chez Nous cho đến khi Hải Lam và
người con gái lạ mặt khuất hẳn ở góc phố. Sự xuất hiện ngoài dự tính cũng như
phản ứng bất ngờ của người con gái đó khiến K bối rối. Cương quyết và mạnh mẽ,
cô ấy như muốn giải thoát cho Hải Lam khỏi K bằng mọi cách mà mình có thể làm
được.

K từ từ ngồi xuống ở bậc thềm.

Những ủ dột của thành phố đã bỏ đi hết. Chỉ còn nước mắt Hải
Lam ở lại. K có thể cảm nhận được nỗi đau của cô run rẩy dưới đầu ngón tay
mình. Vào khoảnh khắc anh bỏ đi. Đam mê của anh chết rụi. Nhưng khi đến được giữa
đoạn đường, lý trí của K tỉnh dậy. Và K biết, trên con đường mà K đang đi, có
những mối quan hệ, đam mê không phải là thứ duy nhất, tiên yếu nhất để quyết định
bất cứ điều gì. K dừng bước. Bỗng nhiên thấy trái tim mình như bị siết chặt. K
chán nản những điều thường nhật diễn ra giữa anh và Hải Lam. Và K nghĩ ra đi là
một lựa chọn đúng cho đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, hình ảnh Hải Lam xiêu vẹo giữa
những bề bộn đã qua, những vụn vặt đã qua khiến anh ngạt thở. K nhìn sang hai
bên cạnh mình, phía trước mình, có quá nhiều điều giả dối và vô vị bủa vây. Mà
Hải Lam thì mỏng manh và thành thật so với tất thảy những thị phi vô nghĩa đó.
Vậy nên K quyết định trở về. Anh sẽ xin lỗi, sẽ bù đắp, sẽ nói rằng tất cả những
chuyện đã xảy ra đều là quyết định sai lầm trong một khoảnh khắc. Rằng K đã sai
rồi. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường như chưa từng có bất kỳ chia ly nào, đau khổ
nào.

Tận sâu trong lòng mình, K đã tin Hải Lam sẽ tha thứ cho
anh.

K đã tin như thế cho đến khi người con gái đó kéo tay Hải
Lam bỏ đi.

Cô ta là ai vậy?

Hải Lam không nhấc máy. Cô cũng không trả lời tin nhắn. Sau
khi khuất hẳn ở góc đường cùng người con gái lạ mặt, K có cảm giác như Hải Lam
đã bị nuốt chửng mất. Sau cơn mưa thành phố rù rì những âm thanh buồn bã. Đám
đông đã tản ra nhiều phía. Chỉ còn ở góc đường, hai cô gái dựa lưng vào tường lập
lòe đốt thuốc. Họ không nói với nhau lời nào. Cần mẫn, gom góp, thả vào không
khí những làn khói bàng bạc. Nỗi niềm của họ không có tên, đan dệt vào vô vàn
những ưu tư không tên khác.

K đứng lên. Ngược về phía con đường.

Những tia nắng đầu tiên dùi dụi lên má Hải Lam khiến cô tỉnh
giấc. Khu vườn yên tĩnh đêm qua rộn rã khúc ca buổi sớm. Lam Hải không có ở
trong phòng. Mùi sữa đậu nành nóng, mùi bánh mì nướng giòn quyện vào nhau chộn
rộn. Hải Lam khẽ vươn vai. Thấy lòng mình duỗi thẳng trước an bình. Cô cất tiếng
khẽ gọi:

- Chị ơi...

Không ai trả lời.

Hải Lam đứng dậy, xếp chăn vào góc rồi đi xuống cầu thang.

- Chị ơi...

Vẫn không ai trả lời. Hương thơm của bữa sáng ùa đến ồ ạt từ
chiếc bàn nhỏ giữa nhà. Lam Hải đã đi khỏi. Cô để lại chìa khóa nhà và một mảnh
giấy nhỏ dặn Hải Lam phải ăn sáng rồi mới về. Hải Lam gấp phẳng phiu miếng giấy
cho vào túi. Ly sữa vẫn còn nóng ấm. Cô khẽ mỉm cười. Cái cách chia sẻ và quan
tâm của Lam Hải khiến cô cảm thấy thực sự cảm kích. Nó không vồ vập, vồn vã
nhưng vẫn vô cùng ấm áp. Giống như ngôi nhà của Lam Hải vậy. Không máy lạnh, nước
hoa xịt phòng hay những chai rượu mạnh, bình pha lê để đầy trên kệ. Không có những
bản giao hưởng sang trọng hay tranh Van Gogh nghễu nghện trên tường. Chỉ có những
vật dụng cũ kĩ, lấm chấm bụi, miệt mài thở những tình cảm mơ hồ mênh mang và an
nhiên đến lạ.

Hải Lam bật điện thoại lên. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ lẫn tin
nhắn của K.

“Em đang ở đâu?”

“Em đã về đến nhà chưa?”

“Em có lạnh không?”

“Em phải ăn gì đi đấy!”

“Em đừng thức khuya quá nhé!”

...

“Anh xin lỗi!”

Hải Lam rất muốn biết. K xin lỗi điều gì? Vì đã bỏ cô mà đi
hay vì đã trót yêu người phụ nữ khác? K không phải là một người đàn ông dễ dàng
nói ra câu xin lỗi bao giờ. Trong mọi tình huống, anh luôn là người làm chủ thế
trận, kiểm soát được vị trí của mình. Anh cao ngạo và tự tin đến mức bướng bỉnh.
Hải Lam cũng biết K không phải là loại người thích dây dưa hay hứng thú với trò
chơi mèo vờn chuột. Một khi K đã quyết định thì anh dứt khoát sẽ làm đến cùng,
không lằng nhằng, do dự.

Chính vì Hải Lam biết
rõ hay ít ra là Hải Lam nghĩ mình hiểu rõ K nên trong lòng cô, K là một người
đàn ông mạnh mẽ đáng khát khao. Khát khao từ ánh mắt có ma lực, từ giọng nói trầm
ấm, từ vòm ngực rắn chắc, từ những cái siết tay giữa chốn đông người hay cách
anh choàng nhẹ qua eo cô. Những thứ tiểu tiết tưởng như vô nghĩa ấy lại là những
thứ khiến Hải Lam không dễ dàng quên được K. Chúng mang trong mình một thứ sức
mạnh phi thường, có đủ khả năng khiến cho cả thế giới vốn phẳng lặng của cô dồn
dập sóng.

Hải Lam khóa cửa, để lại chìa khóa dưới thảm rồi vẫy xe về
nhà. Vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến giờ nhà hàng mở cửa, cô muốn về nhà, ngâm
mình trong nước ấm một lúc để giảm bớt những gánh nặng như đang đè nặng xuống
vai. Hải Lam sống một mình trong một căn hộ tầng bảy cách Chez Nous khoảng mười
phút đi bộ. Trong nhà không có vật trang trí gì đặc biệt nhưng có rất nhiều cửa
sổ rộng có thể nhìn thấy thành phố bé tẹo chạy quanh con sông hình chữ S. Hải
Lam thắp một cây nến thơm và vùi mình vào đám bọt ấm hạnh nhân. Nước có sức mạnh
vô hình, tẩy rửa nỗi buồn và ngăn cách mỗi cá nhân hoàn toàn với thế giới dù chỉ
trong một khoảng thời gian ngắn.

Chuông cửa reo đúng lúc Hải Lam sắp chìm vào giấc ngủ. Cô cảm
thấy phiền ghê gớm khi mà bản thân chỉ muốn tránh xa tất cả gặp gỡ và đối thoại.
Chuông cửa lại reo. Hải Lam uể oải kéo mình ra khỏi bồn nước ấm, với tay lấy tấm
áo choàng bông và đi ra khỏi phòng tắm.

K đứng xoay lưng sau cánh cửa. Anh ngước mắt nhìn Hải Lam
đang bất động. Mi mắt vẫn còn ướt. Họ cứ đứng yên nhìn nhau như thế một lúc
lâu. Trong lòng xáo trộn những tình cảm không thể diễn đạt thành lời. Bất giác
K bước tới, kéo Hải Lam vào lòng mình rồi cúi xuống hôn cô. Bằng nụ hôn có lửa.

Nhịp thở thứ sáu:

Chúng ta cứ chạy, chạy suốt cuộc đời để kiếm tìm những thứ
chưa bao giờ thuộc về mình, cho đến lúc chợt nhận ra rằng càng lúc càng xa mãi
tình yêu vốn dĩ đã đứng đó từ rất lâu, và chờ đợi.

Bố tôi mất khi tôi mười lăm tuổi. Ông luôn nghĩ mình là một
người xa lạ với cuộc đời. Những việc ông đã làm, những nơi ông đã đi qua, những
quyết định thay đổi, hầu như đều xuất phát từ mong muốn trốn chạy khỏi thực tại.
Bố là một người cô độc. Có những người vì quá cô đơn nên chỉ có thể nghĩ đến
tham vọng của bản thân mình. Tham vọng có thể vì tiền, có thể vì khát khao tình
cảm nhưng sự cô đơn đáng sợ đến mức biến họ thành nô lệ của tham vọng. Lại có
những người như bố tôi chẳng hạn, luôn cố tìm cách bỏ chạy khỏi những điều ấy.

Ông lớn lên trong một gia đình làm nông trại. Ở đó, họ sinh
sống qua mùa đông, mùa hạ, những kỳ nghỉ Giáng sinh rồi Phục sinh, lễ Tạ ơn và
cả những buổi sáng Chủ nhật không có tình yêu. Tất cả hội thoại họ nói với nhau
đều xoay quanh việc đồng áng và nhu cầu trao đổi tối thiểu. Hầu như chẳng ai cười,
chẳng ai nắm tay nhau, chẳng ai nhìn vào mắt người đối diện để nói một câu chúc
ngủ ngon trìu mến. Bố cứ lớn lên ở đó, trong vỏ bọc của riêng mình cho đến ngày
nhập ngũ. Việt Nam là những chuỗi ngày không có gì để mất. Người lính nào cũng
mong được trở về, mong được nhận tin, được liên lạc và nghe thấy tiếng nói của
người thân. Chỉ riêng ông không chờ đợi gì nên cũng không sợ hãi gì.

Rồi chiến tranh kết thúc, ông trở về Mỹ. Gặp mẹ tôi gần như
kiệt sức ở một góc đường. Ông đưa bà về nhà với lý do duy nhất, ông không muốn
nhìn thấy bất kỳ người Việt Nam nào chết trước mắt mình nữa. Họ đã bắt đầu gắn
bó với nhau như thế. Không có những cuộc hẹn hò lãng mạn, không có những lời
yêu thương nồng cháy. Bố mẹ tôi đã dừng lại bên nhau sau cả quãng đường dài đơn
độc.

Bố đặt tên tôi là Lam Hải với mong muốn sau này tôi có một tấm
lòng khoáng đạt và thênh thang như biển cả. Là con trai cũng được. Là con gái
cũng được. Chỉ cần có thể suy nghĩ rộng rãi, bao dung sẽ được cảm thấy bình an.
Lúc bố mất, ông nắm tay tôi dịu dàng. Ông xin lỗi vì đã không thể mang đến nhiều
ấm áp cho tôi. Nếu sau này tôi thực sự yêu thương ai đó, đừng ngần ngại làm tất
cả mọi điều cho người ấy, ngay cả khi biết chắc rằng tình cảm của mình có thể
không bao giờ được hoàn trả.

Và tôi biết tình cảm tôi dành cho em cũng sẽ không bao giờ
được đáp lại. Nhưng không có gì là quan trọng nữa khi mà chỉ cần nhìn thấy em
cười cũng đủ khiến lòng tôi ấm áp. Chỉ cần nhìn thấy em đau, cả địa cầu chao đảo
ngả nghiêng. Hải Lam tình cờ xuất hiện và khiến trái tim tôi không còn đơn độc
nữa. Lần đầu tiên tôi muốn dừng lại và để bờ vai mình cho một người hoàn toàn
xa lạ dựa vào. Cảm giác có thể sẵn sàng sẻ chia mọi điều, sẵn sàng bao dung và
che chở mọi lúc thường trực trong tim, điều khiển toàn bộ lý trí và hành động của
bản thân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3