Luôn có người đợi anh - Chương 2 - Phần 6
11.
Năm đó, sau khi biết tin chồng bị tai nạn, bà Điền Quyên
suýt nữa đã ngất lịm đi. Khi kéo con gái lao đến bệnh viện, trong đầu bà tự nhủ:”Đừng
xảy ra chuyện gì. Đừng xảy ra chuyện gì. Đừng xảy ra chuyện gì...”
Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Càng sợ điều gì thì
nó càng nhanh chóng xảy ra. Khi bà và con gái đến nơi, chồng bà đã chết. Chiếc
khăn trắng phủ kín ông từ đầu đến chân. Bà không nghe được những lời trăng trối
của ông trước khi chết. Cứ như vậy mà âm dương cách biệt. Dù bà có bổ nhào lên
thi thể ông, khóc xé gan xé ruột thế nào thì ông cũng không mở mắt ra để an ủi
bà.
Tình cảm vợ chồng giữa bà Điền Quyên và ông Diệp Chấn Hùng rất
tốt. Họ là bạn học từ thời cấp ba và đã sớm có tình cảm với nhau. Tình cảm của
họ trước sau không hề thay đổi. Năm đó, khi bà Điền Quyến muốn lấy ông Diệp Chấn
Hùng, bố mẹ bà không đồng ý vì gia cảnh nhà ông không tốt, bố ông đã sớm qua đời,
mẹ ông lại nhiều bệnh tật, họ sợ con gái theo ông sẽ khổ cả đời. Nhưng bà yêu
ông nên khăng khăng quyết định kết hôn. Sau đám cưới một năm, họ có Điền Điền,
cô con gái xinh xắn, đáng yêu. Sinh con không bao lâu, bà mẹ chồng bị bệnh nhiều
năm của bà đã qua đời nhưng cụ ra đi trong mãn nguyện:”Dù sao, trước lúc nhắm mắt,
mẹ cũng đã được nhìn thấy cháu nội của mình rồi. Sau này, ba người các con phải
sống cho tốt nhé!”
Bà Điền Quyên làm y tá ở bệnh viện, ông Diệp Chấn Hùng là kỹ
sư ở một công ty điện tử. Tuy cuộc sống không hẳn là sung túc nhưng cũng có của
ăn của để. Năm con gái lên tám tuổi, họ đã lấy tiền tiết kiệm ra cộng với số tiền
bố mẹ bà Điền Quyên giúp đỡ, thuê dài hạn được một căn hộ hai phòng mới. Từ khi
chuyển nhà, cuộc sống của họ ngày càng tốt đẹp hơn. Nào ngờ, đêm mùa hè năm đó,
tai họa ập đến đặt một dấu chấm hết cho những ngày tháng tốt đẹp của gia đình họ.
Ban đầu, dù thế nào bà Điền Quyên cũng không thể chấp nhận sự
thực đẫm máu này. Nhưng sự thực vẫn là sự thực, không vì bà nhất quyết không chấp
nhận mà tiêu tan, vẫn lạnh lùng hiện hữu. Dù bà có khóc đến ngất đi bao nhiêu lần,
chỉ cần mở mắt ra thì nó sẽ lại hiện lên trong đầu bà, nhắc nhở bà rằng: chồng
bà đã chết, bà không còn chồng nữa, con gái bà không còn bố nữa.Sự thực vô
tình, tàn khốc này giày vò bà Điền Quyên đến phát điên. Một gia đình hoàn chỉnh
bỗng chốc không còn nữa. Chồng là trời, bầu trời của bà đã sụp xuống. Đi đâu để
tìm được Nữ Oa giúp bà đây?
Trái tim bà dần dần bị thù hận chiếm giữ. Tại sao chồng bà lại
chết? Tại sao gia đình bà lại tan vỡ? Đều là vì người lái xe đó đã lái quá
nhanh. Tại sao anh ta phải lái nhanh như vậy? Tại sao anh ta phải cố vượt ba
giây đèn xanh? Nếu anh ta lái chậm hơn một chút, không vội vàng như thế thì đã
không xảy ra chuyện gì rồi.Đồng thời, bà cũng nhìn bức chân dung của chồng mà
khóc lóc oán trách: ”Chấn Hùng, tại sao lúc đó anh lại vội vã qua đường chứ? Đợi
thêm ba giây không được sao? Kết quả, anh cứ thế vội vàng ra đi mà chẳng dặn dò
lại một câu. Anh bỏ lại em và con gái, mẹ góa con côi, những ngày sau này, mẹ
con em biết sống thế nào?”
Dù bà có khóc đến thế nào thì chồng bà cũng không thể đáp lời,
mặt khác, bà cũng không thật sự oán trách chồng, người bà oán hận là kẻ lái xe
gây tai nạn kia. Bà hận anh ta lái xe quá nhanh, gây tai nạn rồi không chịu
trách nhiệm mà lại bỏ trốn. Hơn thế nữa, người đàn ông tên Liên Gia Kỳ đó luôn
né tránh, chẳng hề xuất hiện trong suốt quá trình xử lý vụ việc. Anh ta chỉ để
luật sư ra mặt nói chuyện bồi thường, hòa giải gì đó. Họ còn đề nghị bồi thường
nhiều tiền, chỉ hy vọng chuyện này nhanh chóng được giải quyết.
Bà thấy họ quá ích kỷ, bất luận thế nào bà cũng không để họ
được toại nguyện. Bà hận Liên Gia Kỳ đã khiến bà tan cửa nát nhà. Nhất định bà
phải lôi anh ta ra tòa để pháp luật trừng trị. Bà muốn anh ta phải ngồi tù, phải
trả giá vì mạng người vô tội đã chết dưới bánh xe của anh ta. Bà tuyệt đối
không tham khoản tiền bồi thường mà để người chồng của mình chết không nhắm được
mắt. Tính mạng của chồng bà tuyệt đối không thể mua được bằng tiền.
Vì vậy, bà Điền Quyên kiên quyết không chịu nói chuyện bồi
thường và hòa giải với luật sư. Bà nhất định đòi Liên Gia Kỳ phải đích thân gặp
mặt nói chuyện. Từ sau khi sự việc xảy ra, anh ta vẫn chưa hề ra mặt. Bà phải
ép kẻ thù này xuất hiện. Cuối cùng, anh ta cũng đến. Vừa gặp mặt, không đợi anh
ta lên tiếng, bà đã mất tự chủ lao vào đánh cho anh ta một trận, vừa đánh vừa
khóc:”Hung thủ giết người, tôi không cần tiền của cậu. Cậu trả lại chồng cho
tôi, trả lại chồng cho tôi!”
Họ nghĩ rằng dùng tiền có thể giải quyết được vấn đề sao?
Tính mạng chồng bà, bố của con gái bà chỉ đáng giá bằng một tờ ngân phiếu nhơ bẩn
sao? Nếu bây giờ thời gian có thể quay trở lại để ba người nhà bà tiếp tục sống
yên ổn thì bà sẵn sàng khuynh gia bại sản để trao cho Liên Gia Kỳ một khoản tiền
lớn hơn, chỉ mong anh ta lúc đó đừng lái xe qua ngã tư đó, đừng dùng bánh xe
nghiệt ngã để lấy đi tính mạng của chồng bà.
Sau khi mất lý trí đánh cho Liên Gia Kỳ một trận, bà Điền
Quyên trở về nhà mà chỉ cảm thấy kiệt sức, gân cốt mỏi nhừ. Bà nằm trên giường
bất động. Điện thoại đổ chuông, bà cũng chẳng buồn để ý, còn con gái thì ngoan
ngoãn chạy đến nghe máy. Sau đó, nó chạy lại nói với bà:”Mẹ ơi, cô trong điện
thoại hỏi sao nhà mình vẫn chưa trả tiền điện tháng này ạ?”
Bà Điền Quyên sững người. Tiền điện vẫn chưa trả sao? Bà
không biết. Trước đây, những chuyện này đều do ông Diệp Chấn Hùng làm, bà chưa
hề hỏi đến. Nhưng bây giờ, bà phải gánh vác mọi chuyện rồi. Nghĩ đến đây, nước
mắt bà bất giác lưng tròng. Chỉ là, dù có khóc lóc đau khổ đến mấy thì cuối
cùng bà cũng hiểu ra rằng, chồng bà đã không còn nữa, bà bắt buộc phải học cách
đối mặt với mọi vấn đề của cuộc sống.
Ngày hôm sau, đưa con gái đến trường xong, bà Điền Quyên lấy
lại tinh thần đi quét dọn một lượt nhà cửa đã để bụi bặm lâu ngày. Sau đó, bà
thay đồ chuẩn bị đi trả tiền điện. Bà lấy chiếc túi xách đã lâu không dùng đến
phía sau cánh cửa phòng ngủ ra, kéo khóa. Đang định bỏ chìa khóa vào thì bất ngờ
bà phát hiện ra một lá thư ở bên trong. Tiện tay, bà mở ra xem, trên phong bì
thư là hàng chữ cực kỳ quen thuộc: Gửi vợ yêu Điền Quyên.
Bà sững sờ nhìn vào lá thư mất nửa phút, đoạn run rẩy xé
phong bì ra.Lá thư rất dài, vừa mở ra là đã thấy ngoài hai trang giấy kín đặc
chữ còn có ba tờ kết quả chẩn đoán của các bệnh viện khác nhau. Tên người bệnh
ghi trên đó là Diệp Chấn Hùng. Kết quả đều là sáu chữ: ung thư gan giai đoạn cuối.
Khi sáu chữ này đập vào mắt bà Điền Quyên, lòng bà đau đớn như có lửa đốt.Đặt đống
giấy tờ sang một bên, bà Điền Quyên run rẩy mở bức thư ra đọc. Câu đầu tiên khiến
nước mắt bà tuôn ra như suối.
A Quyên,
Khi em đọc được bức thư này thì anh đã không còn ở trên
nhân thế nữa rồi. Anh biết, chắc chắn điều này sẽ khiến em rất đau khổ. Phải
đưa ra quyết định thế này, bản thân anh cũng vô cùng khổ sở. Nhưng thực sự là
anh không còn cách nào khác. Cuối cùng, anh vẫn phải rời xa mẹ con em. Thế nên,
sau khi suy nghĩ rất kỹ, anh đã đưa ra một lựa chọn. Anh hy vọng sự lựa chọn ra
đi này của anh có thể giúp ích cho cuộc sống sau này của mẹ con em.
A Quyên, em đã nhìn thấy ba tờ kết quả chẩn đoán bệnh đó
chưa? Thời gian này, anh thường cảm thấy bị đầy hơi, có lúc vừa ăn xong là lại
bị đau bụng. Ban đầu, anh nghĩ rằng là do tiêu hóa không tốt. Em cũng đã mua
cho anh mấy hộp thuốc đau dạ dày nhưng sau khi uống xong, anh vẫn không thấy có
tác dụng gì. Hôm đó, anh có việc đi qua một bệnh viện thì lại bị đau bụng. Tiện
đường, anh vào khám thử xem sao. Kết quả, bác sĩ kiểm tra xong đã đưa tờ chẩn
đoán khiến anh bàng hoàng như sét đánh ngang tai.
Ban đầu, anh hoàn toàn không tin mình lại mắc căn bệnh
nan y này. Vì bình thường, anh không hề có bệnh gì nghiêm trọng cả. Sao đột
nhiên lại là ung thu gan giai đoạn cuối chứ? Thế là anh đi xét nghiệm lại ở hai
bệnh viện khác. Nhưng kết quả hoàn toàn giống lần trước. Anh không thể không
tuyệt vọng khi đối diện với hiện thực này. Anh hỏi bác sĩ là mình còn có thể sống
được bao lâu nữa. Lúc đầu, bác sĩ không chịu nói cho anh biết mà muốn nói chuyện
với người nhà. Anh kiên trì bảo rằng mình phải biết. Cuối cùng, bác sĩ đã nói
thật, rằng ung thư gan giai đoạn cuối không có hy vọng chữa trị, bệnh của anh
nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được hai tháng.
Chỉ có thời gian là hai tháng thôi, A Quyên! Khi đó, anh
đã chạy lên sân thượng của bệnh viện khóc một trận. Không phải anh sợ chết, con
người rồi sẽ phải chết, không ai có thể tránh được điều đó. Điều anh sợ là sau
khi anh chết đi, hai mẹ con em sẽ thế nào? Ban đầu, khi em lấy anh, bố mẹ em đều
kiên quyết phản đối, sợ em phải chịu khổ theo anh, nhưng em vẫn kiên trì. Ngày
cưới em, anh đã thề với lòng mình rằng nhất định sẽ đối xử tốt với em cả đời.
Nhưng bây giờ, anh lại bỏ em ra đi. Điền Điền còn nhỏ như thế, một mình em vừa
làm cha vừa làm mẹ nuôi dạy con khôn lớn thật không dễ dàng gì. Hơn nữa, căn hộ
của chúng ta mới đặt cọc tiền có mười lăm năm, còn những hai năm nữa. Anh đi rồi,
gánh nặng này sẽ đè cả lên vai em, một người phụ nữ như em làm sao gánh vác nổi?
A Quyên, anh không sợ chết nhưng anh thật sự không muốn
chết nhanh như vậy. Anh thật sự hy vọng có thể sống thêm vài năm để ở bên em và
Điền Điền, để anh kiếm thêm chút tiền, để căn hộ đang ở này thực sự thuộc về mẹ
con em. Nhưng căn bệnh quái ác không chịu cho anh thời gian. Anh chỉ sống được
nhiều nhất là hai tháng nữa thôi. Anh thật sự không cam lòng.
A Quyên, hôm đó, anh đã ngây người ra trên sân thượng bệnh
viện rất lâu. Khi anh xuống thì trời đã tối. Ở sảnh bệnh viện, anh nhìn thấy một
người chết vì tai nạn giao thông, đang được đưa đến nhà xác. Người thân của người
đó, người thì đang khóc, người thì nổi giận với lái xe gây tai nạn cũng đến bệnh
viện chữa trị. Có người đứng quanh đó nói người lái xe này đâm chết người chắc
chắn sẽ phải đền không ít tiền. Khi nghe câu này, một ý nghĩ lập tức hiện lên
trong đầu anh.
A Quyên, bây giờ, em đã biết ý nghĩ khi đó của anh là gì
rồi chứ? Đúng vậy. Lúc đó, anh đã quyết định rồi. Nếu anh nhất định phải chết
thì chết vì bệnh tật thế này chẳng bằng chết vì tai nạn còn hơn. Như vậy còn có
thể để lại cho mẹ con em một khoản tiền bồi thường bảo đảm cho cuộc sống sau
này.
Sau khi hạ quyết tâm, anh bắt đầu thực hiện kế hoạch, làm
thế nào để thông qua vụ tai nạn, kết thúc cuộc đời mình mà khiến người lái xe
phải bồi thường cho mẹ con em một khoản tiền. Anh đã quan sát rất kỹ và phát hiện
ra không ít lái xe thích phóng nhanh ở những giây đèn xanh cuối cùng. Lúc này,
nếu có một người băng qua đường thì người đó không thể phanh kịp. Gần khu vực
đường Xuân Quang có mấy khu biệt thự cao cấp, không ít người có tiền lái xe qua
lại. Thêm nữa, họ chẳng để ý tốc độ đâu, rất nhiều xe chạy rất nhanh. Anh quyết
định chọn ngã tư này để “lên đường”.
Không biết là người lái xe nào vô tình đâm phải anh, chắc
chắn người đó sẽ cảm thấy mình thật xui xẻo. Khiến người đó chịu oan uổng như vậy,
trong lòng anh cũng cảm thấy rất có lỗi, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
Vì vợ và con gái của mình, anh chỉ có thể ích kỷ mặc kệ người khác. A Quyên,
anh hiểu tính cách của em. Anh biết mình chết thì chắc chắn em sẽ không tha thứ
cho người kia, sẽ không chấp nhận bồi thường hòa giải. Xem xong bức thư này, em
đã hiểu ý của anh rồi chứ? Thế nên, đừng cố chấp nữa. Em hãy chấp nhận tiền bồi
thường đi. Khoản tiền này là anh dùng tính mạng của mình để đổi về cho em và
con gái đấy. Ít nhất cũng có thể được hai trăm nghìn tệ. Có nó, anh có thể yên
tâm một chút về những ngày tháng sau này của mẹ con em.
A Quyên, anh đi đây. Anh phải rời xa em và con gái rồi.
Dù không đành lòng nhưng anh không đi không được. Mẹ con em bảo trọng nhé! Đừng
quá đau buồn vì cái chết của anh. Đặc biệt là em! Nhất định em phải kiên cường
lên để giúp anh nuôi dạy con gái cho tốt. Cảm ơn em.
Vĩnh biệt A Quyên. Anh yêu em, yêu Điền Điền rất nhiều.
Nhất định hai mẹ con phải tiếp tục sống thật tốt nhé!
Chồng yêu của em: Chấn Hùng tuyệt bút
12.
Sau khi truyền tay nhau lần lượt đọc bức di thư của ông Diệp
Chấn Hùng, ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh ngạc và bàng hoàng trên khuôn mặt.
Điền Điền đã đọc đi đọc lại bức thư đó đến mấy lần liền. Từ
khó có thể tin nổi đến không thể không tin. Nước mắt cô tuôn trào như mưa như
gió. Chân tướng cái chết của bố cô năm đó hóa ra là như vậy. Cô đã bị giấu nhẹm
từ đầu tới cuối. Cuối cùng, cô cũng hiểu tại sao sau đó mẹ cô lại không muốn nhắc
đến cái chết của bố cô. Vì ở một phương diện nào đó, bố cô đã cam lòng lấy tính
mạng mình để lo cho mẹ con cô. Vậy nên, mẹ cảm thấy cực kỳ đau đớn, cực kỳ thống
khổ.
Mặt Liên Gia Ký lúc trắng lúc xanh thất thường. Dù thế nào,
cậu ta cũng không ngờ rằng, bao nhiêu năm nay, cuối cùng cậu ta cũng có thể
thoát ra khỏi cái bóng giày vò mình và sự thực đằng sau là như vậy. Hóa ra, cậu
căn bản không cần phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn xe năm đó. Hóa ra, cậu chỉ
là một kẻ xui xẻo. Vì vội vượt mấy giây cuối đèn xanh mà cậu bị một người đàn
ông quyết tâm tự sát nhắm trúng. Còn cậu thì luôn nghĩ rằng mình đã hại chết một
mạng người, hủy hoại một gia đình. Vì điều này mà cậu luôn cảm thấy có lỗi và tự
trách bản thân rất nhiều.
Tâm trạng của Liên Gia Kỳ cũng vô cùng phức tạp. Giờ anh mới
hiểu tại sao năm đó ban đầu bà Điền Quyên kiên quyết không chịu chấp nhận bồi
thường hòa giải, sau đó lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Bí mật ẩn giấu sau vụ
tai nạn này khiến anh cũng cảm thấy cực kỳ sốc. Anh tự nguyện ra mặt thay em
trai nhận tội có thể coi là vì tình anh em ruột thịt. Thật không ngờ, người bị
hại trong vụ này lại vì vợ con mà lựa chọn kết thúc sớm cuộc sống đang bị đe dọa
bởi bệnh tật của mình chỉ để đổi lấy một khoản tiền bồi thường lo cho họ sống
những ngày sau này. Tình sâu nghĩa nặng không thể không khiến người khác cảm động.
Tuy cảm động trước tấm lòng ông Diệp Chấn Hùng dành cho vợ
con nhưng lựa chọn tự sát của ông với em trai anh ta mà nói là cực kỳ bất công.
Nó đã khiến cậu ấy phải mang áp lực tâm lý nặng trĩu suốt bao năm qua. Có điều,
nói đi thì cũng phải nói lại, ông Diệp Chấn Hùng chỉ có thể nghĩ cho vợ con
mình mà chẳng thể để ý nhiều đến người khác. Nếu không như vậy thì làm sao có
câu “người không vì mình, trời tru đất diệt”?
Hai cách nghĩ khác nhau cùng trỗi dậy, nhất thời Liên Gia Kỳ
không biết nên nói thế nào về hành động của ông Diệp Chấn Hùng. Bất giác, anh
liếc nhìn cậu em trai. Rốt cuộc, cậu ấy mới là đương sự, mới là người có tư
cách lên tiếng nhất. Nhưng Liên Gia Ký im lặng rất lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối,
biến đổi vô cùng phức tạp. Đương sự không nói gì nhưng các phóng viên lại có cả
đống câu hỏi. Câu mà nhiều người muốn hỏi nhất là tại sao sau tám năm che giấu,
bà Điền Quyên bỗng nhiên quyết định tiết lộ chân tướng sự việc trước mặt phóng
viên.
Bà Điền Quyên cầm tờ báo mà y tá trưởng Tằng đưa cho bà đọc
hôm nọ ra. Trên đó có một bài báo chi tiết, không chỉ nói rằng cuộc họp báo của
Liên thị đã phát hiện ra người lái xe gây tai nạn là người khác mà còn trích
đăng cả chuyện Liên Gia Kỳ được trao giải thưởng “Doanh nhân trẻ ưu tú” của thời
báo Doanh nhân A. Vì bài báo này, bà Điền Quyên biết được Liên Gia Kỳ,
người lái xe gây tai nạn tám năm trước đã bị Điền Điền, con gái bà vạch mặt trước
công chúng. Anh lại một lần nữa phải hứng chịu sóng gió của các phương tiện
truyền thông và mạng internet. Những ngày này, Liên Gia Kỳ luôn phải chịu bão tố
gây ra bởi những ngòi bút và miệng lưỡi của dư luận.
“Điều này khiến tôi vô cùng áy náy. Năm đó, vì cái chết của
Chấn Hùng mà Liên Gia Kỳ đã phải bồi thường năm trăm nghìn tệ. Nhưng nghĩ lại,
cậu ta đâm xe vào người khác xong thì bỏ chạy, cũng chẳng phải là hạng người tốt
đẹp gì nên tôi cầm tiền của cậu ta không cần phải áy náy nữa. Nhưng khi đọc bài
báo, tôi mới biết, hóa ra đằng sau vụ tai nạn này không chỉ có bí mật của chúng
tôi mà còn có cả bí mật của họ. Liên Gia Kỳ và chồng tôi giống nhau, đều vì người
thân mà lựa chọn làm những việc bất lợi cho mình. Cậu ta không phải là lái xe
gây tai nạn, cậu ta chỉ đứng ra gánh tội thay người em trai còn ở tuổi vị thành
niên của mình mà thôi. Còn Liên Gia Ký, những năm qua, cậu ấy cũng luôn phải
mang gánh nặng tâm lý trong lòng. Năm đó, khi xảy ra sự việc, cậu ấy mới chỉ là
một đứa trẻ. Gánh nặng tâm lý này quả thực quá nặng nề với cậu ấy. Nếu không biết
những chuyện này, tôi sẽ vẫn giữ bí mật về vụ tai nạn năm đó. Nhưng bây giờ đã
biết rồi, tôi không thể nào lấy thân phận người nhà của bị hại mà yên tâm nhận
lời xin lỗi của họ nữa. Thực ra, vụ tai nạn năm đó không phải là lỗi của họ
nhưng họ luôn phải chịu đựng sự hiểu lầm này. Tôi thật sự không có cách nào tiếp
tục che giấu được nữa. Thực sự là tôi không thể nào chịu đựng nổi. Thế nên, tôi
chọn cách nói rõ chân tướng sự việc trước mặt các phóng viên. Xin các vị hãy
đăng rõ ràng tất cả chuyện này lên báo. Hai anh em họ là những người vô tội.”
Sau khi nói một hồi, bà Điền Quyên thở phào như thể trút được
gánh nặng đeo bám mình bấy lâu. Từ khi biết sự thật, lương tâm bà luôn luôn cắn
dứt. Cuộc sống của hai anh em Liên Gia Kỳ, Liên Gia Ký đã vì vụ tai nạn tám năm
trước mà gặp đầy phiền phức. Bà Điền Quyên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định
phải nói ra chân tướng sự việc. Ban đầu, bà chỉ định nói cho anh em Liên thị biết
thôi, nhưng nghĩ kỹ lại, Liên thị đã vì chuyện này mà bị giới truyền thông đẩy
lên đầu sóng ngọn gió, phải cho các phóng viên biết rõ chân tướng sự việc mới
được. Thế nên, chi bằng bà lựa chọn nói trước mặt tất cả phóng viên, để họ hiểu
được chân tướng sự việc, như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Các phóng viên còn muốn hỏi thêm nhưng bà Điền Quyên đã nói
hết những gì muốn nói, không muốn trả lời những câu hỏi vớ vẩn đó nữa. Điền Điền
mặt đầy nước mắt xua tay lớn tiếng: “Các người đi đi. Tất cả ra ngoài hết cho
tôi. Hãy để cho chúng tôi được yên tĩnh một lát. Tôi cầu xin các người đấy.”
Các phóng viên đều bị đuổi ra khỏi nhà, Liên Gia Kỳ và Liên
Gia Ký vẫn lặng lẽ đứng ở một góc phòng khách. Điền Điền chẳng hề liếc mắt đến
họ, vì thực ra, cô cũng không biết nên đối diện với họ như thế nào?
Trước đây, Điền Điền luôn hận Liên Gia Kỳ, coi anh ta là kẻ
thù giết cha. Mấy ngày trước, cô mới biết là mình đã nhầm, “người lái xe gây
tai nạn” thực ra là em trai anh ta, anh ta chỉ là người đứng ra chịu tội thay
mà thôi. Khi còn chưa kịp hoàn toàn “tiêu hóa” hết chuyện này thì bỗng nhiên mẹ
cô lại lấy ra một bức thư nói rằng cái chết năm đó của bố cô là do tự sát, ông
cố ý chọn cách lao vào xe người giàu để giành lấy cho mẹ con cô một khoản tiền
bồi thường. Hết chuyện bất ngờ này đến chuyện bất ngờ khác khiến lòng cô không
thể không rối bời, rối đến mức chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể khóc mãi
không thôi.
Bà Điền Quyên nhìn hai anh em họ, ánh mắt đầy áy náy: “Được
rồi. Tôi đã nói ra hết những điều nên nói. Tuy có phần muộn màng nhưng cuối
cùng vẫn trả lại sự trong sạch cho hai cậu. Chắc là chân tướng sự việc này khiến
hai cậu đều cảm thấy ấm ức và phẫn nộ? Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”
Liên Gia Kỳ vẫn im lặng nhìn em trai, còn Liên Gia Ký thì âm
thầm nhẫn nhịn mãi. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, cậu ta kích động
thét lên: “Bà nói là “có phần muộn màng” sao? Thực ra là bà đã nói quá muộn!
Tám năm sau, bà mới nói rõ chân tướng sự việc. Bà có biết những năm qua, vì
nghĩ mình đã đâm chết người mà tôi phải mang gánh nặng tâm lý lớn đến nhường
nào không? Tôi luôn nằm mơ thấy ác mộng, thấy cảnh tượng đẫm máu đêm đó. Bà có
biết nó giày vò tôi như thế nào không?”
Bà Điền Quyên thành thực lắc đầu: “Tôi không biết. Vì năm
đó, tôi luôn nghĩ người lái xe gây tai nạn là anh trai cậu. Tuy vụ tai nạn là kế
hoạch của chồng tôi nhưng cậu ta đâm vào người khác xong bỏ chạy là hành động
vô liêm sỉ. Thế nên, tôi cảm thấy cậu ta có phải chịu giày vò một chút cũng chẳng
là gì. Nếu như lúc đó, tôi biết người lái xe thực ra là cậu, có lẽ tôi sẽ nói
rõ chân tướng sự việc. Vì tôi đã từng làm việc tại khoa nhi của bệnh viện, tôi
biết trẻ em vị thành niên bị kích động về tinh thần mạnh và lâu hơn nhiều so với
người trưởng thành. Nhưng năm đó, hai cậu cũng vì có nỗi khổ mà lựa chọn giấu
kín chân tướng sự việc.”
Liên Gia Ký không nói gì nữa. Sau khi nhìn chết lặng, cậu ta
phiền não, hết kiên nhẫn, quay gót nói: “Được rồi. Coi như tôi xui xẻo. Anh,
chúng ta đi thôi.”
Liên Gia Ký không nói gì nữa, vội vàng mở cửa bước ra ngoài.
Liên Gia Kỳ cũng đi theo cậu ta. Khi ra đến cửa, anh còn dừng bước, ngoảnh đầu
lại. Nhìn bà Điền Quyên, anh chân thành nói: “Bà Diệp, tuy chân tướng sự việc
nói ra có phần muộn màng nhưng dù thế nào tôi vẫn cảm ơn bà đã có thể công bố
điều đó. Vì bà không nói thì cũng không ai biết được, em trai tôi sẽ mãi mãi phải
gánh hiểu lầm này. Thế nên, bà Diệp, tôi vô cùng cảm ơn bà.”
Vụ tai nạn xe đầu mùa hạ tám năm trước, mùa đông tám năm sau
lại nổi sóng. Sau khi các phương tiện truyền thông đăng tin người lái xe gây
tai nạn thực sự là một người khác thì chưa đến hai ngày sau, báo lại đăng người
bị hại trong vụ tai nạn thực ra là cố ý tự sát để lấy một khoản tiền bồi thường
cho vợ và con gái. Những bí mật được hé lộ, toàn bộ sự việc đã từ bóng tối bước
ra ánh sáng. Trên mạng bỗng nhiên lại dấy lên một chủ đề bàn luận.
Lần này, dân mạng tập trung vào hai điểm chính là Liên Gia Kỳ
chịu tội thay em trai và ông Diệp Chấn Hùng cố ý tự sát bằng cách tạo ra vụ tai
nạn để lấy tiền bồi thường. Có không ít người cho rằng Liên Gia Kỳ chịu tội cho
em là bao che tội lỗi, hành vi không thể chấp nhận được. Còn hành vi của ông Diệp
Chấn Hùng cũng không khác gì. Ông đã dùng tính mạng của mình để khiến người lái
xe vô tội phải chịu gánh nặng tâm lý. Nhưng suy cho cùng, họ đều vì những người
thân mà có hành động như vậy. Còn có rất nhiều người cảm thấy việc làm của họ,
về lý không thể chấp nhận được nhưng về tình thì có thể tha thứ.
Dù là nói thế nào, Liên Gia Kỳ từ chỗ có nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa hết tội nay đã có thể lấy lại sự trong sạch, điều này
khiến Hoắc Khởi Minh thực sự tức giận. Đối thủ đáng ra đã thất bại vạn kiếp bất
phục ngay trước mắt, nào ngờ sự việc lại thay đổi chóng mặt khiến tất cả những
cố gắng của anh ta trước giờ đều trở thành công cốc. Thắng lợi ngay trước mặt rốt
cuộc lại hóa trắng tay, thật không còn chuyện gì có thể khiến người ta bực bội
hơn.
Điều khiến anh ta chán nản hơn nữa là lần này không những
không thể mượn gió bẻ măng để quật đổ hoàn toàn Liên Gia Kỳ thối tha mà còn mất
đi trợ thủ đắc lực Diệp Điền Điền. Cô vốn hận Liên Gia Kỳ đến tận xương tủy,
anh ta chỉ cần đứng ngoài thêm dầu vào lửa thì cô sẽ giống như ngòi nổ sẵn sàng
nhắm vào Liên Gia Kỳ. Anh ta đứng bên mà thưởng thức, không biết vui đến nhường
nào. Nhưng bây giờ, Liên Gia Kỳ bỗng nhiên không còn là kẻ thù của cô nữa. Sau
này, trò vui cũng không còn. Thế nên, anh ta chẳng còn hứng thú gọi điện cho cô
nữa.
Gần đây, Điền Điền chẳng muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Di động
hết pin, cô cũng chẳng buồn sạc. Tâm trạng đang rối bời, hỗn loạn khiến cô chẳng
biết tháo gỡ thế nào.
Bà Điền Quyên cũng biết con gái nhất thời không thể chấp nhận
nổi cú sốc này. Năm đó, bà đã mất rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận nổi.
Thế nên, bà chỉ có thể nghiêm túc nói với cô: “Điền Điền, mẹ đã giấu con tất cả
chuyện này chính là vì mẹ sợ con sẽ khó có thể thích ứng nổi. Mẹ vốn định để
vài năm nữa mới nói cho con biết, nhưng bây giờ không thể kéo dài thêm được nữa.
Một là mẹ không thể tiếp tục để anh em nhà họ Liên gánh tội oan này; hai là mẹ
cũng không thể để con tiếp tục thù hận họ. Cả hai điều này đều bất công đối với
họ. May mà con đã mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, dần dần, con sẽ học được
cách đối diện với nó.”
Điền Điền lặng lẽ gật đầu. Đôi mắt dưới hàng mi dài và dày bất
giác ướt nhòe. Thực sự, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều việc. Đúng là
một mùa đông lắm chuyện! Tất cả đều khiến cô khó mà đối mặt nổi. Cô thực sự cần
thời gian để từ từ chấp nhận chúng.