Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 30
CHƯƠNG 30
Sáng sớm, Mộc Mộc còn đang say ngủ, giọng nói của Trác Siêu
Việt bỗng vang lên bên tai: “Dậy mau.”
Cô ngái ngủ trèo ra khỏi giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời
còn chưa sáng rõ. “Sớm như vậy? Đến bệnh viện ư?”
“Đi chạy bộ.”
“Hả?” Một người từ nhỏ tới lớn chưa từng chạy bộ như cô, liền
quay trở lại vào trong chăn, túm lấy chăn trùm kín đầu. “Em không đi, tối qua
em không ngủ được, cần phải ngủ thêm một lát nữa.”
“Sức khỏe yếu như vậy, còn không biết luyện tập, thế mà đi
hiến thận thì lại rất tích cực.” Anh lôi phắt cô từ trong chăn ra, bất chấp sự
phản kháng của cô, đẩy cô vào trong nhà vệ sinh. “Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi
buổi sáng em đều phải chạy bộ một tiếng đồng hồ.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì anh thích thế!”
“...”
Trên con đường nhỏ ven sông, cô chạy theo Trác Siêu Việt tới
nỗi hổn hển thở không ra hơi, cuối cùng đau khổ nghĩ ra một nguyên nhân, cắn
răng lại đuổi kịp anh, hổn hển hỏi: “Trác Siêu Việt, chắc không phải là bốn năm
nay... anh luôn hận em... muốn báo thù em, vì vậy, thay đổi phương pháp trừng
trị em đến... chết chứ?”
“Em đã nhận ra rồi à?” Khuôn mặt anh đầy vẻ đồng tình, vỗ vỗ
vào vai cô. “Anh thấy em vẫn nên tranh thủ thời gian rèn luyện sức khỏe đi, nếu
không, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ thật sự bị anh giày vò cho tới chết đấy...”
“Chi bằng anh cứ trực tiếp bóp chết em đi.”
“Anh có cách hay hơn.”
Cô có cảm giác trời đất tối tăm mù mịt.
Chạy bộ, ăn sáng xong, Trác Siêu Việt đưa thẳng cô tới Học
viện Âm nhạc của thành phố S.
Hôm nay là ngày khai giảng, trong khuôn viên trường đều là
những sinh viên mới đến ghi danh, xe ô tô đỗ kín cả cổng trường, trong đó không
thiếu những chiếc xe hạng sang, một số người nhìn có vẻ là phụ huynh, một số
người rõ ràng là không phải, ví dụ như Trác Siêu Việt.
Từ lúc Mộc Mộc bước từ trên chiếc Land Rover của Trác Siêu
Việt xuống, cho tới khi đi theo anh đến chỗ ghi danh, suốt dọc đường có không
ít ánh mắt nghi ngờ dõi theo họ, dường như đều đang dò đoán xem mối quan hệ giữa
họ rốt cuộc là như thế nào. Khi việc sinh viên nữ được bao nuôi trở thành một
trào lưu, ánh mắt của đám sinh viên và thầy cô giáo trở nên vô cùng tinh nhanh.
Mộc Mộc cẩn thận thắt lại chiếc khăn lụa trên cổ, tránh
không để lộ ra những tội chứng chứng minh việc tư tình vụng trộm của cô.
Làm xong thủ tục nhập học, Trác Siêu Việt đưa cô tới ký túc
xá, giúp cô sắp xếp đồ đạc gọn gàng, còn tiện tay giúp cô gấp chăn gối thành một
khối vuông vắn.
“Không thể nhận ra, anh còn có tài nghệ này nữa.” Cô thực
lòng tán thưởng, bởi vì tư thế gấp chăn của anh đặc biệt gọn gàng, nhanh nhẹn,
ánh mắt cũng vô cùng tập trung.
“Dù gì anh cũng đã học bốn năm ở trường quân sự.” Anh bỗng
nhiên lại có chút cảm khái: “Chớp mắt một cái, đã mười hai năm rồi, thời gian
trôi qua nhanh thật.”
Các bạn cùng phòng mới của cô nhìn anh, ánh mắt sáng lấp
lánh.
Ánh mắt của Mộc Mộc cũng sững lại khi nhìn thấy ánh mắt của
anh, mười hai năm trước, khi anh học ở trường quân sự, không biết trông như thế
nào? Chắc chắn là rất độc đáo, rất có phong cách.
“Em...” Anh quay mặt lại, định nói gì đó.
Mộc Mộc lập tức gật đầu, “Anh không cần nói nữa, em biết anh
muốn nói gì rồi, em không nhìn nữa!”
Xử lý xong mọi việc ở trường, anh đưa cô tới bệnh viện thăm
Trác Siêu Nhiên. Khi họ vừa đi tới cửa phòng bệnh, tiếng chuông điện thoại di động
của Trác Siêu Việt vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiển thị
người gọi là Trác Siêu Nhiên, liền tắt máy đi, đẩy cửa bước thẳng vào trong.
Trác Siêu Nhiên nửa nằm trên giường, đang truyền dịch.
Trên chiếc sofa trong phòng bệnh có một người phụ nữ đang ngồi
ngay ngắn, bộ trang phục công sở màu xanh đen hoàn toàn làm nổi bật lên thần
thái khiến người khác phải khiếp sợ.
Vừa nhìn thấy bà, Trác Siêu Việt bỗng đứng khựng lại. Mộc Mộc
tò mò nhìn về phía đó, người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo mặc dù
không được coi là quá đẹp, nhưng tương đối có khí chất, vẻ uy nghi khắp người
khiến cô liên tưởng tới hình ảnh của Võ Tắc Thiên.
Khi cô đang len lén quan sát người phụ nữ kia, bà cũng dò xét
nhìn cô, ánh mắt sắc nhọn sau khi quét qua khuôn mặt cô hai lượt, dừng lại trên
cổ cô - nơi đang được che đậy bởi chiếc khăn lụa, sau đó, bà nhìn về phía Trác
Siêu Việt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Nghe câu nói của Trác Siêu Việt, Mộc
Mộc lập tức toát mồ hôi khắp người.
“Con thử nói xem?” Ngữ khí của mẹ anh không tức giận mà vẫn
thể hiện vẻ uy nghiêm. “Siêu Nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, hai đứa lại giấu
cả mẹ.”
“Bọn con cũng là vì sợ mẹ sẽ lo lắng.” Trác Siêu Việt vừa nói,
vừa nháy mắt ra hiệu với Mộc Mộc, người đang bước vào trong phòng theo sau anh.
Mộc Mộc lập tức hiểu ý, lễ phép khom lưng cúi chào người mẹ
đang giữ bộ mặt rất nghiêm khắc, khẽ khàng đưa phần ăn sáng trong tay cô vào
tay của Trác Siêu Việt.
Vốn định trốn đi một cách im hơi lặng tiếng, ai ngờ cô vừa
nhón chân ra tới cửa, giọng nói của Trác Siêu Nhiên lại vang lên: “Mộc Mộc?”
Cô quay đầu, miễn cưỡng quay lại, nhìn thấy Trác Siêu Nhiên
chìa tay về phía cô, cô đành phải đánh liều bước lại gần, đưa tay ra cho anh.
“Em tới trường ghi danh chưa?” Anh hỏi một cách đầy quan
tâm.
“Rồi ạ, thủ tục đều làm xong cả rồi, Siêu Việt đã giúp em sắp
xếp mọi chuyện ổn thỏa.” Nói xong, cô bất giác quay đầu lại nhìn Trác Siêu Việt,
phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn vào bàn tay bị Trác Siêu Nhiên nắm chặt lại
của cô, vội vàng rút tay lại, để ra sau lưng.
Chỉ là một động tác nho nhỏ, nhưng lại không qua khỏi một cặp
mắt tinh tường.
“Mộc Mộc, để anh giới thiệu một chút, đây là mẹ của anh.”
Trác Siêu Nhiên nói.
Cô trịnh trọng khom người, “Cháu chào cô!”
“Mẹ, cô ấy là Mộc Mộc, là bạn gái mà con mới yêu.”
Một câu giới thiệu không thể nào bình thường hơn được nữa của
Trác Siêu Nhiên, nhưng sức sát thương lại không hề kém một trái bom, khiến Mộc
Mộc nổ tung tới nỗi hồn xiêu phách lạc. Cô vốn nghĩ rằng Trác Siêu Nhiên không
thể cho cô lời hứa và tương lai, cũng không thể thừa nhận mối quan hệ của họ
trước mặt người nhà, vì vậy mới định len lén bỏ trốn ra ngoài, để tránh cho anh
một hoàn cảnh bối rối khi không biết phải giới thiệu như thế nào. Cô không sao
ngờ được rằng, anh lại có thể giới thiệu về mối quan hệ của họ một cách thản
nhiên như vậy.
Nhìn người đàn ông trước mắt, một khuôn mặt mà cô yêu nhất,
một bờ vai rộng rãi nhất, có thể đứng trước mặt cô chắn gió che mưa cho cô, một
người đàn ông hoàn hảo như vậy mà cô lại đáp trả bằng sự phản bội tàn nhẫn nhất.
Bà Trác lạnh lùng gật đầu, trên mặt ngoài một chút ngạc
nhiên, không hề thấy phản ứng nào đặc biệt. “Ồ, mời ngồi.”
Trác Siêu Việt che miệng khẽ ho một tiếng, Mộc Mộc khe khẽ
liếc mắt nhìn anh, thấy anh đang hếch cằm về phía bình nước đang đặt trên bàn.
Cô hiểu ý của anh, “Dạ không, cô ngồi đi ạ, cháu đi lấy ít
nước về pha trà.”
Cầm bình nước đi ra khỏi phòng bệnh, cô đổi lấy một bình nước
sôi, đi đi lại lại trong hành lang một hồi, chắc chắn rằng trong phòng không
còn tiếng nói chuyện, mới khe khẽ đẩy cửa bước vào. Không biết Trác Siêu Nhiên
đã nói gì, sắc mặt của mẹ anh lại càng nghiêm khắc hơn, Trác Siêu Việt lại đang
đứng quay lưng về phía cửa sổ, trên khuôn mặt có chút phiền muộn...
Khó nhọc thu ánh mắt lại, cô lặng lẽ lấy ra hai chiếc cốc sạch,
pha trà.
“Cô vẫn còn đang học đại học sao?” Khẩu khí của bà Trác
không có ý tra hỏi, chỉ là trò chuyện bình thường.
“Vâng. Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học.”
“Mới học năm thứ nhất?” Bà Trác lại quan sát kỹ khuôn mặt của
Mộc Mộc, có chút nghi hoặc, “Cô vẫn chưa tròn hai mươi tuổi ư?”
“Cháu hai mươi mốt tuổi rồi. Bây giờ mới học đại học là bởi
vì...” Mộc Mộc cười bình thản, tiếp tục rót nước vào cốc trà. “Năm mười bảy tuổi
cháu phải vào trại cải tạo trẻ vị thành niên, vừa mới ra tù được hơn nửa năm.”
Thần sắc của bà Trác bỗng nhiên thay đổi hẳn.
Trác Siêu Nhiên vội vàng giải thích thay cô: “Khi Mộc Mộc mười
bảy tuổi, bị bố nuôi của cô ấy...”
“Ông ấy đối với cháu rất tốt.” Mộc Mộc ngắt lời anh, “Là do
cháu hiểu nhầm, nhất thời lỡ tay giết chết ông ấy.”
Hai người đàn ông trong phòng bệnh đều cùng lúc nhìn về phía
cô. Cô biết, nói như vậy đồng nghĩa với việc đã cắt đứt tương lai của mình, mồ
côi, từng ngồi tù, là tội phạm giết người... Một người phụ nữ như vậy, muốn bước
vào trong cửa nhà họ Trác, chỉ có thể đợi đến kiếp sau đầu thai làm người khác
mà thôi.
Đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Cô đã đào một hố sâu
ngăn cách với Trác Siêu Nhiên, để anh biết rằng khoảng cách giữa họ hoàn toàn
không thể nào vượt qua, cô cũng có thể từ bỏ, không còn một chút mơ tưởng hão
huyền nữa.
Mộc Mộc bê cốc trà đã pha xong đến trước mặt Trác Siêu
Nhiên, cười nói: “Siêu Nhiên, em còn có việc ở trường, em đi đây, ngày mai sẽ lại
tới thăm anh.”
“Được.” Trác Siêu Nhiên nói: “Siêu Việt, em giúp anh đưa Mộc
Mộc về trường nhé.”
“Không cần đâu...”
Cô còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng đã xen vào:
“Cô mới vào học, công việc nhất định sẽ rất nhiều. Siêu Nhiên đã có tôi chăm
sóc, cô không cần phải lo lắng.”
Mặc dù là câu tiễn khách, nhưng được bà nói một cách vô cùng
khách khí.
“Cháu hiểu rồi.” Mộc Mộc nắm chặt cốc trà nóng bỏng, cố gắng
giữ một nụ cười mỉm bình tĩnh nhất, “Cháu chào cô.”
“Mộc Mộc!” Trác Siêu Nhiên vội vàng túm lấy tay cô, nắm chặt
lại trong lòng bàn tay anh.
Cô dùng toàn bộ sức lực để rút tay ra, bởi vì dùng sức quá mạnh,
cơ thể lùi lại phía sau một bước, tay không cẩn thận đánh rơi chiếc cốc thủy
tinh xuống sàn nhà, nước trà bắn tung tóe, chiếc cốc thủy tinh trong suốt vỡ
tan thành nhiều mảnh.
“Siêu Nhiên, công việc của em ở trường học rất nhiều, nếu đã
có cô ở đây chăm sóc anh, em sẽ không đến nữa. Đợi khi nào có thời gian rảnh rỗi,
em sẽ tới thăm anh.” Mộc Mộc nói xong, cầm lấy túi của mình, rảo bước ra khỏi
phòng bệnh.
Mặc dù không nói rõ hai chữ chia tay, thái độ của cô đã thể
hiện một cách rất rõ ràng, cô tin rằng anh sẽ hiểu.
“Mộc Mộc!” Trác Siêu Nhiên đương nhiên hiểu rất rõ, vì vậy
anh không chút do dự, giật phăng kim luồn trên tay mình, nhổm người dậy muốn chạy
đuổi theo. Bởi vì không nhìn thấy đường, bàn chân anh giẫm vào mảnh thủy tinh vỡ
trên nền nhà, chiếc tất màu trắng trong chốc lát đã nhuốm đỏ.
“Anh!” Trác Siêu Việt chạy tới đỡ anh, nhìn chiếc tất trắng
đã bị nhuốm thành màu đỏ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất đau đớn.
Anh không cần phải áy náy, suy cho cùng, anh chưa hề can thiệp
vào tình cảm của họ, anh đã từng không chỉ một lần khuyên cô nên trân trọng người
ở bên mình, đó là vì người phụ nữ ngốc nghếch kia không biết trân trọng, là do
cô ấy đã lựa chọn rũ bỏ... nhưng anh sao có thể không áy náy được, xét đến
cùng, sự quyết liệt của cô ấy vẫn là bởi vì anh...
“Siêu Việt, giày của anh đâu? Em giúp anh mang giày lại
đây.” Trác Siêu Nhiên vội vàng nói.
“Em sẽ đuổi theo giúp anh!”
Anh không có sự lựa chọn, người nằm trên giường kia là Trác
Siêu Nhiên, anh trai song sinh có chung huyết thống với anh!
Từ nhỏ tới lớn, bất cứ là chuyện gì, Trác Siêu Nhiên đều
gánh vác thay cho anh, ngay cả việc anh phạm lỗi bị đánh, Trác Siêu Nhiên cũng
ngay lập tức lao tới chịu đòn thay. Cuối cùng, họ lau rửa vết thương cho nhau,
Trác Siêu Nhiên sẽ cười mà nói rằng: “Ai bảo chúng ta cùng chung huyết thống!”
Đúng vậy, ai bảo họ cùng chung huyết thống!
Trác Siêu Việt không có sự lựa chọn nào khác, giúp anh trai
đuổi theo Mộc Mộc ra tới tận ngoài cổng bệnh viện. Ánh mắt anh tìm kiếm trong
dòng người lộn xộn, không biết là bởi vì anh đã rèn luyện được thị lực hơn người
trong quân đội, hay vì bóng dáng nhỏ bé của cô rất dễ nhận ra trong đám đông,
thoáng một cái anh đã nhìn thấy Mộc Mộc đang ngồi trên băng ghế dài ở bến xe
buýt. Cô ngồi đó với sắc mặt không chút biểu cảm, cơn gió thổi tung mái tóc dài
của cô.
Thấy anh đi đến trước băng ghế dài, ngồi xuống, Mộc Mộc vội
vàng đưa tay lên lau mặt, “Siêu Nhiên... Anh ấy không
sao chứ?”
“Anh ấy vốn định đuổi theo em, nhưng chân lại bị thương bởi
mảnh thủy tinh vỡ, chảy rất nhiều máu, bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh ấy.”
“Cái gì?” Mộc Mộc đứng lên, chạy được hai bước về phía bệnh
viện, lại dừng lại. “Cô sẽ chăm sóc cho anh ấy, đúng không?”
“Thật sự không muốn cho anh ấy cơ hội nữa ư?” Anh nói: “Em
biết không, khi em vừa đi ra, anh ấy đã nói rất rõ với mẹ anh rằng: Anh ấy
không muốn người khác can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, anh ấy đã ba
mươi tuổi rồi, hiểu rõ bản thân mình muốn thứ gì, điều gì mới phù hợp với anh ấy.
Anh ấy sẽ quyết định cho bản thân mình, sẽ gánh vác tất cả mọi hậu quả...”
“Anh ấy đã thật sự nói như vậy sao?” Mộc Mộc thở dài một tiếng,
Trác Siêu Nhiên là người đàn ông tốt nhất mà cô từng gặp, tốt đến mức hoàn thiện
không chút tì vết. Nếu như không phải là đã gặp Trác Siêu Việt từ trước, cô nhất
định sẽ yêu anh.
“Ừm, thực ra, nếu em không nói mình đã từng ngồi tù, đã từng
giết người, mẹ anh chắc sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy.”
“Em không nói, mẹ anh sẽ không có cách nào biết được hay sao?
Sớm muộn gì thì bà cũng biết. Hơn nữa, kết thúc như vậy chẳng phải là rất tốt
ư? Ngay cả hai chữ “chia tay” em cũng không cần phải nói nữa.”
Trác Siêu Việt lắc lắc đầu, “Em quá không hiểu anh trai anh
rồi. Em nói rõ với anh ấy rằng, em không thích anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ
không cưỡng ép em. Nhưng nếu em từ bỏ vì những nguyên nhân khác... anh ấy nhất
định sẽ giúp em loại trừ mọi khó khăn...”
“Vậy anh thử nói xem em phải làm như thế nào? Nói cho anh ấy
biết rằng em không yêu anh ấy, người mà em yêu chính là anh?”
Anh cười một cách đau khổ, “Xin lỗi, anh ấy là anh trai của
anh.”
“Em hiểu.” Giữa tình thân và tình yêu, anh đã lựa chọn tình
thân, đây là một lựa chọn không thể chê trách, cô cần phải tôn trọng, cần phải
thông cảm.
Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt cô, cô nhìn anh lần cuối,
“Mấy ngày qua, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em, những việc anh làm vì em, em sẽ
mãi không quên.”
Nói xong, cô đi thẳng lên xe buýt, không quay đầu lại.
Vừa ngồi yên trên xe buýt, chuông điện thoại di động của cô
vang lên, nhìn thấy số điện thoại của Trác Siêu Nhiên, cô do dự một chút, mở ra
nghe, cố ý nói với vẻ thoải mái nhẹ nhõm: “Chân của anh thế nào rồi? Sao lại
không cẩn thận thế?”
“Bác sĩ đã bôi thuốc cho anh, đã ổn rồi.” Giọng của anh có
chút gấp gáp: “Mộc Mộc, em hãy cho anh một chút thời gian, anh đảm bảo những
chuyện giống như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”
“Siêu Nhiên, em đã nghĩ kỹ rồi, em không phù hợp với anh, đừng
lãng phí tình cảm vì em nữa.”
“Mộc Mộc...”
“Chúng ta chia tay thôi.”
Đầu dây điện thoại bên kia chỉ còn lại tiếng hít thở rối loạn,
hơi thở nặng trình trịch đó dường như đang cố gắng đè nén một cảm giác nhói
đau. Cô thực sự không thể tiếp tục nghe những âm thanh đó nữa, dùng toàn bộ sức
lực gấp điện thoại lại.
Những giọt nước mắt nóng hổi lập tức rơi xuống, cô ôm mặt,
quay sang phía bên cạnh không có người ngồi, bật khóc nức nở. Đây là lần đầu
tiên, cô khóc thành tiếng, vì Trác Siêu Nhiên, một người đàn ông đã dành cả
trái tim để trân trọng cô...
Giấc mơ sở dĩ tươi đẹp là bởi vì nó luôn tồn tại trong đầu.
Một khi giấc mơ biến thành sự thật, nó liền mất đi vẻ mộng ảo!
Cuộc sống của một sinh viên đã bắt đầu, ngoài việc lên lớp,
còn có các câu lạc bộ khác nhau liên tục chiêu sinh, các loại vũ hội chào đón
tân sinh viên, các buổi họp đồng hương, các bạn trong phòng đều ăn mặc chải chuốt
thật xinh đẹp như những bông hoa mới nở, bận rộn tíu tít, Mộc Mộc cũng rất bận,
ban ngày bận lên lớp học, buổi tối lại bận chạy chỗ này chỗ kia cùng nhóm nhạc.
Điện thoại di động của cô rất ít khi mở máy, bởi vì cô sợ
Trác Siêu Nhiên sẽ gọi điện tới, sợ nghe thấy giọng nói của anh, thậm chí sợ cả
việc nghe thấy tiếng thở của anh.
Vừa mới kết thúc một tiết học Chính trị, cô ôm đồ chuẩn bị
ra khỏi giảng đường, cô giáo dạy Chính trị liền gọi cô lại, dẫn cô lên phòng
làm việc. Cô giáo dạy Chính trị là một phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẫn giữ
nguyên được phong thái như xưa, cô đã lên lớp miễn phí cho Mộc Mộc suốt cả một
buổi chiều về tư tưởng chính trị, dẫn nhiều tài liệu từ nhiều nguồn khác nhau
chỉ bảo cô, làm một người phụ nữ thì cần phải tự cường, tự tôn, tự yêu bản thân
mình như thế nào.
Cô giáo Chính trị nói đến nỗi khô môi rát họng, Mộc Mộc vẫn
không thể rút ra được trọng điểm trong bài giáo huấn dài dằng dặc ấy. Vì phải
thức suốt đêm hôm qua, đầu cô quả thực rất đau, không thể không hỏi: “Thưa cô,
có phải cô tìm em là có việc gì không ạ?”
Cô giáo dạy môn Chính trị cuối cùng cũng nói rõ trọng điểm:
“Tô Mộc Mộc, có người nhờ cô chuyển tới em một câu, bà ấy nói rằng bà ấy rất
không thích em, hy vọng sau này sẽ không phải nhìn thấy em, cũng hy vọng hai cậu
con trai của bà ấy đều sẽ không gặp lại em...”
Mộc Mộc cảm thấy hơi lạnh, đặc biệt là câu cuối cùng, nó khiến
người cô sởn gai ốc.
Chỉ mới gặp mặt một lần, nói với nhau vài câu, bà ấy đã có
thể nhìn nhận mọi việc một cách thấu đáo như vậy, quả thực đáng sợ!
“Thưa cô, nhờ cô chuyển lời của em tới bà ấy, em chỉ có thể
bảo đảm rằng, em sẽ không chủ động đi tìm họ!”
Đối với Mộc Mộc, đây đã là giới hạn cuối cùng của cô. Từ sau
buổi chiều hôm đó, cô chưa hề liên lạc lại với Trác Siêu Nhiên, cũng không liên
lạc với Trác Siêu Việt, cô rất cố gắng sống cuộc sống của mình, không để bản
thân có thêm bất kỳ sự mơ mộng hão huyền nào khác.
Mấy ngày sau, Mộc Mộc nhận được điện thoại từ bệnh viện, bác
sĩ Trương gọi cô tới bệnh viện để tiến hành làm sinh thiết. Hôm tới bệnh viện
làm sinh thiết thận, cô cố ý đến xem bệnh án của Trác Siêu Nhiên, mắt của anh hồi
phục rất tốt, tuần sau có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
Làm xong sinh thiết, Mộc Mộc lại tới trước cửa phòng bệnh của
Trác Siêu Nhiên len lén nhìn vào bên trong, trạng thái tinh thần của anh rất tốt,
sắc mặt xem ra rất mạnh khỏe. Mẹ anh đang ngồi bên cạnh giường trò chuyện với
anh, còn cẩn thận giúp anh cử động các ngón tay bên cánh tay đang phải truyền dịch.
Trong phòng bệnh, cô không nhìn thấy Trác Siêu Việt, đã nhiều
ngày không gặp, cũng không có tin tức gì của anh, cô rất muốn được đứng từ xa
nhìn ngắm anh một chút, để biết rằng anh vẫn đang sống rất tốt. Đáng tiếc, cô
đã đưa mắt tìm kiếm vài vòng khắp phòng bệnh, từ đầu tới cuối vẫn không thấy
hình bóng của Trác Siêu Việt.
Cuối cùng, cô chỉ có thể thất vọng ra về.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Mộc Mộc mở máy điện thoại, suốt
mấy ngày luôn lo lắng chờ đợi kết quả từ bác sĩ Trương, chốc chốc lại giở điện
thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không.
Đêm khuya, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn bỗng đổ
chuông, cô vội vàng cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tên người gọi hiện lên
trên màn hình, chiếc điện thoại liền bị rơi xuống bàn. Cô ôm lấy cơ thể đang cuộn
tròn của mình, ép bản thân không được nghe điện thoại, cũng không được nhìn vào
dòng tên hiển thị trên màn hình.
“Chị Mộc Mộc, sao chị không nghe điện thoại?” Cô bé ở giường
trên thò đầu xuống, trên khuôn mặt còn đỏ ửng bừng bừng khí thế, so với mấy cô
bé này, Mộc Mộc cảm giác bản thân mình đã già, sắp sửa biến thành một nắm xương
khô.
“Điện thoại quấy rối.”
“Ồ!”
Chuông điện thoại cứ liên tục reo, ba chữ Trác Siêu Việt cứ
hiện lên không ngừng trên màn hình, Mộc Mộc quả thực không thể chịu đựng nổi nữa,
tháo bỏ pin điện thoại.
Điện thoại di động bị tháo pin, cả buổi tối trở nên vô cùng
yên tĩnh, nhưng tâm tư của Mộc Mộc lại không hề yên tĩnh chút nào. Cô không xác
định được rằng mình làm như vậy đúng hay sai, nhưng cô sợ nhận điện thoại rồi,
nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình.
Cô không kiềm chế được bản thân mình cũng không sao, tội
danh giết người cô còn dám gánh chịu, còn có điều gì mà cô không dám làm?
Là do cô sợ Trác Siêu Việt sẽ không kiềm chế được bản thân
mình...
Tòa nhà ký túc xá đã cắt điện, Mộc Mộc vừa nằm lên giường
chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng lại vang lên, cô nằm
gần chiếc điện thoại nhất, tiện tay nhấc ống nghe lên, “Xin chào!”
“Xuống ngay!” Mặc dù chỉ có hai chữ, Mộc Mộc cũng đã nghe ra
đó là giọng nói của ai.
Cô kiềm chế ý muốn lao ngay xuống dưới tầng. “Quá muộn rồi,
cổng tòa nhà ký túc xá của bọn em đã khóa.”
“Anh bảo người mở ra rồi.”
Việc đó mà anh cũng làm được ư? Mộc Mộc không biết nói gì cả.
“Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không được tìm em sao?”
“Em...”
“Anh ở dưới tầng đợi em, khi nào em xuống, lúc ấy anh mới
đi.”
“Em sẽ không xuống đâu.”
Cô cúp điện thoại, bò về giường, kéo chăn trùm kín đầu. Cứ
nghĩ rằng anh sẽ gọi điện lại, cô ngồi bên cạnh điện thoại chờ đợi rất lâu,
chuông điện thoại không reo, anh dường như đã tính toán chuẩn xác rằng cô nhất
định sẽ đi xuống.
Đêm khuya thanh vắng cứ tiếp tục trôi đi như vậy thật chẳng
có ý nghĩa, Mộc Mộc thay quần áo, đi xuống lầu.