Huyền của Ôn Noãn - Chương 01 - Phần 1

Chương 1

Khởi đầu, gặp lại

Câu chuyện xảy ra ở thành phố Y Lộ Thân[1].

[1] Thành phố này
không có thực mà là thành phố do An Ninh tưởng tượng ra. Bà cho rằng: Thế gian
này có hai thứ dối gạt nhất: một là ảnh, hai là văn. Câu chuyện ở đây không hề
có thật. Thế giới Y Lộ Thân - nơi thỏa sức ước mơ.

Chốn phồn hoa đô hội này giống Hồng Kông, Đài Bắc, Thượng Hải,
Tokyo, thậm chí cả New York, Zürich, Amsterdam, Vancouver. Khoa học kỹ thuật biến
chuyển từng ngày, cuộc sống nâng cao từng giờ, nơi đây tập hợp nhiều thương
nhân, vô số mỹ nữ cùng thanh niên xuất sắc, những nhà giàu thường sống ở những
nơi kiểu như Beverly Hills ở Mỹ, Victoria Peak ở Hồng Kông, Dương Minh Sơn ở
Đài Loan, thành phố giống như những câu chuyện cổ tích xa xưa, cho dù thay đổi
như thế nào, cuối cùng vẫn bị con người phục chế theo một khuôn mẫu cố định.

Phồn hoa như Y Lộ Thân xinh đẹp, cũng không có ngoại lệ.

Sáng thứ Hai, Giám đốc bộ phận Nhân sự của Thiển Vũ, Trì
Bích Tạp nhận được một cú điện thoại.

Vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, cô lập tức tỏ thái độ
kính cẩn.

Cô đáp lại vài câu rồi cúp máy, vẻ mặt kính cẩn biến mất,
thay vào đó là sự do dự, khó xử.

Cô đang suy tư thì Lưu Đan Nhiên thuộc bộ phận Thư ký gọi đến
qua mạng nội bộ.

“Bích Tạp, Dương Ảnh lúc nào nhậm chức?”

“Tôi đang muốn tìm cô nói chuyện này đây. Dương Ảnh cùng lắm
chỉ có thể làm đến thứ Sáu tuần này, thứ Hai tuần sau phải đến chi nhánh công
ty ở New York trình diện chỗ Âu Dương rồi.”

“Việc chọn người thay thế vị trí của cô ấy, tôi định đề cử Đỗ
Tâm Đồng của bộ phận Kỹ thuật và Trương Đoan Nghiên của bộ phận Kế hoạch, ý cô
thế nào?”

“Hai cô thư ký cấp cao này đều là lựa chọn hàng đầu.” Trì
Bích Tạp trầm ngâm một lúc. “Ôn Noãn của bộ phận Nghiệp vụ thì sao? Cô ấy thế
nào?”

“Ôn Noãn cũng được coi là xuất sắc, tính tình ôn hòa, làm việc
nhạy bén, linh hoạt, hiệu quả. Tôi vốn cũng có ý đề bạt cô ấy nhưng công ty có
quy định, vị trí này phải là người làm việc cho Thiển Vũ trên ba năm, cô ấy mới
vào công ty được hai năm, tư cách và kinh nghiệm còn ít, nếu để cô ấy lên, chỉ
sợ người khác sẽ nói ra nói vào.”

Trì Bích Tạp cười nói: “Đan Nhiên, cô và tôi đều biết ưu điểm
lớn nhất của Thiển Vũ chính là trọng nhân tài, nhớ Dương Ảnh năm đó cũng được đặc
cách thăng chức, sự thật cho thấy Chiếm Tổng rất hài lòng về cô ta, nếu không sẽ
không có chuyện mới chỉ hai năm đã thăng chức cho cô ta rồi điều đến New York
làm phó giám đốc.”

Đã có kinh nghiệm làm việc ở nơi này nhiều năm, Lưu Đan
Nhiên đương nhiên cũng là người hiểu biết, nghe Trì Bích Tạp nói xong, liền
đáp: “Cô nói cũng đúng, Chiếm Tổng vốn không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt, phiền
phức này. Cứ như vậy đi, tôi đề cử cả ba người đó cho cô, cô tự đánh giá, cân
nhắc nhé!”

“Vậy được, tôi sẽ nói chuyện với họ, nói thẳng ra là chuyện
lớn này tôi cũng không thể quyết định, chung quy vẫn phải báo cáo với Chiếm Tổng
để anh ấy lựa chọn.” Cúp điện thoại, Trì Bích Tạp như trút được gánh nặng, thở
dài một hơi.

Sau đó, mạng nội bộ của Thiển Vũ liền gửi thông báo đến hòm
thư điện tử của các nhân viên, bộ phận Thư ký quyết định tiến cử Đỗ Tâm Đồng,
Trương Đoan Nghiên và Ôn Noãn làm ứng viên cho vị trí thư ký tổng giám đốc. Ôn
Noãn là người ít kinh nghiệm ít nhất trong ba ứng cử viên, chuyện này ít nhiều
cũng dẫn đến những lời xôn xao bàn tán ở căng tin.

Trì Bích Tạp xem xét thành tích của ba người, sau đó hẹn gặp
Đỗ Tâm Đồng và Trương Đoan Nghiên.

Cuối cùng mới đến lượt Ôn Noãn.

Đây là lần thứ hai Trì Bích Tạp xem lý lịch của cô, lần đầu
tiên là trước khi nhận cô vào làm.

Bản ghi chép lý lịch đơn giản hơn hai người kia rất nhiều.
Cô đi Anh từ năm mười lăm tuổi, ở đó bảy năm. Hai mươi hai tuổi, khi học năm thứ
tư đại học mới tham gia khóa trao đổi sinh viên và về nước, sau khi tốt nghiệp,
thi đỗ vào làm ở bộ phận Thư ký của Thiển Vũ, nhờ làm việc xuất sắc mà một năm
trước được thăng chức trợ lý cấp cao của giám đốc bộ phận Nghiệp vụ.

Trì Bích Tạp bình tĩnh quan sát Ôn Noãn ngồi trước bàn làm
việc của mình. Mái tóc dài đen mượt tôn lên gương mặt cô, lông mày thanh tú,
ánh mắt trong trẻo, kiên định, trên vành tai là hai hạt trân châu lấp lánh, chiều
cao ước chừng 1m65. Cô mặc chiếc áo khoác thời trang mùa xuân màu lam của
Givenchy cùng chân váy đến đầu gối, rất hiện đại mà không mất đi vẻ đoan trang,
thanh lịch. Cô đi tất màu xanh ngọc, đôi giày cao ba phân đẹp một cách tinh tế,
lúc bước vào phòng, bước chân nhẹ nhàng, thân hình duyên dáng, nhanh nhẹn khiến
ai nhìn thấy cũng ấn tượng.

So với lần gặp đầu tiên hai năm trước, cô không còn vẻ trẻ
trung ngày nào mà trầm tĩnh, ôn hòa hơn. Cô không xinh đẹp như Bạc Nhất Tâm, bạn
gái của Chiếm Nam Huyền, nhưng luôn mang lại cảm giác rất đặc biệt, thái độ
luôn bình thản trước những cơn sóng lớn.

Dù vậy, những người dựa vào quan hệ ô dù luôn khiến Trì Bích
Tạp ghét. Nếu không phải là cô không thể không nể mặt người kia, hôm nay nhất định
không gặp lại cô gái này. Vì vậy cô lạnh nhạt nói: “Người thư ký trước của Chiếm
Tổng được điều sang Mỹ công tác, công ty cần đề cử một số người tiếp nhận vị
trí của cô ấy, Giám đốc Lưu bộ phận Thư ký tiến cử Đỗ Tâm Đồng, Trương Đoan
Nghiên và cô. Có thể nói cho tôi biết cô có thích công việc này không. Cô có
suy nghĩ gì về vị trí thư ký của tổng giám đốc?”

Ôn Noãn không trả lời ngay mà im lặng một lát.

Sự im lặng ngắn ngủi này lại làm Trì Bích Tạp có cái nhìn
khác về cô. Đỗ Tâm Đồng hay Trương Đoan Nghiên đều đã sớm dự tính để có biểu hiện
tốt nhất. Thư ký của tổng giám đốc là vị trí mơ ước của tất cả chị em trong
công ty, cho dù Ôn Noãn không có hứng thú với tổng giám đốc, nhưng chức thư ký
của tổng giám đốc đối với cô đâu chỉ là tăng ba cấp so với hiện tại, quyền hành
và tiền lương còn theo chức vụ giám đốc cấp cao. Nhưng biểu hiện của cô lại
không giống mọi người, không hề có biểu hiện gì là vui vẻ. Trì Bích Tạp chậm
rãi nói: “Có chuyện gì, cô cứ nói thẳng.”

Ôn Noãn khẽ cười: “Tôi tin mình có thể làm tốt công việc
này, nhưng không biết... tôi có phù hợp với cương vị này không.”

“Tại sao cô lại băn khoăn như vậy?”

“Bởi vì bạn trai tôi đang làm việc ở Đại Trung, Giám đốc Trì
cũng biết Đại Trung cạnh tranh với công ty chúng ta. Nếu tôi làm việc bên cạnh
tổng giám đốc, sẽ khó tránh khỏi tiếp xúc với những việc quan trọng và cơ mật.
Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, tôi sợ sẽ không nói rõ ràng được.”

Trì Bích Tạp sửng sốt, tình huống phát sinh ngoài dự kiến của
cô: “Bạn trai cô làm việc bên công ty Đại Trung có chức vị rất cao?” Đại Trung
có hơn chục nghìn nhân viên, một đôi yêu nhau, nếu là viên chức bình thường thì
cho dù có làm việc ở hai công ty đối địch cũng không sao, trừ phi chức vụ của
hai người có tầm ảnh hưởng lớn.

Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Anh ấy là tổng giám đốc của Đại
Trung.”

Trì Bích Tạp bị một phen bất ngờ. Là thái tử gia của Đại
Trung, Chu Lâm Lộ?!

“Tôi hiểu rồi, cô cứ về phòng làm việc đi, kết quả sẽ được
công bố trước khi tan sở.”

Sau khi Ôn Noãn rời đi, Trì Bích Táp cuống quýt gọi điện thoại,
kêu khổ một hồi: “Cô giáo tốt của em à, người cô đề cử, đừng nói đến việc được
sắp xếp ở vị trí bên cạnh Chiếm Tổng, cô ta thậm chí còn không thích hợp ở lại
công ty. Cô có biết không ạ...?” Không biết đối phương nói gì, cô ngây ngốc đứng
im, dường như quá khiếp sợ, miệng há hốc, cuối cùng thở dài: “Được rồi, cứ làm
theo ý cô đi.”

Dựa vào cách thức làm việc từ trước đến nay, Trì Bích Tạp đã
sớm gõ xong bản quyết định. Chiếm Nam Huyền chưa bao giờ để ý những chuyện vụn
vặt như vậy, anh chỉ cần cô đề cử người làm việc tốt, mặc kệ người đó là ai.
Nhưng lần này cô lại cố ý viết email cho Chiếm Nam Huyền đang đi thị sát ở nước
ngoài, nói bộ phận Thư ký đề cử ba người, cô cảm thấy Ôn Noãn thích hợp nhất
nhưng thân phận của cô ấy rất đặc biệt, cho nên phải xin chỉ thị của anh.

Về chuyện Ôn Noãn là thích hợp nhất, thực sự Trì Bích Tạp
không nói quá. Không bàn về lý lịch hay hoàn cảnh, bình tĩnh mà xem xét cô vẫn
sẽ chọn Ôn Noãn, bởi mưu đồ của Đỗ Tâm Đồng và Trương Đoan Nghiên không thể lọt
khỏi cặp mắt tinh tường của cô. Người chưa được chọn vẫn chỉ là ứng viên mà
thôi, nghe cô nói dăm ba câu bọn họ đã không thể che giấu nổi tham vọng. Có thể
thấy họ vẫn chưa đủ sự thành thục và kinh nghiệm. Trái lại, Ôn Noãn lại bình
tâm đối mặt với chuyện này, thậm chí còn có chút lưỡng lự. Hơn nữa, điều kiện của
bạn trai cô ta cũng không thua kém Chiếm Nam Huyền là bao, cô ta không phải là
kẻ đối địch với các chị em ôm mộng trong công ty, sau này chuyện đối nhân xử thế
cũng có thể tránh được rất nhiều rắc rối, như vậy càng có thể trợ giúp Chiếm
Nam Huyền trong công việc.

Trước khi tan làm, câu trả lời được gửi đến, bảo Trì Bích Tạp
mấy chuyện này về sau không cần báo cáo, có thể tự quyết định. Cô liền phát thông
báo lên mạng nội bộ của công ty, một giây sau cả Thiển Vũ từ cao xuống thấp đều
biết, cô mỹ nhân ngư, nhân viên bộ phận Nghiệp vụ tên Ôn Noãn giành chiến thắng,
nhảy vọt một bước tới long môn.

Mấy ngày liên tiếp, Ôn Noãn bận rộn trên tầng sáu mươi sáu để
bàn giao công việc với Dương Ảnh. Mặc dù Dương Ảnh đã bàn giao cẩn thận những
phần việc đang trong quá trình triển khai cho Ôn Noãn, nhưng số lượng email
trong một đêm ùn ùn kéo đến, cô trả lời không xuể.

Người sáng lập Thiển Vũ, Chiếm Nam Huyền, đi công tác vẫn
chưa về, nhưng là thư ký chính làm việc với anh nhiều nhất nên tất cả email anh
trao đổi với nhân viên cấp cao đều phải gửi một bản sao cho cô để cô thuận tiện
trong việc tìm hiểu, theo dõi và giải quyết các chỉ thị của anh.

Lúc mới bàn giao, trước mỗi email cô đều lúng túng, phải thỉnh
giáo Dương Ảnh hoặc gọi điện cho người phụ trách của bộ phận liên quan, hỏi rõ
ngọn nguồn, sau đó cẩn thận tìm hiểu rồi sắp xếp, bố trí.

Quản lý tài sản, dịch vụ tài chính và công nghệ thông tin là
ba ngành chủ chốt của Thiển Vũ. Từ nửa năm trước, Chiếm Nam Huyền đã chuyển trọng
tâm quản lý tài sản và dịch vụ tài chính sang Mỹ, sau đó cắt cử người bạn dốc sức
làm việc cùng anh trước khi sáng lập Thiển Vũ làm tổng giám đốc, quyền lực từng
bước được chuyển giao xuống dưới. Lần này điều Dương Ảnh đi cũng là bởi cô ấy
hiểu rõ hai lĩnh vực này nhất.

Lĩnh vực Chiếm Nam Huyền tự mình nắm giữ ở trong nước là
công nghệ thông tin. Trước đây, một số công việc không nhất thiết phải báo cáo
với anh, nhân viên cũng viết email, có lúc ngay cả Dương Ảnh cũng không biết là
chuyện gì. Vì vậy, để điều chỉnh công việc nặng nề một cách rõ ràng nhất, mỗi
ngày Ôn Noãn đều ở tầng sáu mươi sáu, một mình làm việc đến tận khuya mới về.

Lúc mệt thì bưng một chén nước nóng vào phòng họp, lặng lẽ
nhìn về quảng trường phía xa xa.

Tòa nhà Thiển Vũ được xây từ ba năm trước, tọa lạc trên con
đường buôn bán phồn hoa bậc nhất, hai tòa cao ốc, một chính một phụ, mỗi tòa
sáu mươi sáu tầng. Tòa chính dùng cho mục đích kinh doanh, đại sảnh tiếp khách
được nối thông hai tầng cực kỳ rộng rãi, tầng ba, bốn là nơi trưng bày sản phẩm
và lịch sử phát triển của công ty, tầng năm trở lên là khu vực văn phòng. Ở tầng
bốn có hành lang giống như hoa viên xanh biếc nối hai tòa nhà.Tòa phụ bao gồm
nhà ăn cho nhân viên, quán cà phê, phòng tập thể hình, bể bơi và sân bóng trong
nhà,… ăn uống, nghỉ ngơi, vận động trong một. Tầng mười lăm đến tầng sáu mươi
được xây dựng theo kiểu khách sạn, dành cho nhân viên cấp cao độc thân, hoặc để
giải quyết chỗ ở cho nhân viên hay đi công tác. Từ tầng sáu mươi mốt trở lên
không mở cửa cho người ngoài, mọi người đều đoán đó là không gian riêng của tổng
giám đốc.

Chuyện làm giàu của Chiếm Nam Huyền mới thực sự là một kỳ
tích.

Mười tám tuổi, anh thi đỗ đại học, mạng internet ở châu Á chỉ
mới phát triển. Chàng trai đó đã dùng hai triệu để sáng lập công ty Thông tin tốc
độ cao Thiển Vũ, nửa năm sau thu được một món tiền đầu tư mạo hiểm năm triệu.
Sau đó vài năm, internet phát triển mạnh mẽ, Thông tin tốc độ cao Thiển Vũ phát
triển tới mức nhà nhà đều biết. Nhưng không ai ngờ, trước khi tốt nghiệp đại học
anh lại bán công ty với giá ba trăm triệu.

Nhưng chuyện ly kỳ nhất là, không lâu sau khi anh bán công
ty, mạng internet như quả bóng bị chọc thủng, tám mươi phần trăm công ty mạng
phải đóng cửa, những người trong thời kỳ đảo điên từ bỏ mà không chút bận lòng
ngoài anh ra, chắc chẳng có ai. Bắt đầu từ đó, cái tên Chiếm Nam Huyền trở
thành huyền thoại trong giới.

Khi người cùng ngành đang vì sinh tồn mà bị sứt đầu mẻ trán,
anh vừa tốt nghiệp đại học, với số vốn dày dặn dễ dàng tiến vào lĩnh vực quản
lý tài sản và dịch vụ tài chính. Các hoạt động kinh doanh không chỉ bao gồm quỹ
vốn của chủ sở hữu doanh nghiệp tư nhân, vốn của các quỹ đầu tư tổ hợp, quỹ đầu
tư bất động sản, quỹ đầu tư dạng kín và các luồng đầu tư khác, còn cung cấp dịch
vụ tư vấn cho các xí nghiệp, tư vấn tái cơ cấu và tái thiết.

Nửa năm sau, khi Thông tin tốc độ cao Thiển Vũ không duy trì
được nữa, có nguy cơ phải đóng cửa, anh bỏ ra ba mươi triệu mua lại, đổi tên
thành Công nghệ ánh sáng Thiển Vũ, sau khi tái niêm yết trên NASDAQ ở Mỹ. Ngày
bắt đầu lên sàn, giá mua vào tăng mười lần so với mức niêm yết. Trong hai giờ bắt
đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu từ ba mươi đô la tăng lên chín mươi đô la, lợi
nhuận đạt hai trăm phần trăm. Cứ như thế, Thiển Vũ đã vượt xa dự đoán ban đầu của
đoàn cố vấn.

Vài năm sau, Thiển Vũ thâm nhập vào đủ các ngành các nghề,
trở thành một trong những tập đoàn lớn hàng đầu, chi nhánh trải khắp toàn cầu,
doanh thu hằng năm lên tới mấy trăm triệu đô. Về sau, cả tạp chí Forbes cũng
không biết tài sản riêng của Chiếm Nam Huyền là bao nhiêu. Hai năm gần đây, Thiển
Vũ mua hai vệ tinh thương mại của công ty vệ tinh Mỹ và phóng thành công.

Một người có thiên phú dị bẩm trong buôn bán lại có tiền như
Chiếm Nam Huyền đã hiếm, nhưng ngoài tiền ra, anh còn rất đẹp trai.

Người đứng đầu danh sách “Mười ông hoàng độc thân” năm nay
hai mươi tám tuổi, cao 1m85, eo thon, chân dài rất gợi cảm, ngũ quan đẹp như
trong bức tranh cổ đại. Hơn nữa, trên gương mặt đẹp trai lại có vẻ lạnh lùng,
lãnh đạm khiến người ta không thể kháng cự được sự quyến rũ, bí ẩn như xa như gần
của anh.

Nữ nhân viên trong công ty thường miêu tả anh như thế này:
“Tổng giám đốc đẹp tới mức tôi muốn ngất luôn.” Câu đó khuếch trương đến nỗi
sau này cả cao ốc Thiển Vũ đều biết. Nếu cô nào nói với mọi người: “Xong rồi,
hôm nay tôi lại ngất rồi”, có nghĩa là cô ta vừa gặp Chiếm Nam Huyền.

Mặc dù ai cũng hiểu, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ anh, không
bao giờ có thể với tới được, nhưng mỗi ngày đều có không ít nhân viên nữ lén
lút chờ ở những chỗ anh phải đi qua, kẻ gan lớn thì làm bộ lơ đãng tình cờ gặp,
kẻ nhút nhát thì đứng trông mong với vẻ bi thương từ đằng xa, chỉ cần có thể
nhìn thấy anh một lần đã cảm thấy mãn nguyện. Chuyện này dường như đã trở thành
khóa học bắt buộc của những phụ nữ chưa kết hôn trong Thiển Vũ. Vì thế, trong
cao ốc ngày ngày đều có kẻ ngất đến chết đi sống lại.

Có tiền đã khó, có sắc lại càng khó hơn. Tuy nhiên, đối tượng
khiến hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ say mê đến chảy nước miếng Chiếm Nam Huyền,
ngoài tài mạo song toàn, còn rất có tình nghĩa. Anh là người đàn ông có điều kiện
ăn chơi nhất nhưng lại không ăn chơi, điểm đó quả là muốn giết người.

Anh với mối tình đầu - ngọc nữ, minh tinh nổi tiếng toàn
thành phố - Bạc Nhất Tâm chung tình mười năm. Quen biết cô ấy từ năm mười tám
tuổi đến bây giờ, tuy trong làm ăn thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi, nhưng tình
yêu vẫn bền vững, không hề thay đổi. Bao năm nay, đôi kim đồng ngọc nữ này luôn
là hình mẫu của mọi người, điều đó cũng xuất hiện trên tất cả các mặt báo.

Trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, người phụ
trách bộ phận Nghiệp vụ Cao Phóng đầy hứng thú lật tờ tạp chí trong tay: “Dường
như cả những phân tử không khí trong thành phố này cũng đang chờ đợi hôn lễ của
cậu với Nhất Tâm.”

Chiếm Nam Huyền đút hai tay vào túi quần, nhìn màn hình hiển
thị, thấy thang máy di chuyển nhanh qua từng tầng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo
thành một đường cong hoàn mỹ, anh không đáp.

Tới tầng sáu mươi sáu, đúng lúc cửa mở ra, cả hai đều sững
người.

Lọt vào mắt họ là chiếc bàn làm việc của thư ký bên cạnh cửa
phòng tổng giám đốc. Trên trần, hai bóng đèn dài vẫn sáng, nhưng ngoài đồ trang
trí và những bồn cây xanh trên dãy hành lang, không gian rộng rãi không một
bóng người, chỉ nghe thấy tiếng máy điều hòa trung tâm hoạt động, màn hình máy
tính trên bàn thư ký vẫn sáng, văn kiện vẫn mở ra, chưa thu dọn.

Hiển nhiên có người vẫn chưa về, chẳng qua là tạm thời rời
khỏi chỗ.

Cao Phóng cười nói: “Ôn Noãn quả nhiên vẫn chăm chỉ như thế.”

Bỗng tiếng bước chân có phần kinh ngạc, lưỡng lự vang lên rất
khẽ, càng lúc càng gần rồi dừng trước cửa phòng họp.

Chiếm Nam Huyền quay đầu lại, ánh mắt tao nhã, lãnh đạm đón
nhận đôi mắt không chớp.

Hai người nhìn nhau ba giây.

Ôn Noãn lập tức mở miệng: “Chiếm Tổng, Giám đốc Cao.”

“Khuya như vậy mà cô còn chưa về?” Cao Phóng trêu ghẹo.
“Nhân viên cấp cao không có lương làm việc ngoài giờ đâu.”

Cô cười: “Tôi về bây giờ đây.”

Vì là lãnh đạo, Chiếm Nam Huyền chỉ gật đầu với cô, không
nói gì, bỏ tay ra khỏi túi quần, đẩy hai cánh cửa tối màu được chạm khắc tinh xảo,
đi vào phòng làm việc.

Sau khi đi thẳng đến bàn làm việc, anh không ngồi xuống, mà
tiến lên hai bước, đứng trước lớp tường kính trong suốt. Thành phố này nhiều
năm trước đã không còn ánh sao rồi, trong màn đêm vô tận chỉ có những ánh đèn
neon nhấp nháy. Từng chiếc xe nhỏ như những chiếc hộp lưu thông dưới những ngọn
đèn đường cách đều nhau, phát ra những tia sáng như vòng cung lửa.

Từ trên cao, người như chìm đắm trong đám mây của bầu trời
đêm, chăm chú nhìn xuống nhân gian.

“Cao Phóng.” Khoanh hai tay trước ngực, anh cất tiếng gọi.

“Gì thế?” Cao Phóng đi tới bên cạnh anh.

“Nếu có người muốn đẩy cậu từ trên cao xuống, cậu sẽ làm thế
nào?”

Cao Phóng ngẩn người.

“Cậu sẽ chọn liều chết không chịu hay buông người nhảy xuống?”

Cao Phóng nghe mà không hiểu: “Cậu muốn nói gì?” Lời của anh
như ẩn chứa điều gì đó.

Chiếm Nam Huyền rời mắt khỏi bầu trời đêm xa xôi, quay đầu
nhìn về phía anh ta: “Không có gì, vừa nãy cậu nhắc đến Nhất Tâm, ngẫm lại tôi
và cô ấy đã ở bên nhau mười năm, quả thật cũng đến lúc nên kết hôn rồi.”

Cao Phóng ngạc nhiên: “Cậu nói thật hả?”

Anh gật đầu, ngồi xuống: “Vụ của Lãnh Thị chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Hiện tại vẫn đang thuận lợi.” Cao Phóng dừng một lát. “Đối
thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta trong dự án này là Đại Trung.”

“Chuyện này tôi biết. Có chuyện gì vậy?”

“Thẳng thắn mà nói, tôi không biết Trì Bích Tạp vì cái gì mà
lại đề cử Ôn Noãn.”

Chiếm Nam Huyền thản nhiên cười: “Chuyện này Bích Tạp đã hỏi
qua tôi.”

Cao Phóng lại càng ngạc nhiên: “Là cậu phê chuẩn?”

“Trong ba người, Trì Bích Tạp lại chọn một người có ít kinh
nghiệm nhất và cũng có hoàn cảnh đặc biệt nhất, tất có lý do.”

“Cuộc họp đầu tiên để cô ấy dự thính thôi chứ?”

“Không có lý do gì để không cho cô ấy tham gia. Trước khi cô
ấy làm sai chuyện gì, không cần coi là kẻ trộm phải đề phòng. Nếu không, sẽ chỉ
gây trở ngại cho công việc của chúng ta.”

“Hiểu rồi, đối sự không đối nhân, tôi sẽ nói với Quản Dịch.”

Chiếm Nam Huyền không nói gì nữa, đôi mắt u ám nhìn ra phía
ngoài cánh cửa văn phòng hé mở. Bên ngoài đã tối om, không còn một bóng người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3