Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu - Chương 09 - Phần 1
Chương chín:
Khi tình yêu trôi dạt
Bạn bè hỏi em, anh có ưu điểm gì mà khiến em thất điên
bát đảo như thế? Em có thể trả lời ngay không cần suy nghĩ, liệt kê hết điều
này đến điều khác mãi không có hồi kết. Nhưng khi họ hỏi, khuyết điểm của anh
là gì? Em lại suy nghĩ thật lâu, thật lâu, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười trả
lời là anh không cần em! Trong lòng em, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của
anh.
Trần Tử Hàn tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc,
chỉ cần Y Bối không ầm ĩ, anh đều cảm thấy vui vẻ. Lần trước anh và Hướng Thần
đi Hoàn Quang thương lượng dự án hợp tác nhưng bị Lộ Ôn Diên chơi một vố, anh
ta để hai người chờ mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại còn tỏ ra dửng dưng, không có
ý định hợp tác với Quảng Vũ. Trần Tử Hàn đã từng tìm hiểu qua tính cách của Lộ
Ôn Diên, biết anh ta xưa nay không bao giờ chịu để bản thân bị tổn thất nên anh
không trực tiếp hạ giá thành mà trái lại, tiếp tục đợi anh ta ra quyết sách
cuối cùng. Quả nhiên, sau đó không lâu, khi Trần Tử Hàn quay lại đó lần thứ hai
thì thái độ của Lộ Ôn Diên đã bớt căng thẳng hơn nhiều. Anh đưa ra giá hợp lý,
Lộ Ôn Diên cuối cùng cũng chấp nhận.
Báo giá cao hơn khá nhiều so với tưởng tượng của Thân
Thiệu An. Quảng Vũ có thể dựa vào danh tiếng của Hoàn Quang nên giá cả không
thành vấn đề, ký được hợp đồng với Hoàn Quang là coi như hoàn thành nhiệm vụ
rồi.
Lúc này công việc thuận lợi, toàn bộ nhân viên trong
công ty đều tỏ ra rất hăng say, hoàn toàn tin tưởng vào viễn cảnh tương lai của
công ty. Thân Thiệu An thấy mọi người làm việc nghiêm túc, hết giờ làm liền mời
mọi người đi uống rượu, đương nhiên chẳng ai chê bai món hời ấy.
Trần Tử Hàn vốn không muốn đi, cuối tuần này Y Bối sẽ
tới chỗ anh, quan hệ giữa hai người hiện giờ đã hòa hợp, anh không muốn phá
hỏng lần nữa. Hơn nữa, từ sau khi giảng hòa, Y Bối tỏ ra rất yên phận, rất nghe
lời khiến anh không khỏi tự ngẫm có phải bản thân đã dành quá ít thời gian cho
cô hay không.
Trần Tử Hàn vừa mới từ chối đã bị mọi người phản bác.
Anh là “công thần” của dự án hợp tác lần này, không thể không đi ăn mừng. Trần
Tử Hàn nhìn về phía Thân Thiệu An, vốn nghĩ anh ta sẽ nói đỡ cho mình vài câu,
nhưng Thân Thiệu An lại làm như không nghe thấy anh nói. Trần Tử Hàn không biết
phải làm sao, đồng nghiệp lại nhất quyết nói nếu anh không đi thì quá coi
thường mọi người, cuối cùng anh đành phải đồng ý.
Hướng Thần lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ.
Trần Tử Hàn gọi điện cho Vương Y Bối nói tối nay anh
sẽ về muộn, dặn cô đi ngủ sớm, không cần chờ anh.
Dự án hợp tác lần này thuận lợi, mọi người phải tăng
ca cũng cảm thấy bõ công. Thân Thiệu An cũng thấu hiểu suy nghĩ của nhân viên,
rất hào phóng mời họ tới ăn ở khách sạn nổi tiếng nhất trong thành phố. Khó có
dịp tất cả tụ tập đông đủ, mọi người vừa tán gẫu vừa uống rượu, không ít người
đã bị chuốc say.
Tiệc tan, Thân Thiệu An thu xếp người đưa những đồng
nghiệp bị say về nhà. Lục Dĩnh nhìn lướt qua Hướng Thần, phụ nữ với nhau, đôi
khi chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu tâm tư đối phương. Lục Dĩnh kéo tay Thân
Thiệu An: “Cô gái kia hình như cũng say rồi, anh đưa người ta về đi!”.
Thân Thiệu An thấy vừa rồi Hướng Thần uống khá nhiều,
liền chạy tới dìu cô. Lúc sau quay đầu lại, anh đã thấy Lục Dĩnh đang đỡ Trần
Tử Hàn. Thân Thiệu An do dự xem có nên tới ngăn cản em mình hay không, nhưng
ngẫm nghĩ một lúc lại cho rằng Lục Dĩnh dù hay làm những việc hoang đường nhưng
vẫn còn biết chừng mực, hiểu được cái gì nên, cái gì không, vì thế anh làm ngơ
như không thấy.
Trần Tử Hàn được Lục Dĩnh dìu lên xe, không biết còn
đủ tỉnh táo hay không, chỉ thấy anh quay sang nói với cô địa chỉ nhà mình. Giúp
Trần Tử Hàn ngồi vào ghế sau rồi, Lục Dĩnh mới bắt đầu khởi động xe. Cô quan
sát anh qua kính chiếu hậu, sắc mặt anh đỏ bừng, dù vậy, cả người anh vẫn toát
lên vẻ phong độ nhanh nhẹn, khác biệt một trời một vực với đám ma men kia. Anh
không phải người đàn ông tài giỏi duy nhất cô từng gặp, nhưng lại khiến cô
không thể quên được. Anh đối với mọi người không phải luôn lạnh lùng nhưng hành
động và lời nói đều giữ một khoảng cách phù hợp nhất định.
Một người đàn ông như vậy, bạn gái của anh hẳn là rất
hạnh phúc.
Rồi sau nữa? Nếu cô là bạn gái của anh thì tốt biết
bao!
Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu cô, khiến toàn bộ máu
trong cơ thể cô cũng phải sôi sục. Cô vẫn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của anh,
nếu anh là của cô, có phải rất tuyệt không? Lục Dĩnh mím môi, cho xe chuyển
hướng.
Trong khách sạn xa hoa nhất thành phố, Trần Tử Hàn
tỉnh dậy, toàn bộ quần áo trên người đã bị cởi bỏ. Anh nhíu mày nhìn xung
quanh, chỉ cảm thấy xa lạ. Anh nhấc cánh tay lên, phát hiện một người phụ nữ
đang nằm gối đầu lên tay mình. Trần Tử Hàn hoảng hốt nhìn Lục Dĩnh không mảnh
vải che thân. Anh rất nhanh định thần lại, đẩy Lục Dĩnh ra khỏi người mình,
nhặt quần áo lên và mặc vào.
Lục Dĩnh uể oải vươn vai, nheo mắt nhìn theo Trần Tử
Hàn: “Anh tỉnh rồi à?”.
Sắc mặt Trần Tử Hàn rất khó coi, anh không trả lời cô.
Lục Dĩnh ngây người, chống một tay nâng đầu dậy: “Hôm qua anh uống nhiều quá,
em đưa anh về… Chuyện sau đó, anh hẳn đã rõ”.
Trần Tử Hàn là người lập công, đương nhiên bị chuốc
rượu rất nhiều, đều là đồng nghiệp, anh không tiện từ chối ai. Anh mặc lại quần
áo, mặc kệ bộ dạng khó coi, anh liếc nhìn Lục Dĩnh. Cô ta chợt rùng mình như bị
tạt một chậu nước đá.
Thấy anh một câu cũng không nói, chuẩn bị đi khỏi đây,
Lục Dĩnh chủ động nói: “Anh định cứ thế bỏ đi ư? Chẳng lẽ không định chịu trách
nhiệm với em?”.
Trần Tử Hàn lạnh lùng: “Tôi không biết mình phải chịu
trách nhiệm gì với cô cả!”. Dù uống say, dù không nhớ chính xác những chuyện
xảy ra đêm qua, nhưng anh biết rõ, anh sẽ không chạm vào Lục Dĩnh. Đối với phần
lớn đàn ông mà nói, say rượu là chuyện cực kì thống khổ, chỉ sợ không thể yên
ổn ngủ một giấc, những lúc như vậy mà làm những chuyện tốn hao thể lực có lẽ
chỉ có cường đạo mà thôi. Anh nhận thấy bản thân mình không phải loại đàn ông
đó.
“Anh… Em thật không ngờ anh là người như vậy!”
Trần Tử Hàn thở dài: “Tôi biết cô là em họ của giám
đốc Thân, cũng quý mến cô với tư cách đồng nghiệp. Nhưng mong cô hiểu rõ, nông
nổi trong giới hạn nhất định còn có thể được khoan dung, đừng có vượt quá giới
hạn ấy, nhất là chuyện liên quan đến sự trong trắng của bản thân. Chuyện lần
này tôi coi như chưa xảy ra, cũng không nói với người khác, mong cô tự biết nên
làm gì cho đúng!”.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quả nhiên khác biệt rất
lớn. Phụ nữ trong trường hợp này có lẽ sẽ chạy thật xa, sẽ mắng chửi. Còn với
đàn ông, khi bị phụ nữ bày mưu hãm hại, chỉ cần mọi chuyện không quá ầm ĩ thì
sẽ coi như không có vấn đề gì. Huống hồ, Trần Tử Hàn biết Lục Dĩnh gài bẫy cũng
chỉ vì có tình cảm với anh. Anh thương hại cô, nhưng cái đó không liên quan gì
đến tình yêu.
Sắc mặt Lục Dĩnh biến đổi, khóe miệng không ngừng run:
“Anh dám chắc không chạm vào người em?”.
“Tôi chắc chắn!”
Đây là ba chữ cuối cùng anh để lại cho Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh nằm trên giường, ánh mắt bám theo Trần Tử Hàn
cho tới khi bóng anh đã rời khỏi tầm nhìn, tiếng bước chân anh đã mất hẳn. Cô
cảm thấy bản thân thực sự đã hết đường cứu chữa! Trần Tử Hàn nói những lời như
thế với cô nhưng cô chẳng những không tức giận mà trái lại còn bị sự tự tin của
anh làm cho say đắm.
Đêm qua cô dùng mọi cách dụ dỗ anh, không phải anh
không động lòng, chỉ là khi anh tới gần cô, đôi mắt anh cau lại rồi đột ngột
đẩy cô ra. Cô đành phải dùng những lời dối trá vừa rồi để lừa gạt anh, thế
nhưng anh lại vô cùng tự tin nói với cô, hai người hoàn toàn không xảy ra
chuyện gì. Kế hoạch của cô trong mắt anh thật nực cười, thật ấu trĩ.
Ra khỏi khách sạn, Trần Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn bầu
trời, nặng nề thở dài.
Vì sao anh tự tin như vậy?
Anh vẫn nhớ lần sinh nhật năm đó, cả cô và anh đều
muốn tạo bất ngờ cho đối phương rồi cuối cùng lại thành công dã tràng. Anh quay
về trường học, mời cơm bạn bè, giới thiệu Y Bối sau đó hai người ra ngoài thuê
phòng trọ. Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ phút giây ấy, sự
mê hoặc của cô đánh một đòn chí mạng vào anh, lúc đó anh vẫn kiềm chế được,
ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh thầm nghĩ, hóa ra mình thật sự
là một người đàn ông chịu đựng cám dỗ giỏi.
Thời khắc ấy anh còn có thể đè nén bản thân, tôn trọng
Y Bối, huống chi bây giờ năng lực tự kiềm chế của anh còn tốt hơn nhiều, hơn
nữa, nằm bên cạnh anh lại là người phụ nữ mà anh không có hứng thú.
Trần Tử Hàn bất đắc dĩ cười. Chợt nhớ ra vấn đề hiện
tại, đêm qua anh không về, không biết Y Bối sẽ làm loạn đến thế nào?
Nhưng ngoài ý muốn chính là, khi anh về tới nhà, Vương
Y Bối không hề trách móc anh, ngược lại, cô còn tỏ ra thông cảm với anh. Trần Tử
Hàn chủ động nói với cô chuyện công ty tụ tập ra ngoài uống rượu mừng công, vì
uống quá chén nên đồng nghiệp đưa về nhà họ. Anh không đề cập tới Lục Dĩnh, sợ
cô lại miên man suy nghĩ, hơn nữa anh cũng không muốn nhắc tới nữa, chuyện như
vậy dù sao anh cũng cảm thấy khó mở miệng.
Tỉnh dậy sau cơn say, trong người khó chịu. Trần Tử
Hàn tắm rửa xong liền đi nằm nghỉ.
Bấy giờ Vương Y Bối mới thở dài, không phải cô không
để tâm tới chuyện anh một đêm không về, chỉ là cô chợt nhận ra, tình cảm của
hai người đã trở nên quá đỗi mong manh, vậy nên cô không muốn làm nó càng yếu
dần thêm nữa.
Cô cầm quần áo bẩn của anh mang đi giặt nhưng còn chưa
tới máy giặt, bước chân cô khựng lại. Cô chậm chạp giơ tay ra, vuốt phẳng chiếc
áo. Toàn thân cô run bắn lên. Một vết son môi còn rất mới…
Vương Y Bối cắn chặt răng, thật sự muốn đi vào phòng
ngủ gọi Trần Tử Hàn dậy hỏi cho ra nhẽ. Thế nhưng cô lại sợ hai người cãi vã,
rồi chia tay… Cô không nỡ, cũng sợ anh sẽ rời xa cô.
Cô lặng người đứng trước máy giặt, phát hiện giữa kẽ tay
có một sợi tóc nhuộm. Cô ngồi xổm xuống, lặng lẽ khóc.
Cô ở nhà đợi anh về, còn anh thì lại ở bên một người
con gái khác. Cô phải làm sao đây? Cô sợ mất anh, nhưng không thể làm như không
thấy những thứ bày ra trước mắt này.
Vương Y Bối lần đầu tiên thấy bản thân đáng ghét như
vậy, ngay cả dũng khi đi chỉ trích anh cũng không có, tình nguyện giả vờ tỏ ra
bình thản. Trước đây cô ghét nhất những người phụ nữ như thế, vậy mà lúc này cô
lại làm những chuyện mà chính bản thân căm ghét. Sao cô biến thành bộ dạng như
vậy?
Trần Tử Hàn bắt đầu nhận ra số lần Y Bối tới căn hộ
của anh ngày càng nhiều, như vậy không vấn đề gì, chỉ có điều cô liên tục tra
hỏi anh làm gì, đi đâu. Phần lớn anh đều trả lời cô, những lúc cảm thấy phiền
muộn, anh sẽ không mở miệng, giả vờ như đã ngủ.
Điều khiến Trần Tử Hàn khó chịu nhất chính là Vương Y
Bối kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, quá đáng hơn, cô còn gọi điện cho
đồng nghiệp hỏi, xem nội dung anh và người kia nói có giống nhau hay không.
Trần Tử Hàn rất chán nản, cảm giác lại giống như trước
kia liên tục bị cô chất vấn, cô hỏi nhưng đâu có tin câu trả lời anh đưa ra.
Trước mặt cô, anh dường như không có lấy một chút không gian tự do riêng.
Trần Tử Hàn ủ rũ nhìn Vương Y Bối: “Sao em phải kiểm
tra điện thoại của anh?”.
“Em chỉ muốn biết anh thường xuyên gặp gỡ người nào mà
thôi, chẳng lẽ như vậy cũng sai? Hay là anh cảm thấy em không có tư cách xen
vào cuộc sống của anh?” Vương Y Bối ngừng lại một chút: “Anh sợ em kiểm tra như
thế, có phải đã làm chuyện gì xấu rồi không?”.
Trần Tử Hàn bắt chéo hai tay trên thắt lưng, trước đây
anh từng nói với cô nhiều lần, hai người yêu nhau mà không còn tin tưởng nhau
chính là chuyện đáng sợ nhất trong tình yêu. Anh chưa bao giờ nghi ngờ cô, vì
sao cô không thể dành lòng tin cho anh nhiều hơn một chút?
“Nói đến cùng cũng chỉ là em không tin anh.”
“Nếu anh trong sáng thì đâu cần phải tức giận như thế?
Có phải là anh đang sợ em tìm ra cái gì không?”
“Anh cứ tưởng em đã thay đổi, hóa ra vẫn vô lý như
trước!”
Vương Y Bối bật người đứng dậy, ấm ức nói: “Em vô lý,
vậy thì anh nói cho em biết, phải thế nào mới là có lý? Nhắm một mắt mở một mắt
để anh qua lại với người phụ nữ khác ư? Giả vờ rằng anh vẫn còn quan tâm em như
trước ư? Tự lừa dối bản thân rằng anh chưa từng lừa gạt em ư?”.
“Cái gì mà phụ nữ khác?” Trần Tử Hàn tức giận. Rốt
cuộc anh đã hiểu những gì bạn học từng nói, đàn ông đôi khi đi lăng nhăng bên
ngoài thực ra là vì bị bạn gái bức, ngày nào cũng bị bạn gái càu nhàu bên tai
rằng mình qua lại với người phụ nữ khác, nếu người đàn ông mà còn không làm
thật thì quả là đã uổng phí hoài nghi của bạn gái mình rồi.
“Đến tận bây giờ anh vẫn còn lừa gạt em, anh cho rằng
em là kẻ ngu si phải không? Đêm hôm nọ anh không về nhà, có phải đã ở bên cạnh
người con gái khác không? Hai người đã làm những gì? Đó là Hướng Thần phải
không? Anh và cô ta đến khách sạn, là cô ta dụ dỗ anh phải không, thực ra anh
không muốn đi…”
Trần Tử Hàn cắt ngang cô: “Em đừng có cả ngày nghi ngờ
anh như thế được không? Chẳng lẽ anh không đáng để em tin tưởng?”.
“Tin? Anh muốn em tin anh cái gì? Anh không muốn thôi
việc ở Quảng Vũ, anh biết em không thích Hướng Thần nhưng vẫn duy trì liên lạc
với cô ta… Em thật sự không biết anh nghĩ cái gì nữa. Anh đã thay đổi rồi,
trước đây anh không bao giờ lừa gạt em như thế.” Nước mắt cô từng giọt rơi
xuống. Cô không muốn khóc, vì sao lần nào cũng là cô phải khóc, vì sao lần nào
cũng là cô phải đau khổ. “Anh nói đi, mau nói anh không lừa gạt em, không qua
lại với người khác đi!”
Trần Tử Hàn lặng lẽ nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của
cô, đột nhiên anh cảm thấy anh đã sai lầm. Anh cho rằng cô khóc, anh phải
thương yêu cô, nhưng giờ mới phát hiện, chính sự thương yêu ấy đã đẩy anh và cô
đi tới vực thẳm. Hiện tại với những lần trước kia hoàn toàn giống nhau, anh ngỡ
rằng rồi hai người sẽ tốt đẹp như lúc đầu, có thể vui vẻ bên nhau, nhưng anh
không ngờ, giữa họ, ngay cả sự tin tưởng cũng chẳng còn.
Cô không hề tin anh. Dù anh không làm bất cứ chuyện
gì, cô cũng sẽ nghĩ ra vô số chuyện, hễ anh phủ nhận là cô lại nghĩ rằng anh
lừa dối cô.
Trần Tử Hàn thực sự đã đánh mất sự kiên nhẫn vốn có
xưa kia. Trọng tâm cuộc sống của anh không còn là Y Bối nữa, anh không muốn
hằng ngày phải nghe cô càu nhàu, không muốn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô.
Thân Thiệu An nói đúng, anh không nên mềm lòng!
“Vương Y Bối, chúng ta chia tay
thôi. Có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau!”
Vương Y Bối mở to hai mắt nhìn
anh, nhưng rồi cô mỉm cười: “Câu này anh đã giữ trong lòng lâu lắm rồi phải
không? Chia tay với em rồi anh có thể công khai ở bên cạnh cô ta phải không?
Đấy chính là lý do anh muốn chia tay với em phải không?”.
Trần Tử Hàn thở dài mệt mỏi: “Tùy
em muốn nghĩ sao thì nghĩ!”.
Vương Y Bối nhìn bóng lưng anh,
không đuổi theo. Có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau! Sao lúc ban đầu anh không
nói với em câu đó? Vì sao đợi đến khi em đã toàn tâm toàn ý yêu anh, anh mới
nói?
Không chỉ có phủ nhận hiện tại,
mà ngay cả quá khứ cũng bị phủ nhận…
Vương Y Bối biết rõ như vậy, chỉ
cần cô cãi cọ với anh, anh sẽ không lưu luyến mà nói lời chia tay, sẽ bỏ lại cô
một mình mà đi.
Cô cố gắng đè nén nỗi buồn, cố
gắng đối xử thật tốt với anh, vậy mà anh chẳng buồn dành cho cô một cái quay
đầu. Chỉ một câu chia tay đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai người.
Cô quá ngốc, ngốc nghếch đi níu
giữ tình yêu đã biến chất này.
Ban đầu cãi nhau chỉ là vì một
vài chuyện nhỏ nhặt mới nghe đã buồn cười, sau đó càng ngày càng nhiều, chỉ cần
bất đồng ý kiến một chút, tâm trạng không thoải mái một chút là đã sẵn sàng cãi
vã, nhìn thấy đối phương liền cảm thấy bực mình. Người này nói người kia thay
đổi, đem hiện tại so sánh với quá khứ đẹp đẽ lại càng khó có thể chấp nhận
được, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ “biệt ly”.
Vương Y Bối từ đầu tới cuối chưa
bao giờ nghĩ cô và Trần Tử Hàn lại đi tới bước đường này. Cô muốn trở thành vợ
anh, nhưng vì sao lại khó như vậy? Cô không thể làm ngơ trước những việc vụn
vặt kia, còn anh ngay cả dỗ dành cô cũng không muốn, ánh mắt nhìn cô không còn
yêu thương chiều chuộng như xưa, hết lần này tới lần khác chê trách cô vô lý,
không hiểu chuyện, thậm chí trên mặt anh còn tỏ rõ sự chán ghét.
Cô không muốn xin lỗi anh, cô cho
rằng mình không làm gì sai. Sau nhiều lần Uông Thiển Ngữ làm công tác tư tưởng,
Vương Y Bối mới chịu gọi điện cho Trần Tử Hàn, thế nhưng anh không nghe máy, cô
lại càng phẫn nộ, tiếp tục cố chấp như trước, mỗi ngày đều gọi điện, gửi tin
nhắn, thậm chí đi tìm anh. Cuối cùng Trần Tử Hàn không chịu được phải thay số
điện thoại.
Lần đầu tiên Vương Y Bối cảm thấy
lo sợ. Dù Trần Tử Hàn đã mấy lần nói chia tay nhưng cô chưa bao giờ cho rằng
hai người sẽ chia tay thật sự, tình cảm bao nhiêu năm như thế đâu thể nói chia
là chia, nói từ bỏ là từ bỏ. Anh không chịu gặp cô, không nghe điện thoại của
cô, thậm chí cô còn ngồi đợi ngoài cửa công ty anh đến mỏi nhừ hai chân cũng
vẫn không thấy anh. Lê đôi chân tê nhức rời đi, hóa ra cô chẳng là gì trong thế
giới của anh, anh đã thật sự không cần cô nữa rồi. Nước mắt của cô, nỗi buồn
của cô, anh sẽ không bao giờ để tâm tới nữa, cũng sẽ không đau lòng vì cô nữa.
Vẫn còn may là Trần Tử Hàn không
hề lấy lại chìa khóa nhà mà cô giữ. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu như căn hộ này
không phải đã ký hợp đồng thuê hai năm thì có lẽ anh đã lập tức chuyển đi nơi
khác.
Sau khi bị tổn thương nên mới
hiểu ra, cô yêu anh nhiều hơn anh yêu cô, vì thế anh mới dễ dàng nói chia tay,
còn cô lại không dám.
Cô một mình nằm trên chiếc giường
hai người họ từng nằm chung, quá khứ lại hiện về rõ ràng trước mắt... Anh giảng
bài cho cô, ngồi bên cô dưới gốc cây trong sân trường, đưa cô đi dạo phố, cùng
cô trốn học đến quán net... Một Trần Tử Hàn hết mực đối xử tốt với cô như vậy,
sao có thể để mặc cô một mình trong gian nhà lạnh lẽo này?
Năm nhất đại học, vì muốn tới gặp
anh trong ngày sinh nhật của anh mà cô đã phải ngồi xe đường dài, nôn mửa đến
dạ dày rỗng tuếch, nhưng lúc ấy cô thấy rất đáng, bởi vì cô đã gặp người mà cô
muốn gặp nhất, người mà cô nhận định cả đời này sẽ nắm tay cô không buông.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đã xảy
ra chỉ là một giấc mơ chính cô tưởng tượng ra? Vì sao hiện giờ chỉ còn lại một
mình cô nhớ? Vì sao lúc xa nhau, cô vẫn nghĩ tới những ưu điểm của anh, còn
trong lòng anh, cô từ lâu đã là một người đầy rẫy khuyết điểm?
Vương Y Bối ôm gối khóc, nhưng
không dám khóc thành tiếng. Bây giờ sẽ chẳng có ai đến dỗ dành cô, cũng chẳng
có ai vì cô mà đau lòng nữa... Cô nghĩ không ra, vì sao quá khứ vui vẻ như vậy
mà hiện tại lại trở thành như thế này.
Cô khóc đến lúc ngủ thiếp đi, lúc
tỉnh lại, tóc dán trên mặt, gối đầu sũng nước mắt. Cô ngây người trở dậy, đi
vào toilet, trong gương là một cô gái trông rất thảm hại, đầu tóc rối bù, quần
áo xộc xệch, quầng mắt thâm sì, chẳng khác nào vừa mới từ địa ngục chui lên.
Vương Y Bối giơ tay lên xoa mặt,
hóa ra cô tệ hại đến mức này, thảo nào mà anh không cần cô nữa.
Cô gọi điện quấy rầy đồng nghiệp
của Trần Tử Hàn rất nhiều lần mới hỏi được số điện thoại mới của anh, nhưng mấy
ngày sau cô cũng không có dũng khí gọi đi. Cô bóng gió hỏi thăm người khác về
tình hình của anh, đồng nghiệp của anh cũng rất thoải mái nói cho cô biết sắp
đi công tác cùng Hướng Thần, còn dặn cô không nên gọi điện làm phiền anh lúc này.
Vương Y Bối nhìn di động, ngay cả
khóc cũng không còn sức lực nữa. Suy đoán của cô hoàn toàn chính xác, giữa anh
và Hướng Thần có mối quan hệ vượt quá mức bình thường, lẽ ra cô nên sớm nghĩ
tới. Trước đây, anh một mực tránh xa Hướng Thần chẳng qua là vì cô không thích
Hướng Thần, còn hiện tại, anh đã không còn quan tâm tới cảm nhận của cô nữa
rồi.
Đúng thế, cô làm sao so bì được
với Hướng Thần? Hướng Thần dịu dàng, hiểu lòng người, gia thế cũng tốt, ai lấy
được cô ấy chẳng phải bớt đi được ba mươi năm phấn đấu ư?
Có phải những lúc cô và Trần Tử
Hàn cãi nhau thì Hướng Thần vẫn luôn ở bên anh nhỏ nhẹ an ủi anh hay không? Có
phải những lúc cô quấy rầy anh thì Hướng Thần vẫn luôn ở bên cạnh yêu thương
anh hay không?
Nếu đã như vậy, màn thua thảm hại
của cô có thể lý giải được rồi.
Vương Y Bối tìm hiểu lịch bay của
Trần Tử Hàn, có được thông tin rồi cô lại trầm mặc, cô sẽ đến ngăn cản anh ư?
Làm thế có lẽ anh sẽ cho rằng cô bị điên mất. Chẳng những cô làm không nổi mà
còn khiến anh càng thêm ghét cô mà thôi.
Cô phẫn nộ đập vỡ toàn bộ đồ
trang trí trong nhà, đập vỡ cả chiếc bình sứ và bộ ấm chén cô mua… Dù sao thì
bày ở đây cũng chẳng có ai thưởng thức.
Đập vỡ tất cả rồi, cô vẫn không
cam lòng. Vì sao trong đoạn tình cảm này chỉ có cô đau, chỉ có cô phải khóc lóc
thảm thương như vậy? Cô không phục.
Cô lấy di động ra, nhìn dãy số
mới kia hai giây, quyết định gọi đi.
Chuyến đi công tác chung với Trần
Tử Hàn lần này là do chính Hướng Thần cố gắng giành lấy. Từ sau lần Thân Thiệu
An đưa cô về nhà, quan hệ giữa cô và Thân Thiệu An tốt lên rõ rệt. Lúc cô đưa
ra quyết định này, Thân Thiệu An chỉ thờ ơ hỏi: “Có đáng không?”.
Nếu như mọi người biết rằng,
người đàn ông kia là giấc mộng cô đã theo đuổi từ cấp ba cho tới giờ, có lẽ sẽ
không ai hỏi cô câu đó. Chỉ cần có liên quan đến anh, câu trả lời của cô luôn
là “yes”.
Đáp án nghe mới thật nực cười làm
sao! Cô cũng đã từng nghĩ, cô dành tình cảm sâu nặng cho Trần Tử Hàn bao nhiêu
năm trời như vậy có lẽ chỉ là vì cô chưa có được anh. Thế nhưng, chỉ có bản
thân cô mới biết, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cô đập rộn rã đến mức nào.
Nếu đó còn không được gọi là tình yêu thì là cái gì?
Chỉ còn chừng hơn mười phút nữa
là bắt đầu vào làm thủ tục lên máy bay. Hướng Thần và Trần Tử Hàn đang ngồi
chờ. Thời gian này tâm trạng anh có vẻ bất ổn, nếu không đờ người ra nhìn điện
thoại thì sẽ vùi đầu vào công việc. Hướng Thần biết rõ là vì quan hệ giữa anh
và Vương Y Bối nảy sinh vấn đề.
Nói cô không cảm thấy may mắn thì
nhất định là giả. Trong lòng cô thầm nghĩ, đây chính là thời cơ cho mình.
Hướng Thần chăm chú quan sát sắc
mặt của Trần Tử Hàn, bất giác nhoẻn cười, cuối cùng cô cũng có cơ hội được ở
với anh. Chợt tiếng chuông di động vang lên, Hướng Thần có dự cảm không lành.
Giọng nói không chút khách khí
của Vương Y Bối vang lên trong điện thoại: “Hướng Thần, đưa di động cho Trần Tử
Hàn, tôi có chuyện cần nói với anh ấy”.
Hướng Thần muốn phản bác, dựa vào
cái gì mà cô phải nghe lời Vương Y Bối? Cô hoàn toàn có thể tắt máy ngay lập
tức, thế nhưng, dù cô có hèn mọn dành tình cảm cho Trần Tử Hàn thì nội tâm cô
cũng vẫn đầy kiêu ngạo. Người kiêu ngạo chẳng đáng phải dùng tới thủ đoạn ti
tiện ấy.
Hướng Thần nhìn sang bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình,
Trần Tử Hàn quay lại: “Sao thế?”.
Cô đưa di động cho anh: “Điện
thoại của cậu”.