Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ (Tập 3A) - Chương 09 - Phần 1

Hồi chín

Nam Thanh cung thiên tử biết sự tình,

Phủ Khai Phong lần đầu xử Quách Hòe.

“Hoang đường! Thực quá hoang
đường! Cái gì mà li miêu tráo Thái tử, thực là nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ!”

Trong khách sảnh hậu viện Nam
Thanh cung, đương triều Thiên tử, Nhân Tông, giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy, chỉ
vào Bao đại nhân đang quỳ phía dưới quát lớn:

“Bao Chửng, không ngờ ngươi đường
đường là đại quan tam phẩm đương triều mà hôm nay lại ăn nói xằng bậy, miệng
nói ra toàn những lời yêu tà mê hoặc kẻ khác, ngươi đáng chịu tội gì?!”

“Thánh thượng!” Bao đại nhân mắt
sáng quắc, khuôn mặt đen nghiêm nghị, quỳ thẳng người, ôm quyền nói, “Lời của
vi thần, câu nào cũng là sự thật, tuyệt không có nửa điểm dối trá! Xin Thánh
thượng minh giám!”

“Hoang đường! Hoang đường! Hoang
đường!” Nhân Tông nộ khí xung thiên, tay áo long bào vung lên, gạt chén trà
trên bàn xuống đất, quát lớn, “Người đâu, đem tên Bao Chửng miệng toàn những
lời điên rồ này lôi ra ngoài cho trẫm!”

“Hoàng thượng, khoan đã!” Phu phụ
Bát vương vẫn cúi đầu đứng bên cạnh đột nhiên bật khóc quỳ xuống, phủ phục dưới
đất.

“Phụ vương?! Mẫu phi?! Lẽ nào hai
người cũng giống Bao Chửng, đều bị điên rồi sao!?” Nhân Tông quát lên.

Địch nương nương nước mắt giàn
giụa, khóc không thành tiếng: “Lời của Bao đại nhân… không phải là giả…”

Bát vương quỳ trên đất, ngước lên
nhìn Thánh thượng, hàng lệ già chảy mãi: “Hoàng thượng xác thực không phải do
Địch nương nương thân sinh, thân mẫu của Hoàng thượng là người khác…”

“Người, hai người nói, nói cái
gì?!” Thiên tử nhất thời kinh hoàng thất sắc, hai mắt trợn trừng, đôi môi trắng
xanh, không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới thốt lên một câu, “Phụ vương, mẫu
phi, hai người vừa nói cái gì?!”

Bát vương hai mắt đỏ ửng, buồn bã
nói: “Những lời Bao đại nhân nói, chính là sự thực, thân mẫu của Hoàng thượng
chính là Lý nương nương cung Ngọc Thần!”

Thiên tử đương triều thân hình
bỗng nhiên run lên, bịch một tiếng ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt sáng ngập tràn
ánh nước nhìn mấy người đang quỳ dưới sảnh, chầm chậm lắc đầu, lắc rồi lại lắc,
miệng thốt lên với vẻ không thể tin được: “Các người nói bậy… nói bậy… “

“Vạn tuế, khi ấy đích thực Trần
Lâm đã lén đem Vạn tuế vừa mới sinh ra xuất cung, sau đó lại trao cho Bát vương
gia, sự việc vô cùng chân thực, không chút dối trá…” Trần Lâm công công dập đầu
trên đất, nước mắt chảy dài trước ngực, nghẹn ngào nói.

“Trẫm… trẫm…” Nước mắt trong suốt
dâng lên trong mắt, Thiên tử vẫn lắc đầu như cũ, lẩm bẩm nói.

Mấy người quỳ trên đất thấy dáng
vẻ Hoàng thượng như vậy, lòng đau như dao cắt.

Trên khuôn mặt đen của Bao đại
nhân lộ vẻ đau xót, miệng mở ra mấy lần, lại không đành lòng cất tiếng, hồi lâu
sau mới nhíu mày, ngẩng đầu cao giọng nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, án này có
kim hoàn của Lý nương nương làm vật chứng, Bát vương thiên tuế, Địch nương
nương, Trầm Lâm Trần công công làm nhân chứng, như vậy nhân chứng vật chứng đã
đầy đủ… Án này mong Thánh thượng phán xét!”

“Phán xét… phán xét?!” Thiên tử
chầm chậm nhắm mắt, đôi mày lưỡi mác run run, mở miệng nói, “Ngươi muốn trẫm
phán xét như thế nào…”

Bao đại nhân rũ mắt, nhíu chặt
chân mày, thâm sâu nói: “Từ khi Thánh thượng đích thân chấp chính đến nay, vốn
dùng nhân đức hiếu nghĩa để trị quốc, bởi thế bách tính Đại Tống đều coi nhân
đức làm chuẩn mực, hiếu nghĩa làm thước đo, tuân thủ luật pháp ước thúc bản
thân, hành động việc làm đều theo quy củ. Thần cả gan hỏi Thánh thượng, ngay cả
bách tính bình dân còn như thế, Thánh thượng thân là đương triều Thiên tử, là
vua một nước, lẽ nào lại muốn vứt bỏ nhân đức vào chỗ coi thường, ném đi hiếu
nghĩa vào nơi hoang dã, cự tuyệt thân mẫu để người ở bên ngoài, chịu bao gió
sương?! Ngược lại còn đem kẻ ác sát hại người thiện lương che chở dưới đôi cánh
của mình, hưởng đủ áo đẹp cơm ngon?!”

Tĩnh lặng hồi lâu, mới thấy long
nhan thiên tử khẽ động, yết hầu trượt lên xuống, đôi mắt từ từ mở ra, đỏ rực
như máu, im lặng quét qua những người quỳ phía dưới một vòng, chầm chậm mở
miệng, âm thanh pha lẫn tiếng khàn khàn:

“Chuẩn bị giấy mực…”

Trần Lâm Trần công công đang quỳ
trên đất nghe vậy, liền vội gạt nước mắt, tay chân luống cuống bò dậy, bưng bút
nghiên giấy mực lên.

Nhân Tông cầm bút, bàn tay tái
nhợt run rẩy không ngừng, cuối cùng phải dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải,
mới có thể chầm chậm viết xuống chỉ dụ, đóng ngọc tỷ lên, rồi ngước mắt nói:

“Bao Chửng nghe chỉ… Nay trẫm hạ
mật chỉ cho ngươi, án này giao cho Khai Phong phủ thẩm tra xử lý, phàm là kẻ có
tội, trên có đương triều Thái hậu, dưới có vương tôn đại thần, bất luận thân
phận, đều phải nghiêm trị theo luật pháp!”

“Bao Chửng lĩnh chỉ, Hoàng thượng
vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bao đại nhân tiếp nhận thánh chỉ, dập đầu khấu
tạ.

Nhân Tông nhàn nhạt nhìn Bao đại
nhân, trong mắt chẳng có chút gợn sóng, chỉ hờ hững gật đầu, đứng dậy bước ra
ngoài.

Cánh cửa vừa mở ra, ánh trăng
vằng vặc trong vắt rọi vào sảnh hệt như sương trắng dày đặc, tuyết lạnh trắng
xóa, gió đêm thổi qua làm lay động long bào vàng rực, nổi bật dáng vẻ cô độc
của bậc đế vương.

Tua vàng óng ánh phiêu phất bên
tóc mai, hai hàng sợi vàng rực rỡ khảm vào trời đêm, bay bay khi mờ khi tỏ.

“Trần Lâm, ngươi hãy ở lại Nam
Thanh cung, hiệp trợ Bao Chửng phá án.”

“Dạ…”

“Báo cho bá quan đang hầu ở chính
điện không cần đợi nữa, tất cả đều trở về đi.”

“Dạ…”

“Khởi giá, hồi cung.”

“Hoàng thượng khởi giá, hồi
cung…”

Bóng người trùng điệp, nhấp nhô,
loan giá dần xa.

Trong sảnh mọi người đều im lặng
nhìn ra ngoài cửa hồi lâu sau rồi mới tự mình đứng dậy.

Địch nương nương khóc nhiều đến
mức hệt như lệ nhân, cả người lảo đảo, dưới chân mềm nhũn.

Bát vương vội đỡ lấy Địch nương
nương, gọi người hộ tống nương nương về phòng.

Trần Lâm hai mắt đỏ hoe, vừa gạt
lệ vừa nói: “Nô tài đã theo Vạn tuế nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn
thấy dáng vẻ Vạn tuế như thế, thực khiến người ta thương tâm.”

“Thực làm khó cho Thánh thượng
rồi…” Bát vương lau đi dấu lệ nói, “Mẫu thân thân sinh bị người ta hại, mang kỳ
oan sâu như biển, mà kẻ đầu sỏ gây ra lại là mẫu hậu dưỡng dục mình hai mươi
mấy năm… Haizzz, tình cảm sao có thể chịu đựng được đả kích như vậy, sao có thể
chịu đựng được đả kích như vậy…”

Bao đại nhân thở dài một tiếng:
“Chỉ là luật pháp, công lý sừng sững, án này không thể không thẩm tra…”

Ba người nhìn nhau một cái, cũng
trầm mặc không nói.

Lát sau, Bao đại nhân mới lấy lại
tinh thần, vội lên tiếng: “Bát vương gia, sự việc cấp bách, còn phải đem tiến
triển vụ án nói cho Lý nương một tiếng mới đúng!”

“Bao đại nhân nói phải, chúng ta
mau đi cung nghênh Lý nương nương.” Bát vương nghiêm sắc mặt nói.

“Không cần, ai gia đã nghe được
toàn bộ rồi…”

Lý hậu được Phạm Dung Hoa dìu, từ
sảnh trong chầm chậm bước ra, đôi mắt mù đầy tơ máu, khuôn mặt ngập tràn dấu
lệ.

Phía sau Phạm Dung Hoa là hai
người Triển Chiêu, Kim Kiền, sắc mặt đều ảm đạm.

Bao đại nhân bước lên một bước:
“Thái hậu đang nghỉ ở sảnh trong, sao lại…”

“Chỉ là một bức tường mỏng, sao
có thể ngăn được tiếng của các ngươi. Huống hồ ai gia mắt tuy mù nhưng tai lại
thính, nghe được rất rõ ràng…” Lý hậu được Phạm Dung Hoa đỡ ngồi xuống, buồn bã
nói.

Ngưng một chút, Lý hậu ngẩng đầu,
đôi mắt mù không có thần nhìn đăm đăm về hướng Bao đại nhân, “Bao khanh, phải
chăng ai gia không nên giải oan? Nếu như ai gia không giải oan, không đến gặp
khanh, thì sẽ không để Hoàng nhi phải khó xử như vậy, không nên…”

“Thái hậu!” Bao đại nhân bước
lên, ôm quyền nói, “Lời ấy của Thái hậu sai rồi! Mẹ nhận con chính là chuyện
thiên kinh địa nghĩa, là đạo lý hiển nhiên ở đời, có gì mà không nên? Huống hồ
trong vụ án này, lại có cung nữ Khấu Châu, thái giám Dư Trung xả thân vì nghĩa,
nếu án này không thẩm tra thì sao xứng với vong linh trung nghĩa trên trời của
bọn họ? Còn hành vi việc làm của Quách Hòe, Lưu hậu, thực khiến người ta căm
phẫn, nếu không khiến họ đền tội, vậy thì sao xứng với luật pháp Đại Tống, sao
xứng với thiên lý chói ngời đây?! Án này đã không còn là việc cá nhân Thái hậu
nữa rồi, mà chính là việc của thiên hạ! Thánh thượng tất cũng hiểu rõ đạo lý
như vậy, cho nên mới lệnh cho bản phủ nghiêm cẩn điều tra án này!”

“Bao khanh…” Lý hậu từ từ nhắm
mắt, khẽ gật đầu nói, “Bao khanh nói rất phải, ai gia không nghĩ tới…”

Bát vương nhìn hai người, đột
nhiên thở dài một tiếng: “Bao đại nhân, hôm nay trong thọ yến ngài xuất ra hiểm
chiêu, thực sự là quá mức mạo hiểm. Lẽ nào ngài không sợ bản vương không thừa
nhận Thái hậu sao?”

Bao đại nhân nghe vậy lại khẽ mỉm
cười một tiếng, là ý cười đầu tiên lộ ra trong tối nay:

“Bao Chửng và Thiên tuế kết giao
đã nhiều năm, đương nhiên biết Thiên tuế là người thế nào. Bát vương gia là
người ôm trong tim lòng trung nghĩa, tâm hoài thiện lương, sao có thể không
thừa nhận Thái hậu chứ?! Có điều nói tới kế hoạch tối nay, nếu không phải Bao
Chửng cùng đường cũng sẽ không dùng chiêu này.”

“Ồ? Lời này giải thích thế nào?”
Bát vương nghe mà ngạc nhiên.

“Phải chăng mấy ngày nay Vương
gia nhận được lời mời của Thái hậu, lưu lại trong cấm cung?”

“Xác thực có chuyện như vậy,
nhưng Lưu hậu cũng chỉ muốn cùng bản vương thương nghị chuyện thọ yến…” Bát
vương tái mặt, “Ý Bao đại nhân là, Quách Hòe, Lưu hậu đã dự liệu được Bao đại
nhân sẽ tới tìm bản vương làm chứng, cho nên mới cố ý giữ bản vương lại trong
hậu cung, vây khốn bản vương?!”

Bao đại nhân gật đầu: “E rằng
chính là như vậy! Bao Chửng là ngoại thần, không được triệu kiến thì không thể
tự ý nhập cung, Quách Hòe và Lưu hậu đã lợi dụng điểm này, sắp đặt tầng tầng
lớp lớp trở ngại, ngăn cản Bao Chửng cùng Trần công công và Bát vương gặp mặt.”
Ngưng một chút, Bao đại nhân lại nói, “Cho nên Bao Chửng mới không thể không
hành động mạo hiểm như vậy, nhân đại thọ của Địch nương nương liền đem án này
bẩm rõ với Thánh thượng, tốc chiến tốc thắng, càng để lâu lại càng nguy hiểm.”

Bát vương thiên tuế nhìn Bao đại
nhân một cái, khẽ thở dài: “Chắc hẳn Lưu hậu, Quách Hòe tuyệt không thể ngờ
được rằng Bao đại nhân lại dùng kế sách được ăn cả ngã về không này. Bao đại
nhân có dũng có mưu, bản vương bội phục.”

“Vương gia quá khen.” Bao đại
nhân ôm quyền đáp, “Chỉ là, Lưu hậu, Quách Hòe đã có hành động, án này nhất
định phải mau mau thẩm tra xử lý, tránh để đêm dài lắm mộng!”

Bát vương gật gật đầu, ngẫm nghĩ
một lát, lại hỏi: “Bao đại nhân chuẩn bị thẩm tra án này như thế nào?”

Bao đại nhân nghiêm sắc mặt nói:
“Đương nhiên là lập tức bắt Quách Hòe về quy án! Sáng sớm ngày mai sẽ thăng
đường thẩm vấn!”

Bát vương thần sắc chấn động:
“Bao đại nhân định khi nào thì tróc nã Quách Hòe?!”

“Bây giờ!”

“Bây giờ?!”

Bao đại nhân chắp tay nói: “Bản
phủ đã có mật chỉ trong tay, cho nên nhất định phải ra tay kiềm chế đối phương
trước!”

Bát vương nhíu mày: “Lời của Bao
đại nhân nói rất phải!”

“Chỉ là… Bao Chửng có một yêu cầu
quá đáng.”

Bát vương nhất thời ngạc nhiên:
“Bao đại nhân mời nói.”

“Đã mấy ngày nay, Quách Hòe phái
rất nhiều sát thủ tới mục đích muốn giết Thái hậu diệt khẩu, trên dưới Khai
Phong phủ đã sức cùng lực kiệt, e rằng sẽ có sơ hở. Vì sự an nguy của Thái hậu,
đêm nay xin thỉnh Thái hậu hãy nghỉ tạm tại Nam Thanh cung. Thứ nhất Nam Thanh
cung canh giữ nghiêm ngặt, có thể đề phòng thích khách; thứ hai Thái hậu và
Vương gia cùng Địch nương nương cũng có thể nhàn tản nói chuyện gia đình.”

Những lời này vừa thốt ra, bất kể
người khác phản ứng thế nào, tâm tình ủ rũ của Kim Kiền liền lập tức như được
tái sinh, thiếu điều nhảy cẫng lên hô to hai tiếng “muôn năm” để biểu thị sung
sướng:

Như thế là Phạm Dung Hoa cũng
phải ở lại Nam Thanh cung, Khai Phong phủ đương nhiên có thể thoát khỏi tiếng
ngáy đoạt mệnh của “bà má Phạm già” cũng thoát khỏi đám thích khách quấy rầy
rồi, hơn nữa còn có thể vuốt mông ngựa[1] Thái hậu và Bát vương
thiên tuế, hai nhân vật quan trọng bậc nhất, rõ thực là một hành động mà đạt
được nhiều thứ, lợi ích vô cùng!

[1] Câu
này lấy ý từ từ lóng “vuốt mông ngựa” trong tiếng Trung, có nghĩa
là nịnh bợ. Cả câu này ý chỉ Kim Kiền dù nói thế nào cũng phải
nịnh nọt Bao đại nhân trước đã, dù ở đâu cũng thế.

Chậc chậc, lão Bao, trong bầu
không khí bi thương nhường ấy mà ngài vẫn không quên xót thương thuộc hạ…

Có lãnh đạo như vậy, còn cầu gì hơn?

“Nếu đã như vậy, bản vương nhất định sẽ dốc toàn lực
bảo vệ sự an toàn của Thái hậu!” Bát vương gia nghiêm sắc mặt, hướng Lý hậu
nói.

“Làm phiền Bát vương rồi…” Lý hậu nghe vậy, khẽ gật
đầu đáp.

“Bát vương thiên tuế vất vả rồi!” Bao đại nhân cũng ôm
quyền nói.

Bao đại nhân gật đầu, ôm quyền cất tiếng: “Thái hậu,
Bát vương gia, bản phủ đi trước, xin cáo lui!”

“Bao đại nhân, mời.”

“Bao khanh, mọi sự hãy cẩn trọng!”

“Tạ Thái hậu, Bát vương gia!” Bao đại nhân chắp tay
thi lễ, hai mắt ngước lên liền quay người nói với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ,
lập tức theo bản phủ tiến cung, tróc nã Quách Hòe!”

Triển Chiêu lập tức ôm kiếm bước lên, sang sảng đáp:
“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Nói rồi, hai người liền xoay người bước ra.

Kim Kiền đảo đôi mắt nhỏ một vòng, cũng vội vàng hớn
hở chạy theo.

Nhưng Bao đại nhân bỏ lại một câu, khiến Kim Kiền đứng
hình tại chỗ.

“Kim bố khoái, ngươi hãy lưu lại Nam Thanh cung bảo vệ
Thái hậu.”

Gì?

Kim Kiền trợn mắt.

Chỉ thấy Triển Chiêu cũng quay đầu, bình tĩnh nhìn Kim
Kiền một cái, nghiêm mặt nói: “Kim bổ khoái, vạn sự hãy cẩn trọng!”

“… Thuộc hạ tuân lệnh…”

Nhìn bóng lưng vội vã xa dần của hai người họ, nhất
thời Kim Kiền muốn khóc mà không có nước mắt:

Mình thà đi chặt cái cây hòe già kia cũng không muốn ở
chỗ này thưởng thức “Bản giao hưởng ngáy” đâu…

Lão Bao ơi là lão Bao, ngài thực quá không phúc hậu
rồi đấy…

Tiểu Miêu ơi là Tiểu Miêu, ngài thực quá không trượng
nghĩa rồi đó…

Có điều, sự việc sau đó đã chứng minh, danh tiếng công
chính của Bao đại nhân tuyệt đối không phải giả, Nam hiệp Triển Chiêu cũng
tuyệt chẳng phải hư danh.

Đêm đó, nhà âm nhạc họ Phạm cùng phòng với Kim Kiền
lại thực khác thường, ngoại trừ lẩm bẩm vài câu hỏi vớ vẩn thì yên tĩnh một
cách thần kỳ…

“Tiểu Kim, thì ra Hoàng thượng cũng có chuyện không
như ý…”

“Ưm… Đương nhiên, Hoàng thượng cũng là người mà…”

“Tiểu Kim, Dung Hoa cảm thấy Hoàng thượng còn không
được như bách tính bình thường, chí ít bách tính còn biết thân mẫu mình là ai,
nhưng đương kim Thiên tử sống hai mươi mấy năm mới biết mình đã nhận sai mẫu
thân, lại còn nhận kẻ thù của mẫu thân mình làm dưỡng mẫu…”

“Haizzz, chớ nên sinh vào nhà đế vương, thực đáng
tiếc, một mỹ nam tuyệt phẩm như thế, thê thảm quá…”

“Dung Hoa nghĩ có thể cùng mẫu thân nương tựa vào nhau
mười mấy năm qua quả là phúc phận…”

“Ưm ưm, phúc phận… phúc phận…”

“Có thể tương ngộ cùng Bao đại nhân, Triển đại nhân,
Công Tôn tiên sinh, Hiệu úy đại ca… và cả Tiểu Kim đệ nữa, quả thực là may mắn
ba đời…”

“… ”

“Tiểu Kim?”

“Khò…”

“Đệ ngủ rồi à?”

“Khò khò khò…”

“Tiểu Kim?!”

“Khò khò khò… khò khò…”

“Đệ còn nhỏ tuổi như vậy, ngủ sao lại còn ngáy nữa
thế?”

Căn cứ vào tổng kết chuyên nghiệp sau khi sự việc xảy
ra của Kim Kiền thì, đêm đó nhất định là áp lực tâm lý của đồng chí Phạm Dung
Hoa đã tăng đến mức “kịch trần” dẫn đến biên độ của giấc ngủ bị đứt gãy… Nói
tóm lại, chính là Phạm Dung Hoa bị mất ngủ…

Nhờ phúc của Phạm Dung Hoa, Kim Kiền được ngủ một giấc
yên ổn hiếm có, cho tới tận sáng sớm hôm sau bị người ta vừa kéo vừa đẩy về đến
Khai Phong phủ mới hoàn toàn tỉnh lại.

***

Công đường phủ Khai Phong, uy nghiêm túc mục, bức
hoành phi thếp vàng “Minh kính cao huyền” được treo chính giữa, hai tấm biển
đầu hổ “Hồi tỵ” “Túc tĩnh” dựng đứng hai bên, Tứ đại hiệu úy đứng hầu hai bên
sườn, Công Tôn tiên sinh ngồi sau thư án, còn Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ
Triển Chiêu đứng bên đợi lệnh.

Dưới công đường, nha dịch bổ khoái chia làm hai hàng
đứng trang nghiêm, tinh thần sáng láng, sát uy bồng cây nào cây nấy lấp lánh
ánh quang.

Chính là: Gương sáng bừng chính khí, uy nghi chiếu tâm
hoài.

Bao đại nhân khuôn mặt đen sa sầm, ngồi chính giữa sau
bàn xử án, nhìn quanh một vòng, hai mắt long lên, giơ kinh đường mộc định vỗ
một cái.

Kim Kiền đứng bên cạnh cửa lớn cũng như chúng nha dịch
thấy tình huống như vậy, tinh thần liền chấn động, vội vàng thẳng người lên.

Mắt thấy kinh đường mộc sắp vỗ xuống bàn thì bỗng nghe
bên ngoài công đường có tiếng hô vang, “Bát vương gia tới…”

Bao đại nhân sửng sốt, vội đặt kinh đường mộc xuống,
bước xuống bậc thềm trên công đường nói: “Theo bản phủ nghênh tiếp!”

Chúng nhân trên công đường vội theo Bao đại nhân khom
người quỳ xuống hô: “Bát vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Bát vương gia đầu đội Tử kim quan, thân vận long bào
gấm màu lam rảo bước đi tới, vừa thấy Bao đại nhân đang quỳ liền cúi xuống đỡ
Bao đại nhân dậy, nói: “Bao đại nhân, không cần đa lễ! Đều đứng lên cả đi!”

Chúng nhân lúc này mới đứng lên.

Chợt nghe Bao đại nhân hỏi: “Bản phủ đã có lời chứng
của Vương gia trong hồ sơ, Vương gia không cần phải hạ mình đến đây làm chứng…”

“Bao đại nhân…” Bát vương thở dài, “Tuy là như thế,
nhưng hôm nay bản vương lại thấy tim đập loạn, đứng ngồi không yên. Bao đại
nhân, có thể để bản vương cùng nghe thẩm?”

Bao đại nhân vội cúi đầu ôm quyền đáp: “Bao Chửng
không dám, Vương gia mời ngồi!”

Lập tức có người khiêng một chiếc ghế thái sư đến đặt
ở bên công đường, Bao đại nhân mời Bát vương thiên tuế an tọa, sau đó mới quay
trở lại ngồi sau bàn xử án, giơ cao kinh đường mộc lên…

Chúng nha dịch lại lên tinh thần, thẳng lưng ưỡn ngực…

“Hoàng thượng giá đáo…” Bên ngoài lại truyền tiếp một
tiếng hô.

Bao đại nhân cả kinh, vội đặt kinh đường mộc xuống
đứng dậy, vòng qua bàn xử án nói: “Theo bản phủ cung nghênh thánh giá!”

Chúng nhân lại lịch bịch quỳ xuống.

Chỉ thấy một bóng người màu vàng sáng rảo bước tiến
vào, sau lưng là một hàng dài cung nữ thái giám, nghi trượng đi theo, rầm rập
rầm rập, vô cùng oai phong, đó chính là loan giá của Thiên tử đương triều, Nhân
Tông hoàng đế đích thân tới.

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

Lại một trận hô vang trời.

“Bao khanh bình thân, Bát vương thúc mau mau đứng dậy.
Tất cả đều bình thân!” Nhân Tông đỡ Bao đại nhân, Bát vương dậy, vội nói.

Bao đại nhân và Bát vương thiên tuế đứng dậy, nhìn
Thiên tử, khuôn mặt mang theo vẻ nghi hoặc hỏi: “Thánh thượng, người đây là?”

Nhân Tông khẽ thở dài nói: “Hôm nay trẫm ngồi một mình
trong cung, cảm thấy tâm thần không yên, ăn ngủ bất an, trái lo phải nghĩ, liền
quyết định đến Khai Phong phủ nghe thẩm, khanh thấy sao?”

Bao đại nhân nghe vậy, vội khom người ôm quyền hô: “Vi
thần không dám, cung thỉnh Hoàng thượng!”

Hoàng thượng gật đầu, bước tới bên sườn công đường, đã
có thái giám khiêng một chiếc ghế bọc đệm mềm đặt xuống bên phải ghế thái sư
của Bát vương gia, mời Thiên tử an tọa.

Đến khi Bát vương cũng ngồi xuống, Bao đại nhân lại
hướng hai người họ ôm quyền thi lễ, sau đó mới trở lại bàn xử án, chỉnh đốn lại
tinh thần, vươn tay cầm kinh đường mộc giơ cao lên…

“Thái hậu giá đáo…” Một tiếng hô to từ ngoài công
đường truyền đến.

Chúng nhân nhất thời biến sắc.

Bao đại nhân nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, vội đứng
dậy vòng bước xuống công đường quỳ, hô to: “Bao Chửng cung nghênh phượng giá!”

Bịch bịch, lại một cảnh quỳ xuống.

Mà chúng nha dịch, tính cả Kim Kiền trong đó, lúc này
ngay cả sức lực để giật mình hoảng hốt cũng không có.

Cái đó gọi là lần đầu trống đánh sĩ khí tăng, lần hai
trống vang sĩ khí giảm, lần ba trống kêu sĩ khí tận!

Chậc…

Chả lẽ cả nhà ông hoàng đế này đã bàn nhau tới phá rối
Khai Phong phủ?

Chốc cái lại tới một người, rồng rắn y như là kẹo hồ
lô vậy, rốt cục thì đã hết chưa thế?

Giây lát, liền thấy cung nữ váy áo rực rỡ nối gót nhau
bước vào, thái giám ôm phất trần khom người tiếp nhau mà đi, đường vẩy hương
thơm, nghi trượng, hộ vệ quan viên, khí phái còn xa hoa hơn loan giá của Thiên
tử mấy phần. Hai cung nữ vận áo gấm tay cầm quạt làm từ lông vũ chim công bước
vào, tách sang hai bên, một bóng người xuất hiện.

Người này, đầu đội kim quan cẩn trân châu ngọc bích,
cài trâm ngọc màu đỏ phía trên có gắn một viên dạ minh châu, lấp la lấp lánh,
ánh vàng chói lọi, một thân váy tím thêu bách điểu chầu phượng, tinh xảo mỹ lệ
vô ngần, sống động như thật; mái tóc dài hệt như sa tanh đen, đây đó điểm một
vài sợi bạc, dung nhan như tạc, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn, mắt hạnh môi đào,
thướt tha mềm mại, không khó để nhận ra người này thời trẻ nhất định là một mỹ
nhân tuyệt sắc.

Chỉ là, giữa mi tâm thấp thoáng vẻ tàn nhẫn, đôi con
ngươi đảo một vòng lại tỏ rõ ý uy hiếp.

“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

“Bát vương Triệu Đức Phương bái kiến Thái hậu!”

“Vi thần Bao Chửng khấu kiến Thái hậu thiên tuế thiên
tuế thiên thiên tuế!”

“Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

Tiếng hô vang rền nối tiếp nhau, rất náo nhiệt.

“Hoàng nhi không cần đa lễ, mau mau đứng lên.”

Lưu hậu bước lên nắm lấy cánh tay Thiên tử nâng dậy,
lại quay đầu nói: “Tất cả đứng lên đi.”

“Tạ thái hậu!” Chúng nhân lại lục tục đứng dậy.

“Mẫu hậu, vì sao hôm nay lại đến Khai Phong phủ?”
Thiên tử dìu Lưu hậu ngồi xuống ghế mềm, rũ mắt hỏi.

“Chỉ là ai gia nghe nói hôm nay Bao khanh xét xử một
vụ đại án, cho nên mới đặc biệt tới đây để mở rộng tầm mắt…” Lưu hậu liếc Nhân
Tông một cái, chậm rãi mở miệng đáp.

“Mẫu hậu nói đùa rồi…” Thiên tử cúi đầu, “Sao lại
khiến mẫu hậu nhọc lòng tới đây nghe thẩm…”

“Sao…” Lưu hậu nhướng mày, “Lẽ nào hoàng nhi đến được,
ai gia lại không tới được?!”

“Nhi thần không có ý đó…”

“Vậy thì là ý gì?”

“Nhi thần chỉ là…”

“Thánh thượng!” Bao đại nhân bước
lên, ôm quyền cung kính nói, “Thái hậu nếu đã có ý này, thì nghe thẩm cũng đâu
có trở ngại gì?”

“Bao khanh…” Thiên tử quay sang,
đôi mắt sáng trong vắt ẩn hiện vẻ đau đớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen của
phủ doãn trước mặt.

Bao đại nhân bình tĩnh nhìn lại,
hai mắt không dời.

Giây lát, long mục chầm chậm khép
lại, tới khi mở ra đã không còn nhuốm chút tình cảm nào.

“Nếu mẫu hậu muốn nghe thẩm, nhi
thần tất nhiên tuân lệnh!”

Đôi mày liễu của Lưu hậu khẽ
động: “Nếu đã như thế thì, Bao khanh, thăng đường đi!”

“Bao Chửng tuân chỉ!” Bao đại
nhân chắp tay, quay người trở lại sau bàn xử án, giơ kinh đường mộc lên vỗ mạnh
xuống, “Thăng đường!”

Chúng nha dịch cuối cùng cũng thở
phào một hơi, vội thẳng sống lưng, sang sảng cất tiếng:

“Uy vũ…”

“Truyền bị cáo, Quách Hòe!”

“Truyền Quách Hòe…”

Không lâu sau, bên ngoài công
đường có tiếng xiềng chân xích tay va vào nhau lẻng xẻng, một người mặc áo tù
bị hai nha dịch áp giải đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3