Luôn có người đợi anh - Chương 4 - Phần 1

Chương Bốn

Hạt mầm tình yêu

Trong lòng Điền Điền
đã nảy một hạt mầm - một hạt mầm tình yêu yếu ớt nhưng cũng rất cố chấp, ngoan
cường. Chồi mầm từ từ nảy ra, giống như ngọn cỏ trong mưa xuân dịu nhẹ, không sợ
tảng đá lớn đang đè trên đầu mình, vươn lên không gì ngăn cản nổi.

1.

Điền Điền cực kỳ thích vườn hoa cầu vồng, có thể nói là vừa nhìn
đã yêu ngay thế giới vui vẻ này.

Tằng Thiếu Hàng nói với cô rằng, hai ngày nghỉ cuối tuần, cô
có thời gian thì đến giúp là được. Nhưng chỉ cần khi nào không phải lên lớp, cô
lại hào hứng chạy đến vườn hoa. Tuy ở tận ngoại ô nhưng từ trường học bắt xe buýt
ra khỏi thành phố, đi liền một mạch đến chân núi cũng chỉ mất khoảng hơn nửa tiếng
đồng hồ, vô cùng thuận tiện.

Thực ra, Điền Điền không giúp được việc lao động chân tay gì
ở vườn hoa, đến cả việc tưới nước không cần kỹ thuật cũng đều có vòi phun tự động
lắp trong vườn rồi. Nhiều lắm thì cũng chỉ nhúng tay vào một chút việc như học
xới cho đất tơi xốp, bón phân gì đó. Ngoài ra, cô còn theo Lục Hiểu Du học cắm
hoa và làm những đồ điểm tâm chế biến từ các loài hoa ăn được.

Lục Hiểu Du học chuyên ngành tiếng Anh. Sau khi tốt nghiệp,
cô làm phiên dịch cho một công ty nhỏ, chuyên phụ trách dịch những tài liệu hoặc
văn bản tiếng Anh về tài chính. Vì công việc ở đó khá nhàn rỗi nên cô có nhiều
thời gian và tâm tư để dành cho gia đình. Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ là biển hoa
tuyệt đẹp, bên trong cũng cắm hoa khắp nơi. Hoa trong tay cô không chỉ làm đẹp
không gian mà còn có thể làm thành những món điểm tâm ngon miệng.

Lục Hiểu Du dạy Điền Điền làm mứt hoa hồng trước.

Đầu tiên, cô dẫn Điền Điền đi hái hoa hồng, cẩn thận chọn những
bông hồng đỏ có cánh thật dày, màu sắc thật tươi. Sau khi hái được hai giỏ hoa
nhỏ thì họ lại nhẹ nhàng bứt những cánh hoa ra, dùng nước rửa sạch, phơi khô,
sau đó mới chính thức bước vào công đoạn chế biến.

Cánh hoa hồng đỏ lớn nhỏ được xếp thành một tầng trong chiếc
bát đã đổ đường trắng xuống đáy, sau đó lại rắc một lượt đường trắng lên trên.
Rồi cứ như vậy, một lớp cánh hoa lại một lớp đường trắng, vừa xếp vừa rải vừa
dùng chiếc gậy cán bột ấn nhẹ. Không bao lâu, đường và cánh hoa sẽ hợp thành mứt
hoa hồng có màu sắc tươi sáng và hương thơm ngào ngạt. Lục Hiểu Du lấy hai chiếc
lọ thủy tinh thật đẹp đổ hỗn hợp vừa làm vào, lại rưới lên đó một lớp mật ong
vàng rồi đóng nắp lại.

“Được rồi. Hai tháng nữa mở ra sẽ có món mứt ngọt thơm nức.
Có thể dùng để quết bánh mỳ, cũng có thể pha thành đồ uống, còn có thể cho vào
sữa, trà hoặc là dùng làm bánh bông lan hoa hồng, nấu cháo hoa hồng... Tóm lại
là rất nhiều cách sử dụng. Món này không chỉ ngon mà còn có tác dụng làm đẹp.
Con gái ăn vào cực kỳ tốt.”

Làm xong hai lọ mứt hoa hồng, Lục Hiểu Du đưa cả cho Điền Điền
mang về, còn tặng cô thêm một lọ mình đã làm xong từ trước nữa. Điền Điền mang
ba lọ mứt hoa hồng về tặng Du Tinh một lọ, mình giữ một lọ, còn một lọ chuẩn bị
mang về nhà cho mẹ ăn.

Dường như tâm trạng Du Tinh không được tốt lắm. Cô nhận món
quà chỉ tiện miệng nói một tiếng cảm ơn rồi mặt mày ủ dột nói với Điền Điền: “Mẹ
của La Thiên Vũ vừa gọi điện cho tớ.”

Điền Điền không hiểu: “Bà ấy gọi điện cho cậu làm gì?”

“Bà ấy nói... nói con trai bà ấy dùng bột K là do ảnh hưởng
của tớ, là tớ làm anh ta hư hỏng, còn nói là sẽ đến trường tìm tớ để hỏi tội.
Điều này... Nếu bà ấy thật sự đến trường gây sự, không phải nhà trường sẽ biết
chuyện tớ vì bị nghi ngờ dùng ma túy mà bị nhốt vào đồn cảnh sát sao? Cậu nói
xem, liệu trường có đuổi học tớ không? Như vậy, chẳng phải tớ hết đời rồi sao?
Bố mẹ tớ mà biết, chắc chắn sẽ tức chết mất.” Du Tinh nói một tràng dài như sắp
phát khóc.

Điền Điền nghe mà kinh ngạc: “Cái gì? Mẹ La Thiên Vũ nói như
vậy thật sao? Bà ấy dựa vào cái gì mà đến tìm cậu hỏi tội? Rõ ràng là con trai
bà ấy còn lừa cậu cơ mà. Thật là chẳng hiểu lý lẽ gì cả.”

Du Tinh gật đầu đánh rụp: “Đúng vậy. Mẹ anh ta nói năng rất
ghê gớm. Hơn nữa, còn chẳng thèm quan tâm đến đạo lý. Bà ấy chẳng chịu nghe tớ
giải thích mà cứ nhận định rằng tớ dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K. Điền Điền,
bây giờ phải làm sao đây? Không thể để mẹ anh ta đến trường tìm được.”

“Du Tinh, cậu đừng lo. Có lo cũng chẳng ích gì. Cậu hãy bình
tĩnh lại để nghĩ cách đã.”

Hai cô gái lo lắng bàn bạc cả buổi mà cũng chẳng nghĩ ra được
đối sách gì hay. Nếu mẹ La Thiên Vũ kiên quyết đến trường gây rắc rối cho Du
Tinh, tránh thì không tránh nổi, chạy khỏi hòa thượng cũng chẳng thể chạy khỏi
chùa. Việc đã như vậy, chỉ có thể chuẩn bị ứng chiến trực diện mà thôi.

“Du Tinh, cậu đừng sợ. Nếu mẹ La Thiên Vũ thật sự đến trường
làm loạn thì cậu cứ nói thẳng mọi chuyện trước mặt bà ấy. Phải dũng cảm tranh đấu
chứ!”

Du Tinh khổ sở thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng
nói thực là, tớ vẫn không muốn để mẹ anh ta đến trường gây chuyện. Tớ sợ chuyện
này mà đưa lên ban giám hiệu thì không biết sẽ thế nào. Tớ đã bị bắt đến đồn cảnh
sát, kết quả xét nghiệm nước tiểu cũng chứng minh tớ đã dùng ma túy. Điều này sẽ
rất khó chứng minh là tớ tự nguyện hay bị ép buộc. Nếu nhà trường vì chuyện này
mà đuổi học tớ thì oan uổng quá!”

Điền Điền chỉ có thể an ủi cô: “Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều như
thế. Chưa biết chừng, bà ấy chỉ gọi điện thoại chửi mắng một trận thôi chứ
không làm loạn thật đâu. Những người có tiền như bà ấy chắc cũng phải giữ thể
diện chứ!”

Nhưng Du Tinh vẫn vô cùng lo lắng, Điền Điền nghĩ ngợi: “Hay
là tớ gọi điện cho Hoắc Khởi Minh. Anh ta và La Thiên Vũ thân thiết như thế, chắc
anh ta cũng nói chuyện được với mẹ của cậu ta. Thử xem liệu có thể nhờ anh ta
ra mặt giải thích với mẹ của La Thiên Vũ và khuyên nhủ bà ấy không?“

Mắt Du Tinh sáng lên: “Được đấy, được đấy! Điền Điền, cậu
mau gọi điện cho Hoắc Khởi Minh đi.“

Điền Điền gọi điện, nội dung cuộc nói chuyện đúng như dự liệu
của Hoắc Khởi Minh. Môi anh ta nhếch lên nụ cười đắc ý. “Mẹ Thiên Vũ lại gọi điện
chửi mắng Du Tinh một trận ư? Bà ấy còn nói sẽ đến trường gây rắc rối cho cô ấy
sao? Trời ơi! Vậy thì phiền phức rồi. Mẹ Thiên Vũ nổi tiếng là mồm mép. Mỗi lần
con trai gây ra chuyện gì cũng đều đổ lỗi cho người khác. Đặc biệt là lần này,
Thiên Vũ vào viện suýt nữa thì không cứu được. Bây giờ, cậu ấy vẫn chưa được về
đâu. Bà ấy tức giận truy cứu xem ai hại con trai bà ấy thành ra như vậy. Bây giờ,
bà ấy nhận định là Du Tinh rồi, chắc chắn đám bạn “bay” hôm đó đều biết bà ấy
ghê gớm như thế nào nên không ai dám chọc giận bà ấy đâu. Dù sao, Du Tinh cũng
có mặt, chắc chắn mọi người sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô ấy cho mà xem.“

Điền Điền nghe mà càng tức giận hơn: “Sao đám người đó có thể
như thế chứ? Dám làm thì phải dám chịu, bây giờ đổ mọi trách nhiệm lên Du Tinh
thì còn ra cái gì nữa? Thấy hồng mềm thì bóp sao?“

“Không phải là hồng mềm thì bóp. Khi đó, họ cùng xảy ra chuyện,
chỉ có Du Tinh là không thân không thế, không đẩy cho cô ấy thì đẩy cho ai? Bây
giờ, mẹ Thiên Vũ cho rằng Du Tinh dẫn cậu ta đi dùng bột K, miệng lưỡi của bà
ta chắc chắn sẽ khiến cô ấy khốn đốn.“

“Sao lại như vậy được? Để bà ấy chạy đến trường gây chuyện,
mọi người sẽ biết Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát. Hơn nữa, còn bị bắt vì nghi
ngờ dùng ma túy nữa. Chưa biết chừng, nhà trường sẽ đuổi học cậu ấy mất. Hoắc
Khởi Minh, anh có thể giúp cậu ấy giải thích cho mẹ của La Thiên Vũ hiểu không?
Sự việc vốn không liên quan đến cậu ấy. Cậu ấy cũng là người bị hại mà.“

Hoắc Khởi Minh làm ra vẻ suy nghĩ: “Điều này... Tôi có thể
đi giải thích giúp được. Nhưng tính khí mẹ Thiên Vũ rất khó chịu, rất khó nói
chuyện. Tôi nói thì nói nhưng không biết bà ấy có chịu nghe, có chịu tin hay
không nữa.“

“Anh và La Thiên Vũ là bạn thân như vậy, anh giải thích chắc
bà ấy sẽ tin. Xin anh hãy giúp Du Tinh, để bà ấy hiểu thật ra sự việc không
liên quan gì đến cậu ấy. Tôi xin anh đấy.“

“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu tôi có thể làm cho mẹ
La Thiên Vũ không đến gây phiền phức cho Du Tinh thì cô phải cảm ơn tôi cho tốt
đấy nhé!“

Sau câu nói đó, Điền Điền có nghe thấy rõ tiếng hôn trêu đùa
của Hoắc Khởi Minh nhưng cô vẫn long trọng hứa: “Hoắc Khởi Minh, nếu anh thật sự
giúp Du Tinh giải quyết được rắc rối này, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn anh thật
tốt.“

Tuy Hoắc Khởi Minh đã nhận lời giúp nhưng trước khi sự việc
chưa được giải quyết xong, Du Tinh vẫn nhấp nhổm không yên. Nghe Điền Điền thuật
lại suy đoán của Hoắc Khởi Minh, là đám người cùng “bay” hôm đó biết mẹ La
Thiên Vũ rất ghê gớm nên tất cả đều đổ trách nhiệm lên mình, cô cắn răng giận dữ:
“Sao bọn nó có thể xấu xa như vậy chứ? Chẳng có ai chịu đứng ra nói sự thật
sao?“

Điền Điền cũng đồng tình: “Đúng vậy. Thật chẳng ra sao. Đổ hết
trách nhiệm lên đầu một mình cậu, mà bản thân họ đâu có trong sạch gì cho cam.“

Du Tinh càng nghĩ càng bực mình: “Nếu tớ biết bọn nó tên là
gì ở đâu, tớ sẽ tìm đến tận nhà để tính sổ từng người một. Dựa vào cái gì mà
nói tớ dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K chứ? Rõ ràng là anh ta dẫn tớ vào phòng đặt
của bọn nó, lừa tớ uống rượu vang pha bột K của bọn nó.“ Nói mãi, nói mãi, Du
Tinh bỗng nhớ ra, bèn đập bàn đánh rầm một cái: “Đúng rồi! Những người cùng
“bay” tối hôm đó, người khác thì tớ không biết nhưng tớ biết một người. A Tiệp,
em họ của Liên Gia Kỳ. Cậu ta cũng là một người tham gia hôm đó. Tớ phải đến
tìm cậu ta đối chất mới được, hỏi tại sao cậu ta lại đổ trách nhiệm cho tớ?“

Đây đúng là một cách. Có điều, Du Tinh biết A Tiệp đang học ở
thành phố S mà không biết cụ thể là học trường nào và liên hệ bằng cách nào.
Nhưng không sao, cô đã có cách: “Điền Điền, cậu gọi điện cho Liên Gia Kỳ giúp tớ.
Chắc chắn là anh ta biết.“

Điền Điền hoài nghi, rút di động ra đưa cho Du Tinh: “Cậu tự
gọi đi. Tớ sợ không nói rõ được đâu.“

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy nhưng không phải là
Liên Gia Kỳ. Đầu bên kia là một giọng nam khàn khàn rất lịch sự giới thiệu mình
là trợ lý của Liên Gia Kỳ, nói bây giờ họ đang tiến hành hội đàm ở Hồng Kông.
“Bây giờ, anh Liên tạm thời không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì cô cứ để lại
lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.“

Du Tinh im lặng mất một lát. Chuyện của cô không thể nhắn
dăm ba câu là nói rõ được nên cô chỉ có thể nói: “Xin anh chuyển lời với anh Diệp
rằng Du Tinh và Điền Điền có chuyện cần tìm anh ấy. Khi nào anh ấy có thời gian
thì gọi lại cho chúng tôi. Cảm ơn anh.“

Một tiếng sau, Liên Gia Kỳ gọi điện lại. Du Tinh lại không
có ở phòng, cô ấy đi lấy nước sôi ở phòng phát nước. Điền Điền chỉ có thể đem sự
tình kể lại cho anh, cuối cùng thì ướm hỏi: “Anh Liên, Du Tinh muốn xin anh số
điện thoại của A Tiệp. Có được không ạ?“

“Không thành vấn đề. Tôi đọc cho cô số di động của A Tiệp.
Cô ghi lại đi.“

Ghi xong, Điền Điền lại cảm ơn hết lần này đến lần khác: “Cảm
ơn anh Liên. Thật là ngại quá! Anh bận như vậy mà chúng tôi còn làm phiền anh.“

“Không có gì. Bận nữa thì vẫn có thời gian gọi lại chứ! Phải
rồi. Cô cảm thấy làm việc ở vườn hoa cầu vồng thế nào? Vẫn ổn chứ?“

Tuy biết Liên Gia Kỳ không nhìn thấy nhưng Điền Điền vẫn gật
đầu cái rụp: “Rất ổn ạ! Ở đó thật sự là quá đẹp! Tôi thích lắm! Hơn nữa, vợ chồng
anh Tằng Thiếu Hàng và chị Lục Hiểu Du đều rất tử tế.“

“Đúng vậy. Họ đều là người rất tốt. Cô làm việc cùng họ thì
tôi yên tâm rồi.“

Liên Gia Kỳ buột miệng nói ra câu đó khiến lòng Điền Điền chợt
rung động mơ hồ. Tựa như chuồn chuồn chạm vào ngọn lá sen, nhẹ nhàng như không.

2.

Du Tinh gọi điện cho A Tiệp thì mọi chuyện hóa ra thuận lợi
lạ thường. Cậu ta nhận lời giúp cô nói rõ mọi chuyện với mẹ La Thiên Vũ ngay,
còn nói: “Vừa rồi, anh Gia Kỳ đã gọi điện dặn tôi, bảo tôi nhất định phải nói
rõ với mẹ Thiên Vũ, không thể để bà ấy đến gây phiền phức cho cô. Tôi sẽ giải
quyết chuyện này. Cô cứ yên tâm đi.“

Có lời nói này, cuối cùng Du Tinh cũng có thể yên tâm. Cô
cũng thầm cảm ơn Liên Gia Kỳ đã suy nghĩ chu đáo như thế. Anh còn gọi điện dặn
dò trước A Tiệp, nên cô không cần phải dài dòng mất thì giờ mà A Tiếp đã nhận lời
giúp cô ngay.

“Điền Điền, Liên Gia Kỳ giúp tớ hết lần này đến lần khác. Tớ
muốn mời anh ấy đi ăn một bữa để bày tỏ lòng cảm ơn. Nhưng nên đi đâu ăn đây?
Những chỗ bình thường thì không thích hợp với anh ấy. Những nơi quá đắt thì tớ
lại không mời nổi. Bây giờ còn đang mắc nợ đầy mình, khoản nợ mười nghìn tệ kia
rồi từ từ tớ sẽ trả cậu nhé!“

“Hay là cậu mua một món quà tặng anh ấy là được rồi. Đỡ phải
mời đi ăn phiền phức như vậy.“

“Nhưng mua quà cũng không dễ thế đâu. Những món quà đắt tiền
thì tớ không mua nổi, quà bình thường thì không dám tặng.“

“Tặng quà quan trọng nhất là bày tỏ tấm lòng, không nhất định
phải đắt tiền mới coi là có thành ý.“

Họ đang thảo luận về vấn đề quà tặng thì Hoắc Khởi Minh gọi
điện tới nói rằng anh ta vừa từ nhà La Thiên Vũ ra, đã thuyết phục mẹ La Thiên
Vũ rồi. Cuối cùng là giọng đòi công nửa đùa nửa thật: “Các cô định cảm ơn tôi
thế nào đây?“

Điền Điền nhất thời không tiện trả lời: “Điều này... để tôi
hỏi Du Tinh trước rồi gọi lại cho anh sau nhé!“

Điền Điền vừa cúp điện thoại của Hoắc Khởi Minh thì di động
của Du Tinh lại đổ chuông. Là A Tiệp gọi điện đến báo cùng một tin vui. Cậu ta
vừa gọi điện đến nhà họ La và nói rõ mọi chuyện với mẹ La Thiên Vũ.

“Thật là cảm ơn cậu. Ừm! Tôi muốn mời cậu và anh họ cậu cùng
đi ăn cơm một bữa để bày tỏ lòng cảm ơn. Khi nào thì hai người có thời gian vậy?“

Du Tinh cảm thấy không thể cảm ơn suông được, tất nhiên phải
bày tỏ chút thành ý. A Tiệp từ chối, cảm ơn: “Không cần đâu. Chuyện trong tầm
tay ấy mà. Hơn nữa, tôi và anh họ lại đều không ở thành phố G. Không cần khách
sáo đâu.“

Hai cô gái trao đổi nội dung cuộc điện thoại của mình. Với lời
dặn hãy “cảm ơn thế nào cho tốt” của Hoắc Khởi Minh, rõ ràng Du Tinh không hề
nhiệt tình cảm ơn như với Liên Gia Kỳ. Vì chuyện của La Thiên Vũ nên cô khó
tránh khỏi nghĩ xấu về Hoắc Khởi Minh. Hơn nữa, tuy lần này anh ta đã giúp Du
Tinh nhưng vụ “đòi công” của anh ta làm cho cô có chút phản cảm. Cô bèn nói:
“Anh ta giúp tớ thì tất nhiên tớ sẽ cảm ơn. Tớ mời anh ta đi ăn bữa cơm hải sản
ở Vạn Gia Đăng vậy.“

Điền Điền không thể không phì cười: “Du Tinh, thái độ của cậu
bây giờ với khi bàn cách cảm ơn Liên Gia Kỳ đúng là hoàn toàn khác nhau đấy.“

Du Tinh cũng không phủ nhận: “Vì với Liên Gia Kỳ, tớ thật
lòng muốn cảm ơn anh ấy, nhưng với Hoắc Khởi Minh chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà
thôi. Nói thực, tớ có chút coi thường khi anh ta cứ mở miệng ra là đòi “cảm ơn
như thế nào”. Người thật lòng muốn giúp sẽ không yêu cầu người khác phải cảm ơn
mình. Như Liên Gia Kỳ chẳng hạn.“

Lại nói đến Liên Gia Kỳ, Du Tinh nghĩ, nếu anh không có ở
thành phố G, lại bận như vậy, mời đi ăn e là anh không có thời gian, cho nên tặng
quà vẫn là tiện hơn.

“Điền Điền, tớ cảm thấy tặng quà tiện hơn là mời đi ăn. Một
bữa cơm ăn là xong, một món quà thì có thể được giữ lại. Cậu thấy thế nào?“

Điền Điền tán thành gật đầu: “Có lý. Vậy cậu nghĩ xem tặng
cái gì thì thích hợp?“

“Một mình tớ nghĩ cũng chẳng ích gì. Tớ lại không biết Liên
Gia Kỳ thích gì, có nghĩ cũng không nghĩ ra. Phải rồi! Anh chị chủ vườn hoa nơi
cậu làm thêm đều thân thiết với anh ấy, hay là cậu đi hỏi hộ tớ đi, xem thường
ngày anh ấy thích thứ gì.“

Chỉ là buột miệng hỏi nhưng Điền Điền không hề do dự nhận lời
ngay: “Được. Lần sau, tớ sẽ đi hỏi giúp cậu.“

Hai ngày sau đều phải lên lớp, Điền Điền không có thời gian
đến vườn hoa cầu vồng. Mãi đến buổi trưa cuối tuần, cô mới đi được. Cô phụ giúp
Tằng Thiếu Hàng ở nhà kính trồng hoa lan cả buổi, Lục Hiểu Du cười khì khì gọi
họ về nhà uống trà trưa.

Dưới cây ngô đồng đẹp như tranh vẽ trước căn nhà gỗ nhỏ, một
bộ bàn ghế gỗ được bày giữa thảm cỏ xanh. Trên bàn được phủ một tấm khăn trải
màu xanh lam, bày bộ đồ uống trà và món điểm tâm cầu kỳ. Một bó hoa hồng đặt ở
góc bàn tỏa hương thơm ngát hòa cùng với hương thơm của tách trà. Cảnh tượng
này giống như trong một bộ phim của châu Âu. Lục Hiểu Du học tiếng Anh nên cũng
bị ngấm không ít phong cách của người Anh, là một người phụ nữ hiểu những niềm
vui của cuộc sống và biết theo đuổi vẻ đẹp, làm cho cuộc sống của mình thật tinh
tế.

Dưới ánh nắng ấm áp, được thưởng thức bữa trà chiều kiểu
Anh, cảm giác thật thong dong. Sữa bò và hồng trà kết hợp với nhau tan vào miệng
tạo nên hương thơm dịu nhẹ vô tận. Chiếc bánh điểm tâm ba tầng giống như một
tác phẩm nghệ thuật đáng yêu. Điền Điền nhìn mà không nỡ dùng.

Mới uống được hai hớp trà thì bỗng nghe có tiếng động cơ ô
tô. Điền Điền ngoái đầu lại, còn chưa kịp nhìn ra chiếc xe đang men theo đường
núi hẹp thì Tằng Thiếu Hàng đã mỉm cười nói:

“Ây da! Hôm nay Liên Gia Kỳ rảnh rỗi đến cơ đấy!“

Theo lời anh, chiếc xe đỗ lại cách đó không xa. Cửa sau vừa
mở ra, người bước xuống quả nhiên là Liên Gia Kỳ. Bình thường, anh ăn mặc khá
chỉn chu, lúc này, chiếc áo khoác đen vắt trên tay, cúc cổ cũng không cài mà chỉ
mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng. Tuy rất đơn giản nhưng giữa biển hoa sặc sỡ thì bộ
đồ quần đen áo trắng của anh lại trở thành điểm nhấn gây chú ý.

Tằng Thiếu Hàng mỉm cười bước lên trước: “Gia Kỳ, không phải
dạo này cậu liên tục phải làm việc ở Hồng Kông sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi
quay về thế?“

“Tôi quay về trụ sở chính họp, tiện thể đến xem xem. Tôi rất
nhớ bữa trà chiều của chị Hiểu Du.“

Lục Hiểu Du mỉm cười tiếp lời: “Gia Kỳ, vậy coi như là cậu đến
kịp rồi. Chúng tôi vừa mới bắt đầu uống trà chiều, còn có món bánh bông lan việt
quất mà cậu thích nhất đấy.“

“Tôi đã ngửi thấy mùi thơm của bánh rồi.“

Ba người nói nói cười cười, Điền Điền lịch sự đứng dậy hỏi
thăm: “Anh Liên, chào anh.“

Liên Gia Kỳ nhìn cô. hơi mỉm cười. Tuy nụ cười dịu nhẹ nhưng
như có nắng ấm chiếu rọi mặt đất. Lục Hiểu Du nhìn thái độ của Điền Điền mà cười
hì hì, kéo cô ngồi xuống: “Điền Điền, ở đây, em không cần khách sáo như vậy
đâu. Cái gì mà anh Liên anh Liên chứ. Cứ gọi thẳng tên là được rồi. Mọi người đều
gọi thẳng tên nhau mà.“

Điền Điền liếc nhìn Liên Gia Kỳ, anh ta cũng gật đầu nói: “Cứ
vậy đi. Gọi tên là được rồi.“

Điền Điền khẽ “vâng“ một tiếng nhưng cả bữa trà chiều đó cô
đều không gọi thẳng tên Liên Gia Kỳ. Không biết tại sao, cô chỉ thấy hơi ngại
khi gọi thẳng tên anh. Tuy không phải là chưa từng gọi như thế, nhưng trước đây
là trước đây, bây giờ là bây giờ. Cô dứt khoát không nói, im lặng ngồi nghe ba
người bạn cũ bọn họ nói chuyện. Trong thời gian nghỉ ngơi nên Liên Gia Kỳ tuyệt
đối không nói chuyện công việc. Anh khá quan tâm đến vườn hoa, hỏi Tằng Thiếu Hàng
loại lan quý đang trồng thế nào, còn hỏi ang sen mà anh trồng lúc trước ra sao
rồi?

“Tháng Tư, tháng Năm là lúc ra nụ. Nó có nụ hoa nào không?“

“Tạm thời vẫn chưa có. Nhưng tháng Năm này cậu đến chắc chắn
sẽ có.“

Điền Điền ngồi bên nghe, thực sự không kìm chế nổi liền xen
vào: “Ang sen đó được đặt ở đâu vậy? Sao em không thấy ạ?“

Lục Hiểu Du nói cho cô biết: “Ở phía sau nhà kính hoa lan ấy.
Có thể là em không để ý thôi.“

Lời nhắc đó khiến Điền Điền nhớ ra phía sau nhà kính có một
ang nước lớn. Cô cứ nghĩ nó đựng phân bón hoa nên chưa từng qua đó xem.“Hóa ra
cái ang đó trồng hoa sen. Lát nữa em sẽ đi xem. Bây giờ tuy vẫn chưa kết nụ
nhưng chắc lá đã xanh lắm rồi.“

Nghe giọng Điền Điền nhiệt tình như vậy, Lục Hiểu Du cười ẩn
ý hỏi cô:“Điền Điền, em cũng thích hoa sen sao?“

“Vâng ạ! Em rất thích hoa sen.“

“Gia Kỳ cũng thích hoa sen. Năm nào cậu ấy cũng trồng một
ang sen nhưng lại không có thời gian để chăm sóc nó. Phần lớn là cậu ấy trồng,
còn Thiếu Hàng chăm sóc.“

Điền Điền vô thức liếc Liên Gia Kỳ, anh cũng đang nhìn về
phía cô, trong ánh mắt anh ánh lên nụ cười:“Nghe tên cô là biết cô cũng thích
hoa sen rồi.“

Điền Điền nghe câu này thì hiểu ngay nhưng người xung quanh
không rõ lắm, đặc biệt Lục Hiểu Du lại càng mờ mịt:“Điền Điền, cái tên này thì
liên quan gì đến việc em thích hoa sen?“

Lục Hiểu Du tinh thông Anh văn rõ ràng là không am hiểu lắm
về thơ văn Hán ngữ. Tằng Thiếu Hàng bèn giải thích:“Vì cái tên Điền Điền xuất
phát từ một bài thơ. Bài thơ đó có một câu là “Giang Nam khả thái liên, liên diệp
hà điền điền“. Dịch nghĩa: Giang Nam được hái sen, lá sen mọc đua chen.“

Lục Hiểu Du bỗng hiểu ra: “Hóa ra là như vậy. Chị lại cứ tưởng
tên em là Diệp Điềm Điềm, từ “điềm” trong từ ngọt ngào cơ. Từ đồng âm trong tiếng
Hán thật dễ nhầm lẫn. Nói như vậy, tên em rất có ý thơ rồi. Ai đặt tên cho em
thế?“

Điền Điền vốn nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương bỗng tắt
lịm, giọng cũng trầm xuống: “Là bố em đặt ạ. Khi em còn ở trong bụng mẹ, bố đã
đặt cho em cái tên này rồi. Vì khi đó, công viên ở gần nhà em có một hồ sen. Mỗi
khi hoàng hôn, bố mẹ em thường cùng nhau đi dạo và ngồi bên hồ. Họ rất thích lá
sen trong hồ nên đặt cho em cái tên này.“

Lục Hiểu Du biết rõ về thân thế của Điền Điền. Khi Liên Gia
Kỳ sắp xếp cho cô, anh đã dặn đi dặn lại họ. Bây giờ, phát hiện ra mình vô tình
nhắc đến chuyện đau lòng của Điền Điền, cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi em. Chị
làm em nhớ lại chuyện buồn rồi.“

Điền Điền cố gượng cười: “Không sao đâu ạ. “Ngừng một lát,
cô đứng dậy, nói: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, em ra xem ang sen đó trước
đây ạ.“

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3