Động phòng hoa chúc cách vách - Mở đầu

MỞ ĐẦU

Khi có người đưa cho tôi chiếc thẻ phòng VIP tổng thống của
khách sạn Quốc tế, dường như tôi không dám tin vào điều đó. Tôi chỉ có ý định tới
để hỏi về cáo trạng, cứu vị hôn phu của tôi đang bị cách ly thẩm tra. Một việc
quang minh chính đại như vậy, sao lại diễn ra ở nơi mờ ám như phòng của tổng thống?

Nhưng nghĩ đến việc Ấn Chung Thiên bặt vô âm tín không biết
đang phải chịu cực khổ như thế nào, rồi lời nhắc nhở rất trịnh trọng của người
môi giới: “Chuyện thành hay không chỉ cần xem anh ta có chịu giúp cô không
thôi. Đây là cơ hội duy nhất của cô.”, và nhan sắc không đáng nhắc đến của
mình, tôi không còn cảm thấy do dự nữa, lập tức thay một bộ trang phục màu
xanh, trang điểm qua quýt để che bớt vẻ tiều tụy, vội vã đến nơi hẹn.

Đặt chân lên nền đá hoa, bước tới trước cửa phòng số 2319,
tôi sửa sang lại những tư liệu trong chiếc cặp tài liệu, để chắc chắn rằng những
thứ cần mang đều đã mang đủ, rồi hít một hơi thật sâu, đưa thẻ lên nhập mật mã
vào phòng. Cánh cửa phòng tự động mở ra, tôi cố bước thật khẽ, đi vào bên
trong.

Căn phòng toát lên vẻ xa hoa và yên tĩnh, chiếc rèm cửa khép
kín, không để lọt một chút ánh sáng. Bên cửa sổ là bóng người cao lớn chìm
trong bóng tối, cái kiểu đứng thẳng ấy là của quân nhân, ngạo nghễ và hiên
ngang.

Tôi đóng cửa lại, bước về phía trước hai bước.

“Chào ông!”

Tôi lờ mờ nhận ra người ấy thoáng giật mình, sau đó từ từ
quay người lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt với vẻ đẹp lạnh lùng ấy, tôi giật mình,
vội lùi về sau, lưng dựa vào cánh cửa, đôi chân dường như không đứng vững được
nữa.

Diệp... Chính... Thần!

Vì sao lại là anh? Người đàn ông tôi nghĩ rằng sẽ không bao
giờ gặp lại, lại xuất hiện đúng lúc tôi đang cần đến sự giúp đỡ, đây là điều
may mắn hay rủi ro?

Không, không phải là điều may mắn. Gã cầm thú này từ trước tới
nay chưa bao giờ mang lại cho tôi điều tốt đẹp. Anh chỉ mang tới cho tôi hết
tai họa này đến tai họa khác.

Diệp Chính Thần đi về phía tôi, giống như con sói hoang tiến
về phía con mồi. Anh cứ tiến thêm một bước là hơi thở của tôi thêm dồn dập, cho
đến khi tôi sắp ngạt thở thì anh dừng lại, cách tôi có một bước chân, đứng yên
lặng.

“Cô bé...”

Lại là tiếng gọi tôi thường nghe thấy trong những cơn ác mộng.
Tôi bịt chặt tai, quay người định bỏ chạy nhưng Diệp Chính Thần đã nhanh tay
đóng chặt cửa phòng.

“Cô bé, chúng ta nói chuyện nhé...”

“Tôi không có điều gì để nói với anh!”

“Nhưng anh thì có, anh...”

“Anh thôi đi, dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không tin!”

Tôi đẩy mạnh anh ra, định mở chốt cửa thì nghe thấy giọng nói
rất bình thản của anh: “Em không định cứu vị hôn phu của mình sao?”

Nghe câu nói ấy, tôi đứng im như bị điểm huyệt. Nếu không phải
vì lời nhắc nhở ấy thì có lẽ tôi đã quên mất mục đích của chuyến đi này.

“Anh có thể cứu được anh ấy?” Tôi cố kìm nén cơn hoảng hốt,
quay người lại, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, biết rõ là
không có tác dụng nhưng vẫn không muốn từ bỏ niềm hy vọng cuối cùng.

Anh cầm chiếc điều khiển trên bàn lên, chĩa về phía tấm màn
hình tinh thể lỏng treo trên tường, nhấn một nút rồi tiếp tục nhấn nút mở. Trên
màn hình lập tức hiện lên khuôn mặt của Ấn Chung Thiên. Anh đang ngồi trong một
căn phòng chật hẹp, hai bàn tay đan vào nhau, đặt trên bàn, hai mắt đỏ mọng,
trông rất mệt mỏi và tiều tụy.

“Tôi muốn uống nước...” Giọng nói khàn đặc phát ra từ đôi
môi khô nứt của anh chứa đựng vẻ van nài.

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Nói hết những điều anh
biết thì sẽ được ra khỏi đây.”

“Tôi...”

Những hình ảnh trên màn hình dừng lại. Vẻ mặt cuối cùng của Ấn
Chung Thiên lưu lại mãi trên đó. Anh luồn hai bàn tay vào tóc, vẻ mặt hoảng sợ
và mâu thuẫn như đang cầu xin tôi cứu anh.

Đây là người đàn ông cách đây không lâu đã cầm chiếc nhẫn
kim cương và nói rằng sẽ ở bên tôi suốt đời ư? Mới mấy ngày không gặp mà anh đã
trở nên vô cùng tiều tụy. Bất giác tôi đưa ngón tay đeo nhẫn lên môi, cắn cho tới
khi rớm máu. Nghe nói ở ngón tay ấy có một sợi dây thần kinh chạy đến tim nên rất
đau nhưng tôi không hề cảm thấy thế, mà cứ nhìn vào đôi mắt như hai chiếc hố
sâu của Ấn Chung Thiên. Tôi biết anh đang chờ tôi giúp anh thoát khỏi nỗi giày
vò, đau khổ, thế mà tôi lại chẳng có cách nào.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Diệp Chính Thần túm lấy cổ tay tôi, kéo ngón tay bị tôi cắn
đến tứa máu. Anh nhìn những vết răng màu đỏ trên ngón tay tôi, rồi lại nhìn
viên kim cương lấp lánh, khẽ nhếch mép: “Bây giờ thì có chuyện để nói với anh rồi,
đúng không?”

“Anh ấy bị người khác hãm hại, anh ấy chỉ là một thư ký quèn,
là Phó thị trưởng Lưu...”

“Có bị người khác hãm hại hay không, không thể cứ nghe lời
em là được, cũng không phải anh nói là được, tổ chuyên án cần có bằng chứng...”
Diệp Chính Thần không nói tiếp, nhưng tôi hiểu ý anh.

“Anh muốn tôi làm gì?”

“Em biết là anh muốn điều gì nhất rồi còn gì.”

Anh cười. Tôi không sao chịu đựng được nụ cười ấy, chỉ thấy
cơn thèm muốn trong đôi mắt đang rực lên như nham thạch của anh.

Tôi giữ chặt chiếc nhẫn trên tay: “Tôi sắp kết hôn rồi...”

“Em là của anh.” Anh ngắt lời tôi, giống như đang nói về một
sự thật không cần tranh cãi. Anh không hề thay đổi chút nào, muốn có gì là phải
giành lấy bằng được, còn tôi thì đã mất quyền lựa chọn.

“Anh thực sự cứu được anh ấy?”

“Ngoài anh ra, không ai có thể cứu được anh ta.”

Nhìn lại một lần nữa hình ảnh dừng trên màn hình, tôi chợt
nhớ đến lời của luật sư: “Xét xử xong, Ấn Chung Thiên không bị xử tử hình thì
cũng tù chung thân. So với sự sống thì sự nhục nhã chẳng đáng gì.”

Tôi đưa tay cởi khuy áo trên cổ: “Chỉ lần này thôi.”

Anh túm lấy tay tôi, ngăn tôi lại: “Anh muốn em trở về bên
anh.”

“Không thể được.”

“Nếu anh cứ muốn như vậy?”

“Đừng hòng!” Tôi kiên quyết không nhượng bộ. Tôi quá hiểu Diệp
Chính Thần. Nếu tôi nhượng bộ, chắc chắn sẽ bị anh dồn đến đường cùng. “Nếu buộc
tôi phải trở về bên anh thì tôi thà chết cùng Chung Thiên.”

Tôi quay người bước đi, tỏ ra rất dứt khoát. Nhưng đúng lúc
tôi kéo cửa ra, định nhấc chân lên thì Diệp Chính Thần nói: “Chờ chút.” Bàn tay
tôi hơi run, tay nắm cửa từ từ rời khỏi lòng bàn tay, cánh cửa màu thẫm từ từ
khép lại.

“Được, anh đồng ý.” Cuối cùng thì anh cũng nhượng bộ. Tôi bỗng
cảm thấy căn phòng VIP xa hoa này chẳng khác gì một chiếc lồng vàng, nhốt tôi
và một tên cầm thú lại với nhau, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là lùi dần
về phía sau để cánh cửa lồng tự động đóng lại, bắt đầu cho một việc làm xấu xa.

Trước ánh nhìn chăm chú của Diệp Chính Thần, tôi cởi từng
chiếc khuy áo rồi đến váy, tất, từng thứ một rời khỏi người tôi, từng tấc da thịt
lộ dần trước mắt anh. Cho tới khi trên người chỉ còn lại chiếc áo và chiếc quần
nhỏ che đi những bộ phận nhạy cảm thì tôi không còn dũng khí tiếp tục nữa, cảm
giác cay đắng, chua xót dâng lên. Tôi đưa hai tay lên ngực, ánh mắt xấu hổ nhìn
đi nơi khác.

Hình ảnh trên màn hình vẫn dừng lại, vẻ thiểu não trên gương
mặt vị hôn phu của tôi được phóng to hết cỡ. Tôi không biết làm như vậy rốt cuộc
là đúng hay sai, cũng không dám nghĩ sau này Ấn Chung Thiên biết chuyện xảy ra
ngày hôm nay thì sẽ thế nào. Liệu anh có cảm ơn việc làm vì anh hôm nay của
tôi? Hay sẽ buồn và căm phẫn tới mức không còn sáng suốt, tát cho tôi một cái
thật mạnh, mắng tôi là đồ đê tiện.

Tôi nghĩ, nếu là tôi thì nhiều khả năng sẽ là lựa chọn thứ
hai. Vì đối với một người đàn ông, việc vị hôn phu của mình lên giường với người
đàn ông khác là nỗi nhục nhã lớn nhất.

Nhưng tôi không thể nghĩ được nhiều như thế, đây là con đường
duy nhất của tôi lúc này.

“Cô bé...” Lại là tiếng gọi quen thuộc, Diệp Chính Thần kéo
tôi vào vòng tay ấm áp của anh, rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn thật khẽ. “Có
nhớ anh không?”

“Có!” Làm sao không nhớ được? Mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh,
và mỗi lần như vậy, lục phủ ngũ tạng đều quặn đau.

“Có hận anh không?”

“Có!” Tất nhiên là tôi hận anh, nếu không thì sao mỗi lần nhớ
đến anh, tôi đều thầm nguyền rủa anh là “đồ khốn”?

“Có thể tha thứ cho anh được không?” Diệp Chính Thần nâng cằm
tôi lên, buộc tôi phải đối diện với “bức tranh thịt” dường như rất hoàn mỹ ấy,
nhưng có ai biết, dưới cái vẻ ngoài khiến biết bao cô gái ngất ngây kia lại ẩn
giấu một linh hồn đê tiện.

“Có thể...” Tôi ngẩng lên, khẽ mỉm cười. “Cho tới khi anh chết.”

Anh cười, vẻ lạnh lùng như băng giá tan ra, bất giác tôi lại
như nhìn thấy anh hồi đầu mới gặp, đó là Diệp Chính Thần với nụ cười khiến người
khác không sao hiểu được.

“Được thôi, thế thì anh có thể sống mà làm tất cả những gì
mình muốn.”

“Anh...” Tôi chưa kịp phản bác thì đôi môi của anh đã áp xuống,
rồi lập tức bập chặt như thể muốn hút hết máu từ đôi môi tôi. Tôi kêu lên đau đớn,
nhưng tiếng kêu bị chìm đi. Đôi môi anh nóng rực, đốt cháy mọi ngóc ngách trong
trái tim tôi, lúc đó tôi chợt hiểu ra rằng, điều mà anh muốn không phải là sự
trao đổi giữa quyền lực và sắc đẹp, mà là xác định xem tình yêu của tôi dành
cho anh còn lại bao nhiêu.

“Không... Đừng!” Tôi ra sức giãy giụa, sợ rằng một khi mình
từ bỏ ý định chống cự thì sẽ bị tan chảy trong ngọn lửa rừng rực tỏa ra từ người
anh.

“Bây giờ còn nói đừng, em không cảm thấy rằng đã quá muộn
hay sao?”

Anh bế tôi lên, ném xuống giường, sau đó cởi từng chiếc khuy
áo của mình. Khi chiếc sơ mi được cởi một nửa, để lộ vầng ngực rắn chắc, tôi rất
muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay đã bị anh tóm chặt đưa lên đầu, người cũng bị
anh đè lên.

Sau khi lột bỏ hết những thứ còn lại trên người tôi, nhìn thấy
làn da trắng như tuyết, đôi mắt anh ánh lên vẻ sững sờ: “Khi cởi bỏ hết quần
áo, em vẫn rất quyến rũ.”

“Khi cởi bỏ hết quần áo, anh vẫn rất cầm thú!”

“Em chẳng hề thay đổi.” Anh nhướn mày, cúi đầu xuống ngực
tôi. Tôi nghiến chặt răng, cố nén tiếng kêu.

Nhưng anh đã thay đổi, thay đổi đến mức tôi hoàn toàn không
nhận ra nữa.

Trên giường, quần áo vứt bừa bộn, hai thân hình quấn chặt lấy
nhau, không thể phân biệt được đó là lôi kéo, giằng giật, hay khao khát...

Môi, lưỡi, hai bàn tay anh thỏa sức hưởng thụ những gì anh
muốn, còn tôi không thể ngăn cản được. Khi anh kéo chân tôi ra, rồi tiến vào và
rên lên sung sướng, nụ cười như những cánh hoa anh đào rơi xuống trong giấc mộng.

Tôi nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra. Đau khổ nhưng hoàn toàn
không phải vì sự sỉ nhục của anh mà là vì tôi cảm thấy hận mình đã nhanh chóng
bị thuần phục dưới thân hình của anh, khao khát muốn được kết hợp với anh như vậy
đến suốt đời, không xa rời...

Đã biết rằng phải trải qua rất nhiều sự giành giật, mâu thuẫn
như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cứ vượt qua hàng rào đó và cùng anh mê muội trên
giường. Vậy thì lúc đầu vì sao lại buộc mình và anh phải buông tay?

“Có thích không? Chẳng phải em thích nhất tư thế đó sao?”

Tôi nghiến răng, phản bác: “Đây rõ ràng là tư thế anh
thích.”

“Thì ra em vẫn nhớ.”

“Anh...!” Tôi không còn biết nói gì và cũng không thể nói.
Anh đã hôn bạo liệt, ghì chặt một cách điên cuồng và chiếm hữu một cách gian
ác. Những động tác kích thích được thực hiện hết lần này đến lần khác. Dưới
thân hình của anh, tôi như trở thành một dòng suối nóng, quên hết tất cả, phối
hợp cùng anh.

Không biết là bao lâu, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc. Anh
ôm người tôi giờ đây như đã trở thành một cái vỏ tê dại vì hoan lạc vào lòng, dịu
dàng hôn tôi, vuốt ve mái tóc tôi, hít sâu mùi hương trên cơ thể tôi với vẻ vô
cùng quyến luyến.

Mồ hôi và sức nóng của da thịt hòa quyện tạo nên cảm giác rất
khó chịu, nhưng tôi không còn sức lực để vùng ra, vì thế tôi để mặc cho anh bế
vào phòng tắm. Sau khi rửa sạch những tội ác để lại trên người tôi, anh bế tôi
trở lại giường, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi đã quá mệt mỏi, chỉ muốn lần nữa được
ngủ trên cơ thể đã cách xa lâu ngày này, nhất định sẽ không còn cảm giác đau
lòng như trong những giấc mơ. Nhưng khi nhắm mắt, tôi lại nghĩ tới Ấn Chung
Thiên, nghĩ tới Dụ Nhân, nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ...

Cố gắng nhấc thân hình đau ê ẩm để ngồi dậy, tôi nhặt từng
chiếc váy áo, mặc lên người, rồi chải đầu, vỗ vỗ vào đôi má trắng bệch. Đúng
lúc tôi định xuống giường thì Diệp Chính Thần giữ lấy cổ tay tôi, chặt tới mức
tôi không thể vùng ra.

“Những thứ anh muốn, tôi đều đã cho anh rồi, anh còn muốn gì
nữa?” Tôi hỏi.

“Hãy rời bỏ anh ta!”

Bốp! Tôi giáng một cái tát vào má trái của anh, đó là câu trả
lời của tôi.

Anh hơi nghiêng mặt, cười nói: “Nếu biết vị hôn thê đã cứu
mình bằng cách nào, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”

Tôi cúi người, ghé sát vào anh, mũi chạm vào vành tai anh, mỉm
cười, khẽ nói: “Nếu để cho bạn bè thân thiết và đồng nghiệp của anh biết được
anh đã ép tôi phải làm chuyện gì thì không hiểu họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”

Anh khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy nhạo báng, không biết là cười
nhạo tôi hay cười nhạo chính mình.

“Diệp Chính Thần, anh đừng ép tôi nữa! Kết quả của việc ngọc
và đá cùng bị thiêu đốt chắc anh cũng không mong muốn nhìn thấy như tôi.”

Khi cánh cửa khép lại phía sau lưng, tôi nghe thấy anh nói một
câu rất khẽ: “Anh phải làm gì với em đây...”

Bàng hoàng trở về nhà nghỉ nhỏ, nơi tôi tạm trú ở Bắc Kinh,
tôi đã kỳ cọ không biết bao nhiêu lần trong phòng tắm, dấu hôn chi chít trên
người kỳ mãi vẫn không hết, xối bao nhiêu lần nước mà mùi hương của anh vẫn
không tan, cả câu nói sau cùng của anh nữa, nó cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi nhắm
mắt, bịt tai, nhưng trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng chúng tôi trên giường
cùng nhau, từng tư thế, từng chi tiết, thậm chí từng vẻ mặt của anh.

Không biết tôi đã tắm bao lâu, cho tới khi điện thoại đổ
chuông, tưởng có tin tức của Ấn Chung Thiên, tôi vội chộp lấy điện thoại, nhưng
chỉ là mẩu tin nhắn của một số máy lạ: “Đói quá, rất muốn ăn một bát mỳ em nấu.”

Tôi nhìn vào mẩu tin nhắn, rất lâu. Tôi lại nhớ đến những
cây anh đào nở rộ năm ấy. Chúng ở ngoài cửa sổ phòng Diệp Chính Thần và cũng ở
ngoài cửa sổ phòng tôi vì phòng chúng tôi cách nhau một bức tường hoàn toàn
không cách âm.

Cùng là những kẻ sống nơi đất khách quê người, lại là hàng
xóm, vì thế chúng tôi trở thành bạn của nhau rất tự nhiên. Chuyện gì anh cũng
quan tâm đến tôi, tôi cũng thường xuyên chuẩn bị một số món ăn, mời Diệp Chính
Thần tới ăn cùng, lâu dần, việc anh sang chỗ tôi ăn cơm đã trở thành một thói
quen.

Có lần, anh từ bệnh viện trở về, đến thẳng phòng tôi, gõ cửa:
“Cô bé, anh đói lắm, nấu cho anh một bát mỳ đi.”

Tôi mơ màng tỉnh dậy, mở cửa, đứng dụi mắt: “Anh chàng đẹp
trai, đã mấy giờ rồi mà anh còn đến dựng con gái nhà người ta dậy thế?!”

Diệp Chính Thần nhìn bộ đồ ngủ mỏng tang trên người tôi:
“Anh muốn dựng em dậy như là dựng vợ dậy, em có bằng lòng không?”

Tôi lườm anh một cái, vừa nấu mỳ vừa cằn nhằn: “Ai muốn làm
vợ anh chứ. Nếu vậy thì cuộc đời này coi như đi đứt!”Tuy nhiên cuộc đời đi đứt
đâu chỉ có những người làm vợ của anh.

Tôi đặt điện thoại xuống, một lúc sau lại cầm lên, rồi chậm
rãi soạn một câu: “Về nhà bảo vợ anh nấu cho mà ăn.”

Bàn tay đã để ở nút gửi tin nhắn, nhưng tôi không gửi đi mà
xóa sạch mẩu tin đã soạn, từng chữ, từng chữ một, rồi khoác thêm áo, bước tới
bên cửa sổ, vém tấm rèm cửa. Ở dưới mé đường, không xa lắm, có cây du già, lá
đã vàng úa, ánh trăng rọi trên phiến lá phát ra ánh sáng lấp lánh. Dưới gốc cây
du là một chiếc xe Hummer, màu đen của chiếc xe càng làm nổi rõ góc cạnh của
nó. Tôi đoán người thích chiếc xe ấy hẳn là một người đàn ông đầu đội trời,
chân đạp đất. Tôi không sao nhìn rõ được trong xe có người hay không, vì bên
trong xe tối om, làn khói mỏng từ ống xả bay ra, lập tức chìm trong màn đêm đen
tối.

Làn gió lạnh lướt qua mái tóc chưa khô khiến tôi lạnh run,
cơn đau rát trên cổ, trên bờ vai, trên ngực lúc trước được cơn gió xua tan. Tôi
ngẩng đầu, nhớ lúc còn nhỏ, phía ngoài sân nhà tôi cũng có một cây du già như vậy,
cứ đến mùa hạ là lại tỏa bóng sum sê.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3