Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 38
CHƯƠNG 38
Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng thở đều đặn, Mộc Mộc
không thể nào ngủ được, cảm giác da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể hoàn
toàn không giống với cơ thể cô cứ thấm sâu vào mọi ngóc ngách trên người qua lỗ
chân lông...
Cô khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh
vẫn trong một tư thế ngang ngược, tay đặt lên ngực cô, chân cũng gác lên chân
cô, sức kìm kẹp mạnh mẽ khiến cô không có đường lùi.
“Chưa ngủ à?” Bên tai cô vang lên hơi thở ấm áp của anh.
“Ừm, không ngủ được.” Cô bất an điều chỉnh lại tư thế một
chút, người cô vẫn nằm gọn trong vòng tay anh, không chạy trốn.
“Không ngủ được? Vậy chúng ta làm chuyện gì đó khác nhé...”
“Hả?” Cả người cô từ đầu đến chân giờ đây không có chỗ nào
là không đau, nếu thêm một lần nữa, cô nhất định sẽ ngất lịm trên giường mất.
“Em...”
Trác Siêu Việt bật đèn ngủ ở đầu giường lên, liếc nhìn vẻ lo
sợ trên khuôn mặt cô, mỉm cười nói hết câu nói còn dang dở, “... Chúng ta tìm
hiểu nhau sâu thêm một bước nữa, thế nào?”
“Tìm hiểu sâu thêm nữa?”
“Chúng ta lần lượt đặt câu hỏi cho đối phương, bắt buộc phải
trả lời, còn phải trả lời đúng sự thật.”
Trái tim Mộc Mộc khẽ run lên. Quen biết nhau lâu như vậy, đã
cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng họ chưa bao giờ bình tĩnh cùng ngồi
nói chuyện thẳng thắn, chân thành với nhau.
Chỉ là, cô vẫn còn có chút e dè, sợ anh sẽ hỏi tới những câu
mà cô không có cách nào để trả lời. “Có thể không hỏi về chuyện giữa hai chúng
ta không?”
“Được, không đề cập tới mối quan hệ của chúng ta.” Anh ngồi
dậy, tựa người vào thành giường, “Nếu không muốn trả lời... có thể lựa chọn
cách đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của đối phương.”
Mộc Mộc quấn chăn vào người ngồi dậy, đánh liều gật đầu, “Được!”
“Ưu tiên phụ nữ.”
Rõ ràng là có rất nhiều câu muốn hỏi, bây giờ bỗng nhiên để
cô hỏi, cô lại không thể nhớ nổi. Ngẩng mặt lên nhìn hoa văn trang trí trên trần
nhà hồi lâu, cô cuối cùng mới nhớ ra một câu: “Anh và Chu Tịch có mối quan hệ
như thế nào?”
“Em không thể hỏi những câu hỏi có tính sáng tạo một chút
sao?” Trác Siêu Việt lộ rõ vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn trả lời cô một cách rất
kiên định: “Mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, chỉ có vậy thôi.”
“Thật không?”
“Ừm, chưa từng lên giường với nhau, một lần cũng không có!”
Thấy cô không tin, anh mới giải thích, là một ông chủ, anh rất thích sự kiên
trì không đạt được mục đích sẽ không buông tay của Chu Tịch, cô ta thậm chí dám
trả giá bằng mọi cách vì thành công, vì vậy mỗi lần đi công tác, anh đều đưa cô
ta đi theo, để cô ta giao du trong tất cả các mối quan hệ khác nhau vì anh.
Nhưng với tư cách một người đàn ông, Chu Tịch tuyệt đối không phải là kiểu phụ
nữ mà anh thích, tham vọng của cô ta quá mãnh liệt, anh không thể nào nhìn rõ
được, cô ta không chỉ yêu con người anh, mà còn yêu những thứ khác anh đang sở
hữu.
Khi một người đàn ông mang theo bên mình quá nhiều giá trị
đi kèm, anh ta sẽ không thể phân biệt rõ đâu là tình cảm chân thực.
“Anh nghĩ rằng em yêu con người anh hay là thích những thứ
anh đang có?” Cô không kìm nén được, buột miệng hỏi.
“Em phạm quy rồi.” Anh nói: “Câu hỏi này liên quan tới mối
quan hệ của chúng ta.”
“Xin lỗi, em quên mất, vậy đến lượt anh hỏi.”
Trác Siêu Việt làm ra vẻ suy nghĩ, “Em đã từng bao giờ nghĩ
xem sau này sẽ làm công việc gì chưa?”
Nhắc tới công việc, Mộc Mộc lập tức hưng phấn, ôm lấy tấm
chăn ngồi xích lại gần anh một chút. “Em muốn làm một cô giáo dạy đàn piano. Em
muốn cho thật nhiều người biết rằng, piano không phải là một môn nghệ thuật cao
quý, ai cũng có thể học, cảm nhận và thưởng thức.”
Nói đoạn, thần sắc cô lại trở nên ảm đạm, “Ôi, cho dù có trường
học nào đó chịu tiếp nhận một cô giáo đã từng ngồi tù, thì phụ huynh học sinh
chắc sẽ không đồng ý.”
“Hay là, anh miễn cưỡng một chút, đáp ứng nguyện vọng trở
thành cô giáo một cách cuồng nhiệt của em.”
“Anh?” Cảnh tượng cô dạy anh chơi đàn lần trước lại hiện ra
trước mắt, họ sóng vai ngồi trước cây dương cầm, cô nắm bàn tay anh, anh nhìn
vào môi cô, nghĩ tới đó, cô quả quyết từ chối: “Thôi bỏ qua đi.”
“Chẳng phải em đã nói là ai cũng có thể học, cảm nhận và thưởng
thức?”
“Em...” Cô giống như vừa bê một hòn đá nặng đập vào chân của
mình.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai em bắt đầu dạy
anh chơi bản Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa.” Không cho cô cơ
hội từ chối, anh lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Bây giờ, đến lượt em hỏi.”
Lần này, Mộc Mộc quyết định hỏi một câu hóc búa: “Ừm, hãy kể
cho em nghe về mối tình đầu của anh đi, cô ấy là một cô gái như thế nào, tại
sao lại kết thúc?”
Trác Siêu Việt cúi đầu, suy nghĩ nghiêm túc rất lâu, kết quả
đưa ra một câu: “Thế nào gọi là mối tình đầu? Là người phụ nữ lên giường với
anh lần đầu tiên ư?”
“Không phải, người phụ nữ khiến anh lần đầu tiên cảm thấy
rung động.”
“Câu hỏi này của em lại phạm quy rồi.”
Sau khi hơi ngạc nhiên sửng sốt, khóe môi của Mộc Mộc khẽ
cong lên, “Em chắc không phải là cô gái đầu tiên khiến anh rung động chứ?”
“Em có thể chuyển sang một câu hỏi khác.”
Câu trả lời giống như từ chối này đã mang lại cho cô một đáp
án rõ ràng - cô là người phụ nữ khiến anh lần đầu tiên cảm thấy rung động.
Tình yêu, luôn cần có một thời cơ phù hợp, người đó chưa hẳn
đã ưu tú và phù hợp hơn những người khác, nhưng lại xuất hiện trong một thời
gian, địa điểm, tâm trạng đúng với quỹ đạo, dưới tác dụng của phản ứng hóa học
đặc biệt, cảm giác như bị điện giật dần dần nảy sinh.
Sớm hơn một chút, muộn hơn một chút, họ đều là những người
xa lạ đi lướt qua nhau.
Mộc Mộc thật sự rất muốn truy hỏi thêm, một người đàn ông
như anh, muốn có một người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, tại sao lại là cô?
Bởi vì chuyện tình một đêm của họ diễn ra quá dạt dào cảm xúc, khiến anh vấn
vương mãi không quên? Hay là bởi vì cô đã quyết định ra đi vào buổi sáng hôm
sau, khiến anh không cam tâm...
Không biết là do cô im lặng quá lâu, hay vì ánh mắt cô khi
nhìn anh chứa đầy ẩn ý sâu xa, Trác Siêu Việt không đợi được nữa, hắng giọng, cảnh
cáo cô: “Em đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh được không? Chuyện này chẳng có gì
kỳ lạ cả, mười bảy tuổi anh thi đỗ vào trường quân sự, ngày nào cũng luyện tập
trong doanh trại, cơ hội để nhìn thấy con gái cực kỳ ít, đừng nói tới chuyện
rung động.”
“Vậy bốn năm qua thì sao? Có vô số các cô gái xinh đẹp vây
quanh anh, có ai khiến anh rung động không?”
“Vô số cô gái xinh đẹp vây quanh anh ư? Có phải em nghĩ rằng
mấy năm qua anh sống trong cảnh phồn hoa, suốt đêm ngày vui chơi ca hát?”
“Chẳng phải thế sao?” Khi cô quen biết anh, anh dường như
đang có một cuộc sống như vậy.
“Không phải,” Trác Siêu Việt day day trán, khuôn mặt đầy vẻ
oan ức. “Nói ra có thể em cũng không tin, công ty của anh tất cả đều do công sức
của anh gây dựng, anh không dựa vào bất kỳ người nào. Thương vụ kinh doanh đầu
tiên của anh, từ việc thuê tàu thuyền vận chuyển, kiểm nghiệm, bảo hiểm, hải
quan, vận chuyển xuống tàu, đến đặt cọc, giao nộp hóa đơn... bất cứ việc gì
cũng không gặp thuận lợi, anh dắt theo hai nhân viên duy nhất chạy vạy cầu cứu
khắp nơi, tạo dựng mối quan hệ. Mệt đến nỗi chảy máu dạ dày vẫn phải đi dự tiệc
chiêu đãi, cạn hết chén này tới chén khác với người ta bên bàn rượu, sau đó,
còn phải cố gắng kiềm chế cơn đau, đưa khách hàng đi chơi đêm... Ngày thứ hai
sau khi giao hàng xong, anh đã phải nhập viện, nghỉ ngơi trong bệnh viện nửa
tháng trời... Bác sĩ nói may mà tố chất cơ thể của anh tốt, nếu không đã chết
bên bàn rượu từ lâu rồi.”
Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Bốn năm qua, anh liên tục
đi công tác, chiêu đãi xã giao, mỗi ngày của anh, nếu không phải ở trên máy
bay, thì là ở bên bàn rượu.”
“Bạn bè của anh đều không hiểu được anh, cho rằng anh vứt bỏ
cái mác nhị thiếu gia tốt đẹp như vậy rồi mù quáng chạy đi bươn chải ở bên
ngoài. Nhưng anh cho rằng điều đó rất xứng đáng, không dựa vào bất kỳ ai, dùng
toàn bộ sự cố gắng và năng lực của mình để hoàn thành một việc, chứng minh rằng
bản thân mình có thể làm được, đó là một cảm giác thành công khó có thể hình
dung được.”
Mộc Mộc chăm chú nhìn Trác Siêu Việt - người đang ngồi trước
mặt cô. Anh trong giây phút này hiện lên một cách chân thực trước mắt cô, rũ bỏ
sự giàu có và ánh hào quang của gia thế, anh thực ra cũng là một người bình thường
có da có thịt, có khổ sở, có đau đớn, có niềm vui và cũng có nỗi buồn.
Đêm đầu tiên ở một thành phố xa lạ, họ hỏi nhau rất nhiều
câu hỏi, có câu hỏi khiến họ bật cười sảng khoái, có câu hỏi lại khiến họ cảm
thương không ngớt, còn có một số câu hỏi, khiến họ trầm ngâm không nói, ai nấy
suy tư theo tâm trạng của mình...
Họ giống như hai người bạn đã kết giao nhiều năm, trò chuyện
về những chuyện đã qua của nhau, anh kể cho cô nghe về chuyện làm ăn của mình,
kể chuyện anh đã vận chuyển vật dụng quân sự bị cấm vận, vòng qua bao nhiêu quốc
gia để về nước rồi đưa vào công xưởng của quân đội như thế nào, ly kỳ như những
tình tiết trong một bộ phim mạo hiểm.
Cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện trong nhà tù, dùng ngữ
điệu đều đều nhàn nhạt để nói về quãng thời gian không được nhìn thấy ánh mặt
trời đó, nhưng anh lại nghe đến nỗi nhíu chặt đầu lông mày lại.
Anh hỏi cô: “Em đã từng bao giờ nghĩ tới chuyện lật lại bản
án cho mình chưa?”
Lật lại bản án, không phải là cô chưa từng nghĩ tới, nhưng
sau đó lại từ bỏ. Bởi vì, trong thời gian ở trại cải tạo, cô đã gặp một cô gái
trẻ, cô ấy ngày nào cũng khóc lóc nói với mọi người rằng cô ấy bị oan, người
nhà cô ấy đã giúp cô ấy kháng án, làm đơn lên tận tòa án cấp cao, không tiếc
ngay cả khi phải khuynh gia bại sản, nhưng kết quả kháng án vẫn là giữ nguyên mức
phạt đã tuyên án.
Mộc Mộc lắc lắc đầu, “Lật lại bản án còn khó hơn cả việc lên
trời, em nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Anh có thể giúp em.”
“Em lật lại bản án thành công rồi thì sao nào? Chẳng phải vẫn
có một tội danh gây trở ngại công chính tư pháp ư? Sự việc đã qua lâu như vậy rồi,
em sớm cũng đã đón nhận hiện thực này.”
“Tội danh giết người và tội danh gây trở ngại công chính tư
pháp có sự khác nhau về bản chất.”
Mộc Mộc sững người lại một chút, tiếp tục lắc đầu.
“Lẽ nào, em không muốn trả lại sự trong sạch cho bố em ư?”
“Muốn. Nhưng ngộ nhỡ Kiều Nghi Kiệt vì em mà bị hủy bỏ chứng
chỉ hành nghề luật sư, em sẽ rất áy náy. Còn cả anh nữa, em không muốn anh bị
liên lụy...”
Anh không nói gì thêm nữa.
Mộc Mộc lại chuyển chủ đề, bắt đầu kể chuyện bạn bè của họ.
Những người mà anh quen biết rất nhiều, nhưng những người bạn thật sự thì lại rất
ít. Người bạn thân nhất của anh là một nhà khoa học, chuyên nghiên cứu về linh
kiện của máy bay hàng không và tàu bay vũ trụ, anh còn có một người bạn làm bác
sĩ quân y, họ cùng lớn lên bên nhau...
Cô cũng kể cho anh nghe những chuyện ở nhóm nhạc, kể về tình
yêu của Bạch Lộ dành cho Cốc Vũ, kể về sự kìm nén của cô ấy, nỗi đau khổ của cô
ấy.
Sau khi anh nghe xong, vô cùng cảm khái, nói rằng anh rất
khâm phục Bạch Lộ, ngày nào cũng nhìn thấy người mình yêu thương biểu lộ tình cảm
với người bạn thân nhất, còn làm ra vẻ không hề để ý tới, đây không phải là điều
mà người bình thường có thể làm được...
Mộc Mộc cúi đầu, vuốt ve nếp gấp nho nhỏ trên tấm chăn.
“Nhưng nỗi đau khổ thường cần có một người gánh chịu.”
Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nỗi đau khổ thường cần có một người gánh chịu, mà người này
không nên là Trác Siêu Nhiên.
Nơi giao thoa giữa trời và đất lộ ra một vệt màu vàng cam,
màn đêm đen dần dần biến thành màu tím đậm, càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến
thành màu xanh da trời...
Ánh sáng mặt trời bao trùm lên thành phố yên bình, Mộc Mộc
có chút mệt mỏi, cơ thể bất giác tìm tới một vị trí ấm áp mà dễ chịu, dựa vào
đó.
Thế giới trở nên yên lặng tĩnh mịch như chưa từng có, ngoài
nhịp đập của trái tim và hơi thở của anh, không còn nghe thấy gì khác nữa.
Cô rất muốn ngủ thiếp đi như vậy, cũng không cần tỉnh lại,
nhớ lại những người mà cô đã có lỗi với họ.
“Mộc Mộc,” Anh tìm tới bàn tay cô, lưu luyến nắm bàn tay cô
trong lòng bàn tay mình. “Hết bảy ngày ở đây, em sẽ đi khỏi thành phố S?”
“...” Cô mặc nhận.
“Em có thể nói cho anh biết, em muốn đi đâu không?”
Nếu nói cho anh biết, việc cô đi hay không đi còn có gì khác
biệt nữa? “Anh cũng phạm quy rồi, câu hỏi này... liên quan tới mối quan hệ của
chúng ta.”
“Em đi đâu là quyền tự do của em, không liên quan gì tới
anh.”
“Anh sẽ không tìm em chứ?”
“Anh tìm em hay không tìm em, đó là quyền tự do của anh,
cũng không liên quan gì tới em.”
“Á?” Chắc là do cô đã quá mệt mỏi, đầu óc không còn linh hoạt
nữa. Sơ ý một chút đã bị logic này xoay vòng tới chóng cả mặt, không phân biệt
được rõ rằng rốt cuộc liên quan đến nhau hay không liên quan đến nhau.
Vậy là, cô lắc đầu một cách dứt khoát, từ chối trả lời: “Câu
hỏi này em không thể trả lời, anh ra yêu cầu đi, bất cứ là điều gì em cũng sẽ
khiến anh hài lòng.”
Anh mỉm cười, nụ cười thoáng ẩn hiện vẻ tinh quái, “Hãy sinh
cho anh một đứa con nhé, tốt nhất là con gái, anh sẽ nói với con rằng ai là bố
đẻ của nó...”
Mộc Mộc sững người lại rất lâu, não bộ đang trong trạng thái
rệu rã cuối cùng đã phục hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh, cầm lấy chiếc gối, đập vào
khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khiến cô yêu cũng yêu đến tận xương tủy mà hận cũng
hận tới tận xương tủy này.
“Trác Siêu Việt, anh là đồ đểu! Anh đã cố ý như vậy!”
“Anh phải nên sớm nhận ra, sao nửa đêm khuya khoắt em lại
không ngủ, bỗng nhiên muốn được ngồi dậy cùng anh trò chuyện...” Hơn nữa, một
người luôn miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo như anh lại hết sức thành thật
trả lời mọi câu hỏi của cô. “Hóa ra, hóa ra em đã giăng sẵn một cái bẫy, đợi
anh nhảy vào đó!”
“Anh cứ một mực cho rằng như vậy, em cũng chẳng còn cách nào
khác...”
Anh mỉm cười túm lấy chiếc gối, kéo mạnh một cái. Mộc Mộc bị
mất trọng tâm, đổ cả người vào trong lòng anh, bị anh nhanh gọn lật người, đè
cô nằm xuống dưới cơ thể anh.
Anh vuốt vuốt những lọn tóc còn vương trên má cô, đầu ngón
tay nâng cằm cô lên, “Anh thật sự rất hy vọng có một cô con gái, giống hệt như
em.”
“Vợ anh sau này sẽ không hy vọng như vậy.”
“...”
“Hãy tìm một cô gái thật sự biết yêu anh đi.” Cô đưa tay ra,
thận trọng vuốt ve đôi môi mỏng của anh, từng đường nét trên khuôn mặt khôi ngô
tuấn tú của anh, còn cả cặp lông mày hơi xếch của anh nữa. Lần này, cô không chỉ
nhớ kỹ khuôn mặt anh, mà còn ghi nhớ cả ánh mắt, mùi vị cơ thể anh.
Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng không thể nào nhận nhầm được.
“Em không phù hợp với anh, ngay cả bản thân mình em cũng
không biết trân trọng, sao có thể yêu thương người khác được?”
Ánh mắt của Trác Siêu Việt bỗng nhiên chùng xuống, sắc mặt bỗng
trở nên rất xấu...
“Anh sao thế?” Cô hỏi.
“Mẹ anh đã tìm gặp em rồi?”
“...” Mộc Mộc bỗng chốc nghẹn lời, không biết phải trả lời
như thế nào.
“Có phải bà đã bảo em phải rời xa anh? Có phải bà đã uy hiếp
em?” Giọng nói của Trác Siêu Việt càng lúc càng to vì phẫn nộ, sau đó còn cầm
điện thoại lên, chuẩn bị bấm số.
Mộc Mộc vội vàng giật điện thoại của anh lại, “Cô không ép
em, cô chỉ cho em biết một số chuyện em nên biết. Anh và Trác Siêu Nhiên từ nhỏ
lớn lên bên nhau, có chung bố mẹ, người thân, còn chung cả bạn bè, anh có thể
không để ý tới việc người khác bình phẩm về anh như thế nào, còn Siêu Nhiên thì
sao? Người khác sẽ nhìn anh ấy như thế nào? Lẽ nào anh thật sự hy vọng rằng anh
ấy vì muốn tác thành cho chúng ta, mãi mãi phải sống ẩn mình nơi biên cương
hoang vu hẻo lánh?”
“...”
“Khi em mới ở bên Siêu Nhiên, anh ấy đã từng nói rằng: các
anh chưa từng tranh giành nhau bất cứ thứ gì, nếu anh và anh ấy cùng yêu chung
một người con gái, hai người nhất định sẽ cùng buông tay... Ý của anh ấy, anh
chắc cũng có thể hiểu được.”
Trác Siêu Việt không nói gì nữa, đưa tay ra ôm cô vào lòng.
“Nếu em đã quyết định rồi, anh tôn trọng quyết định của em.”
Ánh mặt trời chói lọi, hơi nóng lan tỏa, nhưng cô lại rất lạnh,
quấn chặt chăn lại, vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
“Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi.” Anh nói.
Cô nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực anh, được hơi thở đàn ông
nồng ấm của anh bao trùm, bất giác, ý thức có phần mơ hồ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh dịu dàng vuốt ve những vết
thâm tím trên cơ thể cô, khẽ hôn lên đôi môi cô, khẽ khàng nói với cô: “Xin lỗi,
anh nhất định đã làm em đau...”
Sự vuốt ve của anh khiến toàn thân cô ngứa ngáy, cô nắm lấy
tay anh, đặt lên ngực, “Không đau, một chút cũng không đau.”
“Mộc Mộc...”
“Em mệt rồi, ngủ thôi.”