Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu - Chương 05 - Phần 1
Chương năm:
Hoàng tử đã từng rời xa
Tôi từng có những ước mơ phi thực tế, chúng vừa ngây
thơ vừa nực cười, nhưng cũng không ngăn cản được tôi tự coi mình là một nàng
công chúa, coi anh là một chàng hoàng tử. Chúng tôi sau đó sẽ sống hạnh phúc
bên nhau trong tòa thành do tôi tự ảo tưởng ra. Thế nhưng tôi biết một điều,
chỉ có mình tôi sẵn sàng sống trong tòa thành ấy mãi mãi, chàng hoàng tử trong
lòng tôi trước giờ chưa hề có định sẽ cùng tôi ở đó tới đầu bạc răng long. Anh
đã từng lặng lẽ đi ra khỏi tòa thành ấy, còn tôi, cứ nhu nhược giả vờ như không
biết.
Nếu để Vương Y Bối hồi tưởng lại một năm học lại lớp
mười hai của mình, có lẽ cũng chỉ có cái tên Uông Thiển Ngữ mới lôi cô trở về
kí ức được mà thôi, và thêm một sự thật nữa, đó là một năm ấy, bên cạnh cô
không có Trần Tử Hàn.
Vương Y Bối cuối cùng cũng có thể dùng tâm trạng vui
vẻ và thản nhiên mà đối mặt với việc Vương Bác Siêu và Phương Di Vi đưa cô đi
nhập học. Nhất là lúc ngồi trên xe tới trường, có người ngồi gần lên tiếng hỏi
cô đi dâu, bố cô liền trả lời đưa cô đi làm thủ tục vào học đại học. Lúc ấy, cô
hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui sướng và tự hào của bố mẹ.
Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ hẹn nhau đi điểm danh
cùng lúc để được phân vào chung một phòng kí túc. Đi cùng Uông Thiển Ngữ là một
anh chàng sáng sủa đẹp trai. Vương Y Bối vốn định hỏi thăm xem anh ta có quan
hệ gì với Uông Thiển Ngữ nhưng chợt phát hiện ra Uông Thiển Ngữ luôn giữ khoảng
cách với anh ta nên không hỏi nữa.
Vương Bác Siêu và Phương Di Vi đưa cô đi nộp học phí,
rồi đi ghi tên, sau đó người quản lý giao cho Vương Y Bối một phiếu cơm trị giá
một trăm tệ, cuối cùng mọi người mới về nhận phòng.
Phần lớn mọi người đều là tân sinh viên, ai nấy trong
tay đều túi to túi nhỏ, vẻ mặt hân hoan vui mừng.
Phương Di Vi trải giường chiếu cẩn thận cho Vương Y
Bối xong xuôi, cả nhà mới cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc ngồi ăn, Vương Bác Siêu một mực dặn dò con gái
phải biết tự chăm sóc bản thân, có vấn đề gì nhớ gọi điện về nhà, phải quan hệ
tốt với bạn học. Vương Y Bối liên tục gật đầu.
Vừa rồi có một sinh viên năm hai hướng dẫn cô tới địa
điểm báo danh, sau đó còn giới thiệu cho cô mua sim điện thoại của hãng M-zone.
Cô bảo bố mẹ lưu số mới của mình, sau này cô chỉ dùng số đó.
Vương Y Bối dùng sim cũ tải xuống mấy trăm bộ tiểu
thuyết, sau đó vứt đi, buổi tối bắt đầu lắp sim mới vào dùng.
Nhìn chiếc sim nhỏ đã dùng mấy năm trời, cô chợt thấy
không nỡ, nhưng cuối cùng cũng quyết ném nó vào sọt rác.
Có một vài thứ, dù có luyến tiếc cũng vô dụng.
Sắp xếp mọi chuyện cho con gái ổn thỏa, vợ chồng Vương
Bác Siêu mới ra về. Vương Y Bối đưa bố mẹ ra bến xe buýt, dọc đường Phương Di
Vi không ngừng nhắc nhở cô học hành chăm chỉ, cô chỉ biết gật đầu.
Vương Y Bối đứng lặng ở bến xe rất lâu. Xe này đi, xe
kia đến, người chờ xe cũng từng tốp từng tốp thay thế nhau. Còn cô, cứ bất động
đứng tại chỗ.
Cô gửi tin nhắn báo số mới cho mọi người. Tuy nhiên
rất nhiều người trong số đó đã thay số, cô cũng không bận tâm, cô tự nhủ với
bản thân: “Vương Y Bối, từ giờ trở đi, mày sẽ sống cuộc sống hoàn toàn mới”.
Vương Y Bối đang định quay về trường thì lại gặp Uông
Thiển Ngữ đưa chàng trai kia ra. Cô mỉm cười chào hai người, Uông Thiển Ngữ lên
tiếng bảo cô đợi rồi cùng nhau về. Chàng trai kia bước lên chiếc xe sặc sỡ dừng
trước cổng trường, thoáng cái biến mất khỏi tầm nhìn của các cô.
Trong ánh mắt của Uông Thiển Ngữ không hề có luyến
tiếc.
Thấy Vương Y Bối đứng bên cạnh với vẻ mặt mờ mịt, Uông
Thiển Ngữ lên tiếng: “Không phải anh ấy!”
“Cậu biết tớ đang nghĩ gì à?”
Uông Thiển Ngữ chỉ cười không đáp.
Vương Y Bối buồn bực, quả thật cô đang suy đoán chàng
trai kia có thể chính là người đàn ông mà Uông Thiển Ngữ vẫn luôn tâm tâm niệm
niệm trong lòng.
Hai cô trở về trường, xem qua cuốn sổ tay mà giáo viên
phụ trách phát. Ngày hôm sau sẽ là lễ khai giảng, sau đó sinh viên tự mình đi
nhận giáo trình, tài liệu và lịch học. Ban cán sự tạm thời của lớp mong muốn
mọi người quen thân với nhau nên đã đề nghị một cuộc đi chơi tập thể ở dốc Tình
Yêu[1] nổi tiếng của trường.
[1] Một số trường đại học
ở Trung Quốc thường có một nơi gọi là dốc Tình Yêu, đây là nơi các đôi yêu nhau
thường hẹn hò.
Với Vương Y Bối, học đại học không có gì quá đặc biệt.
Cuộc sống của cô vẫn như trước, chỉ có khác một điều là thời gian rảnh nhiều
hơn. Cả ngày cô ngồi ở nhà vào trang Taobao xem cái nọ cái kia, nhìn qua có vẻ
nhàm chán nhưng thực ra cuộc sống thường nhật như vậy cũng khá phong phú.
Dù người ta hay nói, học đại học là thời gian yêu
đương đẹp nhất, nhưng chỉ đúng với một số người mà thôi. Vương Y Bối là một
người chỉ biết chạy đi chạy lại giữa ký túc và giảng đường, ngoài các bạn cùng
lớp ra thì không hề biết ai ở lớp khác. Còn Uông Thiển Ngữ thì lại ngập đầu
trong công việc của trường, thường phải chỉnh lý hồ sơ tân sinh viên, thế nên
cuộc sống cũng trôi qua rất yên ả.
Trường này có khá nhiều lưu học sinh, thỉnh thoảng lúc
đi học Vương Y Bối lại bắt gặp những tốp sinh viên đang vây quanh một bạn học
ngoại quốc nào đó để luyện khẩu ngữ. Mấy bạn nữ dáng người nhỏ nhắn đứng lọt
thỏm bên cạnh lưu học sinh cao lớn, thoạt nhìn thấy rất buồn cười.
Sáng sớm, bên hồ nước thường có khá nhiều sinh viên
tới học tiếng Anh, buổi tối lại từng đôi từng đôi tình nhân đi dạo.
Vương Y Bối không nằm trong số đó, cô cũng chẳng có sở
thích gì đặc biệt, tan học thì chỉ ở trong phòng lên mạng.
Cô thích mua túi xách, mua đủ kiểu đủ loại, nhưng cô
lại có một thói quen rất xấu, vì mua qua mạng nên ngại đổi hàng, nếu nhỡ may có
mua phải cái không đẹp cũng vẫn giữ lại.
Có lần mua phải một đôi xăng đan cỡ quá lớn, cô liền
mặt dày đưa cho Uông Thiển Ngữ dùng rồi còn bắt cô ấy đưa mình đi ăn một bữa.
Cuộc sống của cô cứ trôi qua bình thường như thế,
không xuất hiện thứ gì đặc biệt. Mỗi ngày cô đều gặp được những khuôn mặt xa lạ
khác nhau, rồi lại hưởng thụ cuộc sống quen thuộc của chính mình. Cô nghĩ, thôi
thì mấy năm đại học của mình cứ để trôi qua như thế này đi!
Cuộc sống của Uông Thiển Ngữ so với cô có vẻ như đa
màu sắc hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ đi đánh cầu lông với cả nhóm, thỉnh
thoảng lại đi liên hoan. Mỗi lần đi đâu Uông Thiển Ngữ cũng đều lôi kéo cô:
“Vương Y Bối, cậu còn cứ tiếp tục chết dí ở nhà thế này sớm muộn gì người cũng
mốc meo”.
Nhưng cô không bị lung lay, vẫn một mực làm theo ý
mình. Đại học có thể khiến cô không có ý nghĩ muốn cúp học đã là một kì tích
rồi, thế nên cô không có yêu cầu gì nữa cả.
Thỉnh thoảng, cô lên mạng xem tin tức thời sự, tin
giải trí, viết nhật ký. Cô cho rằng, từ giờ về sau mình vẫn sẽ sống như thế.
Đương nhiên, đấy chỉ là cô “cho rằng” mà thôi.
Điều khiến Vương Y Bối cảm thấy bực bội chính là sau
khi có một người vô tình bắt gặp cô liền theo đuổi cô điên cuồng. Dù đang ở
trên lớp hay đã tan học, Vương Y Bối cũng có thể nhìn thấy anh ta. Thực ra anh
ta cũng không có hành động gì cả, nhưng cô rất phiền não, còn có cảm giác anh
ta rất vướng víu, vì vậy mà hễ nhìn thấy anh ta là cô không thoải mái.
Uông Thiển Ngữ chẳng hề tỏ ra đồng cảm với cô, chỉ
đứng một bên xem trò hay mà cười.
Có lần anh chàng kia tặng hoa hồng cho cô trước mặt
rất nhiều người, cô từ chối, còn nói thêm mình không có ý định tìm bạn trai.
Vẫn chưa hết, anh ta còn đứng dưới sân ký túc nữ mà
hét lên: “Vương Y Bối, anh thích em!”
Vương Y Bối rất tức giận. Lúc ấy, mọi người xúm lại
quanh đó rất nhiều, cô thật sự không muốn trở thành nữ chính trong màn tỏ tình
ấu trĩ kia. Cô quyết định làm một chuyện mà ngay cả chính cô cũng không dám tin
mình có thể làm: Bưng cả chậu nước giặt quần áo đổ ào xuống khiến toàn thân anh
ta ướt sũng.
Thực ra làm vậy xong Vương Y Bối cũng hối hận. Dù đối
phương có khiến cô cảm thấy phiền phức nhưng anh ta cũng chưa hề có hành động
gì quá đáng.
Tuy nhiên lúc cô hỏi Uông Thiển Ngữ rằng mình làm vậy
đúng hay sai, Uông Thiển Ngữ lại trả lời là hoàn toàn đúng. Không cho anh ta
bất cứ hy vọng nào mới là tốt cho anh ta, còn hơn là để anh ta cứ cố gắng trong
khi bản thân mình không thể làm gì để đáp trả tình cảm ấy. Anh chàng kia tuy sẽ
mất mặt, sẽ tức giận, nhưng sẽ không quấn lấy cô nữa. Chuyện đó tốt cho cả hai.
Sau khi anh chàng đó đã đi vào lịch sử rồi, bỗng lại
xuất hiện thêm một mối phiền não mới. Vương Y Bối đến tận bây giờ cũng không
biết được Tôn Ngạn Bân rốt cuộc là tốt, xấu, hay bình thường.
Trên thế gian này, mỗi sự việc phát sinh, mỗi người
nào đó xuất hiện cũng đều sẽ lấy đi của bạn một thứ, đồng thời mang đến cho bạn
một thứ khác ngang bằng.
Mức độ quan tâm của bạn tới chuyện đó, tới người đó sẽ
quyết định tới sức ảnh hưởng của nó tới cuộc sống của bạn. Cũng giống như bạn
càng hy vọng bao nhiêu lại càng dễ thất vọng bấy nhiêu.
Tôn Ngạn Bân là phó chủ tịch hội sinh viên, có quen
biết với Uông Thiển Ngữ qua một lần làm việc chung trong chương trình nào đó.
Sau khi kết thúc chương trình Thập giai ca sỹ của trường, mọi người tụ tập đi
liên hoan, Uông Thiển Ngữ dùng mọi kế sách để lôi kéo bằng được Vương Y Bối ra
ngoài cùng mình.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, say mê trước vẻ đẹp của
Vương Y Bối, thậm chí chẳng hề ngần ngại mà tỏ rõ thái độ mình có cảm tình với
cô.
Uông Thiển Ngữ cũng hiểu đôi chút về con người Tôn
Ngạn Bân, cả nhân phẩm và học lực anh ta đều thuộc hạng xuất sắc. Nữ sinh cùng
khoa vẫn thường hay nhắc tới anh ta, tuy rằng không phải là một người quá mức
dè dặt khiêm tốn nhưng cũng chưa bao giờ thể hiện bản thân thái quá. Trong bộ
phận tổ chức sự kiện, nhóm trưởng nào cũng có bạn gái cả rồi, hơn nữa người nào
người nấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Tôn Ngạn Bân muốn kết giao bạn gái hẳn
là điều rất dễ dàng, thế nhưng anh ta có thể giữ vững tình trạng độc thân trong
suốt năm nhất đại học, thái độ đối với chuyện tình cảm lại không hề tùy tiện,
dễ dãi. Chỉ riêng về điểm này thôi Uông Thiển Ngữ cũng đã đánh giá cao anh ta
rồi.
Không lâu sau đó trường học xảy ra một chuyện sinh
viên nhảy lầu tự tử. Đương nhiên chuyện này chẳng có liên quan gì đến Vương Y
Bối, nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình.
Nghe đồn, sinh viên kia không chịu nổi khi thấy bạn
gái mình đi theo một người con trai khác trước mặt anh ta, nên đã tự sát.
Sau sự việc đó, Vương Y Bối cũng sợ hãi, không dám làm
gì quá đáng nữa. Nếu như anh chàng ban đầu kia mà cũng yếu đuối như vậy, sợ là
cô không gánh vác nổi trách nhiệm.
Thế nhưng, Tôn Ngạn Bân thì khác. Anh ta sẽ không nói
những câu lộ liễu như “anh yêu em” khiến người khác chán ghét. Ngay từ lúc
quyết định theo đuổi Vương Y Bối, anh ta đã ôm suy nghĩ đây sẽ là một trận
chiến trường kỳ, đối với chuyện tình cảm, anh ta vô cùng nghiêm túc.
Thái độ ấy khiến Vương Y Bối rất khó nghĩ, Tôn Ngạn
Bân thỉnh thoảng sẽ gọi điện hẹn cô ra ngoài, nhưng chỉ cần cô từ chối một câu
là anh ta sẽ lập tức không dây dưa miễn cưỡng cô. Tuy nhiên, anh ta nhiều lần
mời cô như vậy, kiếm cớ từ chối mãi cũng ngại nên cô cũng có vài ba lần đồng ý.
Mỗi lần ra ngoài chơi, Tôn Ngạn Bân đều có rất nhiều chuyện để nói, những vấn
đề anh ta nhắc tới không hề khiến Vương Y Bối lúng túng khó xử, ngược lại, cô
còn rất hứng thú. Tôn Ngạn Bân hiểu khá nhiều lĩnh vực, thỉnh thoảng còn đề cập
tới một vài chuyện chính trị, Vương Y Bối cũng rất thích nghe anh ta chia sẻ.
Sở thích chung của hai người khá nhiều, cách suy nghĩ và quan điểm đối với
những vấn đề xã hội lại khá tương đồng. Ví dụ như nếu có sự kiện gì đó xảy ra,
trên mạng mọi người đều sôi sùng sục, riêng hai người đều nhất trí rằng, mạng
internet và truyền thông chỉ biết đào bới, đổ thêm dầu vào lửa.
Không thể không thừa nhận Tôn Ngạn Bân là một người
con trai có phẩm hạnh tốt. Anh ta luôn chủ động đưa cô về ký túc mà không có
bất cứ yêu cầu nào, thậm chí cũng không hề có ý định muốn cầm tay cô. Điều này
khiến cho Vương Y Bối có cảm tình rất tốt với anh ta.
Vương Y Bối và Tôn Ngạn Bân đi dạo một lúc trong vườn
trường rồi mới quay về ký túc. Cô không mở máy tính lên mạng như mọi khi mà một
mình ngồi ở bàn học, yên lặng không nói gì.
Uông Thiển Ngữ nhìn cô, bâng quơ hỏi: “Sao thế? Sao bộ
dạng lại thành ra thế này?”
Vương Y Bối chống tay nâng đầu dậy: “Cậu thấy Tôn Ngạn
Bân thế nào?”. Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt trong veo như mặt hồ không gợn sóng.
Uông Thiển Ngữ rất ngưỡng mộ Vương Y Bối. Khi học cấp
ba, Vương Y Bối vẫn còn nét thơ ngây của một cô nữ sinh trung học, nhưng giờ là
sinh viên bỗng trở nên xinh đẹp đầy kiều mị, trong cái kiều mị ấy còn có cả sự
ấm áp, khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn thương một chút, yêu một chút.
Một cô gái như thế sao có thể không khiến đàn ông rung
động được chứ?
Vương Y Bối đã xác định kĩ rồi, sẽ tìm một người đàn
ông tốt yêu thương mình, rồi sống cuộc sống mà cô vẫn mong muốn. Thế nhưng thế
gian này tránh không được những điều ngoài ý muốn, nào ai có thể bảo đảm suốt
đời này không va vấp phải khó khăn?
Uông Thiển Ngữ lúc nào cũng mong Vương Y Bối có thể
gặp gỡ nhiều người, trải nghiệm nhiều chuyện, để sau này trên đường đời gặp
trắc trở cô cũng có thể tự mình biết cách vượt qua. Nhiều khi, Uông Thiển Ngữ
tự hỏi liệu có phải bản thân mình già trước tuổi hay không, tựa hồ nhìn thấu
mọi chuyện trên đời. Vấn đề của người khác cô đều có thể phân tích một cách đầy
lý trí, nhưng vấn đề của bản thân lại nhìn không thấu, nghĩ không thông.
Uông Thiển Ngữ mỉm cười: “Cậu muốn tớ trả lời thế
nào?”
Vương Y Bối bĩu môi: “Cậu muốn trả lời thế nào thì cứ
trả lời thế đi, cứ làm như tớ ép cậu không bằng”.
Uông Thiển Ngữ lắc đầu: “Nhưng chẳng phải lúc cậu hỏi
trong lòng cậu đã có đáp án sẵn rồi sao? Sao còn nhất định muốn tìm kiếm sự tán
thành của người khác?”
Vương Y Bối liếc Uông Thiển Ngữ: “Anh ấy rất tốt, cho
tớ cảm giác không đến nổi nào. Anh ấy không tạo áp lực cho tớ, không khiến tớ
có ý nghĩ muốn chạy trốn, những lúc nghe tớ nói chuyện anh ấy rất nghiêm túc,
hơn nữa cũng rất hiểu những gì tớ muốn biểu đạt, suy nghĩ của tớ hình như anh
ấy rất dễ dàng nắm bắt”.
Về điểm này, ngay cả Trần Tử Hàn năm xưa cũng không
làm được. Trần Tử Hàn chưa từng đi sâu tìm hiểu suy nghĩ của cô, càng không có
chuyện tận tâm tận lực tìm hiểu xem trong lòng cô ẩn chứa tâm tư gì.
Có một người hiểu mình, cảm giác vui sướng, mãn nguyện
lạ.
Vương Y Bối thậm chí cảm thấy, gặp được Tôn Ngạn Bân
là một chuyện tốt, vô cùng tốt. Cô có vui mừng, đấy là sự thật không thể phủ
nhận.
Uông Thiển Ngữ cười: “Anh ấy tỏ tình với cậu chưa?”
Vương Y Bối lắc đầu: “Chưa, chỉ là tớ cảm thấy con
người anh ấy không tồi”.
“Cho nên?” Uông Thiển Ngữ hí hửng chờ mong vế sau:
“Cậu nghĩ anh ấy làm bạn trai cũng rất tốt?”
Vương Y Bối thành thật gật đầu: “Đúng là rất tốt!”. Cô
ngừng lại một lúc: “Cậu biết mấy ngày nay tớ nghĩ về chuyện gì không? Tớ nghĩ,
tớ và Trần Tử Hàn chia tay lâu như vậy rồi, bây giờ tớ cũng đã đỗ đại học, tớ
muốn gặp cậu ấy, muốn biết cậu ấy sống có tốt không, có nhớ tớ không. Nhưng cậu
ấy không hề đi tìm tớ. Nếu thật sự muốn tìm một người, làm gì có chuyện tìm
không thấy? Không tìm thấy thực ra cũng chỉ là vì không muốn tìm mà thôi. Tớ
rất bất bình, vì sao tớ cứ phải nhớ về cậu ấy mãi như thế? Có thể giờ này cậu
ấy đang sống rất tốt, rất vui vẻ, có thể đã gạt tớ sang một bên từ lâu rồi, đã
có bạn gái mới rồi. Có lẽ chỉ thỉnh thoảng trong đêm khuya một mình, cậu ấy mới
đột nhiên nhớ tới như nhớ một người đã từng đi ngang qua đời cậu ấy mà thôi. Sự
tồn tại của tớ nhắc cậu ấy về quá khứ, tớ chỉ có giá trị mỗi khi cậu ấy hoài
niệm chuyện cũ. Mỗi khi nghĩ tới điều đó, tại sao cứ phải sắm vai một cô gái si
tình? Làm thế tớ sẽ được gì?”
Uông Thiển Ngữ nhíu mày: “Thế nên cậu định sẽ chấm dứt
vai si tình ấy, làm lại từ đầu. Tôn Ngạn Bân đúng là một người rất tốt, hai
người yêu nhau rất hợp. Trên đời này đâu có nhiều người si tình, ai người ta
cũng sống rất thực tế thôi. Có người sẽ bước vào cuộc sống của cậu, thì cũng sẽ
có người rời khỏi đó. Đừng gò bó bản thân nữa, sống một cuộc sống mới, làm một
người mới, như thế mới đúng”.
Uông Thiển Ngữ thở dài. Vì sao con người ta lại cứ
cứng đầu dùng thời gian để chứng minh mình là một kẻ si tình chứ? Đối xử tốt
với bản thân, chọn lựa một cách sống tốt cho bản thân chẳng lẽ không được sao?
Vì sao lại cứ phải đợi tới khi hoàn toàn tuyệt vọng mới tự nhủ, không nên chờ
đợi một người như thế này, không nên yêu thương một người như thế kia.
Vương Y Bối gật đầu: “Những lúc ở bên cạnh Tôn Ngạn
Bân, tớ cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ, cảm giác trong lòng không còn trống
trải, không còn khó chịu. Anh ấy là một chàng trai rất tốt, làm việc gì cũng
cẩn thận, chẳng thể tìm ra tật xấu gì cả”. Vương Y Bối thở dài: “Uông Thiển
Ngữ, cậu đã từng yêu ai chưa?”
Uông Thiển Ngữ đột nhiên phóng ánh mắt kinh ngạc về
phía cô, không hiểu vì sao tự nhiên cô lại hỏi tới chuyện này.
Vương Y Bối bật cười: “Nếu từng yêu rồi, yêu thật sự
rồi, cậu sẽ không thể lý trí mà khuyên tớ đến với một người khác như vậy được.
Tôn Ngạn Bân đúng là rất lý tưởng, thậm chí còn hơn Trần Tử Hàn về nhiều mặt,
hợp với tớ hơn Trần Tử Hàn. Nhưng tiếc là không phải anh ấy. Dù Tôn Ngạn Bân có
thể làm rất nhiều chuyện cho tớ, nhưng rồi tớ cũng sẽ nghĩ về Trần Tử Hàn, sẽ
tin nếu gặp những tình huống tương tự Trần Tử Hàn cũng sẽ làm thế, tớ sẽ lại
hồi tưởng tất cả, tất cả về cậu ấy. Trần Tử Hàn có thể không phải đối tượng tốt
nhất, nhưng ngoài cậu ấy ra, tớ không thể chấp nhận người nào khác. Kể cả người
ấy có tốt đến đâu đi chăng nữa tớ cũng không thể tiếp nhận những thứ xa lạ của
người ấy được”.
Uông Thiển Ngữ sững sờ, bấy giờ mới phát hiện bản thân
mình đã sai. Những phân tích lý trí của cô trong tình huống này thực ra không có
lấy một chút giá trị.
Ai cũng từng lý trí biết mình “nên làm thế nào”, nhưng
cuối cùng cũng vẫn lựa chọn cách làm mà trong mắt người khác bị coi là thiếu lý
trí. Không phải bản thân không biết điều đó, chẳng qua là vì có một người khiến
bản thân mình từ bỏ cả lý trí mà thôi.
Ngày hôm ấy là một ngày chật vật đối với Vương Y Bối,
bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra, một khi người ấy xuất hiện trong sinh mệnh
của cô thì những gì không thuộc về người ấy, cô đều không thể tiếp nhận được.
Đã một năm trôi qua rồi, bao nhiêu ngày, bao nhiêu
giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây đã trôi qua rồi.
Nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy người ta tay trong tay,
trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Trần Tử Hàn.
Sự thật không gì lay chuyển được ấy đã nói cho cô
biết, hóa ra, ngoài anh ra, cô hoàn toàn không thể tiếp nhận bất cứ ai khác.
Cô không tiếp nhận được, không phải vì quá si tình, mà
là không muốn ép bản thân chịu đựng những điều mình không thích.
Vương Y Bối nhìn Uông Thiển Ngữ, lên tiếng: “Tớ thật
sự rất buồn, tớ vẫn luôn nhớ về cậu ấy. Dù thời gian đã trôi xa lắm rồi mà tớ
vẫn ôm chờ mong. Tớ hy vọng tớ và cậu ấy có thể ngẫu nhiên gặp lại nhau, không
phải cố ý, cứ để mặc mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Nếu như thật sự có một
ngày tớ chứng kiến cậu ấy sống hạnh phúc với người con gái khác, lúc ấy, tớ sẽ
thôi hy vọng”.
Uông Thiển Ngữ im lặng rất lâu: “Vậy bây giờ cậu định
làm gì?”
Cô lắc đầu: “Không biết nữa. Nhưng ít nhất có một điều
tớ chắc chắn, đó là không thể làm lỡ dở chuyện người khác nữa. Tớ nghĩ trong
một thời gian nữa sẽ không yêu đương gì cả, cho nên cũng không muốn cho người
khác cơ hội”.
Giống như bản thân cô vậy, một khi chưa hết hy vọng
thì nhất định sẽ còn ôm chờ mong.
Uông Thiển Ngữ không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Vương Y Bối ngây ngẩn nhìn chiếc vòng tay. Cứ thử một
lần đi, dùng sự tuyệt vọng sau này để đánh cược. Tranh thủ lúc bản thân còn
thời gian để tiêu phí mà đặt cược một lần, như vậy sau này cô mới không hối
hận.
Ngày hôm sau, Tôn Ngạn Bân hẹn Vương Y Bối đi xem
phim. Lần này cô không từ chối.
Lúc ra về, sắc trời đã tối. Hai người ngồi ở bến xe
buýt đợi xe về trường. Trên xe rất đông khách, có người bàn luận về bộ phim vừa
xem, có người nói chuyện trường lớp, cũng có người đeo tai ngồi ngồi lặng im
nghe nhạc.
Vương Y Bối ngồi ở ghế bên trong, nhìn ra ngoài đường
chỉ nhìn thấy những ngọn đèn cao áp, khi xe chạy qua những con phố sầm uất mới
thấy những người bán hoa quả vỉa hè đang lớn tiếng rao hàng.
Mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, chẳng ai
mãi mãi ở bên cạnh ai cả, chỉ xem bạn có sẵn sàng, có muốn, có nỡ rời bỏ người
ấy hay không mà thôi.
Trái Đất có ít đi một người thì vẫn chuyển động như
thường, chẳng ai là người đặc biệt cả.
Xe tới điểm dừng, mọi người lục đục chuẩn bị xuống.
Vương Y Bối bình tĩnh đứng dậy, đi theo sau Tôn Ngạn Bân.
Họ lẫn trong đám người đi vào cổng trường, Tôn Ngạn
Bân quay sang nhìn cô: “Phim không hay à?”
“Sao hỏi thế?”
“Vì có cảm giác hôm nay tâm trạng em lạ lắm, hình như
có tâm sự.”
Vương Y Bối cười: “Chúng mình ra sân vận động đi dạo
một lát đi!”
Tôn Ngạn Bân sửng sốt một lúc rồi mừng rỡ đồng ý.
Giờ này trên sân vận động còn có một bãi bóng đã lâu
chưa dùng tới, cỏ mọc um tùm. Vương Y Bối đi về phía đó, Tôn Ngạn Bân lững
thững theo sau.
Cô chọn một vị trí thoải mái rồi ngồi xuống.
Xung quanh đã có một vài đôi tình nhân đang ngồi tâm
sự, có lẽ trong mắt họ, cô và Tôn Ngạn Bân cũng là một đôi như thế.
Vương Y Bối ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời.
Thực ra nhìn chẳng thấy gì hết nhưng lại khiến khuôn mặt cô lộ ra vẻ ưu sầu,
buồn bã. Cô túm lấy một nắm cỏ bên cạnh, tâm trạng thấp thỏm không yên.
Tôn Ngạn Bân quan sát cô nãy giờ mới lên tiếng: “Em
sao thế?”.
“Em đã từng nhắc tới Trần Tử Hàn với anh rồi đúng
không?”
Tôn Ngạn Bân gật đầu. Cô đã từng nhiều lần đề cập tới
người con trai đang chiếm giữ tình cảm của cô, khiến anh vô cùng đố kỵ. Anh
biết Trần Tử Hàn là mối tình đầu của cô, tới tận bây giờ cô vẫn chưa quên được
người ấy.
“Chuyện em và cậu ấy bắt đầu từ khi chúng em học lớp
mười một. Đã hơn ba năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như vậy khiến em cũng khó
mà tin nổi”.
“Đó chỉ là quá khứ của em”. Tôn Ngạn Bân nói câu này
cũng không biết là bản thân đang nhắc nhở ai nữa.