Huyền của Ôn Noãn - Chương 06 - Phần 2
Đã rất nhiều năm rồi cô không hát, nhưng lại biết rõ bài hát này như thể ngày nào cũng hát, nó khắc tạc vào đầu óc cô như thế, có lẽ cả đời này không thể quên. Hát xong, cô cúi đầu, hy vọng mái tóc dài có thể che đi tất cả những cảm xúc không nên có lúc này.
“Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát.”
Thật lâu sau, anh mới buông lỏng tay.
Cô đi ra ngoài cửa, từng bước đi ra khỏi câu lạc bộ, vội vã lên xe, rời đi.
Ngày qua yên ả như dòng nước, nhưng công ty lại xảy ra chuyện kỳ lạ.
Ôn Noãn nhìn bản hợp đồng và kế hoạch trên tay, không hiểu nổi tại sao mấy ngày liên tiếp đều như thế? Gần trưa, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, cô đi tìm Cao Phóng, hỏi thẳng: “Tại sao Thiển Vũ lại tranh dự án với Đại Trung?” Trùng hợp một, hai lần cô có thể hiểu, nhưng đây đã là cái thứ năm.
“Lần trước Đại Trung cướp dự án của Ích Chúng mà lẽ ra đã nằm gọn trong tay chúng ta, các đồng nghiệp ở bộ phận Kinh doanh vất vả một tháng, kết quả lại bị Chu Lệnh Hồng nẫng tay trên, mọi người vô cùng tức giận nên bắt tay vào phá hoại hợp đồng của Đại Trung. Đại Trung cũng không chịu rút, thế nên cứ tranh qua tranh lại như vậy thôi.”
Ôn Noãn nhíu mày, đây không phải là chuyện trẻ con giận dỗi đánh nhau, mỗi vụ làm ăn đều phải hao tốn rất nhiều sức người sức của, không tiếc vốn tranh đi đoạt lại như vậy, chỉ sợ cuối cùng cả hai đều thua thiệt.
“Tổng giám đốc có biết không?” Cô hỏi.
Cao Phóng nở nụ cười: “Cô cho rằng cậu ta không biết?”
Ôn Noãn cụt hứng, chỉ im lặng, thì ra vốn không liên quan đến bộ phận Kinh doanh, cuộc chiến là một tay Chiếm Nam Huyền khởi xướng, chỉ không biết là nhằm vào Chu Lệnh Hồng hay Chu Lâm Lộ mà thôi, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau, thứ anh muốn công kích chính là công ty Đại Trung.
“Ôn Noãn, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Xin cứ nói.”
Cao Phóng lơ đãng nói: “Thời gian cô ở tầng sáu mươi sáu ngắn như vậy, sao có thể làm việc ăn ý với Chiếm Nam Huyền như thế?” Thư ký nào được tuyển ít nhất cũng phải mất nửa năm mới có thể tạm quen với tính nết của cậu ta.
Ôn Noãn ngẩn người, chuyện này nên trả lời thế nào đây? Nói mình thông minh tuyệt đỉnh? Hay nói mình giỏi hiểu ý người khác?
Cao Phóng cười: “Cô không trả lời cũng không sao, tôi chỉ tò mò thôi.”
Nghĩ một lúc, cô nói: “Tôi quen anh ấy từ trước. Tôi đi đưa bản hợp đồng này cho bộ phận Tư pháp, lát nữa nói chuyện với anh sau.” Không muốn nói tiếp, đành phải tìm cớ bỏ chạy.
Cao Phóng cười, nhìn cô rời đi.
Khi ra khỏi bộ phận Tư pháp, còn mười phút nữa là hết giờ làm, Ôn Noãn không lên lầu nữa mà đi thẳng đến căng tin. Trên đường đi qua chiếc cầu hành lang tầng bốn, cô đi vào vườn hoa trên không ở ngoài cây cầu, tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống một cái ghế nghỉ ngơi, nhìn những bông hoa xa gần không biết tên.
Cho dù Cao Phóng không nói ra, Ôn Noãn cũng biết anh nghĩ gì, điều anh tò mò chính là tại sao Chiếm Nam Huyền biết rõ quan hệ của cô và Chu Lâm Lộ mà vẫn bổ nhiệm cô, không chút đề phòng. Tại sao trong vụ làm ăn lần trước, cho dù xảy ra chuyện gì, từ đầu đến cuối anh vẫn không mảy may nghi ngờ cô?
Cái đó đương nhiên là có ngọn nguồn.
Mỗi việc xảy ra đối với chúng ta kỳ thực đều đã được định sẵn.
Ví dụ như, vận mệnh an bài một người nào đó quen biết A, có thể là vì để anh ta thông qua A mà quen B, sở dĩ để anh ta quen B, có thể là vì thông qua B, anh ta có thể có được một công việc, hoặc trợ giúp anh ta chuyện gì, hay đạt được ý muốn của anh ta. Sau đó anh ta lại quen C, mà C có thể mang đến bất hạnh cho anh ta, bất hạnh này có thể chính là kiếp nợ của anh ta.Hoặc là, người nào đó vừa quen A vừa quen B, sau đó nhờ anh ta mà A, B quen nhau, sự quen biết đó sẽ làm thay đổi vận mệnh của A và B… Giống như cô, Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm.
Trước kia, cô quen Chiếm Nam Huyền qua Ôn Nhu, sau đó Chiếm Nam Huyền lại qua cô mà biết Bạc Nhất Tâm. Có lẽ ông trời để cô, Chiếm Nam Huyền, Bạc Nhất Tâm vốn là những người xa lạ gặp nhau trong một vòng tròn luẩn quẩn, muốn qua cô để tạo mối duyên cho hai người?
Quan hệ giữa người với người cứ ảnh hưởng đến nhau, móc nói với nhau như vậy, cuối cùng tạo nên một vòng luẩn quẩn không ai có thể chạy thoát.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô bỗng nghe thấy một tiếng nói vọng lại từ rất gần.
“Em không cố ý, em không biết là sẽ như vậy.” Tiếng khóc nức nở mang theo hối hận và sợ hãi, dường như là người cô quen.
Cô nhìn xung quanh, xác định tiếng nói chuyện phát ra từ phía sau hòn non bộ xanh biếc, hoa nở rực rỡ.
“Đừng lo, nói rõ ràng thì sẽ không sao.” Giọng nam hòa nhã này dường như cũng không xa lạ.
“Bạc tiểu thư nói muốn tìm em uống chén trà tâm sự, em nghĩ cô ấy là bạn gái của Chiếm Tổng nên dù thế nào cũng không thể đắc tội. Em nghĩ có thể là cô ấy muốn biết trong công ty còn ai thích Chiếm Tổng nữa không,hơn nữa, khi cô ấy tới, cũng giống như chỉ buột miệng hỏi thôi, cho nên em đã nói chuyện của Đỗ Tâm Đồng với cô ấy, em còn cố ý không nhắc gì tới chị Ôn, thật đấy, không phải em cố ý đâm chọc đâu!”
“Đừng lo, Ôn Noãn không phải người hẹp hòi, chỉ cần thẳng thắn nói cho cô ấy thì sẽ không có việc gì.”
“Nhưng mà...chị ấy không để ý đến em, em có vài chuyện muốn nói với chị ấy, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng khách khí của chị ấy, em lại thấy sợ hãi, không dám nói gì… Em thực sự rất khó chịu, cho nên mới… mới tìm anh...”
Ôn Noãn đứng dậy, im lặng rời đi.
Nhìn qua lớp kính màu xanh, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tâm trạng mông lung mấy hôm nay cũng dần sáng rõ, tưởng rằng bị người bên cạnh phản bội đã là số mệnh từ khi sinh ra, nhưng thì ra ít nhiều vẫn còn ngoại lệ.
Đã quá thời gian ăn cơm trưa, trong nhà ăn lịch sự, sạch sẽ của công nhân viên chỉ còn lác đác vài bóng người. Cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, phục vụ lập tức đưa đồ ăn tới. Cô vừa ngồi xuống đã thấy Đỗ Tâm Đồng chạy ra từ một góc phòng, tựa như đã đợi cô rất lâu.
“Tôi có thể nói chuyện với cô không?” Đỗ Tâm Đồng hỏi.
Thời thế tạo con người, cũng đả thương con người, bây giờ khuôn mặt cô ta tiều tụy, sự kiêu ngạo đã biến mất, giọng nói có vẻ khẩn cầu, khép nép. Ôn Noãn bình thản nói: “Cô tìm nhầm người rồi.” Người cô ta nên tìm là Bạc Nhất Tâm.
Đỗ Tâm Đồng không chờ cô mời, ngồi xuống đối diện cô.
“Bạc Nhất Tâm vốn đồng ý với tôi, nếu gặp chuyện không may, cô ấy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng mấy hôm nay tôi không thể gọi cho cô ấy, hôm nay là thời hạn cuối cùng trước khi tôi và Như Khiêm phải rời đi, tôi thật sự hết cách mới phải tìm đến cô… Chiếm Tổng muốn đuổi việc tôi, tôi không có gì oán hận, là do tôi ngu ngốc nên mới cam tâm bị người ta lợi dụng, tôi biết, nhưng Như Khiêm vì tôi mà bị liên lụy, anh ấy hoàn toàn không biết gì hết, tôi xin cô tha thứ cho anh ấy.”
“Cô nói quá rồi. Cho dù cô tin hay không, chuyện này tôi không để bụng.”
Tha thứ hay không, không quan trọng, cho dù là với Đỗ Tâm Đồng hay Quách Như Khiêm, cô đều không thấy thù ghét, trước kia là đồng nghiệp trong công ty, bây giờ vẫn vậy, không hơn, hận một người phải chịu sự giày vò quá lớn, cô hà tất phải làm chuyện mất nhiều hơn đượcđó.
“Vậy cô có thể cầu xin Chiếm Tổng giúp không, để Như Khiêm được tiếp tục ở lại công ty? Anh ấy là nòng cốt của bộ phận Kỹ thuật, cho dù anh ấy không có công lao nhưng cũng góp công sức, cho dù giáng chức hay điều đến nơi khác cũng được, xin đừng đuổi anh ấy.”
Thiển Vũ thành lập mười năm, chưa từng đuổi một nhân viên, dù Quản Dịch có cho họ từ chức để chạy lấy người, nhưng sau này khi đi xin việc ở các công ty khác, họ cũng rất khó phân trần, hơn nữa Quách Như Khiêm làm về kỹ thuật, nếu rời khỏi Thiển Vũ như vậy, chẳng khác nào không thể sống yên ở nơi này.
“Coi như tôi cầu xin cô.” Thái độ nhún mình của Đỗ Tâm Đồng khiến cô phải chú ý, giống như bây giờ có bắt cô ta phải ba quỳ chín lạy, cô ta cũng sẽ không do dự.
Ôn Noãn khẽ thở dài. Trước khi làm việc này, tại sao bọn họ không nghĩ tới việc sẽ mất tiền đồ? Mất bò mới lo làm chuồng, không phải lúc nào cũng có thể sửa được. Cô bình tĩnh nói: “Không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là chuyện tới nước này nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.”
Ngoài cách này, không còn cách nào khác có thể hạ hỏa trong lòng Phan Duy An của Ích Chúng.
Cho dù tổn thất của Thiển Vũ không phải đều do bọn họ gây ra, nhưng Chiếm Nam Huyền trên cương vị một doanh nhân, đừng nói chỉ là hai người bọn họ, nếu phải đuổi việc tất cả nhân viên trong bộ phận Kỹ thuật để bảo toàn danh dự của công ty, anh cũng sẽ quyết đoán. Hậu quả như vậy, tại sao người khôn khéo như Đỗ Tâm Đồng trước đó không đoán ra, vẫn ôm hy vọng mà bất chấp tất cả.
Mặt Đỗ Tâm Đồng trắng bệch, sự thật rõ rành rành trước mắt, cho dù là cô ta hay là Quách Như Khiêm, đều không còn khả năng tiếp tục ở lại Thiển Vũ. Cô ta nắm chặt tay không nói gì, thần sắc tuyệt vọng và bất lực. Một lát sau, cô ta đứng dậy, hơi cúi đầu trước Ôn Noãn: “Thật xin lỗi.”
Nói xong ba tiếng này, cô ta xoay người rời đi.
Ôn Noãn tiếp tục ăn cơm, chậm rãi như đang suy nghĩ gì đó. Ăn xong, cô buông đũa, lấy khăn lau miệng và đầu ngón tay, cầm lấy điện thoại.
“Lâm Lộ, có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Đúng hạn, Đỗ Tâm Đồng và Quách Như Khiêm lặng lẽ biến mất khỏi Thiển Vũ.
Đinh Tiểu Đại cũng không bị điều đi, nhưng không khí trên tầng sáu mươi sáu đã không còn như trước. Tuy Ôn Noãn vẫn ôn hòa, khách khí nhưng khi nói chuyện với cô, Đinh Tiểu Đại vẫn tỏ thái độ cẩn thận.
Tình yêu, tình bạn hay tình thânđều là những thứ dễ vỡ. Một khi đã xuất hiện vết nứt, sẽ rất khó khôi phục lại như ban đầu.
Cho dù là ai có lỗi, vết nứt kia như một con dao hai lưỡi, một lưỡi đả thương người, một lưỡi tự làmmình bị thương.
Mọi việc vẫn như trước, chỉ trừ việc Đỗ Tâm Đồng gửi cho cô một tấm thiệp cảm ơn từ nơi khác.
Còn Ôn Nhu, đã rất lâu không xuất hiện.
Ôn Noãn gọi cho cô: “Vẫn bận lắm à?”
Ôn Nhu liên tục tố khổ: “Thị trường chứng khoán mỗi ngày đều tăng giá, tình hình như vậy vạn năm khó gặp, làm việc vất vả ngày đêm khiến tao chỉ còn lại nửa cái mạng tàn tạ, mày nói tao có bận không?”
“Cũng được, ít ra còn nửa cái mạng để mỗi ngày nhìn tiền lên như thuyền gặp lũ. Cuối tuần tới ăn cơm chứ?”
Ôn Nhu bỗng hỏi lại: “Tại sao mày không bao giờ đến chỗ chị?”
Ôn Noãn giật mình, vội đáp: “Bởi vì chị có bao giờ nấu cơm đâu, em đến uống gió tây bắc à?”
Ôn Nhu im lặng, nói sang chuyện khác: “Tối hôm Tết Đoan ngọ, Chiếm Nam Huyền ở dưới nhà mày.”
“Anh ấy năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi.” Không phải mười tám tuổi.
“Tin hay không tùy mày. Không phải tao dẫn cậu ta đến.” Lúc cô tới, xe cậu ta đã đỗ ở đó rồi.
“Đừng nói về anh ấy nữa, lúc nãy em tìm được vài món ngon, chị muốn ăn vani chanh hay bò bít tết?”
Ôn Nhu đột nhiên nổi giận: “Nếu đến lúc này rồi mà mày vẫn không muốn nói, vậy cứ như thế đi!” Nói xong, cô cúp máy.
Ôn Noãn ngây người rất lâu rồi mới cúp máy.
Ba năm trước, từ khi cô trở về, thậm chí đến bây giờ đã đi làm, Ôn Nhu đã trói buộc cả trái tim mình vào một chỗ với cô, dù rằng Ôn Nhu vẫn chưa hết tự dằn vặt mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn không được cô đáp lại như mong muốn. Ôn Nhu hết lòng giúp đỡ cuối cùng cũng cảm thấy vất vả, chán chường, không còn lòng dạ nào quan tâm nữa, liền tỏ rõ thái độ.
Cuối tuần, Ôn Noãn vẫn dậy sớm như thường lệ, đi vào thư phòng rồi không ra nữa.
Cô từ nhỏ đã học vẽ tranh truyền thống Trung Quốc, vạn vật trong thiên nhiên với nét bút tỉ mỉ, chau chuốt, không gì là không biết.
Lót tờ giấy Tuyên Thành xuống, đổ mực, chuẩn bị màu vẽ và một ít nước, lấy cây bút lông trên giá bút xuống, lôi một tập báo từ trong ngăn kéo ra. Cô rất ít khi tạo cấu tứ cho tác phẩm của mình, phần lớn là xem sách tranh hoặc vẽ theo mẫu, đơn giản đến mức không cần suy nghĩ. Trong cuộc sống hằng ngày, chút thú vui nho nhỏ ấy đối với cô ít còn hơn không.
Vẽ xong một bức, đặt bút xuống, cô lấy ra một con dấu bằng đá vàng hình chữ nhật, mặt đá nhẵn bóng cho thấy con dấu đã được sử dụng không biết bao nhiêu năm, trên mặt đá khắc bốn chữ triện. Đóng dấu xong, cô chăm chú nhìn mấy chữ kia đến hơn nửa giờ.
Sau khi bức tranh khô, cô úp ngược tờ giấy lại, trộn hồ đặc với nước tạo thành một hỗn hợp loãng, lấy chổi lông quét hồ dính, phết nhiều ở mặt sau của bức tranh, nhìn từng vết thấm ướt trên tờ giấy Tuyên Thành, giống như đang ngâm trong hồ Hải Tâm vậy.
Sau khi quét đều toàn bộ, lại mang ra hong khô, sau đó giữ hai đầu bức tranh, quét ướt mặt sau từ giữa bức tranh sang hai bên, tỉ mỉ phết từng chút, từng chút một.
Lấy cái chổi khô, nhẹ nhàng, chậm rãi quét từ trên xuống dưới, từ giữa sang hai bên, chỉ có làm như vậy mới có thể làm bức tranh sau khi đã khô có mặt ngoài trơn nhẵn, không xuất hiện bọt khí.
Treo đến giữa trưa thì tranh đã khô hẳn.
Gỡ một đầu bức tranh, cô chậm rãi thu xuống, cuộn bức tranh lại, lấy giấy dầu quấn vài vòng, đóng kín, để vào trong chiếc bình Thanh Hoa cao nửa người cạnh bàn, bên cạnh còn có hai chiếc bình đựng tranh giống nhau như đúc, bên trong đã có hơn trăm bức tranh cuộn mà trước nay cô chưa bao giờ bỏ đi.
Ăn trưa xong, cô đến Thiển Vũ, lần này đến trước mười phút, không chờ Chiếm Nam Huyền, cô bước vào thang máy của nhân viênđể lên văn phòng.
Mười lăm phút sau, Chiếm Nam Huyền cũng đến. Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía phòng làm việc, sắc mặt dịu dàng hiếm thấy, chú tâm đến mức khi đi qua bàn cô cũng không để ý cô đã ở đây, cho đến khi đẩy cửa vào văn phòng thì như nhận ra điều gì, đi vòng lại, gõ gõ lên bàn cô.
Ôn Noãn im lặng, theo anh đi vào phòng, nghe thấy tiếng anh hơi tức giận: “Cô giúp việc nói hôm qua khuỷu tay em bị trầy xước, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Dường như bên kia đáp lại gì đó, anh nhíu mày: “Về sau, những động tác nguy hiểm như thế bảo người đóng thế làm, đừng để anh phải lo.”
Giọng điệu trách cứ vẻ xót xa xen lẫn yêu thương.
Ôn Noãn bước chậm lại, nhìn anh đi đến phía sau bàn làm việc, trước khi anh quay người lại, cô cụp mắt xuống.
Anh ngồi vào chiếc ghế da, không biết bên kia còn nói cái gì, tâm trạng anh vô cùng tốt, anh cười cười: “Vậy được rồi, ngoan một chút, hai ngày nữa anh đến Rome đón em.”
Cứ nói chuyện ôn tồn như vậy một lúc rồianh cúp máy.
Ôn Noãn lúc này mới đi đến trước bàn làm việc của anh, ánh mắt cô dừng lại trên mép bàn phía đối diện.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
“Hả?” Cô thấy khó hiểu, ngẩng lên, đột nhiên bắt gặp ánh mắt còn vương nét cười của anh. Thái độ kia thân thiết như có như không, giống như ánh mắt lạnh lùng cách trăm núi ngàn sông chăm chú nhìn cô, không muốn xác định, cô vội nhìn đi chỗ khác.
Khóe miệng khẽ cong, anh nói: “Cô không sao chứ, sao có vẻ hốt hoảng vậy?”
“Anh tìm tôi có việc?” Cô hỏi lại.
Anh không lên tiếng, một lúc sau, bỗng nói: “Cô đã khóc mấy lần?”
“Sao anh lại hỏi thế?”
“Trả lời tôi.”
Cô lưỡng lự một chút: “Một, hai lần thì phải, tôi cũng không nhớ rõ.”
“Lúc nào?”
Cô nhíu mày, giọng nói khàn khàn: “Tôi không muốn nói.”
“Ôn Nhu nói, tối hôm đó là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô khóc.”
Cảm giác nơi đáy lòng kia do tất cả những dây thần kinh trong cơ thể quấn quýt tạo thành, sợi dây cung đau đớn mười năm không thể bị chạm đến, thời khắc này bỗng bị chặt đứt.
Cô mở mắt, lạnh nhạt nhìn anh, xa cách đến mức khoảng cách hai mét giữa cô và anh giống như hai thế giới âm dương không thể vượt qua. Con ngươi ẩn chứa sự khó chịu, trên mặt dường như lộ ra một nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không hợp với hình tượng thanh nhã của cô: “Anh cho rằng tôi khóc vì anh?”
Miệng anh cong lên: “Chẳng lẽ… không phải?”
“Tin tôi đi, dù cho có xếp hàng đến dải ngân hà cũng không đến lượt anh.”
Chiếm Nam Huyền không tức giận, trái lại còn cười, chỉ là nụ cười trên môi kia không hợp chút nào với con ngươi lạnh băng: “Điều ấy thì tôi tin, vị trí đầu tiên trong lòng cô mãi mãi là Chu Lâm Lộ? Vì thế cho nên dù thế nào cô cũng không mở miệng nói với tôi? Cho dù có chuyện gì, cô vẫn chỉ đi tìm hắn, có đúng như vậy không?”
Cô thấy họng nghẹn cứng: “Tôi không hiểu ý anh.”
“Cô không hiểu.” Anh lạnh lùng cười nhạo. “Không phải cô bảo Chu Lâm Lộ nhận Quách Như Khiêm sao? Ôn Noãn, cô càng ngày càng giỏi.”
Cô thấy gượng gạo, quay mặt đi chỗ khác: “Quách Như Khiêm cũng tham gia vào dự án kia, sau này khi Đại Trung thực hiện cũng cần người, chuyện của bọn họ đâu liên quan tới tôi?”
“Cô còn nói dối tôi? Cô thông cảm cho bọn họ, cô không muốn đuổi cùng giết tận, có thể! Nhưng tại sao không trực tiếp nói với tôi? Cô còn chưa mở miệng mà đã chắc chắn tôi không đồng ý? Hay là cô thà đối địch với tôi còn hơn nợ tôi nửa điểm ân tình? Cô cứ như vậy, không muốn liên quan gì tới tôi nữa?”
Cô cắn môi, không nói một tiếng.
Nhìn gương mặt đang trốn tránh của cô, không có bất kỳ ý định giải thích nào, sự cáu giận phút chốc bùng lên, anh cắn chặt môi, nhìn đi chỗ khác. Hai người không nhúc nhích, không gian rộng rãi,tĩnh lặng không một tiếng động, vài phút sau anh đứng dậy khỏi ghế da, đột nhiên cầm lấy tập hồ sơ to đùng trên mặt bàn, ném thẳng về phía cửa kính.
Trong tiếng “bốp”, anh cầm chìa khóa xe, bỏ đi.

