13. Dũng cảm nói “Không” với sự lừa dối

Dũng cảm nói “Không”
với sự lừa dối

Tiểu Liệt, nam, 13 tuổi, học sinh cấp hai

Tôi đang học lớp bảy, là lớp phó kiêm cán sự học tập của lớp.
Cô giáo rất coi trọng tôi, có chuyện gì cũng giao phó cho tôi. Bố mẹ tôi đều là
những công nhân bình thường, vì thế họ cũng cảm thấy có chút an ủi và hãnh diện
vì tôi. Tôi cũng đã từng hạ quyết tâm là phải học tập thật giỏi để sau này lớn
lên có thể báo đáp công ơn của bố mẹ. Cuộc sống của tôi vốn có thể coi là tương
đối thuận lợi, thế nhưng gần đây tôi gặp phải một chuyện rất khó xử. Chuyện này
cứ lởn vởn trong đầu khiến cho tôi cảm thấy không thể sống nổi. Tôi từng nghĩ đến
việc tự vẫn, nhưng tôi lại sợ làm bố mẹ đau lòng...

Lớp tôi có một bạn nam tên là Đới Bình, tính khí rất khó chịu.
Cậu ấy gây sự đánh nhau ít nhất một lần mỗi ngày, cãi nhau là chuyện thường
tình. Ngay cả thầy cô giáo cậu ấy cũng không sợ, dám đập bàn đập ghế trước mặt
thầy cô. Nghe nói không ai có thể quản lý được Đới Bình. Bố mẹ Đới Bình không
có ở đây; nhà chỉ có ông bà nội; do được ông bà nội cưng chiều quá nên cậu ấy mới
thành ra như vậy.

Tôi không thích những học sinh như Đới Bình, thế nên rất ít
khi tiếp xúc với cậu ta. Cậu ta cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến những đứa “học
sinh ngoan” kiểu như tôi ở trong lớp. Thế nhưng có một hôm, tôi làm sai một
chuyện, đây là một chuyện không thể nói cho người khác biết được và không may bị
Đới Bình bắt gặp. Lúc đó tôi rất hốt hoảng; cậu ta cười nhạt nhìn tôi, khiến
cho tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau đó cậu ta bỏ đi mà không thèm
nói năng gì.

Tối hôm đó, tôi không sao ngủ được, tôi rất sợ Đới Bình sẽ
đem chuyện của tôi đi rêu rao khắp nơi. Nếu mà biết được chuyện này cô giáo sẽ
không tín nhiệm tôi nữa; còn nếu các bạn trong lớp biết được sẽ cười nhạo tôi.
Tôi quả thật không dám nghĩ tiếp nữa... Nhưng tôi lại không biết nói với Đới
Bình thế nào để cậu ta giữ bí mật. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận về thái độ kiêu
ngạo của mình hằng ngày, thường coi Đới Bình chẳng ra gì, không thèm đếm xỉa gì
đến cậu ta, kết quả là cậu ta và tôi chẳng có chút quan hệ nào cả; chính vì thế
nên bây giờ tôi không biết phải mở miệng thế nào với cậu ta nữa. Tôi biết Đới
Bình cũng không quý mến gì những đứa “học sinh ngoan” như tôi; chắc chắn cậu ta
sẽ sốt sắng đi rêu rao chuyện của tôi cho mọi người. Ôi, tôi thật sự rất hối hận,
tôi đã làm một việc hết sức sai lầm mà những việc như vậy chỉ có những kẻ như Đới
Bình mới có thể làm, vậy mà tại sao tôi lại hành động như vậy cơ chứ? Tôi rất hối
hận, hối hận lắm, cũng rất lo lắng nữa!

Ngày hôm sau, tôi ì ạch lê bước đến trường. Trong đầu tôi
lúc đó hiện lên một cảnh tượng vô cùng đáng sợ: Đới Bình ngồi trên bàn học, bao
quanh là một nhóm các bạn cùng lớp; Đới Bình nhổ nước bọt xuống sàn và bắt đầu
kể cho mọi người nghe chuyện tôi đã làm. Tôi mang tâm trạng u uất vào trong lớp
học, và kinh ngạc khi phát hiện ra rằng cảnh tượng ban nãy tôi tưởng tượng chưa
xảy ra, mọi người đang mải mê đọc sách. Tôi hơi yên tâm một chút, liền ngồi vào
bàn. Tôi vừa ngồi xuống, lập tức liếc mắt nhìn Đới Bình. Tôi lại yên tâm hơn
khi thấy cậu ta đang nằm bò ra bàn mà ngủ.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, nghĩ bụng, có lẽ Đới Bình đã quên chuyện
hôm qua rồi, cũng có thể cậu ta không muốn nói ra chuyện này. Càng nghĩ tôi
càng cảm thấy cậu Đới Bình này quả thật không tồi, có lẽ mọi người trước đây đã
quá gay gắt với cậu ta rồi! Tôi thậm chí còn quyết định sẽ kết bạn với cậu ta,
giúp cậu ta khắc phục khó khăn trong học tập...

Vào học, tan học... một ngày bình lặng đã trôi qua như vậy đấy.
Tôi nhẹ nhõm về nhà. Lúc gần về đến nhà, Đới Bình bất thình lình xuất hiện trước
mặt tôi, khiến cho tôi giật nảy mình!

Đới Bình nhìn tôi rồi nói: “Người anh em, cho mượn vài đồng
xài tạm đi!”. Hóa ra cậu ta chẳng hề có ý định bỏ qua cho tôi chuyện này. Thế
nhưng tôi làm gì còn cách nào khác. Nếu như là trước đây, tôi nhất định không
đưa cho cậu ta một xu, thậm chí còn mách chuyện này với thầy cô giáo nữa; nhưng
nếu là trước đây, thì cậu ta cũng chẳng dám đối xử với tôi như vậy, chỉ trách
tôi đã làm ra chuyện xấu xa đó khiến cho cậu ta nắm được điểm yếu. Tôi hiểu rõ
ý đồ của cậu ta mặc dù cậu ta không hề nói gì. Nếu tôi không đưa cho cậu ta tiền,
cậu ta sẽ nói ra chuyện này. Tôi đành phải móc hai đồng ở trong túi ra đưa cho
cậu ta. Cậu ta cho tiền vào túi, rồi cười nói: “Xin lỗi nhé, chẳng qua là dạo
này tớ nghiện thuốc lá, thế nên rất cần tiền. Ngày mai cậu định mang cho tớ bao
nhiêu?”.

Mặt tôi méo xệch đi, hạ giọng cầu xin cậu ta: “Mỗi tháng mẹ
tớ chỉ cho tớ có mười đồng, tháng này tớ tiêu hết rồi, chỉ còn dư lại có hai đồng,
ban nãy đưa cả cho cậu rồi...”.

“Ôi, về nhà xin bố mẹ đi! Tôi còn lạ gì mấy đứa như cậu nữa,
muốn gì được nấy. Có cần tôi phải dạy cậu không? Cứ nói là phải mua tài liệu ôn
tập, đảm bảo ok ngay!”

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi hỏi cậu ta: “Hay
là tớ lấy trộm một bao thuốc lá của bố tớ cho cậu?”.

Cậu ta nghĩ một lát rồi nói: “Được”. Suýt chút nữa thì tôi
nói cảm ơn cậu ta.

Tối hôm đó, tôi lấy trộm từ trong tủ đựng đồ một bao thuốc
lá và nhét vội vào trong cặp. Ngày hôm sau, lúc ngồi ăn sáng, bố nói với mẹ
hình như thiếu mất một bao thuốc lá, mẹ bảo chắc bố nhớ nhầm rồi, trong nhà có
ai thèm lấy thuốc lá của bố đâu. Bố gật đầu đồng tình, nghĩ rằng mình nhớ nhầm.
Bố mẹ khẳng định chắc nịch như vậy cũng không chút nghi ngờ tôi. Tôi vô cùng xấu
hổ, cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ.

Sau đó, tôi lén đưa bao thuốc lá cho Đới Bình. Cậu ta vui lắm,
vỗ vai tôi nói: “Tốt lắm, người anh em!”. Tôi nghe xong mà cảm thấy buồn nôn.
Tôi thấy bản thân mình giờ đây trở nên sa đọa, dám ăn trộm đồ của nhà nữa. Bây
giờ thì tôi có khác gì Đới Bình đâu?

Ba ngày sau, Đới Bình lại đến tìm tôi đòi thuốc; cậu ta nói
bao thuốc hôm trước đã hút hết rồi, mùi vị cũng không tồi và bảo tôi lại lấy trộm
thêm một bao nữa. Tôi gần như phát khóc, thế nhưng chẳng ai có thể giúp tôi được.
Hôm đó, tôi lên lớp với tâm trạng ủ rũ và chán chường. Cô giáo thấy vậy, liền đến
bên tôi hỏi han. Lúc cô giáo đặt tay lên trán tôi kiểm tra xem tôi có bị sốt
hay không, tôi suýt rơi nước mắt. Tôi rất muốn đem sự thật nói với cô giáo,
mong cô giáo sẽ bảo vệ tôi. Thế nhưng nhớ lại chuyện mà tôi đã làm, tôi lại
không dám nói nửa lời.

Tôi không dám lấy trộm thuốc lá của bố nữa. Thế nên tôi đã
nói với mẹ đưa trước tiền tiêu vặt tháng sau của tôi, dù sao thì cũng là cuối
tháng rồi. Mẹ biết tôi đã hết tiền tiêu vặt, thế nên cũng không hỏi han gì nhiều,
liền đưa tôi mười đồng. Tôi ra tiệm đổi lấy tiền lẻ, rồi đưa cho Đới Bình hai đồng.

Nhưng Đới Bình lòng tham vô đáy, chưa đến giữa tháng mà tôi
đã bị cậu ta lấy hết cả mười đồng rồi. Còn những hơn mười ngày nữa mới hết
tháng, vậy mà tôi đã không còn một xu dính túi, Đới Bình lại suốt ngày đòi tiền
tôi; nhưng tôi không biết phải mở miệng xin mẹ tiền như thế nào. Nếu bố mẹ mà
biết tôi đem tiền cho Đới Bình thì sao đây?

Tôi nghĩ đến cái chết, bởi vì tôi đã đi vào đường cùng rồi!
Chết rồi, tôi sẽ không sợ người khác nói xấu hay phê bình gì mình nữa cả!

Có không ít những thiếu niên như Tiểu Liệt, thường tự
khép mình vào khuôn phép; lại do có ít kinh nghiệm sống và đặc biệt rất coi trọng
thể diện nên thường khó tránh khỏi làm nghiêm trọng hóa một chuyện gì đó mà bản
thân đã làm sai. Thực ra, có người nào lại không bao giờ phạm sai lầm đâu? Cậu
bé Tiểu Liệt và người bạn học là Đới Bình khác nhau là ở chỗ; Tiểu Liệt thỉnh
thoảng mới phạm sai lầm; còn Đới Bình thì thường xuyên phạm sai lầm. Vì thế tôi
cho rằng, trước tiên Tiểu Liệt nên thẳng thắn đối diện với sai lầm của mình; phải
tin tưởng rằng, chỉ cần bản thân mình chịu sửa sai thì mọi người rồi sẽ tha thứ
cho mình. Có như vậy mới không phải chịu sự uy hiếp của Đới Bình, để từ đó
thoát khỏi tình cảnh này.

Ngoài ra, Tiểu Liệt nên cảnh cáo Đới Bình rằng: Hành vi của
cậu ta là phạm pháp, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ bị pháp luật trừng trị. Pháp
luật quy định, đối với hành vi lừa gạt tài sản của người khác, nếu chưa nghiêm
trọng sẽ bị xử phạt cảnh cáo. Nếu Đới Bình tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ, đề
nghị Tiểu Liệt lập tức báo với nhà trường và gia đình. Nếu cần thiết có thể
trình báo lên các cơ quan chức năng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3