16. Hết mùa đông rồi sẽ đến mùa xuân

Hết mùa đông rồi sẽ đến
mùa xuân

MÙA ĐÔNG NƯỚC ÚC

Những ngày đầu tiên bên Úc, Long vật vã và không sao tập
trung học được. Cái ban công nơi Long trọ học, những chai rượu cạn chất đầy.
Long không biết mình nhớ ai nữa. Nhớ Lê hay nhớ Huy. Những giấc mơ đan xen. Có
khi là Long ôm Lê rồi khi Lê ngước lên nhìn Long thì đó lại là khuôn mặt của
Huy. Cũng có khi, như vô thức, Long gọi cho Huy chỉ để nghe giọng Lê. Cậu không
còn nhận ra mình đang trong tình trạng nào. Những email gửi về cho Huy, Long nhắc
nhiều đến Lê. Và những email gửi về cho Lê, Long lại nói về Huy. Như thể họ là
ba thực thể không thể tách rời. Như tai- mũi- họng. Một cơn hắt xì hơi, cả ba
cùng thắt lại. Như tam giác đuổi nhau. Trong email cho Lê, Long viết:

“Huy luôn là một phần trong cuộc đời anh. Một phần không thể
phân định nổi là phần nào. Nó như máu. Chảy khắp người anh. Nó như những bó cơ,
điều khiển thân thể anh. Đã bao lần anh ước mình cũng giống như Huy. Để có thể
đáp lại tình yêu mà Huy đã dành cho anh.”

Và email viết cho Huy, Long viết:

“Chưa có cô gái nào khiến Long bị ám ảnh như Lê. Ngay từ lần
đầu gặp Lê, Long đã tin rằng Lê chính là người phụ nữ mà Long mong đợi sẽ đồng
hành cùng Long đến cuối cuộc đời. Tình yêu, chắc Huy đã yêu Huy hiểu đúng
không, nó là thứ không thể cắt nghĩa hay giải thích nổi. Kiểu như số phận. Kiểu
như lực hút của Trái Đất. Kiểu như tự ngàn đời nay nó đã ở đấy rồi. Huy biết
không, Long đã đứng dưới đường nhìn lên căn hộ của Huy và Lê. Đứng suốt đêm.
Nhìn lên và ước ao Long có thể là Huy. Để được ở bên Lê. Huy có buồn thì Long
cũng phải nói: Long yêu Lê nhiều như Huy yêu Long vậy.”

MÙA ĐÔNG HÀ NỘI

Lê đã dọn đi sau buổi chiều ngồi ban công và khóc. Mặc cho
Huy cố giữ lại, Lê bảo:

- Em phải đi thôi! Chứ nếu còn ở lại, em không biết đến bao
giờ em mới ngừng được cảm xúc của em nữa. Em yêu anh, Huy ạ! Em có thể làm tất
cả để kéo anh trở lại bên em. Chỉ tiếc rằng tình yêu của em dành cho anh dù lớn
bao nhiêu cũng chỉ bằng hoặc còn kém hơn tình yêu mà anh đang dành cho anh
Long.

Lê dọn đi. Đi rất xa. Trốn khỏi căn hộ khép kín tầng hai
thân thuộc ấy. Trốn những lá bàng sắc đỏ. Trốn cái lạnh đến cay xè mắt. Trốn
mùa đông Hà Nội. Huy tức tưởi khóc trong đêm đầu tiên không còn Lê ở bên. Những
giấc mơ đan xen. Huy nghĩ về Long đang một mình bên Úc. Nghĩ về Lê, trái tim
đang vỡ vụn vì không đến được với trái tim.

Lê dọn đi. Âm nhạc cũng tắt theo. Buổi sáng khi Huy tỉnh giấc,
cả một khoảng giường trống và lạnh. Cái bàn ăn cũng trống. Không một thanh âm.
Chỉ toàn gió lùa. Buổi tối, một mình Huy lạc lõng trong căn phòng. Bể cá Lê mua
hôm nào giờ chỉ còn nước. Những con cá đã chết và được vớt ra ngoài. Chỉ toàn
nước. Trống hoác.

Lê dọn đi. Như Long đã bỏ đi. Lại thêm một khoảng trống nữa
trong trái tim của Huy.

Thêm một khoảng trống nữa.

MÙA ĐÔNG NƠI KHÁC

Nhớ về Huy là nỗi nhớ thường trực trong mỗi ngày Lê đi qua.
Nhưng nàng cũng nhớ cả về Long nữa. Không! Đó không phải là tình yêu. Không phải
nhớ như Lê nhớ Huy. Chỉ là nhớ tình yêu mà Long đã dành cho mình, về tình bạn của
Long với Huy, về tình yêu của Huy dành cho Long. Email trả lời của Lê cho Long
là:

“Em có quá ngốc nghếch không khi vẫn hy vọng và đợi chờ Huy
hả anh? Vẫn hy vọng một ngày Huy sẽ thôi yêu anh để em có cơ hội bước vào trái
tim của Huy. Trái tim của con người vốn chật hẹp anh nhỉ?”

Lê cũng viết cho Huy rất nhiều. Nhưng nàng không gửi. Nàng
viết rồi gửi trả lại cho chính mình. Từng lá thư. Mỗi ngày. Thậm chí có ngày
còn năm lá thư. Cứ chồng chất lên. Đến nỗi không còn chỗ nào để cất giữ cả.

“Ngày hôm nay, khi em tráng trứng, em nhớ anh khủng khiếp
Huy ạ! Em vẫn giữ thói quen dậy sớm làm bữa sáng. Nhưng bữa sáng giờ đây không
có anh dù em vẫn sắp bát đũa như thể anh vẫn còn ở bên em. Vẫn pha thêm cho anh
một tách cà phê ấm. Vẫn nghe nhạc và nhớ đến quay quắt dáng điệu anh, hình ảnh
của anh. Em thèm được thấy anh cười. Thèm được rúc vào chăn với anh để nghe hơi
ấm lan tỏa.”

HẾT MÙA ĐÔNG LÀ SẼ ĐẾN MÙA XUÂN

“Mùa xuân! Để ta hái đem trao tặng nhau...” Bài hát vang
lên sau loạt pháo hoa đêm Giao thừa. Huy, Long và Lê đang đứng cùng nhau trong
đám đông. Họ mở một chai Champagne, rót cho nhau. Cụng ly để tiễn biệt những
ngày u ám và sẵn sàng chào đón một mùa xuân phía trước. Cả ba cùng cạn ly. Lê
nói:

- Hết mùa đông là sẽ đến mùa xuân!

Huy cũng gật đầu:

- Dù mùa đông có tàn nhẫn và lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ
phải kết thúc. Chúng ta hãy nâng ly chúc mừng chúng ta đã đi xuyên qua mùa đông
để tới được với mùa xuân!

Long cười rất tươi:

- Tin không, hai bạn của tôi, mùa xuân sẽ chẳng còn ý nghĩa
gì nếu như chúng ta chưa trải qua một mùa đông như vậy! Hãy mừng vì chúng ta đã
tới được mùa xuân!

Mùa xuân dù có thể vẫn còn rớt lại những cái rét của mùa
đông thì mùa xuân cũng đem đến cho mỗi người những hy vọng, những khát khao và
cả những hân hoan. Những cành cây khô tưởng chừng đã chết, sớm mai này lại hồi
sinh bằng những chồi non xanh mơn man. Và vì thế, hãy gieo những hạt mầm hy vọng
vào mùa xuân. Hãy tự tạo cho mình một cái kết như bạn mong muốn về Long, về Huy
và về Lê...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3