Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu - Chương 01 - Phần 1

Chương một:
Chúng ta của sau này

Nếu như có một ngày, cái tên mà bạn chôn giấu kĩ dưới
đáy lòng cứ bị bạn bè nhắc tới liên hồi, khiến nó lại một lần nữa xông vào cuộc
sống của bạn, bạn sẽ hy vọng chủ nhân cái tên ấy sống hạnh phúc hay sẽ cầu mong
anh ấy bất hạnh? Nếu là tôi, tôi rất muốn anh không vui vẻ bằng mình. Anh rời
khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc, cho dù điều đó chẳng
qua chỉ là để tự lừa mình dối người.

Vương Y Bối thật sự không ngờ khi vừa từ Mạc Xuyên trở
về quê nhà Yên Xuyên lại được nghênh đón bởi câu cửa miệng “không hợp thời
tiết” của bác sĩ. Cô nhớ rõ mùa hè Yên Xuyên không quá khô nóng như vậy, nhưng
khi cô vừa xuống máy bay, bủa vây lấy cô không chỉ có mùi vị cố hương quen
thuộc mà còn có cả khí trời hanh khô khó chịu. Cô cứ ngỡ thời tiết nơi đây cũng
như Mạc Xuyên, vẫn luôn ôn hòa, mát mẻ giống như vòng tay người yêu, không quá
nóng, không quá lạnh. Nhưng thực ra là cô đã quên mất rồi, quên mất Yên Xuyên
của mùa hạ rất khô và rất nóng. Yên Xuyên xa lạ này khiến cô đứng lặng ở sân
bay thật lâu.

Thế là cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà xa
lạ.

Kéo va li hành lý, Vương Y Bối một mình đi tìm nơi ở
công ty đã sắp xếp. Khoảnh khắc ngồi vào taxi, cô chợt cảm thấy, hóa ra mình đã
thay đổi, đã dám sống một mình ở một thành phố xa lạ, không còn lo sợ bản thân
không thể ứng phó hay không thể sống tốt nữa, mà đã có thể mỉm cười vui vẻ tiếp
nhận tất cả mọi thứ.

Cô tìm rất lâu mới gặp được người phụ trách tiếp đón.
Ban đầu cô vốn định đi tàu hỏa, nhưng sau đó lại đổi thành máy bay, xuống máy
bay rồi cô mới thông báo cho đối phương, mãi tới chiều cô mới sắp xếp xong hành
lý, tranh thủ nằm nghỉ một lát.

Tỉnh dậy đã là chiều tối. Cảm thấy quá nóng, Vương Y
Bối liền mở điều hòa. Thế nhưng ngay sau đó cô lại được một cơn đau bụng dữ dội
tới thăm hỏi, cô vội vàng đi tới phòng y tế. Truyền xong một chai nước biển, Y
Bối mang theo một gương mặt tái nhợt, mệt mỏi lết về căn hộ.

Nghỉ ngơi một lúc, cô gọi điện cho mẹ, không nói mình
bị ốm mà chỉ đơn giản báo với mẹ chuyện cô đã về Yên Xuyên. Ở đầu dây bên kia,
mẹ không còn lảm nhảm than phiền như trước đây nữa, chỉ thấp giọng nói với vẻ
lo lắng. Biết cô trở lại Yên Xuyên, mẹ rất vui, liên tục nói “rất tốt, rất
tốt...”.

Đặt di động sang một bên, Vương Y Bối nằm vật ra
giường, trùm chăn kín mít.

Thật không ngờ có ngày cô lại trở về đây... Trở về với
thành phố đã ôm ấp những năm tháng thanh xuân tràn ngập nụ cười và nước mắt của
cô, thành phố đã ghi lại bao nhiêu kỉ niệm in sâu trong tâm trí cô, vĩnh viễn
không phai mờ.

Lần này, Vương Y Bối ngủ rất ngon, chẳng thèm quan tâm
tới thời gian, cô chỉ cần ngủ thoải mái một giấc.

Nhưng đến nửa đêm, đột nhiên di động đổ chuông.

Số điện thoại hiện tại của cô vẫn là số dùng khi ở Mạc
Xuyên, vừa mới về đây nên cô còn chưa kịp đổi. Cô vốn đã có ý định tới Yên
Xuyên sẽ lập tức thay số, bằng không mỗi lần nhận điện sẽ chịu phí cao ngất
trời.

[Chúc các bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho
người yêu sách]

Vương Y Bối mò mẫm lấy điện thoại ra từ dưới gối,
không buồn nghĩ tới vấn đề phí cuộc gọi, lập tức ấn nút nghe, ngay cả người gọi
là ai cô cũng không kịp nhìn.

“Khuya như vậy còn chưa ngủ à?” Giọng nói quen thuộc
vang lên. Vương Y Bối vẫn còn chìm trong mơ màng, day day trán mới tỉnh táo
được một chút.

Bên kia, đối phương lại tiếp tục nói: “Này, hai hôm
trước họp lớp sao cậu không đi?”

Bấy giờ Vương Y Bối mới xác định được người đang nói
là cô bạn thân nhất hồi cấp ba, Lương Nguyệt. Cô chống tay ngồi dậy, rồi bật
đèn ngủ đầu giường: “Họp lớp?”.

Cái giọng ù ù cạc cạc của Vương Y Bối cũng khiến đối
Lương Nguyệt phải ngơ ngác: “Cậu không nhận được à? Tớ gửi tin nhắn vào QQ của
cậu rồi mà? Cậu không đi, tớ còn tưởng cậu...”. Nói đến đây, Lương Nguyệt đột
nhiên im bặt.

Vương Y Bối cũng không muốn hỏi tiếp Lương Nguyệt định
nói đến việc gì, và có liên quan đến ai. Có lẽ chính bản thân cô cũng hiểu rõ,
chỉ là không muốn phải nghe từ miệng người khác nói ra mà thôi.

“QQ hả? Tớ bỏ lâu rồi nên không biết.” Vương Y Bối nói
đều là sự thật. Cô cuộn tròn trên giường, cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không
thấy thông báo ấy, nhờ thế mà không cần suy nghĩ xem có nên đi họp lớp hay
không. Trường cấp ba thường xuyên phân lại lớp qua từng năm, thế nên mỗi khi
họp lớp không phải chỉ có một lớp riêng lẻ, mà thường mời cả bạn bè của một hai
lớp quen biết đến dự.

Lương Nguyệt im lặng hồi lâu, thật không ngờ lại thành
ra như vậy, Vương Y Bối mê mệt QQ một thời mà cũng có ngày không chơi QQ, không
dùng số QQ.

“Vậy à, tớ cứ tưởng... À, Vỏ
Sò[1], nếu, tớ nói là nếu...”

[1] Chữ
Bối trong tên Vương Y Bối có nghĩa là con ốc/con sò. (Mọi chú thích trong cuốn
sách đều của người dịch).

Lâu lắm rồi không có ai gọi biệt
danh của mình thân thiết như vậy, Vương Y Bối không kìm được mà khẽ mỉm cười:
“Nói đi, cậu học được kiểu ấp a ấp úng như thế từ khi nào vậy hả?”.

“Nếu Trần Tử Hàn có bạn gái, cậu
sẽ thế nào?”

Vương Y Bối sững người một lúc.
Nếu anh có bạn gái thì sao đây? Vấn đề này, cô đã tự hỏi bản thân không biết
bao nhiêu lần, nếu có một ngày anh có bạn gái, cô nên làm thế nào? Có nên tiếp
tục giữ hình bóng anh trong lòng không? Hay nên gạt anh ra để tiếp tục sống
cuộc sống tạm bợ? Vốn dĩ không hề có đáp án! Bất kể anh ra sao cũng không liên
quan đến cô nữa rồi, bọn họ đã chia tay lâu như vậy, sớm đã không còn dây dưa
gì nữa.

Cô đã từng trải qua đủ kiểu đủ
loại thăm dò của bạn bè, người thân, nhưng kết quả vẫn cứ là người ấy...

Cô thầm thở dài trong lòng, trên
mặt vẫn cố gắng nở nụ cười. Nhưng đâu có ai ở bên cạnh chứ, cô giả vờ làm gì?

“Còn thế nào được nữa, đương
nhiên là chúc phúc anh ấy rồi!” Cô nhẹ nhàng nói liền một hơi, giọng điệu bình
thản đến mức chính cô cũng tin rằng mình thật sự sẽ không sao, thật sự có thể
chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu.

Cô đã từng nửa đêm nằm mơ, mơ
thấy anh có bạn gái. Đó là một cô gái xinh đẹp, thùy mị, biết quan tâm chăm sóc
anh, gia cảnh cô gái ấy cũng rất tốt, ưu tú hơn cô về mọi mặt. Cô thấy hai
người họ đi dạo trên đường, thấy anh dịu dàng với cô gái ấy như đã từng dịu
dàng với cô.

Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ có
mình cô giữa căn phòng trống trải. Còn có thể thế nào đây? Cô vốn đã chẳng còn
là gì với anh ấy nữa rồi, dù anh ấy có kết hôn cũng không tới lượt cô quan tâm.

“Lúc ấy tớ cứ tưởng các cậu sẽ...
Thôi quên đi, không nói đến chuyện này nữa. Họp lớp cậu bỏ lỡ cũng chẳng sao,
nhưng đám cưới của tớ cậu nhất định không được bỏ lỡ đâu nhé?”

“Cậu sắp kết hôn rồi à?”

“Ừ, lúc ấy nhất định phải đến
tham dự đấy nhé!”

Hai người tiếp tục hàn huyên
những chuyện vui thời đi học, hỏi thăm tình hình công việc hiện tại của một vài
bạn học cũ. Vương Y Bối nhiều lần muốn hỏi có thật Trần Tử Hàn đã có bạn gái
rồi hay không, nhưng mãi vẫn không mở miệng được. Cô sợ làm vậy sẽ chứng tỏ
mình quá cố chấp, dù trong lòng cô đã biết, Lương Nguyệt thăm dò cô như thế thì
chắc chắn đó là sự thật.

Vậy thì cô cũng nên dập tắt hy
vọng đi thôi.

Cũng phải, cô và anh đã cắt đứt
liên lạc bao năm nay, anh có bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường, thậm
chí anh kết hôn cũng chẳng có gì lạ.

Người sai chính là bản thân cô,
cô cứ tha thiết níu kéo đoạn hồi ức ấy, không muốn để nó trôi vào dĩ vãng.
Nhưng cô lại không biết rằng, người khóa cô trong mớ tình cảm ấy không phải ai
khác mà chính là bản thân cô, cô không chịu đi ra, cứ khiến mình mắc vào tấm lưới
tình kia.

Vương Y Bối nhận lời tham dự đám
cưới của Lương Nguyệt. Các bạn học của cô hơn nửa đều đã kết hôn, sinh con cả
rồi, đến tuổi này kết hôn cũng là chuyện bình thường. Lương Nguyệt dặn đi dặn
lại cô không được đến muộn.

Buôn chuyện với Lương Nguyệt xong
cũng đã hơn mười hai giờ, Vương Y Bối không còn thấy buồn ngủ nữa. Cô xuống
giường, xỏ dép lê, chậm chạp đi tới bình đun nước. Cứ nửa đêm đang ngủ mà tỉnh
giấc là y như rằng cô sẽ bị đau họng. Trước kia còn ở Mạc Xuyên, cô thường
chuẩn bị một bình sữa phòng lúc tỉnh giấc thì uống, hôm nay mới về Yên Xuyên,
chưa kịp đi siêu thị nên đành phải uống nước nóng.

Cô kéo ghế ra ngồi đối diện trước
bình đun nước, bất động nghe tiếng nước reo trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh
kêu “o, o” như tiếng ngáy của loài động vật nhỏ nào đấy đang ngủ rất say, rất
thoải mái.

Vương Y Bối chống cằm, ngồi đợi
đèn báo chuyển sang chế độ ủ ấm.

Cô lấy di động ra, trong máy vẫn
còn lưu rất nhiều tiểu thuyết. Đọc truyện là sở thích hồi cấp ba của cô, dù đã
đọc hết nhưng nếu thích cô vẫn sẽ lưu lại. Mấy năm nay, cô nhiều lần thay điện
thoại mới, làm mất khá nhiều tiểu thuyết hay. Lục tìm một hồi, cuối cùng cô
cũng thấy thư mục lưu trữ, khi ngón tay lướt qua tên truyện Hóa ra anh vẫn ở
đây, cô bỗng dừng lại.

Còn nhớ ngày ấy khi đọc bộ tiểu
thuyết này, cô đã bị câu chuyện của nữ phụ làm cho cảm động đến mức bật khóc.
Lúc đó, hình như cô và Trần Tử Hàn vừa cãi nhau vì một việc cỏn con nào đó.
Ngày nào cô cũng tốn hai tệ để tải một bộ tiểu thuyết, đọc chưa đến hai ngày đã
hết. Trần Tử Hàn trách cô lãng phí, tốn tiền đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ đầu
độc tư tưởng của nữ sinh, còn nói cô cứ như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới học tập.
Thế là hai người liền cãi nhau.

Khóc nức nở một hồi, cô chủ động
đi tìm Trần Tử Hàn giảng hòa, hứa sẽ hạn chế đọc tiểu thuyết, đồng thời lên lớp
sẽ chăm chú nghe giảng.

Kí ức, cứ hễ ta nhìn thấy vật gì
quen thuộc là lại ào ạt ùa về trong vô thức...

Khi còn ở Mạc Xuyên, đồng nghiệp
của cô mua một tiểu thuyết mới của Tân Di Ổ, tựa là Hóa ra. Cô lật giở vài
trang, nhìn thấy những tên nhân vật quen thuộc thì vô cùng tò mò. Đâu phải là
truyện mới chứ? Đồng nghiệp cũng ngạc nhiên, cuối cùng mới biết đây là phiên
bản mới của Hóa ra anh vẫn ở đây, nội dung vẫn là câu chuyện cũ.

Nhưng mà Vương Y Bối biết rõ đã
không còn là cùng một chuyện nữa rồi. Dù cho tên vẫn vậy, nhưng ám ảnh cô nhất,
chỉ có Hóa ra anh vẫn ở đây. Còn hôm nay, hóa ra vẫn như xưa, nhưng đã không
còn anh vẫn ở đây nữa rồi.

Vương Y Bối cất di động đi, đèn
báo trên bình đun nước đã chuyển từ xanh sang đỏ. Cô đứng dậy, rót nửa cốc nước
sôi, hơi nước màu trắng chậm rãi bay lên. Nhìn cốc nước, không hiểu sao lại
không thấy muốn uống. Cô biết, hóa ra thực sự không còn là hóa ra nữa.

Hôm sau, Vương Y Bối đến công ty
trình diện. Nỗ lực của cô ở Mạc Xuyên đã được ghi nhận, cô được tổng công ty
triệu hồi về Yên Xuyên để giúp đỡ giám đốc mới ở đây. Nghe nói Hướng Vũ Hằng là
con trai chủ tịch hội đồng quản trị, mới du học trở về nên chưa quen với tình
hình công ty, Vương Y Bối được điều động về đây để giúp anh ta. Thực ra, cô
cũng khá do dự khi trở về Yên Xuyên, nhưng rồi cô nghĩ, mình cứ một mực ở thành
phố khác như thế, thật giống như đang trốn tránh điều gì đó. Cô không cho phép
bản thân mình yếu đuối như thế, nên mới đồng ý tiếp nhận công việc ở Yên Xuyên.

Tới công ty, chào hỏi đồng nghiệp
một lượt rồi cô về bàn làm việc của mình. Rời xa nơi này khá lâu, cô phải lập
tức bắt tay vào làm quen với công việc. Cô mở máy tính xem tư liệu nhân sự của
công ty, phòng khi gặp phải những tình huống đặc biệt còn kịp chọn người thích hợp.

Ánh mắt Vương Y Bối dừng lại
trước một hồ sơ, không chỉ vì cô gái tên Giang Ỷ Phi này có nhan sắc hơn người,
mà còn vì cô cảm thấy rất lạ, mặc dù cô ta vào công ty khá lâu, nhưng vẫn chỉ
là một nhân viên bình thường. Một nhân viên quèn như thế không đủ để khiến
Vương Y Bối phải liếc mắt, nhưng mà suy cho cùng, một cô gái đẹp dù không có
tham vọng thăng tiến thì cũng không khiến người khác phải ngạc nhiên cho lắm.
Phụ nữ đẹp thường khiến người ra không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Giang Ỷ Phi không tăng ca, hết
giờ làm lập tức đi về, cũng không tham gia vào bất kỳ dự án dài hạn nào, nhiều
năm qua, cô ta an phận làm một nhân viên bình thường như thế.

Có điều gần đây đã xuất hiện
nhiều thay đổi, từ khi Hướng Vũ Hằng đến, Giang Ỷ Phi liền có được đãi ngộ đặc
biệt. Thật sự muốn người ta không suy nghĩ cũng không được.

Vương Y Bối lắc đầu, tiếp tục xem
những hồ sơ khác.

“Mới đi làm đã chăm chỉ như vậy
sao?” Hướng Vũ Hằng chẳng biết từ khi nào đã đứng sau Vương Y Bối.

Anh ta vốn là một người theo chủ
nghĩa ăn chơi, chẳng qua là bị bố bắt ép tới công ty làm việc. Bố anh ta nói,
ông chỉ có một mụn con trai, nếu anh ta phụ sự mong đợi thì ông không biết phải
ăn nói như thế nào với ông nội của anh ta dưới suối vàng. Vì thế nên anh ta
đành phải thỏa hiệp.

“Tôi không chăm chỉ thì lấy đâu
ra một ngày đủ ba bữa cơm chứ?” Vương Y Bối quay đầu nhìn Hướng Vũ Hằng.

Có những người sở hữu vẻ ngoài
khiến người khác vừa nhìn đã thấy thiện cảm. Đối với người đàn ông này, Vương Y
Bối cũng có cảm giác không tồi, có vẻ làm việc chung được.

“Thật không ngờ cô trẻ như vậy.”
Hướng Vũ Hằng khoanh tay trước ngực, khẽ lắc đầu: “Bố tôi nói sắp xếp cho tôi
một trợ lý đặc biệt, tôi còn tưởng là một ông già cổ hủ cố chấp, suốt ngày lải
nhải bên tai người khác, thế này không được, thế kia không nên... coi người
khác là trẻ con”.

“Xem ra anh rất có thành kiến với
chủ tịch và những người già?” Vương Y Bối vừa nói, vừa tiếp tục xem tài liệu,
chỉ ra điểm khó hiểu trong đó, hỏi: “Anh có thể giải thích chỗ này cho tôi được
không?”

Hướng Vũ Hằng hơi ngạc nhiên
nhưng vẫn giải thích cho cô hiểu. Thật không ngờ, cô mới đến mà đã để ý công
việc như vậy, hơn nữa còn để ý rất tỉ mỉ.

Vương Y Bối cố ý đặt hồ sơ của
Giang Ỷ Phi ở cuối, trong lòng vốn không có ý định hỏi riêng, nhưng thấy Hướng
Vũ Hằng bày ra vẻ mặt “có việc gì cứ hỏi tôi”, nên cô liền mở ra.

Hướng Vũ Hằng mỉm cười, thoải mái
nói: “Cô không thấy cô ấy rất xinh sao? Xinh đẹp như thế mà chịu gắn bó với
công ty chúng ta, đương nhiên phải được hưởng lương cao rồi.”

Vương Y Bối hoàn toàn không để lộ
cảm xúc gì khi nghe câu trả lời của Hướng Vũ Hằng. Lúc đầu cô cũng cho rằng lý
do chính là như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn vẻ mặt của anh ta cô lập tức phủ
nhận ý nghĩ đó. Anh ta không có vẻ gì là loại người ấy. Nếu đã vậy thì chắc
chắn anh ta có lý do riêng, cô không cần thiết phải cố gắng tìm hiểu cho rõ
ràng nữa.

Thấy Vương Y Bối không hề có thái
độ khinh miệt, hay tỏ ra “chẳng trách lại thế”, Hướng Vũ Hằng lại càng có cảm
tình tốt với cô. Anh cũng biết chút ít về Vương Y Bối, sau khi tốt nghiệp không
lâu, cô tới làm việc ở công ty này, đảm nhận nghiệp vụ vất vả nhất, cứ thế cho
tới hôm nay. Đây là công việc đầu tiên của cô, dù thời gian qua đã từng có công
ty đưa ra mức lương cao hơn để mời cô về làm, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối
với lý do, gắn bó lâu nên đã có tình cảm.

Vẻ ngạo mạn trên gương mặt Hướng
Vũ Hằng tiêu tán, anh ta lên tiếng: “Mặc dù Giang Ỷ Phi không có thành tích gì
nổi trội, nhưng cô ấy là một người khiêm tốn, cẩn thận, làm việc nghiêm túc,
rất hợp với dự án của tôi. Hơn nữa hoàn cảnh cô ấy cũng khá đặc biệt, chuyện
này, về sau cô sẽ rõ”.

Vương Y Bối gật đầu, cô vẫn thắc
mắc tại sao Hướng Vũ Hằng lại giao một dự án quan trọng như thế cho một nhân
viên bình thường, bây giờ cũng coi như biết được đáp án mà cô muốn biết rồi.

Thấy cô không còn câu hỏi nào
nữa, Hướng Vũ Hằng mới quay về văn phòng: “Có chuyện gì không hiểu, có thể hỏi
tôi bất cứ lúc nào”.

“Được, chỉ cần giám đốc không sợ
tôi làm phiền.” Cô đóng tệp tư liệu đang xem lại rồi mở một tệp khác ra.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc làm việc
ấy của Vương Y Bối, Hướng Vũ Hằng khẽ mỉm cười. Lúc thấy cô tới văn phòng mình
trình diện, anh vẫn không dám tin vào mắt mình. Ấn tượng mà Vương Y Bối mang
lại cho anh thật sự không kém Giang Ỷ Phi là bao. Chỉ khác một điều là trên
người cô vẫn còn mang dáng dấp của một nữ sinh, hiếm thấy một người đi làm
nhiều năm rồi mà vẫn còn giữ được cái khí chất ấy.

Vương Y Bối tiếp tục dán mắt vào
mấy tư liệu đau đầu kia, chợt nhớ lại những ý nghĩ ngây thơ trước đây của mình,
cảm thấy thật nực cười. Khi ấy, cô thích tựa vào vai Trần Tử Hàn, ngốc nghếch
nói với anh: “Trần Tử Hàn, sau này anh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền nuôi
em” Lúc đó, cô không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, bờ vai mà cô cho rằng sẽ làm
chỗ dựa cả đời cho cô cuối cùng lại rời xa cô mãi mãi.

Cô toàn tâm toàn ý trao tương lai
của mình vào tay một người đàn ông mà không thèm suy nghĩ xem liệu rồi người ấy
có mệt hay không, có chán ghét mình hay không, có hết yêu mình hay không?

Khi yêu, người ta luôn nghĩ tình
yêu là một thứ vạn năng, có khó khăn gì cũng không sợ, nhưng không ai biết
rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộc sống cũng đủ khiến bản thân mãi không
gượng dậy được.

Cô ngồi ở bàn làm việc, khóe
miệng khẽ nhếch lên cười nhạo quá khứ ngu ngốc và nực cười của mình. Nếu mọi
chuyện không xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờ tin, một Vương Y Bối thành thạo
trong công việc hiện giờ hóa ra cũng có những lúc ngu ngốc như vậy.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng
hết giờ làm. Vương Y Bối thu dọn lại tài liệu trên bàn, xách túi lên chuẩn bị
đi về.

Hướng Vũ Hằng vừa ra khỏi văn
phòng, thấy cô định về, liền đi tới nói: “Trợ lý Vương, chờ chút!”

Vương Y Bối đeo túi trên vai,
đứng nhìn Hướng Vũ Hằng với ánh mắt khó hiểu.

Hướng Vũ Hằng ngại ngùng đi tới
trước mặt cô, nói: “Tối nay có một buổi tiệc, cần người đi cùng. Trước đây tôi
đều mời cứu viện bên ngoài, hôm nay... thì phiền cô một chút được không? Dù sao
giúp công ty tiết kiệm chi tiêu cũng là phận sự của nhân viên”.

Vương Y Bối nghe vậy thấy buồn
cười, nghiêng đầu sang một bên. Cô vốn đã rất đáng yêu, bộ dạng lúc này lại
càng làm nét nữ sinh thêm nổi bật: “Bây giờ hết giờ làm rồi. Như vậy có được
xem là tăng ca không?”. Sếp trực tiếp đưa ra yêu cầu, đương nhiên không thể từ
chối, cô không phải là người không biết điều.

“Không thành vấn đề.” Hướng Vũ
Hằng tươi cười gật đầu.

Ấn tượng ban đầu thật kỳ lạ. Có
những người, lần đầu tiên bạn nhìn thấy đã có thiện cảm, nhưng lại có những
người ngay từ ánh mắt đầu tiên bạn đã không thấy thích.

Vương Y Bối và Hướng Vũ Hằng đi
vào thang máy, xuống tầng dưới của tòa nhà. Hoa Thịnh không phải tòa nhà nổi
bật nhất ở Yên Xuyên, nhưng là nơi lý tưởng với cô: Không phải tốt nhất cũng
không phải kém nhất, giống như con người cô, không bao giờ trở thành người giỏi
nhất, nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất. Khi còn nhỏ cô từng nghe
thầy giáo nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, một
loại là người đứng trên đỉnh cao nhất, một loại là người đứng tận nơi thấp
nhất.

Cô vĩnh viễn vô duyên với chữ
“nhất” kia.

Cô đã được định trước là người
bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện
tại.

Vương Y Bối đứng trước cửa lớn
chờ Hướng Vũ Hằng đi lấy xe. Cô không thể cứ diện bộ đồ công sở này đi dự tiệc
được, nên anh ta phải lái xe đưa cô về thay quần áo. Cô nhìn theo bóng lưng
Hướng Vũ Hằng, người đàn ông này vẻ ngoài bất cần đời, nhưng thực ra lại vô
cùng chu đáo.

Vương Y Bối đứng yên nhìn dòng
người qua lại, ai ai cũng vội vàng, và cô, cũng là một người trong số đó. Bình
thường thì có gì không tốt chứ? Cho dù trước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác
với mọi người, sẽ là một người thật đặc biệt, nhưng hiện tại, cô cũng chỉ bình
thường như bao người, không có điểm gì khác biệt quá lớn.

Ngay gần chỗ cô cũng có một người
con gái đang đứng yên lặng.

Vương Y Bối nhíu mày, cô đã là
người cuối cùng tan tầm, sao Giang Ỷ Phi vẫn còn ở đây? Nhìn dáng vẻ cô ta hình
như đang chờ ai đó. Vương Y Bối tự thấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được
gọi là quen biết nên không đến chào hỏi. Hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người,
cô không nên quan tâm.

Lát sau, có một chiếc xe đỗ trước
mặt Giang Ỷ Phi, cô ta mở cửa xe ngồi vào.

Vương Y Bối đang định rời mắt thì
chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau, bẻ lái sang một bên, để lộ gương mặt
người đàn ông bên cạnh.

Cô bất giác mở to mắt, vô thức
đuổi theo hai bước.

Nếu có một ngày, anh xuất hiện
trước mặt cô, dù đã trải qua nhiều năm không gặp, liệu cô có thể vừa liếc mắt
đã nhận ra anh không?

Câu trả lời là, có thể. Thậm chí
dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, cô cũng biết đó là anh.

Cô chỉ kịp đuổi theo hai bước,
rồi ép mình dừng lại.

Đuổi theo, rồi sẽ thế nào nữa?

Cùng lắm chỉ có thể nói một câu:
Đã lâu không gặp.

Hơn nữa, Lương Nguyệt đã ám chỉ
rất rõ ràng, hiện tại Trần Tử Hàn rất hạnh phúc bên bạn gái, anh ấy đã vượt qua
được quãng thời gian không có Vương Y Bối bên cạnh từ lâu rồi.

Tốt lắm, nên như vậy.

Tốt lắm...

Vương Y Bối đứng im, khóe miệng
thoáng hiện lên một nụ cười.

Hướng Vũ Hằng dừng xe trước mặt
Vương Y Bối, cô cười với anh ta rồi mở cửa lên.

Cảnh tượng ban nãy, cô cố gắng
không để tâm, cố gắng coi nó là chuyện bình thường, giống như đang tự khuyên
nhủ bản thân, nó chẳng đáng để mình phải suy nghĩ nhiều, ngay cả khi có liên
quan tới người ấy.

Vương Y Bối nói địa chỉ cho Hướng
Vũ Hằng. Nơi ở của cô cũng không xa công ty lắm nên chẳng mấy chốc xe đã tới
dưới cổng chung cư. Vương Y Bối xuống xe, khó xử nói: “Phiền giám đốc chờ tôi
một lát!”.

Hướng Vũ Hằng cười đồng ý.

Hai người họ mới quen không lâu,
cho dù tương lai là đồng nghiệp lâu dài nhưng mà hiện tại, cô cũng sẽ không mời
anh ta vào nhà mình. Về phương diện này, xưa nay cô vẫn bảo thủ và cố chấp như
thế. Đây không phải là vấn đề đúng hay sai, mà chỉ là sở thích của cô.

Sợ Hướng Vũ Hằng đợi lâu, Vương Y
Bối cố gắng trang điểm nhanh nhất có thể, rồi vội vàng thay quần áo, chọn phụ
kiện thích hợp. Cuối cùng, cô đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại từ trên xuống
dưới ba lần, khẳng định không có gì bất ổn mới yên tâm ra khỏi nhà.

Cô tới gần xe, nhìn thấy Hướng Vũ
Hằng đang chăm chú chơi một trò chơi đang được ưa chuộng trên di động.

Còn nhớ, khi còn học đại học, cô
cũng rất thích chơi trò chơi này, đáng tiếc điện thoại của cô không tải được
về. Hồi đó cô vô tình thấy trò Temple Run trong di động của một người bạn học,
chơi thử một lần đã thích, liền tải về di động, mất rất nhiều lưu lượng, nhưng
đến lúc tải xong, cài đặt ra lại không chơi được vì phần mềm không tương thích
với máy. Sau này cô đổi điện thoại, cô lại quên mất không tải về nữa.

Ngày ấy, cô rất thích trò chơi
này, suốt ngày tìm bạn học kia mượn di động khiến bạn ấy phát điên đến mức mỗi
khi nhìn thấy cô liền hỏi: “Lại muốn chơi game ấy hả?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3